[Dịch] Thiên Tài Triệu Hoán Sư

Chương 100 : Chương 56.1: Nên giành thì giành.




Lời của lão nhân vừa nói ra, tay khẽ nhấc, không gian lại trở nên tối đen lần thứ hai. Một loại áp lực quen thuộc lại lần nữa quay trở lại, đè ép lên vai của nàng, đầu gối của Vân Phong hơi khuỵu xuống, chỉ cảm thấy cả người đều bị đè ép trong nháy mắt. Vân Phong cắn mạnh vào đầu lưỡi, cố sức ưỡn thẳng sống lưng, đứng thẳng ở kia. Áp lực trên đỉnh đầu này, tuyệt không khuất phục!

"Xì xì, không nhìn ra ngươi lại thích cậy mạnh như vậy." Giọng nói của lão nhân truyền đến từ trong hắc ám, áp lực không hiểu vì sao lại tăng thêm vài phần. Vân Phong cười cười, sắc mặt hơi có chút nhợt nhạt: "Sao tiền bối lại cố chấp nhất thứ không phải là của chính mình như vậy?"

Giọng nói đột nhiên dừng lại, một tiếng cười oang oang lập tức truyền đến: "Nhẫn khế ước của triệu hồi sư là thứ bao người tò mò, bó mật có quan hệ với nhẫn khế ước cũng tồn tại ở đó đi... Ngươi lại không mang nhẫn khế ước trên tay, thật sự là hiếm lạ nha! Ngươi giao hay không giao?" Thân thể lão nhân tựa hồ như đã lướt qua bên người Vân Phong, trước mắt Vân Phong trừ bỏ bóng tối thì cũng không thể nhìn thấy cái gì, mà theo thời gian trôi qua, áp lực lại càng tăng thêm vài phần so với lúc trước!

"Không giao!" Hai chữ được bật ra từ hàm răng của Vân Phong. Vân Phong đột nhiên nắm chặt tay như liều chết mà đứng ở chỗ kia, vẫn cứ không chịu khuất phục. Lão nhân tựa hồ cũng có chút tức giận: "Hay cho một nha đầu quật cường, ta lại muốn xem thử ngươi có thể bướng bỉnh đế khi nào."

"Ưm!" Mộc cỗ áp lực mơ hồ tiếp tục chèn ép Vân Phong, thậm chí Vân Phong còn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng xương trong thân thể bị đè ép mà phát ra âm thanh. Lúc này, tổ tiên sống nhờ trong không gian tinh thần cũng rất lo lắng mà ngẩng đầu: "Tiểu tử kia, đừng cậy mạnh!" Tuy thởi gian tổ tiên ở cũng Vân Phong cũng không nhiều lắm, nhưng lại hiểu rất rõ cá tính của Vân Phong. Cái tính kia là sự quật cường từ trong xương tuỷ của người Vân gia, khăng khăng với suy nghĩ của mình dù có chết cũng không chịu khuất phục! Sẽ không dễ dàng thay đổi, Sẽ không dễ dàng dao động! Tổ tiên sợ với tính cách như vậy của nàng sẽ khiến nàng phải chịu thương tổn khi ở trong này, lão nhân không rõ lai lịch này ra tay cũng thật nặng, thật sự là có chút kỳ quái.

"Không có việc gì." Vân Phong cười cười, trên trán đã toát mồ hôi, thân thể cũng dần khom xuống, nhưng Vân Phong vẫn cắn răng tiếp tục gắng gượng! Muốn nhẫn khế ước, không thể nào!

Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm đang yên tĩnh tu luyện tại tầng thứ mười đột nhiên mở mắt, tuy hai người không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại cảm thấy có chút sợ hãi: "Vân Thăng ca ca, Tiểu Phong có thể có chuyện gì hay không?"

Mộc Tiểu Cẩm mang vẻ mặt lo lắng hỏi. Mày Vân Thăng cũng cau chặt, dù sao cũng là huynh muội huyết mạch tương liên, giờ phút này Vân Thăng lạ vô cùng sợ hãi, không có cách nào để ổn định tinh thần mà tu luyện, lập tức đứng lên muốn ra ngoài.

Lúc này đột nhiên nghĩ đến bản thân mình không thể nào ra được, hai người đi vào thông qua ngọc bội hình rồng, tất nhiên cũng phải nhờ Vân Phong mới có thể ra ngoài. Vân Thăng cau chặt mày, ngưỡng cổ lên hô lớn: "Phong nhi! Phong nhi!" Giọng nói không ngừng vang cọng nơi không gian nhỏ trong tầng mười Long Điện này, sau vô số tiếng vọng, lại vẫn không nghe tháy bất cứ lời đáp nào của Vân Phong.

