Nữ độc nhân cười đắc ý, như còn chưa thỏa mãn, khẽ liếm liếm môi, động tác này của nàng cực kỳ mập mờ : “Tiểu tử yên tâm đi, tỷ tỷ sẽ không độc chết ngươi. Nhưng mà …… không nghĩ tới trông ngươi đẹp trai như vậy mà vẫn còn non nớt quá đi, kỹ thuật hôn môi thật quá kém đi”.
Từ nhị thiếu gia trợn tròn mắt, nói không ra lời --- nhưng Bạch Thái MM ở bên cạnh đã tức giận đến đỏ bừng cả mặt. Vốn sắc mặt vừa rồi còn tái nhợt, giờ trông như muốn phun huyết. Trong đôi mắt nàng tràn ngập lửa giận, ánh mắt sắc như dao kiếm bắn về phía Ái Lệ Tư --- nếu như ánh mắt nàng có thể giết người thì Ái Lệ Tư đã sớm bị biến thành tổ ong rồi !!
“ Hèn hạ !! Vô sỉ !! Ngươi là đồ nữ nhân dâm tiện !!!” Bạch Thái MM đột nhiên bùng nổ, liều lĩnh dùng nắm tay đánh tới sau gáy Ái Lệ Tư --- đáng tiếc sức chiến đấu hiện tại của nàng quá yếu, Ái Lệ Tư chỉ khẽ vung tay nàng đã gục xuống.
“Ah? Tiểu muội muội ghen a !!” Ái Lệ Tư cười cười ác ý : “Xem ra tiểu tử này là nam nhân trong lòng ngươi phải không ? ha ha ha ……”
Theo tiếng cười đắc ý, cửa xe Container bị đóng lại.
Trong xe nhanh chóng cảm thấy xóc nảy, đáng tiếc, ba người bị giam trong xe, không thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, càng không biết xe chạy về hướng nào.
Trong xe bỗng trở nên trầm mặc, Từ nhị thiếu gia là người đầu tiên mở miệng, hắn miễn cưỡng lấy lại tinh thần, cười nói : “Chúng ta không cần quá lo lắng, bọn người kia đã bắt cóc tất phải có mục đích, chỉ cần chúng ta còn giá trị lợi dụng, hẳn bọn chúng sẽ không thương hại chúng ta”.
Bạch Thái MM chỉ khẽ “Ân” một tiếng, cũng không mở miệng nói chuyện.
Từ nhị thiếu gia nhìn chằm chằm Bạch Thái MM hồi lâu, vẻ mặt phức tạp, rốt cục thở dài nói : “Thành thực xin lỗi, đây vốn là chuyện của ta, không ngờ lại liên lụy đến một cô gái như cô ……”
Trần Tiêu nằm trên sàn xe, tuy không thể động đậy nhưng ánh mắt với miệng vẫn có khả năng chuyển động, lập tức mở miệng : “Tiểu Từ, những lời khách sáo đó không cần phải nói, mọi người đã là bạn bè, giờ lại đứng chung trên một con thuyền, tất nhiên là phải đồng tâm hiệp lực”.
Từ nhị thiếu gia cười khổ một tiếng, đỡ Trần Tiêu ngồi dậy. Trần Tiêu nhìn Bạch Thái MM nói : “Bạch …… Ta có một vấn đề muốn hỏi cho rõ, hiện giờ chúng ta cùng chung hoạn nạn, phải biết tin tưởng lẫn nhau, vừa rồi … cô … Ân, biết nói thế nào nhỉ, cô có thể sử dụng thuật ẩn thân. Rốt cục là thế nào ??”
Bạch Thái MM vẻ mặt trở nên cứng ngắc, sau một lát trầm mặc mới miễn cưỡng mở miệng, giọng nói ngày càng nhỏ : “Ta … ta mấy năm trước ta phát hiện mình có thể ẩn thân ……Anh, anh sẽ không xem ta như quái vật chứ ??”
Nói xong nàng lo lắng nhìn Trần Tiêu và Từ nhị thiếu gia.
“ …… ” hai thiếu niên trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó Từ nhị thiếu gia cười ha ha một hồi mới lớn tiếng nói : “Quái vật ?? Đừng đùa chứ !! So với cô thì Tiểu Ngũ sức lực lớn vô cùng, hắn mới càng giống quái vật hơn !! Cô xem, hắn bị người đánh dính sâu vào tường mà không gẫy một khớp xương, ta thấy hắn mới thực sự là quái vật a”.
Bạch Thái MM thấy vẻ mặt hai người không giống giả vờ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó nàng kể lại tình huống của mình :
Vốn mấy năm trước, Bạch Thái MM có một lần không cẩn thận bị ngã cầu thang, bị thương ở đầu, may mắn không tổn thương chỗ yếu hại. Nhưng sau khi khỏi hẳn, Bạch Thái MM dần dần phát hiện bản thân có những biến hóa kỳ lạ. Ví dụ như, có lúc soi gương buổi sáng, lại phát hiện trong gương không một bóng người --- gặp tình huống đó người bình thường đều bị dọa nhảy dựng lên !! Nhưng khi nàng nhìn lại, lại thấy tất cả như thường.
Vài lần đầu nàng còn cho rằng mình chưa tỉnh ngủ, bị ảo giác.
Qua một thời gian dài, loại chuyện như vậy liên tục diễn ra, hơn nữa tần suất ngày càng nhiều. Cuối cùng có một ngày, khi nàng vừa tắm rửa xong, lúc chải đầu nhìn mình trong gương chợt thấy trống không, lần này rốt cục xác định không phải là mơ, mà có chuyện cổ quái xảy ra !!
Lúc đầu, loại biến hóa này mang lại cho nàng không ít phiền não, bởi vì “ẩn thân” lúc đó không chịu sự khống chế của nàng. Nói cách khác, nàng không biết khi nào sẽ đột nhiên “ẩn thân”.
Thử nghĩ, nếu ngươi đang ăn cơm cùng người nhà, đang ăn dở, cha mẹ vừa ngẩng đầu lên phát hiện con gái đang ngồi trước mặt bỗng nhiên “biến mất” ……
Thời kì đó Bạch Thái MM mỗi ngày đều bị chuyện này ám ảnh thiếu chút nữa phát điên, lúc nào cũng lo lắng chuyện như vậy sẽ đột nhiên xảy ra, cũng không dám đi học --- nàng bắt đầu trốn học.
Qua hai tháng, trong lúc đó cũng xảy ra vài lần “ngoài ý muốn”, nàng đều kiếm cớ lảng tránh thành công. Cuối cùng năng lực của nàng cũng trở nên ổn định, dần dần nàng phát hiện mình có khả năng khống chế “ẩn thân”.
Sau khi khủng hoảng qua đi, Bạch Thái MM đối với dị năng của mình dần cảm thấy hứng thú. Sau nhiều lần lặng lẽ thực nghiệm, nàng hoàn toàn hiểu được tình huống của dị năng đặc biệt của mình.
Nói một cách đơn giản, nàng tự mình làm thực nghiệm, bình thường nàng có thể tự ẩn thân khoảng một tiếng, vượt qua thời gian này, nàng sẽ cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, hơn nữa không thể duy trì trạng thái ẩn thân.
Đồng thời nàng còn phát hiện trạng thái ẩn thân còn có thể “chuyển dịch”. Lúc nàng thi triển ẩn thân, chỉ cần đồ vật tiếp xúc với thân thể nàng, cũng có thể ẩn hình (đây là điều tự nhiên, nếu không mà nói, trên người còn mặc quần áo thì làm sao bây giờ ? Cũng không thể bắt Bạch Thái MM trước mỗi lần ẩn thân đều phải cởi sạch a). (DG : dị năng phương đông đúng là tân tiến, không như thằng Người tàng hình cùi bắp, chỉ biết tàng hình mảnh, đã thế mỗi lần muốn núp đều phải cởi sạch, chỉ tiện mỗi lúc ……)
Nhưng nếu nàng muốn làm vật thể khác ẩn hình phải thỏa mãn hai điều kiện : thứ nhất, phải cùng thân thể nàng tiếp xúc, thứ hai, đối với vật thể làm bằng kim loại không có tác dụng !!
Căn cứ kết quả sau nhiều lần thực nghiệm của Bạch Thái MM, nàng nhiều nhất có thể làm cho đồ vật gấp khoảng hai lần thể tích của nàng ẩn hình (vật thể đó có thể là người, động vật và đại đa số các đồ vật không có kim loại). Nhưng làm cho vật thể khác cùng ẩn hình sẽ làm cho thời gian ẩn hình của bản thân nàng ngắn lại rất nhiều !!!
