[Dịch] Thiên Tài Triệu Hoán Sư

Chương 97 : Chương 54.2




"Ngươi hỏi đi! Ta biết gì thì nhất định sẽ nói cho ngươi, tuyệt không dám có một chút giấu diếm!" Nếu Thương Nhuỵ là nhân vật quan trọng nào đó của Phong Vân đế quốc, không thể nghi ngờ rằng nàng ta là người đầu hàng nhanh nhất. Quân bán nước, kẻ phản bội.

Vân Phong khẽ nhíu mày: "Ngươi biết Mộc Tiểu Cẩm?"

Thương Nhuỵ vội vàng gật đầu, Vân Phong tiếp tục hỏi: "Nói những chuyện có quan hệ với Mộc gia mà ngươi biết ra."

Thương Nhụy sửng sốt, còn tưởng rằng Vân Phong sẽ hỏi chuyện gì, thì ra là cái này, lập tức mở miệng nói toàn bộ chuyện mà mình biết: "Ta cũng chỉ đi qua Mộc gia một lần, vẫn là đi cũng gia gia, lúc đó thì nhìn thấy Mộc Tiểu Cẩm và ca ca của nàng đã bị rượt chạy trong đại viện của Mộc gia, dáng vẻ rất chật vật. Ta cũng nghe người khác nói, tuy Mộc Tiểu Cẩm và ca ca của nàng cũng là con của Mộc gia, nhưng người này, ngay cả hạ nhân cũng không bằng, nhất là đại phu nhân của Mộc gia, một lòng một dạ muốn đưa bọn hắn vào chỗ chết."

Chân mày của Vân Phong hơi nhếch lên: "Ngươi nghe ai nói?"

Môi Thương Nhụy run lẩy bẩy, vốn tưởng rằng chỉ cần qua loa cho xong, nhưng dưới con ngươi đen của Vân Phong nàng không có lá gan này: "Là... Nữ nhi của đại phu nhân Mộc gia, Mộc Anh Tư, quan hệ của ta với nàng không tồi, là nàng nói với ta."

"Nàng còn nói gì với ngươi không?"

Thương Nhuỵ nuốt một ngụm nước bọt: "Nàng nói, Mộc Tiểu Cẩm và ca ca của nàng đều là nghiệt chunrh, đều là sự sỉ nhục của Mộc gia. Lúc Mộc lão gia chưa qua đời, hai huynh muội này coi như cũng không tệ, Mộc lão gia vừa mất đi, Mộc đại phu nhân hoàn toàn thay đổi, hành hạ hai huynh đệ này một hồi. Về sau, ta và Mộc Anh Tư cũng ít qua lại với nhau, chuyện tình của Mộc giât cũng không nắm được rõ lắm.

Vân Phong nghe được đến đó cũng đã nhớ đại khái một thứ, ban đầu lúc gặp Mộc Tiểu Cẩm và Mộc Thương Hải ở khu rừng kia, lúc ấy bọn họ có nói những lời này: "Chúng ta không có người thân, bọn họ đều đã chết."

"Mộc gia có lai lịch như thế nào?"

Thương Nhuỵ sửng sốt: "Chẳng lẽ ngươi không biết Mộc gia sao? Đó là một gia tộc rất nổi danh. Thương gia và Đức gia ở vị trí đệ nhất, vậy thì Mộc gia ở vị trí thứ hai. Tuy chỉ ở tại một thành nhỏ mà thôi, nhưng thực lực của Mộc gia cũng đã đạt đến một cấp độ nhất định.

Chân mày của Vân Phong lại nhẹ nhàng nhướng lên một lần nữa, thì ra Mộc gia còn có bối cảnh như vậy, nghĩ đến Mộc Thương Hải và Mộc Tiểu Cẩm nhất định là có cái gì khó nói, trong Mộc gia này cũng là sóng ngầm mãnh liệt, tại sao Mộc đại phu nhân lại muốn đưa hai huynh đệ này vào chỗ chết? Nói đến cũng tuy không phải thân sinh, nhưng cũng là máu mủ của Mộc gia không phải sao?

