Trần Tiêu cùng nữ hài tử đứng đối diện nhau ngay ở cửa, phải đến 10 giây sau hắn mới đột nhiên có phản ứng, vội vàng khép cửa phòng lại! Nói không chừng, nếu các vị hàng xóm tốt bụng xung quanh bỗng nhiên vô tình đi ngang qua, thấy bên cửa nhà mình có một cô gái trên người không một mảnh vải che thân…
Nữ hài tử này từ trong bóng tối quan sát Trần Tiêu, đôi mắt thuần khiết không chứa một tia tạp chất, tò mò nhìn hắn.“Cô…” Trần Tiêu đã bật đèn lên, lập tức thấy ánh sáng của ngọn đèn rọi lên thân thể xích lõa của cô gái, dưới ánh đèn, sắc da nàng nhẵn nhụi tựa như một bức tượng bằng ngọc vậy.
Hắn thả lòng hít sâu vào một hơi, trống ngực đập rộn ràng, tức thì với tay tắt đèn rồi chạy như bay ra phòng khách, vớ lấy tấm trải giường bọc cái tủ lạnh, đi tới bên cạnh cô gái rồi quay mặt đi không nhìn nàng, vươn tay đưa tấm trải giường ra: “Cô phủ cái này lên người đi.”
Một giây… Không có phản ứng.
Năm giây… Vẫn không thấy có phản ứng.
Trần Tiêu có phần không giữ nổi bình tĩnh, thở dài: “Tiểu thư, mặc kệ cô là ai, cô chẳng lẽ không biết cứ phơi bày thân thể ra như thế rất dễ dẫn…” hắn vốn muốn nói “ Đám sắc lang tới”, song lời ra ngoài miệng không biết thế nào lại đổi thành “đến cảm lạnh”.
“Cảm lạnh… là cái gì?”
Rốt cuộc, cũng nghe thấy cô nàng đóng băng này mở miệng rồi.
Thanh âm ôn nhu dịu dàng, như một thứ kẹo ngọt. Hai con ngươi màu lam lạnh lùng của cô gái tò mò nhìn Trần Tiêu.
“Cảm lạnh là…” Trần Tiêu cười khổ, nhìn cô gái này một cách quái dị: “Không phải là cô cho tới bây giờ vẫn chưa từng bị cảm lạnh đấy chứ?”
Thấy cô gái vẫn không nhận lấy tấm trải giường trong tay mình, Trần Tiêu không thể làm gì khác hơn là đưa tay lên, nhắm mắt lại, mang tấm trải giường phủ lên người cô gái.
Ngón tay tựa hồ chạm phải da thịt của đối phương, tươi mát, cũng rất trơn nhẵn, Trần Tiêu không khỏi trong lòng bay bổng, nhưng vẫn nhanh chóng thu tay về.
Không còn sự rung động từ ánh mắt nữa, Trần Tiêu lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm- ài, rõ ràng là mình hảo tâm hảo ý, không muốn chiếm tiện nghi của cô bé, vậy mà sao lại có cái loại cảm giác có tật giật mình như vậy nhỉ?
Hắn tiện tay bật đèn lên, suy nghĩ một chút, rồi lại chạy đến bên cửa sổ khép cửa lại.
Ừ, thời buổi này, đám người tốt chuyên môn “ Rình trộm” rất nhiều, trong nhà lại có một mỹ nữ trần trụi như vậy, chẳng may bị hàng xóm xung quanh trông thấy thì sẽ rất phiền toái.
Nữ hài tử tò mò nhìn tấm trải giường phủ xung quanh người mình, ánh mắt đó - Trần Tiêu chẳng biết phải nói gì, nàng rốt cuộc là ngây thơ hay là ngốc nghếch đây?
“Cái này…” Cô gái chỉ vào tấm trải giường trên người, thanh âm nhẹ nhàng, bộ dạng cũng rất thành thực: “ Hình như không hề được xử lý diệt khuẩn.”
Xử lý diệt khuẩn?