"Phong nhi!" Vân Thăng vẫn không từ bỏ ý định mà định hô to lần thứ hai, nếu là trước kia Vân Phong nhất định sẽ nghe được, nhưng bây giờ lại không trả lời, không phải là đã xảy ra chuyện thì là gì! Mộc Tiểu Cẩm cũng bắt đầu gọi theo, tầng không gian này bị tiếng gọi của hai người lấp đầy, mà vị nào đó vẫn đang ngủ say trong Long Điện lại đột nhiên mở mắt, trong đôi mắt màu xám trắng là sự cáu kỉnh và lửa giận, thân hình thấp bé được bao bọc trong hắc bào lập tức tiến vào không trung, cả khuôn mặt đều trở nên u ám.

"Ầm ĩ cái gì! Còn làm ầm nữa ta diệt các ngươi!" Một tiếng thét khàn khàn truyền vào tầng thứ mười của Long Điện.

Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm đều sửng sốt, nhìn quanh bốn phía theo bản năng, hai người không biết nơi này là Long Điện. cho rằng chỉ có một không gian nhỏ như vậy mà thôi, lại không biết trong nơi này che giấu rất nhiều thứ.

"Vô cùng xin lỗi vì đã làm phiền tiền bối, nhưng về tình thì vẫn có thể tha thứ, ta đang lo không biết muội muội của ta có xảy ra chuyện gì không." Vân Thăng thăm dò mà nói với không trung. Qua một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn kia lại truyền đến: "Lo cái gì! Nha đầu kia mà còn có thể gặp chuyện không may thì đúng là quái quỷ!"

Vân Thằn vừa nghe thì sắc mặt trở nên mừng rỡ: "Tiền bối biết Phong nhi sao?"

"Sao lại không biết?" Giọng nói lười biếng truyền đến, tựa hồ mang theo sự buồn ngủ vô cùng: "Để ta yên tĩnh một chút! Nếu không thì ta sẽ mang nhóm người các ngươi ra ngoài hết!"

"Tiền bối! Tiền bối!" Vân Thăng nghe thấy thế thì lo lắng hô to vài tiếng, vị nào đó vốn muốn tiếc tục yên ổn đi ngủ hoàn toàn nổi giận: "Nhân loại! Nể mặt các ngươi là người thân của nha đầu kia, ta mới chấp nhận cho các ngươi xuất hiện tại nơi này! Đừng có được một tấc lại muốn tiến một bước!"

"Diệu Quang, sao lại tức giận đến như vậy?" Một giọng nói già nua khác chậm rãi truyền ra. Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm nghe thấy đều sửng sốt,vẫn còn một người? Tới cùng thì nơi này là nơi nào! Chẳng lẽ trừ bỏ nơi này còn có không gian khác sao?

"Lão gia hoả, ngươi đừng quản ta!" Diệu Quang bị đánh thức thì vô cùng cáu kỉnh, trên gương mặt trẻ con đều là vẻ hung ác. Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm đang ở tầng mười của Long Điện hắn tất nhiên không thể động vào được, những lời vừa rồi chỉ là muốn doạn bọn họ, muốn làm cho bọn họ an tĩnh một chút, dù sao thời gian hắn ngủ vẫn còn chưa đủ.

"Vị tiền bối này..." Vân Thăng định mở miệng thăm dò, giọng nói già nua kia lại vang lên lần thứ hai: "Vân Phong làm sao vậy?"

"Lão gia hoả, nha đầu kia có thể xảy ra chuyện gì?" Đôi mắt màu xám trắng trên gương mặt trẻ con của Diệu Quang đều là sự tức giận cùng hoả khí. Hiện tại ngỏn lửa của hắn rất lớn, vô cùng lớn, lửa lớn đến mức muốn diệt hai tên nhân loại đã đánh thức hắn kia!

" Không phải như thế, tiền bối! Lúc trước Phong nhi đều có thể nghe được lời chúng ta nói, cũng sẽ đáp lại. Nhưng vừa rồi đột nhiên ta lại cảm thấy hoảng hốt, thử gọi vài tiếng Phong nhi, lại không thấy nàng đáp lại! Không phải vừa rồi tiền bối mới nói muốn ném chúng ta ra ngoài sao? Xin tiền bối nhanh mang chúng ta ra ngoài đi!"

Những lời này của Vân Thăng khiến ngũ quan của Diệu Quang hoàn toàn nhăn lại một chỗ: "Mẹ nó! Ngươi nghĩ rằng ta không muốn ném nhóm người ngươi ra ngoài à! Ngươi nghĩ rằng ta không muốn à!" Hiện tại Diệu Quang đã tức đến mức mắng chửi người. Đột nhiên chủ nhân của giọng nói già nua kia lại cất tiếng cười ha ha xen lẫn rầu rĩ: "Diệu Quang, bình tĩnh một chút."