"Còn có chuyện gì không?" Thương Nhuỵ run rẩy mà hỏi một câu. Vân Phong nhìn nàng một cái, những gì nàng biết đều đã nỏi, hỏi lại cũng không có ý nghĩa gì: "Ngươi có thể đi rồi." Vân Phong lười biếng nói một câu, lại nâng chum trà lên uống một ngụm. Thương Nhuỵ vừa thấy, lập tức đứng lên chậm chạp di chuyển đến bên cửa, khi nhận thấy Vân Phong không hề có bất kì hành động nào, lúc này mới kéo mạnh cửa ra, phóng nhanh trăm thước ra ngoài.

Vân Phong ngồi ở chỗ kia, Nhục Cầu lười biếng nằm bò trên vai Vân Phong, cáu đuôi mềm như nhung bỗng chốc lại lại phất qua mặt Vân Phong, ngón tay Vân Phong nhẹ nhàng búng vào thân thể nhỏ bé của Nhục Cầu, trong đầu nhẹ nhàng xoay chuyển. Mộc Tiểu Cẩm và Mộc Thương Hải trốn thoát, Mộc đại phu nhân nhất định chắc chắn sẽ không từ bỏ y đồ. Thương Nhuỵ ắt hẳn sẽ không bịa chuyện, đoán rằng nàng cũng không có lá gan này. Xem ra quan hệ của Thương gia và Mộc gia cũng không rồi, hoạt động thăm dò hiện tại, nói có ba vị trí được cho ba gia tộc khác, trong ba gia tộc này hẳn sẽ có Mộc gia chứ?

Biết rõ một chút tình huống của Mộc Tiểu Cẩm và Mộc gia, Vân Phong cũng biết được những ngày trước Mộc Tiểu Cẩm hẳn cũng là vết thương chồng chất, nếu nàng không muốn nói thì thôi. Vân Phong nói chuyện mình biết cho Vân Thăng, Vân Thăng lập tức giận đến gương mặt tuấn tú cũng đỏ bừng lên, cũng vĩ tất cả những chuyện Mộc Tiểu Cẩm và Mộc Thương Hải phải trải qua mà cảm thấy đau lòng. Mấy ngày nay Vân Thăng thường ở cùng Mộc Tiểu Cẩm, điều này cũng làm cho tâm tình của Mộc Tiểu Cẩm có phần cởi mở hơn một chút.

Trái lại mấy ngày nay Khúc Lam Y lại yên tĩnh hơn rất nhiều, cò lẽ là vì muốn tăng cường tu luyện vì ngày xuất phát đang tới gần, bình thường hắn rất ít khi xuất hiện. Còn Ngao Kim mỗi ngày lại ở trong phòng của mình, thường xuyên có thể nghe thấy mấy tiếng gầm giận giữ của hắn, hẳn lại người của Long tộc lại khiến hắn bốc hoả.

Thời gian cứ yên lặng mà trôi qua như vậy, chẳng mấy chốc đã đến ngày tập hợp xuất phát, hành trình thăm dò di tích Vạn Thần vô cùng gian nguy, phải làm tốt việc chuẩn bị. Đối với Vân Phong mà nói bản thân nàng đã là sự chuẩn bị tốt nhất, cũng không cần phải tận lực đi chuẩn bị gì thêm. Sáng sớm Đức Lan và Thương Liên đã đến mời xuất phát, để mọi người đến tập hợp ở phía Bắc Cát Nguyên, phải chuẩn bị xuất phát.

Vân Phong muốn ba vị trí, tất nhiên Mộc Tiểu Cẩm và Vân Thăng đã bị nàng bỏ vào trong Long điện. Mộc Tiểu Cẩm vô cùng kinh ngạc vì còn có địa phương như vậy, giọng nói của Vân Phong truyền đến từ bên ngoài: "Tiểu Cẩm, có một số việc đã qua, chúng ta phải kiên cường mà nhìn về phía trước. Vì bảo vệ người mà mình yêu thườn, chúng ta phải càng trở nên mạnh mẽ."

Một câu này khiến cho Mộc Tiểu Cẩm suy nghĩ rất lâu, Vân Phong cũng không nói gì thêm nữa. Nàng tin lúc Mộc Tiểu Cẩm ra khỏi Long điện, sẽ là lúc hồ điệp mỹ lệ phá kén mà ra! Vân Phong mang theo Khúc Lam Y và Ngao Kim đến cửa phía Bắc của Cát Nguyên, nơi đó đã bị phong toả, không ai có thể tiếp cận gần. Cánh cửa phái Bắc của Cát Nguyên cũng bị phong toả, không thể ra ngoài.

