Edit: Mavis Clay
Viêm Triệt chính là vị Ám Hệ Ma Pháp Sư gì đó mà Mặc Trường Ca nói tới, nghĩ lại tới việc lúc nào Mặc Trường Ca cũng cho Vân Phong cảm giác thấy quen quen, giờ thì đã hiểu tại sao, giữa hắn và Viêm Triệt có điểm gì đó giống nhau.
"Tên lưu manh, ngươi quen hắn à?" Mặc Trường Ca nhướn mày, tới cạnh Viêm Triệt, Viêm Triệt giật nhẹ khóe miệng, "Quen, ai mà không biết tên nhân yêu kia chứ."
Sắc mặt Khúc Lam Y âm trầm, "Đồ ẻo lả, ngươi bớt nói vài câu không ai bảo ngươi câm đâu."
"Tiểu Đào Hoa, người nhờ ta cứu không lẽ có liên quan tới hắn? Nếu như liên quan tới hắn thì ta không đồng ý đâu." Viêm Triệt nghiêng đầu nháy mắt với Mặc Trường Ca, Mặc Trường Ca cười ha ha, chỉ một ngón tay về phía giường, "Ngươi biết tính của ta mà, cho dù người này có liên quan tới hắn ta cũng chẳng quan tâm làm gì, là nàng cơ."
Viêm Triệt nhìn theo ngón tay của Mặc Trường Ca, thấy Hạ Thanh đang mặt mày trắng bệt nằm trên giường, gương mặt cợt nhã đột nhiên nghiêm túc, điều đó làm Mặc Trường Ca thoáng giật mình, "Là tiểu nha đầu này?" Lông mày Viêm Triệt nhíu chặt lại thành một đường, lướt nhanh người về phía giường, Tiểu Hỏa thấy Viêm Triệt bước tới, gầm nhẹ lên một tiếng sói, Viêm Triệt lạnh mặt, "Tránh ra."
Vân Phong bảo Tiểu Hỏa tránh ra, lúc này hắn mới đứng dậy, Viêm Triệt quan sát cẩn thận một hồi, mặt mày nghiêm túc, Mặc Trường Ca bước tới, vô cùng kinh ngạc, "Ngươi biết tiểu cô nương này? Lưu manh, không lẽ ngươi muốn chuyển sang ý định trâu già gặm cỏ non rồi hả?”
Viêm Triệt không thèm đính chính lại lời nhạo báng của Mặc Trường Ca, Linh đứng cạnh nói, "Viêm thiếu gia, ngươi có cách không?"
Viêm Triệt trầm mặc một hồi, mở miệng nói, "Tất cả mọi người ra ngoài hết đi."
"Cái gì?" Tiểu Hỏa lập tức rống lên, ngũ khan khả ái dữ tợn, Vân Phong cũng khẽ cau mày tỏ vẻ không đồng ý, đi ra ngoài hết? Để mỗi hắn ở lại với Thanh Thanh? "Không được." Vân Phong nói, nàng không thể để một mình Viêm Triệt ở lại đây được, giờ Hạ Thanh không thể chống lại được bất kỳ biến cố nào, hơn nữa nàng cũng không hoàn toàn tin tưởng tên Viêm Triệt này.
"Không được?" Viêm Triệt nhìn Vân Phong, cười nhạt, đôi mắt của nàng lập tức âm lãnh, "Không sai, không được."
Mặc Trường Ca bất đắc dĩ lắc đầu, "Vân Phong, tính của hắn hơi kỳ, đã đồng ý giúp đỡ là sẽ không làm mấy hành động gì khác đâu, nàng có thể yên tâm."
"Ta không phải không tin tưởng hắn, ta chỉ không muốn Hạ Thanh lại xảy ra thêm chuyện gì ngoài ý muốn." Vân Phong nhìn sang Mặc Trường Ca, Linh nói, "Nếu đã như vậy, Viêm thiếu gia hãy chỉ định một người ở lại đây, Vân Tiểu Thư có thể yên tâm."
