[Dịch]Thiên Tình Chi Sủng

Chương 14 : Vu Sơn Lộc Trường.




Đại Tần, đầu xuân năm Hán Vũ thứ mười hai, tại huyện Tịnh Sơn thuộc núi Vu Sơn lộc trường.

Núi Vu Sơn lộc trường đứng cao vút trên không trung làm tổ sơn cho huyện nầy. Vu Sơn ý nói ngọn núi hoang vu, rậm rạp, um tùm cây cối, còn Lộc Trường là do ngày trước bên sườn núi có trảng cỏ non, hươu nai thường kéo về tụ tập thành bầy nên gọi là Vu Sơn lộc trường.

Lúc này đã là giữa trưa, những tia nắng gay gắt rọi xuống sườn núi quanh co, trên con đường đầy sỏi đá có hai bóng người đang đi xuống núi.

Một lão nhân gia vận y phục trắng, trên lưng đeo giỏ thuốc, diện mạo ôn hoà nhưng nụ cười rất giống hồ ly giảo hoạt. Người còn lại vận y phục tím, áo khoát ngoài màu đen tuyền, dáng người mảnh mai, mái tóc đen dài xen lẫn vài sợi bạc, tuy nhiên diện mạo lại xinh đẹp thanh thoát động lòng người.

Hai người đi tới chân núi ghé vào quán trà ven đường, lão nhân gia kêu chủ quán đem ra bình trà ngon cùng mấy cái bánh bao, người vận y phục tím không vui nói.

“Lão quái vật, muốn hà thủ ô thì xuống hiệu thuốc dưới thôn là có, hà cớ gì lão muốn ta cùng lão lên đỉnh Vu Sơn tìm? Lão đây là ăn no rửng mỡ muốn hành ta phải không hả?”

Bị gọi lão quái vật nhưng lão không tức giận, còn bày ra bộ dạng đau lòng, ôm ngực oán trách người vận y phục tím.

“Thiên Miêu, người theo ta ba năm lại không học cho tốt, ngay cả hà thủ ô ngàn năm cũng không biết, quả thật làm vi sư đau lòng a.”

Thiên Miêu lườm lão quái vật, khinh thường nói. –“Cái thứ hình dạng giống tiểu hài tử mới sinh kia mà ngươi cũng ăn, không sợ bị tổn thọ à?”

Lão quái vật lắc đầu tiếc nuối. –“Người không biết thứ đó rất có ích cho thân thể sao? Bổ máu, an thần còn dưỡng đen tóc, nhất là hà thủ ô ngàn năm, giúp ngươi tăng thêm nội lực, còn sống thọ thêm vài năm đấy.”

Thiên Miêu chớp mắt, lại chớp chớp mắt, sau đó như sực tỉnh ra, không dám tin hỏi lão quái vật. –“Lão là vì ta mà tìm sao?”

Lần này đến lượt Thiên Miêu bị khinh bỉ. –“Ngươi năm nay chỉ mới hai mươi, mà ta đã ngoài bảy mươi, cái thân già này đã gần đất xa trời rồi, ngươi còn không thương ta, lại muốn giành hà thủ ô ngàn năm với ta, người chẳng thương sư phụ gì cả, vi sư thật đau lòng a.”

Lại một màn than trời trách đất, Thiên Miêu khinh bỉ không thèm nhìn lão quái vật nữa, đi theo lão ba năm, quả thật lão là sư phụ tốt, tất cả lão biết đều dạy cho nàng, ngay cả nội công cũng truyền cho nàng, chỉ tiếc, lão quái vật vẫn là lão quái vật, tính tình thất thường, mưa nhiều hơn nắng, nếu không phải mỗi lần nàng phát bệnh, lão đều tận tâm cứu chữa, nàng thật đã muốn khi sư diệt tổ rồi.

