Diêu gia chủ đã chết ở Vân gia, mấy vị gia chủ gia tộc hạng nhất khác toàn bộ kinh hãi không biết làm thế nào cho phải. Mặc Trường Ca nhìn thấy màn huyết tinh này cũng không tránh khỏi nhíu mày, hành động này của Vân Phong ở Thiên Tuyết điện liệu có ổn không?
“Vân Phong…” Mặc Trường Ca mở miệng định nói gì đó, nhưng Vân Phong mắt lạnh như băng quét tới, Mặc Trường Ca chỉ cảm thấy đau lòng.“Mặc Trường Ca, đừng tưởng rằng ta không biết vì sao hôm nay những người này tìm tới đây.”
Sắc mặt Mặc Trường Ca sầm xuống. Mấy vị gia chủ khác giờ phút này bị khí thế của Vân Phong làm cho chấn động đến nói không nên lời. Trước mặt rõ ràng chỉ là một nhóc con hai mươi mấy tuổi, nhưng lại khiến cho những nhân vật uy tín danh dự như họ ở Thiên Tuyết điện bị dọa đến bực bội uất ức như vậy. Mấy gia chủ nghĩ tới đây trong lòng đều cảm thấy bị đè nén, càng thêm vài phần phỉ nhổ cái chết của Diêu gia chủ. Đều bởi vì tin lời của lão già kia mà bọn họ mới bị chia rẽ như bây giờ, vừa hay cái chết của lão có thể để cho Vân gia phát tiết.
“Vân Phong, đại ca và ta không phải…” Mặc Trường Ca vội giải thích gì đó, nhưng Vân Phong lại cười lạnh nhạt.
“Từ Trung đại lục trở lại mới một năm rưỡi, gia chủ Thiên Tuyết điện đã không kìm nén được, lộ ra cái đuôi hồ ly, liệu có vội quá không?”
Trung đại lục? Tất cả mọi người có mặt đều ngây người, sắc mặt mấy gia chủ đại biến. Vân Phong của Vân gia từng đi qua Trung đại lục? Cả nơi này nàng cũng từng đi qua? Thậm chí có thể tới lui tự nhiên như vậy?
Sắc mặt Mặc Trường Ca biến đổi, môi mỏng mím lại có chút nói không nên lời. Ánh mắt Vân Phong càng lạnh hơn: “Lúc trước ngươi xuất hiện ở Đông đại lục ta đã hoài nghi. Một người Tây đại lục như ngươi vì sao tự dưng chạy đến Đông đại lục, thậm chí còn xuất hiện ở nơi có quan hệ với Vân gia ta.”
Mắt đen của Mặc Trường Ca lóe lên, không nói gì. Vân Phong tiếp tục mở miệng: “Sau khi ngươi rời khỏi, ta cũng không rảnh nghĩ đến vấn đề này. Cho đến khi ngươi xuất hiện lần nữa, lúc ta biết ngươi là đệ đệ ruột của Thiên Tuyết điện chủ, ta mới hiểu thông suốt. Sao hả? Ngươi cảm thấy hứng thú với Vân gia ta như vậy sao?”
Vân Thiên Phàm và Vân Lạc Trần hít sâu, sắc mặt Mặc Trường Ca đột nhiên tối sầm lại, không nói được gì.
“Thiên Tuyết điện chủ dung túng ngươi dạo chơi tứ phương, tất nhiên cũng có tâm tư của mình. Lần này đi Trung đại lục một chuyến, chắc hẳn trong lòng Thiên Tuyết điện chủ hưng phấn vô cùng. Còn Mặc Trường Ca ngươi, cũng mang một chút tin tức ngươi không nên biết đi nói cho huynh trưởng của ngươi, ta nói đúng không?”
Giọng nói của Vân Phong như thanh kiếm nguội lạnh, cắm thẳng vào trái tim Mặc Trường Ca. Hắn đứng đó, sắc mặt trầm ngâm, có lẽ hắn cũng không biết nên nói gì.
Mấy vị gia chủ nghe đến đó hoàn toàn không hiểu gì. Lời của Vân Phong khiến họ ngơ ngác. Cho dù lời của Vân Phong thật khó hiểu, nhưng họ cũng biết rõ ràng ý của Vân Phong muốn truyền đạt, Thiên Tuyết điện chủ đã có mưu đồ từ lâu đối với Vân gia.
“Tưởng rằng Vân gia không thể thiếu Thiên Tuyết điện sao? Tưởng rằng có thể động thủ với Vân gia dưới con mắt của ta sao?” Vân Phong đột nhiên quát lạnh một tiếng.
Mặc Trường Ca lập tức ngẩng đầu cười lạnh nhạt vài tiếng: “Vân Phong, trong lòng ngươi, ta tồi tệ như vậy sao?”
Đôi mắt đen trong veo nhìn thẳng Mặc Trường Ca. Mặc Trường Ca hoảng hốt thấy đằng sau ánh mắt kia là một bầu trời trong vắt. Trên đời này, nữ tử có thể sở hữu đôi mắt trong veo như thế cũng chỉ có một mình Vân Phong thôi.
“Mặc Trường Ca, dã tâm của Thiên Tuyết điện chủ đã xác định chúng ta không thể trở thành bằng hữu.”
Mặc Trường Ca đắng chát nhếch môi: “Ra là vậy…”
“Nói cho lệnh huynh của ngươi biết, hãy sớm từ bỏ tâm tư kia. Trừ phi Vân gia đồng ý, ngoài ra không ai được phép trục lợi từ Vân gia, không ai có thể dòm ngó, lợi dụng Vân gia. Nếu như hắn vẫn không chịu từ bỏ ý định, Thiên Tuyết điện sẽ trở thành Tạp Lan đế quốc thứ hai.”
Mặc Trường Ca cười ha ha: “Đại ca nghe thấy lời này, cũng có thể sẽ hiểu được…” Mặc Trường Ca nhìn thật sâu vào mắt Vân Phong, dường như muốn xuyên thấu lòng Vân Phong: “Bỏ qua thân phận, bỏ qua Thiên Tuyết điện, bỏ qua tất cả mọi thứ, nàng vẫn một mực từ chối ta như thế sao?”
Vân Phong khẽ giật mình, khuôn mặt hơi cúi xuống, không trả lời ngay. Mặc Trường Ca cứ như vậy lẳng lặng đợi, như đang đợi tuyên án. Lần tuyên án này có thể sẽ cứu rỗi trái tim của y, cũng có thể đẩy y vào vực sâu không đáy.
Vân Phong hơi quay người: “Nếu bỏ qua hết tất cả, ta sẽ không gặp ngươi.”