Viêm Triệt bật cười, "Có thể, vậy thì… ngươi đi." Viêm Triệt chỉ tay về phía trước, mọi người quét mắt nhìn sang, người mà Viêm Triệt chỉ chính là Khúc Lam Y đang mặt mày đen thui đứng ở xa, Khúc Lam Y thấy hắn chỉ mình, cười lạnh, "Được thôi, muốn cũng không được nữa là."
Thấy Viêm Triệt để Khúc Lam Y lại, Vân Phong cũng thoải mái, Linh đẩy mắt kính lên sống mũi, "Vậy thì chúng ta ra ngoài thôi."
Mặc Trường Ca nhún vai, tay vỗ vỗ vai Viêm Triệt, hắn đá lông nheo, "Tiểu Đào Hoa, lát gặp lại."
Mặc Trường Ca giật giật khóe môi bước ra ngoài, Linh đi theo, Mộc Thương Hải liếc Viêm Triệt một cái rồi lãnh khốc đi ra ngoài, Tiểu Hỏa nhìn Hạ Thanh nằm trên giường chần chừ không muốn rời đi, Vân Phong bất đắc dĩ thở dài, "Tiểu Hỏa, đi thôi."
Tiểu Hỏa nắm thật chặt quả đấm cũng không về xông ra ngoài, lam cánh còn lại là đi theo Vân Phong bên cạnh, trải qua khúc áo lam bên cạnh thời điểm Vân Phong động thủ tìm đến khúc quần áo xanh bàn tay, hai người đôi tay giao ác tuy chỉ có nhẹ nhàng hạ xuống, nhưng nhắn nhủ ý vị khá nhiều.
Khúc Lam Y cười, nhanh chóng rướn người hôn nhẹ lên má Vân Phong một cái, "Yên tâm, có ta ở đây.”
Vân Phong gật đầu, cùng Lam Dực ra ngoài. Cánh cửa vừa đóng lại, Viêm Triệt chậm rãi xoay người, "Nhân yêu, thật là đã lâu không gặp, tay ta đột nhiên ngứa quá à."
Khúc Lam Y cười lạnh, "Muốn đánh nhau thì có thể, làm xong chuyện đã, rồi muốn làm gì ta cũng chiều."
Viêm Triệt hừ một tiếng, quay đầu xem tình trạng của Hạ Thanh, "Quang Nguyên Tố của ngươi cũng có ích lắm, mật độ Ám Nguyên Tố trong cơ thể cô nương này cao không phải bình thường đâu, có thể sống sót được là cực kỳ may mắn. Ám Hệ Triệu Hồi Sư, người này thật khiến người khác ghen tỵ."
Khúc Lam Y bước tới, vẻ mặt nghiêm túc, "Thế rốt cuộc ngươi có cách nào không vậy?"
Viêm Triệt bật cười, "Tiểu cô nương này đáng giá bao nhiêu mà các ngươi phí tâm dữ thế? Hay là nói nàng có quan hệ với Vân Phong nên ngươi mới ra tay hay sao?"
Khúc Lam Y mím môi, "Ta làm việc như thế nào không nhất thiết phải nói lý do với ngươi."
Viêm Triệt cười sảng khoái, lại chuyển mắt sang Hạ Thanh, "Cách thì có, mà Ám Nguyên Tố trong cơ thể nàng thật quá cường hãn, không thể nào bức ra được, cứ như con ký sinh trùng vậy, đáng ghét thật.”
Khúc Lam Y nghĩ tới nam nhân trùm mũ kia, quả thực là một con người kinh tởm đến tột cùng.
"Ta có thể đưa chính Ám Nguyên Tố của ta vào, Ám Nguyên Tố trong cơ thể nàng thấy có nguyên tố cùng loại lạ chui vào hòa chung chắc chắn sẽ có phản ứng bài xích, thời khắc Nguyên Tố trộn lẫn vào nhau, đó chính là cơ hội."
Khúc Lam Y nghe tới đó nhíu chặt lông mày, "Ý của ngươi là, muốn dùng Quang Nguyên Tố của ta dung hợp hết với Ám Nguyên Tố?"
Viêm Triệt gật đầu, "Quang và Ám vốn đối nghịch nhau, khắc chế Ám Nguyên Tố tốt nhất chính là Quang Nguyên Tố.”