Từ xa Vân Phong đã thấy được một vài người đứng ở đó, Khúc Lam Y và Ngao Kim đi bên cạnh nàng, đều có chút khinh thường mà hừ lạnh một tiếng. Vân Phong cũng lạnh lùng nhếch môi, đội hình như vậy, không làm chậm chân nàng thì cũng không tệ rồi.

"Vân Phong, các ngươi đến rồi." Trên mặt Thương Liên và Đức Lan đều mang theo ý cười mà đi tới. Vân Phong gật gật đầu, tầm mắt đảo qua từng người trong bảy người trước mặt, cao nhất là thống lĩnh trung kỳ, là hai người đàn ông trung niên, thấp nhất là thất cấp trung kỳ. Đội ngũ như vậy mà đi thăm dò di tích Vạn Thần, thật sự là có chút không có bản lĩnh. Qủa nhiên nội tình không giống với hoàng thất, cường giả cấp bậc quân chủ có thể được hoàng thất sử dụng, lại không có khả năng phục vụ cho đại gia tộc.

"Giới thiệu một chút, vị này là Vân Phong." Đức Lan cười hề hề nói một câu, bảy người đều mang vẻ mặt khác nhau mà liếc nhìn Vân Phong một cái: "Đã sớm nghe tới đại danh của ngươi, hôm nay vừa gặp lại có chút kinh ngạc vì tuổi ngươi lại trẻ như vậy." Hai nam nhân cấp bậc thống lĩnh trung kì chào hỏi trước, vô cùng kinh ngạc mà nhìn Vân Phong. Cái tên này ở Phong Vân đế quốc cũng không xa lại chút nào, chẳng qua cũng không có bao nhiêu người gặp qua mà thôi.

"Qúa khen, hư danh mà thôi." Vân Phong cười cười. Tiếp theo mấy người khác cũng chào hỏi Vân Phong, chẳng qua là có vài người của các gia tộc, muốn hâm nóng quan hệ với Vân Phong, Vân Phong cũng chỉ đối đãi bằng thái độ bình đẳng. Sau đó một thanh niên đi tới, cười hì hì nói với Vân Phong: "Thật sự là trăm nghe không bằng một thấy, may mắn may mắn! Ta là Nhị công tử của Mộc gia, gọi là Mộc Anh Hoa."

Con ngươi đen của Vân Phong nhìn về phía hắn nhiều một chút, quả nhiên là người của Mộc gia sao? Nhị công tử của Mộc gia Mộc Anh Hoa... "Có rảnh thì cứ đến Mộc gia chơi nhé!" Mộc Anh Hoa cười hề hề nói một câu, Vân Phong cười cười, bất ngờ lại trả lời: "Yên tâm, nhất định là phải đi."

Những lời này khiến những người khác giật mình không ít, lại càng khiến cho Mộc Anh Hoa cảm thấy vừa mừng lại vừa lo: "Thật vậy chăng? Khà khà, vậy thật sự quá tốt rồi! Chúng ta quyết định đi!"

Vân Phong gật gật đầu, nhưng trong đáy mắt lại là một mảnh lạnh lẽo, Khúc Lam Y ở bên nuồn cười vui vẻ nói một câu: "Cho một quả táo ngọt liền cười đến sáng lạn như vậy." Mộc Anh Hoa vừa nghe thấy thì sắc mặt đỏ lên, nhìn thấy Khúc Lam Y thì mặt lại lúng ta lúng túng đến nói không ra lời. Đức Lan và Thương Liên có thâm ý khác mà nhìn Vân Phong, tại sao nàng lại đối đãi khác nhau với Mộc gia?

"Được, nếu người đã đến đông đủ thì cũng nên xuất phát! Ý nghĩa của lần thăm dò này rất quan trọng, vẫn xin các vị hãy cố gắng phát huy, làm được tốt nhất! Vinh dự của Phong Vân đế quốc vẫn còn dựa vào các vị viết lại, ta tin Phong Vân đế quốc không đại được thành quả cũng rất khó rồi!" Đức Lan và Thương Liên cười ha ha một tiếng, ánh mắt đều nhìn về phía Vân Phong. Vân Phong lạnh lùng cười, hai lão hồ ly gian xảo, hiện tại đều đẩy tất cả trách nhiệm lên đầu nàng rồi.

