[Dịch] Thiên Tài Triệu Hoán Sư

Quyển 5-Chương 71 : 68: Tôn Hoàng Cấp Chín




Tiến hành Đại hội bình chọn có thể nói là một việc trọng đại của khu vực ngoài vòng thực lực. Lần này trong mười thành chỉ có ba nhà Vân, Khương, Bạch giành được quyền tham gia Đại hội bình chọn. Nếu như trước kia Vân gia tham gia sẽ khiến cho người ta chỉ trích, thì bây giờ Vân Phong cao giọng trở về, không ai không biết, không ai không hay về sự tồn tại của một Triệu hồi sư thế hệ thứ tư của Vân gia, một trăm mảnh khoáng thạch cực phẩm kia thì càng không phải nói nữa rồi. Xem ra lần này Vân gia rất có khả năng lại gia nhập các gia tộc của Nội vực.

Địa điểm tổ chức Đại hội bình chọn là một trong bốn thành trung lập - Nham thành. Sự tồn tại của thành trung lập trái lại cũng giảm bớt đi không ít phiền phức. Không chỉ tất cả những gia tộc lớn nhỏ tụ họp tại Nham thành, mà cả những người dân bình thường cũng muốn thấy được sự rầm rộ của Đại hội bình chọn. Dù sao đây cũng không phải chuyện thường xuyên diễn ra, thời gian tổ chức cách nhau tương đối dài. Nếu lần này bỏ lỡ, không chừng phải tới vài trăm năm sau mới có.

Đại hội bình chọn đang đến gần, Nham thành cũng ngày càng náo nhiệt, mỗi ngày đều có cả biển người không ngừng tiến vào Nham thành. Tuy Nham thành không nhỏ, nhưng theo dòng người không ngừng tiến vào cũng dần dần đạt đến cực điểm. An ninh trật tự cũng lập tức trở nên hỗn loạn, khiến cho thành chủ Nham thành đau đầu. Nhưng mà cũng không còn cách nào khác, sứ giả Nội vực đều lên tiếng rồi thì hắn còn dám nói cái gì? Hoàn toàn không có gan dám nói dù chỉ một chữ.

Rất nhanh, thời gian cách ngày Đại hội bình chọn diễn ra chỉ còn vỏn vẹn mười ngày. Ba đại gia tộc tham gia đều đã bắt đầu làm khâu chuẩn bị cuối cùng. Đại hội bình chọn lần này có ba vòng: thực lực, dược tễ, còn có ma thú, lần lượt là ba lôi đài. Về nội dung cụ thể của hai vòng trước thì không cần nghĩ cũng biết, nhưng nội dung cụ thể của lôi đài ma thú thì đến bây giờ ba đại gia tộc tham gia vẫn chưa có được tin tức cụ thể. Để đảm bảo có thể đạt được mục đích, ba đại gia tộc đều sẽ cử ra Triệu hồi sư đến ứng chiến.

Nhưng điều đáng nhắc đến là Khương gia thì không nói đến, trong gia tộc có một vị Triệu hồi sư, nhưng mà Bạch gia đến nửa Triệu hồi sư cũng không có. Việc này có thể chứng minh vì sao Bạch Chi Vu lại tha thiết với huyết mạch Triệu hồi sư của Vân gia như thế, không tiếc mọi thứ để có được. Chính là bởi vì chưa từng có nên mới khát vọng như thế.

Đội hình tham gia dự họp gồm ba vị trưởng lão của Vân gia sau một hồi bàn bạc cũng đưa ra quyết định là hai người Vân Tường và Vân Phong. Mọi người trong Vân gia sau khi biết được Vân Phong là Dược tễ sư thì đều cực kì kinh ngạc, sự sùng bái Vân Phong trong lòng càng thêm sâu sắc. Bây giờ ngoài ba vị trưởng lão Vân gia, Vân Tường, thì tiếp đó là đến Vân Phong. Tuy rằng Vân Phong mới về đến Vân gia không được bao lâu, nhưng lại trong thời gian ngắn nhất đạt được địa vị quan trọng, nghiễm nhiên trở thành nhân vật trụ cột trong mắt của Vân gia.

Nhìn Vân Phong được coi trọng như vậy, trong lòng Vân Tường rất vui vẻ, Vân Lăng và Vân Tiêu Tiêu thì càng khỏi phải nói. Từ sau khi Vân Lăng loại bỏ được khúc mắc trong lòng, càng phát hiện được điểm sáng thu hút trong tính cách của Vân Phong, trong lòng sùng bái Vân Phong, coi Vân Phong làm mục tiêu phấn đấu. Biết được Vân Phong đại diện cho Vân gia tham gia Đại hội bình chọn, Vân Lăng và Vân Tiêu Tiêu cũng đều rất vui vẻ.

