Trong lòng Trần Tiêu thật sự vẫn còn rất nhiều nghi vấn, nhưng cũng chỉ có thể tận lực khắc chế suy nghĩ của chính mình, chỉ có thể cẩn thận hỏi từng câu một:“ Cô nói là số 6 và số 11, là nói đến người nào vậy? Bọn họ cũng giống như cô sao? ”
Đáp án Child Child quả nhiên giống như suy đoán của Trần Tiêu: Số 6 và Số 11 đúng là ở trong “Kho sinh vật số 6” và “ Kho sinh vật số 11”.
Nếu nói như vậy thì Child Child từng nói mình ở tại “Kho sinh vật số 16” ....
“Như vậy cô gọi là ‘Số 16’ à?” Trần Tiêu hỏi.
Child Child gật đầu, nhưng nàng lại lập tức lắc đầu:“ Tôi không thích cái tên ‘Số 16’ này.”
“Như vậy tại sao cô lại có tên là ‘Child Child’?”
Lần này thì Child Child lại trở lên ngây ngốc, nàng nghiêng đầu cố gắng suy nghĩ một lúc lâu, sau đó buồn bã đáp lời:“Tôi quên rồi.” Nàng cau mày suy tư, trên mặt dần dần lộ ra vẻ biểu tình thống khổ: “Tôi...... Tại sao tôi không nhớ gì cả? Đây chính là tên của tôi, nhưng tại sao tôi lại không nhớ gì cả?”
Mắt thấy Child Child mờ mịt thống khổ, Trần Tiêu không đành lòng, vội vàng chuyển sang đề tài khác: “Trước tiên không nên nghĩ về vấn đề này nữa, tôi hỏi cô... theo như lời cô nói thì số 6 và số 11 .... mấy người này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vấn đề này rốt cục cũng đem lực chú ý của Child Child chuyển sang hướng khác, nàng như trút được gánh nặng trong lòng, rất nhanh liền có câu trả lời.
Theo như miêu tả của Child Child, Trần Tiêu đã từng bước từng bước hệ thống được các suy nghĩ trong lòng.
Theo như lời nói của Child Child, dường như ngoài nàng ra thì ở nơi đó vẫn còn người có máu màu lam (lam huyết nhân) khác tồn tại, nhưng chắc chắn bọn họ đều sống trong một địa phương bị phong bế cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài, nếu không tại sao nàng ngay cả kiến thức thông thường của cuộc sống cũng không biết? Nơi đó vẫn được nàng gọi là “Kho Sinh Vật” gì đó.
Mỗi ngày đều có một nhóm người kỳ quái phụ trách “Chiếu cố” (hoặc có thể gọi là quản tù) Child Child cùng những người lam huyết khác, Child Child gọi là “Bọn họ”- hơn nữa mỗi lần nhắc tới “Bọn họ”, Child Child luôn có vẻ rất sợ hãi.
Mà Child Child cùng những lam huyết nhân khác, dường như là đối tượng thí nghiệm của “Bọn họ”, căn cứ theo lời Child Child nói, nàng thường ngày đều bị lấy đi một lượng máu nhất định. Nàng không có hỏi qua tại sao, rồi dần dần cũng
trở thành quen.
Mà những chuyện sau đó, Child Child cũng không biết, nàng chỉ nhớ mình đang ở trong “Kho Sinh Vật số 16” thì bị hôn mê, đến khi tỉnh lại, thì đã ở trong nhà của Trần Tiêu rồi.
Như vậy... Cái người gọi là… Three, là ai? Nghe nói “người thần bí” này là người mà cha mẹ mình đã ủy thác, cũng chính người đã gửi bưu kiện này đến cho mình, hắn là ai vậy chứ?
Child Child không biết, nàng đối với người gọi là “Three” không hề có một chút khái niệm.
Nói cách khác, quãng thời gian từ “Kho Sinh Vật số 16” đến nhà Trần Tiêu, nàng hoàn toàn không hề nhớ gì.
Lấy trí nhớ kinh khủng của Child Child được tự xưng “Đã gặp qua một lần là không quên được”, nàng có thể trong thời gian ngắn ngủn gần một tiếng đồng hồ là có thể nhớ rõ cả quyển “ Tiểu bách khoa về cuộc sống” hơn ba trăm trang. Trần Tiêu cho rằng, nàng không có khả năng quên được một đoạn trí nhớ như vậy. Chỉ có một khả năng duy nhất có thể giải thích đó là: Bị tẩy não?
Chuyện này, càng ngày càng phức tạp, càng ngày càng thâm ảo!
Hơn nữa, Trần Tiêu mơ hồ cảm thấy, chuyện nàydường như có thể mang đến cho mình phiền toái không nhỏ!