Thiên Miêu không phải tên thật của nàng, từ khi có ý thức thì nàng đã gặp lão quái vật, tên lão là Thiên Chân, lão vốn sống dưới chân núi Vu Sơn lộc trường nhưng vì cần tìm hoa Huyết tử, loài hoa mọc ở Đoạn Huyết Nhai nên phải đến Bắc Tề.

Lúc đó lão đang hái vài đoá hoa thì phát hiện nàng nằm gần đó, cả người đầy máu, hơi thở gần như không có nhưng lão là ai cơ chứ? Là quái y danh chấn thiên hạ, vừa thấy người không những bị thương nặng, còn nằm trong bụi hoa độc nhất thiên hạ mà không chết, lão lấy làm hứng thú nên mang nàng về cứu chữa.

Có điều, dù là ngoại thương hay nội thương đều rất nghiêm trọng, thuốc bình thường không thể cứu nổi nàng, lão phải ngày đêm dùng nội lực chữa trị cho nàng vừa thúc ngựa ngày đêm trở về Vu Sơn lộc trường. Sau ba tháng dùng hết thuốc quý cùng nhân sâm, tuyết liên, ngay cả mạn đà hoa dùng độc trị độc, cuối cùng cũng cứu được nàng nữa cái mạng.

Tuy nhiên, nàng lại mất trí nhớ, hơn nữa dù cứu được nhưng độc Huyết tử đã xâm nhập đến tận xương cốt, cách hai tháng sẽ phát bệnh một lần, thân thể lúc nóng lúc lạnh hành hạ nàng sống không bằng chết, may mắn có quái y bên cạnh, trong ba năm nay, lão dạy nàng võ công, còn truyền nội công, y thuật cho nàng, việc phát bệnh cũng bớt khổ sở hơn.

Tên Thiên Miêu là lão đặc cho nàng, họ là lấy của lão, còn tên Miêu là vì lão nhớ thương còn mèo đực đã chết của lão nên mới lấy tên của nó đặc cho nàng, bây giờ mỗi khi nhớ lại, nàng chỉ biết nghiến răng chịu trận, nếu không phải vì mới tỉnh lại, thần trí không ổn định, dù có phải bị độc chết, nàng tuyệt đối không muốn lấy cái tên của con mèo đực đó.

Sau ba năm, dù là võ công hay y thuật, nàng có thể xưng thiên hạ đệ nhị, bởi nếu xưng đệ nhất, lão quái vật sẽ hành nàng đến chết mất. Bất quá, lão quái vật hay ngồi trước mặt nàng lắc đầu tiếc nuối, bảo dù là gân cốt hay thiên phú đều rất thích hợp luyện võ, nếu gặp hắn sớm hơn, nàng có thể trở thành cao thủ võ lâm, chỉ tiếc gặp quá muộn.

Mỗi lúc như vậy, nàng đều mềm lòng làm rất nhiều món ăn cho lão, nói tới đây mới làm nàng phát hoả, từ lúc biết nàng có tay nghề nấu ăn tốt, lão cứ tính kế nàng bắt nàng làm cơm, giặt đồ cho lão. Tuy thế, cuộc sống trôi qua cũng thú vị hơn.

“Này Thiên Miêu, ta biết ngươi đã hai mươi, máu huyết dâng trào khó kềm chế ham muốn động tình nhưng đó là con bò cái, người cố gắng nhịn một chút, vừa xuống núi ta sẽ dẫn ngươi đi tiểu quan, nơi đó có rất nhiều giống mặc cho ngươi tha hồ lựa chọn.”

Lão quái vật vừa dứt lời đã nhận ngay ly trà phóng tới, may thay lão bắt kịp, nếu không phải về bôi thuốc rồi. Vừa muốn phản bác, phát hiện đồ đệ mình nhìn chầm chầm về một phía, hắn nhìn theo thì thấy một đám người đi về phía này.