Nghe thấy những từ này, Trần Tiêu bỗng nhiên ngây ngốc đến ngẩn ngơ.
Đây là tấm trải giường dùng trong nhà mình a, có phải là quần áo chuyên dụng đâu!
“Cô… ài! Cô ngồi xuống đây nói chuyện đi.” Trần Tiêu đổi chủ đề, xem ra cũng không thể kiên nhẫn nổi nữa…
Hắn có phần ý thức được, “Đại phiền toái” mà mình gặp phải này dường như còn lớn hơn so với mình tưởng tượng.
Cô gái nhìn thoáng qua chiếc ghế sofa trong phòng khách nhà Trần Tiêu, tựa hồ có phần do dự đôi chút.
“Yên tâm, sofa mặc dù không qua ‘Xử lý diệt khuẩn’, có điều cũng rất sạch sẽ.” Trần Tiêu thấy nàng tựa hồ muốn nói điều gì đó, không nhịn được buồn bực trong lòng buông ra một câu nói.
“Bây giờ, cô có thể cho tôi biết cô là ai được không?” Hắn ngồi xuống trước mặt quan sát nữ hài tử, nhưng những lời vừa mới ra khỏi miệng, hắn lại một lần nữa cảm thấy mặt mình như đang đỏ lên.
Cũng chẳng phải vì nguyên nhân nào khác… chỉ vì tấm trải giường khoác trên người cô gái có phần trễ xuống, khiến cho cái núm đỏ bên ngực trái của nàng hé lộ ra trước mắt Trần Tiêu, Trần Tiêu mặc dù cố tình không nhìn, song dù sao tuổi vẫn còn trẻ, ánh mắt không kìm được mà bị hút vào…
Thượng đế a! Không phải là muốn khảo nghiệm ta như vậy chứ?
Trống ngực tiếp tục gia tốc! Mau chóng che giấu bằng hai tiếng ho khan, Trần Tiêu lập tức dời ánh mắt qua hướng khác!
“Mặt ngươi đỏ rồi.” Cô gái nọ giương cặp mắt có chút ngờ nghệch nhìn Trần Tiêu, dần dần, trong ánh mắt cũng lộ ra một tia nghi hoặc, hàng lông mi xinh đẹp khe khẽ lay động, giọng nói dịu dàng cất lên: “Tần suất đập của tim ngươi so với vừa rồi còn tăng thêm 19% nữa.”
19%?
Trần Tiêu bắt đầu nghi hoặc cô gái này chẳng biết có phải là đang chơi mình hay không nữa.
Mặt đỏ cô ta nhìn thấy thì không có gì kỳ quái, song cái gì mà tần suất tim đập tăng lên 19%, cô nghĩ là cô đang đi bắt mạch cho người ta chắc… đúng là có chút hài hước a!
Có điều… một cô gái trẻ tuổi lại vô cùng xinh đẹp như vậy, hình như cũng chẳng có lý do gì để mà phải chơi đùa với mình cả.
“Cô rốt cuộc là ai? Tên cô là gì?” Trần Tiêu gặng hỏi.
“Child Child.”
Trần Tiêu gật gật đầu, hắn đã từng thấy cái tên này trong lá thư.
“Tôi muốn hỏi tên đầy đủ của cô, cô họ gì?”
“Child Child.”
Trần Tiêu cười khổ: “Cô không tính cả ‘Child’ là họ đấy chứ?”
Cô gái nghiêng đầu, tỏ vẻ suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu, con ngươi màu băng lam có chút mờ mịt: “Ta không biết.”
Chẳng lẽ là cái loại vẫn thường bắt gặp trong các bộ phim trên TV – chứng mất trí nhớ?
Trần Tiêu cảm thấy có chút khó khăn, nhíu mày hỏi tiếp: “Vậy… cô từ đâu tới? Chuyện này thì cô vẫn còn nhớ rõ chứ? Ý tôi là, cô trước đây đã từng ở đâu? Cô còn nhớ không?”