Mặc Trường Ca khẽ giật mình, khóe miệng nở nụ cười đắng chát. Sẽ không gặp nhau… cũng không có bất kỳ liên hệ. Vân Phong, có phải ngoại trừ tên nam nhân kia, không ai có thể bước vào trái tim nàng?
Mặc Trường Ca nhẹ lắc đầu, đứng dậy ra ngoài: “Yên tâm, ta sẽ chuyển cáo lời của nàng cho đại ca không sót một chữ. Còn Diêu gia không cần nàng động thủ, đại ca sẽ xử lý gọn gàng.”
Vân Phong mặt lạnh lùng không nói gì, trầm mặc nhìn bóng lưng Mặc Trường Ca rời đi. Mấy vị gia chủ khác thấy Mặc Trường Ca đã rời đi, lập tức chạy trối chết. Khi màn khôi hài kết thúc, các chiến sĩ Vân gia quân mặc dù muốn ở lại cùng tiểu thư nhà mình một lúc, nhưng nhìn ra Vân Phong có rất nhiều lời muốn nói với Vân Thiên Phàm và Vân Lạc Trần, các chiến sĩ Vân gia quân dọn dẹp thi thể bị tàn phá của Diêu gia chủ xong đều lui ra ngoài.
Bên trong chính sảnh khôi phục yên tĩnh hoàn toàn, Vân Thiên Phàm tiền tư hậu tưởng giật mình mở miệng: “Phong Nhi, ý của con là Thiên Tuyết điện chủ đã nhòm ngó Vân gia rất lâu rồi, hơn nữa là Vân gia của Đông đại lục?”
Vân Lạc Trần nghe thấy lời vừa rồi của Vân Phong cũng giật mình. Vân Phong gật đầu: “Lúc trước thấy Mặc Trường Ca ở Chúng Thần Di Chỉ của Đông đại lục. Thật ra Chúng Thần Di Chỉ là sở hữu của Vân gia, còn gọi là Vân Điện.”
Vân Thiên Phàm và Vân Lạc Trần kinh ngạc lần nữa, nhất là Vân Thiên Phàm. Mặc dù ông biết Vân gia bất phàm, nhưng không ngờ Vân gia còn có loại vật này.
“Vân gia lệnh của con bị người ta động tay động chân cũng phát hiện ở Vân Điện. Lúc trước con cũng không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ liên kết mọi chuyện lại với nhau, Thiên Tuyết điện chủ đã sớm để mắt tới Vân gia, chắc hẳn hắn cũng hao tâm tổn trí thăm dò rất nhiều, xác định Vân gia không đơn giản. Nhất là lần này đi Trung đại lục, Mặc Trường Ca cố ý rời đi tất nhiên cũng để thoát khỏi ta, y khám phá được gì con cũng không biết được.”
“Mặc Trường Ca thật sự nói tất cả cho Thiên Tuyết điện chủ biết sao?” Vân Lạc Trần nhịn không được hỏi.
Vân Phong không trả lời, thật lâu mới mở miệng: “Y nói hay không cũng không quan trọng, ta quả thực không ngờ dã tâm của Thiên Tuyết điện chủ lại lớn như thế. Hắn muốn vào Trung đại lục. Hơn nữa, hắn muốn mượn lực lượng của Vân gia để đạt được mục đích của hắn.”
“Vô liêm sỉ!” Vân Lạc Trần nghiến răng nghiến lợi hét lên một tiếng.
Vân Thiên Phàm nhíu mày: “Xem ra Vân gia không thể tiếp tục lưu lại trong Thiên Tuyết điện rồi.”
“Không.” Vân Phong nhìn Vân Thiên Phàm: “Thiên Phàm thúc, cho dù Vân gia ở đâu đều không tránh khỏi bị người ta dòm ngó, bị người lợi dụng. Từ xưa đến nay, Vân gia đều như thế. So với hai điện khác, Thiên Tuyết điện vẫn là lựa chọn tốt nhất. Nếu Thiên Tuyết điện chủ nghe xong lời vừa rồi của con, trong lòng cũng hiểu rõ, hắn cũng biết bây giờ hắn hoàn toàn không phải đối thủ của con.”
“Nhưng về lâu dài mà nói…”
Vân Phong cười ha ha: “Thiên Phàm thúc, tất nhiên là người Vân gia phải trở về nhà. Thiên Tuyết điện này không phải căn cơ gốc rễ của Vân gia, đợi chuyện của tổng bộ Vân gia giải quyết xong, con tin là, Vân gia của Đông Tây đại lục sẽ trở về căn cơ gốc rễ của mình.”
Mắt đen của Vân Thiên Phàm khẽ chớp. Nhiều năm như vậy, không có một ngày nào là ông không hy vọng lá rụng về cội. Người Vân gia sớm muộn cũng về nhà, trở về cội nguồn của mình.
“Trước mắt không biết tình hình tổng bộ Vân gia như thế nào, bây giờ cũng chỉ có thể tạm thời ở Thiên Tuyết điện, cũng có lẽ…” Vân Phong thoáng nhíu mày suy nghĩ: “Thiên Phàm thúc, hay là thúc đi về phía Đông đại lục, thúc thấy sao?”
Vân Thiên Phàm và Vân Lạc Trần đều ngây người, cuối cùng Vân Thiên Phàm cười khẽ lắc đầu: “Phong Nhi, ta biết con có ý tốt, nhưng chúng ta không thể rời khỏi nơi này.”
Vân Phong thở dài một tiếng không nói gì nữa. Nếu đổi lại là phụ thân mặt than, e là đáp án cũng giống nhau. Cho dù bất lực như thế nào, mảnh đất này cũng là nơi sinh dưỡng Vân gia, đương nhiên có cảm tình sâu đậm.
“Tốt! Trải qua hôm nay Thiên Tuyết điện chủ sẽ tự lượng sức. Vân gia tận lực cách xa bọn họ là được.”
“Yên tâm đi Vân Phong, ta và phụ thân đều ước gì cách xa bọn họ.”
Vân Phong cười gật đầu. Nếu như Thiên Tuyết điện chủ không để tâm cảnh cáo của nàng, vậy thì đừng trách nàng bất nghĩa. Với cá tính của Thiên Tuyết điện chủ, hắn biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Chuyện trước kia bỏ qua, dù sao cũng không tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì với Vân gia. Nếu như sau này hắn vẫn chưa từ bỏ ý định đối với Vân gia, nàng sẽ không bỏ qua.
