“Thật lâu không thấy, biểu tẩu vẫn hào sảng như xưa.” Tiêu Tử Vân nhăn mặt nói.
Gương mặt có thể xưng là tú mỹ của cô ta nhăn nhíu lại thành một hình dạng quái gở, chắc bản ý là định chọc cười mọi người, nhưng bầu không khí lại bởi câu nói của cô ta mà đột ngột lặng xuống, chỉ có con ngựa của Phạm Thiên Hàm đứng phía sau mất kiên nhẫn hí lên.
…Xấu hổ.
Bảo nhi lấy khuỷu tay thúc ta một cái, thì thầm: “Tiểu thư mau cười đi, không thì cô ta giết chúng ta mất.”
Ta hiểu ý, cười khan mấy tiếng: “Ha ha, biểu muội hay đùa. Ha ha.”
Thế là, tràng diện chỉ còn lại tiếng ngựa phì phì và tiếng người nhạt nhẽo của ta, ta vội nháy mắt ra hiệu với Bảo nhi, Bảo nhi nhận lệnh cũng bắt đầu cười, có lẽ bởi quá căng thẳng, nàng cười vừa lớn tiếng vừa cổ quái, tiếng cười khục khặc vang vọng khắp rừng, làm con ngựa đằng sau giật mình không ngừng giậm móng trước xuống đất.
Ta định ngăn nàng cười, thế nên lặng lẽ gập khuỷu tay lại, dùng sức thúc vào dưới sườn nàng.
Tiếng cười của Bảo nhi biến thành: “Khặc khặc…a…a..khặc khặc.”
Nhưng đến cuối, tiếng khục khặc nàng kéo lên nốt the thé, chỉ nghe con ngựa phía sau lưng hí dài một tiếng, rồi chạy bắn đi như mũi tên rời cung.
Bởi vậy màn cửu biệt trùng phùng không diễn nổi nữa, các đại cao thủ vội đi bắt con ngựa bị kinh hách kia.
Về tới phủ, còn chưa ngồi nóng mông, Phạm lão phu nhân đã hỏa tốc giá đáo, còn chưa qua bậc thềm đã tựa vào cửa bắt đầu rơi lệ, giọt nước mắt bằng hạt đậu theo nếp nhăn trên mặt chảy xuống, tí tách rơi trên ngưỡng cửa. Ta nhìn mà hoảng hồn, cảm giác tiếng nước mắt tí tách rơi trên bậc cửa có thể nghe thấy rõ, đánh vào trong lòng ta, chẳng lẽ đây là điểm điểm tích tích tại trong lòng trong truyền thuyết đấy ư?
Bảo nhi đứng sau ghế ta lẩm bẩm: “Cảnh giới tối cao, cảnh giới tối cao.”
Ta quay lại định khiến trách nàng, chỉ thấy nàng đang ngơ ngẩn dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tiêu Tử Vân, ta theo tầm mắt nàng nhìn qua, thấy Tiêu Tử Vân dùng răng cắn môi dưới, bờ môi trên khẽ run rẩy, cánh mũi hơi mở ra, hốc mắt lệ đong đầy, nước mắt như tràn mà không tràn, tựa như chỉ cần gió thổi qua, nước mắt ấy sẽ vỡ đê mà ào xuống.
Lúc lâu sau, Tiêu Tử Vân chống vào tay vịn ghế thái sư, rung rẩy đứng dậy. Ta số chết nhìn chòng chọc vào hai bao nước mắt trong mắt cô ta, giọt lệ bên mắt trái ấy trượt một vòng nơi mí mắt, cuối cùng tụ lại ở khóe mắt, chầm chậm lăn xuống, chỉ lát sau, giọt nước mắt bên mắt phải của cô ta cũng theo lộ trình y như thế chảy xuống. Ta không nhịn được thở phào một cái.
Bọn họ chạy lại ôm nhau, ở trong vòng tay nhau kiếm tìm hơi ấm mùa xuân.
Ta nhấp ngụm trà, cất tiếng hỏi: “Sư phụ, sao đi rồi lại quay về thế ạ?”
