Trần Tiêu nghĩ đầu óc mình có chút không theo kịp...
Hắn không tự chủ được, thân thể lảo đảo, tay vịn lên tường, lùi lại mấy bước về phía chiếc trường kỷ đặt gần cửa. Phịch một tiếng, hắn đã ngồi xuống trường kỷ, nỗ lực trấn định tinh thần hỗn loạn của mình.
Mình... mình có dị năng sao? Mình thật sự là người có dị năng sao?
Mình thực sự... cũng không phải là người bình thường sao???
- Đã như vậy, thôi thì cậu chấp nhận đi.
Chúc Dung nhìn về phía Trần Tiêu, tủm tỉm cười khoái trá:
- Cậu nhóc, cậu đã là đồng loại với chúng tôi rồi, cho dù không muốn thừa nhận cũng không được đâu. Số phận cậu đã như vậy rồi, cậu nên đến ở cùng với mấy lão già chúng tôi đi. Cùng cảnh ngộ, cùng giúp đỡ lẫn nhau, cùng sinh tồn trên thế giới này chẳng phải là tốt hơn sao?
Ngừng một chút, cô ta trừng mắt nhìn Trần Tiêu:
- Cậu vừa nói cậu không thích phục vụ xã, cũng không quan trọng. Chúng ta cũng không bắt cậu làm gì quá phức tạp cả. Cậu cứ làm người tiếp nhận ủy thác cũng được, giúp chúng ta quản lý sự vụ, tiếp nhận ủy thác, cũng là làm việc như một quản gia mà thôi. Về phần thực hiện ủy thác, tự nhiên có mấy lão già chúng ta đích thân xuất thủ, đánh người giết người gì đó. Cậu chỉ cần ngồi trong quán, tiếp đãi khách hành là được rồi. Một công việc nhẹ nhàng đơn giản như vậy, chắc cũng không quá khó khăn phải không?
Điền lão rốt cuộc cũng lên tiếng, hắn thở dài một tiếng, đi đến bên cạnh Trần Tiêu, chậm rãi ngồi xuống đối diện với hắn. Thanh âm Điền lão rất ôn hòa:
- Trần Tiêu, ta biết tâm tình hiện giờ của cậu. Năm xưa, lúc ta cũng cỡ tuổi cậu, ta đột nhiên phát hiện ra mình có năng lực đặc biệt khác với hầu hết mọi người trên thế giới. Với tư tưởng xã hội vào thời của ta lúc đó, cậu hẳn cũng có thể đoán được, ta đã bị người khác xem là quái vật! Nhưng mà, ở nơi này, mỗi người chúng ta ai cũng như thế cả. Từ từ rồi cậu cũng sẽ cảm nhận được những điều tốt đẹp ở chỗ này. Chỉ cần cậu không xem chúng tôi là người ngoài, chúng tôi tự nhiên cũng sẽ xem cậu như người nhà mà đối đãi.
- Tôi, ... đầu óc tôi có chút rối loạn.
Trần Tiêu ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn Điền đại thúc:
- Công việc của tôi...
- Tôi hứa với cậu, chỉ cần cậu không muốn, tuyệt đối sẽ không có ai ép buộc cậu phải đích thân xuất thủ. Cậu chỉ cần ở chỗ này tiếp khách hành, tối thứ năm mỗi tuần. Cậu chỉ việc nhận đơn đặt hàng ủy thác, sau đó toàn quyền quyết định xem có nhận nhiệm vụ hay không. Những chuyện còn lại để chúng tôi xử lý. Chúc Dung nói rất đúng, cứ để chúng ta đánh người giết người. Cậu chỉ cần đảm nhiệm công việc của một quản gia là được rồi.
- Tôi, tôi cần suy nghĩ.
Trần Tiêu nói xong, lặng lẽ đứng lên, bước ra cửa, hơi do dự một chút, nhưng rốt cuộc vẫn đẩy cửa bước ra, rời khỏi.