"Ta đã thử rồi, dung hợp không hết." Khúc Lam Y lắc đầu, cách này không khó, hắn đã làm thử rồi, nhưng không thể.
Viêm Triệt giơ một ngón tay lên đưa qua đưa lại vài cái, "Chậc chậc, một mình ngươi làm không được nhưng mà thêm ta nữa là được rồi còn gì."
"Chẳng lẽ ý của ngươi là…!"
Viêm Triệt cười lớn, giọng nhẹ nhàng vô cùng, "Quang Nguyên Tố của ngươi không dung hợp hết đống Ám Nguyên Tố kia là vì nó quá mức cường hãn, nhưng khi trộn với Ám Nguyên Tố của ta thì nó sẽ bị yếu dần, hai hổ đánh nhau, tất có một bị thương. Ám Nguyên Tố trong cơ thể nàng giờ đã không còn được kiểm soát, trở thành vật vô chủ, làm sao có thể địch lại nguyên tố lực do chúng ta thao túng chứ?"
Khúc Lam Y lạnh lùng nhìn hắn, "Ý ngươi là muốn hóa Ám Nguyên Tố trong người Thanh Thanh làm vật riêng?”
Viêm Triệt cười khà khà, "Cũng không hẳn vậy, ta cũng rất vừa ý tiểu nha đầu này, đương nhiên sẽ không mong nàng gặp chuyện không may.”
Khúc Lam Y quệt nhẹ khóe môi, "Bắt đầu đi."
Viêm Triệt nhẹ nhàng nâng một bàn tay lạnh lẽo của Hạ Thanh lên, Khúc Lam Y nâng bàn tay còn lại, khóe miệng Viêm Triệt nâng lên một nụ cười như có như không, hai người từ từ nhắm mắt lại, hai người giao nhau thông qua bàn tay của Hạ Thanh, hai luồng nguyên tố một trắng một đen âm trầm ấm áp từ từ truyền đi, luồng vào cơ thể Hạ Thanh!
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, bên ngoài gian phòng cũng như vậy, sắc mặt của Vân Phong nãy giờ vẫn chưa hề thả lỏng, Tiểu Hỏa càng hơn vậy nữa, cảm giác nôn nóng lúc nào cũng phải cố kiềm xuống dưới đáy lòng, đôi mắt chăm chằm nhìn cánh cửa phòng, không biết tình hình bên trong như thế nào.
"Đừng lo, với năng lực của lưu manh sẽ ổn cả thôi." Mặc Trường Ca nhìn Vân Phong vẫn nhíu chặt mày, mở miệng an ủi, Vân Phong gật đầu, nhưng chân mày vẫn không hề buông lỏng, Linh chợt nghĩ tới điều gì, nhìn cánh cửa đang đóng chặt trước mặt.
"Trường Ca thiếu gia, Diêu Mạn tiểu thư ở phòng phía đối diện, không lên chào hỏi một tiếng sao?"
"Cái gì?" Mặc Trường Ca đột nhiên trợn trừng mắt, kinh ngạc quay sang nhìn cánh cửa phía đối diện, trông như rất sợ nó, "Sao ngươi không nói sớm?" Mặc Trường Ca có tới đây mấy lần, nhưng cho tới giờ Linh vẫn chưa nói chuyện này lần nào, hắn cười híp mắt trả lời, "Trường Ca thiếu gia chưa từng hỏi mà, không phải sao?"
Vẻ mặt của Mặc Trường Ca cứng đờ, nhìn thoáng qua phía đối diện, cuối cùng nói, "Vân Phong, ta về trước đây, có tin gì thì nói cho ta biết nhá."
Không đợi Vân Phong trả lời, hắn đã vội vã xoay người rời đi, trên tấm kính mỏng của Linh lóe lên một tia sáng, trên mặt vẫn là nụ cười nhạt, "Vân Tiểu Thư xin yên tâm, Hạ Thanh cô nương chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu, mong cô cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, Linh có việc xin cáo từ trước."