Sư phụ đưa mắt dời khỏi bộ đôi đang ôm nhau khóc lóc kia, nói: “Ta bị lạc đường, không tìm được sơn cốc lúc trước ta bế quan, may mà trên trong lúc tìm đường gặp được chúng nó, bèn bảo hai đứa cùng tới chỗ con làm khách.”
Ông bỗng nhiên thấp giọng xuống nói: “Ta đặc biệt mang chúng nó tới đây, con đừng có quên chuyện con đáp ứng ta đấy nhá.”
Ta liếc đại sư huynh bên cạnh một cái, huynh ấy đang mỉm cười nhìn hai người đang ôm nhau trong sảnh, ánh mắt đầy thâm tình. Ta cũng chẳng thấy xúc động gì, nếu là năm đó huynh ấy dùng dáng vẻ như vậy nhìn ta vài cái thôi, có lẽ ta sẽ không kìm nổi….không kìm nổi mà ói ra mất, ói xong sẽ chùi chùi mép rồi theo huynh ấy bỏ trốn.
Ta quay đầu vừa khéo chạm phải ánh nhìn của Phạm Thiên Hàm, trong lòng ta còn đang hận chàng vừa nãy ở trong rừng tóe nước cả người ta, bèn lạnh lùng hằn học liếc xéo chàng, sau đó quay sang nói với sư phụ: “Chuyện này con thấy là không lo được rồi.”
Sư phụ bỗng long mắt lên, lớn tiếng nói: “Cái gì? Con nói con bỗng phát hiện mình có tình cảm với Tu nhi sao?”
Một tiếng như sấm giữa trời xuân, toàn trường kinh ngạc, đặc biệt là Phạm lão phu nhân, mắt trừng to bằng mắt trâu, nước mắt vẫn đang cuồn cuộn, đáy mắt đã không còn sự thương cảm.
“Cổ lão tiền bối, Thanh Thiển thường nói ngài tính tình dí dỏm, thích dùng những câu kinh người để triển lãm sự uyên bác, hôm nay được thấy, quả nhiên không giả. Chẳng là lần này nói đùa thật không ổn, ta sợ mẹ ta sẽ coi đó là thật mất.” Phạm Thiên Hàm cười như ánh mặt trời ngày đông, ta không cầm được cũng nhếch khóe miệng theo.
Phạm lão phu nhân lúc này mới lấy lại tinh thần, nói: “Vị này là?”
Chỉ ba chữ đã đẩy tất cả mọi người vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, không thể nói toạc ra với bà rằng, đây là hung thủ trong suy nghĩ của bà , kẻ sát hại huynh trưởng bà, vả lại còn là phụ thân của cô cháu gái bà yêu quý. Chân tướng quá đả kích người, đừng nhìn Phạm lão phu nhân bình thường dũng mãnh, dưới bề ngoài mạnh mẽ của bà không chừng lại là một trái tim đậu hũ không chịu nổi lấy một kích ấy chứ.
Cuối cùng Bảo nhi run rẩy thốt ra một câu: “Đây là cha tôi, cha tôi là võ lâm nhân sĩ.”
Qua bao sóng gió, sư phụ lại thành cha Bảo nhi. Bốn mùa luân phiên, thiên sơn vạn thủy, trong hàng nghìn vạn người, ai là số mệnh của ai…
Phạm lão phu nhân nhìn sang ta, ta vội vàng giải thích: “Bảo nhi là nha hoàn bồi gả thiếp thân của con, mẹ Bảo nhi mất sớm, cha em ấy không tiện mang em ấy đi hành tẩu giang hồ, bèn đưa em ấy bán làm tì nữ, mà nhân duyên tế hội , con cũng bái cha Bảo nhi làm thầy. Còn vị này, là đại đồ đệ của sư phụ, Đoạn Triển Tu, huynh ấy quả thật là thiếu niên hào kiệt, huynh ấy và biểu muội lang tình thiếp ý, củi khô lửa bốc…”
Đại sư huynh đúng lúc đứng lên, chắp tay thi lễ, nói: “Tu nhi gặp qua cô cô.”
Tu nhi và cô cô? Ta đang uống trà nhuận họng, phụt ra.
