[Dịch] Thiên Tài Triệu Hoán Sư

Quyển 5-Chương 92 : Không thể từ bỏ




Mê Vụ Sâm Lâm vẫn yên tĩnh như xưa, các ma thú đều không dám dễ dàng vượt qua khu vực đẳng cấp được phân chia nghiêm khắc, yên ổn sinh sống trong địa bàn của mình, nhưng một luồng khí tức đến gần lại khiến Mê Vụ Sâm Lâm trong nháy mắt liền hoảng loạn hẳn lên. Trong không trung xuất hiện một bóng người mảnh mai, nhẹ nhàng, hai chân Vân Phong chạm đất liền phát giác thấy rõ ràng một luồng khí tức không yếu đang nhanh chóng hướng về phía này. Nhục Cầu trên vai đứng dậy, vẻ mặt rất thoải mái.

"Đại nhân, tiên sinh mời người đi một chút." Luồng khí tức kia nhanh chóng đến bên cạnh Vân Phong, là một nam tử gầy gò. Cặp mắt đen của Vân Phong hơi lóe lên, nhìn khuôn mặt bình thường và cả đường kẻ đen thẳng đứng trong con ngươi của nam tử, thấp giọng cười: "Mời dẫn đường."

Nhục Cầu liếc mắt nhìn nam nhân trước mặt một cái, trong cặp mắt to màu đen ít nhiều có một chút khinh thường. Nam tử gầy gò rất cung kính gật đầu, thân hình nhanh chóng lướt về phía trước, Vân Phong cũng nhanh chóng đi theo. Khí tức của hai người nhanh chóng từ bên ngoài Mê Vụ Sâm Lâm tràn vào bên trong, càng lúc càng đi sâu vào trong rừng. Từng luồng từng luồng khí tức có thực lực hùng hậu hơn xuất hiện, nhưng bây giờ Vân Phong đã là cường giả Tôn Thần, những khí tức này mặc dù cường ngạnh thì cũng phải kiêng dè nàng ba phần.

Nam tử gầy gò nhanh chóng dẫn đường ở phía trước, hai người đã đến vị trí rất sâu trong Mê Vụ Sâm Lâm. Dọc đường đi Vân Phong im lặng không nói đi theo phía sau, cặp mắt đen cũng quan sát cảnh tượng dọc hai bên đường, nơi sâu của Mê Vụ Sâm Lâm quả nhiên trú ngụ rất nhiều kẻ mạnh. Nàng còn nhớ lời nhắc nhở của tổ tiên khi ra vào Mê Vụ Sâm Lâm trước đây, không thể dễ dàng đến gần chỗ sâu trong Mê Vụ Sâm Lâm. Bây giờ nàng lấy thân phận cường giả Tôn Thần đến mà vẫn cảm nhận được một chút áp lực, có thể biết được rốt cuộc đầm nước Mê Vụ Sâm Lâm này sâu đến cỡ nào.

"Đại nhân, tiên sinh ở ngay phía trước." Nam tử gầy gò ở phía trước đột nhiên dừng lại, rất cung kính chỉ về phía trước cho Vân Phong thấy, sau đó lắc người sang bên cạnh rồi biến mất không thấy đâu nữa. Phía trước là một vùng cây cối rậm rạp, che đậy toàn bộ đường đi phía trước, Nhục Cầu ở trên vai đứng vụt dậy, trong cơ thể phát ra âm thanh gầm gừ, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ cũng càng lúc càng dữ dằn, Vân Phong cuunxg không khỏi cẩn thận hơn.

Tinh thần lực chậm rãi tràn ra, ánh mắt của Vân Phong hơi trầm xuống đi đến cạnh bụi cây leo, hít một hơi sâu rồi đưa tay gạt bụi cây leo ra hai bên. Một luồng ánh sáng từ bên trong chiếu thẳng ra, Vân Phong hơi nheo mắt, chỉ nghe thấy một giọng nói già nua có chút vui vẻ truyền đến: "Ngươi đến rồi."

Vân Phong nhướn mày, người đã đi vào trong bụi cây leo. Nàng biết giọng nói này, có thể gặp được lão ở Mê Vụ Sâm Lâm thì không còn gì tốt hơn, có lẽ cũng chỉ có lão mới có thể cho nàng một câu trả lời. Một mảnh đất bằng phẳng, một căn nhà nhỏ xinh đứng sừng sững ở đó, một bóng người đang ngồi trên cái ghế to rộng có vẻ rất hài lòng, một khuôn mặt phủ đầy dấu vết của năm tháng ngước lên, cặp mắt tinh anh mang theo một chút ấm áp nhìn Vân Phong cười ha ha. Vân Phong đi lên: "Lão tiên sinh, dường như ông sớm đã dự liệu được ta sẽ đến đây."

Lão già ngồi phơi nắng trên cái ghế to rộng thấp giọng cười một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên thành ghế, cười khà khà, mở miệng nói: "Lần này đến, ngươi muốn hỏi gì?"

Vân Phong nheo mắt, ông già trước mặt này toàn thân trên dưới toát lên một khí chất khiến người ta thấy gần gũi, nhưng lại mang một luồng uy áp mơ hồ, khuôn mặt hòa thiện, ngay cả ánh mắt cũng vô cùng hiền từ, nhưng Vân Phong lại có cảm giác mình không thể dễ dàng đến gần.

"Na na, na na!" Nhục Cầu ở trên vai bỗng nhiên nhảy lên, khuôn mặt nhỏ vô cùng dữ tợn hướng về phía lão già, hàm răng nhọn hoắt đã lộ ra. Mặc dù Vân Phong không rõ Nhục Cầu nói gì nhưng nàng hiểu nó đang tức giận dị thường.

"Khà khà, ngươi tức giận cái gì? Trước đây ta cho ngươi ngủ một lúc cũng vì tốt cho ngươi." Lão già nheo nhéo mắt nhìn Nhục Cầu, nhả ra một câu, cái đầu nhỏ của Nhục Cầu lắc lư mạnh mấy cái: "Na, na na! Na na na na!"

"Ồ, vậy sao?" Lão già nhướn mày nhìn Nhục Cầu một cái. Vân Phong nhìn hai người như vậy đột nhiên hiểu ra gì đó: "Lão tiên sinh, ông nghe hiểu Nhục Cầu đang nói gì?"

Lão già ngẩn người: "Nhục Cầu? Đây là tên ngươi đặt cho nó?"

Cái đầu nhỏ của Nhục Cầu nghiêng sang một bên, cái mũi nhỏ hừ một tiếng. Lão già cảm thán một tiếng: "Cái tên này cũng rất phù hợp với dáng vẻ hiện tại của ngươi, nhóc con, đến bây giờ ngươi vẫn không nghe hiểu nó đang nói gì?"