Trong lòng người Vân gia, chỉ cần có Vân Phong, nhất định Vân gia sẽ trở lại Nội vực.

Đình viện mà Vân Phong ở là chỗ yên tĩnh nhất Vân gia. Mọi người trong Vân gia đều biết Vân Phong không thích bị làm phiền, ngoại trừ Vân Tường, Vân Lăng và Vân Tiêu Tiêu, hoàn toàn không có người nào khác đến quấy rầy Vân Phong. Theo sự đến gần của Đại hội bình chọn, Vân Lăng và Vân Tiêu Tiêu không đến, sợ làm chậm trễ công việc chuẩn bị của Vân Phong trong thời gian này. Hôm nay ba vị trưởng lão Vân gia, còn có Vân Tường trên mặt tươi cười đi về hướng này, vừa đi đến cửa đình viện, bóng dáng Khúc Lam Y xuất hiện cản mấy người đứng lại bên ngoài.

“Ba vị trưởng lão xin dừng bước.”

Ba vị trưởng lão Vân gia theo lời dừng lại, sau khi cẩn thận cảm nhận thì lộ ra vẻ mặt tươi cười. Xem ra nha đầu đó đang đột phá Tôn Hoàng cấp chín. Mặc dù năng lượng chấn động không phải quá rõ ràng, nhưng quả thật là Tôn Hoàng cấp chín không phải giả. Trong thời gian ngắn ngủi, nha đầu Vân Phong này đã sắp đột phá Tôn Hoàng cấp chín rồi.

Vân Tường nghĩ một hồi, hai mắt cũng lóe sáng: “Ý của người là nói…”

Khúc Lam Y cười ha ha. Từ mấy ngày trước Vân Phong đã sớm chạm đến bậc thềm của Tôn Hoàng cấp chín rồi. Nàng muốn trước ngày Đại hội bình chọn tăng thêm một cấp, nên cũng nắm chắc mấy ngày này để đột phá Tôn Hoàng cấp chín. Hắn ở ngoài để đề phòng có người quấy rầy, còn Mộc Thương Hải hộ pháp ở bên trong.

“Được, chúng ta chờ ở bên ngoài, không làm phiền.

Đại trưởng lão cười ha ha, ba vị trưởng lão đều đứng bên ngoài, trong mắt lộ vẻ vui mừng. Vân gia có thể có được một hậu bối thế này, quả thực là may mắn của Vân gia.

Vân Tường đứng một bên vui vẻ: “Vân Phong thật sự sắp đột phá Tôn Hoàng cấp chín rồi, Đại hội bình chọn lần này càng nắm chắc.”

Ba vị trưởng lão đều gật đầu cười cười. Từ sau khi nha đầu này trở về, đầu tiên là xé tan mặt nạ tiểu nhân âm hiểm của Bạch gia, khiến cho người Vân gia càng thêm đoàn kết lẫn nhau. Tiếp theo là lấy ra trăm mảnh khoáng thạch cực phẩm giúp Vân gia lấy được tư cách tham gia. Thêm nữa là thân phận Dược tễ sư của nha đầu này, quả thực khiến ba người bọn họ bất ngờ không nhỏ. Bây giờ lại sắp đột phá Tôn Hoàng cấp chín, nha đầu này… thật sự là phúc tinh của Vân gia.

Trái lại Khúc Lam Y không có quá nhiều cảm xúc dâng trào. Đi cùng Vân Phong một con đường, Vân Phong đã bỏ ra bao nhiêu công sức, hắn hiểu rõ hơn bất cứ người nào. Vân Tường thấy vẻ mặt Khúc Lam Y có chút lạnh lẽo, trong lòng nói thầm, người trong lòng của Vân Phong tính cách thật kỳ lạ…

Ba vị trưởng lão Vân gia nhìn về phía Khúc Lam Y.

“Chàng trai, ngươi quen nha đầu Vân Phong từ khi nào vậy?” Đại trưởng lão cười ha ha hỏi.

Khúc Lam Y hơi nhếch môi: “Ta và Tiểu Phong Phong quen nhau lúc mười hai tuổi, ở trường học Ma Tang Đông đại lục.”

“Tiểu, Tiểu Phong Phong…”

Vân Tường chỉ cảm thấy lông tóc toàn thân dựng lên, nổi một tầng da gà. Bạch Khánh Phong gọi mình là Tiểu Tường đã không chịu được rồi, nhưng không ngờ tên nam nhân này còn khiến cho người ta nổi da gà hơn cả Bạch Khánh Phong.

Ba vị trưởng lão nghe thấy xưng hô của Khúc Lam Y cũng sững sờ, biểu cảm trên mặt không tránh khỏi có chút lúng túng.