Theo như bài viết trên inte: Lam Huyết Nhân gần như là một tồn tại trong truyền thuyết- chắc là phải cực kỳ hiếm thấy và trân quý !
Mà nơi Child Child trước kia từng sống - tạm thời có thể suy đoán đó là một tổ chức đi. Tổ chức này có năng lực đem những người lam huyết khống chế ở trong tay, loại năng lực như vậy, cũng đủ làm cho Trần Tiêu phải ít nhiều cảnh giác !
Một tổ chức như vậy, quyền thế lớn cỡ nào, Trần Tiêu không dám khẳng định, nhưng có thể tưởng tượng được, tổ chức ấy nhất định phải có tài lực khổng lồ! Cái khác không nói, chỉ nhìn vào “Kho Sinh Vật” mà mấy người lam huyết như Child Child từng ở trong đó, nghe nói diện tích cũng lớn hơn căn nhà của mình tới sáu trăm lần!
Child Child là “số mười sáu”, vậy có thể đoán được tổ chức này ít nhất đã từng khống chế mười sáu Lam Huyết Nhân!
Lại thêm một vấn đề làm cho Trần Tiêu khó có thể áp chế được kích động trong lòng chính là: Tổ chức này, có quan hệ gì với cha mẹ mình hay không? Thậm chí nếu suy xét kỹ hơn một chút..... cái chết của cha mẹ..... Có thật chỉ là sự cố ngoài ý muốn?!
Loạn!
Đầu óc Trần Tiêu bây giờ đã hoàn toàn bị rối loạn rồi!
Nhìn Trần Tiêu ngồi trước computer ngây ngốc, Child Child cũng không quấy rầy hắn, chỉ đi đến chỗ hắn, đưa bàn tay nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng khoát lên trên vai Trần Tiêu, yên lặng không nói gì, cặp mắt trong suốt ôn nhu nhìn Trần Tiêu.
Trần Tiêu ngây ngốc một hồi lâu, chỉ cảm thấy trong đầu có ngàn vạn câu hỏi, nhưng không biết phải bắt đầu từ nơi nào - Mình có thể có biện pháp gì để điều tra được đây?
Lão ba lão mẹ khi còn sống chỉ là những nhà nghiên cứu cơ cấu, Trần Tiêu cũng biết đôi chút, đó là sở nghiên cứu về công dụng của một số dung dịch hóa học - không có bao nhiêu liên quan tới các công trình nghiên cứu sinh vật. Hơn nữa, công ty nghiên cứu cũng không phải quá lớn, bởi vì cha mẹ hắn cũng chỉ là phú ông bình thường, chỉ có thể khá giả hơn một số người dân phổ thông mà thôi. Trần Tiêu đối của công việc nghiên cứu cha mẹ cũng hiểu khá rõ, hắn thậm chí đã từng đi qua hai lần.
Nơi đó có không ít nghiên cứu viên, Trần Tiêu đều đã gặp qua... nơi này hoàn toàn không có thần bí băng lãnh như nơi Child Child đã miêu tả.
Tóm lại...... dường như Child Child cũng cảm thấy có chút gì đó nguy hiểm!
Bởi vì...... đã dám đem người sống đi làm thí nghiệm, cho dù là nhân loại bình thường hay là Lam Huyết Nhân. Nếu như đã có khả năng làm được như vậy, chứng tỏ tổ chức kia nhất định phải có lực lượng áp đảo luật pháp !
Mà Lam Huyết Nhân, nhất định phải rất quý giá. Lại tự nhiên đưa một người đến chỗ mình.... việc này có thể đem đến cho mình phiền toái không?
Sau một hồi lâu suy nghĩ, Trần Tiêu quyết định từ bỏ ý định đưa Child Child ra ngoài mua sắm, mà để Child Child một mình ở lại nhà, hơn nữa còn dặn dò nàng nhất định không được ra ngoài, còn kéo tất cả rèm cửa sổ lại. Lúc này mới một mình đi ra ngoài mua đồ đạc.
Trần Tiêu đi xuống lầu, xuống tầng dưới lấy xe đạp, vừa ngồi lên xe chuẩn bị đi thì đột nhiên trong lòng có chút cảm giác quái dị, Trần Tiêu liền ngẩng đầu lên nhìn về phía tòa nhà cao tầng đối diện.
Trong ánh nắng chiều rực rỡ sáng ngời, trên mái nhà đối diện có vài hộ dân lắp đặt bình nước nóng chạy bằng năng lượng mặt trời, dưới ánh mặt trời phản xạ ra quang mang chói mắt, còn đều không có gì khác thường.
Chắc là ta quá khẩn trương rồi. Trần Tiêu thở dài, đạp xe nhanh chóng rời đi.
