[Dịch]Thiếp Vốn Hiền Lương

Chương 11 : Khẩu vị không giống nhau




Tử Huyên thường ngày khi nghe thấy Phương Phỉ nói như vậy thì đã sớm rơi lệ, còn có thể đem chuyện đã xảy ra từ đầu chí cuối nói cho Phương Phỉ nghe; vì thế Phương Phỉ đang chờ nghe hầu gia qua đây cùng Chu Tử Huyên rốt cuộc đã nói cái gì, làm cái gì.

"Ngươi nhưng thật ra đối với nam nhân rất am hiểu a, ta không giống ngươi nhưng thật ra thật muốn hướng ngươi thỉnh giáo một hai điểm." Tử Huyên mở miệng sẽ không cho nàng lời hay: "Đáng tiếc Đinh hầu gia không ở trong này, nếu không ngươi còn có thể tự tay dạy ta, ở trong phòng làm thế nào để quyến rũ nam nhân đi? Đinh hầu gia không ở đây thật sự là đáng tiếc."

Phương Phỉ sửng sốt, cho là mình nghe nhầm nên quay đầu lại nhìn Tử Kinh: lúc nào thì Chu Tử Huyên lại trở nên khéo ăn nói như vậy?

Tử Kinh há mồm nói: "Đại phu nhân, nhị phu nhân của chúng ta thế nhưng thân thiết với người như tay với chân, người lại chính là không nói lời hay cho nàng sao? Nhị phu nhân của chúng ta là có ý tốt đến đây..." Nàng từ trước đến nay đều là đóng vai phản diện .

Tử Huyên ném mạnh cái chén đang cầm trên tay xuống: "Ngươi câm miệng cho ta! Nơi này có phần cho ngươi nói chuyện sao, không nhìn thấy các chủ tử đang nói chuyện?" Nàng nhìn hướng Phương Phỉ rất không khách khí nói: "Nha hoàn của ngươi quản giáo cho tốt ."

Phương Phỉ chậm rãi đứng lên nhìn Tử Huyên: "Ngươi, thực sự là Chu Tử Huyên?"

Tử Huyên tựa người vào trên ghế: "Ngươi là muốn hỏi ta là người hay là quỷ đi?" Liếc mắt nhìn Tử Kinh đang tức giận không phục, nàng nhếch miệng cười: "Ta chết qua một lần sống lại ở đây, ân, những thứ khác không có gì thay đổi, chỉ là bây giờ ăn cái gì khẩu vị cũng không thấy tốt, không thích ăn cơm nước bình thường, nhưng khi nhìn thấy người sống thì nghĩ rất muốn cắn vài miếng thử xem thế nào, nhất là nhìn thấy các ngươi như vậy da mỏng thịt mềm, đều phải nhịn không được chảy nước miếng." Nói xong nàng cố ý thử nhe răng, bốn cái răng khểnh sáng bóng dưới ánh mặt trời.

Phương Phỉ sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, nhìn nhìn bóng người dưới chân Tử Huyên: "Tỷ tỷ nói đùa."

Tử Huyên bỗng nhiên nhảy dựng lên đi đến bắt Phương Phỉ, liền bắt được cánh tay của nàng: "Có phải nói giỡn hay không ngươi lập tức sẽ biết, vừa lúc ta cũng cảm giác có chút đói bụng, cái tay nhỏ bé trắng trẻo này, chậc ——" nàng vừa nói chuyện vừa đem ống tay áo của Phương Phỉ kéo lên, há mồm ra cắn xuống.

Không phải bỗng nhiên cắn xuống, mà là chầm chầm cúi xuống cắn giống như đang thưởng thức quả táo trên bàn vậy.

Phương Phỉ cùng Tử Kinh sợ đến kêu to một tiếng xoay người liền chạy hướng ra ngoài, nhất là Tử Kinh căn bản không để ý tới Phương Phỉ, kia chính mình chạy trốn phải gọi là thật nhanh; mà Phương Phỉ bởi vì bị Tử Huyên bắt được cánh tay, sợ đến dùng sức giãy một hồi thiếu chút nữa ngã sấp xuống lúc xoay người lại vấp phải chân của mình, kết quả là té xuốn hướng ngoài cửa chạy thoát thân, không ngừng kêu: "Tử Kinh, Tử Kinh."

Thế nhưng Tử Kinh lúc này sớm đã nhanh như chớp chạy ra khỏi viện, làm gì còn để ý đến việc qua cứu nàng? Vẫn là chính nàng chạy ra khỏi viện của Tử Huyên, quay đầu lại nhìn thấy Tử Huyên dựa vào khung cửa còn hướng nàng vẫy tay: "Có thời gian qua đây chơi a, nhớ là tắm xong rồi đến a." (Chết cười với tỷ >.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.