“Nói như vậy thì ngươi là người ở Đông đại lục hả?” Nhị trưởng lão vội vàng hỏi một câu.

Khúc Lam Y cười ha ha, mí mắt hơi rũ xuống: “Trưởng lão nghĩ thế nào thì chính là như thế.”

Ba vị trưởng lão Vân gia ngây người, ánh mắt bao hàm ý nghĩa thâm sâu nhìn Khúc Lam Y, không nói thêm gì. Mà Vân Tường cũng không có chú ý nhiều, trong lòng vẫn đang nghĩ lại cách xưng hô khiến toàn thân nàng ta không thoải mái kia, có chút không rõ vì sao Vân Phong có thể gắng gượng được.

“Khúc Lam Y!” Giọng nói lo lắng của Mộc Thương Hải truyền tới. Sau đó Mộc Thương Hải xuất hiện, gương mặt luôn luôn tàn khốc lại lộ ra vẻ lo lắng.

Mặt Khúc Lam Y lập tức tối sầm, Mộc Thương Hải nói: “Ngươi mau vào xem đi, Vân Phong… có chút không đúng.”

“Ta biết rồi.” Nói xong ba chữ, Khúc Lam Y đã lập tức đi vào.

Ba vị trưởng lão gặp tình cảnh như vậy đương nhiên cũng rất lo lắng: “Nha đầu Vân Phong làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Ba vị trưởng lão lo lắng nhìn vào bên trong, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ba người bọn họ là Tôn Thần, nhất định sẽ giúp được nha đầu kia.

Nhưng Mộc Thương Hải lại lạnh lùng, gương mặt tuấn tú lắc đầu: “Đa tạ ba vị trưởng lão quan tâm, nhưng… vô dụng thôi, chỉ có hắn mới có thể giúp được.”

Ba vị trưởng lão Vân gia lập tức nhíu mày, chỉ có chàng trai kia mới có thể giúp được? Đây là cách nói gì vậy?

Vân Tường lo lắng xông lên: “Ba vị lão trưởng Vân gia là cấp bậc Tôn Thần. Nếu như Vân Phong xảy ra chuyện gì, sao ba vị trưởng lão lại không giúp được?”

Mộc Thương Hải đứng đó, gương mặt lạnh lùng không nói gì. Vân Tường lập tức nóng nảy: “Ngươi tránh ra!”

Chiến khí của Tôn Hoàng cấp chín lập tức bộc phát chỉ muốn khiến cho Mộc Thương Hải nhường đường. Con ngươi màu xám của Mộc Thương Hải đột nhiên lóe lên, không gian bốn phía đột nhiên vặn vẹo, sắc mặt Vân Tường và ba vị trưởng lão lập tức thay đổi, sức mạnh khống chế không gian.

Mộc Thương Hải biết bản thân thất lễ rồi, trong lòng hắn hết sức lo lắng, nhưng cho dù lo lắng thế nào cũng không thể động thủ với người Vân gia. Không gian lập tức trở nên bình thường, Mộc Thương Hải lên tiếng: “Ba vị trưởng lão có cách nào với Ám nguyên tố không?”

Ba vị trưởng lão Vân gia đều ngây người, Ám nguyên tố? Chẳng lẽ nha đầu Vân Phong đó…

“Ám, Ám nguyên tố? Vân Phong đột phá Tôn Hoàng cấp chín thì liên quan gì đến Ám nguyên tố?” Vân Tường không hiểu.

Đại trưởng lão trầm tư một lúc rồi mở miệng: “Ta biết rồi, ba người chúng ta ở thời điểm này quả thực không thể giúp được gì. Chàng trai kia có thể giúp được Vân Phong, chúng ta yên tâm rồi.”

“Đại, đại lão trưởng… Hắn ta có ý gì, Ám nguyên tố gì cơ?” Tim Vân Tường đột nhiên nhảy dựng lên, rốt cuộc là Vân Phong làm sao vậy? Vì sao đột phá Tôn Hoàng cấp chín lại xuất hiện Ám nguyên tố? Rốt cuộc nàng có sao không?

“Được rồi Vân Tường, bình tĩnh chớ vội. Vị Khúc Lam Y kia không phải nhân vật đơn giản. Có hắn ở đó, nha đầu Vân Phong sẽ không có chuyện gì đâu.” Tam trưởng lão nói một câu, lúc này Vân Tường mới hơi tỉnh táo lại.

Mấy người cứ yên lặng đứng ở bên ngoài như vậy. Mặc dù không biết tình hình bên trong như thế nào, nhưng lo lắng, bất an trong lòng đều là vì cùng một người.

“Vân Phong!”

