[Dịch] Thiên Vương

Chương 81 : Kiêu.




Lúc này bên ngoài tiếng tru liên tiếp vang lên, hơn nữa đã có người chết và mất tích nên mọi người không ai dám đi ra bên ngoài.

Những người có thể bảo trì trấn định cũng chỉ còn Trần Tiêu và mấy đồng bạn. Dù sao Trần Tiêu, Từ nhị thiếu cùng với Bạch Thái mấy người đều đã trải qua sự việc bị bắt cóc, năng lực thừa nhận so với người bình thường lớn hơn, Tiêu Tình thì do luyện võ từ nhỏ, khí độ tự nhiên khác với thường nhân, về phần Child Child … Ách, Child Child nàng đến bây giờ có vẻ vẫn chưa rõ ràng đã xảy ra chuyện gì a.

Lầu một biệt thự giống như biến thành đại sảnh khách sạn, tuy rằng hiện giờ bên ngoài tiếng tru vang lên liên miên không dứt, nhưng theo vị trí âm thanh mà xét thì có lẽ dã thú còn chưa biết tên kia tựa hồ vẫn chưa dám tới gần …

“Ánh đèn!”

Tiêu Tình bỗng nhiên mở miệng nói một câu!

Những lời này lập tức cảnh tỉnh Trần Tiêu.

Đúng vậy! Ánh đèn!

Vô luận là đối với dã thú nào cũng vậy, thiên tính của bọn chúng luôn sợ ánh sáng đèn cùng ánh lửa! Sau khi nhận thức được điều đó, Trần Tiêu lập tức nhanh chóng một hơi đem toàn bộ đèn trong đại sảnh bật hết lên.

Không chỉ đèn trong đại sảnh biệt thự, mà cả các trụ đèn lộ thiên bên ngoài cũng toàn bộ bật sáng.

Rất nhanh, tựa như hưởng ứng hành động của Trần Tiêu, tiếng tru bên ngoài trở nên vài phần sợ hãi, hơn nữa dường như âm thanh đang dần lùi ra phía xa.

“Tất cả mọi người đi đến phòng dụng cụ!” Trần Tiêu đưa ra quyết định, một tay kéo Child Child, mang theo mọi người dọc theo hành lang hướng phòng dụng cụ chạy tới.

Phòng dụng cụ đúng như nhân viên kia đã nói, là phòng duy nhất có chút an toàn. Phòng nằm một bên biệt thự, cách khoảng mười bước chân, là một phòng đơn. Cửa ra vào là loại cửa thoát hiểm một cánh, nghe nói có chức năng chống cháy, hẳn là đủ chắc chắn.

Phòng cũng không lớn, chỉ khoảng hai mươi thước vuông (DG: ko bít một thước là bao nhiêu nên ko dám dịch bậy), trên giá để bừa bãi rất nhiều dụng cụ dọn vệ sinh : thùng nước, chổi lau nhà, khăn lau, máy hut bụi. Còn có một ít dụng cụ làm vườn: xẻng, dụng cụ làm cỏ …

Trần Tiêu lục lọi một chút, cuối cùng lôi ra một vài thứ mà hắn cho rằng hữu dụng. Đầu tiên là mấy bộ quần áo lao động dày. Giờ này đã là nửa đêm, trên đảo gió hồ khá lạnh lẽo, hắn đem mấy bộ đồ này đưa cho mấy cô gái. Còn có đèn pin … hiện tại đủ cho mỗi người một chiếc.

Về phần xẻng, chính hắn cầm một cái, còn một cái đưa cho Từ nhị thiếu, vào thời điểm cần thiết có thể dùng làm vũ khí. Lúc phân phối vũ khí cho mọi người, Trần Tiêu liếc mắt nhìn Tiêu Tình, ý tứ hỏi một chút. Bất quá Tiêu Tình chỉ ảm đạm cười, tỏ vẻ chính mình không cần.

Điểm lo lắng duy nhất là cửa sổ.

Cửa sổ phòng dụng cụ cũng không lớn, hơn nữa đúng như nhân viên kia giới thiệu, trên cửa sổ mắc một tấm lưới sắt. Bất quá Trần Tiêu xem ra loại này còn xa mới đủ chắc chắn! Lưới sắt mỗi thanh chỉ to cỡ ngón tay, dưới công kích của đại hình mãnh thú có bao nhiêu năng lực phòng ngự, thật đáng hoài nghi.