Câu nói là lão già cũng khiến Vân Phong ngẩn ra, ý của lão dường như là chắc hẳn Vân Phong đã hiểu từ sớm.

"Không, đến nay ta vẫn không hiểu tiếng của Nhục Cầu."

Trong đáy mắt lão già xẹt qua một tia sáng ảm đạm: "Hóa ra là như vậy à… Xem ra rốt cuộc vẫn khác so với ta dự đoán…"

"Na na na!" Nhục Cầu rất không vui lại nhe răng ra lần nữa, lão già cười khà khà: "Được được, ta không bao giờ nhúng tay vào chuyện của ngươi nữa."

Nhục Cầu nghe thấy câu này mới hài lòng hừ hừ mấy tiếng, khuôn mặt nhỏ lại khôi phục vẻ đáng yêu. Vân Phong hồ nghi nhíu mày: "Lão tiên sinh, rốt cuộc lúc nãy các người nói gì thế?"

Lão già bật cười: "Ngươi không biết cũng tốt, sau này sớm muộn gì cũng sẽ biết. Bây giờ ngươi đã đạt đến trình độ Tôn Thần, còn sớm hơn rất nhiều so với ta tưởng tượng, quả nhiên là ta không nhìn nhầm người."

Vân Phong nghiêng đầu liếc nhìn Nhục Cầu, cặp mắt to của Nhục Cầu chớp chớp mấy cái ra vẻ rất vô tội. Vân Phong bất đắc dĩ thở dài, nàng nghe không hiểu vẫn là nghe không hiểu, vị lão tiên sinh này cũng từng nói sẽ có ngày nàng có thể nghe hiểu. Vân Phong ra vẻ nghiêm túc: "Lão tiên sinh, lần này ta đến quả tthực là có nghi hoặc, vẫn hy vọng tiên sinh có thể cho ta một lời giải thích."

Lão già ngồi trên ghế gật đầu, ngón tay nhăn nheo xù xì như vỏ cây đan vào nhau: "Ngươi nói đi."

Vân Phong lấy vật thể có chứa khí tức Tôn Thần ra, lão già hơi nhíu mày. Vân Phong đưa vật thể đó cho lão già, lão nhận lấy, cặp mắt đen lóe lên: "Khí tức này…"

"Chắc tiên sinh từng gặp chủ nhân của khí tức này!" Vân Phong vội vàng mở miệng, lão già chăm chú nhìn hồi lâu, chầm rãi mở miệng nói: "Khí tức này từng đến Mê Vụ Sâm Lâm… Nếu như ta không nhớ nhầm, hắn vào cùng với người của Vân gia ngươi."

Cùng người của Vân gia?! Vân Phong ngẩn người, nói như vậy thì chủ nhân của luồng khí tức này và Vân gia là người quen cũ ư? Cùng người của Vân gia vào Mê Vụ Sâm Lâm, cũng chính là nói… là người quen cũ của Vân gia ở Đông đại lục.

"Đa tạ tiên sinh chỉ điểm." Trong lòng Vân Phong đã hiểu được đại khái. Lão già trả lại đồ cho Vân Phong, nhìn nàng một cái thật sâu: "Nhóc con, trên cổ ngươi đang đeo mảnh vỡ linh hồn?"

Vân Phong ngẩn ra, ngay cả cái này mà lão cũng có thể liếc mắt đã nhìn thấu?

"Là phần tàn hồn của nhị ca Vân Khải của ta."

Ánh mắt của lão già đột nhiên nghiêm túc hẳn lên: "Tàn hồn… cũng thật sự là nhằm vào gia tộc cổ xưa…"

"Ý của tiên sinh muốn nói là tất cả những điều này đều có liên quan đến những người nào đó sao?" Ánh mắt Vân Phong âm trầm, lão già trầm mặc hồi lâu: "Nhóc con, lần trước gặp ngươi, ngươi hỏi ta chuyện về những tổ chức thần bí, ta nói vẫn chưa đến lúc ngươi biết, mà hiện giờ, cũng đã đến lúc ngươi biết rồi."

Hơi thở của Vân Phong thoáng ngưng lại, mặc dù thứ bên trong cơ thể nàng biết nhưng cũng chỉ là một chút, hơn nữa còn là thông tin chung chung, nhưng chuyện mà lão già trước mặt biết nhất định sẽ càng chi tiết hơn. Vẻ mặt lão già nghiêm túc, trái ngược hẳn với dáng vẻ nhàn nhã lúc nãy: "Nhóc con, không biết bắt đầu từ lúc nào, trên vùng đại lục này xuất hiện một nhóm người, trên người bọn họ đều mặc hắc bào đồng nhất, và trên hắc bào còn vẽ hình đặc biệt, hình thức quỷ dị, thủ đoạn tàn nhẫn, bắt đầu từ khi bọn họ xuất hiện, vùng đại lục này cũng xuất hiện đủ các loại chuyện."

"Việc bọn họ làm cũng không phải là công khai, mục tiêu của bọn họ là gia tộc có huyết mạch đặc biệt trong nhân loại, cùng với thời gian trôi qua, mục tiêu của bọn họ không chỉ là nhân loại, còn mở rộng ra đến thế giới ma thú."

"Bọn họ cũng sưu tập huyết mạch ma thú?"

Lão già gật đầu: "A Kim lần trước xuất hiện chính là vì bọn họ, nhưng mà cũng không bắt được. Bọn họ có một khả năng khống chế khó hiểu đối với Ám nguyên tố, bọn họ có được năng lực này từ đâu thì cũng là một câu đố."

Tổ chức thần bí đã không chỉ giới hạn trong thế giới nhân loại, so với huyết mạch trong nhân loại, có lẽ huyết mạch đặc biệt của ma thú càng mê hoặc hơn. Nhưng bầy đàn ma thú lại lớn mạnh, bọn họ đã có thực lực chuẩn bị đến mức độ có thể ra tay với bầy đàn ma thú rồi ư? Nghĩ đến cường giả Tôn Thần cấp sáu lần trước xuất hiện, Vân Phong lập tức cảm thấy áp lực rất lớn.

"Bọn họ có một biệt hiệu chung, gọi là Huyết Hồn."

Huyết Hồn… Sắc mặt Vân Phong âm trầm, chỉ từ cái tên này đã có thể nhìn ra phong cách hành sự của bọn họ.

Lão già nhìn Vân Phong một cái thật sâu: "Huyết Hồn rất có hứng thú với Vân gia."

Vẻ mặt Vân Phong hơi căng thẳng: "Bọn họ đã cướp hồn niệm của tổ tiên Vân Lan."

Lão già thở dài: "Là như vậy sao… Chẳng trách tên nhóc ngươi lại căm hận tổ chức đó như thế. Nhưng mà nhóc con, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, với thực lực của ngươi hiện tại mà đối diện với Huyết Hồn thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá."