“Giống như hôm nay, ta cũng chỉ có thể nhiều nhất mang hai người các anh cùng ẩn thân, hơn nữa thời gian duy trì tối đa khoảng mười phút”. Âm thanh của Bạch Thái MM tràn đầy mệt mỏi: “Hơn nữa ta phát hiện, một khi sử dụng kỹ năng này quá độ, vượt qua giới hạn chịu đựng của thân thể ta, thì sau đó đều sẽ lâm bệnh nặng”.
Từ nhị thiếu gia vẻ mặt trở nên khẩn trương, bước tới sờ sờ trán nàng, thân thiết hỏi “A! Vậy cô hiện tại có chỗ nào …… không thoải mái không? Cô chưa sinh bệnh chứ ?”
Bạch Thái MM bị Từ nhị thiếu gia sờ trán, sắc mặt đỏ bừng, miễn cưỡng trừng mắt lườm hắn một cái.
“Tình huống đại khái là như vậy”. Bạch Thái MM thở dài : “Khả năng này tuy kỳ diệu, nhưng nếu ta tiết lộ ra nhất định sẽ bị người khác coi là quái vật. Vậy nên …… cả cha mẹ ta cũng không biết. Hôm nay …… nếu sự tình không nguy hiểm như vậy, ta cũng sẽ không ……”
Dừng một chút, Bạch Thái MM lại cười khổ : “Huống hồ, loại bản lĩnh này cũng không có điểm nào hữu dụng --- trừ khi ta đi làm kẻ trộm, nếu không thì ẩn thân có chỗ hữu dụng nào chứ?”
Ách …… nói như vậy cũng đúng, chỉ là ……
Ô tô xóc nảy liên tục, chạy khoảng một tiếng mới từ từ dừng lại.
Ba người trong ô tô nhất thời khẩn trương, cửa container bị mở ra, hiện ra một bóng người.
“Đến nơi rồi, ba vị tiểu bằng hữu, mời xuống xe.”
Ái Lệ Tư đứng ngoài xe, khuôn mặt mỉm cười nhìn ba người trẻ tuổi trong container. Bạch Thái MM vừa thấy nàng liền liên tưởng đến hồ ly tinh giả dạng nữ nhân, khó chịu quay mặt đi, hừ mạnh một tiếng.
“Ôi, tiểu muội muội cá tính thật đáng yêu quá đi !” Ái Lệ Tư trong mắt lướt qua một tia hàn quang, nhưng khóe miệng lại mỉm cười đùa cợt.
Từ nhị thiếu gia đỡ Trần Tiêu từ trên container nhảy xuống, sau đó quay lại bế Bạch Thái MM xuống.
Nơi này là một khu nhà xưởng cực lớn, ô tô đang đỗ bên trong. Cả nhà xưởng là một mảnh trống trải, chỉ có tại góc sáng phía xa còn lăn lóc một ít thùng gỗ cùng vật liệu xây dựng linh tinh.
Nhà xưởng ẩm ướt, mốc meo, Trần Tiêu dựa vào đó mà đoán đây có lẽ là một khu khai phá (thế thiên địa khu ???). Trên vách tường nấm mốc và rêu xanh loang lổ, trên các cửa sổ, khung kim loại đã rỉ sét. Nhìn lại tổng thể kiến trúc có thể đoán được khu nhà xưởng này đã xấp xỉ mười năm tuổi.
Ở thành phố K, chỉ có khu ngoại ô phía nam là có loại nhà xưởng cũ kĩ này tồn tại.
“Ái Lệ Tư, ngươi về trễ”.
Trên đống thùng gỗ dần hiện ra một bóng người, Trần Tiêu định thần nhìn kỹ, chính là Thu Vẫn mà hắn đã gặp lần trước.
Người kia nhàn nhã ngồi trên đống thùng gỗ, tay phải đang cầm một điếu thuốc, tay còn lại thì nghịch ngợm một chiếc bật lửa kim loại, vẻ mặt u buồn ẩn sau làn khói.
Trần Tiêu vừa nhìn đến chiếc bật lửa, trong lòng cảm thấy cổ quái : Lại là bật lửa … lần trước khi đánh nhau cùng mình, hắn đã ném ra một đống bật lửa phát nổ, tên Thu Vẫn này, trên người hắn rốt cục mang bao nhiêu chiếc bật lửa đây!?
“Hừ! Ngươi đi mà hỏi Bá Vương Long ấy ! Hắn chỉ giỏi lỗ mãng !” Ái Lệ Tư khó chịu trả lời.
Thu Vẫn nhìn thoáng qua Bá Vương Long đang từ trong container chui ra --- thân mình hắn cao gần ba thước, cũng chỉ có thể ngồi trong container, buồng lái khẳng định không thể chứa nổi hắn.
Thu Vẫn nhíu mày, hắn chỉ nhìn thoáng qua là có thể thấy không khí giữa hai người có chỗ không đúng. Bá Vương Long nhất định bởi Ái Lệ Tư có địa vị cao hơn hắn mà khó chịu, mà Ái Lệ Tư …… nữ nhân này lòng dạ cũng có chút hẹp hòi.
Nhưng mà giờ cũng không phải lúc giải quyết mâu thuẫn nội bộ, Thu Vẫn nhìn hai người với ánh mắt cảnh cáo, rồi chậm rãi đi tới trước ba người trẻ tuổi. Trước tiên nhìn thoáng qua Trần Tiêu, nhẹ gật đầu xem như chào hỏi : “Chúng ta lại gặp nhau”.
Trần Tiêu nhìn cao thủ đã từng đả thương mình, sắc mặt hờ hững, cũng không nói chuyện.
Ánh mắt Thu Vẫn lướt qua Bạch Thái MM, dừng ở trên người Từ nhị thiếu gia : “Từ Nhất Phàm ?”
“Chính là ta”. Từ nhị thiếu gia cảnh giác nhìn chằm chằm Thu Vẫn.
“Thành thật xin lỗi, đã dùng biện pháp này mời ngươi tới đây”. Thu Vẫn nở nụ cười tự nhiên, vẻ tươi cười không có nửa phần sát khí : “Ta có thể cam đoan với ngươi, chúng ta là một tổ chức có danh dự, chỉ cần hợp tác tốt, đảm bảo ngươi sẽ không mất một cọng lông”.
Từ nhị thiếu gia là con cháu thế gia, loại bắt cóc này cũng không phải chưa từng trải qua, cũng đã từng được dạy qua cách ứng xử trong trường hợp này. Vì vậy không náo loạn, cũng không tức giận, chỉ lạnh nhạt cười : “Ân, như vậy ta có thể an tâm làm tốt vai trò của một con tin, như vậy được rồi chứ?”
“Hy vọng ngươi làm được, nếu như vậy chúng ta cả hai bên cũng bớt được không ít phiền phức” Thu Vẫn mỉm cười : “Ta cũng không phải nguời thích ngược đãi tù binh, chỉ cần các ngươi thành thật, ta sẽ không trói các ngươi. Các ngươi có thể tự do hoạt động trong phòng này. Nhưng hãy nhớ, đừng thấy ta dễ dãi mà làm những việc chọc giận ta”.
Bạch Thái MM ở bên cạnh bỗng nhiên tức giận nói : “Hừ, nói thật dễ nghe! Cái gì mà dễ dãi ?! Hắn trước khi nhận được tiền chuộc tất nhiên là không dám động đến chúng ta ! Từ Nhất Phàm, ngươi đừng nghe hắn lừa gạt !”
Dừng một chút, Bạch Thái MM trừng mắt nhìn Thu Vẫn : “Bọn chúng đã định giết chúng ta !”
Từ nhị thiếu gia sắc mặt trầm xuống : “Đại tiểu thư làm ơn …… nghe lời ta, chúng ta cứ làm như hắn nói là được, OK?”
Bạch Thái MM thoáng sửng sốt, cắn răng nói : “Hừ, đồ quỷ sợ chết”.
Từ nhị thiếu gia cũng không tức giận, từ từ nói : “Rõ ràng là lấy trứng chọi đá, vậy không phải là dũng cảm, mà là ngu xuẩn. Bạch MM, hay là chúng ta cứ nghỉ ngơi dưỡng sức đi”.