Khúc Lam Y một đường xông thẳng vào, còn chưa đi tới phòng Vân Phong đã cảm nhận được một luồng khí tức đang kìm nén giãy dụa thoát ra từ một nơi nào đó.

Khuôn mặt tuấn tú của Khúc Lam Y trầm xuống, nhanh chóng đẩy cửa vào, ngay trước mắt là vẻ mặt tái nhợt của Vân Phong, trán ướt đẫm mồ hôi. Lúc này nàng đang ở thời khắc mấu chốt để đột phá Tôn Hoàng cấp chín, nhưng ngọc bội màu đen trên cổ cũng vào ngay lúc này lại tỏa ra Ám nguyên tố vô cùng nồng đậm.

Những Ám nguyên tố này liều mạng muốn chui vào trong cơ thể Vân Phong, nhưng có ngũ hệ nguyên tố cản trở, Ám nguyên tố không vào được. Theo sự chuyển động của ngũ hệ nguyên tố, Ám nguyên tố tuôn ra từ trong ngọc bội màu đen ngày càng nhiều. Khúc Lam Y nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng vô cùng lo lắng. Lúc này Tiểu Phong Phong đang ở thời khắc mấu chốt để đột phá, không thể nào khiến nàng dừng lại ngay lúc này. Nhưng theo sự chuyển động tuần hoàn của ngũ hệ, Ám nguyên tố càng tuôn ra nhiều hơn…

Khúc Lam Y lập tức phi thân về phía trước, tháo ngọc bội màu đen đeo ở cổ Vân Phong ra. Rốt cuộc có vấn đề ở chỗ nào chứ, hắn đã đưa Quang nguyên tố vào rồi, vì sao Ám nguyên tố vẫn xông ra được, chẳng lẽ… Quang nguyên tố của hắn áp chế không nổi sao?

“Bổn thiếu gia sẽ không để ngươi động đến nữ nhân của ta!”

Một bàn tay thon dài đẹp đẽ đưa lên, tháo ngọc bội màu trắng trên cổ mình xuống, Khúc Lam Y nhìn đường vân khắc hình chim khổng tước đằng sau ngọc bội màu trắng, lạnh lùng cười: “Lão già, đối thủ một mất một còn của lão đã vội vàng muốn gặp lão rồi đấy!”

Lời vừa dứt, mặt khắc đường vân của hai ngọc bội đen và trắng hung hăng đâm vào nhau, cự điểu và đầu lâu Cự Long đột nhiên đụng nhau.

“Ngao…”

Tiếng than nhẹ của ma thú từ thời cổ xưa truyền đến, sắc mặt ba vị trưởng lão thay đổi, ánh mắt lập tức nhìn vào bên trong, âm thanh vừa rồi là…

Ám nguyên tố màu đen nồng đậm điên cuồng tràn ra từ ngọc bội màu đen, mà ngọc bội màu trắng của Khúc Lam Y thì phát ra tia sáng chói mắt. Cừu địch gặp nhau, đỏ mắt hết sức. Hai màu sắc đen trắng dây dưa lại với nhau, cắn xé lẫn nhau, thề phải phân cao thấp.

“Ưm!”

Vân Phong phát ra một tiếng kêu rên, ý thức đột nhiên tỉnh lại từ trong đống hỗn độn vừa rồi, bên tai cũng vang lên tiếng ma thú khế ước lo lắng đang kêu lên: “Chủ nhân! Chủ nhân!”

Giọng nói nôn nóng của Tiểu Hỏa truyền tới, Vân Phong không biết vừa rồi bản thân bị làm sao, hình như trong lúc đột phá Tôn Hoàng cấp chín đã xảy ra chuyện gì đó… Ý thức của nàng vừa rồi dường như hoàn toàn không phải là của bản thân nàng.

“Tiểu Hỏa…” Vân Phong tâm niệm truyền âm, mấy con ma thú khế ước nghe thấy thì thở phào một hơi: “Chủ nhân, nín thở, tập trung tư tưởng!” Giọng nói chín chắn của Lam Dực truyền đến

“Tiểu Phong, cố lên!” Yêu Yêu cũng lo lắng cổ vũ.

“Con mẹ nó, Vân Phong, ngươi cố gắng một chút cho lão tử xem nào!” Nhị Lôi vẫn rất ngốc như thường ngày.

Vân Phong nghe thấy những giọng nói này thì muốn phá lên cười, nín thở tập trung tư tưởng suy nghĩ, nàng thề phải đột phá Tôn Hoàng tầng thứ chín.

