[Dịch] Thiên Vương

Chương 67 : Trấn định!! Trấn định.




Trên thanh thép thấm đẫm máu tươi, từng giọt từng giọt theo nhau rơi trên mặt đất trước mặt Trần Tiêu. Sắc mặt hắn vẫn như cũ mang theo một tia đùa cợt, tuy rằng cơ thể vặn vẹo vì thống khổ, nhưng ánh mắt đó … lại làm trong lòng Thu Vẫn sinh ra một cỗ chán ghét không thể miêu tả.

Chính hắn cũng không rõ loại chán ghét này từ đâu đến, chỉ gắt gao nắm chặt thanh thép, muốn tiếp tục đâm xuống người Trần Tiêu…

Đúng lúc đó, thân thể Thu Vẫn bỗng nhiên lung lay, thanh thép vốn nắm trong tay sau một tiếng leng keng, rơi trên mặt đất. Thu Vẫn lảo đảo lui ra sau hai bước, chỉ cảm thấy hít thở không thông, trước mắt một mảng tối đen.

Cánh tay, ngón tay, chân … tất cả các bộ phận trên người dần trở nên tê dại, ngay cả động một ngón tay cũng không nằm trong khống chế của hắn.

Thu Vẫn bỗng nhiên quỵ xuống, hai tay vô lực chống trên mặt đất, hô hấp trở nên khó khăn, dù cố hết sức cũng không thể vận lên chút sức lực nào!!

Cảm giác của hắn dần trở nên mơ hồ, giống như người say sượu.

“Ngươi. Ngươi. Ta, ta … ngươi rốt cuộc đã giở thủ đoạn gì!!” Thu Vẫn sắc mặt hoảng hốt!!

Trần Tiêu vô lực nằm trên mặt đất, nở nụ cười sầu thảm, tuy rằng trên mặt đầy vết máu, nhưng hai tròng mắt vẫn như cũ sáng ngời bất khuất. Hắn thở hổn hển cười nói : “Ha ha !! Vừa rồi … vừa rồi ngươi đâm ta, trên thanh sắt có… dính máu của ta.”

Thu Vẫn cảm giác yết hầu có chút không chịu sự khống chế của hắn. Loại cảm giác tê dại này làm tim hắn đột nhiên nhảy mạnh lên, trong đầu thoáng qua một ý niệm !!

Chẳng lẽ tên thái điểu(con gà con ^_^) này, trong máu của hắn cũng có độc! Hắn cũng có dị năng giống Alice ?!

Thu Vẫn thân mình cuộn thành một vòng ngã trên mặt đất. Cố gắng toàn lực, cuống quít lục lọi trong túi, một lát sau lôi ra một chiếc bình thủy tinh màu tím bọc thép tinh xảo. Không kịp mở nắp bình, dùng sức đập mạnh xuống đất. Sau đó bất kể mảnh vụn thủy tinh, nhanh chóng đem chất lỏng trong bình nuốt vào!!

Đây là thuốc giải độc --- thân là thành viên hàng đầu của Hắc kỵ sĩ, lại là thủ trưởng của Alice, vì để quản lý bộ hạ, trên người hắn tự nhiên có thuốc giải các loại độc của Alice. Tuy rằng không biết độc tố trong máu của Trần Tiêu có giống với của Alice không, nhưng giờ phút này hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể liều lĩnh thử một lần.

Thuốc giải độc đặc chế của Hắc kỵ sĩ quả nhiên thần kỳ. Sau khi uống thuốc, chỉ sau vài lần hô hấp, Thu Vẫn lập tức cảm giác được thân thể vốn cứng ngắc dần thoải mái, cảm giác cơ thể dần dần có thể khống chế trở lại. Tuy rằng vẫn còn yếu ớt vô lực, nhưng hắn đã miễn cưỡng quỳ được một gối lên.

“Ha ha !! Ha ha ha !!” Thu Vẫn ác độc cười : “Thái điểu rốt cục vẫn là thái điểu! Thái điểu! Ngươi cho là ngươi có được một chút độc tố dị năng là có thể đối phó được ta sao! Hừ, dị năng giả C cấp làm sao có thể là đối thủ của dị năng giả A cấp!!”