Rốt cuộc, cô gái cũng gật đầu rồi.
Trần Tiêu có phần mừng rỡ, song ngay sau đó khi nghe được câu trả lời, hắn ngây dại!
Bởi vì cô cái dùng những ngôn từ dễ hiểu nhất để diễn đạt câu trả lời, đáp án rất rõ ràng là:
“Kho sinh vật số 16.”
Số mười, mười sáu… kho sinh, sinh vật??
Trần Tiêu bắt đầu hoài nghi rằng có phải là mình đang đối thoại cùng với loài người hay không nữa.
Nhưng nhìn bộ dạng của cô gái này hoàn toàn không có vẻ gì là đang ngụy tạo cả.
Tiếp tục nhẫn nại, Trần Tiêu lại hỏi: “Kho sinh vật số 16… là nơi nào? Ách… lắc đầu?
Cô không nhớ rõ ư? Ở đó có cái gì cô còn nhớ không?”
Child Child suy nghĩ một chút, song lại quay đầu đi, nhìn thoáng qua cái tủ lạnh trong phòng khách, giơ ngón tay ra chỉ: “Lớn hơn so với nó một chút.”
Lớn hơn một chút? Chẳng lẽ nàng bình thường ở trong tủ lạnh?
“Lớn như thế nào?” Trần Tiêu bỗng dưng hỏi tới một câu.
Cô gái lại nghĩ một lát: “Đây là kho sinh vật cỡ M, nơi ta ở trước kia, ước chừng không gian lớn hơn nó 668 lần.”
668 lần?
Con số này nói chính xác cứ như thể là trên mũi thì có mắt vậy… Khả năng tính toán nhanh của nàng đạt tới trình độ này sao?
Trần Tiêu ngây người ngẩn ngơ. Nhìn thoáng qua cái tủ lạnh kia, rồi lại nhìn vào trong phòng mình.
Trong gian phòng này của mình, nhiều nhất cũng chỉ đặt được không quá 600 cái tủ lạnh như vậy.
Ách… cô gái đáng thương này, chẳng lẽ trước kia sống trong một căn phòng đá lớn hay sao?
Hắn vẫn còn muốn tiếp tục hỏi, song cô gái đột nhiên lại nhíu nhíu mày, trong ánh mắt nhìn Trần Tiêu toát ra một tia áy náy, rụt rè lên tiếng: “Ta, có chút khó chịu.”
“Không thoải mái ư? Ở đâu?”
Lúc này Trần Tiêu lại không nhịn được có những suy đoán về “Người máy” này. Cha mẹ sẽ không đem tặng lại cho ta một cái “Di sản” như vậy chứ?
“Ở đây.” Child Child khe khẽ nhíu mày, trên khuôn mặt nhu mỹ của nàng, hàng lông mi nhăn lại, mang theo một thần thái mỹ lệ khiến cho người ta không thể không yêu thương được.
Có điều, trông thấy vị trí mà nàng chỉ vào trên thân thể mình- dạ dày.
“Cô bị đau dạ dày à?” Trần Tiêu có chút khó xử.
May mà, hắn đã nhanh chóng hiểu ra, bởi vì hắn nghe thấy rõ ràng từ bụng Child Child truyền đến hai tiếng “Ọc ọc”.
“A, cô đói bụng rồi.” Trần Tiêu đứng dậy, thở dài: “Cô cả chiều ở trong này sao? Đã mấy giờ trôi qua rồi, cô lại không ăn uống gì. Ừ, cô chờ một lát, tôi đi nấu nướng đã.”
Nhưng khi Trần Tiêu vừa đứng dậy, cô gái bỗng hỏi một câu, khiến cho hắn cứng họng không biết phải trả lời như thế nào nữa…
“Xin hỏi, ‘Đói’ có nghĩa là gì?”
-Thôi được rồi! Cho dù tố chất tâm lý của Trần Tiêu có tốt đi chăng nữa, nghe thấy câu hỏi như thế này, lúc này thật sự là thiếu chút nữa là không chịu nổi!!