Phạm Thiên Hàm bên cạnh ta, ưu nhã nhuộm đẫm một thân nước trà, xem như là trả thù lúc nãy chàng bắn nước mưa lên người ta.
Tràng cảnh sau đó có chút buồn chán, toàn là các tiết mục khóc lóc và kể lể, ta thấy chả có hứng thú gì, bèn bịa cái lý do chuồn khỏi đó.
Mưa vẫn đang tí tách rơi, trong sân bắt đầu đọng nước, ta hỏi Lý tổng quản mấy tờ giấy dầu, gấp con thuyền nhỏ thả vào vũng nước, mưa quá nhỏ, thuyền giấy trong vũng nước không hề nhúc nhích, ta liền cầm nhánh cây quấy nước lên, tạo sóng tạo gió giúp nó.
Chơi cả canh giờ, trong sảnh vẫn chưa hết náo nhiệt. Nghe ở bên trong đại sư huynh khách khách khí khí hàn huyên với Phạm lão phu nhân, ta bắt đầu thổn thức, thiếu niên áo trắng cả ngày đen mặt không hề để ý đến người khác năm đó, nháy mắt đã biến thành dạng biết nói biết cười này rồi. Không hiểu vì sao, ta lại thấy nhớ thiếu niên lãnh ngạo cương ngạnh ấy.
Thổn thức xong, ta đang chuẩn bị đứng dậy, nhưng ngồi xổm lâu đứng lên trước mắt lại tối ập xuống, đang lảo đảo thì một đôi tay đã đỡ lấy eo ta.
Chính tại khoảnh khắc trước mắt tối đi, lòng ta dậy sóng, ‘cẩu huyết’ tới rồi, đôi bàn tay này nhất định là của đại sư huynh, huynh ấy nhất định là đã dịu dàng thâm tình nhìn ta thật lâu, thấy ta loạng choạng liền xông tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, huynh ấy sẽ nói với ta, huynh ấy cùng một chỗ với Tiêu Tử Vân là có nỗi khổ riêng, người huynh ấy yêu vẫn luôn là ta.
Ta ta…ta quả thật là có tài đức gì!
“Có bị thương không?”
Phạm Thiên Hàm quay ta một vòng, xác định không có tổn hại gì mới mắng: “Nàng không cẩn thận chút được sao?”
Ta thở dài.
Tiếc cái ta đã cho rằng hồng hạnh nho nhỏ có người giữ gìn, ai ngờ còn chưa ra ngọn đã bị bẻ gãy.
Phạm Thiên Hàm thấy ta thở dài, không nhịn được lại lèo nhèo: “Sao rồi? Đập vào đâu à?”
Ta lắc đầu: “Đâu có.”
Hồng hạnh nho nhỏ cam tâm tình nguyện quay trở lại tường.
Phạm Thiên Hàm liếc ta một cái, nói: “Sư phụ và Đoạn Triển Tu sẽ ở tạm trong phủ, Vân nhi theo mẹ về phủ Tể tướng, nàng phân phó người đi thu dọn hai phòng cho khách đi.”
Dứt lời chàng quay người định về lại trong sảnh, ta kéo ống tay áo chàng, hỏi: “Tiêu Tử Vân lần này trở về là có quỷ kế gì không?”
Chàng lắc đầu nói: “Không biết. Gặp chiêu phá chiêu thôi.”
Phương pháp phòng chống tiêu cực như thế, khiến ta cực kỳ bất đắc dĩ, truy hỏi tiếp: “Thiếp nhớ cái chết của nha hoàn của Tiêu Tử Vân có liên quan tới cô ta, chàng có từng tra rõ chưa?”
Chàng thấp giọng đáp: “Cô ta xử lý hậu quả không chút kẽ hở, huống hồ về sau ta xuất binh, án tử đã giao cho nha môn rồi, bây giờ đã sớm kết án, có lật lại e là cũng không dễ.”
Ta chăm chăm nhìn chàng: “Toàn là cớ thoái thác thôi.”
Chàng sững ra, không nói gì, quay người trở vào sảnh.
Tối đó, Phạm Thiên Hàm không về.