Trần Tiêu sau khi suy nghĩ một lát, cùng mấy nam nhân viên đem cái giá để dụng cụ trong phòng mang tới chặn chỗ cửa sổ --- tuy rằng cái giá chỉ có hình dáng như giàn giáo, nhưng ít nhất có còn hơn không a.

Qua một lúc lâu, tiếng tru bên ngoài dường như dần dần bình ổn xuống, nhưng trong phòng vẫn như cũ tràn ngập tâm trạng khủng hoảng. Có người vẫn đang cầm di động cố gắng thực hiện cuộc gọi, dù đã biết tín hiệu đã bị cắt đứt, lại kiên trì làm loại chuyện phí công này, giống như nắm lấy một tia hy vọng mong manh.

Trần Tiêu ngồi ở góc tường, đang cẩn thận nghiên cứu bản đồ hòn đảo, Từ nhị thiếu đứng bên cạnh nhìn hắn, trong ánh mắt thoáng chút bất an …

Quả nhiên, khoảng nửa giờ sau, lúc này đã khoảng hai giờ sáng.

Trần Tiêu đứng dậy, nhìn thoáng qua mọi người : “Từ giờ trở đi mọi người phải ở nguyên chỗ này, bất kể là ai cũng không được rời khỏi đây!”

Hắn nói như vậy nhưng chính mình lại đi ra cửa, chỉ quay đầu liếc mắt nhìn Từ nhị thiếu một cái : “Tiểu Từ, cậu ở lại đây, từ giờ trở đi chỗ này giao cho cậu. Nhớ kĩ, không được để một ai rời khỏi chỗ này, phải thủ vững ở đây, đợi trời sáng! Tôi đoán rằng lũ quái vật này không dám hoạt động ban ngày, sau khi mặt trời lên có lẽ liền an toàn. Bất kể như thế nào, phải kiên trì vài giờ nữa!”

“Cậu … Cậu đi đâu? Chẳng lẽ cậu muốn …” Từ nhị thiếu đi nhanh tới, giữ lấy cánh tay Trần Tiêu.

“Tôi ra ngoài tìm mọi người!” Trần Tiêu biểu tình kiên quyết : “Mặc kệ thế nào, tiểu Kim cùng với Lục Tiểu Tiểu bọn họ là cùng chúng ta tới đây! Không thể bỏ mặc bọn họ được!!!”

Nghe được lời này, sắc mặt Từ nhị thiếu khẽ đổi, hắn nhìn chằm chằm Trần Tiêu, lập tức đi ra ngoài : “Được! Tôi với cậu cùng đi! Không thể để một mình cậu đi được!”

“Đừng làm rộn nữa!!” Trần Tiêu bỗng nhiên nổi giận, hắn dùng một tay đẩy Từ nhị thiếu ngã trên mặt đất, thấp giọng quát : “Tiểu Từ! Hiện tại không phải thời điểm giảng nghĩa khí!! Thân thủ của cậu không bằng tôi, có đi theo cũng vô dụng! Tôi cần cậu ở đây chỉ huy mọi người! Nơi này còn nhiều người như vậy … cần một người chỉ huy!! Cậu đi, vậy Bạch Thái thì sao? Child Child thì sao? Chẳng lẽ bỏ mặc các nàng ở lại đây?”

Nói xong, Trần Tiêu đánh mắt ra hiệu cho Từ nhị thiếu, ngoài hắn ra, những nhân viên còn lại, mặc kệ là nam hay nữ vẻ mặt đều tràn ngập sợ hãi, Trần Tiêu cũng không yên tâm để những cô gái đi cùng mình ở lại nơi này cùng với những người đang khủng hoảng --- có trời mới biết những người này sẽ làm ra sự tình gì.

“Tôi …” Bạch Thái vừa muốn nói muốn cùng Trần Tiêu đi, lại là Trần Tiêu đã không chút khách khí trừng mắt nhìn nàng : “Bạch Thái! Không được nói nữa!” Sau đó âm thanh của hắn nhu hòa xuống một chút : “Tôi biết mọi người muốn hỗ trợ, như vậy đi, nhờ mọi người ở lại chỗ này giúp tôi chiếu cố Child Child, còn phải chiếu cố những người khác nữa a.”

Từ nhị thiếu thấy được ánh mắt kiên định của Trần Tiêu, hắn liền biết Trần Tiêu tuyệt đối sẽ không thay đổi chủ ý.