Hắn hít sâu vào một hơi, lảo đảo một chút, rốt cuộc lại đứng lên : “Hiện tại ngươi còn thủ đoạn gì không!!”

Trần Tiêu vẫn nằm suy yếu trên mặt đất, chỗ miệng vết thương nơi bả vai máu thịt mơ hồ, mặt đất dưới thân đã đầy máu tươi. Sắc mặt tái nhợt của hắn cùng màu đỏ tươi của máu tạo nên một sự đối lập, trông có chút quỷ dị.

Trần Tiêu thở dốc, suy yếu cười : “Ngươi, ngươi cảm thấy có thể giải được độc sao? Ha ha …”

Thu Vẫn một lần nữa cầm thanh thép trên mặt đất : “Ngươi thiếu chút nữa đánh lén ta thành công. Thái điểu, ta sẽ đem thanh thép này cắm vào bụng ngươi, sau đó cho nổ!!”

Hắn nắm chặt thanh thép, đi tới hai bước, bỗng nhiên sắc mặt cuồng biến, hai đầu gối tự nhiên mềm nhũn, lại bổ nhào trên mặt đất.

Lần này Thu Vẫn thực sự hoảng sợ, toàn thân run rấy!!!

“Làm sao có thể!” Hắn kinh hô : “Làm sao có thể !! Chẳng lẽ thuốc giải độc không có tác dụng?! Ngươi, trong máu ngươi rốt cục chứa loại độc tố gì?!”

“Ta cũng không rõ.” Trần Tiêu miễn cưỡng cười : “Nói chung không khác lắm với Alice. Nhưng mà … tình huống này ta có thể giải thích một chút. Bởi vì … trong thân thể của ta đại khái tồn tại một loại vật chất khác với Alice.”

Nói xong, hắn cố ý dừng lại một chút, hít thật sâu một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm Thu Vẫn.

“Không biết ngươi có biết … Tinh lọc?”

Thu Vẫn cảm giác được sức lực đang dần rời khỏi cơ thể --- không chỉ sức lực. Ý đồ cuối cùng của hắn!! Trong tay hắn còn có kim loại, bên cạnh chính là thanh thép!!

Kích nổ!! Cho dù hắn chết, cũng muốn kéo theo tiểu tử này cùng lên đường!!!

Nhưng là, loại năng lực thần kỳ mà trước giờ hắn vẫn ỷ vào, lại lấy tốc độ như thủy triều rút mau chóng biến mất!! Mặc cho hắn có cố gắng thế nào, nhưng ý niệm đã không chịu sự khống chế của hắn nữa!! Thanh thép kia ngay trước mặt, nhưng lại nằm im như một thanh sắt ngoan ngoãn, không chịu sự khống chế của hắn --- Đúng vậy, nó vốn chỉ là một thanh sắt ngoan ngoãn mà thôi .

“Năng lực … dị năng ……”

Trên mặt Thu Vẫn bỗng nhiên bao phủ một tầng màu lam quỷ dị!

Sắc mặt này, giống như Hắc thất của Phục vụ xã lúc trước đã tập kích Trần Tiêu sau khi bị tinh lọc. Độc nhất vô nhị!!

Thân thể Thu Vẫn giống như cá mắc cạn, ra sức giãy dụa, vặn vẹo, run rẩy. Hai tay liều mạng giữ chặt cổ họng, phát ra tiếng giống như dã thú kêu rên.

Hắn không cam lòng!!!

Làm sao có thể!! Thái điểu!!

Hắn. Hắn chỉ là một Thái điểu a!!!

Thu Vẫn run rẩy vươn tay, giống như muốn nắm lấy cái gì, năm ngón tay như móc câu, cứng ngắc. Rốt cục, run rẩy cho vào trong lồng ngực …

Ánh mắt hắn khuất sau mái tóc dài. Nhưng sau mái tóc rối tung, trong con ngươi hiện lên một tia điên cuồng cuối cùng!!

“… … …” Hắn thở hổn hển, bởi vì cơ thể dần trở nên cứng ngắc, tiếng nói cũng trở nên đông cứng, tối nghĩa : “Cáp! Thái điểu … có, có một !! Vậy, cùng nhau, cùng chết đi!!”