Giờ phút này Từ nhị thiếu gia giống như biến thành một người khác, trong ánh mắt tràn đầy bình tĩnh, vẻ mặt thản nhiên không có nửa điểm sợ hãi. Hắn lúc này không có khuôn mặt tươi cười lấy lòng Bạch Thái MM như lúc ở nhà,mà có vài phần khí độ trầm ổn giống Từ lão đầu tử.
“Vị tiên sinh này”. Từ nhị thiếu gia vẫn có thể cười : “Coi như là thỏa mãn sự tò mò của ta … có thể trả lời cho ta một vấn đề không? Ta rất tò mò --- tại sao lại là ta ? Tuy rằng ta là con trai của Từ gia, nhưng cha ta cũng không phải chỉ có một đứa con trai là ta, hơn nữa, xem hành động lần này, người như các ngươi hành động cũng không đơn giản chỉ vì tiền đúng không. Vậy tại sao mục tiêu lại là ta?”
“Đơn giản thôi, bây giờ phụ thân ngươi đang được người bảo hộ, chúng ta cũng không muốn cứng rắn đối đầu”. Thu Vẫn liếc mắt nhìn Trần Tiêu bên cạnh. Trần Tiêu bị nữ độc nhân hạ độc, thân thể bất động, chỉ có đôi mắt là vẫn nhìn Thu Vẫn.
“Chúng ta không sợ Phục Vụ Xã, nhưng cũng sẽ không lỗ mãng đối đầu”. Thu Vẫn nhíu mày : “Ái Lệ Tư, giải độc cho khách nhân của chúng ta đi, tiểu bằng hữu này nói như thế nào cũng là người của Phục Vụ Xã, ở Dị năng giới, ngược đãi tù nhân cũng không phải là thói quen tốt”.
Ái Lệ Tư cười dài, tiêu sái bước tới gần Trần Tiêu. Trần Tiêu vẻ mặt nhất thời đỏ bừng lên. Bạch Thái MM bên cạnh tuy rằng tức giận đến cắn chặt răng, cũng chỉ có thể dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm Ái Lệ Tư.
“Tiểu bằng hữu”. Ái Lệ Tư cúi xuống bên tai Trần Tiêu, cố ý thổi một hơi vào tai hắn, rồi nhẹ nhàng dùng âm thanh ngọt ngào mê hoặc hỏi : “Nói cho ta biết, lần trước chúng ta … có phải là nụ hôn đầu tiên của ngươi ? Nếu thật là thế, tỷ tỷ ta thật cao hứng a !!”
Trần Tiêu trong ánh mắt thoáng qua một tia xấu hổ, nhưng rất nhanh trấn định lại, ngước mắt liếc Ái Lệ Tư, rồi ho khan một tiếng nói : “Không phải … vị tiền bối này, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Nụ hôn đầu tiên của nam nhân đều là cho thuốc lá. Thật xin lỗi, ngươi chậm mất rồi”.
- Cái gì!!!
Từ lão đầu tử đập bàn đứng lên, khuôn mặt vốn nho nhã nhất thời tràn đầy lửa giận, trừng mắt nhìn đám thủ hạ đang kinh hoàng lúng túng rít gào:
- Làm ăn cái kiểu gì vậy không biết!Hơn mười người giám sát, mà còn để cho Nhất Phàm bị bắt đi!!! Ngươi mời được một đám bảo vệ toàn là lũ phế vật!
Một tên thủ hạ trước mặt đầu đầy mồ hôi, ấp u ấp úng không nó ra lời.
Đây là một căn phòng bình thường của một nhà hàng ba sao nào đó trong thành phố K. Chiếc gạt tàn trước mặt Từ lão đầu tử tràn đầy tàn thuốc, hắn vỗ mạnh như vậy làm cho tàn thuốc rơi đầy trên mặt đất.
Lúc này ở trong phòng, có ba người mặc đồng phục màu đen, sắc mặt đều rất ngưng trọng. Những người này phân biệt đứng ở cửa chính và cửa sổ, tư thế đứng sống lưng thẳng tắp, có vẻ vô cùng lão luyện, trong đó có một người đứng gần Từ lão đầu tử nhất nhíu mày, mở miệng nói:
- Từ tiên sinh, lúc này không phải là lúc sốt ruột, lệnh công tử bị bắt đi, đối phương nhất định sẽ liên hệ với chúng ta, chúng ta sẽ . . .
Từ lão đầu tử lửa giận đầy mình, liếc mắt nhìn người này, ruốt cuộc hít một hơi thật sâu ngồi xuống. Dù sao, ba người mặc đồng phục màu đen này cũng là nhân viên đặc biệt được phái tới để bảo vệ mình, thân phận bất đồng, hắn cũng không tiện mở miệng bác bỏ, chỉ trầm trọng nói:
- Các người bảo vệ ta, nhưng lúc này con ta bị bọn họ bắt rồi. Bọn họ có đưa ra yêu cầu gì, ta đều không quan tâm, ta chỉ quan tâm tới sinh mệnh của đứa con trai.
Người đứng đầu trong ba người mặc đồng phục màu đen trầm ngâm một lúc, chậm rãi nói:
- Chuyện này chúng tôi sẽ điều tra, lúc này đã có một đội đi đến hiện trường trong nhà ngài rồi. Xin ngài yên tâm, đừng nóng vội.
- Ta có khả năng về nhà xem xét một chút được không?
Từ lão đầu nhíu mày hỏi.
Người này lập tức lắc đầu:
- không được! Tình huống hiện tại còn chưa rõ ràng, thủ đoạn của đối phương rất hhung hăng, chúng tôi không thể mạo hiệm cho ngài lộ diện được.
Người nhân viên đặc công này cũng lộ ra sắc mặt giận dữ:
- Thủ đoạn của những tên này thật táo bạo. Hừ!
- Vậy thì ta muốn gọi một cuộc điện thoại.
Từ lão đầu tử sắc mặt không hài lòng.
- Cái này. . . chúng tôi phải quản chế.
- Quản chế!
Từ lão đầu tử nổi giận:
- Rốt cuộc mấy người tới bảo vệ ta hay là tới nhốt ta.
Người nhân viên đặc công này cũng có chút bất mãn, nhưng dù sao Từ lão đầu tử cũng có thân phận đặc biệt, nên cố gắng đè nén lửa giận, chậm rãi nói:
- Từ tiên sinh, xin ngài hãy tin tưởng năng lực của chúng tôi. Lúc này đã có một đội đồng nghiệp đang tiến hành công tác rồi-- Về phần ngài, an nguy của ngài có ảnh hưởng rất lớn xã hội, chúng tôi không thể mạo hiểm . . .
Từ lão đầu tử hừ một tiếng, chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt đau khổ.
- Ta cứ nghĩ ta mới là mục tiêu, không nghĩ ra đối phương lại trực tiếp động thủ với Nhất Phàm.
Nói xong, hắn trừng mắt với gã thủ hạ đang đứng ở trước mặt:
- Còn sững sờ cái gì! Tìm đi! Vận dụng tất cả mọi lực lượng và thủ đoạn! Cho dù Ta có phải đào tung ba tấc đất của Thành phố K lên, cũng phải tìm cho ra hành tung của nó!
Ra khỏi gian phòng, người thủ lĩnh của tổ đặc công vẻ mặt âm trầm, từ phía sau có một đồng sự đi tới:
- Thủ lĩnh. Tên họ Từ này thật là quá đáng. Chúng ta tới bảo vệ hắn, chứ không phải là người hầu trong nhà hắn! Hắn còn la hét . . .
- Câm miệng.
Thủ lĩnh tổ đặc công trừng mắt với cấp dưới:
- Nhớ kỹ thân phận của anh! Từ tiên sinh là nhân vật nổi tiếng trong xã hội, bảo vệ an toàn cho ông ta có ý nghĩa rất lớn đối với trật tự tài chính của khu vực! Hơn nữa, con của mình bị bắt cóc, đổi lại là bất cứ người nào cũng phải nổi giận.
Nói xong, hắn lấy một điếu thuốc là ra châm, hút một ngụm, ánh mắt tràn đầy vẻ lão luyện:
- Chú ý phái người dò xét, cầu thang, thang máy. Các huynh đệ ở trên tầng thượng đều phải đề cao tinh thần. Tội phạm lần này không thể coi thường, thủ đoạn rất hung ác độc địa. Anh có nghe thấy trong điện thoại nói gì không? Bọn chúng bất ngờ tấn công biệt thự Từ gia. Có thể còn vận dụng cả vũ khí hạng nặng, toàn bộ căn nhà của Từ gia đều bị phá hủy thành đất bằng.