“Nói như vậy … tôi hẳn là có tư cách đi cùng với anh chứ.”

Tiêu Tình đang yên lặng bên cạnh bỗng nhiên sâu kín nói một câu như vậy.

“Cô?” Trần Tiêu liếc mắt nhìn Tiêu Tình.

Tiêu Tình ảm đạm cười, ánh mắt sáng ngời : “Đừng có quên thân thủ của anh còn kém xa tôi, anh có thể đi, vì sao tôi không thể đi?”

Cứ như thế, hai người Trần Tiêu và Tiêu Tình ly khai phòng dụng cụ, trước khi hai người rời đi, Child Child tựa hồ rốt cục cũng cảm giác được tình huống không ổn : “Trần Tiêu … anh …”

“Ở lại chỗ này.” Trần Tiêu nhu hòa cười, nhẹ nhàng ôm lấy Child Child, vuốt vuốt tóc nàng : “Anh ra ngoài lấy ít đồ, em ở lại phải ngoan ngoãn, phải nghe lời tiểu Từ và Bạch Thái, biết không?”

Nói xong, hắn tiến đến bên tai Child Child, hạ giọng dặn dò một câu : “Nếu gặp phải nguy hiểm mà nói … hãy phóng điện!”

“Chúng ta đi đâu đây?” Ra khỏi phòng dụng cụ, dọc theo hành lang trở về đại sảnh, Tiêu Tình đang đi phía sau Trần Tiêu đột nhiên hỏi một câu.

‘Trước tiên trở về phòng nghỉ lúc trước, tôi muốn lấy vài thứ.”

Trong phòng Trần Tiêu, hắn nhanh chóng lấy ra chiếc hòm da của mình --- dưới ánh mắt tò mò của Tiêu Tình, Trần Tiêu thay đôi giày da màu đen, mang chiếc tai nghe với thấu kính ở một bên mắt, mặc một bộ áo da lên người.

“Thật đáng tiếc, bộ trang bị thủy hóa này không có vũ khí có tính công kích a.” Trần Tiêu có chút buồn bực, liếc mắt nhìn Tiêu Tình : “Nơi này nhất định có phòng bếp, chúng ta đến đó tìm dao đi.”

“Dao? Không cần đâu.” Tiêu Tình bỗng nhiên xoay người một cái, một tay nắm lấy dây lưng bên hông, dùng sức kéo ra …

Bá!

Liền thấy một đạo hàn quang bắn ra, trong tay Tiêu Tình đã có thêm một thanh kiếm dài nhỏ! Thanh kiếm này tựa như làm từ một loại thép mềm nào đó, mỏng như tờ giấy!

“Nhuyễn kiếm?” Trần Tiêu sửng sốt một chút.

“Tôi lúc nào cũng mang theo người.” Tiêu Tình tựa hồ không muốn nhiều lời.

Trần Tiêu nhìn vào hai mắt Tiêu Tình, cũng không hỏi lại cái gì, lấy bản đồ mở ra.

“Hãy xem, tôi vừa rồi luôn nghĩ, nếu trên đảo này có đại hình mãnh thú tồn tại, như vậy nhất định nó phải có sào huyệt! Nhưng mà lúc chúng ta tìm kiếm người mất tích không có để ý đến điểm này. Tôi đã xem kỹ bản đồ, dưới sườn núi trên đảo này đúng là có một cái sơn động, bất quá cái động kia rất nhỏ. Dựa trên kí hiệu bản đồ, ở thời điểm khai phá, cái động kia đã được xử lý qua, hiện giờ được dùng làm nơi trữ rượu cho làng du lịch …”

“Hầm chứa rượu?” Tiêu Tình nhíu mày : “Lúc trước chúng ta tìm người chưa kiểm tra địa phương đó sao?”

“Chúng ta không tới đó, nhưng mà có nhân viên làm việc trên đảo đã kiểm tra qua nơi đó, nói là không phát hiện người mất tích … Vấn đề là tôi cảm thấy nếu trên đảo có sào huyệt của dã thú tồn tại, vậy chỗ này là lựa chọn tốt nhất --- đối với dã thú mà nói.”

Tiêu Tình trầm mặc một lát : “Vậy còn chờ gì nữa. Đi thôi.”

Hai người mới ra khỏi cửa phòng, bỗng nhiên nghe “Xoảng” một tiếng!