Lời nói của Vân Thăng thật sự đã khiến Diệu Quang có chút mất mặt, hắn muốn vứt đi, nhưng căn bản lại không có cách! Tâng thứ mười là nơi không thể chạm tới. Nếu Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm ở tại một nơi khác của Long Điện, nhất định hắn sẽ không nói hai lời mà ném hai tên này đi cho xong rồi!

"Tiền bối..." Vân Thăng một lòng cho rằng bọn họ có thể thừa dịp này mà bị ném ra ngoài, nhưng lại không kịp trả lời, chỉ vừa kêu một tiếng, giọng nói già nua lại vang lên: "Hai vị, đây quả thật là một chuyện khác thường, xem ra Vân Phong đã gặp một chút phiền phức rồi. Không cần lo lắng, nàng sẽ không có chuyện gì, vẫn xin hai vị nên yên lặng mà ở trong này đi." Sau khi giọng nói già nua kia kết thúc, Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm đã gấp đến mức đi vòng xung quanh, nhưng hai người lại không thể ra ngoài, chỉ mong Vân Phong có thể bình an vô sự.

"Lão gia hoả, ngươi nói cái gì?" Một góc nào đó trong Long Điện, Diệu Quang thở hổn hển gầm lên một câu, giọng nói vốn đã khàn lại càng khàn hơn, nghe ra thật sự là không xứng với gương mặt trẻ con kia của hắn.

"Diệu Quang, ngươi ra ngoài một chút, nhìn xem sao lại thế nào." Giọng nói già nua kia lại không nhanh không chậm mà nói một câu, tiếp theo lại ngáp một cái: "Nếu Vân Phong gặp phiền phức, ngươi cũng thuận tiện giải quyết một chút, việc này cũng không phải là chuyện lớn gì đối với ngươi, ta ngủ trước, buồn ngủ quá..." Tiếp đó giọng nói già nua kia đã biến mất không thấy, thậm chí còn truyền đến tiếng ngáy rất nhỏ.

Diệu Quang đứng trong không trung, khuôn mặt dần biến đen, đôi mắt màu xám trắng cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Tới cùng là tên nào muốn chết dám làm ra chuyện này! Lại dám quấy nhiễu giấc ngủ của hắn! Muốn chết sao?

Thân thể thấp bé được bao bọc trong hắc bào đột nhiên bay lên không trung, con ngươi màu xám trắng bỗng chốc loé lên tia sáng, bỗng nhiên một trận pháp kì quái xuất hiện dưới người Diệu Quang. Vân Phong đang chống cự với loại áp lực vô hình đã toát mồ hôi cả người. biết thân thể của mình đã sắp tới cực hạn, rốt cuộc lão nhân này muốn cái gì? Nhìn qua căn bản cũng không có thực lực cao thâm gì, lại mang đến cho nàng áp lực nặng nề như vậy!

"Vân Phong, vẫn còn chưa khuất phục sao? Ngoan ngoãn giao nhẫn ra, ta còn có thể tặng một phần bản đồ cho ngươi, lần giao dịch này nói đến cùng cũng là ngươi có lời mà!" Tiếng cười hì hì của lão nhân vang đến bên tai Vân Phong, Vân Phong lạnh lùng nhếch môi: "Vẫn là câu nói kia, không giao!"

"Được! Có khí phách!" Cảm nhận được âm thanh truyền đến, lực đạo của áp lực vừa rồi lại đột nhiên tăng mạnh. Vân Phong kêu lên một tiếng đau đớn, cắn chặt răng. Chân Vân Phong đã run lên bần bật, nhưng dưới sự run rẩy kịch liệt đó vẫn cố chấp đứng ở kia!

Sắc mặt của lão nhân vẫn âm thầm quan sát Vân Phong giờ phút này đang rất sửng sốt, phải biết rằng áp lực mà hắn gây ra đã từng khiến cho kẻ quân chủ đỉnh phải cúi đầu, nhưng Vân Phong này vẫn có thể kiên cường đứng ở kia, chỉ là thân thể có chút cong xuống. Nhìn ra được là nàng đag cố gượng chống cự, bất quá phần ý chí này thật sự đáng sợ đến kinh người.

"Tiểu nha đầu!" Đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai Vân Phong. Ban đầu Vân Phong còn tường rằng đó là giọng nói của tổ tiên, nhưng giọng nói này lại quá khàn thậm chí còn có chút khó nghe. Vân Phong cẩn thận phân biệt một chút liền hiểu, đây là giọng nói của tiền bối biến thái bên trong Long Điện kia!

"Tiền bối biến thái!" Vân Phong lập tức thốt lên trong lòng. Diệu Quang đang ở trong Long Điện bị chọc tức đến mức não chút nữa đã xuất huyết: "Nha đầu chết tiệt nhà ngươi gọi ta là cái gì?"