Dẫn đầu là ba tên vận bố y, diện mạo hung hãn, mang theo đao lớn ngạo mạn đi đến, phía sau có vài người trông giống dân tị nạn, vì quần áo rách rưới còn có dáng người gầy yếu nên rất dễ nhân ra, phía sau nữa là vài tên cũng mặc bố y nhưng trong có phần trẻ hơn, có lẽ là thuộc hạ của ba tên kia.

Không khó đoán ra, đây có lẽ là bọn buôn người, Thiên Miêu nhớ không lầm thì đang có chiến tranh ở Tây Bắc, có lẽ đám người tị nạn muốn chạy đến đây tránh chiến tranh, không ngờ bị mấy bọn buôn người bắt được.

Ba người kia đi đến chiếm cứ một bàn, mấy tên thuộc hạ cũng chiếm một bàn gần chỗ Thiên Miêu, đám người tị nạn thì ngồi gần đó. Một tên trông có vẻ là lão đại, nhìn chủ quán gầm lớn.

“Ông chủ, mang hết các món ngon trong quán ra đây cho ta, thêm vài vò rượu ngon nữa, nhanh lên.”

Thấy chủ quan bất động, tên lão đại quát lớn. –“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Ngươi mà làm chậm trễ việc của bổn đại gia, bổn đại gia sẽ đập nát quán của ngươi.”

Ông chủ hoảng sợ vào lấy nhanh mấy dĩa thức ăn cùng vài vò rượu ra, lại hoảng sợ chạy vào núp luôn trong quán. Tên lão đại hừ lạnh, tiện tay lấy mấy cái bánh bao ném xuống trước mặt đám dân tị nạn quát.

“Ăn đi, để chúng bây nói tao không cho chúng bây ăn, đồ súc vật.”

Đám dân tị nạn tranh không nghe thấy, chỉ tranh nhau giành thức ăn, tên lão đại cùng đám thuộc hạ cười lớn. Những người xung quanh ra vẻ thương hại nhìn đám dân tị nạn, có vài người nhịn không được đem vài cái bánh bao cho mấy đứa trẻ, rất tiếc lại bị mấy tên nam nhân khác giật lấy.

Nhìn tình cảnh trước mắt, Thiên Miên nhếch môi hừ lạnh, nàng nhấp một ngụm trà, không màn những người dân tị nạn kia, trên đời có biết bao kẻ khổ sở, nàng giúp được một nhưng không cứu được trăm, hơn nữa đó là việc của hoàng đế, nàng không có thời gian đi làm chuyện vô bổ.

Đang muốn cắn bánh bao, Thiên Miêu phát hiện có một tầm mắt nóng bỏng nhìn nàng, à không, là nhìn cái bánh bao mới đúng, nàng quay đầu nhìn đám dân ti nạn, bọn họ còn đang tranh giành thức ăn, chỉ có một người không nhặt, lại nhìn bánh bao trên tay nàng.

Khi bốn mắt chạm nhau, Thiên Miêu giật mình phát hiện, đôi mắt của đối phương rất đẹp, đôi mắt đen láy, sáng long lanh khiến người yêu thích. Thiên Miêu chống cằm ngắm nghía, dưới chân bàn không hề báo trước đá chân sư phụ yêu quý của mình, thú vị nói.

“Lão quái vật, ngươi nhìn xem diện mạo nữ nhân vận y phục trắng ngồi ở gốc cây như thế nào?”

Lão quái vật lườm nàng, sau đó ngoan ngoãn quay đầu nhìn, nơi gốc cây có một người đang ngồi, thân hình rất gầy, khuôn mặt bị dính đầy bùn, y phục trắng tinh đã bẩn. Lão quái vật quay đầu khinh bỉ nói với Thiên Miêu.

“Con mèo thối, rõ ràng là nam nhân lại nói là nữ nhân, người đi mà rửa mắt của ngươi cho sạch đi nhìn lại đi.”

“Rõ ràng là nữ nhân, lão nhìn đi, gương mặt trái xoan, miệng nhỏ, mắt to tròn, còn mang vài phần non nớt, dù là nam nhân cũng không có bề ngoài đáng yêu như vậy.” – Thiên Miêu cãi lại.