Bình tĩnh lại tâm tình, tuy Vân Phong không rõ mọi chuyện vừa rồi thế nào, nhưng bây giờ nàng phải nhân cơ hội lần này đột phá. Năm màu luân phiên xoay chuyển điên cuồng ở xung quanh, tinh thần lực như thủy triều tuôn ra từ trong cơ thể. Khúc Lam Y nhếch môi tán thưởng. Rất tốt, xem ra Tiểu Phong Phong đã khôi phục lại bình thường rồi, tiếp theo…

Hai con người đen tuyền như màn đêm đột nhiên tràn ra tia máu mờ mịt. Ám nguyên tố từ bàn tay Khúc Lam Y tuôn ra, chậm rãi bao lấy ngọc bội màu đen bị mất phương hướng: “Nếu ngươi đã muốn đi ra, ta không ngại một tay kéo ngươi, đến bên trong cơ thể của ta thì thế nào!”

Hai mắt màu đỏ tươi hiện lên, vật gì đó trong ngọc bội màu đen đột nhiên phát ra một tiếng gào rú. Khúc Lam Y chậm rãi nhíu mày, màu đỏ tươi trong mắt càng đậm, ngọc bội màu đen bị Ám nguyên tố của hắn bao bọc tầng tầng kỹ càng, đã trở thành cái kén màu đen. Hai mắt màu đỏ tươi nhìn cái kén màu đen, môi mỏng của Khúc Lam Y nhếch lên đầy ý lạnh: “Không ngờ xương cốt của ngươi cứng như vậy!”

“Grừ…”

Tiếng gào rú phẫn nộ từ trong cái kén màu đen truyền ra, Khúc Lam Y lại lạnh lùng cười, tiếp tục quấn thêm vài tầng. Cái kén màu đen càng ngày càng lớn, Ám nguyên tố đạt tới cực hạn, mắt Khúc Lam Y hơi nheo lại…

“Bịch!”

Ám nguyên tố bao bọc xung quanh ngọc bội màu đen đều nổ vụn. Màu đỏ tươi trong mắt đen của Khúc Lam Y lập tức rút đi, mà lúc này ngũ hệ xung quanh Vân Phong lập tức bất động. Mắt đen đang đóng chặt đột nhiên mở ra, tia sáng chói từ sâu thẳm trong mắt đen đột nhiên xẹt qua, khí thế mạnh mẽ bắn ra ngoài, Hoàng Tôn cấp chín.

“Đột phá rồi!” Vân Tường kích động hô lên. “Ha ha, đột phá rồi, Hoàng Tôn cấp chín!”

Trong lòng Mộc Thương Hải thở phào nhẹ nhõm, cũng may… Cũng may có Khúc Lam Y ở bên… Nếu không, nếu gặp phải tình huống tương tự, hắn có thể làm được gì?

Trong mắt ba vị trưởng lão Vân gia cũng xẹt qua tia mừng rỡ. Tam trưởng lão cười ha ha: “Nha đầu đó thật sự không khiến cho chúng ta thất vọng. Tôn Hoàng cấp chín…”

Đại trưởng lão Vân gia hài lòng cười ha ha. Triệu hồi sư thế hệ thứ tư Tôn Hoàng cấp chín. Triệu hồi sư như vậy, cho dù là gia tộc lớn ở Nội vực cũng không thể nào có được. Vân Phong đúng là niềm kiêu ngạo của Vân gia.

Vân Phong vừa mở mắt ra lập tức thấy được vẻ mặt tươi cười của Khúc Lam Y đang nhìn mình, ngạc nhiên vì sao hắn lại xuất hiện ở đây: “Lam Y, sao chàng lại…”

Khúc Lam Y cười nhạt một tiếng, tay xoa xoa trán của Vân Phong. Lúc này Vân Phong mới phát hiện nàng đổ mồ hôi đầm đìa.

“Vừa rồi ta làm sao vậy?”

Khúc Lam Y ở đây nhất định là lúc mình vừa xảy ra chuyện. Ánh mắt Vân Phong quét qua lập tức nhìn thấy hai miếng ngọc bội trên tay hắn, một trắng một đen yên tĩnh nằm đó, không phát ra bất cứ động tĩnh gì. Mắt đen của Vân Phong đột nhiên nheo lại, chẳng lẽ ngọc bội màu đen lại tuôn ra Ám nguyên tố?

Khúc Lam Y lau sạch sẽ mồ hôi trên trán Vân Phong, trả ngọc bội màu đen cho nàng: “Tiểu Phong Phong, đừng có đeo tùy thân ngọc bội màu đen này nữa.”

“Ám nguyên tố trong này lại không bị khống chế nữa à?”

