Đứng gần quan sát lão gia hỏa này, Trần Tiêu phát hiện ra, ông ta và những người cao tuổi bình thường cũng không giống nhau. Da thịt ông ta nhìn qua cũng chắc chắn hơn một chút, màu da cũng không ảm đạm giống như những người già cả khác, mà có một màu đồng sáng bóng.
Trên khuôn mặt lại mang theo vài phần sắc mặt khó chịu, tựa như là người ta đang thiếu nợ hắn mấy trăm vạn vậy.
Trần Tiêu lúc này mới phát hiện, thanh âm của lão nhân này chính là thanh âm mà hai lần trước hắn từng nghe qua trong điện thoại. Lão gia hỏa này hình như tính tình cổ quái, sau khi lạnh lùng trả lời một câu, đã tiếp tục cúi đầu đọc tiếp, không hề để ý là có người đang đứng đối diện mình. Sau khi đọc xong một chương, lúc này lão mới cẩn cẩn thận thận lấy từ trong túi ra một thanh đánh dấu trang mỏng làm bằng ngà, điêu khắc hoa mỹ, đánh dấu lại trang mình vừa đọc xong. Lúc này lão mới đóng quyển sách lại, ngẩng đầu lên, liếc nhìn Trần Tiêu.
- Ngươi là Trần Tiêu?
Lão nhân hừ một tiếng, thanh âm khô khốc, nhưng cũng không hề che giấu sự bất mãn của mình:
- Hây, chỉ là một thằng nhóc con hư đốn nữa mà thôi. Tổ chức lẽ nào lại coi ta như bảo mẫu sao? Người nào cũng quăng hết qua cho ta.
Tuy rằng lão nói rất không nể nang gì, thế nhưng Trần Tiêu cũng không có tức giận, lão nhân này tóc đã bạc trắng, luận về tuổi tác làm ông nội hắn cũng còn thừa, bị lão gọi là 'thằng nhóc con hư đốn' cũng không đến nỗi mất mặt.
Một già một trẻ hai người cứ mở to mắt nhìn chằm chằm nhau một hồi lâu. Ánh mắt của lão nhân càng ngày càng to ra, tựa hồ như muốn xem xem Trần Tiêu sẽ bị ánh mắt mình dọa ra sao vậy. Thế nhưng, lão nhìn chằm chằm Trần Tiêu một hồi lâu, nhưng ánh mắt Trần Tiêu không hề có chút nào ý tứ tránh né hay chịu thua.
- Hây, thằng nhóc, xem ra ngươi cũng là một đứa tính tình quật cường.
Thanh âm lão nhân thoáng hòa hoãn hơn một chút:
- Được rồi, kiếm một chỗ ngồi xuống đi.
Vừa nói, lão vừa chỉ tay về phía mấy cái bàn.
Trần Tiêu cũng không từ chối, trực tiếp đi lại cái bàn gần nhất, kéo ghế ra ngồi xuống.
Lão nhân kia lấy ra từ dưới quầy rượu hai cốc bia, đi tới ngồi xuống trước mặt Trần Tiêu. Ông ta mặc một cái áo sơmi hoa lệ, nhưng thân hình lại vừa cao vừa gầy như một cây sậy vậy, làm cho cái áo sơmi rộng thùng thình, nhìn qua tựa hồ như đang bị gió thổi lất phất vậy.
- Uống đi, đừng khách sáo.
Lão nhân đưa một cốc bia cho Trần Tiêu:
- Khi ta đang nói chuyện rất ghét người khác cắt ngang. Nếu như ngươi có gì muốn hỏi, đều nhịn lại hết cho ta. Thời gian của lão nhân gia ta rất quý giá, sau khi ta nói xong, cho phép ngươi hỏi thì ngươi mới được phép hỏi, hiểu chưa?
Trần Tiêu nhấp một ngụm bia, gật gật đầu. Tuy rằng nơi này tràn đầy cổ quái, lão nhân này nhìn thế náo cũng không giống như người bình thường. Nhưng mà, nếu nơi này đã là cứ điểm của tổ chức 'Phục Vụ Xã', Trần Tiêu cũng đã sớm chuẩn bị tư tưởng rồi.
