[Dịch]Thiên

Chương 116 : “Tiêu Ngọc Rời Đi”




Rất nhanh, rất nhanh tới trước Tiêu Ngọc cùng một đám lửa đã phủ quanh hắn đang ở trạng thái Phong thể cùng giọng ngạo nghễ của Nghêu Đồ đã vang lên:

- Những câu nói lúc trước của ngươi, đã không thực hiện được rồi!

Cùng với đó chính là đuôi rồng lửa của Nghêu Đồ đã quất tới Tiêu Ngọc đang bị bao vây trong ngọn lửa của Nghêu Đồ, hai tay đang ở trạng thái phong thể của Tiêu Ngọc cũng đã không còn cùng với phong nguyên lực trong thân Tiêu Ngọc cũng đã hao gần hết hắn cũng chỉ cảm nhận được chiếc đuôi rồng lửa của Nghêu Đồ quất tới, thân Phong thể của hắn liền bay thẳng tới kết giới trong dần khôi phục lại thân bình thường khi một tiếng “bũng” thì Tiêu Ngọc đã ra khỏi kết giới trong ánh mắt ngỡ ngàng của đám đệ tử nhìn hắn, chỉ là mặt kết giới mà Tiêu Ngọc bị đánh bay ra chính là hướng các đệ tử nơi các lối vào đang nhìn tới

Dường như lực quất của Nghêu Đồ rất mạnh cho nên Tiêu Ngọc như diều đứt dây, như cây gỗ mục, trong thân nguyên lực đã cạn, bay nhanh, hạ thấp và rớt xuống trong tiếng đổ gãy của cây cối vang lên, Tiêu Ngọc đã bị vùi trong đống cây nơi gần các lối vào nhưng cũng chính vì vậy mà không còn ai nhìn thấy Tiêu Ngọc khi mà hắn đang bị lùm cây che chắn xung quanh

Ánh mắt mọi người nhìn tới Nghêu Đồ vẫn đang là rồng lửa, bay vòng trong ngạo nghễ rồi lao ra khỏi kết giới khôi phục lại thân bình thường hướng tới đám đệ tử hạch môn mà đi tới trong giọng ngạo nghễ vang vọng quanh đại điện mà không hề nhìn tới Tiêu Ngọc:

- Một tên dân giả cho dù có dùng Nghịch Thiên Tuyền tiến vào tu nguyên thì vẫn chỉ là một dân giả!

“Thật như vậy sao, ngươi nghĩ là đúng”

Nghêu Đồ vừa dứt lời, cái nhấc chân tiếp theo đã khựng lại toàn thân liền run lên nét mặt ngạo nghễ đã trở nên tái xanh, hắn chỉ cảm nhận được một áp lực cùng một sự nguy hiểm đang áp tới mình mà hắn không thể chống nổi cùng một câu nói như xuyên phá vào tai hắn khiến cho màng nhĩ run lắc, cặp mắt đảo nhanh trong mờ mịt chục giây mới hồi phục

Cùng lúc này nơi đại điện bất chợt im lặng một lúc, ánh mắt đều đang nhìn xuyên qua những gốc cây tới nơi Tiêu Ngọc đang bị những gốc cây đổ gãy phủ lấy, ngoại trừ Vũ Phiến Lương môn chủ là vẫn đang hoạt động khi hai tia hỏa nguyên lực đang lay động

Tiêu Bân sắc mặt đã thay đổi liên hồi bước chân đã định tiến khi nhìn len lói trong đám cây nơi một đống cây bị đỗ ngã đang lấp lấy Tiêu Ngọc mà bước tới, chỉ là một câu nói đã vọng vào tai hắn:

- Hãy để hắn yên lặng vào lúc này!

Giọng nói này không ai khác chính là của Hàn Vinh, nhưng cũng khiến Tiêu Bân đang bước tới liền khựng lại như từ bỏ ý định tiến về phía chỗ Tiêu Ngọc và quả là như vậy, nhưng lại chuyển ánh mắt tới Nghêu Đồ vốn dĩ đang đứng khựng lại nét mặt vốn ngạo nghễ đã trở nên sợ hãi lẫn nghi ngờ mà nhìn quanh miệng thì lẩm bẩm “chẳng lẽ chỉ mình ta nghe thấy” trong lòng bàn tay Tiêu Bân đã nắm chặt lại

Mặc dù, lúc này Viên Lăng trưởng lão sắc mặt tái xanh cũng đang nhìn Nghêu Đồ mà tức giận nhưng rồi lại chuyển hướng tới Tiêu Ngọc định bay tới đó nhưng giọng của Lý Dương chưởng môn đã ngăn lại:

- Viên Lăng, trưởng lão cũng nên để hắn yên tĩnh lúc này!

Chỉ là câu hỏi tiếp theo của Lý Dương chưởng môn đã khiến Viên Lăng trưởng lão khựng lại mà cũng từ bỏ tới cạnh Tiêu Ngọc đang bị che lấp bởi đống cây đỗ gãy kia:

- Lăng trưởng lão, đệ tử Tiêu Ngọc lúc ngươi đưa nó về phái cũng không biết nó là một dân giả dùng Nghịch Thiên Tuyền sao!