"Vậy Vân Phong liền là đội trưởng của chúng ta thôi!" Mộc Anh Hoa ở bên cạnh cao giọng nói một câu, nhưng người khác đương nhiên không có bất kì ý kiến gì khác. Mộc Anh Hoa vô cùng vui vẻ nhìn Vân Phong, tựa hồ có một loại tư tưởng tranh công.

Hắn cho rằng câu trả lời vừa rồi của Vân Phong, là vì hắn, cũng nhìn Mộc gia với cặp mắt khác xưa, cũng không coi mình như người ngoài.

Vân Phong căn bản chẳng muốn nhìn hắn, chỉ cảm thấy sao nam nhân này lại nhiều chuyện như vậy.

"Được rồi các vị, lần này nơi di tích Vạn Thần xuất hiện là vị trí biên cảnh của Áo Uy và Thánh Diệu đế quốc, đến chỗ đó sẽ có người chỉ dẫn. Hi vọng việc thăm dò sẽ hoàn toàn thuận lợi, lên đường thôi."

Đức Lan cao giọng nói một câu, giơ tay lên, năm con dơi đứng trước mặt mọi người, phía trên còn có một người đang đứng. Ánh mắt của Vân Phong đảo qua, thì ra vẫn là một người quen cũ, thuần thú sư đã từng xảy ra xung đột với Vân Phong tại đế đô, trước mắt đúng là người tự xưng là hội trưởng của Công hội Thuần thú sư.

Nhìn thấy Vân Phong ở đây, sắc mặt của nam nhân xấu hổ một chút. Tất cả mọi người đề lần lượt đi lên lưng của mấy con dơi, nhưng ba người Vân Phong vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích: "Vân Phong, lên đi." Đức Lan và Thương Liên cười ha ha nói một câu, khoé môi của Vân Phong mỉm cười: "Ta biết rồi." Lời vừa nói xong, thân thể vút lên bay về phía không trung, đứng trên đỉnh đầu của mọi người. Khúc Lam Y và Ngao Kim cũng như thế, những người khác cũng đã hoàn toàn u mê. Nhất là hai vị chiến sĩ cấp bậc thống lĩnh, càng nhìn hốc mắt càng nóng lên.

"Nhìn cái gì, đi thôi." Thân thể của Vân Phong loé lên, đã bay về phía trước. Bảy người ngồi trên lưng dơi đều mang ánh mắt ghen tị, trong lòng vị hội trưởng Thuần thú sư dẫn đường kia lại càng thêm khó chịu muốn hộc máu. Mạnh mẽ, con mẹ nó quá mạnh mẽ rồi!

Năm con dơi bay đều nhịp trên bầu trời, bỗng chốc nhìn lên lại có chút đồ sộ, trên mỗi con dơi đều có hai người ngồi, đội ngũ tổng cộng có mười người, ba người Vân Phong căn bản là không cần dơi, có một con dơi trên lưng trống trơn, trong lúc nó bay cũng có chút thoải mái.

Thân thể đón gió bay lượn trong không trung, ba người Vân Phong đều bay ở phía trước, bảo trì một khoảng cách với người ở phía sau, lúc này tâm niệm của Lam Dực và Tiểu Hoả truyền đến: "Chủ nhân, đã xuất phát rồi sao?"

Vân Phong cười cười: "Đã đi rồi, trên không của cửa Bắc Cát Nguyên, mau tới đây?"

Hai ma thú không bị Vân Phong trói buộc trong nhẫn khế ước, Tiểu Hoả là kẻ vui vẻ nhất, nhớ đến đoạn thời gian bị kiềm nén kỉa thật sự đã khiến trong lòng Tiểu Hoả sợ hãi, Vân Phong không còn ẩn dấu thực lực đã khiến Tiểu Hoả sảng khoái đến vui vẻ, trái lại Lam Dực lại không có gì, bản thân hắn cũng không phải phần tử hiếu chiến, ở đâu đều được.

Chỉ chốc lát sau một luồng ánh sáng màu xanh và đỏ đậm ở đâu đó trên bầu trời đột nhiên đánh úp lại, sắc mặt những người ngồi trên lưng dơi đều không khỏi đại biến, vẫn chưa ra khỏi phạm vi của đế quốc đã gặp phải tập kích bất ngờ sao? Tất cả mọi người đều bắt đầu khẩn trương đề phòng, Vân Phong nhìn thấy hai luồng sáng này thì cười cười, hai luồng sáng nhanh chóng nhắm về phía Vân Phong, cuối cùng đột nhiên dừng lại bên người Vân Phong!