Tên thủ hạ cười khổ một tiếng, nhìn xung quanh một chút, hạ giọng nói:
- Thủ lĩnh, chỉ sợ không phải là vũ khí hạng nặng gì đó, tôi vừa gọi điện liên lạc với các huynh đệ ở hiện trường, nghe bảo vệ của Từ gia nói có một người cao lớn tới 3 thước . . . đao thương không bằng, đạn đánh không thủng. Ta kháo . . . có phải là một con Robot hình người không a?
Người đầu lĩnh trừng mắt:
- Tôi nghĩ anh xem quá nhiều phim khoa học viễn tưởng rồi đấy! Robot hình người? Làm gì có cái thứ này! Mà nếu như trên thế giới thật sự có đồ vật có trình độ khoa học kĩ thuật cao như vậy. Liệu còn đến lượt bọn tội phạm trên thế giới này điều khiển sao? Cho dù có bọn chúng có. Chẳng lẽ lại đem đi đối phó với một gia đình thương nhân với tài sản chỉ có trên trăm vạn? Buồn cười!
- Nhưng hiện trường. . .
Người đồng sự kia còn muốn nói gì nữa, nhưng trong ánh mắt tên đầu lĩnh đột nhiên hiện lên một tia tàn khốc:
- Coi chừng cái miệng của anh! Cái gì không cần biết thì không cần suy đoán. Những điều không nên hỏi thì không được hỏi. Tôi thấy anh cầm phải học tập lại kỷ luật một lần nữa.
Người cấp dưới bị hù dọa co rụt đầu lại.
Tổ trưởng tổ đặc công thở dài, nhìn thoáng qua cấp dưới, ánh mắt có chút phức tạp:
- Anh còn trẻ tuổi, có rất nhiều chuyện, không phải anh có thể biết được . . . chấp hành cho tốt, ta đi xung quanh coi các đồng chí khác trong tổ có xảy ra tình huống gì không .
Hắn đi vào trong cầu thang, mới hung hăng đem tàn thuốc vứt trên mặt đất rồi giẫm lên. Lúc này, trong cầu thang có mấy cảnh sát mặc đồng phục đang đi tới, dẫn đầu chính là người Hứa cảnh quan. ánh mắt của Hứa cảnh quan và tổ trưởng tổ đặc công gặp nhau, hai người đều sửng sốt, lập tức đều lộ ra ráng cười đau khổ.
- Cậu tới rồi à.
Tổ trưởng tổ đặc công mở miệng, thanh âm phảng phất có chút xấu hổ..
- Uhm . . . Tôi tới phối hợp công tác với cậu.
Hứa cảnh quan dường như theo bản năng nhìn thoáng qua bộ vest màu đen của đối phương:
- Ân . . . đồng phục mới à? Rất đẹp, so với năm đó còn đẹp hơn.
Sau đó Hứa cảnh quan quay lại nói với các cảnh sát ở phía sau:
- Các anh đi trước đi, tôi sẽ tới liền.
Khi trong hành lang chỉ còn lại hai người, tổ trưởng tổ đặc cồn rốt cuộc mới thở dài, rầu rĩ hỏi một câu:
- Ở trong đội cảnh sát thế nào?
- Còn có thể thế nào nữa.
Ngữ khí của Hứa cảnh quan dường như rất nhẹ nhàng:
- Mỗi ngày ngồi trong phòng làm việc, có vụ án xảy ra thì lập tức đi làm, truy bắt mấy thằng lưu manh, dẹp bỏ mấy nhà chứa, bắt bọn trộm vặt trong nhà . . . Nếu như gặp phải các vụ án lớn, ví dụ như cướp ngân hàng và vân vân, chúng tôi đành phải nhường bước, để cho cảnh sát võ trang xuất động. Hơn nữa, vụ án lớn nhất của chúng tôi trong mấy năm nay, chính là vụ án hai năm trước các bang phái xã hội đen dùng binh khí đánh nhau. Còn những thứ khác . . . cũng bình thường. So với lúc còn ở trong tổ thì dễ dàng hơn.
Tuy hắn nói " dễ dàng", nhưng trong ánh mắt rõ ràng đang toát ra một tia không cam lòng.
- Lão Hứa . . .
Tổ trưởng tổ đặc công hô một tiếng. Giọng nói có chút khàn khàn, lại theo bản năng tìm trong túi một điếu thuốc lá.
- Lấy của tôi đi.
Hứa cảnh quan cười cười, móc trong túi ra một hộp thuốc lá sang trọng đưa tới. Tổ trưởng tổ đặc công nhìn thoáng qua, nhíu mày hỏi:
- Cậu quất loại thuốc lá sa hoa thế này cơ à?
Hứa cảnh quan nghe ra ngụ ý của đối phương, cười thản nhiên đáp:
- Yên tâm, điều lệ trong tổ tôi chưa từng quên. Nhưng hiện giờ tôi đang ở vị trí này, làm cảnh sát so với khi còn làm việc ở tổ đặc công rất khác nhau, giống như tôi đây, đủ mọi hạng người đều phải giao tiếp. Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không tham ô hay nhận hối lộ. Nhưng mà. . . Ngày thường, vui chơi giải trí và các việc xã giao khác, luôn luôn tránh không được. Xã hội lúc này chính là như vậy đấy. Cậu nhìn vóc người của tôi bây giờ đi, toàn là bụng bia, hoàn toàn không giống năm đó ở trong tổ đặc công.
- Thật ra . . .
Tổ trưởng tổ đặc công không nhận điếu thuốc lá, mà chợt nói một câu:
- Sự việc năm đó, ủy khuất cho cậu rồi. Tôi biết, sự việc năm đó không thể trách cậu được.
- Vậy thì thế nào.
Hứa cảnh quan cười tự giễu, thấy đối phương không nhận điếu thuốc lá, lập tức đưa tới miệng mình, rầu rĩ hút một hơi, nói đầy thâm ý:
- Oan uổng à, dù sao cũng phải có người đưa lưng ra gánh chứ. Điểm ấy, tôi hiểu rõ. Không cần cậu phải khuyên bảo tôi.
- Thật ra . . . Mấy năm nay tôi được thăng chức. Ngồi trên vị trí này. Mới mơ hồ biết một chút. Sự việc năm đó . . . Các quan cấp cao cũng biết, người làm ra vụ án kia không phải người bình thường. Nhưng do lĩnh vực này, cấp trên vẫn bảo mật. Cho nên tình huống không thể tùy tiện công bố ra ngoài, cậu viết một phần báo cáo tùy tiện như vậy, tất nhiên sẽ bị " đi đày". Nhưng mà. . . Trong tổ cũng không bạc đãi cậu, vị trí của cậu lúc này, coi như là phần bù đắp. Thật ra, thời gian vào khoảng chín năm trước. Khi đó bảo mật tương đối nghiêm. Bây giờ đã nới lỏng hơn rất nhiều. Sự việc của cậu đặt ở thời điểm hiện tại, cũng sẽ không nghiêm trọng như vậy nữa.
Hứa cảnh quan nghe xong từ chối cho ý kiến. Trầm mặc một lúc, hỏi:
- Lão Tiếu, ở đây không có người ngoài, cậu nói thật cho tôi biết đi. Sự việc lần này, các cậu dự tính thế nào? Hừ, tôi vừa từ biệt thự của Từ gia trở về, sự việc lần này có thể tìm một lý do tùy tiện nào đó mà lờ đi nữa không? Làm ra vụ án lần này không phải là người bình thường, tôi khẳng định các người sẽ lại dấu kín. Nhưng mà . . . Bảo vệ của Từ gia ở hiện trường nói là chỉ có một người, hừ hừ, một người với đôi tay trần có thể hủy đi cả một căn phòng? Đạn cũng bắn không chết . . . cậu tin không?
- Tin hay không, cũng chỉ có thể để ở trong lòng. Cuối cùng, khi công bố ra bên ngoài, cấp trên tất nhiên sẽ biên ra một lý do nào đó.
Tổ trưởng tổ đặc công liếc mắt nhìn Hứa cảnh quan:
- Chúng tôi chỉ cần làm tốt phần việc của mình là được.
- Vụ án này xong rồi, tìm một ngày nào đó cùng nhau ăn một bữa cơm đi.
Hứa cảnh quan chỉnh lại chiếc mũ một chút, dập tàn thuốc:
- Đã lâu rồi không ăn cơm cùng nhau. Coi như bạn cũ gặp lại, không nói chuyện công việc.