Vân Phong xấu hổ cười cười: "Không có gì... Tiền bối gọi ta có chuyện gì sao? Hiện tại cũng không phải là lúc có thể nói chuyện phiếm với tiền bối." Giọng nói của Vân Phong nghe ra có chút miễn cưỡng. dù sao tiếp nhận lại áp lực khủng bố này cho đến bây giờ, đúng là không dễ rồi.

"Hừ! Hai nhân loại kia quá ồn ào, đánh thức ta rồi! Nếu không phải vì chuyện này, ta mới không thèm quản ngươi!"

Vân Phong cười cười, đại ca và Mộc Tiểu Cẩm sao? Có phải bọn họ cũng đã nhận ra tình hình của nàng, gọi nàng, nhưng bản thân lại không nghe được: "Vẫn mong chư vị tiền bối bỏ qua..." Vân Phong lại miễn cưỡng nói một câu, dáng vẻ có chút như bị chèn ép. Diệu Quang nghe thấy hơi nhíu mày: "Tiểu nha đầu, ngươi làm sao vậy?"

Vân Phong muốn nói không có chuyện gì, lại phát ra một tiếng kêu đau đớn, đột nhiên Diệu Quang dứng lên, trên gương mặt trẻ con thoáng qua sự lo lắng: "Sao lại thế này? Nói chuyện đi!"

Một lúc lâu sau giọng nói của Vân Phong mới truyền vào: "Có một chút... Phiền phức nhỏ."

Chân mày Diệu Quang nhíu chặt lại: "Đã thở dốc đến như vậy mà còn là phiền toái nhỏ, cúi đầu với người khác thì sẽ chết sao?" Tiếng cười của Vân Phong truyền đến, vẫn không có ý định sẽ cúi đầu với người khác. Khoé môi Diệu Quang giật nhẹ bất đắc dĩ: "Không giúp ngươi, hai tên nhân loại ồn ào kia có thể sẽ còn kêu không ngừng! Nghe đây, bây giờ hãy nhắm mắt ngưng thần, gọi ta ra ngoài, nhớ kỹ, tên của ta là Diệu Quang."

Trong bóng đêm Vân Phong khẽ nhếch môi, đôi mắt màu đen trong suốt kia chẫm rãi đóng lại, khẽ mở miệng, một cái tên được thốt ra từ trong miệng: "Diệu Quang." Một nơi nào đó trong Long Điện hiện lên ánh sáng chói mắt, một trận pháp được gọi đột nhiên phóng ra ánh sáng mạnh mẽ, mà bóng dáng nào đó ở trong ánh sáng đột nhiên biến mất, sau đó lại trở về với khung cảnh yên tĩnh. Thanh âm già nua từ từ vang lên: "Nhanh trở về một chút..."

Vân Phong gọi cái tên này, bỗng nhiên cảm thấy áp lực quanh thân lại trở nên nhẹ hơn, lão nhân vẫn đang ở trong tối chăm chú quan sát nàng lại mang vẻ mặt kinh ngạc! Không gian mà ông ta lợi dụng để gây áp lực cho người khác lại bị người phá giải rồi!

Điều này sao có thể? Đây là không có khả năng!

Một luồng sáng đột nhiên hiện lên trong khung cảnh tối đen này, tựa như ánh mặt trời dễ chịu nhô lên khỏi đường chân trời. Luồng sáng chói mắt này đột nhiên xua tan đi bóng tối trước mắt. Mắt của Vân Phong lại thấy được nguyên trạng trong căn phòng này, mà lão nhân kia vẫn đang ngồi trước bàn, biểu tình trên gương mặt kia có thể nói là vô cùng đặc sắc.

"Đây, đây là cái gì..." Lão nhân tự thì thào nói một chút, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ánh sáng trắng chói mắt kia. Ánh sáng trắng tản đi, vị tiền bối biến thái mà Vân Phong đã từng nhìn thấy trong Long Điện kia đang trôi nổi trong không trung, vẫn là khuôn mặt trẻ tuổi non nớt như thiếu niên kia, vẫn là hắc bào quỷ dị toàn thân, vẫn là thân hình thấp bé như vậy, vẫn là cặp mắt xám trắng kia, chẳng qua hiện tại nhìn qua thì có chút nóng nảy.

"Lại là ngươi sao?" Diệu Quang vừa ra, mắt trực tiếp nhìn chăm chú đến trên người lão nhân, cặp mắt kia tản ra áp lực vô hình khiến cho thân thể của vị lão nhân có chút lạnh run. Giọng nói khàn khàn kia vang vọng trong vùng không gian này, áp lực ngầm quanh thân cũng tự động biến mất. Vân Phong không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt đánh giá trên người Diệu Quang ngay trước mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.