Lão quái vật lười đôi co với Thiên Miêu, lão đứng dậy đi tới chỗ người vận y phục trắng, không báo trước vạch áo thiếu niên ra, đập vào mắt là lòng ngực trắng trẻo, lão quái vật cười ha ha nói.

“Ta đoán không sai mà, mèo thối, là nam nhân.”

Thiên Miêu đen mặt, cầm ly trà uống cho hạ hoả, trong lòng khinh bỉ lão vạn lần, quả thật vô sỉ đến cực điểm, ngay cả hài tử cũng không tha.

“Này lão già, làm cái gì thế hả?”

Lão đại ca thấy có người đến gần đám dân tị nạn, liền đập mạnh bàn quát lớn. Mấy tên thuộc hạ cầm đao đứng lên đi về phía lão, đột nhiên lão quái vật vung tay, đám thuộc hạ đều ngã lăn xuống đất bất động như xác chết, đáng sợ nhất là trên mặt mỗi người đều mang một nụ cười quái dị, hai mắt trợn trắng như muốn rớt ra.

Thiên Miên lắc đầu cảm thán. –“Lão quái vật, nên thêm trúc diệp thanh nữa, nụ cười này không đạt tiêu chuẩn mỹ nhân ngủ say a.”

Đám lão đại vừa nghe tên mỹ nhân ngủ say thì hoảng sợ bỏ chạy mất dạng, vì đây là một trong mười hai loai độc dược do quái y danh chấn giang hồ Thiên Chân lão quái bào chế, nay được tận mắt chứng kiến thứ độc dược này trên người bọn thuộc hạ, bọn họ không bỏ chạy thì sẽ rất thảm a.

Lão quái vật nhướng mày. –“Đối với bọn thổ phỉ này, cần gì phải dùng mỹ nhân ngủ say?” – Lão quái vật xoa cằm nhìn Thiên Miêu.

“Ta thấy bộ dạng ngươi rất hợp, hay là ...”

“Đa tạ ân nhân cứu mạng ... đa tạ ...”

Đang muốn thử thuốc trên người Thiên Miêu, không ngờ bị đám dân tị nạn chạy tới quỳ lạy, lão quái vật mất hứng xoay người đi về bàn uống trà. Đám dân tị nạn không biết làm sao, một nữ nhân trông lớn tuổi nhất đi đến trước mặt lão quái vật cùng Thiên Miêu quỳ xuống nói.

“Đa tạ hai vị ra tay nghĩa hiệp, cứu chúng tôi thoát khỏi bọn buôn người, chúng tôi không biết lấy gì để báo đáp, nếu không chê, chúng tôi có thể làm trâu làm ngựa cho hai vị đại hiệp.”

“Vị đại hiệp đây, không biết đã có thê tử chưa?” – Một vị cô nương trông khá thanh tú chạy tới trước mặt Thiên Miêu hỏi.

Thiên Miêu sửng sốt nhìn nàng ta, lão quái vật cầm ly trà cười xấu xa. Vị cô nương kia thấy Thiên Miêu nhìn mình làm nàng đỏ mặt, cúi đầu nỉ non.

“Nếu đại hiệp không chê, ta xin được đi theo đại hiệp hầu hạ người.”

“Phụt .... hahahahah ... Thiên Miêu, ngươi cũng có ngày hôm nay, được lắm, hôm nay ngày lành tháng tốt, vi sư sẽ làm ông mai, tác hợp cho đệ tử cùng cô nương đây thành một đôi, lập tức bái đường thành thân.”

Tiểu cô nương thẹn thùng đỏ mặt, những người khác cũng gật đầu phụ hoạ, Thiên Miêu giật giật khoé miệng nhìn người được gọi là sư phụ kia thật muốn khi sư diệt tổ, nàng tự nhủ lòng, phải nhịn, nhất định phải nhịn.