Hai người sắc mặt khẽ biến! Thanh âm này rõ ràng là tiếng cửa sổ thủy tinh vỡ --- thanh âm từ trên lầu truyền đến!

“Xem ra bọn chúng đã không chịu được rồi.” Trần Tiêu nhanh chóng nói : “Ánh sáng đèn không thể dọa được chúng mãi! Chúng đã bắt đầu xông vào biệt thự!”

“Giống như đi kiếm mồi?” Tiêu Tình cười lạnh một tiếng.

Hai người nhanh chóng vọt qua cửa lên cầu thang, trở về đại sảnh, lại thấy cửa đại sảnh đã vỡ vụn, trên đất còn lưu lại dấu chân. Dấu chân đó rất lớn, có hình bông hoa ba cánh.

“Chúng đã vào trong rồi! Chúng ta mau đi thôi!” Trần Tiêu nói xong, một tay kéo Tiêu Tình, hai người chạy nhanh ra khỏi cửa, chạy tới bếp nướng bên ngoài. Trần Tiêu bỗng giật mình, từ trong túi lấy ra bật lửa, rất nhanh châm vào bếp…

Oanh!

Ngọn lửa rất nhanh bùng lên, Trần Tiêu nhặt toàn bộ than củi còn lại trên mặt đất bỏ vào lò, mắt thấy ngọn lửa đã ổn định, hắn xoay người lại cầm lấy chân bếp nướng, đem cả chiếc lò nướng nhấc lên!

“Đi thôi! Cái này có thể trở thành cây đuốc tốt nhất, lại có thể xua đuổi dã thú.” Trần Tiêu cười cười.

“Chỉ sợ là ngược lại còn có thể hấp dẫn dã thú tới a.” Tiêu Tình thở dài.

Trần Tiêu dừng bước, thành thật nói : “Tôi vẫn cho rằng cô nên trở lại với mọi người! Chuyện nguy hiểm thế này…”

“Xem ra đúng là anh cố ý muốn đem cái thứ kia hấp dẫn đi, đúng không?” Tiêu Tình mỉm cười, lại lăc đầu : “Đi thôi, tôi đã cùng anh rời khỏi đó thì sẽ không trở về. Hơn nữa … chỉ là mấy con thú hoang thôi mà, tôi cũng không sợ!”

Trần Tiêu nhìn Tiêu Tình thấy trong mắt nàng không có một tia dao động, chỉ có thể thở dài : “Đi thôi, không nên đi trong rừng, chúng ta đi dọc theo bờ hồ đi.”

Hắn rất rõ ràng, dưới tình huống có dã thú vây quanh, tiến vào rừng cây quá mức nguy hiểm, không bằng đi dọc theo ven hồ, địa hình trống trải hơn một chút, nếu bị dã thú tập kích còn có thể thấy rõ, nếu không mà nói … con người ở trong rừng cây, tuyệt đối không thể linh hoạt bằng dã thú.

Lò nướng trong tay nặng mấy cân nhưng đối với Trần Tiêu có dị năng lực lượng hệ C cấp mà nói, tuy rằng bây giờ hắn không thể ném bay ô tô, nhưng tay giơ đồ vật như vậy đi lại vẫn phi thường thoải mái.

Hai người cẩn thận đi dọc theo bên hồ chỗ nước cạn cách rừng cây khoảng hơn mười thước, đi ước chừng năm phút đồng hồ …

“Anh có cảm thấy gì không?” Tiêu Tình bỗng nhiên hỏi.

“Ân …” Trần Tiêu gật gật đầu.

Ngay tại hơn mười thước bên trong rừng cây, dưới âm thanh lá cây sàn sạt, Trần Tiêu có thể mơ hồ thấy mấy cái bóng màu đen di chuyển nhanh chóng.

“Năm con.” Tiêu Tình nhíu mày : “Hình như luôn đi theo chúng ta, nhưng đại khái là sợ lò lửa trong tay anh cho nên chưa dám tấn công a.”

Trần Tiêu một tay nâng hỏa lò, một tay nắm chặt xẻng.

Trong lò tuy rằng đã cháy hết một thanh than củi, nhưng thế lửa vẫn còn bảo trì được. May mắn, rất nhanh đã tới chỗ sườn núi.

Huyệt động quay mặt ra hồ, rất dễ tìm thấy.