Ta tỉnh dậy lúc nửa đêm, mặc áo khoác đi thư phòng tìm chàng. Mở cửa, thấy chàng đang gục đầu ngủ trên bàn. Nhón chân nhìn thử, cái chàng gối lên chính là văn quyển vụ án của nha hoàn nọ.
Ta áy náy một trận, liền về phòng lấy áo khoác rồi tới phòng bếp hâm nóng cháo trà* mang vào thư phòng.
*Cháo trà (Trà thang): Tương truyền bắt đầu ở thời Minh, vì dùng nước sôi đổ lên cho chín, giống pha trà, nên gọi là trà thang. 38dbb6fd5266d0169c62e30b972bd40735fa359d
Cửa vừa mở chàng lập tức tỉnh lại, dụi dụi mắt hỏi ta: “Đã giờ nào rồi?”
Ta ảo não vì không thể nhân lúc chàng ngủ giúp chàng đắp áo để biểu hiện sự hiền lương thục đức của ta, mất kiên nhẫn, thuận miệng trả lời: “Không biết.”
Chàng che miệng ngáp một cái, nói: “Nàng đang cầm cái gì thế?”
Ta biết cơ hội làm hiền thê đã tới rồi, vội vàng bê qua, “Cháo trà, thiếp hâm nóng lên rồi, ăn chút đi.”
Chàng cũng không từ chối, cầm lên ngửa đầu húp sạch, đưa lại cho ta rồi bắt tay vào thu dọn văn quyển trên bàn, hai ba lượt đã cất gọn vào tủ.
Xoay lại thấy ta vẫn còn ở phía sau, liền cười cười đẩy ta ra ngoài, nói: “Phu nhân, chúng ta về nghỉ ngơi đi, trời lạnh thật đấy.”
Ta đang cầm bát bị chàng đẩy đi, nghe chàng bảo lạnh, vội đưa áo khoác trong lòng cho chàng, chàng cầm lấy rồi cười bảo: “Vẫn là phu nhân cẩn thận.”
Chàng hệt như biến thành người khác mở miệng ra là kêu phu nhân, lại không hiểu sao khiến mặt ta nóng bừng lên, giờ này đêm tối gió lớn, ta làm sao, mà chàng cũng bị sao rồi?
Trở về phòng nghỉ ngơi, Phạm Thiên Hàm vẫn một dạng thân thiết như thế, khiến ta vô cùng khủng hoảng, quay qua lật lại không ngủ nổi, dứt khoát ngồi dậy, cúi người sang đưa tay chà xát mặt chàng. Chàng nhếch khóe miệng, lúc nhìn ta thì trong mắt phảng phất như viết lên bốn chữ to oành: tình sâu tựa biển.
Ta rùng mình một cái, bàn tay đang xoa mặt chàng lại thêm mấy phần lực. Nhưng xoa một hồi lâu cũng không chà được ra một lớp da mặt theo ý của ta. Ta kiệt sức ngã ra giường, vừa nhìn đỉnh màn vừa hỏi chàng: “Hôm nay chàng làm sao thế?”
Chàng trầm mặc hồi lâu, ta không nhịn được quay qua nhìn chòng chọc vào chàng, dường như ta thấy được trên mặt chàng có chút ửng đỏ rất khả nghi, nhưng trời tối quá, ta cũng không khẳng định được.
Ta nhìn đến mệt, lơ mơ buồn ngủ, chàng ôm ta vào lòng, khẽ khàng nói: “Ta tưởng là nàng thích bộ dáng thâm tình như này.”
Ta bỗng chốc lấy lại tinh thần, gắng sức cười duyên, hỏi: “Cho nên bộ dạng này là để dỗ ta vui vẻ sao? Nhưng mà cái vẻ ấy quả thật không hợp với chàng, người thiếp cứ bã cả ra, không bằng chàng đổi cách khác đi?”
Chàng nhắm mắt im lặng, ta càng sung sướng cười duyên, tự thấy là hết sức mê người.
Chàng không nhịn nổi nữa, hé mắt mắng ta một câu: “Tiếng cười y hệt như Bảo nhi ấy.”
Ta càng sung sướng: “Thẹn quá thành giận à.”
Từ đó, mặc ta ồn ã ngất trời, chàng vẫn nhắm mắt không động đậy một li y chang như xác sống.