Nói xong, hắn xoay người rời đi, tổ trưởng tổ đặc công ở phía sau hô với theo:
- Lão Hứa.
- Cái gì?
- Nếu như. . .
Tổ trưởng tổ đặc công do dự một chút:
- Nếu như tôi nghĩ biện pháp đem cậu trở về. . .
- Ha ha, quên đi.
Hứa cảnh quan lắc đầu, vỗ vỗ tay tự giễu vào chiếc bụng nhỏ của mình:
- Thấy không? Năm đó vòng 2 của tôi là 2 xích 2 ( Khoảng gần 75), bây giờ vòng 2 đã là 2 xích 8 ( hơn 90). Năm đó khi còn ở tổ đặc công, tôi tai không đánh thứ nhất trong cả đội, tần 4 tầng 5 nhà cao tầng, không cần dụng cụ cũng có thể bò lên được. Còn lúc này . . . Hắc hắc, bỏ đi. không phải sợ cậu chê cười, hiện giờ, nếu như so đấu uống rượu, sợ rằng cả đội cũng không phải là đối thủ của tôi, còn bản lĩnh khác a . . . đã sơm quên không còn thứ gì rồi.
Tổ trưởng tổ đặc công có chút tiếc hận thở dài:
- Cấp trên. . . sợ rằng lần này sẽ phái tới một nhóm mới thành lập tới giúp đỡ. Đến khi những người đó đến tiếp nhận, tôi sẽ không còn việc gì nữa, đến lúc đó tìm cậu uống rượu.
- Thành lập một nhóm mới . . .
Trong mắt Hứa cảnh quan hiện lên một tia quái dị, nhưng lại cười nhạt một tiếng:
- Hừ, Nhóm mới thành lập. Tôi thấy thật ra không phải là mới thành lập, mà sớm đã có rồi. Nhưng mà trước đây chúng ta không biết mà thôi. Hừ . . . Mấy năm này mấy việc khó giải quyết càng ngày càng nhiều, cấp trên giấu không được nữa, mới đem bọn họ bày ra. Nếu sớm làm nhưu vậy, tôi cũng sẽ không rời bỏ tổ đặc công rồi . . .
Nói xong hắn lắc đầu, xoay người rời đi.
Tổ trưởng tổ đặc công cũng quay lại hành lang, thấy trước mặt là người cấp dưới của mình.
- Thủ lĩnh, đã kiểm tra hết rồi, tất cả đều bình thường.
Người cấp dưới nhìn thoáng qua hướng hành lang,thấy bóng lưng của Hứa cảnh quan đang đi xa:
- Di? Anh nói chuyện phiếm cùng ai vậy? Cảnh sát địa phương à?
Dừng lại một chút, hắn cười cười. Giọng nói có vẻ xem thường:
- Vụ án cỡ như thế này, những cảnh sát loại này thì có tác dụng gì, đội chúng ta động tay là được rồi.
- Câm miệng. Ngậm cái miệng của anh lại!
Tổ trưởng bỗng nhiên phát hỏa. Nhìn vào bóng lưng của Hứa cảnh quan đang đi xa, cười lạnh nói:
- Anh dám kinh thường người này? Nói cho anh biết, hắn năm đó, có thể đánh bại ba người như ta đấy! Hắn còn lập được 46 kỉ lục liên tiếp về tốc độ bắn súng trong đội, anh còn cho rằng hắn là kẻ yếu! Loại nhóc con chưa mọc đủ lông như cậu, sợ rằng còn chưa được nghe qua tên của hắn! Năm đó. . . Nói đến tên họ Hứa thủ đoạn độc ác nhất trong đội, hừ hừ . . .
Hứa cảnh quan đi thang máy trực tiếp xuống phòng tiếp tân của khách sạn, móc điện thoại di động ra, bấm một dãy số. . .
- Trần Tiêu . . . cái tên nhóc này, thật sự là cứ ở đâu xảy ra sự cố là có mặt cậu a.
Hứa cảnh quan cười khổ một tiếng. Hắn đã đi qua hiện trường ở Từ gia. Sau khi nghe rõ tình huống, hắn biết cùng bị bắt đi tổng cộng có ba người, ngoài Từ Nhị Thiếu ra, còn có một nam một nữ nữa. Họ đều là học sinh của Cơ Đức Học Viện.
Hắn đã phái người đi thông báo cho người nhà của Bạch Thái. Còn Trần Tiêu . . .
- Trong nhà cậu ta chắc hẳn là không còn có ai nữa rồi.
Hứa cảnh quan cười khổ, nhưng mà hắn cũng quyết định tự mình đi xem thế nào.
Hắn ngồi trên một chiếc xe cảnh sát, một mạch chạy tới khu vực nhà Trần Tiêu, đi lên lầu, nhấn chuông cửa.
Đinh đông. . .
Chuông cửa liên tục vang lên vài tiếng, Hứa cảnh quan nhíu mày: xem ra đúng là không có ai thật rồi. Hắn đang định xoay người rời đi, thì bên trong cửa phòng truyền đến bước chân, sau đó cửa phòng mở ra, một khuôn mặt của một cô bé lộ ra qua khe cửa.
Đôi mắt màu lam thật to, mái tóc màu vàng kim được cuộn lên rất tự nhiên. Da thịt nhẵn nhụi trắng nõn, ngũ quan xinh xắn. Hơn nữa còn có một cỗ khí tức tươi mát động lòng người, một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp đang độ tuổi vị thành niên, có thể đoán được, chỉ ba đến bốn năm nữa thôi, cô nhất định sẽ trở thành một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành a.
Hứa cảnh quan sửng sốt một rồi, nhưng với niên kỉ của một người trung niên như hắn, tuy đối phương có dung mạo hiếm thấy, nhưng làm cho hắn thấy kì quái hơn cả là màu tóc và màu mắt của của cô gái. . . người ngoại quốc sao?
Lẽ nào mình tìm lộn địa chỉ? Nhìn lại biển số nhà. Không sai mà. Làm sao trong nhà Trần Tiêu còn có người ngoại quốc ở?
Child Child nhìn nam nhân đứng trước mặt- dựa theo trang phục trên người đối phương. Child Child đã thấy qua trên Thu Vẫn, hình như là một loại người gọi là " Cảnh sát". Trần Tiêu từng nói, cảnh sát là người chuyên đi bắt kẻ xấu.
- Xin hỏi, Ông. . .
Child Child do dự một chút, mở miệng hỏi. Trần Tiêu từng bảo nàng không được tùy tiện mở rộng cửa cho người lạ vào nhà, sợ rằng đó là kẻ xấu, nhưng mà đã biết được đối phương là " Cảnh sát" - cảnh sát chắc không phải là người xấu đi.
- Đây có phải là nhà của Trần Tiêu không?
Dù sao cũng có kinh nghiệm phong phú nhiều năm làm cảnh sát, Hứa cảnh quan lập tức trấn định, hỏi.
- Trần Tiêu . . . đúng rồi, đây là nhà của Trần Tiêu.
Đôi mắt to màu lam của Child Child vụt sáng.
- Nhưng, anh ấy không có ở nhà đâu.
- Tôi có thể vào được không?
Hứa cảnh quan cười cười:
- Tôi là bạn của cậu ta.
Mặc dù còn có chút do dự, nhưng Child Child cũng bắt đầu mở cửa . . . một cô bé đơn thuần a.
Vào cửa, nhìn bố trí trong phòng một chút.
Nhìn qua thấy rất đơn sơ, trong nhà không có bày biện ra xỉ gì, tất cả đều rất mộc mạc, nhưng rất sạch sẽ. Ngược lại có chiếc bàn sô pha ở trong phòng khách là có vẻ còn mới.
Child Child suy nghĩ một lát, xoay người chạy vào trong phòng khách, sau đó bưng ra một ly trà đặt ở trên bàn. Cười lễ phép:
- Xin lỗi, hình như khi có khách viếng thăm thì phải châm trà.
Ân, điều này cũng là học theo trong sách vở và TV, hẳn là không sai được.
Hứa cảnh quan ngồi xuống, nhìn Child Child đang có chút ngượng ngùng đứng ở trước mặt một lát.
- Xin hỏi, Cô có quan hệ như thế nào với Trần Tiêu, cô là gì của cậu ta?
Child Child sửng sốt một chút, dường như không biết trả lời thế nào, suy nghĩ một lát, mới nói:
- Ách . . . Tôi? Tôi . . . Tôi có thể coi như là người của anh ấy đi.