- Ta họ Ngã, Ngã Đức Hoa.
Lão nhân tự giới thiệu tên mình.
- Edward?
Trần Tiêu nhịn không được hỏi một câu.
Cốp!!!
Chỉ thấy lão nhân ngồi trên ghế trước mặt khẽ búng ngón tay một cái, Trần Tiêu vừa mới hỏi xong một câu ngắn ngủi, đã cảm giác được trước trán mình bị gõ một cái đau điếng! Trước mắt nhất thời sao bay tứ tung, sờ sờ lại trán mình, đã có thêm một cục u to đùng!
Nhìn lại Trần Tiêu thấy đầu ngón tay của lão nhân còn cách xa như vậy, nhưng cảm giác đau đớn truyền đến từ trên trán mình lại rõ ràng không phải giả.
Ặc! Đàn Chỉ Thần Công????
Trần Tiêu nhìn không được trợn tròn hai con mắt, nhìn chằm chằm vào mười đầu ngón tay thô chắc của lão nhân trước mặt.
- Ta đã nói khi ta nói chuyện rất ghét người khác chõ mồm vào mà! Thanh niên thời nay trí nhớ kém như thế sao?
Sắc mặt lão nhân âm trầm:
- Còn nữa, tên ta không phải Edward! Mà là Ngã Đức Hoa! Ngã trong cây cỏ ngã rạp, Đức trong phẩm đức, Hoa trong Trung Hoa! Nhớ cho kỹ. Lần sau mà còn nói nhảm tên ta, cẩn thận ta gỡ hết răng của ngươi ra đó.
Khi lão nhân nói, trong giọng nói rõ ràng mang theo vài phần chán chường cùng với khó chịu, hơn nữa nhãn thần tràn đầy cảm giác ngạo mạn cùng kiêu ngạo, hình như lão cho rằng mình ngồi đây nói chuyện với Trần Tiêu cũng là đã nể mặt đối phương dữ lắm rồi.
Trần Tiêu tuy rằng bị cốc rất đau, nhưng khi nghĩ đến thân thận cùng với tuổi tác của đối phương, hắn vẫn nhịn xuống.
- Chuyện của ngươi, tên tiểu vương bát đản Lôi Hồ kia đã nói cho ta biết rồi. Tuy rằng ta rất ghét làm thứ công việc giống như bảo mẫu này, nhưng dù sao ta cũng là nhân viên đã về hưu của tổ chức, những gì tổ chức phân công xuống, ta cũng không thể nào mặc kệ được... Vì vậy, nhóc con nhà ngươi xem như là may mắn đi! Hây, tính tình của lão nhân gia ta cũng không tốt lắm, sau này ngươi ở cạnh ta nhất định sẽ nếm mùi đau khổ rồi.
Trần Tiêu nhíu mày, ánh mắt có chút nghi hoặc. Ngã Đức Hoa nhìn ra hắn có điều muốn nói, lúc này mới phất phất tay:
- Muốn hỏi gì thì hỏi đi!
- Lôi Hồ đã từng hứa với ta, ta chỉ tới đây để làm thêm, hoàn toàn không quan hệ gì với tổ chức của các ông! Ta chính là một người bình thường đi làm thêm thôi! Nếu như muốn ta tham gia vào tổ chức của các ông, chuyện đó xin lỗi ta không làm được.
- Ha ha!
Lão nhân Ngã Đức Hoa trái lại bật cười, híp mắt ngó Trần Tiêu:
- Ngươi cho rằng mình có giá lắm hả? Yên tâm đi nhóc con, hây, tổ chức của chúng ta, biết bao nhiêu người khóc lóc van xin còn không được cho vào. Tên hỗn đản Lôi Hồ kia xem trọng ngươi, lão nhân gia ta cũng không xem ngươi là bảo bối gì đâu.
- Vậy là được rồi.
Trần Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
- Công việc làm thêm của ta là cái gì?
- Chính là ở đây.