Vân Phong nắm chặt tay: "Ta biết."

Lão già khẽ gật đầu: "Đợi đến khi ngươi có thể mặt đối mặt với Huyết Hồn, đừng quên những người có thể giúp đỡ ngươi. Trên đường đi, nghĩ chắc ngươi đã kết giao với không ít bằng hữu đặc biệt."

Từng khuôn mặt lướt qua trong đầu, Vân Phong gật gật đầu, lão già cười khà khà một tiếng: "Như thế là tốt nhất, bây giờ ngươi vẫn đừng nên cứng đối cứng với Huyết Hồn, có thể tránh được thì cứ tránh."

"Đa tạ tiên sinh nhắc nhở." Trong lòng đã có định nghĩa rõ ràng đối với tổ chức thần bí kia, Vân Phong không còn cảm thấy mơ hồ nữa. Huyết Hồn… sẽ có một ngày ta sẽ tự tay cướp hồn niệm của tổ tiên về!

"Phong cách hành sự của bọn họ bí ẩn, địa điểm tập kết cũng rất bí ẩn, theo như ta biết, một trong những cứ điểm của bọn họ là ở chỗ nào đó trong Vô Tận Hải."

Vô Tận Hải! Đồng tử Vân Phong co lại, cứ điểm của Huyết Hồn lại ở chỗ nào đó trong Vô Tận Hải… Lẽ nào bọn chúng có quan hệ chặt chẽ với bí mật của Vô Tận Hải? Chỗ nào đó trong Vô Tận Hải… Nhiệt huyết trong lòng Vân Phong đột nhiên bùng lên, nàng nhất định sẽ trở lại Vô Tận Hải, đến lúc đó thể phải tìm ra cứ điểm này, tiêu diệt hang ổ triệt để!

"Với sự coi trọng của bọn họ đối với Vân gia, không quá có khả năng sẽ bố trí hồn niệm của tổ tiên ngươi ở trong cứ điểm." Lão giả nói xong, Vân Phong gật đầu: "Không sao, cho dù là ở tổng bộ của bọn chúng ta, cũng sẽ có một ngày ta đích thân đến thăm hỏi."

Lão già thấp giọng bật cười, nơi sâu trong cặp mắt đen đột nhiên xẹt qua một tia sáng: "Nhóc con, còn có một chuyện nữa."

"Mời lão tiên sinh nói."

"Hiện nay trong nội bộ tộc Sư Ưng đã xảy ra một số chuyện, bọn chúng vẫn luôn tìm kiếm một con Sư Ưng bốn cánh nào đó đã rời khỏi tộc."

Vân Phong không khỏi ngưng thở, ngay sau đó liền phòng bị: "Lão tiên sinh, ông nói vậy là ý gì?"

Lão già cười ha ha một tiếng: "Ta nợ tộc Sư Ưng một nhân tình, bọn chúng có nhờ vả ta, tất nhiên là ta muốn trả món nợ nhân tình này."

Sắc mặt Vân Phong sa sầm: "Vân Phong ta sẽ không giao bằng hữu của mình ra, đừng hòng!"

Nhục Cầu ở trên vai nhe răng há miệng gầm lên, lão già vẫn mang vẻ mặt tươi cười hòa nhã như cũ: "Nhóc con, điều này không phụ thuộc vào ngươi." Một tia sáng đột nhiên bắn ra từ trong tay lão già, nhẫn khế ước phong hệ của Vân Phong không khống chế được mà bay ra khỏi tay nàng, bay thẳng vào tay lão già.

"Lam Dực!" Vân Phong vừa thấy vậy lập tức lao người lên phía trước. Lão già cười ha ha, vung tay lên một cái, một tấm màn chắn đột nhiên xuất hiện hoàn toàn chặn trước mặt Vân Phong.

"Lam Dực!" Nắm tay của Vân Phong đập mạnh lên màn chắn, Nhục Cầu ở trên vai thình lình luồn lên, cơ thể nhỏ bé nhưng rắn rỏi bị đánh bật ngược trở về.

"Sức mạnh của ngươi hiện giờ chỉ có một phần trăm so với ban đầu, không thể phá vỡ phong tỏa của ta đâu." Lão già cười khà khà một tiếng với Nhục Cầu, Nhục Cầu nhe răng há miệng gầm lên một tiếng, lông trên toàn thân đều dựng lên. Lúc này từ phía sau lão già có hai nam nhân thân hình cường tráng chậm rãi đi ra, sau lưng bọn họ đều có một đôi cánh cực lớn, người của tộc Sư Ưng!

"Đáng ghét!" Vân Phong nhìn màn chắn trước mặt, sự tình sao lại như thế này chứ.

"Lam Dực!" Vân Phong thầm gọi Lam Dực trong lòng, nhưng tâm niệm truyền âm của bọn họ đã bị cắt đứt, là lão già đó, là lão đã cắt đứt.

"Tiểu Phong, Lam Dực ca ca sắp bị bọn họ mang đi rồi!" Yêu Yêu gấp gáp gọi.

"Điểu nhân, ngươi cũng nói một tiếng đi chứ!" Tiểu Hỏa cũng nóng nảy, gấp gáp gào lên.

Cuối cùng Nhị Lôi hết sức không vui hét lên: "Vân Phong, thả ta ra! Lão tử dùng sấm sét đánh chết mấy tên oắt con đó!"

Vân Phong biết rõ lão già trước mặt này thâm tàng bất lộ, thân phận của lão hiển nhiên là không đơn giản, không gian phong tỏa kia lại có thể ngăn được đòn công kích của Nhục Cầu, đây vẫn là lần đầu tiên. Không gian phong tỏa mà đến Nhục Cầu còn không thể phá vỡ, nàng phải làm sao mới có thể phá vỡ…

Hai người của tộc Sư Ưng vẻ mặt âm trầm đi đến, ánh mắt sắc bén lướt về phía Vân Phong: "Nhân loại, ta không biết ngươi làm sao có được hắn, nhưng hắn phải quay về tộc Sư Ưng, tiếp nhận hình phạt của tộc Sư Ưng!"

"Không thể nào!" Vân Phong đột nhiên hét to. Ánh sáng trong tay lão già bao trùm lên nhẫn khế ước màu lục của Vân Phong, nàng chỉ cảm thấy thứ quan trọng sắp bỏ nàng mà đi.

"Cạch!" Một âm thanh giòn tan vang lên trong đầu Vân Phong, đó là tiếng khế ước đứt gãy, khế ước giữa nàng và Lam Dực bất ngờ bị cưỡng hành đánh gãy.

"Tiểu Phong, đừng!" Yêu Yêu đã khóc rồi, Tiểu Hỏa và Nhị Lôi cũng ngây người: "Điều này sao có thể, khế ước bị cưỡng hành đánh gãy!"