Ngón tay Vân Phong xẹt qua đường vân khắc sau miếng ngọc bội. Hình như đầu lâu Cự Long hơi chuyển động thì phải? Mắt đen của Vân Phong khẽ giật mình, chuyển động? Hình khắc làm sao có thể chuyển động? Lại cẩn thận xem lại, có lẽ là bản thân hoa mắt rồi…

“Phải nói là lão già bị giam trong này có chút vượt qua dự liệu của ta. Để đề phòng về sau nó lại như thế, đừng đeo tùy thân nữa. Pháp trận sinh mệnh trên miếng ngọc bội màu đen này đã bắt đầu mất tác dụng.” Vẻ mặt Khúc Lam Y nghiêm túc, Vân Phong cũng gật đầu, cất ngọc bội vào.

“Ba vị trưởng lão Vân gia và Vân Tường đều đang ở bên ngoài, chắc là tìm nàng có việc.” Khúc Lam Y nói một câu, Vân Phong gật đầu.

Mình đã thành công đột phá Tôn Hoàng cấp chín, tin tức này đối với bọn họ cũng có thể coi là tin vui rồi. Hai người từ trong đình viện đi ra, Mộc Thương Hải thấy Vân Phong vẫn bình thường mới hoàn toàn yên tâm.

Vân Tường vừa thấy Vân Phong đi ra lập tức chạy tới: “Vân Phong, Tôn Hoàng cấp chín, tốt lắm!”

Vân Phong cười cười, nhìn về phía ba vị trưởng lão. Ba vị trưởng lão cũng cười hài lòng gật đầu: “Nha đầu, vì Đại hội bình chọn, vất vả cho ngươi rồi.” Trong lòng ba vị trưởng lão đều hiểu rõ nguyên nhân vì sao Vân Phong liều mạng đến vậy.

Vân Phong khẽ cười một tiếng: “Không có gì, đây là việc ta nên làm.”

Thân là thành viên của Vân gia, quả thật nên làm gì đó vì Vân gia. Nhưng tất cả những gì mà Vân Phong làm đã vượt xa phạm vi hai chữ “nên làm” rồi.

“Lần này tới đây là để nói cho ngươi biết, ngày mai chuẩn bị xuất phát đến Nham thành rồi.” Vân Tường vui tươi hớn hở nói.

Vân Phong gật đầu: “Bạch gia có nói gì không?”

Nói đến đây Vân Tường lạnh lùng cười, tam trưởng lão nói: “Đương nhiên Bạch gia sẽ không bỏ qua cơ hội đồng hành cùng Vân gia. Suy nghĩ nguyên nhân trên nhiều phương diện, đại trưởng lão đã đáp ứng. Lần này ngươi và Vân Tường đến Nham thành trước, đại trưởng lão sẽ đi cùng các ngươi, hai vị này cũng có thể đi cùng. Còn ta sẽ cùng tam trưởng lão ở lại trông coi Vân gia, đề phòng có kẻ đột nhiên tấn công.”

“Đồng hành? Da mặt Bạch Chi Vu cũng không hề mỏng nhỉ. Lần này Bạch gia phái ra ba người nào, ba vị trưởng lão có biết không?” Khúc Lam Y ở một bên lười biếng hỏi một câu, ánh mắt lộ ra vẻ châm chọc.

Ba vị trưởng lão gật gật đầu, Vân Tường lạnh lùng cười: “Bạch gia không có Triệu hồi sư, lôi đài ma thú này chắc là muốn lấy Thuần thú sư thay thế rồi. Về phần Dược tễ sư đương nhiên là Bạch Khánh Phong. Còn thực lực thì chắc là Bạch Trác không thể nghi ngờ, thực lực của gã cũng là Tôn Hoàng cấp chín.”

“Vậy mà Bạch Khánh Phong kia lại là Dược tễ sư?” Khúc Lam Y ngạc nhiên

Vân Phong cười nhạt. Những cái này nàng cũng đã biết rồi. Bạch Chi Vu vốn không hề nghĩ tới lần này Bạch gia sẽ thua rất thảm. Nói đến Bạch Khánh Phong, gã vì Vân Tường mà trả giá cũng không ít. Nhưng không biết bao giờ Vân Tường mới cảm nhận được phần tâm ý này.

Sáng sớm hôm sau mọi người Vân gia tập trung ở một chỗ để đưa tiễn Vân Phong và Vân Tường. Từng đôi mắt tha thiết mang theo chờ mong và tín nhiệm. Vân Phong thấy, cảm nhận được, từng dòng nước ấm trào lên trong long.

Vân Lăng và Vân Tiêu Tiêu đi tới: “Vân Phong, ta tin tưởng ngươi!” Hai mắt Vân Lăng kiên định nhìn Vân Phong. Gã ta tin tưởng nàng, Vân gia dưới sự dẫn dắt của nàng chắc chắn sẽ đứng thứ nhất trong Đại hội bình chọn lần này.

Vân Phong cười, gật gật đầu: “Được, giao cho ta!”