Hắn lấy một túi mì sợi, mở ra, cho nước vào, sau đó bỏ vào lò vi sóng.
Trần Tiêu làm xong mọi việc, ngoái đầu lại đã thấy Child Child đang đứng ở cửa bếp, ánh mắt ôn nhu nọ rõ ràng là đang tràn ngập sự tò mò, nhìn các loại vật dụng ở trong bếp.
Mặt Trần Tiêu lại bắt đầu đỏ lên - hắn thực ra rất muốn thiện ý nhắc nhở cô gái này một chút, tấm trải giường trên người nàng đã rớt xuống hơn phân nửa rồi, một cô bé bình thường thân thể 50% những “ Vị trí mẫn cảm” vốn không thể để cho nam nhân xa lạ nhìn, lúc này lại đều không hề che đậy, lộ ra hết dưới ánh mắt Trần Tiêu.
Đáng tiếc, Trần Tiêu lại trù trừ chẳng biết phải mở miệng thế nào, đang lúc trong lòng diễn ra sự đấu tranh tư tưởng, trong phòng đột nhiên tối sầm lại. Lò vi sóng đang vận hành ở bên cạnh bỗng tắt ngúm.
Cả căn phòng chìm trong bóng tối, Trần Thiêu còn đang than vãn trong lòng, chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Child Child khe khẽ hỏi một câu:
“Xin hỏi, có phải là năng lượng truyền không đủ hay không?”
Nghe xong những lời này, Trần Tiêu ngay đến cả cười khổ cũng không cười nổi.
Năng lượng không đủ… những “ Thành ngữ” này sao nghe lại cổ quái đến vậy?
Hắn nhanh chóng nhìn thoáng qua cửa sổ phòng bếp nhà mình, phát hiện ra các tòa nhà đối diện chung quanh ánh đèn vẫn sáng.
“Xem ra không phải là cắt điện, có thể là cầu chì trong nhà đứt rồi.” Trần Tiêu suy nghĩ một chút: “Trong nhà không có đồ thay, tôi phải ra ngoài mua, cô chờ một lát.”
“ Cầu chì là cái gì?”
Trần Tiêu thở dài, trong bóng tối, ngữ khí của hắn vốn rất nghiêm túc, cũng rốt cuộc không nhịn nổi nữa rồi: “Child Child tiểu thư, tôi không biết cô rốt cuộc là ai, từ đâu đến.
Tôi… nói thật, bây giờ tôi bị cô làm cho loạn lên rồi, cơ hồ sắp không chịu đựng nổi nữa.”
Child Child trầm mặc một hồi, rồi mới khẽ nói: “Ngươi cần thứ gọi là ‘Cầu Chì’ gì đó, là để cho năng lượng tiếp tục vận hành phải không?
Để cho năng lượng tiếp tục vận hành??
… Trần Tiêu không nói gì.
Được rồi!
Trần Tiêu từ năm 16 tuổi tới giờ, đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm đối phó với nữ sinh, song cho tới giờ vẫn chưa từng gặp phải dạng nào lại cổ quái như vậy!
Nàng dường như đương nhiên cho rằng bất cứ thứ gì cũng đều phải trải qua “Xử lý diệt khuẩn” - kể cả tấm trải giường lẫn sofa.
Nàng không biết cái gì là “Cảm lạnh.”
Nàng không biết “Đói” có nghĩa là gì.
Nàng gọi điện năng thông thường là “Năng lượng.”
Nàng… nàng không phải là người ngoài hành tinh chứ?
Trong khi Trần Tiêu vẫn còn chưa biết phải trả lời như thế nào, Child Child lại hỏi tiếp một câu: “Ta có thể giúp ngươi không?”
“Giúp? Cô muốn giúp tôi mua cầu chì ư?” Trần Tiêu quăng ánh mắt không tin tưởng nhìn Child Child, hắn thậm chí còn hoài nghi cô gái này liệu có biết trên thế giới này có “Cầu giao điện” tồn tại hay không nữa.