- Một cậu nhóc quật cường a!
Chúc Dung bỉu môi.
- Được rồi! Người mới nào mà chẳng như thế.
Điền lão nhíu mày, liếc mặt nhìn Chúc Dung:
- Năm đó, lúc bà bằng tuổi với cậu ta, cũng phát hiện ra mình có khả năng điều khiển lửa, trong lòng bà còn khủng hoảng hơn so với cậu ta rất nhiều mà.
Chúc Dung biến sắc, tựa hồ có chút nổi nóng, nhưng cơn giận lập tức biến thành một tia bi thương, lắc lắc đầu:
- Lão Điền, ông thật sự là đồ khốn kiếp! Chọc giận bà, bà nổi một hồi lửa thiêu rụi cái tiệm sửa xe của ông bây giờ!
Nói xong, hừ một tiếng, bước nhanh ra khỏi cửa quán cà phê, quay đầu nhìn lại chồng mình, rống lên một câu:
- Lão già quỷ! Còn ngồi ở đó làm gì? Chờ người khác mời ăn cơm à?
Vị Cộng Công kia thở dài, vội vàng rụt rè sợ hãi chạy theo ra ngoài.
Điền lão đứng trong quán cà phê trống trơn, nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch, sau đó lấy một điếu thuốc ra châm hút. Hút được hai ngụm lão bỗng nhiên cười khổ một cái, lẩm bẩm:
- Haizzz, chẳng phải ta đang cai thuốc lá sao... hắc hắc, nhắng đã lỡ ghiền mất rồi, giờ muốn cai cũng không phải là chuyện dễ dàng a.
Bỏ điếu thuốc xuống, Điền lão tắt đèn, đi ra khỏi quán cà phê, đuổi theo hướng Trần Tiêu mới chạy đi.
Trên bầu trời đêm, không biết từ khi nào đã có một mảnh mây đen lặng lẽ kéo tới, đem bầu trời vốn đầu ngôi sao cùng với ánh trăng che lại.
o0o
Trần Tiêu đi trên một con đường yên tĩnh, khá vắng vẻ, tâm tư có chút rối bời, cũng không xác định mình đi đâu, chỉ là lửng thững bước đi vô định.
Đi được một hồi, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, trong lòng mơ hồ có một loại cảm giác kỳ quái, phảng phất như là có người đang theo dõi mình. Nhưng khi hắn quay đầu nhìn lại, con đường phía sau vẫn vô cùng vắng vẻ, không thấy có ai.
- Chẳng lẽ là ảo giác?
Trần Tiêu lắc lắc đầu:
- Xem ra mình đúng là có chút không bình thường.
Meo meooooo ~~
Một thân ảnh mềm mại nho nhỏ chợt từ trên vách tường nhảy xuống, khẽ bước mấy bước ngay giữa con đường.
Đó là một con mèo đen thân hình vô cùng uyển chuyển, đang cùng cặp mắt mèo màu xanh lục nhìn Trần Tiêu.
- Không bình thường, anh không khỏe à?
Một thanh âm vô cùng quen thuộc vang lên, khiến cho tim Trần Tiêu khẽ đập nhanh lên một chút. Con mèo đen trước mặt bỗng nhiên bước tới trước hai bước, thân hình chợt phóng lớn lên, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một người!
Trong bóng đêm yên tĩnh, cặp mắt nàng nhìn qua trầm tĩnh như nước. Từ trong bóng tối con đường, nàng cứ như vậy đứng trước mặt Trần Tiêu, khóe miệng mang theo một tia mỉm cười nhàn nhạt, cặp mắt lóe sáng, khiến cho Trần Tiêu phải thất thần.
- Phượng, Phượng Hoàng?
Đối phương mỉm cười, trừng cặp mắt nhìn hắn:
- Cậu còn nhớ tên của tôi sao?
... Làm sao có thể quên được chứ?