Từ sau hôm đó, Thiên Tuyết điện chủ và Mặc Trường Ca không đến Vân gia nữa, có thể nói là kéo giãn mối quan hệ với Vân gia trong phút chốc. Nhưng chuyện này vẫn không thay đổi được ấn tượng về Vân gia trong lòng các gia tộc lớn nhỏ, nhất là việc Diêu gia bị nhổ tận gốc, biến mất hoàn toàn. Hơn nữa, trải qua ngày đó, trong lòng mấy vị gia chủ gia tộc đều sợ hãi, giống như nghiêm lệnh nói cho người trong gia tộc rằng, không có việc gì thì không nên liên hệ với người của Vân gia, tốt nhất nên tránh mặt. Càng không được nói xấu Vân Phong và Vân gia.
Vân gia trở lại thời kỳ bình yên như lúc ban đầu, cho dù nét bình yên này khiến người ta khiếp sợ, nhưng người Vân gia vốn cũng không quan tâm. Từ nhỏ bọn họ đã có tính tình như thế, không thích tranh đấu với người khác, chỉ cầu bản thân được sống bình yên, thanh tĩnh tự tại.
Vân Phong cũng không rời đi ngay. Vân Phong cảm thấy Thiên Tuyết điện chủ chưa hoàn toàn từ bỏ hy vọng. Tâm tư trù tính lâu như vậy, hao tốn bao nhiêu công sức tiền bạc, đâu phải chỉ một hai câu là có thể dễ dàng từ bỏ được. Vân Phong cũng không vội, trước khi nàng rời khỏi Tây đại lục, tất nhiên sẽ cho Thiên Tuyết điện chủ một lần cáo biệt khó quên. Nhưng trước mắt, Vân Phong phải giải quyết một nhân vật đau đầu khác: Nhị Lôi.
Tấn thăng đến Tôn Hoàng cấp tám, Nhị Lôi Tôn Hoàng cấp sáu, Vân Phong đương nhiên đủ thực lực để khế ước. Vào ngày Vân Phong đột phá, Nhị Lôi ở Long Điện cuồng tiếu làm càn, mang theo một tia điên cuồng như thế. Nhưng lúc ấy Vân Phong vì phải giải quyết sự tình Vân gia nên cũng không để ý đến nó, sau khi giải quyết xong, việc khế ước Nhị Lôi trở nên vô cùng cấp bách.
“Vân Phong, lão tử cho rằng còn phải đợi một thời gian ngắn, nhưng ngươi đã khiến lão tử thay đổi cách nhìn với ngươi.” Trên không trung, Nhị Lôi và Vân Phong mặt đối mặt nhìn nhau. Mặc dù vẫn ngông cuồng, nhưng Nhị Lôi lại lộ ra ý tán thưởng Vân Phong.
Vân Phong cười, hai mắt Nhị Lôi hiện lên ánh sáng tím sau mái tóc: “Vân Phong, chẳng lẽ ngươi lại cho rằng chỉ cần đạt tới Tôn Hoàng cấp tám, sẽ có thể nhẹ nhàng khế ước lão tử?”
Vân Phong cười ha ha: “Tất nhiên ta không nghĩ như vậy.”
“Ha ha ha ha ha ha ha, tốt! Ngươi và lão tử đường đường chính chính đánh một trận. Thắng lão tử, lão tử sẽ cam tâm để ngươi khế ước!”
Vân Phong cười khẽ, cặp môi đỏ mọng giương lên: “Rất tốt, cũng được.”
Nhị Lôi đột nhiên ngẩng đầu lên, tóc rối bời vẫn luôn che chắn trên sống mũi đột nhiên nhếch lên, nốt ruồi màu vàng nơi khóe mắt lần đầu tiên xuất hiện trước mắt Vân Phong. Vân Phong nhìn thấy nốt ruồi màu vàng kim, Nhị Lôi lại có dấu hiệu màu vàng kim sao?
“Vân Phong, đừng tưởng rằng ngươi đạt đến Tôn Hoàng cấp tám là có thể thắng lão tử!”
Vân Phong cao giọng cười sang sảng, cổ tay nhẹ chuyển, nắm ma thú sư tôn truyền thừa trong tay: “Ta chưa bao giờ xem thường bất kỳ một đối thủ nào.”
“Những lời này lão tử thích!” Nhị Lôi cao giọng quát, thân thể giống như tia chớp phóng tới Vân Phong. Lôi Điện màu tím nồng đậm lan tràn ngay lập tức, ngân xà nhỏ như cuồng vũ giáng xuống cùng với âm thanh mạnh mẽ của lôi điện.
Lôi nguyên tố vô cùng nồng đậm. Vân Phong mắt đen nhíu lại, ma trượng trong tay đột nhiên xoay tròn: “Thổ chi thuẫn!”
Thổ nguyên tố nhanh chóng tập kết trước mặt Vân Phong, hình thành một mặt tường thổ thuẫn phòng ngự dày dặn. Nhị Lôi ha ha cuồng tiếu, bàn tay đột nhiên duỗi ra, rồi nắm lại.
“Cái đó vốn không thể ngăn được lão tử!” Nắm đấm bị Lôi nguyên tố vây kín mít, mang theo vô số ngân xà mạnh mẽ đánh vào phía trên thổ thuẫn. Một tiếng nổ vang mạnh, thổ thuẫn của Tôn Hoàng cấp tám lại bị Nhị Lôi đánh vỡ tan tành.
Vân Phong nhảy qua một bên, nhìn thổ thuẫn bị tan rã, tâm tư xoay chuyển. Nhị Lôi là Tôn Hoàng cấp sáu mà lại có thể đánh vỡ thổ thuẫn cao hơn nó hai cấp, có thể thấy được lực bạo phát của nó hung hãn cỡ nào. Nếu là lực bạo phát, nghĩa là không thể kéo dài.
Thân hình hóa thành một đạo bóng đen không ngừng di chuyển trong không gian. Nhị Lôi nhìn thân hình Vân Phong di động rất nhanh thì nhíu mày, ngân xà trên người không ngừng kêu gào bất mãn: “Vân Phong, kéo dài thời gian vô dụng với lão tử!” Cánh tay đột nhiên duỗi ra hai bên, vài con ngân xà nhỏ quấn quanh thân thể bay ra, xen lẫn âm thanh giống như tiếng sấm.
Quả nhiên cá tính lỗ mãng, phương thức công kích cũng quá mức thô lỗ như vậy. Vân Phong cười thầm, nhưng cũng không dám khinh thường những con ngân xà bay ra bốn phía kia. Mỗi con rắn nhỏ uốn éo kia xen lẫn tiếng sấm đều ngưng tụ lực lượng cuồng mãnh bị đè nén.