Huyệt động này lúc khai phá đã một lần được sửa sang lại, cửa động làm thành cửa gỗ, nghe nói có thể chống ẩm ướt, trong động cũng được trải ván gỗ, xây dựng thành một không gian tránh ánh sáng, chính thích hợp chứa một số thực phẩm cùng rượu --- có thể nói là một phòng chứa tự nhiên. Dù sao điện năng trên đảo cũng nhờ vào máy phát điện cung cấp, làm như thế này so với thiết kế một phòng lạnh càng tiết kiệm điện năng a.

Hầm rượu cũng không có khóa, kéo thanh cài ra liền có thể nhẹ nhàng đẩy cửa. Tấm ván cửa rất nặng từ từ mở ra, phát ra âm thanh ken két. Từ bên trong thoát ra một cỗ hàn khí mơ hồ, không khí bên trong còn có một hương vị cổ quái nhàn nhạt.

“Cô cảm thấy không? Giống như … hơi thối?” Trần Tiêu nhíu mày : “Chẳng lẽ thực phẩm bên trong biến chất?”

Hai người mới đi vào bên trong chưa được nửa thước, bỗng nhiên từ bên trong truyền đến một tiếng “Phanh!” !!!

Giống như âm thanh bình rượu thủy tinh rơi vỡ?!

Hai người thoáng nhìn nhau, đồng thời cẩn thận hướng bên trong chạy tới …

Hầm cũng không sâu, sau vài chục bước chạy đã tới một không gian hình tròn, vách tường đều đã được xử lý chống ẩm, mà trong động, tình hình trước mắt là :

Một loạt thùng rượu bị làm đổ, trên mặt lổn nhổn toàn chai rượu vỡ, rượu trong chai toàn bộ chảy ra, không khí tràn ngập mùi rượu … mà trừ cái đó ra …

“Mùi tanh hôi vừa rồi từ đâu tới nhỉ?” Trần Tiêu nhíu mày, quơ quơ hỏa lò, nhờ ánh lửa tìm kiếm xung quanh.

Ngay sau đó, hắn cảm thấy Tiêu Tình phía sau hô hấp ngưng trệ, nhẹ nhàng đẩy đẩy lên vai mình.

Tiêu Tình giọng nói khẩn trương : “Bên trên!”

Trần Tiêu ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy trên trần động, bên trong góc có một bóng dáng đen sì đang cuộn mình lại …

Không gian động cao khoảng bảy tám thước, hầm ngầm hình tròn sáng sủa, mà tại vị trí cách Trần Tiêu xa nhất, có một khối nham thạch nhô ra ngăn ánh sáng lại.

Ngay cạnh đó, bóng dáng màu đen kia rốt cục bị Trần Tiêu và Tiêu Tình thấy rõ!

Hai người không khỏi đồng thời hít một hơi lương khí!!!

Đây là cái gì vậy a?!

Một đôi cánh thật dài cuộn gấp lại, trên người phủ kín lông chim màu đen, thân thể treo ngược trên đỉnh động, đầu hướng xuống dưới … Có thể thấy rất rõ ràng, hai chân nó có hình hoa ba cánh, còn có vuốt sắc đang bám vào nham thạch, làm cho thân thể nó có thể cố định ở phía trên.

Mà ở phía cuối hai cánh của nó có một bộ phận giống như tay người, cuối móng vuốt dài nhỏ là móc câu màu đen bén nhọn!

Đáng sợ nhất chính là đầu nó … cái này khiến cho Trần Tiêu lập tức khẳng định : Nó tuyệt đối không phải động vật họ chim!

Cái đầu đó hình tam giác, trên đầu không có một cọng lông. Hình dáng ngũ quan làm Trần Tiêu liên tưởng đến một loại động vật thường xuất hiện vào cuối mùa hè ở nông thôn …

Con dơi!

Chính là cái đầu này cùng đầu dơi lại có chút bất đồng. Đầu tiên là đầu dơi tuyệt đối không lớn như vậy. Hơn nữa nó đang hướng Trần Tiêu và Tiêu Tình phía dưới nhe nanh trợn mắt, lộ ra cái miệng đầy răng nanh bén nhọn, bên ngoài miệng trông như miệng ếch, đang phát ra tiếng kêu bén nhọn, trong thanh âm tựa hồ như đe dọa, nhưng lại có chút sợ hãi.

