[Dịch] Thiên Tôn Trùng Sinh

Chương 37 : Giây phút đó đến




Mấy vạn đệ tử trong đại điện nhìn hai chữ Cổ Phạn cao cao, chói mắt biến thành đỏ đến khiến người giật mình, ai nấy kích động.

Đại điện ầm ĩ.

Trên bầu trời Tử Tiêu phong.

Ông lão ria mép nói:

- Long lão đầu, lần này ngươi nhặt được của quý rồi.

Long lão đầu cười ha hả nói:

- Đương nhiên, lão Long ta không phải tùy ý thu đệ tử, lần nào thu đệ tử có ai không làm ra chuyện gì kinh người?

Ông lão ria mép nhìn vẻ mặt đắc ý của Long lão đầu, lắc đầu cười.

Lúc này Cổ Phạn đứng trên bầu trời phế tích cổ thành, cười to:

- Rốt cuộc biến đỏ!

Tiếng cười vô cùng kiêu ngạo. Cũng đúng, chuyện cái tên trong nội điện khảo hạch biến đỏ đã hơn mười quý không xuất hiện, Cổ Phạn lại làm được điều này, gã có tư cách kiêu ngạo.

Cổ Phạn hai tay chắp sau lưng, cảm thán lầm bầm:

- Nhưng hơn hai vạn đệ tử lại không một ai đsáng làm đối thủ của ta, thật là không thú vị.

- Mộ Dung Thiến.

Một lát sau Cổ Phạn nhìn vị trí thứ ba trong danh sách, đầu óc hiện ra khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành.

Cổ Phạn liếc mắt cái tên bên dưới danh sách, kinh kêu:

- Ủa!?

- Long Kình Thiên, hạng tám mươi?

Cổ Phạn giật mình, ánh mắt lạnh băng:

- Không ngờ tiểu tử này không chết, qua nhiều ngày cố gắng liều mạng rốt cuộc chen vào hàng đầu.

- Không chết cũng tốt, tiểu tử, hy vọng trước kh ita tìm được ngươi thì ngươi đừng chết, mạng của ngươi là của ta!

- Cổ Phạn ta muốn cho ngươi biết kết cuộc đắc tội ta chính là chết!

Cổ Phạn lắc người, biến mất tại chỗ.

Cổ Phạn biến mất không lâu sau, cách vài dặm có một bóng người chậm rãi đi trên đường lớn phế tích cổ thành, đây chính là Long Kình Thiên mới giải quyết xong thanh niên dùng kích và thanh niên dùng đao.

Gió thu tiêu điều, thổi bụi trần bay trên đường lớn.

Long Kình Thiên đạp đá vụn trên đường cổ thành, vẻ mặt bình tĩnh tiến lên.

- Tiểu tử này điên rồi? Dám đi chậm rãi trên đường lớn, không lẽ hắn không sợ chết sao?

- Ta nghĩ chắc người này tự cho là mình có chút thực lực nên mới làm như vậy.

- Có chút thực lực? Ha, hắn nghĩ hắn là Cổ Phạn sao? Hắn nghĩ hắn là Lâu Cường à? Trừ hai người này ra có ai dám trắng trợn đi trên đường lớn, đúng là muốn tìm chết.

- Chúng ta ra ngoài, giết người này! Trên người hắn có điểm, không lấy thì uổng phí!

- Tốt, bây giờ chúng ta ra tay ngay, tránh cho bị người khác giành lấy.

Một số đệ tử núp trong mỗi góc phế tích cổ thành thấy Long Kình Thiên đi trên đường lớn thì xì xầm với nhau.

Phúc chốc có ba người bay ra từ chỗ tối, đáp xuống trước mặt Long Kình Thiên, lấy thế tma giác bao vây hắn.

Long Kình Thiên nhìn ba người, sắc mặt bình tĩnh, mở miệng nói:

- Chỉ có ba ngươi sao? Những người khác không định đi ra hay là không dám?

Giọng của Long Kình Thiên không lớn nhưng rõ ràng truyền vào tai mỗi một đệ tử núp trong bóng tối.

- Tiểu tử! Ngươi ngông cuồng!

- Tìm chết, mạng của tiểu tử này là của ta, các ngươi ai cũng không thể giành với ta!

- Hắc, ta có thể nhường mạng của hắn cho ngươi, nhưng điểm ngọc bài trên người hắn là của ta!

Lời Long Kình Thiên nói chọc nhiều người tức giận, vài tiếng giận dữ vang lên. Chỉ thấy bóng người lóe ra, lại có bống kẻ bay khỏi chỗ tối đáp xuống trước mặt Long Kình Thiên.

- Lại có bốn tên đến.

Cửu Vĩ Thiên Miêu đứng trên vai Long Kình Thiên duỗi lưng.

Long Kình Thiên đàn hoàng đi trên đường lớn tất nhiên là muốn dụ mấy đệ tử này đi ra. Những đệ tử ẩn núp trong các góc tối, muốn tìm từng người thì rất phiền phức.

Cách này thì đơn giản hơn nhiều.