Phốc!
Không biết có phải do trà quá nóng hay là do những lời cô bé vừa nói, Hứa cảnh quan vừa mới uống ngụm trà vào miệng lập tức phun ra ngoài sạch!
Thanh niên bây giờ a . . . Nói năng thật là lớn mật!
Hứa cảnh quan ho khan một tiếng:
- Cái này, cô là của cậu ấy . . . Ách, bạn gái của cậu ấy?
Child Child suy nghĩ một lát . . . Bạn gái, từ này cũng đã thấy qua trong sách rồi, tuy không biết ý tứ cụ thể như thế nào, nhưng mà, bên trong sách vở và TV có nói qua, phàm là " Bạn gái", đều là những cô gái có quan hệ rất thân mật, rất quen thuộc với người con trai đi. Child Child chợt nhớ ra một số đặc điểm đặc thù là: làm cơm cho người ta ăn, còn ngủ cùng với người ta nữa . . .
Hai điểm này dường như đều có đầy đủ rồi . . .
Cho nên Child Child gật đầu. Rất hài lòng trả lời:
- Vâng, tôi là bạn gái của Trần Tiêu a.
Hứa cảnh quan thở dài, nhịn không được lại nhìn thoáng qua cô bé khả ái có mái tọc màu vàng này-- Ách, nàng hình như còn rất nhỏ tuổi mà, tên nhóc Trần Tiêu này, sẽ không đi dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên đó chứ?
Nhưng mà mục đích của chuyến đi này dù sao cũng không phải là vì những chuyện vớ vẩn lung tung thế này.
Sau đó, Hứa cảnh quan hít một hơi thật sâu, vẻ mặt có vẻ trịnh trọng:
- Cô bé à, mời ngồi xuống đi, ách . . . tôi mang đến cho cô một tin tức không tốt. Ân, cô nghe xong không được kích động. cũng không được quá lo lắng. Cảnh sát chúng tôi sẽ toàn lực xử lý vụ án này. Cho nên, cô nghìn vạn lần đừng vội vàng hấp tấp, hiểu chửa?
Child Child rất nhu thuận gật đầu " Vâng" một tiếng, đôi mắt to tiếp tục chớp chớp, hiếu kỳ nhìn vào cái người được gọi là " cảnh sát" đang đứng trước mặt-- hay quá a, ngoài mấy lần thấy trên TV không tính, lần này còn được thấy cảnh sát sờ sờ ngay trước mắt a.
- Ách . . . sự việc là như vầy, Trần Tiêu đồng học, cậu ấy rất không may mắn, bị một đám người điên . . . Ân, bắt có đi rồi!
Dùng ngữ khí đau thương nói xong câu này, Hứa cảnh quan lập tức khẩn trương nhìn Child Child, chờ xem phản ứng của đối phương.
Trước đó đã có một đồng nghiệp đi thông báo cho cha mẹ cô gái có tên là Bạch Thái, có người nói sau khi cha mẹ nagf nghe được tin này liền lập tức kêu khóc om xòm, mẹ của Bạch Thái còn trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Khẩn trương nhìn Child Child. Và đợi cô gái này kích động . . . nàng có thể khóc không? có thể bởi vì kích động mà ngất xỉu không? ( DG: ngất xỉu rồi tên cảnh sát này định làm gì ;))).
Hứa cảnh quan thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng một chiếc khăn tay trong túi.
Nhưng . . .
5 giây trôi qua . . . 10s qua đi . . . rồi 20s cũng qua. . .
Child Child không có phản ứng, vẫn dùng ánh mắt đơn thuần nhìn Hứa cảnh quan. Sắc mặt không hề có biến hóa.
Ách . . . không phải nàng bị đả kích quá lớn, mà đã bị mất đi phản ứng rồi đó chứ?
Rốt cục thì Child Child cũng mở miệng, nhưng mà sau khi nàng nói xong. . . người ngất xỉu không phải là Child Child, mà Hứa cảnh quan xém chút nữa đã thật sự bị ngất đi!
- Ách . . . Vị cảnh sát tiên sinh này, xin hỏi . . . Bắt cóc là cái gì?
o0o
- Ê, ta nói này, trời sắp sáng rồi, chuẩn bị một chút đồ ăn được không a.
Từ Nhị Thiếu dường như không có chút khẩn trương, một tay gõ vào một cái giương gỗ, một tay đang cầm một điếu thuốc lá và một cái bật lửa-- điếu thuốc lá và cái bật lửa này đều là của Thu Vẫn cho hắn. Thu Vẫn dường như rất ưu đãi ba con tin. Từ Nhị Thiếu đòi hút thuốc, Thu Vẫn thực sự đã cho bọn hắn một bao thuốc lá và một cái bật lửa-- dù sao những đồ vật như cái bật lửa này, trên người Thu Vẫn dường như có rất nhiều.
- Ta sắp chết đói rồi. . . tốt xấu gì chúng ta cũng là con tin, để bọn ta chết đói, các ngươi làm sao vơ vét được tài sản của ông già ta chứ.
Từ Nhị Thiếu thong dong hít một hơi thuốc.
Bạch Thái ở bên cạnh không nói gì chỉ trừng mắt liếc nhìn Từ Nhị Thiếu.
Còn Trần Tiêu vẫn cúi đầu, xòe hai bàn tay trước mặt mình, ánh mắt không rời khỏi hai bàn tay một chút nào, giống như trên bàn tay hắn đang có đồ vật gì cực kỳ thú vị vậy, hắn ngồi ở trên một chiếc hòm gỗ, lưng tựa vào vách tường, hắn đã ngồi như thế tròn một đêm, cúi đầu, bên ngoài cũng không không thể nhìn thấy rõ được sắc mặt hắn.
Trong thời gian này, hai người Từ Nhị Thiếu và Bạch Thái có nói gì với với Trần Tiêu, hắn đều thờ ơ, hai người thậm chí có chút lo lắng, có phải lúc trước khi Trần Tiêu đánh nhau với con quái vật Phách Long Vương, đầu óc của hắn đã bị phá hủy rồi hay không nữa.
- Ôi, tiểu đệ đệ, đệ đã đói bụng rồi sao?
Alice lắc mông thướt tha đi tới, trong tay đang cầm hai chiếc bánh bao hấp:
- Chỉ có cái này thôi, đệ ăn không?
Trần Tiêu bỗng nhiên ngẩng đầu lên trả lời:
- Đồ trong tay Độc Xà, ai dám ăn?
Trong ánh mắt của Alice hiện lên một tia giận dữ, nhưng trên mặt vẫn mang theo nét cười quyến rũ như trước:
- Anh bạn nhỏ à, cậu sợ tôi hạ độc như thế à?Yên tâm đi, những người bạn nhỏ của chúng ta khả ái như vậy, tỷ không đành lòng đâu. Hơn nữa, nếu như ta muốn hạ độc, các ngươi chỉ không cần ăn là có thể tránh được sao?
Trần Tiêu cười, nhưng điệu cười của hắn có vẻ đau đớn và mệt mỏi, dù sao tối hôm qua hắn cũng đã kịch chiến với Phách Long Vương, hắn bị thương không ít, lúc này hắn cười, trên mặt và trên cơ thể có rất nhiều chỗ có chút đau.
- Xin hỏi, những thủ đoạn hạ độc của cô là gì?
Trần Tiêu suy nghĩ một chút:
- Tiểu thư Alice, tôi đã xem qua tư liệu của cô. Rất hiếu kỳ về cô. Tôi biết, thân thể của cô từ nhỏ đã mang theo độc tố, hơn nữa các biện pháp hạ độc càng tinh diệu, ví dụ như trong yến hội mấy ngày trước, cô đã làm cho ba người Từ tiên sinh trúng độc, đến lúc này tôi vẫn không nghĩ ra là cô đã dùng biện pháp gì?
Alice cười cười, có chút đắc ý, liếc mắt nhìn Trần Tiêu:
- Nhóc nghĩ không ra à? Hừ, nhưng ngươi cho là ngươi hỏi, ta sẽ trả lời ngươi sao?
Trần Tiêu mỉm cười:
- Thật ra ta cũng đoán được một ít. Nhưng cần phải kiểm chứng lại một chút.