Hắn siết chặt một ống thuốc trong tay, sau đó hung hăng đâm vào động mạch chính mình!!

Một loại thuốc màu xanh bị tiêm vào cơ thể …

Thu Vẫn đột nhiên tru lên, trong tiếng tru mang theo vô tận thống khổ, âm thanh vặn vẹo!!!

Chỉ trong nháy mắt, màu lam trên mặt hắn toàn bộ biến thành màu lục, mắt thường có thể thấy được, toàn thân của hắn, cơ thể … thậm chí ngay cả mười đầu ngón tay đều nhanh chóng bành trướng.

Cuối cùng, Thu Vẫn hai tay chống trên mặt đất, khi hắn ngẩng đầu lên …

Từ hai mắt, lỗ mũi, lỗ tai, trong miệng, đồng thời trào máu!!!

Màu sắc của máu cũng không phải thuần túy màu hồng, mà trong hồng còn mang theo một tia màu lục …

Giống như là --- Bích huyết!!???

“Cùng chết!!! Cùng chết đi!!!!” Thu Vẫn cười sằng sặc, âm thanh đã không còn giống tiếng người.

Hai tay của hắn không biết từ đâu sinh ra sức lực, hung hăng chộp xuống sàn nhà cứng rắn, đá vụn bay tán loạn, trên ngón tay máu thịt mơ hồ. Nhưng mà Thu Vẫn như đã không còn cảm giác.

Trên mặt của hắn chỉ có nụ cười điên cuồng!!!

Trần Tiêu tận mắt chứng kiến hết thảy. Toàn thân Thu Vẫn trong nháy mắt toát ra một đoàn sương mù màu xanh biếc, ánh mắt cũng biến thành thuần túy xanh biếc!! Còn có máu … theo trên mặt của hắn, trên cánh tay, trên tất cả các phần da thịt lộ ra, từ lỗ chân lông nhanh chóng thấm ra một lượng lớn máu huyết!!

Cuối cùng ……

Ca ca ca … ca ca ca ca ca …

Khu nhà xưởng bỏ hoang to lớn xung quanh, từ các vách tường đồng thời phát ra âm thanh nứt vỡ. Vách tường bắt đầu vặn vẹo chớp lên, giống như bên trong có cả đàn rắn đang chuyển động!!

Trên đỉnh đầu, tất cả vốn đang run rẩy bắt đầu rạn nứt, từng mảng lớn ngói a-mi-ăng, rường sắt, vôi … từng mảng tách ra!!!

Khắp nơi xung quanh đều mơ hồ có âm thanh đổ vỡ …

Rốt cục. Trần Tiêu cố sức cuộn mình lại …

Hắn vừa làm xong động tác này thì …

OANH !!!!

Tại trung tâm khu nhà xưởng bỏ hoang, chỗ kia chợt bộc phát ra âm thanh nổ lớn như tiếng sấm giữa mùa hè! Theo sau chính là hàng loạt tiếng nổ mạnh!! Ánh lửa mơ hồ, đem cả khu nhà xưởng bao phủ lại!! Mà cả gian nhà xưởng to như vậy, vách tường, trần, tất cả trong tiếng nổ bị biến thành từng mảnh nhỏ!! Sóng xung kích mạnh mẽ quét ra xung quanh, đem bốn năm khu nhà xưởng xung quanh khác đánh sụp!!

Sau một lúc lâu mặt đất mới thôi run rẩy …

Trong tiếng nổ lớn, Thu Vẫn vẫn cười điên cuồng. Nhưng rất nhanh sau đó, một khối lớn trần nhà sập xuống, lập tức đập nát đầu hắn.

Tiếng cười bên trong tiếng nổ vụt tắt…

Cao thủ trong giới dị năng này, đến chết vẫn không tin nổi. Chính hắn, cao thủ đứng đầu của tổ chức dị năng Hắc kỵ sĩ, như thế nào lại chết trong tay một Thái điểu …

Mà Trần Tiêu, ngay trong tiếng nổ đầu tiên, trực tiếp bị chấn động ngất xỉu, sau đó vô số gạch vụn rơi xuống, rất nhanh đem hắn vùi lấp…

“Ân??”