Lão nhân rất có khí thế khoát tay nói:
- Đây là một quán cà phê. Ngươi phụ trách giúp ta quản lý ở đây. Vốn là ta cũng không định gọi ngươi đến sớm như vậy, nhưng mà ta bỗng nhiên có việc phải đi trong mấy ngày, bởi vậy bất đắc dĩ mới gọi ngươi đến làm.
Vừa nói, lão vừa liếc mắt nhìn Trần Tiêu, trong ánh mắt có chút không quá yên tâm:
- Ngươi chỉ là một thằng nhóc tuổi chẳng được bao nhiêu, cũng không biết ngươi có làm nổi được mấy việc này hay không?
Trần Tiêu suy nghĩ một chút:
- Ta từng làm qua trong nhà hàng, trong tiệm fastfood, quán cà phê ta cũng từng làm qua, ta cũng biết pha cà phê.
Sau đó hắn cố tình liếc nhìn vào khoảng không vắng vẻ của quán, không khỏi cười cười:
- Hơn nữa, ta nghĩ rằng công việc ở đây cũng không quá mức bận rộn đâu nhỉ.
- Hây, đừng đắc ý quá sớm, ngươi cho rằng đơn giản như thế sao?
Lão nhân Ngã Đức Hoa lắc đầu cười nhạt, sau đó ho khan một tiếng:
- Lương bổng thế này, mỗi tháng ba ngàn, bao cơm ăn ngày hai bữa. Những lúc ta không có ở đây, thu ngân, phục vụ, nấu nướng,... toàn bộ do một mình ngươi đảm nhiệm. Nói đơn giản, chuyện gì cũng một mình ngươi làm hết.
- Uhm, nếu như khách hàng cũng không nhiều quá, một mình ta cũng làm nổi mà.
Trần Tiêu gật gật đầu:
- Ta sẽ cố gắng hết sức.
- Đừng nói trước tự tin như vậy. Ở đây khách hàng bình thường cũng không nhiều lắm, những người tới đây đều là những khách hàng quen cao tuổi cả. Những lão khách hàng này đều là những tên phiền phức, ngươi cần phải cẩn thận hầu hạ tốt một chút, ngàn vạn lần không được chọc giận bọn họ. Bằng không, tính tình bọn họ không tốt lắm, ngươi cho dù không chết, nhưng cũng phải chịu khổ không ít đâu.
Vừa nói, lão nhân đã đứng lên:
- Lôi Hồ chắc là cũng đã nói qua với ngươi, nơi này của ta, chính là nơi mà tổ chức sắp xếp cho các thành viên đã nghỉ hưu sống. Quán của ta có rất nhiều khách hành lớn tuổi, đều là các nhân viên trước đây của Phục Vụ Xã. Cơ bản có thể nói bọn họ đều không phải là người bình thường... Mọi chuyện từ từ ngươi sẽ biết mà thôi.
Xoảng... Lão nhân đột nhiên vung tay, một chùm chìa khóa đã rơi xuống trước mặt Trần Tiêu.
- Cửa quán, cửa nhà kho, tủ quầy thu ngân, phía sau còn có một tủ sắt đựng tiền nhỏ nữa,... chìa khóa của mấy cái cửa đó đều ở đây cả. Ta cũng lười chỉ chỗ cho ngươi, sau này ngươi tự mình tìm hiểu đi.
Lão nhân ho khẽ mấy cái, hơi lo lắng nói:
- Ta ra ngoài chắc cũng không lâu lắm đâu, nhưng cũng chưa biết trước được. À, trong tủ sắt đựng tiền sau quầy có tiền đó, tới ngày phát lương mà ta còn chưa trở về, ngươi cứ việc mở tủ mà lấy tiền lương luôn đi.
Trần Tiêu nhìn chằm chằm vào lão nhân kia, vẻ mặt quái dị...
Ngay cả chìa khóa tủ bảo hiểm cũng đưa luôn cho ta? Ở đâu ra ông chủ tin tưởng nhân viên đến mức đó?