Mà ngay trên mái nhà nơi Trần Tiêu vừa nhìn qua, trong không khí dường như có một hình dáng mơ hồ, giống như một hình người trong suốt.
Không sai...... đúng là trong suốt!
Nhân ảnh kia thấy Trần Tiêu xoay người rời đi, mới chậm rãi hiện ra.
Tháng năm không khí đã bắt đầu nóng bức, nhưng người này lại mặc một bộ quần áo da bó sát người! Chính bộ quần áo da bó sát người này đã đem toàn bộ những chỗ lồi lõm trong cơ thể lộ ra bên ngoài, đúng là một cô gái có dáng người nóng bỏng.
Cô gái này tóc ngắn màu đen, khuôn mặt tinh sảo vốn phải rất đẹp, nhưng hai mắt lại có vẻ hơi dài và nhỏ, rõ ràng là một nữ nhân có khuôn mặt mỹ lệ nhưng bởi vì ánh mắt quá mức sắc sảo, làm tăng thêm vài phần sát khí không hợp với khuôn mặt.
Thấy Trần Tiêu đã đi xa, miệng nàng khẽ nở ra một nụ cười quái dị.
“Hừ, mặc dù chỉ là một người bình thường, nhưng mà cảm giác lại rất mẫn cảm a.”
Nói xong, nàng bấm nhẹ lên lỗ tai bên trái, trên lỗ tai trái của nàng có mang một trang bị tương tự như một chiếc điện thoại không dây, chỉ có điểm khác nhau duy nhất chính là nó được nối với một tấm thủy tinh trong suốt khá mỏng ở phía trước mắt trái của nàng, nhìn giống như là một chiếc mắt kính vậy.
Cô gái mặc áo da bó sát người nhẹ nhàng bấm lên tai nghe, nhìn theo bóng lưng Trần Tiêu, trên mắt kính bên trái lập tức phát ra các âm thanh bíp bíp rất nhỏ, sau đó một loại các thông số lần lượt hiện lên trên mắt kính.
“Trí lực, không biết [ tư liệu khuyết thiếu].
Lực lượng, cấp d [normal].
Tốc độ, cấp d [normal].
Sự chịu đựng, cấp d [normal].
Năng lượng cấp, cấp d [normal].
Kỹ năng chiến đấu , cấp c. Oh...... Kỹ năng chiến đấu hình như so với người bình thường thì cao hơn một chút a.”
Cô gái mặc bộ đồ da màu đen cau mày:“Trừ trí lực còn không rõ và kỹ năng chiến đấu thì chỉ cao hơn người bình thường một chút, cũng không có điều gì bất thường cả...... hắn chỉ là một người bình thường. Vậy mà lại phái ta đi giám thị một tên không khác gì người bình thường, chẳng lẻ mấy tên cấp trên trong đầu chứa toàn nước hay sao!”
Cơn oán giận nàng còn chưa chấm dứt, trong tai nghe đã truyền đến một giọng nói mang theo ý cười:“Hắc Thất, cô đối với mệnh lệnh của cấp trên có thắc mắc gì sao?”
“Hừ!” cô gái được gọi là “Hắc Thất” cười lạnh một tiếng:“Đáng lẽ tôi được đi Hy Lạp chấp hành một nhiệm vụ cực kì thú vị rồi, nhưng lại bắt tôi tới nơi này làm một chuyện nhàm chán như vậy. Sau nhiệm vụ này chấm dứt, tôi nhất định sẽ viết một bản báo cáo kháng nghị.”
Trong tai nghe phảng phất như có tiếng cười: “Cô muốn làm thì cứ làm, tôi sẽ không kí tên cùng với cô đâu. Được rồi, cứ làm việc cho tốt đi đã, đừng có oán giận nữa, nếu để cấp trên biết được, không chừng lại tống cô đi nam cực chấp hành nhiệm vụ đó. Thế này đi, cô cứ theo dõi cô gái lam huyết trong nhà kia đi, ta sẽ tiếp tục theo dõi nhân vật chính của chúng ta.”
“Hừ, bất quá chỉ là một Lam Huyết Nhân cấp thấp còn chưa giác tỉnh mà thôi.” Hắc Thất có chút bất mãn: “Loại nhiệm vụ cấp thấp này, phái mấy tên vô dụng ở tổ 3 (three) làm là được rồi, tại sao lại phải phái chúng ta đi?”