Hắn ưu nhã cúi người rồi rời đi, trong lòng Vân Phong cảm kích, Linh biết giờ tâm tình của nàng đang rất phiền muộn, đây cũng là một sự quan tâm của hắn. Mộc Thương Hải tựa lưng vào vách tường bên cạnh, đôi mắt tăm tối nhìn căn phòng phía trước không biết đang nghĩ điều gì, Lam Dực yên lặng đứng cạnh Vân Phong, vẻ mặt cũng rất lo lắng, Vân Phong không biết mình sẽ chờ trong bao lâu, chỉ hy vọng Hạ Thanh có thể mau chóng tỉnh lại.
Trong suốt ba ngày, cửa phòng của Vân Phong vẫn đóng chặt, ba ngày nay Vân Phong luôn đứng ở ngoài hành lang chờ, không hề rời đi đâu. Cũng may trên lầu bốn khoảng thời gian này không ai lui tới, chỉ có Linh tới mấy lần, thấy Vân Phong vẫn đứng chờ ở ngoài thì hơi lo lắng.
"Nghỉ ngơi một chút đi." Mộc Thương Hải nói, nhưng nàng lắc đầu, Mộc Thương Hải bất đắc dĩ thở dài, "Ta hiểu ba ngày không nghỉ đối với muội chẳng là gì, nhưng tinh thần thì nên thoải mái một chút."
Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, cả ngày nay vẫn không có kết quả gì, nhưng ngày nào Hạ Thanh vẫn chưa tỉnh lại, nàng căn bản không thể nào an tâm.
"Chủ nhân, ở đây đã có ta và Hỏa huynh rồi." Lam Dực nói khẽ, Vân Phong như vậy làm hắn rất đau lòng, Tiểu Hỏa cũng gật đầu, "Chủ nhân, ngươi đi nghỉ ngơi đi."
Vân Phong im lặng, không hề có ý định rời đi, Lam Dực và Tiểu Hỏa thấy vậy không nói gì nữa, Mộc Thương Hải nhẹ nhàng bước tới cạnh Vân Phong, nắm lấy cổ tay của nàng. Vân Phong cảm nhận được có một luồng khí lạnh từ tay Mộc Thương Hải truyền tới, đầu óc hỗn loạn tỉnh táo lại được không ít. Hắn mỉm cười, "Vào lúc này, ta vẫn có chút tác dụng nhỉ."
"Cảm ơn." Nàng cũng không cự tuyệt, cảm thụ sự mát lạnh hiếm có này, đầu óc hỗn loạn dần dần tỉnh táo lại, tâm tình cũng hòa ổn đi nhiều.
Trong phòng, Viêm Triệt và Khúc Lam Y đã duy trì tình trạng đó ba ngày, đối kháng với nồng độ nguyên tố cao như vậy vô cùng tốn tinh thần lực, thực lực của hai người tuy mạnh nhưng đã bắt đầu thấy thấm mệt, "Thật là khó giải quyết, chỉ còn chút nữa thôi." Trên trán Viêm Triệt nhỏ vài giọt mồ hôi, trải qua ba ngày đối kháng với Ám Nguyên Tố trong người Hạ Thanh, tuy một phần lớn đã được dung hợp, nhưng trong đó cũng có một phần Ám Nguyên Tố của Viêm Triệt trộn vào, khiến cho người làm việc dung hợp chính là Khúc Lam Y giờ đây vô cùng mệt mỏi, lúc Viêm Triệt nhìn sang hắn không khỏi cả kinh!
"Nhân yêu, mắt của ngươi… !" Viêm Triệt nhìn đôi mắt đã nhuộm thành một màu đỏ như máu của Khúc Lam Y, Khúc Lam Y quét mắt sắc lạnh nhìn sang, "Đừng nhìn sang chỗ khác, chuyên tâm làm việc của ngươi đi!"
Viêm Triệt bị đôi mắt đỏ ngầu máu lạnh kia làm cho chấn động, im lặng không nói gì nữa, chuyên tâm đối phó với đám Ám Nguyên Tố khó nhai trong cơ thể Hạ Thanh, nhưng trong lòng lại dày đặc sự nghi ngờ, mắt tên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Viêm Triệt tiếp tục nhắm mắt lại, hô hấp Khúc Lam Y đã nặng nề hơn, trong đôi mắt lóe lên từng tia đỏ, gương mặt tuấn mỹ chảy xuống từng giọt mồ hôi, trông như đang cố kiềm chế gì đó, dưới sự nỗ lực trong ba ngày của hai người, cuối cùng Hạ Thanh đã dần có chuyển biến tốt, gương mặt tái nhợt không chút sinh khí lúc trước bây giờ đã có chút hồng nhạt, hơi thở cũng bắt đầu từ từ có lực, không còn mong manh suy nhược như lúc trước nữa.