Thân hình Vân Phong nhanh chóng né được hằng hà sa số con ngân xà, Nhị Lôi đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Vân Phong không ngừng trốn tránh, ngửa đầu cười lớn: “Ha ha ha ha ha ha ha! Vân Phong, chiêu sau của lão tử còn chưa tung ra.”
“Quá kiêu ngạo rồi!” Tiếng nghiến răng nghiến lợi của Tiểu Hỏa đột nhiên vang lên trong đầu Vân Phong.
“Tiểu Phong, dùng nguyên tố dung hợp chưởng nó.” Giọng nói tức giận của Yêu Yêu cũng truyền đến. Mặc dù Lam Dực không nói chuyện, nhưng nhìn bộ dạng Nhị Lôi nghênh ngang như thế cũng cực kỳ bất mãn.
Nguyên tố dung hợp? Vân Phong cười khổ. Nếu quả thật sử dụng cái đó, Nhị Lôi có thể sẽ bị thương tích không nhẹ. Chỉ cần đánh thắng nó thôi, không cần phải nặng tay như vậy.
“Chủ nhân, phải quyết liệt hạ nhục nhuệ khí của nó!” Lam Dực lên tiếng.
Sự tồn tại của Vân Phong trong lòng ba con ma thú không phải bình thường. Chúng có thể vì Vân Phong kính dâng tính mạng của bản thân. Trong lòng bọn chúng không có bất cứ người nào có thể vượt qua vị trí của Vân Phong. Nhị Lôi nhiều lần ngông cuồng như thế, tất nhiên khiến cho ba con ma thú khế ước sinh lòng khó chịu. Chủ nhân bọn chúng luôn tự hào nào có thể bị nó xem thường như thế.
“Có thể có được bản thể ma thú khác người như vậy, cũng nên kiêu ngạo một chút.” Giọng Vân Phong mang theo ý cười. Nghĩ đến bản thể Nhị Lôi, nàng không nhịn được bật cười. Đấy nào phải rồng… Thế mà nó cứ thề son sắt cho rằng mình là rồng.
Mắt đen quét về phía Nhị Lôi đối diện đang rất hưng phấn, Vân Phong cảm nhận được nó không ngừng tăng vọt chiến ý. Muốn cho nó tâm phục khẩu phục, tất nhiên là phải đánh cho nó hoàn toàn trở tay không kịp. Về phần thái độ cuồng ngạo của nó, sau này có thể từ từ dạy dỗ.
Ánh sáng tím trong mắt Nhị Lôi càng ngày càng rõ rang. Ngân xà trên người cũng múa càng ngày càng kịch liệt. Tiếng sấm sét dần dần vang lên, nguyên tố màu tím nồng đậm từ trong thân thể của nó tràn ra không ngừng điên cuồng bao vây xung quanh Nhị Lôi.
Vân Phong cảm thụ được mức độ nồng đậm của Lôi nguyên tố, ma trượng trong tay xoay chuyển, nhỏ tiếng cười: “Lôi nguyên tố, mô phỏng hóa!”
Nhị Lôi nghe được khẽ giật mình, chỉ thấy chung quanh ma trượng của Vân Phong đột nhiên xuất hiện Lôi nguyên tố nồng đậm không thua gì bản thân mình tụ tập phía sau nàng. Sau đó, một đầu rồng cực lớn xuất hiện từ sương mù lôi điện màu tím, với cặp mắt màu tím và cặp lợi trảo sắc nhọn mang theo tia sáng tím chói mắt.
“Đó là…”
Nhị Lôi nhìn thấy ma thú lôi hệ mô phỏng hóa của Vân Phong thì không tránh khỏi ngây dại. Đôi mắt si dại nhìn đầu rồng cực lớn sau lưng Vân Phong, tim đột nhiên nhảy mạnh vài cái. Vân Phong thấy Nhị Lôi lộ ra vẻ mặt như thế thì không kiềm chế được khẽ cười. Quả thật như thế, nàng đã thành công chuyển dời ánh mắt của đồ ngốc này rồi.
Lôi Long màu tím đột nhiên mở miệng, một tiếng rồng ngâm vang lên xa xôi, Nhị Lôi chợt thấy tim mình bị kích động vô cớ. Đã bao lâu rồi, nó không nghe thấy cái âm thanh này? Đã bao lâu nó không gặp rồng rồi? Ngay khi nó bị Lôi Long màu tím thu hút chú ý, ma trượng trong tay Vân Phong đã nhắm ngay nó, cặp môi đỏ mọng giương nhẹ: “Khế ước chi trận, mở!”
“Đùng!”
Khế ước chi trận ngũ sắc cực lớn xuất hiện ở dưới chân Nhị Lôi. Lúc này Nhị Lôi mới tỉnh ngộ, nhưng đã muộn rồi.
“Vân Phong, ngươi lừa lão tử!” Nhị Lôi nhìn khế ước chi trận ngũ sắc dưới chân mình, lập tức muốn phi thân ra ngoài.
Nhưng Vân Phong lại cười ha ha, thân thể đột nhiên nhảy lên không trung: “Nhị Lôi, binh bất yếm trá! Lôi hệ khế ước, hiện!”
Tứ hệ của khế ước chi trận ngũ sắc rút lui toàn bộ, chỉ còn lại có Lôi nguyên tố màu tím. Ngay lập tức, khế ước chi trận cực lớn tràn đầy màu tím nồng đậm, còn mang theo cả tiếng sấm sét đùng đùng.
“Con mẹ nó, lão tử không phục!” Nhị Lôi đứng trong khế ước chi trận chợt hét lên một tiếng.
Thân thể Vân Phong đột nhiên rơi xuống, Nhị Lôi chỉ kịp nghe thấy tiếng xé gió. Chỉ trong chớp mắt, Vân Phong đã đến gần trước mắt. Tóc rối của Nhị Lôi bị thổi bay hoàn toàn, lộ ra hai mắt giấu kín sau tóc. Tia sáng tím nhạt từ chỗ sâu trong đáy mắt thoáng hiện, và cả nốt ruồi màu vàng kim nơi khóe mắt nữa. Mắt đen và mắt tím nhạt nhìn nhau, Nhị Lôi đột nhiên im bặt, đơn giản vì ma trượng trong tay Vân Phong đã đặt trước ngực nó, ngay vị trí trái tim.
“Một lần, thắng bại đã rõ.” Vân Phong nhếch môi, lạnh nhạt lên tiếng.
Nhị Lôi vô tình nuốt nước miếng, bất luận Vân Phong khởi động loại nguyên tố lực nào cũng có thể lấy mạng của nó ngay lập tức. Mặc dù nó có thể không chết, nhưng nó đã thua.