Dừng một lát, hắn nghiêng đầu, vừa suy nghĩ vừa chậm rãi nói:
- Dị năng của cô là độc tố, còn có một loại dị năng nữa là mô phỏng. Tôi nghĩ sự việc ngày hôm đó. Trúng độc chỉ có ba người, nếu như cô hạ độc vào trong thùng rượu, như vậy trúng độc sẽ toàn bộ khách trong yến hội. Tôi đã suy nghĩ lại, cho nên đưa ra một suy đoán: Đầu tiên cô hóa trang thành một người khách, sau đó. . . cô cầm ly rượu của mình lên, uống một ngụm, mép ly rượu liền lập tức dính nước bọt chứa kịch độc của cô! Sau đó cô bưng ly rượu đi bắt chuyện cùng Từ tiên sinh và Lục tiên sinh, loại trường hợp bắt chuyện xã giao thế này là rất bình thường, cô chỉ cần cố ý cùng họ cụng ly, kính một chút rượu, như vậy ly rượu đã nhẹ nhàng tiếp xúc. Mép ly rượu của cô có nước bọt chứa kịch độc sẽ dính lên ly rượu của bọn họ! sau đó Lục tiên sinh, Từ tiên sinh và tên đầu tư tài chính người Châu Âu kia nữa, ba người khách quý chủ chốt, khẳng định sẽ cụng ly chào hỏi nhau, kết quả . . . Miệng ly rượu của ba người bị nhiễm nước bọt của cô, cho dù số lượng cực kỳ nhỏ, nhưng như vậy cũng đủ rồi, đúng không?
Con mắt của Alice như sáng lên:
- Nhóc, xem ra cậu rất thông minh a.
Trần Tiêu cười rất bình thường:
- Xấu hổ. tôi thực sự rất hiếu kỳ. Xin hỏi, độc tố trong máu của cô cũng giống như trong nước bọt của cô sao? Hình như nhẹ thì làm cho người ta hôn mê hoặc là toàn thân cứng ngắc. Nặng thì . . . có thể làm cho người ta chết, đúng không? Nhưng mà vấn đề nồng độ, nồng độ làm sao có thể khống chế được?
Alice cười nhạt:
- Nhóc, muốn tỷ nói cho căn nguyên à? Hừ, gà con thì vẫn chỉ là gà con, những chuyện này, dị năng giới rất nhiều người đều biết, nói cho ngươi biết cũng không sao! Đó là do cơn thịnh nộ! Tâm tình của Alice ta càng phẫn nộ, độc tố càng mạnh! Cho nên những người biết ta, đều nói tốt nhất không nên chọc giận ta!
Nói xong, nhìn thoáng qua Trần Tiêu tràn ngập vẻ uy hiếp.
- Như vậy . . . tôi rất hiếu kỳ, cô mỗi ngày đều phải nói chuyện, theo lý thuyết, cho dù khi cô hô hấp, nước bọt trong miệng cũng có thể theo dòng không khí, đi ra ngoài miệng, như vậy người đối mặt nói chuyện với cô, chẳng lẽ cũng sẽ phải trúng độc? Ai, như vậy là cô sẽ quá thảm rồi, sợ rằng không có cả một người bạn, bởi vì không thể có bất kỳ kẻ nào có thể nói chuyện với cô trong thời gian gian được.
Trần Tiêu dường như không thèm quan tâm đến sự tức giận của đối phương, vẫn đều đều hỏi như cũ.
Alice nhất thời giận tím mặt! hung hăng ném chiếc bánh bao đang cầm trên tay xuống mặt đất.
- Phách Long Vương !!!
Alice rống lớn một tiếng, Phách Long Vương thân cao ba thước đang ở ngoài cửa nhà xưởng lao nhanh tới, mỗi một bước đi, dường như đều làm cho mặt đất run lên một chút.
- Chuyện gì vậy?
Phách Long Vương từ trên cao bất mãn nhìn xuống Alice.
- Đổi cho ngươi trông chừng ba tên nhóc con, ta đi dò xét bên ngoài một chút.
Alice nghiến răng:
- Còn nói nữa, chắc ta sẽ không nhịn được giết con gà con này mất.
Nói xong, nàng chạy nhanh ra khỏi nhà xưởng.
- Hừ, nhóc con, chớ có chọc giận con mụ này, tuy rằng ta cũng không thích cô ta.
Phách Long Vương nhếch miệng cười cười, xoay người ngồi trên mặt đất-- cho dù hắn ngồi trên mặt đất, cái đầu cũng cao hơn hẳn ba người thanh niên.
- Thu Vẫn đâu rồi?
Trần Tiêu hỏi một câu.
- Thủ lĩnh đi ra ngoài rồi.
Phách Long Vương cười cười:
- Hắn đi đàm phán điều kiện. Nếu như điều kiện thỏa đáng, các ngươi có thể trở về . . . Bằng không thì. . .
Phách Long Vương nói đến đây, trong ánh mắt hiện lên vẻ giận dữ:
- "hừ hừ"
Phách Long Vương nói xong, xoay lưng về phía ba người ngồi xuống, nhưng lại nhẹ nhàng nắm chặt nắm tay thật lớn, dường như cũng rất buồn chán.
Trần Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, sau đó thân thể hắn nhẹ nhàng tựa lên vách tường.
Qua một lúc, Bạch Thái bỗng nhiên bị Trần Tiêu huých nhẹ một cái, quay đầu nhìn lại, thấy Trần Tiêu dùng động tác ra hiệu cho mình một cái, sau đó đánh mắt. Cúi đầu nhìn theo hướng nhìn của Trần Tiêu , Bạch Thái lập tức trợn mắt há miệng-- may là, có Trần Tiêu nhắc nhở, lên cô mới không la to lên.
Trần Tiêu giấu một cánh tay ở phía sau một cái hòm. Không biết hắn đã dùng gì đó để cắt đứt cổ tay của mình! Máu trên cổ tay đang chậm rãi chảy xuống, rơi trên một mảnh gỗ của cái hòm.
Sắc mặt của Trần Tiêu vẫn như thường, dường như không có một chút đau đớn. Cố ý ho khan một tiếng, hắn quay sang chỗ Từ Nhị Thiếu cười nói:
- Tiểu Từ, tôi muốn hút thuốc, đưa cái bật lửa cho tôi.
Từ Nhị Thiếu cũng bị hành động " tự mình hại mình" này của Trần Tiêu hù dọa ngây người, bị Trần Tiêu nhéo nhẹ một cái, mới cố sức dùng tay bịt miệng:
- Ô . . . Ừ, a, cho cậu.
Trần Tiêu nhận cái bật lửa, bật lửa, nhưng lại lén lút đưa xuống phía dưới của mình. Đưa đến chỗ cỗ tay đang chảy máu, khe khẽ đốt số màu dính trên tấm ván của cái hòm . . .
Trần Tiêu vừa dùng một chiếc bật lửa đốt máu, vừa làm động tác ra hiệu với hai người kia. Từ Nhị Thiếu dù sao cũng rất ăn ý với hắn, lập tức hiểu ý, rất nhẹ nhàng xe quần áo ra một miếng vải, dùng nước bọt thấm ướt, nhét vào trong lỗ mũi, không kịp phân bua, cũng làm một khối giống như vậy, nhét vào trong lỗ mũi Bạch Thái.
Lỗ mũi của Bạch Thái bị vải ướt làm tắc nghẽn, nhớ tới lúc trước Từ Nhị Thiếu dùng nước bọt thấm, không khỏi biến sắc, nhưng mà dưới ánh mắt nghiêm nghị của Trần Tiêu. Cô cũng không dám mở miệng.
Bị ngọn lửa thiêu cháy, máu rất nhanh bị cháy khô hòa vào trong không khí. Không khí bắt đầu xuất hiện mùi vị cổ quái, mùi này lúc đầu rất nhẹ, nhưng khi Trần Tiêu chảy máy càng nhiều cũng ngày càng đậm đặc hơn, Trần Tiêu thậm chí còn châm cháy cả cái hòm . . .
Ban đầu Phách Long Vương đưa lưng về phía 3 người, qua một lúc lâu, rốt cuộc cũng nửi thấy mùi vị trong không khí, hắn khịt khịt cái mũi, xoay người lại. Nhíu mày nói:
- Di? Có mùi gì thế? Có vật gì đó bị cháy à?
Hắn đứng lên. Nhìn thấy đông tác tay của Trần Tiêu. Phách Long Vương sửng sốt một chút:
- Ê, gà con. Mày làm gì thế? Muốn tự thiêu hả?
Nói xong hắn nhíu mày, vươn bàn tay to về phía Trần Tiêu.
Nhưng hắn mới đưa ra được một nửa đường, bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, dưới chân mềm nhũng, phịch một tiếng, thân thể cao lớn đổ ầm xuống, đầu nện vào một chiếc hòm, làm cho cái hòm đó bị nát bấy.