Lo lắng về những biểu hiện cổ quái vừa rồi của nàng, Trần Tiêu hiểu rằng nguy cơ nàng khiến hắn phải lo lắng là rất cao!
Đáng tiếc… xem ra hắn đã “Đánh giá cao” Child Child quá rồi!
Bởi vì Child Child với đôi mắt to đang quan sát Trần Tiêu, đã trực tiếp nhảy vọt qua chỗ “Cầu giao điện”, song lại dường như chẳng chút hảo ý hỏi một câu: “Xin hỏi, ‘Mua’ có nghĩa là gì?”
“Mua” là… Là gì?!
Trần Tiêu thực sự có phần nổi nóng rồi.
Trong khi hắn còn đang muốn phát hỏa, Child Child đã nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Trần Tiêu, vươn cánh tay ra, đặt trên lò vi sóng.
Kế tiếp, trong nháy mắt, Trần Tiêu một câu mắng vốn đã ra tới mép, bỗng đột nhiên lại nuốt trở về.
Cùng với nuốt ngược về còn có sự kinh ngạc!!
Trong phòng tối, bóng đèn bỗng dưng chớp động vài cái, đột nhiên sáng vụt lên!
Bóng đèn phát ra ánh sáng, lò vi ba vốn đã ngừng lại, bỗng một tiếng động nhỏ vang lên, lại một lần nữa bắt đầu xoay tròn rồi!!
Ngay cả TV trong phòng khách, rõ ràng là đã tắt, cũng đột nhiên tự động bật! Trong một chương trình quảng cáo điện thoại di động Trung Quốc trên truyền hình, Châu Kiệt Luân ầm ầm khí thế chỉ vào màn hình cảm ứng, lớn tiếng tuyên bố: “Ta là người M-ZONE~”
“!!!!!!!!!!!!!!!”
Trần Tiêu sốc rồi!
Hắn ngây dại.
Hắn trợn tròn mắt!
Không thần kỳ như vậy chứ? Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là cắt điện? Bây giờ lại nối lại…
Có điều ngay chính hắn cũng cảm thấy cái cớ này không thể nào thuyết phục được bản thân!
Hắn gắng gượng nhìn Child Child, cố sức bật ra một câu:
“Cô, cô rốt cuộc, cô rốt cuộc là người hay quỷ?”
Nhưng rất nhanh, đôi mắt hắn lại còn tròn xoe hơn nữa!
Bởi vì đột nhiên đúng lúc đó, hắn thấy trên lầu của tòa nhà đối diện, toàn bộ các bóng đèn vốn thắp sáng các nhà, đột nhiên chìm trong một màu đen tối!
Không chỉ tòa nhà đối diện, mà ngay cả các tòa nhà ở khu vực phụ cận trong nháy mắt cũng đều chìm trong bóng tối.
Cả tiểu khu chìm trong một màu đen, cũng chỉ có căn hộ của Trần Tiêu là còn ánh đèn.
Mà Child Child vốn đang đứng bên cạnh lò vi sóng, khắp toàn thân nàng, có một thứ ánh sáng màu xanh lam như điện lưu chớp động! Cứ như thể… là một chú đom đóm vậy!
Hơn nữa càng ngày càng sáng!! Dòng điện lưu này dường như ngưng trên thân thể nàng, tỏa ra ánh sáng màu lam lóe ra…
Cảnh tượng này có thể nói là quá đỗi quỷ dị, từ thuở sinh ra đến giờ Trần Tiêu chưa từng thấy qua bao giờ.
Tình cảnh như thế, rõ ràng là phải rất quỷ dị, đột nhiên, từ phía các cửa sổ nhà hàng xóm bên dưới, những tiếng càu nhàu, chửi bới phẫn nộ bắt đầu phát ra.
“Chuyện gì xảy ra vậy!! Sao cắt điện mà không thấy thông báo trước!!! Sở điện làm ăn kiểu gì vậy!!! Đúng là chẳng có lương tâm!!!