Tất cả mọi người ngồi trên lưng dơi đều không nhịn được mà thở ra, thu hồi ánh sáng, thân thể của Hoả Vân Lang còn có một thanh niên vô cùng tuấn mĩ đứng bên cạnh Vân Phong, mọi người cũng đều hiểu rõ, đây là hai ma thú khế ước của Vân Phong!

Hội trưởng Công hội Thuần thú sư cưỡi con dơi đầu đàn nhìn thấy, hốc mắt không khỏi đỏ lên, triệu hồi sư... Ma thú khế ước của triệu hồi sư! Hắn nằm mơ cũng muốn! Nằm mơ cũng muốn trở thành triệu hồi sư! Cả đời này hắn trở thành thuần thú sư vì vốn cho rằng mình có thể đến gần chức nghiệp triệu hồi sư thần bí này, nhưng khi so với triệu hồi sư chân chính, hắn lại không đáng được nhắc đến!

Nắm chặt dây cương trên tay, hội trưởng Công hội thuần thú sư không khỏi oán hận nhìn thêm vài lần rồi thu hồi ánh mắt, mấy người thăm dò khác không khỏi nhìn đến ngây người, sự xuất hiện của hai ma thú khế ước kia không khỏi khiến cho ánh mắt của bọn họ trở nên lấp lánh, đó chính là triệu hồi sư, cường đại như vậy, thần bí như vậy nha!

"Thật uy phong..." Một người bắt đầu tự thì thào nói, những người khác nghe được không khỏi ngầm đồng ý trong lòng: "Qủa nhiên là không giống nhau! Vân Phong! Ngươi thật lợi hại!" Mộc Anh Hoa cao giọng hét một tiếng, cả người nhào về phía Vân Phong mà phất phất tay, Vân Phong nghe thấy chỉ liếc nhìn qua, Tiểu Hoả và Lam Dực cũng quay đầu nhìn, mắt ói của Tiểu Hoả nhìn thấy: "Chủ nhân, kẻ ngốc kia là ai vậy?"

Vân Phong nhàn nhạt trừng mắt: "Không biết." Mấy người phi hành trên cao phía trước, dơi đi theo một đường ở phía sau, bóng lưng của mấy người hoàn toàn chiếu vào trong mắt mấy người này, đều mang theo khát vọng hướng về trước: "Ta nói, nếu như có thể trèo lên cây đại thụ Vân gia, gần gũi với vị triệu hồi sư đại nhân này, chúng ta cũng sẽ khác trước rồi."

Một người trong số đó thấp giọng nói với một người khác xong, hai người xì xào bàn tán căn bản không có cách nào dấu giếm tai của những người khác, lập tức rước lấy sự cười nhạo của người khác: "Chỉ bằng các ngươi? Muốn kết giao quan hệ cũng chỉ có thể là chuyện của Thương gia và Đức gia thôi."

Bốn người đến từ Đức gia và Thương gia đều khinh thường hừ một tiếng, nói chuyện tất nhiên cũng không khách khí, vốn hai đại gia tộc này có bảy vị trí, lại phải miễn cường phân cho gia tộc khác ba cái, điều này làm cho người của hai đại gia tộc rất bất mãn, nhưng Đức Lan và Thương Liên vẫn còn phải suy xét đến lâu dài, tất nhiên cũng sẽ không chỉ lo đến ích lợi trước mắt.

"Qủa thật Đức gia và Thương gia rất khá, nhưng hình như cũng chưa được vị triệu hồi sư đại nhân này cho nhiều mặt mũi nhỉ? Trái lại Mộc huynh còn được một câu của nàng." Hai người đến từ gia tộc khác cũng không chịu yếu thế, Đức gia và Thương gia là một sợi dây thừng, nếu vậy thì ba gia tộc khác tất nhiên sẽ là một sợi dây khác.

"Hừ!" Người của hai đại gia tộc khẽ hừ, nói cũng không nên lời với lời của những người khác, chỉ có thể căm hận xoay người, quả thật Vân Phong đối đãi với Mộc Anh Hoa không giống với bọn họ, chẳng lẽ vị triệu hồi sư này xem trọng Mộc gia nhiều hơn sao?

