[Dịch]Thiên Tài Thần Thú Sư

Chương 39 : Đi chơi




"Chả lẽ lãnh hội thần cách cũng cần điều kiện hay sao mà chỉ có mỗi 10 vị thần chân chính vậy Minh lão?"

"Đúng là có điều kiện nhưng cũng rất đơn giản mà thôi. Khi lãnh hội thần cách thì sẽ xuất hiện thiên phạt đánh lên người lãnh hội! Nếu như không chịu nổi mà phải từ bỏ lãnh hội tiếp thì người đó được coi là một vị thần không hoàn chỉnh, hơn nữa tu vi của họ cũng thăng tiến chậm hơn những người có tu vi hoàn chỉnh! Thiên phạt sẽ tùy theo tu vi và căn cơ của từng người mà nó sẽ mạnh yếu khác nhau. Thiên phạt càng mạnh thì tu vi sau này sẽ càng thăng tiến nhanh hơn. Cũng chính vì nguyên do này mà những vị thần chân chính đã ít thì ngày càng ít mà giờ cũng ít ai chịu được thiên phạt." Minh lão có chút tiếc nuối mà nói ra.

"Vậy làm thần thì sẽ có ích lợi gì ngoài trường sinh không?"

"Từ khi nào thì nnngươi quan tâm đến tiền tài địa vị vây? Làm thần thì có thể ra vào tự do hai nơi đó là địa ngục và địa đàng! Ngươi có thể hiểu địa ngục là nơi trừng phạt của sinh linh sau khi đã chết còn địa đàng thì ngược lại. Thật ra mấy chỗ này cũng ít người vào vì ở đó toàn những siêu cấp quái vật có thực lực cường hãn không à." Mặc dù có chút kì lạ nhưng Minh lão vẫn giảng giải kĩ cho Trấn Thiên.

"Vậy có thể hồi sinh được những người đã chết không?" Trấn Thiên có chút mong đợi về câu trả lời vì nếu có thể thì Minh Tụê có cơ hội được cứu rồi.

"Ngươi đừng mơ! Nếu có thể thì đào đâu ra chỗ mà nhét người hả? Có chăng thì cũng chỉ có thể biết kiếp sau của người đó mà đến thăm thôi!" Minh lão có chút khinh bỉ nói.

"Vậy hả? Thôi không sao, thế cũng đã tốt lắm rồi!" Trấn Thiên có chút thất vọng trả lời.

"Thôi lúc nào có chuyện thì đến gặp ta, giờ ta đi ngủ đây." Ngáp một cái rồi trực tiếp nhảy vào trong Không Giới nhẫn bỏ mặc Trấn Thiên ở đó.

"Hoàng hậu nương nương giá đáo..." Đúng lúc này, một giọng nói bán nam bán nữ vong từ ngoài vào.

"Nhi thần tham kiến hoàng hậu nương nương."

"Được rồi, không cần câu nệ Thiên nhi. Hôm nay ta tới là muốn con đi chơi với Linh nhi một buổi! Hai con cũng đã có hôn ước thì nên đi chơi với nhau đi chứ cứ mỗi đứa một nơi thì thật không thích hợp." Hoàng hậu hiền từ cười với Trấn Thiên. Vị hoàng hậu này thật là hiền nha. Cho dù không phải là con bà thì cũng đối xử rất tốt với Trấn Thiên.

"Vâng." Cung kính đáp lại. Người ta yêu thương mình thì tội gì mình lại không nghe lời bà để lấy một cái mác nhỉ.

"Còn nữa, sinh thần lần này của con ta muốn tổ chức cho thật long trọng nên hôm đó sẽ có rất nhiều khác quan từ nhiều nơi khác đến con không được trốn đâu đấy." Dịu dàng hỏi han thêm mấy câu rồi mau chóng rời đi.

Lặng lẽ đi đến phủ quốc công của Vân gia, sau một hồi trò chuyện thì cuối cùng Trấn Thiên cũng được thả cho ra ngoài và theo sau là một cái đuôi.

"Này, sao mỗi lần ngươi thấy ta đều chạy bán sống bán chết thế hả?" Đi trên đường, Mai Linh không ngừng hỏi làm cho Trấn Thiên đen mặt. Cho dù cô không mỏi miệng thì người khác cũng mỏi chứ cớ sao lại nói nhiều như vậy làm gì? Cô không nói không ai bảo cô câm. Mặc dù trong bụng thì như thế nhưng ngoài mặt thì vẫn tươi cười trả lời cho đến khi...

"Đủ rồi, nếu không thích thì đừng trả lời nữa, ta cũng chả thèm hỏi! Ngươi cũng giống bao người khác muốn lấy lòng ta mà thôi." Có lẽ thiếu mất một tình cảm của người mẹ đã mất nên tính tình tiểu cô nương này có chút cô đơn. Chính vì thế nên Trấn Thiên mới cam lòng nhẫn nại mà nói chuyện chứ nếu không là đã đá đít người này đi từ lâu rồi thế mà giờ còn quay ra trách mắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.