Hào quang màu tím lóe lên trong mắt đen của Vân Phong. Ánh mắt Nhị Lôi sáng lên, chỉ nghe được giọng nói trong trẻo vang lên bên tai.
“Ta lập khế ước, từ nay về sau ngươi là ma thú của ta, khế!”
Khế ước chi trận màu tím đột nhiên bắn ra ánh sáng tím cực lớn, bao phủ hoàn toàn bóng dáng của hai người Vân Phong và Nhị Lôi trong đó, một loại liên hệ kỳ diệu xuất hiện giữa hai người. Vân Phong hoảng hốt nhìn thấy một con cự long màu tím xuất hiện trên người Nhị Lôi, nhưng lập tức biến mất không còn dấu vết.
Ánh sáng tím nồng đậm truyền ra từ trong ngực Nhị Lôi, chậm rãi quấn lên ngón tay Vân Phong, rồi lập tức bám chặt. Ngưng kết. Nhẫn khế ước lôi hệ xuất hiện.
Khế ước chi trận dưới chân Nhị Lôi chậm rãi biến mất. Trở thành ma thú khế ước của Vân Phong, giờ phút này nó có chút ngẩn ngơ, nhìn Vân Phong với ánh mắt rất kỳ lạ. Hai chữ chủ nhân mãi vẫn không nói ra miệng được.
Vân Phong thấy vậy khẽ cười: “Không sao, xưng hô mà thôi, gọi tên của ta cũng được.”
Nhị Lôi đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, lúc này chợt nghe thấy tiếng của ba con ma thú khế ước khác: “Lợi cho nó quá rồi!”“Đúng đó, đúng đó. Tiểu Phong, nó phải gọi chủ nhân mới đúng!”
Nhị Lôi nghe thấy đột nhiên gào thét: “Con mẹ nó, lão tử cứ gọi Vân Phong đó! Có phải ba người các ngươi chán sống không? Có bản lĩnh ra đây đánh với lão tử một trận.”
“Bổn đại gia sớm không vừa mắt ngươi rồi!” Tiếng Tiểu Hỏa táo bạo vang lên.
Yêu Yêu cũng không cam chịu yếu thế gia nhập: “Ta cũng nhìn ngươi không vừa mắt. Tiểu Phong không nên khế ước ngươi!”
“Nhị Lôi, nếu như ngươi muốn đánh, ta đồng ý phụng bồi.” Giọng nói lạnh như băng của Lam Dực vang lên.
Vân Phong nghe bốn con ma thú xào xáo thành đoàn, không tránh khỏi cười khổ. Xem ra thời gian sau này sẽ không nhàm chán.
“Con mẹ nó, Vân Phong! Thả ba bọn họ ra đi!”
Vân Phong cười, ánh sáng tím thoáng hiện lập tức kéo Nhị Lôi vào bên trong nhẫn khế ước màu tím. Vân Phong nhìn chiếc nhẫn màu tím trên ngón tay, trong lòng dâng lên cảm xúc không rõ. Hiện giờ nàng đã khế ước tứ hệ, chỉ còn lại Thổ hệ cuối cùng. Mà ma thú thổ hệ, chủng loại của nó sẽ như thế nào?
Trong đầu vang lên tiếng bốn con ma thú khế ước loạn thành đoàn, Vân Phong cười cười trực tiếp che đi mấy cái âm thanh này. Hoàn thành khế ước với Nhị Lôi, không thể nghi ngờ nàng đã nhận thêm được một trợ lực mạnh mẽ. Vân Phong là Tôn Hoàng cấp tám, hơn nữa có bốn con ma thú Tôn Hoàng cấp tám hộ thân, có thể nói là năm Tôn Hoàng cấp tám cùng nhau hành động. Trừ phi là Tôn Thần cường giả mới dám đối đầu, bằng không chỉ còn cách bỏ trốn thôi.
Vân Phong từ không trung trở lại mặt đất, Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải sớm đã chờ ở nơi đó, mặt hai người đều mang nụ cười.
“Khế ước đồ ngốc kia cũng tốt, có chuyện gì thì mượn nó ra ngoài cản.” Khúc Lam Y hừ một câu, Vân Phong bất đắc dĩ cười.
“Vân Phong, bước tiếp theo ngươi định thế nào?” Mộc Thương Hải hỏi một câu.
Vân Phong cười trả lời: “Tây đại lục đã không sao, tất nhiên là phải lao tới tổng bộ Vân gia.”
Khúc Lam Y cũng cười theo: “Nhưng trước đó, có một người phải đi thăm một chuyến đã.”
Vân Phong và Khúc Lam Y nhìn nhau cười cười, hai người đều hiểu trong lòng đối phương nghĩ gì. Nếu như không đi thăm người này, chắc chắn hắn sẽ không chịu bỏ cuộc.
“Phải thăm ai?” Mộc Thương Hải có chút khó hiểu.
Vân Phong và Khúc Lam Y quay đầu nhìn y, hai người cùng mở miệng: “Tất nhiên là người không chịu từ bỏ tà tâm với Vân gia.”
Trăng tròn treo cao trên bầu trời đêm, giờ phút này Thiên Tuyết điện chủ vẫn chưa nghỉ ngơi. Lời Mặc Trường Ca mang về ngày ấy đụng chạm hắn sâu sắc. Vân Phong có thể nghĩ đến xa như vậy, suy nghĩ trong lòng của hắn bị nàng nhìn thấu, mặt Thiên Tuyết điện chủ tuổi trẻ tuấn tú càng thêm vẻ âm trầm lạnh lùng.
Cho dù bị nhìn thấu tâm tư, nhưng bắt hắn buông tay, sao hắn có thể cam tâm? Dù thế nào hắn cũng muốn tiến vào Trung đại lục, tiến vào Trung vực, thậm chí là tiến vào Nội vực. Hắn không muốn vĩnh viễn dừng lại cấp bậc Tôn Giả, không muốn vĩnh viễn dừng lại ở đây, chỉ làm một Thiên Tuyết điện chủ. Hắn phải đi đến chỗ cao hơn, nhìn xuống càng nhiều người hơn nữa.
Mặc Trường Ca không thể trông cậy được nữa. Lần này trở về, thân đệ này hoàn toàn tỏ rõ thái độ với hắn, y sẽ không vì hắn làm bất cứ chuyện gì nữa. Đó cũng là nguyên nhân Thiên Tuyết điện chủ phát sầu mấy ngày nay. Mặc Trường Ca không làm, thì ai làm đây? Chuyện như vậy tất nhiên không thể truyền ra bên ngoài, ngoài Mặc Trường Ca còn ai là chọn lựa tốt nhất? Chỉ cần vừa nghĩ tới Mặc Trường Ca nhắc đến tình hình Trung đại lục, lửa trong lòng Thiên Tuyết điện chủ không cách nào dập tắt, hừng hực thiêu đốt. Khát vọng về lực lượng, địa vị thân phận khiến hắn không cam lòng ở đây cả đời.