Chính câu hỏi của Lý Dương chưởng môn cũng khiến cho bốn trưởng lão khác liền nhìn Viên Lăng trưởng lão mà đợi câu trả lời

- Chưởng môn, lúc ta đưa nó về phái chỉ biết nó nắm giữ Phong hệ và sau này ở trong viên mới biết nó sở hữu Phong thể!

Viên Lăng trưởng lão cũng chỉ biết lắc lắc đầu vẻ mặt ngơ ngác mà trả lời năm cặp mắt đang nhìn, phía dưới bọn lão chính là đám đệ tử chân truyền, Hoàng Phong vẻ mặt lúc này cũng đã trở nên ngờ nghệch:

- Tiêu Ngọc, hắn là một dân giả sao, mà Nghịch Thiên Tuyền là cái gì!

Chỉ là có vẻ như cũng có đệ tử trả lời hắn chính là Vũ Thiên mặt cũng đần ra giống như Hoàng Phong:

- Là một thứ Nghịch Thiên!

Chỉ là hắn vừa dứt vài chữ thì chính hắn cũng đờ đẫn ra không biết nói gì thêm, có vẻ Vũ Thiên đã lại quên mất những gì Tiên Đông râu bạc nói, nhưng một giọng cười to mang theo vẻ châm chọc đã phá tan sự im lặng lúc này của toàn đại điện khiến mọi người bừng tĩnh lại mà nhìn lên, mặc dù giọng nói này chỉ hướng vào Lý Dương chưởng môn:

- Lý Dương, vẫn còn bốn trận nữa, lão không định nhìn tên dân giả đó mãi chứ, cũng nên tiếp trận thứ bảy đi, bọn ta còn phải nhanh chóng quay lại sơn môn cũng sẽ không ở đây lâu mà làm phiền Thanh Phong Phái các lão!

Lý Dương chưởng môn cũng liền chuyển hướng mà nhìn Vũ Phiến Lương môn chủ, mắt nheo lại, cặp lông mày hơi lay động, nhưng lại không hề gật đầu hay lắc đầu mà nhìn phía trên kết giới chỉ thấy số nguyên lực lại thay đổi từ hai và ba, đã chuyển sang hai và bốn, cái tên dưới số bốn cũng đã thay đổi khi mà một chữ “Mạnh” đã hình thành cùng một chữ khác sắp thành do Vũ Phiến Lương môn chủ đang viết bằng tia nguyên lực

Lý Dương chưởng môn cũng liền xóa đi cái tên cũ mà bắt đầu hình thành một cái tên khác khi mà số hai phía trên cái tên vẫn giữ nguyên

Chỉ mất khoảng chục giây, Vũ Phiến Lương môn chủ đã viết xong một chữ khác liền trước chữ “Mạnh” là chữ “Khỏe” cùng giọng của Vũ Phiến Lương môn chủ đã vọng lên ngay sau đó:

“Trận thứ bảy Mạnh Khỏe”

Còn Lý Dương chưởng môn cũng đã hình thành xong một chữ “Vũ” và tiếp ngay sau đó một chữ khác

Chỉ là Vũ Thiên ở phía dưới khi nhìn lên thấy chữ “Vũ” từ tia nguyên lực của Lý Dương chưởng môn khiến chân hắn không khỏi run, trán đổ đầy nước, mà bất chợt đưa tay sờ mũi nói nhỏ: “tới mình rồi sao” hắn lại nuốt một ngụm nước bọt khi mà giọng Lý Dương chưởng môn đã vang vọng:

“Trận thứ bảy Vũ Thiên”

“Thiên ca của đệ”

Chỉ là tiếp ngay sau chính là giọng của một đứa trẻ gọi to bốn chữ “Thiên ca của đệ” trong liên hồi khiến Vũ Thiên càng thêm giật bắn mình nói nhanh “Tiểu Bạch, nó tỉnh rồi sao” mà cùng mọi người nhìn tới giọng nói trong trẻo vừa phát ra

Chỉ là cùng lúc này nơi Diệc lão, Ngữ Hải cùng Thùy Phong đã đồng loạt vỗ vai mamút thú nói to nơi đó: “mamút, tới Vũ Thiên rồi”, mamút thú lại dậm chân mà rống lên một tiếng hưởng ứng

Nhưng sắc mặt của Vũ Thiên đang khẩn trương liền giãn ra, chân đã bớt run khi nhìn Tiểu Bạch thấy nó đã đứng thẳng trên nóc đại điện, đầu hổ nhỏ lắc lư lắc lư, miệng cười mà chân phẩy phẩy với hắn giọng nói lại vọng lên có vẻ là đang mong đợi: “đệ chỉ xem huynh đấu thôi, Thiên ca của đệ”