Phách Long Vương vùng vẫy một chút, nhưng hắn phát hiện, khí lực không vận lên được nữa, đầu óc choáng váng nặng nề, hắn vội kêu lên:
- Gặp quỷ rồi! Đây là chuyện gì . . .
Sau đó, hắn hét to:
- Alice, có phải cô lại hạ độc tầm bậy tầm bạ rồi không ?
Nhưng hai mắt hắn lại mở trừng trừng khi nhìn thấy Trần Tiêu từ trên chiếc hòm nhảy xuống.
- Uy, gà con, mày muốn chạy à! Mẹ nó, đừng lộn xộn, nếu không tao đánh chết, đánh chết . . . của mày . . . của mày. . .
Nói đến đây, Phách Long Vương cũng không kiên trì được nữa, con mắt nhắm lại, trực tiếp hôn mê.
Trần Tiêu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người nhìn Bạch Thái và Từ Nhị Thiếu-- hai vị này cũng đang trợn mắt há mồm!
Từ Nhị Thiếu xửng sốt một chút, từ trên chiếc hòm gỗ nhảy xuống, đầu tiên hắn đá nhẹ Phách Long Vương một cước, mắt thấy tên quái vật này không hề nhúc nhích, không hề phản ứng, không khỏi thở phào một hơi:
- Câu! Cậu làm như thế nào thế?
Trần Tiêu thấy Từ Nhị Thiếu đang định lấy miếng vải trong lỗ mũi ra, vội vàng ngăn lại:
- Đừng! Tôi không muốn cậu cũng ngất xỉu theo đâu!
Bạch Thái dù sao cũng là con gái, tâm tư tinh tế hơn một chút, lập tức nghĩ tới Trần Tiêu dùng chiếc bật lửa đốt máu:
- Anh, Lẽ nào là do máu của anh? Anh làm thế nào vậy?
- Tôi cũng không biết, ngay lúc nghỉ ngơi buổi tối, tôi đã cảm giác được, hình như thân thể của mình có chút cổ quái . . . vừa rồi tôi cố ý hỏi Alice, xác định là chất độc này khi phân tán vào trong không khí cũng có thể làm cho người khác trúng độc . . .
Trần Tiêu biến sắc, trong ánh mắt có chút u oán, nhưng hắn cắn răng gật đầu:
- Được rồi! Lúc này không phải lúc nói chuyện, chúng ta mau rời đi! Nhân lúc tên Thu Vẫn kia còn chưa trở về . . . Cô gái gọi là Alice thực ra không đáng lo, nhưng nếu như Thu Vẫn trở lại, tôi không thể là đối thủ của hắn.
Nói xong, Trần Tiêu ôm cả Bạch Thái và Từ Nhị Thiếu nhanh chóng chạy ra phía ngoài cửa.
Tuy hắn bị thương, chỉ cần nghỉ ngơi một buổi tối, khí lực cũng đã khôi phục lại một ít, chỉ có điều khi đứng lên trên người có chút đau đớn, nhưng lúc này cũng đành chịu vậy.
- Các cậu chú ý, đừng có chạm vào vết thương, đừng có dính vào máu của tôi.
Trần Tiêu vừa cùng đồng bạn chạy nhanh ra ngoài, vừa dùng ngữ khí đau khổ nói:
- Tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà . . . hình như, lúc này tôi cũng đã biến thành một độc nhân.
Độc nhân?!!
Cả hai người bạn đều biến sắc, trong lòng Trần Tiêu càng trở lên đâu khổ.
Bỗng nhiên hắn nhớ tới mình lần đầu gặp Hắc Thất, lúc đó thân thể mình cũng trải qua biến dị . . .
Lẽ nào . . . Giống như cái người tên Lôi Hồ kia nói, ta . . . Khi ta bị " Tịnh Hóa" nhiễm vào, đã xuất hiện một ít năng lực kì quái??
Chẳng lẽ là . . . Phục chế? Hay là Thôn Phệ ( cắn nuốt) ?
Dị năng của Hắc Thất đã bị ta thôn phệ mất? Lúc này đến phiên nữ độc nhân Alice? Nhưng năng lực của Alice không có bị ta thôn phệ, nàng vẫn có dị năng độc tố a.
Có thể . . . là do máu, do nước bọt?
Đầu óc Trần Tiêu rất nhanh chuyển động . . .
Máu, nước bọt . . .
Chẳng lẽ là do . . . DNA! Gien!
Ba người chạy ra khỏi nhà xưởng, thấy xung quanh là các nhà kho đổ nát hoặc có lẽ là một nhà xưởng bỏ đi. Rất nhiều chỗ đã bị sụp đổ, hiển nhiên là một khu không người, xung quanh cây cối thưa thớt, nhưng cỏ dại lại tràn đầy:
- Đây là nơi nào?
Bạch Thái mở miệng hỏi.
- Có thể là khu công nghiệp Thành Đông cũ.
Từ Nhị Thiếu dù sao cũng là con nhà kinh doanh địa ốc, rất nhanh đưa ra phán đoán:
- Khu nhà xưởng này bỏ đi đã lâu . . . Toi rồi, khu này cách khu thành thị rất xa. Chúng ta không có xe, làm sao rời đi?
Bên ngoài là một con đường nhỏ cũ nát, từ xa nhìn lại, vài trăn mét cũng không có một tòa nhà nào.
Lập tức ở phía sau có tiếng bước chân. Chợt nghe thấy thanh âm của Alice truyền đến:
- Quái lạ rồi! Phách Long Vương! Tên này sao lại không trả lời bộ đàm! không có đầu óc! ngu xuẩn!
Sau đó có tiếng Thu Vẫn truyền đến:
- Hừ! cô chạy lại xem.
Ba người nghe thấy âm thanh của hai người này, nhất thời đều hoảng sợ!
Nhất là Trần Tiêu! Hắn lúc này đã trọng thương. Đâu còn bao nhiêu sức chiến đấu? Tuy bỗng nhiên phát hiện ra mình chiếm được một loại dị năng độc tố mới-- Nhưng nữ độc nhân này không sợ độc a! Huống hồ, còn có thêm một Thu Vẫn nữa!
Âm thanh đó dường như cách nơi này không xa, Trần Tiêu cắn răng, bỗng nhiên kéo bả vai Từ Nhị Thiếu qua, không cần giải thích đem chiếc áo ngủ Từ Nhị Thiếu đang mặc trên người từ tối hôm qua lột xuống, Từ Nhị Thiếu hô nhỏ một tiếng, nhưng âm thanh còn chưa ra khỏi miệng đã bị Trần Tiêu cố sức bịt chặt miệng.
Lập tức, Từ Nhị Thiếu phải vội vàng đưa hai tay xuống bưng kín đũng quần, Bạch Thái ở bên cạnh lập tức đỏ mặt, cực nhanh nhắm chặt hai mắt lại.
Trần Tiêu cởi chiếc áo khoác của mình, đưa cho Từ Nhị Thiếu mặc vào. Sau đó đem tay của Từ Nhị Thiếu nhét vào trong tay của Bạch Thái.
- Bạch Thái! Ẩn thân! Mang theo tiểu Từ rời đi! Mau!
Bạch Thái còn muốn nói gì đó, Trần Tiêu đã lớn tiếng quát lớn:
- Mục tiêu của bọn chúng là tiểu Từ, hơn nữa dị năng của cô không có cách nào đem hai người cung lúc ẩn thân trong một thời gian quá dài! chỉ phải đem theo một người, cô có thể ẩn thân dài hơn một chút, đủ để cho hai người chạy xa! không cần nhiều lời vô ích, đi mau!
Từ Nhị Thiếu còn muốn nói, Trần Tiêu đã cả giận nói:
- Tiểu Từ! đừng nhiều lời! Cậu chạy thoát còn có thể làm cho cha cậu đem người tới cứu tôi! So với việc ba người cùng ở lại chỗ này thì tốt hơn nhiều!
Dừng lại một chút, hắn nói tiếp:
- Tôi không giống cậu! Tôi là . . . quái vật a!
Trên mặt hắn hiện lên một tia tiếu ý phức tạp, bỗng nhiên đem áo ngủ của Từ Nhị Thiếu khoác lên người, sau đó rất nhanh xông ra ngoài, hướng về phía Alice đang ở xa kêu la:
- Nữ độc nhân kia tới rồi. Chúng ta mau phân nhau