Trong lòng Trần Tiêu nảy ra một câu như thế. Suy nghĩ một chút, hắn nói:
- Vừa rồi là cô đi theo tôi à?
- Chính xác mà nói, từ đầu hôm khi anh mở cửa quán, tôi lúc nào cũng ở gần đó.
Phượng Hoàng khẽ nghiêng đầu, tư thế này nhìn qua cực kỳ khả ái. Nhưng nàng cố ý mỉm cười, nói:
- Đêm nay nói thế nào cũng là ngày tiếp nhận ủy thác mà. Tôi cũng rảnh không có việc gì làm nên đến đây xem thế nào.
- Cô cũng biết chuyện này?
Trần Tiêu trừng mắt nói một câu, không khỏi cười khổ nói:
- Cô đương nhiên là biết rồi. Tôi cũng chỉ là một người mới đến, cô... nhất định là biết nhiều hơn ta nhiều rồi.
Phượng Hoàng nhẹ nhàng tiêu sái bước tới, đi đến cách Trần Tiêu khoảng hai thước. Đứng ở gần nhìn nàng, cặp mắt của nàng càng nhìn càng khiến người ta kinh tâm động phách!
- Anh tựa hồ hình như có tâm sự.
Phượng Hoàng chủ động vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm bàn tay Trần Tiêu:
- Lại đây, tôi dẫn anh đến chỗ này.
Trần Tiêu chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay của mình có thêm một thứ mềm mại nhẵn nhụi vô cùng, cảm giác da thịt đụng chạm, khiến cho trong lòng hắn bỗng nhiên run lên, giật mình hoảng hốt. Cô gái này đẹp đến cực hạn, ánh mắt ôn nhu như nước, khiến Trần T nhịn không được, cứ như vậy bước nhanh theo nàng.
Thế nhưng sau đó, Trần Tiêu phát ra một tiếng thét kinh hãi!
- Aaaaa...!
Thân thể hai người rất nhanh phiêu đãng trong không trung. Nhìn xuống con đường nhỏ bên dưới, đèn đường, phòng ốc, dần dần nhỏ đi, thân thể mình thì càng ngày càng bay cao lên bầu trời, Trần Tiêu nhịn không được kêu lên một tiếng.
- Suỵt...
Phượng Hoàng kéo tay nắm chặt bàn tay Trần Tiêu, làm ra thủ thế ý bảo nên nhỏ tiếng một chút, nàng khẽ mỉm cười, nói:
- Đừng la lớn, không may để người khác nhìn thấy, sẽ có chuyện phiền phức lắm đó.
Trong lòng Trần Tiêu kinh hoàng!
Bay,... bay! Thực sự là bay!!!
Phượng Hoàng kéo lấy tay Trần Tiêu, Trần Tiêu cảm giác được thân thể của mình phảng phất như là trở nên nhẹ nhàng mềm mại như lông chim vậy! Dưới sự dẫn dắt của Phượng Hoàng, hai người càng bay càng xa... Từ trên trời cao nhìn xuống, con đường cùng với những căn nhà bên dưới rất nhanh trôi tuột về phía sau.
Từng ngọn gió đêm thổi quét trên mặt, khiến cho Trần Tiêu vốn trong lòng còn nhiều phiền muộn, lúc này tâm tình cũng sảng khoái hơn một chút. Mặc dù lần đầu tiên bay lên trời, vốn hắn cũng còn chút kinh hoảng, nhưng dưới sóng mắt long lanh ôn nhu của Phượng Hoàng, Trần Tiêu rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Hắn nhịn không được quan sát Phượng Hoàng cẩn thận. Gió đêm đem mái tóc trên đầu nàng nhẹ nhàng hất tung lên. Mỗi sợi tóc của nàng phảng phất như là hất nhẹ lên hai gò mắt hắn, thòng nhẹ xuống bờ vai của hắn, mơ hồ một cỗ mùi hương nhàn nhạt thơm mát xộc vào trong mũi.