Huống hồ … Dơi trên người cũng không có những chiếc lông chim thật dài này a!

Theo quan sát được, quái vật cuộn mình đằng xa dài chừng một thước!

Theo thường thức mà Trần Tiêu biết, ở phía nam, nhất là ở thành phố K này, không có khả năng xuất hiện loại sinh vật to lớn trông như con dơi này!

“Nó hình như rất sợ chúng ta.” Tiêu Tình cẩn thận di động bước chân, trong tay cầm theo nhuyễn kiếm.

Quả nhiên, theo hai người xoay người, quái vật phía trên cũng cẩn thận biến ảo góc độ, chính là hai chân thủy chung vẫn bám trên vách nham thạch, tiếng kêu bén nhọn càng ngày càng chói tai hơn …

Bỗng nhiên trong đầu Trần Tiêu thoáng qua một ý niệm.

“Không ổn! Nó đang kêu gọi đồng loại!”

Lời vừa mới nói xong, hai người chợt mơ hồ nghe thấy bên ngoài động truyền đến một trận ào ào động tĩnh!

“Cửa!!” Trần Tiêu nhanh chóng hướng cửa phóng đi, mới vừa tới nơi liền thấy mấy bóng đen trong màn đêm đang bay nhanh tới!

Hắn chỉ kịp dùng thân thể chặn cửa, ý đồ đem cửa động khép lại, bên ngoài chợt nghe âm thanh “Bang bang bang bang”!!

Va chạm liên tiếp, khí lực tự nhiên cực lớn! Trần Tiêu lảo đảo một cái, suýt chút nữa không thể giữ vững cửa! Cửa bị đẩy ra một khe hở, lập tức có một bộ móng vuốt bén nhọn theo khe hở thò vào khua loạn! Trần Tiêu chưa kịp đề phòng bị móng vuốt móc trúng bả vai, lập tức thống khổ rên lên một tiếng! Trên vai cả da thịt và áo bị móc ra một mảnh!

Giống như bị mùi máu kích thích, bên ngoài truyền đến một tiếng kêu bén nhọn cao vút!

Cuối cùng Trần Tiêu cũng đem cửa động giữ vững, mà phía sau truyền đến tiếng quát của Tiêu Tình!

“Cẩn thận phía sau!”

Trần Tiêu vội xoay người lại, vừa lúc thấy một bóng đen vọt tới, chỉ kịp nghiêng đầu tránh…

Xoạt!

Một bộ móng vuốt sắc bén lướt qua mặt hắn, hung hăng chộp vào tấm ván cửa đằng sau, lưu lại một vết cào thật sâu trên ván gỗ dày, vụn gỗ rơi lả tả. Quái vật vốn vẫn trốn trên góc kia đã vọt tới, thấy một trảo không trúng liền mở to mồm hướng cổ Trần Tiêu hung hăng cắn xuống!

Tiêu Tình ở phía sau kịp thời chạy tới bên Trần Tiêu, giơ tay đâm một kiếm qua!

Khanh!

Một kiếm này vừa nhanh vừa chuẩn, thân kiếm không chút sai lệch chặn ngang cổ Trần Tiêu! Quái vật kia một ngụm cắn lên thân kiếm, Trần Tiêu đã nhanh nhẹn lui thân né tránh, mà Tiêu Tình thì cười lạnh : “Chết đi!”

Chỉ thấy cổ tay Tiêu Tình nhẹ nhàng run lên, thân kiếm xoay tròn, chợt nghe quái vật kêu lên thảm thiết …

Miệng quái vật đang cắn trên thân kiếm, theo thân kiếm xoay tròn, miệng nó bị vặn nát nhừ! Trong tiếng thét thống khổ, quái vật một lần nữa xoay thân chạy trốn, nhanh chóng bay vọt lên nóc động.

Trên đất còn rơi lại mấy khối thịt nát, trông như là đầu lưỡi, còn có hai cái răng nanh sắc bén!!

Tiêu Tình một kiếm đắc thủ, lại không chịu bỏ qua, bỗng nhiên hướng vách tường vọt tới, nương theo quán tính nhảy vài bước lên vách tường, sau đó lăng không hướng quái vật trong góc đâm tới một kiếm!

Tư thế lăng không xuất kiếm của nàng trông như một con chim nhạn lớn! Kiếm quang chớp động, quả nhiên có phong phạm nhất lưu cao thủ! Quái vật kia tuy nhanh nhẹn nhưng làm sao tránh kịp? Lập tức bị một kiếm xuyên thân!