Đang trong lúc ôn nhu tình cảm ấm áp này thì lại có một người rất không biết điều đến.

“Bạch gia chủ!”

Tiếng gọi của trưởng lão Vân gia khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt quét tới. Bạch Chi Vu vốn đang trưng lên vẻ mặt tươi cười đi đến, giống như ngày thường rất hòa ái, nhưng ánh mắt của người Vân gia lại suýt chút nữa làm cho người lão cứng đờ ra một chỗ.

“Khụ khụ.”

Vân Tường vô ý thức ho một câu, rất nhiều người Vân gia mời chuyển ánh mắt, trong lòng đều chửi bới mãnh liệt: Con mẹ nó, lão khốn kiếp Bạch Chi Vu này vẫn còn mặt mũi mà đến đây.

Vài người trẻ tuổi Vân gia có chút xa cách bất hòa khiến cho Bạch Chi Vu cảm thấy vô cùng lúng túng, đành cười trừ vài tiếng. Bạch Khánh Phong đi theo sau lưng lúc gặp Vân Tường không khống chế nổi mà hô lên. Vân Tường chỉ đảo mắt qua rồi nhìn đi chỗ khác. Nhưng cái nhìn này cũng khiến cho Bạch Khánh Phong vui vẻ.

“Vân Lăng, Tiêu Tiêu, lâu rồi không gặp.”

Bạch Chi Vu quét mắt đến Vân Lăng và Vân Tiêu Tiêu, vẻ mặt lập tức hòa nhã đi qua. Vân Tiêu Tiêu lùi lại vài bước, trái lại Vân Lăng rất bình thản, còn ngẩng đầu cười với Bạch Chi Vu.

Bạch Chi Vu cười ha ha: “Vân Lăng à, Bạch bá bá còn tưởng người được chọn tham gia đại hội bình chọn sẽ là người. Dù sao ngươi cũng là thiên tài đồng lứa của Vân gia. Nhưng Vân Phong tham gia cũng là chuyện đương nhiên, đối với Vân gia mà nói cũng càng thêm chắc chắn. Chỉ có điều Bạch bá bá vẫn thấy tiếc cho ngươi.”

Vân Phong ở một bên nghe mà cười khẩy. Lão thất phu Bạch Chi Vu này trước khi đi rồi mà vẫn còn muốn chia rẽ ly gián, tâm tư quả thực độc ác vô cùng. Nhưng chỉ có điều ly gián đã không còn tác dụng nữa rồi, Bạch Chi Vu vẫn còn không biết cái bộ mặt này của hắn đã bị người Vân gia nhìn thấu hết rồi, tâm tư xấu xa của hắn nhìn cái là biết.

Vân Lăng cười cười: “Ta không tham gia cũng là bình thường thôi. Nhưng Vân Phong là trụ cột của Vân gia chúng ta, Đại hội bình chọn lần này nàng tham gia cũng là điều tất nhiên. Ta không có một câu oán hận nào cả.”

Bạch Chi Vu cười ha ha, không ngừng cố gắng, không đạt được mục đích thì không bỏ qua: “Nhưng trong lòng Bạch bá bá, ngươi mới là người ưu tú nhất.”

Vân Lăng cười trả lời: “Ta còn trẻ, tất nhiên sẽ không vội. Thực lực sao, phải từ từ mới có.”

Bạch Chi Vu ngây người, cảm giác có chỗ nào không đúng lắm. Vân Lăng lại cười tiếp: “Ngược lại là Bạch bá bá đó, thay vì quan tâm ta thì hãy quan tâm nhiều hơn một chút, khi nào Bạch gia mới sinh ra được một Triệu hồi sư đi.”

Da mặt Bạch Chi Vu đột nhiên co lại. Những lời này không thể nghi ngờ là một cái tát hung hăng vào mặt hắn. Nếu Bạch gia có Triệu hồi sư thì hắn cũng sẽ không phải đánh chủ ý lên Vân gia. Bạch Chi Vu cố gượng cười rồi quay người đi ra, nói với đại trưởng lão Vân gia: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên đi thôi.”

Bạch Chi Vu nói xong câu đó rồi bước nhanh ra cửa lớn Vân gia, sắc mặt thối vô cùng. Bạch Khánh Phòng và hai người trẻ tuổi Bạch gia khác vội vàng đi theo. Trưởng lão Vân gia cười, vẻ mặt sung sướng đi ra ngoài. Vân Tường giơ ngón tay cái với Vân Lăng, Vân Lăng cười vui vẻ, Vân Phong cũng giơ ngón tay cái lên với hắn, những lời nói đó quả thực đặc sắc vô cùng.