Tia Ám Nguyên Tố cuối cùng trong cơ thể đã dung nhập hết, thu vào trong cơ thể của Viêm Triệt, hắn mở hai mắt ra, hô lên, "Tiểu nha đầu, thật là muốn lấy luôn cái mạng già của ta. Ta giúp ngươi nhiều như vậy, có phải cũng nên cho ta thứ gì tốt không?" Hạ Thanh nằm trên giường mở mắt ra, nhìn thấy Viêm Triệt một đầu đầy mồ hôi, nàng giật khóe miệng.
"Được rồi, muốn nói gì thì chờ ngươi khỏe lại đã, sư phụ ngươi không chừng chắc hết nhịn nổi rồi.” Thu hết đống Ám Nguyên Tố vào người, trong lòng Viêm Triệt vô cùng hưng phấn, vừa mới đứng dậy, Khúc Lam Y đột nhiên lắc mình, thình lình mở cửa sổ ra, tung người nhảy mất!
Viêm Triệt nhìn bóng lưng vội vã của Khúc Lam Y, nhíu chặt mày, tên kia xảy ra chuyện gì vậy? Hắn chẳng phải là Quang Hệ Ma Pháp Sư sao? Đôi mắt đó sao có thể xuất hiện trên người của Quang Hệ Ma Pháp Sư được? Hay là…
Hạ Thanh suy nhược nằm trên giường, mấp máy môi ngọ nguậy vài cái cuối cùng cũng hấp được dẫn lực chú ý của Viêm Triệt, hắn chùi chùi mồ hôi trên mặt, đứng dậy đi tới cửa. Vân Phong đang đứng đợi ở ngoài nghe thấy tiếng cửa mở giật thót mình, cả người vừa động đột nhiên hơi xiêu vẹo, Mộc Thương Hải nhanh tay đỡ lấy nàng, khiến nàng đột nhiên có cảm giác có một luồng khí lạnh thổi xuống toàn thân, bàn tay của Mộc Thương Hải sau lưng nàng lập tức buông ra.
Viêm Triệt mở cửa, nhìn vẻ mặt khẩn trương đến cừng đờ của Vân Phong, rồi liếc nhìn chung quanh, "Ơ? Tiểu Đào Hoa không có ở đây à?"
Vân Phong thấy dáng vẻ này của Viêm Triệt, liền nhận ra Hạ Thanh đã ổn rồi, lập tức không nói gì phi vào trong phòng, Tiểu Hỏa thấy thế cũng lập tức bay vào, tốc độ của hai người nhanh tới nỗi Viêm Triệt vừa lách người đã thấy có hai luồng gió thổi qua.
Viêm Triệt xoa xoa bả vai đau nhức của mình, khóe miệng vẫn luôn tươi cười, nhưng vừa bắt gặp đôi mắt của Mộc Thương Hải, lập tức cả kinh, "Con mắt của ngươi…" Mộc Thương Hải nhìn thẳng tới, Viêm Triệt suy tư sờ cằm, "Đôi mắt của tên nhân yêu kia đã lạ, ngay cả con mắt của ngươi cũng vậy…”
"Ngươi nói gì?" Mộc Thương Hải lạnh lùng nói, Viêm Triệt bật cười, nhún vai, "Ta có nói gì đâu."
"Viêm Triệt!" Vân Phong lại lao người ra ngoài, nắm chặt lấy bả vai vừa được xoa xong của Viêm Triệt, hắn la oai oái, "Nhẹ, nhẹ chút coi! Cánh tay ta sắp bị ngươi bóp nát rồi!"
Vân Phong nắm chặt đầu vai hắn, "Khúc Lam Y đâu? Sao hắn không có trong phòng?”