"Cũng may là khế ước bình đẳng, nếu là khế ước chủ tớ thì ta cũng chẳng có cách nào cả." Lão già khẽ cười một tiếng, nhẫn khế ước trong lòng bàn tay vỡ vụn, một tia sáng màu lục cũng đột ngột lao ra từ trong đó, thân hình thon dài của Lam Dực xuất hiện, cặp mắt màu lam kia nhìn Vân Phong. Lúc hai người của tộc Sư Ưng nhìn thấy Lam Dực, sắc mặt hơi biến đổi, Lam Dực mặt lạnh lùng mở miệng nói: "Ta sẽ tự đi với các ngươi."

Hai người của tộc Sư Ưng hơi căng thẳng, cũng không bước lên phía trước. Sư Ưng bốn cánh có địa khí chí cao vô thượng trong tộc Sư Ưng, nếu như không phải là khắc ấn trên má, trong tộc Sư Ưng, Lam Dực cũng là nhân vật được người khác kính ngưỡng.

"Lam Dực!" Vân Phong gọi một tiếng, đôi mắt màu lam của Lam Dực hơi lóe lên: "Đừng đến tìm ta nữa." Sau lưng thình lình xuất hiện bốn cái cánh, nhưng có một cánh lại là màu lục đậm, hai người của tộc Sư Ưng vừa thấy không khỏi kinh ngạc: "Cánh của ngươi…"

Lam Dực lạnh lùng mở miệng: "Đi thôi."

Hai người của tộc Sư Ưng đều trầm mặc, Lam Dực tung cánh bay lên bầu trời cũng không quay đầu lại lần nào, hai người của tộc Sư Ưng theo sát phía sau, ba bóng người nhanh chóng biến mất không thấy đâu. Lão già thấy ba người đã đi xa, nhẹ nhàng vung tay một cái, màn chướng trước mặt Vân Phong đã biến mất.

Vân Phong mặt lạnh lùng đứng ở đó, cho dù nàng muốn đuổi cũng không đuổi kịp, tộc Sư Ưng có tốc độ kinh người, hai người đến đây mang Lam Dực đi cũng có thực lực bất phàm.

"Na na!" Nhục Cầu vẻ mặt dữ tợn nhào về phía trước nhưng lại bị Vân Phong kịp thời kéo về. Lúc này vẻ mặt Vân Phong bình thản không một gợn sóng, nhìn có vẻ cực kỳ bình tĩnh.

"Nhóc con, tâm thái của ngươi quả nhiên đã có thay đổi." Lão già cười ha hả nói một câu. Nhục Cầu ở trong tay Vân Phong thò cái đầu nhỏ ra, phẫn nộ kêu gào với lão già. Vân Phong thì lại bình thản cười một tiếng: "Lão tiên sinh, rốt cuộc dụng ý thật sự của ông là gì?"

Lão già cười ha ha một tiếng: "Tộc Sư Ưng ở trong Ưng Sào, nhưng trong Ưng Sào không chỉ có một bầy tộc Sư Ưng, ưng tộc rất không thích con người tiếp cận, vị trí của Ưng Sào ở ngay vùng giữa Thánh Diệu đế quốc và Áo Uy đế quốc của Đông đại lục, có thể thuận lợi tìm được Ưng Sào hay không, phải xem bản lĩnh của ngươi."

Vân Phong nhướn mày, lão già khẽ cười: "Nhóc con, ngươi sẽ cần đến sự giúp đỡ của tộc Sư Ưng, đây chính là cơ hội."

Vân Phong hơi căng thẳng: "Lão tiên sinh, rốt cuộc ông là ai?"

Lão già nghe thấy câu này liền cười một tiếng rất vui vẻ, ngón tay khô gầy thò ra chỉ chỉ vào Nhục Cầu ở trên vai Vân Phong: "Ta là ai, tất nhiên nó sẽ nói cho ngươi biết."

"Na na, na na!" Nhục Cầu phẫn nộ gào lên. Vân Phong nhíu chặt mày, nàng căn bản là không hiểu Nhục Cầu đang nói gì. Thấy vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ của Nhục Cầu, lão tiên sinh lại vui vẻ vô cùng: "Ta đã nói trong Ưng Sào không chỉ có một tộc bầy Sư Ưng, sau khi ngươi vào trong phải hết sức cẩn thận."

Vân Phong trầm mặc một lúc, cuối cùng nói một tiếng cảm ơn, ôm Nhục Cầu trong lòng nhanh chóng rời đi, nàng phải tìm được Ưng Sào bằng tốc độ nhanh nhất. Dọc đường Vân Phong nhanh chóng chạy ra khỏi Mê Vụ Sâm Lâm, Nhục Cầu vẫn còn không vui.

"Nhục Cầu, ông ta là ai?" Vân Phong hỏi một câu, Nhục Cầu lập tức mở miệng: "Na, na na, na!"

"Tiểu Hỏa, ngươi có thể nghe hiểu tiếng của Nhục Cầu không?" Vân Phong truyền âm trong lòng, giọng nói bất đắc dĩ của Tiểu Hỏa truyền đến: "Chủ nhân, lời nó nói ta hoàn toàn không nghe hiểu."

Cặp mắt to của Nhục Cầu đảo tròn mấy vòng, lại kêu mấy tiếng, Tiểu Hỏa vẫn nghe không hiểu, cuối cùng Vân Phong tuyên bố từ bỏ. Chính như lão già đó nói, đến ngày nàng có thể nghe hiểu lời Nhục Cầu nói thì sẽ biết ông ta là ai.

"Tiểu Phong, Lam Dực ca ca phải làm sao?" Giọng nói lo lắng của Yêu Yêu vang lên.

"Chủ nhân nhất định sẽ tìm tên điểu nhân đó về!" Tiểu Hỏa gầm một tiếng.

Lúc này Nhị Lôi mở miệng nói: "Vân Phong, lão đầu đó cũng đã nói Ưng Sào rất nguy hiểm, không hoan nghênh nhân loại. Hắn là kẻ phản bội của tộc Sư Ưng, sớm muộn cũng sẽ gây phiền phức cho ngươi, chắc hẳn bản thân hắn cũng hiểu điều này, khế ước của ngươi và hắn đã giải trừ cũng là chuyện tốt."

"Còn lâu mới như thế! Lam Dực ca ca không muốn xa Tiểu Phong!" Giọng nói nức nở của Yêu Yêu truyền đến, giọng nói bực bội của Nhị Lôi vang lên: "Lão tử chỉ là có sao nói vậy, tên điểu nhân đó quả thực không tệ, nhưng hắn sẽ mang đến phiền toái cho Vân Phong, lúc này thực lực của Vân Phong có thể tìm được ma thú lợi hại hơn."