Nhưng một kiếm này cũng kích phát hung tính của quái vật, nó thét lên một tiếng, hai cánh dang rộng hướng Tiêu Tình hung hăng đánh tới!

Trần Tiêu vẫn đứng một bên, mắt thấy quái vật kia bổ nhào tới người Tiêu Tình liền nhanh chóng chạy lên ôm lấy nàng, cùng lúc tặng cho quái vật một cước.

Phanh!

Quái vật bị đá văng vào góc tường, đầu rơi máu chảy, cuối cùng cũng không còn lực lượng tái phản kích.

Nó trong miệng bị kiếm phong cắt nát, ngực bị đâm một kiếm, lại trúng một cước của Trần Tiêu, nhất thời đầu nở hoa, tràn đầy máu tươi, khẽ nhúc nhích vài cái, cũng không đứng dậy nổi.

Trần Tiêu cẩn thận nhẹ nhàng đi tới, đá thử nó hai cái, quái vật tránh tránh, chỉ có thể vô lực hướng chiếc miệng máu thịt mơ hồ hướng Trần Tiêu thét lên chói tai đe dọa, rốt cục cũng không động đậy nổi.

Hai người trẻ tuổi đều có chút kinh hoảng, tuy rằng Tiêu Tình võ nghệ cao cường, nhưng vừa rồi rõ ràng nàng đã đâm trúng quái vật một kiếm, vậy mà nó còn hung ác như vậy, trúng một kiếm trí mạng mà vẫn có thể đánh ngược lại, nhất thời làm cho Tiêu Tình có chút luống cuống --- nàng cho dù thân thủ rất tốt, nhưng cũng chỉ là một cô gái nhỏ, khó tránh khỏi có chút kinh hoảng. Nếu không phải Trần Tiêu kịp thời ôm nàng né tránh, tuy rằng chưa chắc đã bị quái vật gây tổn thương, nhưng sợ hãi là khó tránh khỏi.

“Gặp quỷ … đây là quái vật gì vậy?” Trần Tiêu nhẹ thở dốc --- cũng không phải hắn mệt, mà là vẫn còn kích động.

“Thân thể giống diều hâu, cánh như cánh dơi, đầu giống …” Tiêu Tình nhíu mày nghĩ nghĩ : “Giống như đầu khỉ và đầu dơi tổng hợp lại.”

Mà giờ phút này, bên ngoài cửa lại truyền đến âm thanh va chạm bang bang, hơn nữa lực va chạm càng ngày càng lớn! Giống như những quái vật bên ngoài đã nổi điên, đang cố gắng phá cửa mà vào!

Trong từng trận âm thanh bang bang, tấm ván gỗ dày ở cửa động rung lên, bụi đất xung quanh khung cửa rơi lả tả …

Trần Tiêu bỗng nhiên giật mình nhìn chằm chằm quái vật đang hấp hối nằm trên mặt đất, nhẹ nhàng ấn một phím trên tai nghe đang đeo …

Rất nhanh, nguyên chỉ là suy nghĩ chợt lóe lên trong não, hắn cũng không ôm nhiều hy vọng mà thử một chút, không nghĩ tới thiết bị dò xét cư nhiên có phản ứng đối với quái vật này!

Trên thấu kính bên mắt trái nhanh chóng hiện lên bảng thống kê, sau đó một chuỗi số liệu tổng hợp hiện ra …

Tên : Kiêu.

Cấp bậc : D cấp.

Am hiểu kĩ năng công kích, lực lượng C cấp, tốc độ C cấp, sức chịu đựng D cấp, trí lực E cấp, năng lượng E cấp.

Sinh hóa thú hình thái sơ cấp, loại đã có trong kho số liệu.

Am hiểu bay lượn, công kích bằng nanh, vuốt.

Dị năng đặc thù : Hút máu tiến hóa.

Phía dưới nhanh chóng chạy qua một chuỗi kí hiệu dài, toàn bộ đều là những phân tích đối với quái vật này : thân thể, lực lượng, hình dáng, xương cốt … số liệu phi thường toàn diện!!

Hàng chữ cuối cùng là :

“Loại sinh hóa thú đã biết trước mắt, hệ thống nhận định : Địch ý!”

Sinh hóa thú? Địch ý?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.