Tiếng nổ kịch liệt làm cho một người đang cuộn mình giống như con chuột đất nằm trên đống máy móc vứt đi trong khu nhà xưởng bỏ hoang bên cạnh giật mình bừng tỉnh, ngã lăn lông lốc trên mặt đất.

Xoa xoa nước miếng lưu lại nơi khóe miệng…Mập mạp cẩn thận rụt đầu, ngó xung quanh…

Phản ứng đầu tiên của hắn là sờ vào lồng ngực… Duỗi tay ra, trong tay ôm một bó tiền mặt đầy nếp nhăn --- Ân, hoàn hảo, tiền vẫn còn nguyên.

Nhưng mà … không thể nào? Ta đã trốn đến địa phương hẻo lánh như vậy, chẳng lẽ cảnh sát vẫn tìm được?! Tại sao lại có động tĩnh lớn như vậy?

Chui qua lỗ thủng trên tường, mập mạp trợn mắt há mồm nhìn xa xa … Đằng xa bởi vì vụ nổ mà tro bụi bay mù mịt.

Mập mạp nuốt nước miếng.

“Cái nấm thật lớn a…”

***

“Ân, cái này… bắt cóc chính là …”

Hứa cảnh quan dở khóc dở cười, rất kiên nhẫn, cuối cùng đem ý nghĩa của từ “bắt cóc” giải thích rõ ràng, sau đó nhìn sắc mặt Child Child.

Nhưng mà, cô bé này không có bộ dạng kinh ngạc chút nào, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng nói : “Không sao, Trần Tiêu sẽ không có chuyện gì đâu. Hắn rất là lợi hại a.”

“Ách?” Hứa cảnh quan cũng không biết nên nói như thế nào nữa.

Theo lý thuyết, hẳn là ông nên an ủi người nhà của người bị hại, cố gắng làm cho họ không quá lo lắng sợ hãi, nhưng mà hiện giờ …

Giống như, cô bé trước mắt này không cần ông an ủi a.

Đang trong lúc do dự, tiếng điện thoại trong túi bỗng vang lên. Hứa cảnh quan nghe điện, chợt nghe cấp dưới kích động báo cáo :

“Đội trưởng! Đã tìm thấy người bị hại rồi! Khoảng mười phút trước, con trai của Từ gia, còn có cô bé cùng bị bắt đi, xuất hiện ở đường phố cách khu nhà xưởng bỏ hoang Thành Đông không xa. Bọn họ gọi điện xin giúp đỡ, tôi đã gọi cho các đồng sự quanh đó đến cứu trợ bằng tốc độ nhanh nhất …”

Nghe được tin tức này, Hứa cảnh quan liền nhảy dựng lên : “Cậu nói cái gì?”

“Người bị hại đã chạy thoát!” Cánh sát ở đầu bên kia hưng phấn kêu lên.

“……” Hứa cảnh quan trầm mặc trong vài giây : “Cậu nói tìm được hai người? vậy còn một người đâu? Còn một nam thanh niên tên Trần Tiêu đâu?”

Âm thanh đầu bên kia trầm xuống : “Vẫn chưa tìm được … Nhưng vừa rồi nhận được điện thoại, nói ở khu nhà xưởng bỏ hoang bị nổ lớn …”

Sau khi Hứa cảnh quan nghe điện thoại xong, mặt trầm như nước. Sau khi cúp điện thoại, quay đầu nhìn thoáng qua Child Child ngồi đối diện --- cô bé này vẫn là vẻ mặt mờ mịt a.

Hứa cảnh quan nhíu mày nói : “Cháu gái … phiền cháu đi cùng chú một chuyến. Cháu bây giờ là người thân duy nhất của Trần Tiêu, như vậy … chỉ sợ có chút tình huống, phải có cháu ở đó.”

Trong lòng ông thở dài --- Nổ lớn? Tiểu tử Trần Tiêu kia, sẽ không có bất trắc gì chứ?

Nhìn vẻ mặt mềm mại của nữ hài tử trước mặt, Hứa cảnh quan hít sâu một hơi : “Đi thôi, chú mang cháu tới cục cảnh sát một chuyến, chỉ là hy vọng cháu bảo trì trấn định, cho dù xảy ra tình huống gì, đều phải bảo trì trấn định, được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.