Long Kình Thiên nhìn bảy người, trong bảy người này có hai tên thực lực mạnh hơn thanh niên dùng kích, thanh niên dùng đao lúc trước.

Long Kình Thiên lầm bầm:

- Bảy người, không biết lần này có thể thăng lên mấy bậc.

Một đệ tử mặt có vết đao cười lạnh nói:

- Có thể thăng bao nhiêu? Đã sắp chết còn thăng cái gì?

Gã nói xong vẻ mặt dữ tợn, nanh sói thiết bổng đập hướng Long Kình Thiên.

- Tiểu tử, ngươi đến địa ngục đừng quên đại gia của ngươi tên Trần Quỷ!

Long Kình Thiên nhìn đệ tử mặt có vết đao một gậy đập tới, vung tay phải, vài băng kiếm xanh đến yêu dị xuất hiện, chớp mắt đâm xuyên ngực đệ tử mặt có vết đao, chui ra khỏi lưng.

Đệ tử mặt có vết đao cảm thấy ngực đau nhức, từ giữa không trung té xuống đất.

Mấy người khác biến sắc mặt, cùng kinh kêu:

- Tinh...Tinh Hồn Sư!?

Đệ tử mặt có vết đao nằm trên mặt đất, co giật mấy cái rồi cứng đơ.

Một đại võ sư cứ như thế đã chết?

Mọi người thu lại tầm mắt nhìn Long Kình Thiên, ánh mắt biến đổi, có hai người thậm chí lùi một bước, vẻ mặt kinh sợ.

- Không ngờ là Tinh Hồn Sư băng hệ biến dị, hèn chi ngươi dám huênh hoang như vậy!

Trong số người còn lại, một thanh niên mặt ốm cười lạnh nói:

- Thú vị, thật thú vị.

Trong đám người thì thực lực của thanh niên mặt ốm rất mạnh.

Thanh niên mặt ốm nhìn Long Kình Thiên, mắt lóe sáng, nói:

- Tiếc rằng người càng kiêu ngạo thì càng chết nhanh!

Thanh niên mặt ốm nói xong xoay sang nói với năm người khác:

- Chúng ta cùng nhau liên hợp giết hắn, chia đều điểm trên người hắn!

Năm người khác do dự.

- Hừ, không lẽ các ngươi cho rằng hắn sẽ tha cho các ngươi sao?

Đệ tử mặt có vết đao thấy vậy cười lạnh, nói:

- Giết hắn, chúng ta lấy điểm ngọc bài trên người hắn chia đều.

Năm người kia nhìn nhau.

- Cái này...

Thanh niên mặt ốm mở miệng nói:

- Ta tên Vi Xương!

Một người kinh ngạc bật thốt:

- Cái gì? Ngươi chính là Vi Xương? Xếp hạng thứ hai mươi?

Mấy người khác cũng kêu lên:

- Vi Xương! Xếp hạng thứ hai mươi!

Thanh niên mặt ốm kiêu ngạo nói:

- Đúng vậy, ta chính là Vi Xương đó!

Thanh niên mặt ốm nói tới đây tiếp tục khuyên năm người:

- Vậy nên các ngươi không cần lo lắng, chúng ta cùng nhau hợp tức tuyệt đối có thể giết được tiểu tử này. Cộng thêm tiểu tử này lại không phải là Cổ Phạn, Lâu Cường, sợ cái gì? Coi như là Tam Nhãn Tà Đồng Phó Trần cũng phải chạy trốn.

Một tên mập kêu lên:

- Tốt, chúng ta liên hợp, Mã Vệ ta không tin không thể chết chết tiểu tử này!

- Mã Vệ, xếp hạng ba mươi hai!?

- Không sai, chính là ta!

Khi bốn người kia nghe nói tên mập này là Mã Vệ xếp thứ ba mươi hai thì hoàn toàn yên tâm.

Thanh niên mặt ốm quát:

- Tốt lắm, bây giờ chúng ta cùng ra tay!

Thanh niên mặt ốm bay lên, hai bàn tay bỗng duỗi thẳng, mười ngón biến trong suốt như ngọc.

- Thất Xảo Ngọc Chỉ!

Mười ngón bỗng chĩa hướng Long Kình Thiên.

Mười luồng chỉ kình ngưng tụ thành mười cột khí trong suốt như ngọc.

Tên mập sử dụng một thanh thiết thương, một thanh thiết thương đen như mực. Thiết thương rung lên, tiếng ngân vang đâm vào mắt Long Kình Thiên.

Khi tên mập đâm ra thì thiết thương tỏa ánh sáng đen rực rỡ, ánh nắng xung quanh tối đi, khiến người tạm thời mất đi thị giác.

Bốn người kia cũng ra tay, công kích Long Kình Thiên.

Cửu Vĩ Thiên Miêu bỗng bay lên, nói:

- Đại ca, mấy tôm tép này không cần ngươi ra tay, để ta đến!

Cửu Vĩ Thiên Miêu nói xong khắp người tỏa ánh sáng, biến ra bản thể.

Không gian xung quanh bỗng tối sầm.

Bảy người thanh niên mặt ốm kinh ngạc ngẩng đầy.

- Trời ạ, đây, đây là con mèo gì vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.