Hắn có thời gian, có năng lực, tất nhiên là phải đến địa vực cường đại hơn.
“Thiên Tuyết điện chủ, ngươi khỏe không?”
Một giọng nói đột nhiên vang lên trong đêm yên tĩnh. Nhiệt huyết trong lòng Thiên Tuyết điện chủ đang sôi trào đột nhiên lạnh ngắt, thân thể siết chặt, giương mắt nhìn ra ngoài. Hắn đã bố trí không gian phong tỏa, không thể nào có người xâm nhập được nơi này.
Suy nghĩ vừa dứt, một cơn gió lạnh thổi tới. Sau đó một giọng nói dịu dàng vang lên trước mặt. Khuôn mặt ngũ quan tỉ lệ hoàn mỹ lạnh như băng, cặp mắt đen kia cười mà giống như không phải cười nhìn hắn.
“Vân, Vân Phong…” Thiên Tuyết điện chủ nhìn thiếu nữ trước mặt, ngũ quan trên khuôn mặt xinh đẹp nhịn không được khẽ nhăn, miễn cưỡng nở nụ cười: “Sao hôm nay rảnh rỗi đến chỗ của ta?” Sao nàng ta vẫn còn ở đây, chẳng phải đã đi rồi sao?
“Đương nhiên là muốn tới cảm ơn Thiên Tuyết điện chủ đã “chăm sóc” Vân gia trong khoảng thời gian qua.” Vân Phong cười.
Thiên Tuyết điện chủ cũng cười một tiếng: “Đây là chuyện ta nên làm.”
Vân Phong nhìn Thiên Tuyết điện chủ căng thẳng, cười khẩy trong long. Nhớ lại lần đầu tiên nàng gặp ba vị điện chủ, lúc đó tư thái của hắn ở trước mặt mình không phải như vậy, còn bây giờ… đây đúng là thực lực áp chế.
“Thiên Tuyết điện chủ tận tâm với Vân gia như thế, đương nhiên Vân Phong muốn báo đáp thật tốt.” Vân Phong nhìn bốn phía: “Nhà cửa này cũ kỹ rồi, chi bằng để ta phá huỷ, Thiên Tuyết điện chủ xây dựng nhà mới tốt hơn không?”
“Vân Phong, ý ngươi là gì?” Sắc mặt Thiên Tuyết điện chủ đột nhiên trầm xuống.
Vân Phong lạnh giọng cười: “Mặc Trường Ca nên chuyển đạt lời nói của ta cho ngươi rồi.”
Ngũ quan Thiên Tuyết điện chủ cứng đờ, thấy tâm tư của mình bị phơi bày thì có chút thẹn quá hoá giận, nhưng không nói được gì: “Nếu như ngươi còn động một chút tâm tư với Vân gia, ta sẽ hoàn toàn nhổ cả gốc của nơi này.”
Thiên Tuyết điện chủ thần sắc đột nhiên căng cứng, mím chặt khóe môi không nói gì. Vân Phong biết người này vẫn chưa chịu buông tay, nếu đã như vậy…
Hơi thở Tôn Hoàng đột nhiên phát ra từ thân thể của Vân Phong. Sắc mặt Thiên Tuyết điện chủ tái đi, không chịu nổi lập tức nôn ra một ngụm máu tươi, hai mắt khiếp sợ nhìn Vân Phong, nhìn nữ tử trước mặt mới hai mươi mấy tuổi, thực lực của nàng, thực lực của nàng sao đã…
“Ngươi cho rằng Mặc Trường Ca hiểu thấu tất cả à?”
Khóe môi Vân Phong nhếch lên lãnh ý. Hơi thở Tôn Hoàng lần nữa ập đến, Thiên Tuyết điện chủ lại nôn ra một ngụm máu, tay che lồng ngực của mình, mồ hôi lạnh toát ra. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn hắn sẽ không chịu nổi.
“Thiên Tuyết điện chủ, không phải ngươi rất muốn hướng tới cảnh giới trên Tôn Giả?” Vân Phong lạnh mắt quét tới: “Trên Tôn Giả là Tôn Vương, trên Tôn Vương là Tôn Hoàng, mà trên Tôn Hoàng… là Tôn Thần.”
Đồng tử Thiên Tuyết điện chủ co mạnh. Tôn Vương, Tôn Hoàng, Tôn Thần. Vậy Vân Phong là cấp bậc nào… Tôn Hoàng? Hay là… Tôn Thần?
“Ta để lại mạng của ngươi vì không muốn gây phiền phức cho Vân gia. Cấp bậc Tôn giả như ngươi cũng dám vọng tưởng lợi dụng Vân gia, có phải ngươi quá đề cao mình rồi không?”
Thân thể Thiên Tuyết điện chủ run lên, ý niệm nóng bỏng trong đầu bị tạt một thau nước lạnh. Cho dù hắn khát vọng thế nào, giờ cũng không dám ôm lấy bất cứ ý nghĩ không an phận nào đối với Vân gia nữa, hắn ở trước mặt Vân Phong của Vân gia chỉ như con sâu con kiến, nàng có thể nghiền chết hắn một cách dễ dàng.
Trong lòng Thiên Tuyết điện chủ run rẩy không ngừng. Cách đây vài năm, hắn vẫn còn là Thiên Tuyết điện chủ cao cao tại thượng. Nhưng ngày hôm nay, hắn đã tụt lại phía sau một khoảng cách rất xa so với Vân Phong. Nữ tử trước mặt hắn, hắn còn không rõ bao nhiêu tuổi.
Thời gian chỉ trong vài năm, Vân Phong lại yêu nghiệt như thế, Vân gia… Quả nhiên là thâm bất khả trắc (1).
“Hôm nay ta chỉ nói đến đây. Lần sau ta và ngươi gặp mặt, ta chỉ có thể nói chuyện với thi thể của ngươi.” Vân Phong xoay người, tung người nhảy lên rời đi. Toàn thân Thiên Tuyết điện chủ đổ mồ hôi lạnh ngồi yên tại chỗ, mãi sau vẫn không thể hồi phục lại tinh thần.