"Đồ ngốc! Ngươi là người đến sau, ngươi căn bản không biết điểu nhân và chúng ta đã cùng chủ nhân trải qua những gì."

"Lão tử quả thật là người đến sau, nhưng lão tử hiểu mình sẽ không mang đến phiền toái cho Vân Phong."

"Lam Dực ca ca sẽ không gây phiền toái cho Tiểu Phong, Lam Dực ca ca trước nay đều là người bình tĩnh nhất…"

"Lão tử nói đến là thân phận kẻ phản bội của hắn."

"Được rồi, các ngươi đừng nói nữa." Vân Phong quát một câu, ba con ma thú khế ước lập tức không lên tiếng nữa.

"Nhị Lôi, ta biết lời ngươi nói là sự thật, thân phận kẻ phản bội của Lam Dực quả thực sẽ gây phiền toái cho ta, giải trừ khế ước với hắn quả thực cũng là chuyện tốt. Nhưng mà…" Vân Phong hít sâu một hơi, cặp mắt đen nhìn về phía trước, ánh sáng kiên định lóe lên: "Vân Phong ta sẽ không từ bỏ bất cứ cứ một bằng hữu nào, đặc biệt là người có thể cùng sống chết với ta giống như các ngươi."

"Tiểu Phong…"

"Chủ nhân…"

Trong lòng Tiểu Hỏa và Yêu Yêu dâng lên một sự cảm động, Nhị Lôi bực dọc thấp giọng chửi bới: "Lão tử biết ngay ngươi sẽ nói như thế, lúc nãy lão tử nói phí công rồi."

Vân Phong khẽ cười một tiếng: "Ta không phải là người không có lý trí, có lúc ta hoàn toàn dựa vào tình cảm mà làm việc, Vân Phong ta chỉ là một người bình thường, một cơ thể huyết nhục. Ta có thể lớn mạnh cũng là vì trong lòng ta có người muốn liều mạng bảo vệ. Các ngươi bảo vệ ta, ta cũng phải bảo vệ các ngươi. Các ngươi không từ bỏ ta, ra cũng sẽ không từ bỏ các ngươi!"

"Chủ nhân, người nói không sai! Chúng ta hãy đi cướp điểu nhân về!" Tiểu Hỏa hưng phấn gầm một tiếng.

"Đúng! Chúng ta đi cướp Lam Dực ca ca về!"

"Lão tử đều nói phí công rồi, các ngươi làm gì, lão tử cũng mặc kệ."

"Na na!" Nhục Cầu kêu lên một tiếng lảnh lót, Vân Phong cười một tiếng: "Được, ta sẽ cướp Lam Dực về! Ta đã làm khế ước với hắn lần đầu tiên, tất nhiên cũng có thể làm khế ước lần thứ hai." Trong đầu lại vang lên câu nói của lão già lúc nãy, nhiệt huyết dâng lên trong lòng Vân Phong, lần này nàng phải tranh thủ không chỉ là Lam Dực, còn có tộc Sư Ưng nữa.

Áo Uy đế quốc và Thánh Diệu đế quốc sau khi phân tách ra khỏi diện tích lãnh thổ của Già Diệp đế quốc, diện tích của hai quốc gia này mở rộng rất nhiều, chỗ giao giới của hai nước cũng đã có sự thay đổi. Già Diệp đế quốc ở giữa Áo Uy và Thánh Diệu, sau khi bị phân tách, đường ranh giới của Áo Uy và Thánh Diệu liền xuất hiện trên quốc thổ của Già Diệp đế quốc trước kia. Đường ranh giới thông thường đều là do sơn mạch tạo thành, thông thường đa phần là vùng đất hoang vu. Nơi được đặt làm đường ranh giới là một dải sơn mạch hoang vắng không người của Già Diệp đế quốc cũ, khu vực ranh giới đều là vùng giao giới của ba nước, nhưng khoảng thời gian gần đây, nơi này lại trở thành một nơi người đến người đi nhộn nhịp.

Nghe nói đã có người phát hiện dấu chân Sư Ưng ở đây.

Vân Phong căn bản là không cần thăm dò, ở Áo Uy và Thánh Diệu chỗ nào cũng lan truyền tin tức này. Vân Phong đeo mặt nạ Thiên Ảnh, ở Đông đại lục nàng là người không ai không biết, không ai không hiểu, tất nhiên không thể dùng mặt thật để gặp người khác. Còn có cả Nhục Cầu, vốn dĩ Vân Phong muốn để nó vể ở trong vòng không gian một thời gian, nhưng lần này Nhục Cầu lại cực kỳ không phối hợp, Vân Phong bất đắc dĩ chỉ có thể dùng phong tỏa không gian vây quanh Nhục Cầu, Nhục Cầu coi như cũng thỏa hiệp.

Mặt nạ Thiên Ảnh khiến dung mạo xuất chúng vốn có của Vân Phong biến thành một khuôn mặt cực kỳ bình thường, còn có thêm một vài đốm tàn nhang, đây là khuôn mặt hoàn toàn mới. Sự lớn mạnh của mặt nạ Thiên Ảnh là ở chỗ mỗi lần đeo lên đều sẽ xuất hiện một khuôn mặt mới, tuyệt đối không trùng lặp.

Nhục Cầu yên tĩnh ở trên vai Vân Phong, phong tỏa không gian khiến người khác hoàn toàn không nhìn thấy sự tồn tại của nó, cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào Nhục Cầu phát ra, trừ khi đó là cường giả Tôn Thần cùng cấp với Vân Phong. Đến nơi được đồn thổi, Vân Phong kinh ngạc phát hiện ra nơi này đã có không ít người đến.

Một vùng sơn mạch hoang vu dưới chân đã có rất nhiều người đến, dựng lên mấy cái lều. Vân Phong quét mắt nhìn sang, phát hiện hoàng thất của Áo Uy và Thánh Diệu đã phái người đến, còn có rất nhiều Thuần thú sư, tất nhiên cũng có Triệu hồi sư, hơn nữa còn là những gương mặt quen mà Vân Phong từng gặp, chính là hai người thanh niên mà Áo Uy và Thánh Diệu phái đến trong đại hội Triệu hồi sư lần đó. Mấy năm trôi qua, bọn họ cũng đã lớn hơn so với lúc đó, thực lực cũng đã có một bước đột phá, nhưng chỉ là cấp bậc Thống Lĩnh.

Vân Phong cách xa vùng đất mà đám người tập trung, chọn một nơi rất hẻo lánh. Vừa ngồi xuống đã cảm nhận được rõ ràng mấy luồng khí tức khó hiểu liên tiếp ập tới, Vân Phong nhíu mày, xem ra lần này đã thu hút đến không chỉ là những người thực lực bình bình, thế mà lại có cả một số cường giả đến đây, trong này… lại có cấp bậc Tôn Giả.