Nàng đang kéo mình đi, phảng phất như một nàng tiên vậy, tung bay trên bầu trời...
Chính... chính là bay đi...
Bay đến nơi nào?
Hắn chỉ mong... có thể bay mãi không bao giờ đến nơi...
Giờ khắc này đây, chàng thiếu niên Trần Tiêu, cũng không tự chủ được, cũng giống như là những thiếu niên mới lớn cùng độ tuổi với hắn trên thế giới này vậy, được ở bên cạnh một thiếu nữ xinh đẹp như nàng tiên thế này, thân ảnh của nàng, đã vĩnh viễn khắc sâu trong lòng của hắn.
Cứ như vậy bay mãi, một lúc lâu sau, theo như tính toán của Trần Tiêu, đại khái là bay đến khu vực phía Tây của thành phố K. Cảnh vật bên dưới dần dần trống trải, cũng không còn những tòa kiến trúc cao tầng nữa. Chợt Phượng Hoàng mang theo Trần Tiêu từ từ hạ xuống...
Nơi hai người hạ xuống phảng phất như là một toàn nhà thật lớn, chỉ là kiến trúc của nó có chút cổ quái. Đó là một tòa nhà góc cạnh sơn màu xám, chính giữa có một tòa nhà hình tháp thật cao. Cái tòa tháp này cao khoảng chừng hơn ba mươi mét. Trên đỉnh tháp là hình tròn, đỉnh chóp còn có hai cái giá đèn thật lớn, phảng phất giống như là hai ngọn đèn pha vậy.
Phượng Hoàng ngoái đầu lại nhìn Trần Tiêu, hạ giọng nói:
- Đừng nói lớn tiếng đó.
Hai người rốt cuộc đáp xuống sân thượng trên đỉnh chóp tòa tháp của tòa nhà kia. Trần Tiêu rốt cuộc cảm nhận được dưới chân mình là đá rắn, trong lòng mới thả lỏng được vài phần. Chỉ là Phượng Hoàng buông tay đang nắm tay mình ra, khiến trong lòng hắn không nhịn được toát ra vài phần thất vọng.
Phượng Hoàng cứ như thế tùy tiện ngồi bẹp xuống mé ngoài của tòa nhà. Đôi chân nhỏ thả thòng xuống bên ngoài mép sân thượng, nhẹ nhàng đong đưa.
- Ngồi đi, đứng làm gì?
Phượng Hoàng nhẹ nhàng cười, cặp mắt to lúng luyến. Trần Tiêu cảm giác được trên mặt hắn có chút nóng rần lên. May là lúc này trời khá tối, chắc là nàng cũng không thể nhìn thấy rõ.
Ngồi xuống bên cạnh Phượng Hoàng, Trần Tiêu có chút ngượng ngùng hỏi một câu:
- Nơi này, nơi này là nơi nào?
Phượng Hoàng che miệng cười, thanh âm có chút đùa cợt:
- Tự anh xem đi.
Tự xem?
Trần Tiêu cúi người nhìn xuống. Hắn phát hiện đó là một tòa nhà màu xám, có khoảng ba tầng, nhưng diện tích khá lớn, bên cạnh còn có một cái sân thể dục khá lớn.
Chẳng lẽ đây là một cái trường học?
Chỉ là...
Bên ngoài còn có hàng rào bao vây!
Cái hàng rào đó, là một bức tường, tựa hồ cũng khá cao! Hơn nữa... cách một khoảng đều đặn, còn có một tòa tháp nhỏ, giống như là một cái lều canh vậy....
Càng kỳ quái hơn chính là, trên bức tường rào kia, trên đỉnh của nó còn có...
Hả? Là lưới sắt???
Tường cao, tháp giám sát, lưới sắt, sân thể dục lớn, kiến trúc rộng mà thấp...
Chẳng lẽ là...
Sắc mặt Trần Tiêu có chút khó coi.
- Không sai, nơi này là nhà tù. Là nhà tù của thành phố K đó.