"Sao ta biết tên nhân yêu kia chạy đi đâu? Ngươi buông tay ra coi!" Ngũ quan Viêm Triệt vặn vẹo, mồ hôi trên trán lại túa ra, nhưng nàng ngược lại không buông tay mà còn bóp chặt hơn! Cả người Viêm Triệt hắn sắp bị đạo lực này làm cho biến dạng rồi!
"Vân Phong! Ta thật sự là không biết! Tên nhân yêu kia tự nhiên mở cửa sổ chạy đi mất!"
Đôi mắt Vân Phong ánh lên sự lo lắng, nàng lập tức buông vai Viêm Triệt ra, nhanh chóng vọt xuống dưới, hắn nhe răng trợn mắt nhìn đầu vai mình, "Phụ nữ gì mà bạo lực quá, rõ ràng bộ dáng vô cùng xinh xắn đáng yêu, nhưng tính tình lại không hề khiến người khác thích chút nào."
Viêm Triệt bực tức xoa cánh tay của mình, Mộc Thương Hải bước từng bước vào, Viêm Triệt cảm nhận thấy có một luồng âm khí xộc vào mặt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mộc Thương Hải, "Chẳng lẽ ngươi…!"
Mộc Thương Hải từ từ nở nụ cười, "Vừa rồi ngươi nói đôi mắt của ta thế này, mắt của Khúc Lam Y thì làm sao?"
Viêm Triệt bật cười, "Ngươi hỏi ta thì ta phải nói à?"
Mộc Thương Hải cười nhạt, tản mát một sự lạnh lẽo, "Ngươi không cần nói cũng được, rồi cũng sẽ biết thôi."
Viêm Triệt đột nhiên vung tay lên, một luồng Ám Nguyên Tố đánh về phía Mộc Thương Hải, Mộc Thương Hải cười, nhưng Viêm Triệt lại thấy gương mặt đó vô cùng quỷ dị! Hắn vốn chỉ muốn tung Ám Nguyên Tố để dọa thôi, nhưng ai ngờ lại bị người kia hút vào! Người này… không ngờ lại có thể hấp thu được cả Ám Nguyên Tố!
"Quả nhiên người bên cạnh Vân Phong toàn là mấy tên kinh dị…" Viêm Triệt giật nhẹ khóe miệng, vốn cho là chỉ tên nhân yêu kia là Quang Hệ Ma Pháp Sư đã là đủ rồi, không ngờ lại còn có thêm một nam nhân có khả năng hấp thụ Ám Nguyên Tố, hắn chưa bao giờ nghe qua năng lực nào kỳ lạ như vậy! Viêm Triệt phẩy mạnh tay áo, cả thân hình nhanh chóng vặn vẹo, giống như đang bị hút vào một không gian nào đó, giờ hắn không đi thì đợi tới bao giờ, so với đám người Vân Phong này, vẫn là Tiểu Đào Hoa an toàn hơn.
Mộc Thương Hải đột nhiên vươn tay, ngón tay tái nhợt lạnh lẽo xâm nhập vào Không Gian Nữu Khúc*, Viêm Triệt thấy vậy kinh hãi, Hắn ta đang làm gì vậy! Tên nam nhân này là cái quái gì thế? Đây chính là Không Gian Nữu Khúc đấy, hắn lại có thể thọc thẳng tay vào, hơn nữa còn không hề có chút thương tổn nào!
*Nữu Khúc: Cắt khúc, vặn vẹo. Cái không gian nữu khúc này dạng như chỗ hở của các không gian, có hình ảnh méo mó, không có vật gì cả, và có thể dùng nó để di chuyển từ không gian này sang không gian khác. Bạn nào xem nhiều phim viễn tưởng chắc hiểu rõ nhất.
"Đừng hòng đi." Mộc Thương Hải nói xong, cả hắn và Viêm Triệt nhanh chóng biến mất khỏi không khí!
Hạ Thanh nằm trong phòng Vân Phong đã tỉnh, Tiểu Hỏa và Lam Dực đã vào trong phòng, còn những người khác đã sớm rời đi, Lam Dực trầm tư nhìn cánh cửa sổ mở toanh.