Trong tai nghe , lại có tiếng thở dài:“Cô đấy a, ai bảo thường ngày không chịu quan tâm đến các tin tức của tổ chức chứ? Tôi nghe nói, sự việc lần này, là do trong tổ 3 có người chưa được tổ chức cho phép, đã tự tiện tiếp nhận ủy thác của cha mẹ “mục tiêu” của chúng ta từ hai năm trước, kết quả bị cấp trên phát hiện, họ rất là tức giận a! Ngươi biết không? Bây giờ toàn bộ thành viên trong tổ 3 đều vì người tự tiện tiếp nhận ủy thác mà bị liên lụy, tất cả đều đã trở về tổng bộ để chịu xử phạt rồi.”
“Di, sao cô lại biết nhiều việc như vậy? Cô còn biết gì nữa không? Tại sao cấp trên lại có hứng thú với một nam hài tử bình thường vậy?” Vừa nói nữ nhân mặc hắc y vừa lười biếng tiến tới cạnh mái nhà, sau đó...... Nàng thả người nhảy xuống!
Trong nháy mắt khi nàng nhảy xuống, thân thể của nàng đột nhiên lại biến thành trong suốt! Cũng may là như vậy, chứ nếu không, ngay giữa ban ngày ban mặt, để cho người khác thấy một cô gái mặc hắc y nhảy từ trên tòa nhà cao tầng xuống, nhất định sẽ hù dọa chết người ta a!
Dường như không chịu ảnh hưởng của lực hút trái đất, thân thể của nàng giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng trên mặt đất, sau khi nhìn xung quanh không thấy có người nào, lúc này mới chậm rãi hiện thân ảnh, lại bấm lên tai nghe:“Này, rốt cục cô còn biết những gì nữa vậy? Nói ra đi a!”
“Đừng có hỏi tôi, tôi thật sự không biết gì hết. Cô đừng quên, mặc dù cô và ta cùng tổ 7(seven), nhưng cô là Hắc, tôi là Hồng, cấp bậc của cô còn cao hơn tôi. Những việc mà ngay cả cô cũng không biết, thì cũng đừng có hỏi tôi.” Dừng lại một chút, bên trong tai nghe lại có tiếng cười nói:“Tôi thấy mục tiêu đã đi ra rồi, không nói nữa, làm việc quan trọng hơn, để tôi đuổi theo hắn.”
Trần Tiêu đạp xe ra khỏi cổng, đi dọc theo con đường hàng ngày vẫn đi, nhưng hắn không phát hiện ra ngay khi hắn bắt đầu đi, tại một ngõ nhỏ của tiểu khu gần đó có một chiếc xe màu đen, cũng chậm rãi khởi hành đi theo phía sau hắn.
Cánh cửa của chiếc xe màu đen mở ra, có thể thấy được ngồi bên trên ghế điều khiển là một cô gái trẻ tuổi mặc áo đỏ, cô gái mặc áo đỏ này có tướng mạo so với cô gái mặc áo đen trên mái nhà khi nãy có vài phần giống nhau, bất quá trên cặp mắt lại ít đi vài phần sát khí, có vẻ nhu hòa hơn rất nhiều. Nàng một tay nắm giữ vô lăng, một tay lười biếng chống trên cửa xe, lái xe rất chậm giữ nguyên một khoảng cách nhất định phía sau Trần Tiêu.
“Ôi, thật đúng là một nhiệm vụ nhàm chán a.”
Nhưng rất nhanh, nàng không còn cảm thấy nhàm chán nữa....
o0o
Trần Tiêu đạp xe chừng 3 km, tới một khu phố buôn bán ở gần đó, mua bộ T-shirt cùng một chiếc quần jean cho nữ giới. Lại vào trong siêu thị tùy tiện mua một tá nội y. Trần Tiêu suy nghĩ một chút, số tiền trên người cũng đã gần hết, cần phải đi lấy thêm một ít tiền, nhìn thấy ở ven đường có một ngân hàng, Trần Tiêu khóa kỹ xe đạp, sau đó bước vào trong ngân hàng.
Vừa mới đẩy cửa bước vào, Trần Tiêu chợt cảm giác được có điều gì đó không đúng!
Đại sảnh ngân hàng lạnh ngắt như tờ, yên lặng một cách dị thường! Trần Tiêu đưa mắt nhìn quanh, thấy xung quanh không có lấy một người đang đứng! Trong đại sảnh có hơn mười người, nhưng hơn phân nửa số người trong đó đang hai tay ôm đầu ghé mặt đất, còn non nửa số người còn lại thì đang ngồi xổm ở một góc tường.
Trần Tiêu lập tức có phản ứng, nhưng cũng đã quá muộn, lúc này đã có một vật gì đó lạnh như băng đang kề lên cổ hắn.
“Đừng nhúc nhích! Muốn sống thì lập tức hai tay ôm đầu nằm xuống!”
Trần Tiêu không khỏi thở dài trong lòng - sẽ không xui xẻo như vậy chứ! Tự nhiên lại gặp phải cướp ngân hàng?!