"Mộc huynh à, chúng ta vẫn còn phải dựa vào ngươi rồi." Hai người đột nhiên nói với Mộc Anh Hoa đang ngồi trên một con dơi khác, Mộc Anh Hoa cười ha ha: "Tất nhiên tất nhiên, yên tâm đi! Có ích lợi tuyệt đối sẽ không thể thiếu phần của hai ngươi."

Nhất thời ba người thành gắn bó thành đồng bọn, thái dộ của Vân Phong vẫn còn chưa rõ ràng, ba người này lại ảo tưởng vô hạn về sự tình sau này rồi.

"Chủ nhân, bọn hắn đều là kẻ ngốc sao?" Tiểu Hoả không kiên nhẫn mà rống to một câu: "Thật sự rất muốn cắn nát bươm bọn hắn, chỉ có một chút thân phận như thế đã muốn bám víu lấy chủ nhân!" Ánh mắt sói đen nhánh hiện lên sự ác độc, Tiểu Hoả thật sự đã động sát tâm.

Vân Phong sờ sờ đầu Tiểu Hỏa, thuận tiện nhéo nhéo tai, Nhục Cầu lập tức nhảy xuống từ trên vai Vân Phong, nhảy lên đầu Tiểu Hỏa, đặt mông nhỏ ngồi giữa đầu của Tiểu Hoả, kêu vài tiếng.

Tiểu Hỏa căm tức muốn quăng Nhục Cầu đi, Nhục Cầu vui vẻ kêu lên, động tác lại vô cùng nhanh nhẹn, Tiểu Hoả vùng vẫy hồi lâu vẫn không buông ra, hai kẻ ở một bên chơi đù vô cùng vui vẻ, Vân Phong nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi nở nụ cười.

Lời mà những người vừa rồi mới nói đương nhiên đã truyền vào tai vị này không sót một chữ, Vân Phong không nói gì, chuyện Mộc gia muốn đạt được một chút gì đó trong lần thăm dò lần này là không có khả năng! Lần này nàng muốn cho Mộc gia tay không mà về!

"Nha đầu, những kẻ này có vọng tưởng với ngươi." Đôi mắt màu vàng của Ngao Kim hiện lên sự tức giận, vô cùng giận dữ mà lướt qua những người đang theo phía sau, khiến cho những người này không hiểu tại sao lại cảm thấy ớn lạnh: "Sợ cái gì, sao Tiểu Phong Phong lại có thể để cho người khác chiếm tiện nghi chứ?" Khúc Lam Y cười nhích người lại gần, sắc mặt Vân Phong nhất thời đen lại, trái lại nàng lại bị hắn chiếm tiện nghi không ít lần! Nhanh tay đẩy thân thể đang dựa vào đây của Khúc Lam Y ra, Vân Phong nhếch môi: "Đức gia và Thương gia muốn ta xuất lực vì bọn họ, ý định này cũng không tệ, cũng không xem thử bọn hắn có giá trị để lợi dụng ta hay không? Muốn đoạt được lợi ích từ trong tay ta, tất nhiên là phải trả chút giá lớn rồi."

Bốn vị đoàn trưởng Dong binh đoàn năm sao vì muốn đoạt được mạch khoáng thạch cực phẩm từ trong tay Vân Phong, đã bị Vân Phong tàn ác làm thịt một hồi, lần này thăm dò này Đức gia và Thương gia tính toán dựa vào Vân Phong mà kiếm được lợi ích, cũng cần phải bị làm thịt một chút cho tỉnh ngộ rồi.

"Đúng rồi, tiểu tử kia là sao? Sao ngươi lại có ý tốt đáp ứng hắn?" Khúc Lam Y nhích sang đây, không có Nhục Cầu gây trở ngại đương nhiên phải thừa cơ hội này để tiếp cận người nhà, Nhục Cầu và Tiểu Hoả đang chơi đùa đến vui vẻ, tất nhiên là không thấy được động tác của Khúc Lam Y, quấn lấy cánh tay của Vân Phong, cả người Khúc Lam Y đều đã quấn lấy Vân Phong ở bên kia, Vân Phong run rẩy, không có cách nào để bỏ cái đuôi này ra, đành phải thôi.

"Hắn họ Mộc, tất nhiên ta sẽ có lòng tốt, đắp ứng hắn, tìm dịp tốt mà bái phỏng Mộc gia một chút rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.