- À, có một điều ta phải nhắc ngươi trước. Quán cà phê của ta, ngày bình thường ngươi có thể không cần phải mở cửa buôn bán. Ban ngày khi ngươi đi học cũng không cần phải mở cửa. Nhưng ta chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là bốn buổi tối cuối tuần nhất định phải mở cửa cho ta. Cho dù cả đêm cũng chỉ có duy nhất một khách hàng, ngươi cũng phải mở cửa đến mười hai giờ đêm, một phút đồng hồ cũng không được thiếu! Hiểu chưa? Chỉ cần ngươi làm được chuyện này, như vậy mấy ngày còn lại trong tuần, ngươi muốn làm gì thì làm, ta không quan tâm.
Trần Tiêu nhìn không được ngẩn cả người ra.
Trên đời có thứ công việc như vậy sao? Cả tuần chỉ cần làm đúng một buổi tối cuối tuần là đủ? Cuối tháng lại có thể lãnh lương ba ngàn tệ?
- Yên tâm đi, những việc ngươi làm chỉ là những công việc bình thường thôi. Bưng trà, châm nước, pha cà phê, thu tiền khách. Ta cũng không giao cho ngươi những nhiệm vụ gì đặc biệt đâu. Hơn nữa, cho dù giao cho ngươi, ngươi cũng không có bản lĩnh đó!
Lão nhân nói xong, nhìn thoáng qua cái đồng hồ treo trên tường, nhíu nhíu mày:
- Cũng trễ rồi, ta phải đi thôi. Nhớ kỹ những gì ta đã nói. Bình thường khi trông tiệm, nếu như có buồn chán, đống sách ta để dưới quầy đó, ngươi có thể tùy tiện lấy xem, nhưng mà cẩn thận đừng làm mất quyển nào của ta. Toàn là hàng hiếm có sưu tầm lâu năm không đó.
Nói xong lão nhân tự nhiên đứng lên, tự nhiên đi ra cửa.
Trần Tiêu sửng sốt một chút. Hắn làm công đã nhiều, hoàn toàn chưa thấy nơi nào phỏng vấn nhân viên lại dễ dãi thiếu trách nhiệm đến như vậy!
- Xin đợi một chút.
Trần Tiêu nhịn không được gọi to một tiếng.
- Còn chuyện gì nữa?
Lão già Ngã Đức Hoa xoay người lại, bộ dáng đã gần như chịu hết nổi:
- Ta nói như vậy còn chưa rõ ràng hay sao? Công việc đơn giản như vậy, ngay cả một thằng ngốc cũng có thể làm được, ngươi còn cái gì không hiểu nữa hả?
- Là... là như vầy...
Trần Tiêu suy nghĩ một chút:
- Hai hàng chữ treo trước cửa quán...
Sắc mặt Trần Tiêu có chút không tin nổi:
- Lẽ nào... nếu như có mỹ nữ tới, thật sự là không thu tiền sao?
- Chuyện đó đương nhiên!
Ánh mắt lão nhân sáng lên, nhất thời ưỡn ngực, ngang nhiên nói:
- Đây chính là chiêu bài của lão nhân gia ta mà! Ngươi cũng nhớ kỹ! Nếu như có mỹ nữ đến đây ăn uống, ngươi nhất định không được lấy tiền đó!
Trần Tiêu bất đắc dĩ gật gật đầu, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Mỹ nữ? Ta ngay cả một con chó cái cũng không thấy đâu nữa! Ở khu cái đuôi thương nghiệp như thế này, đứng cách bờ vực phá sản chỉ có nửa bước chân, ở đâu ra mỹ nữ nào đến đây uống cà phê cơ chứ?
Đáng tiếc, Trần Tiêu đã quên mất là, những lời này hắn nói hiện tại là quá sớm, cũng quá võ đoán. Trên thực tế, hắn hẳn là quên mất một điều, từ khi biết đến những người của Phục Vụ Xã, đối với việc hành xử của mấy người Phục Vụ Xã, tuyệt không bao giờ dùng những kiến thức thông thường mà phán đoán được.
----------oOo----------