Vân Phong cũng không ngạc nhiên khi Đông đại lục xuất lục cường giả cấp bậc Tôn Giả. Cấp Chiến sĩ của Đông đại lục cường hãn, nhiều năm như vậy trôi qua, thực lực đều sẽ có tăng trưởng. Những khí tức này chắc hẳn thuộc về những nhân sĩ ẩn thế, nếu không thì hoàng gia sao lại bỏ qua được?

Vân Phong áp chế khí tức đến cấp bậc Tôn Giả, khiến những luồng khí tức này đều thăm dò qua. Mấy luồng khí tức khó hiểu này sau khi tiếp xúc với khí tức Tôn Giả của Vân Phong thì lập tức thu về, không còn thăm dò thêm nữa. Vân Phong đứng ở chỗ cao, có thể thu hết cảnh vật dưới núi vào mắt, dưới núi có động tĩnh gì, nàng cũng sẽ biết được ngay lập tức. Vân Phong cũng biết, những người ẩn nấp kia tất nhiên cũng có suy nghĩ giống như nàng.

Sư Ưng là tộc có huyết thống đặc biệt trong ưng tộc, bọn họ có thế mạnh là tốc độ, là tọa kỵ hàng đầu của Thuần thú sư, cũng là ma thú mà Triệu hồi sư coi trọng, càng là loại hình có thể bán được giá tiền cao trên thị trường. Tộc Sư Ưng không thường xuất hiện, có thể hiện được tung tích của bọn họ cũng thực sự khó khăn, cho nên tất nhiên người ta không thể nào bỏ qua lần này.

Vân Phong cẩn thận quan sát một ngày, tất cả mọi người ở đây đều không rõ vị trí cụ thể của Ưng Sào, chỉ biết chỗ này từng xuất hiện dấu chân của Sư Ưng. Người đến đây cũng rất nỗ lực tìm kiếm, nhưng ở dãy núi hoang vu này căn bản không thu hoạch được chút xíu manh mối nào.

Vân Phong nhìn dãy núi trước mặt, phóng mắt nhìn đi không có bất cứ thứ gì. Đây chỉ là ở chân núi, có lẽ ở chỗ sâu trong dãy núi này có động trời cũng không biết chừng. Vân Phong lập tức quyết định sẽ khởi hành đi sâu vào vùng núi hoang vu này. Ở đây vừa có hành động, mấy cường giả cấp bậc Tôn Giả ẩn nấp kia lập tức cũng có hành động, bám sát theo Vân Phong đi vào vùng núi hoang vu. Mà những người canh chừng ở dưới chân núi tất nhiên cũng không cam tâm, đều phát ra tiểu đội tinh nhuệ, đi vào vùng núi hoang vắng trước mặt.

Vân Phong đi thẳng vào sâu trong dãy núi này, càng đi vào sâu thì trong lòng càng hồ nghi, trong dãy núi này thực sự có Ưng Sào sao? Nếu lão già đó đã nói ở đây thì tất nhiên sẽ không phải là giả, nhưng Ưng Sào tuyệt đối sẽ không dễ bị phát hiện, so sánh ra thì giống như Long Cốc vậy, cần có phương thức đặc biệt gì đó mới có thể khởi động thông đạo.

Vân Phong hơi quay đầu lại, mấy gã cấp bậc Tôn Giả ở phía sau cứ bám sát mình không rời như vậy quả thực có chút phiền phức. Vân Phong ở bên này đang suy nghĩ, đột nhiên phát hiện mấy gã cấp bậc Tôn Giả đã chuyển phương hướng đến một chỗ khác. Vân Phong nhíu mày, bọn họ đi theo mình tất nhiên tưởng rằng mình biết được gì đó, bây giờ bọn họ chuyển hướng có nghĩa là… bọn họ đã phát hiện ra gì đó.

Chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện Sư Ưng lạc đàn? Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Phong căng thẳng, nếu như có thể khiến tộc Sư Ưng nợ một ân tình từ việc này thì cũng tốt. Thân hình của Vân Phong nhanh chóng chuyển hướng, đuổi theo mấy gã cấp bậc Tôn Giả kia, mà khí tức của bản thân cũng dần dần tản đi, mấy gã Tôn Giả kia căn bản là không thể phát hiện được.

"Chậc chậc, không ngờ sẽ đụng phải Sư Ưng lạc đàn ở đây, nếu thật thì vận may không tệ." Phía trước truyền đến một tiếng nói tham lam, thân hình Vân Phong đột nhiên lay động, loáng cái đã đến chỗ không xa, cũng nhìn rõ tình cảnh ở phía trước. Đó quả thực là một con Sư Ưng lạc đàn, mặc dù thực lực của nó đã đạt đến cấp bậc Thống Lĩnh, nhưng trước mặt những cường giả Tôn Giả này thì chẳng có chút uy hiếp nào.

"Đừng qua đây…!" Cơ thể hơi gầy gò hoảng loạn lùi lại, một khuôn mặt thiếu niên non nớt thận trọng nhìn chằm vào những con người tham lam trước mặt, cặp mắt màu lam lộ ra nét sợ hãi, bước chân cũng hết sức hoảng loạn.

"Mặc dù là cấp bậc Thống Lĩnh, nhưng là Sư Ưng là tốt rồi… Tọa kỵ như vậy cũng không tệ lắm!" Mấy Chiến sĩ cấp bậc Tôn Giả đều thèm thuồng liếm liếm môi. Con Sư Ưng cấp bậc Thống Lĩnh trước mặt nay chính là bảo bối trong mắt bọn họ, nhưng chỉ có một con, mấy người này cũng phối hợp rất ăn ý, tất nhiên là ai có thực lực thì người đó có thể có được.

Trước những ánh mắt tham lam trước mặt, Sư Ưng hóa thành người thiếu niên cắn chặt môi, một luồng ánh sáng màu lam đột nhiên bắn ra, ngay sau đó bản thể của Sư Ưng xuất hiện. Vân Phong ở chỗ xa nhìn thể hình của con Sư Ưng này cũng không nhỏ, nhưng vẫn chưa lớn bằng bản thể của Lam Dực. Đôi cánh trắng tinh của Sư Ưng vỗ mạnh một cái, cơ thể liền sắp lao lên bầu không trung.

"Không hay, nó muốn chạy!" Mấy gã cấp bậc Tôn Giả vừa thấy thế lập tức ra tay, từng luồng chiến khí cấp bậc Tôn Giả lao lên không trung, Sư Ưng cấp bậc Thống Lĩnh cho dù bay cao hơn nữa, nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng đòn công kích của cấp bậc Tôn Giả. Bóng dáng vừa mới bay lên không trung lập tức rơi xuống, mang theo từng đốm máu.