Vân Phong trở lại Vân gia. Hôm nay nàng muốn lên đường rời khỏi Tây đại lục. Trước khi đi, nàng thăm Thiên Tuyết điện chủ một chuyến coi như cắt đứt hậu hoạ cho Vân gia, rõ ràng lần này có tác dụng. Chắc Thiên Tuyết điện chủ cũng không dám manh động nữa.
“Thiên Phàm thúc, thúc có thể yên tâm.” Vân Phong cười cười.
Vân Thiên Phàm gật gật đầu. Vân Lạc Trần bên cạnh hỏi: “Vân Phong, đường đi tới tổng bộ Vân gia phải cẩn thận.”
Vân Phong gật đầu. Vân Thiên Phàm nhìn Vân Phong trước mắt rõ ràng vẫn còn con nít, cảm thấy đau lòng: “Phong Nhi, gánh nặng của Vân gia đều đè trên vai con, chúng ta thật…”
Vân Phong lắc đầu: “Thân là người Vân gia, đây là việc con phải làm. Đổi lại là người khác, họ cũng sẽ làm thế.”
Vân Thiên Phàm và Vân Lạc Trần nghe xong, trong lòng đều run lên. Con đường Vân Phong đi với bao gánh nặng trên vai, mặc dù bọn họ không hiểu được, nhưng trong lòng vẫn cảm nhận được. Tất cả trách nhiệm của Vân gia đều đè lên đôi vai gầy yếu nhưng vô cùng mạnh mẽ.
Ba người Vân Phong, Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải cùng nhau tiến vào bên trong Long Điện. Ba người đi thẳng tới ba cái Truyền tống trận trước mặt ở tầng thứ tư. Vân Phong nhìn cái Truyền tống trận thứ ba, bên kia đúng là hình ảnh của Vô Vọng Chi Lâm, hít một hơi thật sâu: “Vân gia sẽ không ở trong Nội vực. Giữa Trung vực và Nội vực còn một khu vực chưa rõ, chúng ta đi Trung vực trước rồi mới tính tiếp.”
Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải đều gật đầu. Ba người cùng nhau bước vào, Truyền tống trận lập tức phát sáng, ba bóng dáng biến mất ngay lập tức. Ngọc bội hình rồng cũng uốn éo trong không gian rồi mất dạng. Vân Thiên Phàm và Vân Lạc Trần nhìn ngọc bội hình rồng hoàn toàn biến mất, đều thở phào nhẹ nhõm.
“Phụ thân, tổng bộ Vân gia thật sự sẽ không sao chứ...” Vân Lạc Trần hỏi.
Vân Thiên Phàm thấp giọng cười cười, vỗ vỗ bả vai Vân Lạc Trần: “Có Phong Nhi ở đây, nhất định không có chuyện gì đâu.”
Vân Lạc Trần cũng gật đầu. Đúng vậy, có Vân Phong ở đây, nhất định sẽ không sao. Cho dù xảy ra chuyện gì, chắc chắn cũng bình an vượt qua.
Một lần nữa chớp mắt, cảnh tượng quen thuộc của Vô Vọng Chi Lâm đập vào trong mắt Vân Phong. Không đợi nàng mở miệng, một bóng dáng bay tới, nhìn thấy Vân Phong lập tức nhếch miệng cười cười: “Phong, Phong đại nhân, sao ngươi lại tới đây?”
Đại nhân? Vân Phong nhướn mày buồn cười nhìn Viên bàn tử trước mắt, y cũng rất biết suy tính, xưng hô này đổi cũng rất nhanh. Nhị Lôi không ở đây, y cũng cung kính như thế, Vân Phong nhếch môi: “Viên bàn tử, ta tới nơi này không được sao?”
Viên, Viên bàn tử? Viên bàn tử khóe miệng co quắp giật giật: “Đương nhiên có thể. Phong đại nhân đến lúc nào cũng được. Bất cứ lúc nào, chỉ cần ngươi thích.”
Viên bàn tử nịnh nọt nhưng trong lòng mồ hôi lạnh chảy ròng. Mới vài năm ngắn ngủi, hơi thở Phong Vân lại cường thế không ít, hơn nữa thực lực đã vượt xa y. Viên bàn tử nghĩ tới đây tâm lại chột dạ, chẳng lẽ bây giờ, loài người so với ma thú còn ma thú hơn?
Khúc Lam Y thấy Viên bàn tử nịnh nọt như thế, khinh thường nhếch môi. Mộc Thương Hải ở bên cạnh lãnh khốc không lộ vẻ gì, giống như không thấy chuyện đang xảy ra.
“Lần này Phong đại nhân tới có chuyện gì? Nếu ta có thể giúp được thì tốt quá!” Viên bàn tử cười như nở hoa.
Vân Phong nhìn y mỉm cười sáng lạn dị thường, tâm tư lập tức xoay chuyển. Những chuyện ma thú biết nhiều hơn hẳn so với loài người. Những chuyện nàng muốn biết, có lẽ Viên bàn tử này cũng biết.
“Ta hỏi ngươi, giữa Trung vực và Nội vực có phải còn một địa vực nữa?”
Vân Phong hỏi rõ ràng khiến cho Viên bàn tử ngây người: “Phong, Phong đại nhân, làm sao, sao lại hỏi chuyện này?”
Viên bàn tử đột nhiên nói lắp, mắt Vân Phong tối sầm lại. Quả nhiên y biết nội tình, như vậy quá tốt rồi: “Ngươi biết gì mau nói ra.”
Viên bàn tử ngây người, mắt nháy vài cái: “Nếu Phong đại nhân muốn biết, tại hạ biết gì tất nhiên đều nói cho Phong đại nhân biết. Nhưng chẳng lẽ Phong đại nhân muốn… đi tới đó?”
Vẻ mặt Vân Phong lạnh lẽo, Viên bàn tử lập tức cười: “Ta tùy tiện hỏi thử. Phong đại nhân muốn đi cứ đi, không muốn đi thì không đi.”
Lúc này Khúc Lam Y đột nhiên chạy tới bên cạnh Viên bàn tử, tay búng đầu y một phát, Viên bàn tử suýt chút nữa kinh hãi nhảy dựng lên, đang định mở miệng thì nhìn thấy Khúc Lam Y híp mắt: “Đừng nói nhảm, sự kiên nhẫn của chúng ta có hạn.”
Viên bàn tử đột nhiên toát ra mồ hôi lạnh, vội lui về phía sau vài bước, cách xa Khúc Lam Y rất nhiều. Y có chút sợ hãi nhân loại này, giống như là… Viên bàn tử lòng còn sợ hãi nhìn Khúc Lam Y lúc này mới mở miệng: “Đúng là giữa Trung vực và Nội vực còn có một khu vực. Chính xác mà nói, trước kia khu vực này thuộc về Nội vực. Chỉ có điều qua thời gian dài và xảy ra một số chuyện, Nội vực xảy ra biến hóa, rồi tự nhiên tách riêng ra thành khu vực đó.”