Nhìn tiểu cô nương vẫn đang thẹn thùng, Thiên Miêu cảm thấy lạnh sống lưng, trong mắt loé tia sáng giảo hoạt. Nàng thở dài, tỏ vẻ bất đắc dĩ, đi đến cạnh tên thiếu niện vận y phục trắng đang ăn bánh bao ngon lành, khoát vai hắn, dùng giọng trầm thấp nói.

“Thật dáng tiếc, ta đây chỉ thích nam nhân.”

Lại dùng vẻ mặt bi thương nói. –“Ta là đoạn tụ a .... nhưng nếu cô nương không chê sư phụ ta có chút lớn tuổi, có thể lấy thân báo đáp ông ấy, sư phụ ta thường ngày không có sở thích gì, chỉ đặc biệt thích tắm uyên ương, cô nương cảm thấy thế nào?”

Bầu không khí trở nên im lặng dị thường, tiểu cô nương sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt những người khác lúc xanh lúc đỏ, lão quái vật thì khỏi phải nói, mặt thối hơn hố phân, chỉ duy có thiếu niên kia vẫn gặm bánh bao đến quên trời quên đất.

Cuối cùng đám dân tị nạn cũng rời đi, do ông chủ quán nhịn không được đi ra cho bọn họ ít bạc, còn chỉ lên Kim Sơn Tự tìm Lạc đại sư cầu nơi tá túc.

Hai thầy trò thấy không còn trò hay để chơi nên quyết định về nhà chế thuốc, lúc hai người đi được vài bước, liền phát hiện có người theo sau, hai người đồng loạt quay đầu thì thấy thiếu niên vừa ăn bánh bao vừa đi theo bọn họ.

Thiên Miêu nhịn không được hỏi. –“Sao thế? Biết ta thích nam nhân, muốn đi theo hầu hạ ta sao?”

Thiếu niên ngây ngô ăn hết miếng bánh bao cuối cùng, thanh âm mềm mại vang lên. –“Ta đói bụng.”

Thiên Miêu đen mặt, nếu nàng không lầm thì nảy giờ tiểu tử này ăn ít nhất mười cái bánh bao, đã vậy còn bảo đói bụng, còn không đem lời nàng nói bỏ vào tai, hừ, chọc tức nàng, tiểu tử này chán sống rồi hả?

Thiên Miêu cười nham hiểm. –“Tiểu màn thầu, nhìn người cũng có chút tư sắc, hay ta mang ngươi đi làm tiểu quan, chắc kiếm không ít bạc nha.”

Thiếu niên nhẹ lắc đầu. –“Ta không phải tiểu màn thầu, ta tên tiểu Bao tử.”

Cái này có khác nhau sao? Thiên Miêu co giật khoé miệng nghĩ.

Lão quái vật cười đến nội thương, từ trước đến giờ miệng lưỡi của Thiên Miêu đến lão còn chịu không ít thiệt, nay gặp phải tiểu tử đơn thuần này, rốt cuộc trời cao cũng có mắt a, tìm được kẻ có thể trị được con mèo thối này giúp lão.

Thiên Miêu nghẹn họng, cuối cùng thở dài, có chút vô lực nói. –“Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”

Tiểu Bao tử. –“Mười tám.”

Thiên Miêu. –“Vì sao không theo đám người kia mà lại đi theo bọn ta.”

Tiểu Bao tử. –“Ngươi có bánh bao.” – Do dự giây lát nói tiếp. –“Bọn họ có nhưng không cho ta ăn.”

Thiên Miêu. –“Này, ngươi không sợ ta đem ngươi đi bán sao?”

Tiểu Bao tử lắc đầu. –“Ngươi là ngươi tốt.”

Thiên Miêu sửng sốt, trong ba năm qua, lần đầu tiên có người bảo nàng là người tốt. Suy nghĩ kỹ lại, tên này nguyên lai là đại ngốc tử a.