Phượng Hoàng cười hì hì.
Trần Tiêu sợ đến nói suýt chút nữa té lộn cổ xuống dưới đất!
Nhà tù???
Hắn cố nuốt một ngụm nước bọt, há hốc miệng trừng mắt nhìn chằm chằm Phượng Hoàng.
- Haizzz....
Phượng Hoàng thở dài, nhẹ nhàng nói:
- Tôi cũng không thích trong thành phố có nhiều tòa nhà cao tầng như vậy, cảm giác tù túng quá đi. Đáng tiếc, xung quanh đó cũng không có nhiều khu vực nào trống trải cho lắm. Chỉ có nơi này, ở đây không gian rất thoáng đãng, hơn nữa tòa nhà này rất cao, có được tầm nhìn rất rộng lớn. Lẽ nào anh không thấy ở đây tầm nhìn rất thoáng đãng hay sao?
Trần Tiêu đưa tay lau lớp mồ hôi lại trên trán hắn.
Bởi vì cao, không gian thoáng đãng, cho nên mới nửa đêm chạy lên đỉnh chóp của tháp canh cao nhất trong nhà tù mà ngắm phong cảnh...
Quả nhiên... đúng là một cô gái có cá tính!
- Nơi này, tầm nhìn xa đúng là không tệ, nhưng mà...
Trần Tiêu dở khóc dở cười.
- Vậy không có gì 'nhưng mà' nữa.
Phượng Hoàng nhẹ nhàng cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Tiêu:
- Con người sinh hoạt trên thế giới này, vì sao lại có nhiều vấn đề như vậy chứ? Dễ dàng một chút, chẳng phải chuyện gì cũng sẽ tốt đẹp hơn sao?
Ngừng một chút, ánh mắt nàng tựa hồ như là mang theo một tia thâm ý:
- Giống như anh vậy, Trần Tiêu, tối nay tâm tình của anh cũng không tốt, chắc là anh gặp phải chuyện gì đó rồi, nên cứ mải bận tâm suy nghĩ. Con người suy nghĩ nhiều quá, sẽ rất dễ u sầu đó.
Đạo lý của những lời này cũng rất dễ hiểu, nhưng mà một câu nói đơn giản như thế, từ trong miệng của một cô gái xinh đẹp như Phượng Hoàng nói ra, thế nhưng lập tức có thể khiến Trần Tiêu phải suy nghĩ.
Hắn lâm vào trầm tư...
Cách đó hơn trăm thước, trong một buồng giam của nhà ngục, một thằng mập vẻ mặt uể oải, hai tay đặt úp trên bệ song sắt của cửa sổ, buồn chán nhìn ngắm cảnh đìu hiu bên ngoài.
Bỗng nhiên, khuôn mặt béo ục ịch của hắn chợt trợn tròn lên, há hốc mồm, trừng mắt nhìn sang phía chóp đỉnh tháp xa xa....
- Ý!! Người đâu!!! Người đâu!!!
Gã mập mạp phóng mấy bước tới chỗ cửa buồng giam, đập liên hồi lên cánh cửa sắt.
Chỉ chốc lát, từ bên ngoài truyền đến thanh âm khó chịu:
- Chuyện gì đó?
- Giám ngục! Bên ngoài có thần tiên kìa!!! Có thần tiên trên đỉnh tháp!!!
- ...
Gã cảnh sát bên ngoài nổi giận:
- Bệnh rồi à? Nửa đêm không chịu ngủ đi! Biết điều thì ngoan ngoãn một chút, nếu không sẽ biết tay tao đó.
Nói xong, tiếng bước chân nhỏ dần.
- Tôi nói thiệt mà, có thần tiên đó!!!
Vẻ mặt Mập mạp có chút van xin, liên tục kêu la:
- Này!!! Các ông cũng đâu thể đối đãi với tôi như thế!!! Phạm nhân cũng có quyền của phạm nhân mà!!!