Chỉ là Vũ Thiên lấy tay sờ trán mà nhìn quanh rồi lại nhìn nó mà vặn nụ cười khi nó nhìn mình nhưng trong lòng lại thầm mắng nó: “trời ơi là trời, sao nó không ngủ hết trận luôn đi trời” chỉ là Vũ Thiên lại hít một hơi mà nhấc bước tiến vào kết giới trong ánh mắt tròn xoe của Tiểu Bạch nhìn hắn mà chân vẫn phẩy phẩy

Mặc dù các đệ tử nơi các lối vào đều đã vọng lên một vài câu nói nhỏ khi nhìn hắn nhưng Vũ Thiên lại không nghe thấy

“Hắn là ai vậy nhỉ”

“Tiểu thú kia ở đâu ra vậy”

“Hắn cũng là đệ tử chân truyền sao, sao ta chưa thấy bao giờ”

Chỉ là lúc này nơi đống cây đổ gãy đang phủ lấy Tiêu Ngọc đã lây động mà bay nhẹ nhàng ra xung quanh, chỉ thấy Tiêu Ngọc cũng đã hiện ra nhưng hắn vẫn nằm ngửa mắt nhìn thẳng lên trời trong chốc lát miệng khẽ cười nhưng không ai biết hắn cười điều gì

Hành động tiếp theo chính là Tiêu Ngọc đã bật thẳng lưng trong nhẹ, tay phải gác lên đầu gối chân phải, chân trái vẫn dũi thẳng trên mặt đất cùng tay trái chống xuống mặt đất nơi này, đầu nhìn thẳng rồi lại cúi, chỉ là lúc này lại không ai nhìn thấy vì tất cả đều đang nhìn trong kết giới nơi một trận đấu khác sắp diễn ra

Nhưng không phải là tất cả vì phía trong đại điện nơi đám trưởng lão Thanh Phong Phái cùng đệ tử chân truyền và hạch môn của Vũ Phiến Môn vẫn đang có vài ánh mắt đang nhìn tới hắn cho đến khi hắn đã đứng dậy mà hướng tới Lý Dương chưởng môn:

- Chưởng môn, đệ tử sẽ rời khỏi phái một thời gian!

Khiến cho tất cả ánh mắt lại hướng tới hắn mà không để ý gì tới phía trong kết giới nơi hai thân ảnh tiến vào, mặc dù hai thân ảnh lúc này cũng đang nhìn ra

Nhưng lại không đợi Lý Dương chưởng môn cùng năm vị trưởng lão nói gì, Tiêu Ngọc liền tránh mấy gốc cây đang bao vây hắn mà tiến tới nơi lối dẫn vào đại điện cũng như dẫn ra khỏi Thanh Phong Phái

Chỉ là ánh mắt Tiêu Ngọc lại trở nên lạnh lùng khi quét tới Nghêu Đồ một lần duy nhất mặc dù Nghêu Đồ chỉ cười mỉa đang đứng cạnh Riam Cương nhìn Tiêu Ngọc rời đi khi đã tới gần các đệ tử đang đứng phía ngoài nơi các lối vào vẫn đang nhìn vào nhưng không phải tất cả đệ tử nơi các lối vào đều nhìn thấy Tiêu Ngọc đang tiến ra ngoài

- Tiêu Ngọc!

Nhưng lại có một tiếng gọi, gọi tên hắn lúc này đó chính là của Viên Lăng trưởng lão, khiến hắn đứng khựng lại mà chưa tới gần nơi đám đệ tử đang rẽ lối cho hắn rời khỏi phái

Nhưng Viên Lăng trưởng lão vừa dứt lời thì giọng của Lý Dương chưởng môn đã nói nhỏ nơi đám trưởng lão: “cứ để nó rời đi, vì sau trận đấu pháp này, tất cả đệ tử chân truyền cũng đều phải rời đi”

Lý Dương chưởng môn vừa dứt lời thì Tiêu Ngọc cũng đã bước tiếp trong giây lát bất định chỉ là hắn chỉ mới bước được vài bước thì đã xoay người lại nhìn Viên Lăng trưởng lão khi mà giọng lão vang lên cùng một thứ gì đó bay thẳng tới hắn:

- Tiêu Ngọc, cầm lấy!

Trong khi Tiêu Ngọc chỉ kịp giơ tay mà nắm lấy nhìn thứ Viên Lăng trưởng lão ném từ nơi lão cầm tới hắn cũng khá là xa khi nhìn kỹ thì ánh mắt của hắn không khỏi kinh ngạc mà lẩm bẩm: “là Túi Trữ Vật của trưởng lão” khiến hắn phải nhìn tới Viên Lăng trưởng lão nhưng không để hắn nói gì mà chỉ thấy Viên Lăng trưởng lão lắc lắc tay không nhìn hắn như biểu ý Tiêu Ngọc rời đi

Và Tiêu Ngọc cũng xoay người lại nắm chặt lấy Túi Trữ Vật của Viên Lăng trưởng lão mà nhấc bước vào nơi đám đệ tử vẫn đứng chật nơi một lối vào mà rẽ hai bên để lại một lối nhỏ nhìn Tiêu Ngọc đang rời khỏi Thanh Phong Điện


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.