"Chạy đi, căn bản là không thể!" Mấy gã cấp bậc Tôn Giả lập tức lao lên, trong mắt con Sư Ưng bị rơi từ trên cao xuống lóe lên một tia bi ai, mấy đòn tấn công Tôn Giả đã khiến nó bị thương nặng, muốn bay cũng không bay lên nổi, chỉ có nước bị nhân loại làm thịt thôi.

Mấy gã Tôn Giả một lòng chú ý đến con Sư Ưng trước mắt, hoàn toàn không liệu được một bóng người từ trên không lao đến. Một luồng khí tức cường đại bất ngờ ập đến, mấy Tôn Giả hơi quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một bóng người mảnh mai đập vào đồng tử.

Khí tức giống như một cú đấm đập mạnh lên ngực mấy gã cấp bậc Tôn Giả này, chỉ trong nháy mắt, mấy gã Tôn Giả đã bị đoạt đi khí sinh tức, hoàn toàn chết ngắc.

Cơ thể của mấy gã cấp bậc Tôn Giả từ trên cao rơi xuống, đập mạnh xuống nền đất làm bụi đất bay lên, vẻ mặt cuối cùng của mỗi kẻ đều hết sức méo mó. Sư Ưng bị thương nặng cũng từ trên cao rơi xuống, cơ thể nặng nề ngã dưới đất, nhìn mấy kẻ bị đoạt đi sinh tức trong nháy mắt nằm trên đất có chút khác thường, sau đó nhanh nhạy phát giác thấy một luồng khí tức đang đến gần. Sư Ưng ngẩng phắt đầu lên liền nhìn thấy một con người trông cực kỳ bình thường đang đi đến.

Trong mắt lộ ra vẻ tự giễu, chẳng qua chỉ là thêm một người tham lam nhưng thực lực rất mạnh mẽ mà thôi, cuối cùng mình vẫn không thoát khỏi vận mệnh như thế này… Vân Phong nhìn thấy vẻ mặt ủ dột của con Sư Ưng rơi xuống mặt đất, biết nó cũng nghĩ mình là loại người giống như những kẻ kia. Nàng khẽ cười ha ha một tiếng, đi đến gần, ngồi xổm xuống.

Tay của Vân Phong chậm rãi đến gần, cơ thể Sư Ưng đột nhiên co rụt lại, có chút căng thẳng lùi về sau, Vân Phong mỉm cười, tay vẫn phủ lên vết thương của gã, Thủy nguyên tố nhàn nhạt tuôn ra phủ lên vết thương ấy. Sư Ưng ngạc nhiên trợn to mắt nhìn Vân Phong, nàng ta đang chữa trị vết thương của gã. Ngay sau đó Sư Ưng tự cười giễu một tiếng, nàng ta chữa khỏi vết thương của mình, e là không muốn tọa kỵ có chút thương tổn nào, nếu không thì thật rất ảnh hưởng đến hình tượng. Nàng ta tự tin muốn trị khỏi cho gã như vậy, cũng là biết gã căn bản không chạy thoát khỏi lòng bàn tay nàng ta.

Vân Phong âm thầm quan sát biểu cảm của con Sư Ưng này, trong lòng cười khổ, gã có biết tâm tư của gã đã viết hết lên trên mặt rồi không? Tâm tính của con Sư Ưng cũng thật là rất đơn thuần. Một người một thú yên lặng không nói, Thủy nguyên tố của Vân Phong đã trị khỏi vết thương của gã trong thời gian rất ngắn. Sau khi trị khỏi vết thương, Vân Phong thu tay lại, đứng dậy thản nhiên mở miệng nói: "Nếu ngươi đã khỏe rồi thì hãy nhanh về đi."

Sư Ưng ngã dưới đất ngẩn người, lần này thực sự cảm thấy kinh ngạc, nhân loại này lại tha cho gã ư? Vân Phong thấy vẻ mặt đờ đẫn của gã có chút buồn cười, xoay người, thân hình lóe lên liền không thấy bóng dáng. Sư Ưng ngã dưới đất đứng dậy, duỗi cánh của mình một cái rồi kiểm tra cơ thể mình, bất ngờ là thương thế đã hoàn toàn bình phục. Cánh của Sư Ưng bất ngờ chấn động một cái, thân hình đã bay lên cao, sau khi lượn vòng trên không trung một khoảng thời gian lại lao xuống, một luồng ánh sáng lục bao bọc cơ thể Sư Ưng, thể hình của Sư Ưng biến thành thiếu niên thanh tú rơi xuống đất.

Gã không hề muốn nợ con người nhân tình.

Thiếu niên thanh tú cắn răng, thân hình lóe lên thuận theo hướng Vân Phong bỏ đi mà đuổi theo. Đã qua hai ngày rồi, Vân Phong cũng đã tìm kiếm kỹ càng ở trong dãy núi này hai ngày, nàng vẫn không có manh mối về vị trí của Ưng Sào. Lúc đầu cứu thiếu niên Sư Ưng kia, Vân Phong cũng không hy vọng gã có thể đưa mình đến Ưng Sào. Vân Phong đang đi đột nhiên dừng bước, cặp mắt đen nhìn về phía sau, một luồng khí tức nhanh nhạy cũng dừng lại theo, còn tránh sang một bên. Ánh mắt Vân Phong trầm xuống, luồng khí tức này đã đi theo nàng được một lúc rồi, cũng không có thù hằn gì với mình, nhưng mà đi theo nàng rốt cuộc là muốn làm gì?

Lòng bàn tay bất ngờ lật lên, một ngọn lửa sáng rực hiện lên trong lòng bàn tay Vân Phong, nghiêng người lại, ngọn lửa trực tiếp bắn thẳng ra.

"A!" Một tiếng kinh hô vang lên, ngay sau đó một bóng người lao vụt ra ngoài: "Ngươi ra tay cũng ác thật! Suýt nữa ta đã bị ngươi thiêu chết rồi!"

Vân Phong nhìn thiếu niên thanh tú trước mặt, nói: "Là ngươi? Ngươi vẫn chưa quay về?"

Thiếu niên ngẩn người, Vân Phong nhíu mày: "Ngươi đi theo ta làm gì?"

"Ai, ai nói ta đi theo ngươi? Chỉ là ta, chỉ là cùng đường với ngươi thôi."

"Cùng đường?" Vân Phong lại nhướn mày, khuôn mặt trắng trẻo của thiếu niên bỗng nhiên hơi đỏ lên, cặp mắt màu lam trong veo nhìn Vân Phong: "Ta, ta không muốn nợ con người nhân tình."

Vân Phong thấp giọng cười, không nói gì mà quay người tiếp tục đi về phía trước. Thiếu niên thanh tú đã bị phát hiện nên cũng thản nhiên đi theo phía sau: "Này con người! Ngươi đang tìm gì vậy? Ta giúp ngươi tìm."