Thiên Miêu cảm thán nói. –“Được rồi, sau này ngươi đi theo ta, ta sẽ bảo hộ tên ngốc nhà ngươi, coi như nuôi thêm một miệng ăn, bất quá ngươi phải giặt đồ, nấu cơm, rửa chén, nếu không sẽ không có bánh bao ăn.”

Lại bổ sung. –“Tên cũng phải đổi, cái tên tiểu Bao tử rất khó nghe.” – Nàng trầm ngâm, đánh giá tiểu Bao tử từ trên xuống, mắt loé sáng.

“Vậy gọi ngươi là Bao Tiểu Quan đi ... tiểu Quan dễ thương ~”

Lão quái vật liếc mắt xem thường, tên mèo thối này không khi dễ người chịu không nỗi chắc.

Tiểu Quan không do dự gật đầu, bổ sung. –“Mỗi sáng năm cái bánh bao, trưa năm cái, chiều năm cái.” – Nghẹo đầu suy nghĩ. –“Tối ăn hai cái được rồi.”

“Bánh bao thối, ngươi không sợ ăn nhiều quá thành tên béo sao?” –“Thiên Miêu trừng mắt nói.

Tiểu Quan. –“Phụ thân bảo, ăn nhiều mau lớn khoẻ mạnh, sau này không sợ bị người khác khi dễ.”

Thiên Miêu cùng lão quái vật liếc mắt nhìn nhau, sau đó trầm mặt. Đột nhiên, sắc mặt Thiên Miêu trắng bệch, nàng ôm ngực thống khổ rên nhẹ, lão quái vật cũng giật mình, đi tới nhét viên thuốc vào miệng Thiên Miêu, âm thầm truyền nội lực, tiểu Quan chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói.

“Hà thủ ô ngàn năm, hoả ma châu, băng huyết liên, cùng với người mang nội lực Huyền Long Cốt Thủ.”

Thiên Miêu cùng lão quái vật giật mình nhìn tiểu Quan, đây là những vị thuốc giải độc hoa Huyết tử, hà thủ ô vạn năm trên núi Vu Sơn lộc trường, họ đã tìm được, người mang nội lực Huyền Long Cốt Thủ là bang chủ Huyết Thiên Bảo danh trấn giang hồ, tuy nhiên, muốn hắn ra tay cứu giúp còn khó hơn lên trời, bất quá, đợi tìm được hoả ma châu cùng băng huyết liên mới tính bước tiếp theo.

Nhưng hoả ma châu là thiên thạch nằm trong miệng núi lửa, muốn lấy được nó phải có hộ thủ của trang chủ Thương Lục sơn trang, chỉ có hộ thủ được chế tạo bằng thiết ti đặc biệt mới lấy được hoả ma châu dưới dòng nham thạch nóng chảy.

Băng huyết liên nằm trên Bạch hoa sơn, rất dễ tìm nhưng được bảo vệ bởi hàng ngàn loại rắn độc nhất thiết hạ, muốn lấy nó phải là người có kinh công xuất quỷ nhập thần, đều đáng nói ở đây, biết được giải dược hoa Huyết tử ngoài hai thầy trò hai người, số còn lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Thiên Miêu nén đau đớn nhìn tiểu Quan, không thể tin hỏi.

“Ngươi biết cách giải độc hoa Huyết tử?”

“Thuốc bổ khí cần những vị nào?” – Lão quái vật đột nhiên hỏi.

“Đằng sâm, thố cao ly sâm, hoài sơn, bạch truột, nhân sâm, hoàng kỳ, ca thảo, đại táo.” – Tiểu Quan chậm rãi nói.

Lão quái vật. –“Vậy thuốc bổ huyết?”

Tiểu Quan. –“Thục địa, a giao, hà thủ ô, tử hà xa, tang thầm, đương quy, bạch thược, kỳ tử, long nhãn.”

Lão quái vật thu lại nội lực, vỗ mạnh lên vai Thiên Miêu, cười lớn. –“Lần này tìm được bảo bối rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.