Sắc mặt Vân Lăng đỏ lên, nhìn bóng lưng sắp đi xa của Vân Tường và Vân Phong, hô to một tiếng: “Vân Phong, Vân Tường, cố lên!”

Vân Tường và Vân Phong cùng quay đầu, khóe miệng nhếch lên, hai người liếc nhau, cùng nói: “Yên tâm, giao cho ta.”

Người Vân gia trong lòng ấm áp, hốc mắt hơi đau xót, nhìn hai bóng lưng của người trẻ tuổi cứ thế đi ra khỏi cửa lớn Vân gia, lòng bọn họ rung động. Đại hội bình chọn lần này quyết định tương lai của Vân gia, mà tương lai của Vân gia đè trên vai hai người bọn họ.

Vân Phong, Vân Tường, còn có Khúc Lam Y, Mộc Thương Hải bốn người đi ra cửa lớn thì thấy Bạch Chi Vu đang chờ bên ngoài, sắc mặt dịu đi rất nhiều. Thấy bọn họ đi ra, Bạch Chi Vu lập tức cười nói: “Đường đi đến Nham thành nói xa thì không xa, nói gần cũng không gần. Để Thuần thú sư của Bạch gia tiễn các ngươi một đoạn.”

“Ta thấy việc này cũng không cần Bạch gia chủ phí tâm.”

Khúc Lam Y ở một bên lười biếng nói, ánh sáng màu xanh từ nhẫn khế ước thoáng hiện ra, Sư Ưng cực lớn xuất hiện. Bản thể của Sư Ưng xuất hiện tất nhiên vô cùng chói mắt, Vân Tường thấy cũng không kiềm chế được sự sợ hãi và thán phục. Sư Ưng to quá, đẹp quá! Cũng không biết có phải có hai cánh giống bên ngoài không.

Đại trưởng lão Vân gia cười nhạt một tiếng: “Bạch gia chủ, thật sự không cần phí tâm đâu.” Ông tung người nhảy lên lưng Lam Dực, Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải cũng như thế.

Vẻ mặt Vân Tường kích động nhảy lên theo, Vân Phong nhìn vẻ mặt Bạch Chi Vu gần như sụp đổ, nhẹ giọng cười: “Bạch gia chủ, theo sát một chút.”

Huyệt thái dương của Bạch Chi Vu nảy vài cái, Vân Phong thả người nhảy lên phần lưng của Lam Dực, đôi cánh to lớn của Sư Ưng đột nhiên vỗ mạnh mang theo một trận gió mãnh liệt, thổi khiến mái tóc của Bạch Vu Chi bay loạn.

Bạch Vu Chi nhìn Sư Ưng trên không trung, lạnh lùng cười: “Chỉ có hai tuyển thủ dự thi, ta cũng muốn xem xem Vân gia có năng lực gì để có thể giành được hạng nhất trong lần này! Có bản lĩnh ngươi trở lại Nội vực đi, nếu không… Lần này ta cũng lười cho các ngươi đi cùng! Chúng ta đi!”

Bạch Chi Vu hung tợn nói xong, đột nhiên vung tay lên, Thuần thú sư Bạch gia lập tức thả ra một con ma thú, nhưng so với Sư Ưng thì thật sự kém hơn nhiều. Sắc mặt Bạch Chi Vu đen lại, nhảy lên. Mấy người Bạch gia cũng bay vào không trung ngay sau đó, đi theo Sư Ưng của Vân Phong.

“Lão khốn khiếp kia chắc cũng không còn bao nhiêu nhẫn nại nữa rồi.” Vân Tường quay đầu nhìn thoáng qua, mày rậm nhíu lại.

Vân Phong gật đầu: “Sau khi tham gia Đại hội bình chọn đợt này, nếu Vân gia không thể trở về Nội vực, có lẽ Bạch Chi Vu sẽ động thủ. Dùng đầu óc của Bạch Chi Vu tất nhiên không thể nào đến một mình được, nếu hắn còn không biết xấu hổ, có thể hợp tác với Khương gia.”

“Đúng là vô liêm sỉ đến cực độ!”

Vân Tường oán hận mắng một câu, Vân Phong ở một bên bật cười. Đại trưởng lão Vân gia đứng phía trước, cười híp mắt nghe giọng nói vui vẻ đằng sau, đôi mắt cơ trí nhìn bầu trời rộng lớn phía trước. Toàn bộ trọng trách lần này đè nặng lên vai hai hậu bối này, quả là đã làm khó rồi. Cũng may nha đầu Vân Phong trở về đúng lúc. Nếu lần này Vân gia có thể quay trở lại Nội vực… Một tia sáng đột nhiên xẹt qua đáy mắt của đại trưởng lão Vân gia, xem ra có lẽ phiền phức của Vân gia mới thật sự bắt đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.