Vân Phong không để ý đến tiểu Sư Ưng hơi lắm miệng này. Mặc dù Vân Phong và gã nhìn bề ngoài có vẻ bằng tuổi, nhưng hiện giờ cảnh giới thực lực của Vân Phong đủ để có thể gọi gã là tiểu bối rồi. Thiếu niên thanh tú thấy Vân Phong không thèm đếm xỉa đến gã thì không khỏi có chút buồn bã: "Con người, ta đang nói chuyện với ngươi, ta có thể giúp ngươi. Ta không muốn nợ ngươi nhân tình."

Vân Phong vốn nghĩ gã đi theo một lúc sẽ bỏ đi, không ngờ tên này cũng rất cố chấp, rất có thái độ "ngươi không nói chuyện thì ta tiếp tục đi theo ngươi đến cùng". Vân Phong dừng bước, quay lại mở miệng nói: "Không muốn nợ ta nhân tình?"

Thiếu niên thanh tú gật đầu: "Không sai."

Mắt Vân Phong lóe lên: "Nếu đã muốn trả ta nhân tình thì được, nói cho ta biết cửa vào Ưng Sào ở đâu."

Thiếu niên thanh tú đột nhiên trở nên phòng bị: "Ngươi lại muốn đến Ưng Sào? Ngươi đến Ưng Sào làm gì?"

Vân Phong nhướn mày: "Ngươi không cần biết những việc này, ngươi chỉ cần nói cho ta biết cửa vào cửa Ưng Sào."

Thiếu niên thanh tú cười lạnh một tiếng: "Đừng hòng ta nói cho ngươi biết!"

Vân Phong thản nhiên cười một tiếng, nói: "Nếu đã như vậy, người đừng đi theo ta."

Thiếu niên thanh tú ngẩn người, Vân Phong đã không để ý đến gã nữa mà đi về phía trước. Thiếu niên thanh tú cắn răng đột nhiên gào to: "Ta thật sự không muốn nợ ngươi nhân tình!"

Vân Phong bất đắc dĩ lắc đầu, cứ đi như vậy nửa ngày, thiếu niên này vẫn kiên trì bám theo phía sau Vân Phong: "Nhân loại! Ngươi đến Ưng Sào rốt cuộc là muốn làm gì?" Vân Phong không muốn trả lời gã, nhưng thiếu niên này dường như hỏi nhiều đến mức nghiện rồi, dường như cũng biết Vân Phong không phải loại người dựa vào thực lực mà chém giết bừa bãi, cho nên gã cũng to gan hơn nhiều.

Cuối cùng Vân Phong không kiên nhẫn được nữa, quay đầu lại nhưng phát hiện thiếu niên lại cười tinh nghịch, ánh mắt Vân Phong lạnh đi: "Ta đến Ưng Sào tất nhiên có việc của ta."

"Nếu như ngươi nói ra lý do đến Ưng Sào làm gì, ta có thể nói cho ngươi biết cửa vào của Ưng Sào, cho dù ngươi là cường giả chí cao, tiếp tục tìm như vậy căn bản cũng sẽ không tìm được Ưng Sào ở chỗ nào." Thiếu niên tinh nghịch nhếch khóe miệng, dường như thật sự không sợ Vân Phong.

Vân Phong nhướn mày, thiếu niên nói câu này không phải là giả, nàng đã tìm nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa phát hiện ra lối vào Ưng Sào, hiển nhiên Ưng Sào giống Long Cốc, có lẽ chỉ có người trong nội bộ Ưng Sào mới biết khởi động.

"Ta đến Ưng Sào tìm một vị bằng hữu."

"Bằng hữu?" Thiếu niên chau mày: "Con người sao có thể trở thành bằng hữu với ma thú?"

Vân Phong khẽ cười một tiếng: "Bất luận ngươi tin hay không, quả thực ra đi tìm một vị bằng hữu."

Thiếu niên cười lạnh một tiếng: "Nếu đã là bằng hữu, vậy ngươi nói ra tên của hắn cho ta nghe thử."

Vân Phong hơi cong môi: "Bằng hữu của ta tên là Lam Dực."

Đồng tử thiếu niên co mạnh: "Lam Dực? Ngươi chính là…"

Vân Phong nhướn mày: "Xem ra ngươi biết ta?"

Khuôn mặt thiếu niên hơi nhăn nhó, đôi mắt lam trong veo chăm chú nhìn Vân Phong: "Ngươi chính là người khế ước của Dực thúc?"

Dực thúc? Vân Phong suy ngẫm về cách xưng hô này, xem ra con tiểu Sư Ưng này và Lam Dực cũng có quan hệ không bình thường. Thiếu niên thanh tú quan sát Vân Phong rất lâu, cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm gì đó, một luồng sáng màu lục đột ngột xuất hiện, bản thân của Sư Ưng lại xuất hiện: "Lên đi!"

Vân Phong nhướn mày, thiếu niên khẽ quát một tiếng: "Lên đi! Ta đưa ngươi đến Ưng Sào."

"Không cần, ngươi ở phía trước dẫn đường, ta đi theo phía sau là được." Vân Phong thản nhiên mở miệng nói. Thiếu niên lại khinh thường phì cười một tiếng: "Nếu ngươi không ngồi lên lưng ta, cả đời này cũng đừng mong vào được Ưng Sào."

Vân Phong nhướn mày liếc mắt nhìn, cũng không khách khí mà tung người nhảy lên lưng Sư Ưng. Phát hiện cơ bắp toàn thân Sư Ưng dường như lập tức căng cứng, Vân Phong cười thầm, cánh của Sư Ưng đập mạnh một cái, người đã rời khỏi mặt đất, lại đập thêm mấy cái nữa, người đã bay vút lên trên cao. Vân Phong đứng trên lưng Sư Ưng rõ ràng vì căng thẳng mà bay hơi lắc lư, nàng khẽ cười, mở miệng: "Lam Dực bay vững vàng hơn ngươi nhiều."

"Ta là lần đầu tiên để con người trèo lên lưng ta!" Một tiếng gầm bực bội truyền đến, cơ thể Sư Ưng lại lắc lư mấy cái. Vân Phong không nói nữa, mắt nhìn bầu trời càng lúc càng cao xa. Sư Ưng vẫn bay cao lên dần, Vân Phong nhìn mây trôi xung quanh, hóa ra Ưng Sào không ở mặt đất, mà là ở trên không trung.

"Ngồi cho vững!"

Vân Phong đưa mắt nhìn phía trước, chỉ nhìn thấy mố chỗ ánh sáng ẩn nấp sau một đám mây trôi nổi, tiếp theo Sư Ưng tăng tốc, Vân Phong nhanh nhạy cảm nhận được sự chuyển đổi của không gian, Ưng Sào, đến rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.