“Nói chi tiết một chút.” Vân Phong mở miệng.
Da mặt Viên bàn tử giật giật: “Phong đại nhân, những gì ta biết cũng không được chi tiết lắm. Những gì ta biết đều nói hết cho đại nhân nghe. Nghe nói diện tích Nội vực trước kia khá rộng lớn. Ở Nội vực có rất nhiều người và ma thú cường đại sinh tồn. Phong đại nhân cũng biết ma thú từ trước đến nay không tranh đoạt địa bàn với loài người, khụ khụ… Ta nói tiếp, dần dần một số gia tộc cường thế dần dần tụ tập, tạo thành một cái gọi là vòng thực lực, chỉ loài người trong những gia tộc này mới có quyền lên tiếng. Loài người chính là thích tranh cường háo thắng, không giống như ma thú chúng ta có quy tắc địa bàn nghiêm khắc.”
Viên bàn tử giương mắt thì thấy ánh mắt Vân Phong lạnh như băng, lập tức mở miệng: “Theo thế sự biến thiên, gia tộc trong vòng thực lực không ngừng tiến bộ. Theo quy tắc sinh tồn mạnh ở lại yếu bị đào thải, gia tộc trong vòng thực lực gia tộc càng thêm cường thịnh. Mà gia tộc bên ngoài vòng thực lực càng suy yếu. Thời gian dần trôi qua, bên ngoài vòng thực lực đã trở thành một mảng khu vực độc lập, còn bên trong vòng thực lực nay trở thành Nội vực.”
“Bên trong và ngoài vòng thực lực chắc là có khác biệt cực lớn.” Vân Phong nói nhỏ.
Viên bàn tử cười hi hi: “Không cần nghĩ cũng biết, như ma thú chúng ta thường nói, những người bị loại bỏ không có quyền sinh tồn.”
“Câm miệng!” Khúc Lam Y đột nhiên quát lên.
Viên bàn tử kinh hãi, thân thể run lên, Vân Phong lắc đầu: “Không sao, y nói cũng không sai. Chỉ có điều, bị đào thải hay không, không phải do loài người quyết định.”
“Phong đại nhân có cái nhìn khác à?” Viên bàn tử lấy lòng cười nói.
Mắt Vân Phong lạnh nhạt quét tới: “Nói tiếp đi.”
Viên bàn tử gượng cười nói tiếp: “Nghe nói khu vực bên ngoài vòng thực lực phần lớn đều là các gia tộc trong Nội vực bị xa lánh đào thải ra ngoài. Nhưng những gia tộc này tất nhiên cũng có mạnh có yếu, cũng có phân chia cao thấp. Mục tiêu cuối cùng vẫn là trở lại bên trong vòng thực lực. Phong đại nhân, ta chỉ biết đến từng đó thôi. Dù sao ta cũng chỉ là ma thú, chuyện của loài người nhiều như vậy, ta biết từng đó đã khá lắm rồi.”
Vân Phong gật đầu. Mặc dù Viên bàn tử chỉ nói đại khái, nhưng liên kết với những gì đại trưởng lão Vân gia từng nói, Vân Phong cũng hiểu tình cảnh hiện nay của Vân gia, vốn nên ở trong Nội vực… Xem ra Vân gia đã ra khỏi vòng thực lực này, hiện giờ ở địa vực bên ngoài vòng thực lực cũng khó sống.
Điều nàng cần phải làm là nhanh chóng đưa Vân gia trở lại trong vòng thực lực. Với huyết mạch Triệu hồi sư và di sản của Vân gia không thể nào dễ dàng bị đá ra khỏi vòng thực lực như thế. Lời của đại trưởng lão hiện lên trong đầu Vân Phong. Xưa nay Vân gia không ngừng bị phiền phức. Đúng vậy, huyết mạch Triệu hồi sư của Vân gia đặc biệt như thế, tất nhiên dễ bị gia tộc khác ghen ghét và chèn ép. Thay vì để một gia tộc thực lực hùng hậu độc tài, chi bằng xa lánh, đào thải ra bên ngoài vòng thực lực, hoàn toàn không thể quật khởi.
Trong quyển sổ tay ghi chép cổ xưa, trong số các dòng họ gia tộc cổ xưa đã có họ Vân. Từ xưa đến nay, Vân gia từng là một gia tộc cổ xưa cường đại. Sự tồn tại của Vân Điện, huyết mạch Triệu hồi sư duy trì đời đời kiếp kiếp, còn có Vân gia lệnh. Nhưng tất cả những điều này nay lại bị đè nén thành bộ dạng như hiện giờ. Huyết mạch phân tán, gia tộc bị xa lánh ra bên ngoài vòng thực lực, thậm chí còn bị người khác dòm ngó, cướp đoạt.
Lửa giận trong lòng Vân Phong lần nữa dấy lên. Tất cả những điều này không quan hệ gì với bản thân Vân gia. Tất cả đều do có người đứng sau tính kế, hạ độc thủ sau lưng Vân gia.
“Tiểu Phong Phong...” Khúc Lam Y nhìn sắc mặt Vân Phong càng thêm âm trầm, không kiềm chế được lên tiếng.
Vân Phong đột nhiên ngẩng đầu, mắt đen chăm chú nhìn Viên bàn tử, lửa giận trong mắt khiến cho Viên bàn tử tim giật thót lên cổ họng, chẳng lẽ y mới nói gì sai sao?
“Ngươi có biết phương pháp nào để đi đến khu vực bên ngoài vòng thực lực?”
Viên bàn tử đột nhiên nuốt nước miếng: “Biết, biết! Chính là ở Vô Vọng Chi Lâm…”
Vân Phong đứng dậy, mắt đen xẹt qua một đạo ám quang: “Dẫn ta đi!”
Khúc Lam Y đi đến bên cạnh Vân Phong. Vân Phong không đợi hắn mở miệng đã lên tiếng: “Ta muốn Vân gia tiến vào trong vòng thực lực một lần nữa. Ta muốn những người từng dòm ngó Vân gia, nói xấu Vân gia biết, cho dù hiện giờ Vân gia xuống dốc thế nào, chỉ cần huyết mạch Triệu hồi sư của Vân gia vẫn tồn tại, chỉ cần huyết mạch này thức tỉnh, Vân gia sẽ quật khởi lại lần nữa.”
****
(1) Thâm bất khả trắc: Sâu khó lường.