[Dịch]Thiên Tài Ngục Phi

Chương 75 : Quái thai Vũ Phong !




Mộ Kình Thiên và Thiên Lam đều có suy nghĩ của mình, nhìn nhau rồi nói.

"Ngươi nói trước đi !"

Thiên Lam và Mộ Kình Thiên lại cùng lúc nói ra y hệt nhau, Vũ Phong thấy vậy thì nhẹ giọng nói.

"Tiểu đệ nói trước đi. Kình Thiên ca, huynh chờ chút."

Thiên Lam nghe xong thì quay lại nhìn Vũ Phong, thầm oán. "Ta nói tổ tiên của ngươi chưa chắc sống lâu hơn ta đâu, tiểu đệ gì chứ ta phi. Mà thôi nhịn !"

"Long Phượng trận là một trận pháp chống đỡ, hồ này là nhờ Long Phượng trận chống đỡ, tám phía Long Phượng trận là Bát Long hữu thực, tức là có thể nhìn thấy tám cột đá khắc hình bát long làm từ tám loại tinh thạch.

Trung tâm của trận là Nhất Phượng vô thực, tức là sau khi trận pháp được phá giải thì cột đá cuối cùng mới có thể hiện ra, nơi đó sẽ cất giữ tâm trận, trong trường hợp này là Trùng Tâm Thạch.

Trùng Tâm Thạch là viên đá trấn giữa hồ này, có được nó xem như có được hồ này, có thể di dời đi bất cứ nơi đâu, nói đúng hơn bây giờ chúng ta đang bị thu nhỏ lại, cuốn vào bên trong Trùng Tâm Thạch và Trùng Tâm Thạch nguyên bản đang ẩn dấu cùng phượng cột.

Muốn Phượng cột xuất hiện thì phải đem tất cả long cột phá hủy, mà cách tốt nhất là hấp thu. Tám loại thuộc tính, chúng ta có đủ hay không ?"

Mọi người nghe Thiên Lam giảng giải thì âm thầm kinh ngạc, vốn dĩ một trận chỉ có khoảng một đến ba mắc trận, dùng vũ lực phá hủy mắt trận là được, Long Phượng trận này lại là hấp thu. Tám thuộc tính có đủ không ?

Tiểu Ngư : "Tiêu Ngư là song hệ Lôi Thủy thuộc tính."

Liên hoa tinh : "Ta có song hệ Mộc Thổ."

Mộ Kình Thiên : "Song hệ Hỏa Ám." – thật ra hắn chỉ định nói ra thuộc tính Hỏa nhưng lại nghĩ đến việc phá trận thì nói thật, dù có mạnh dến đâu không ra ngoài được cũng như không.

Vũ Phong : "Tam hệ Quang Ám Lôi." – Hắn chẳng biết tại sao bản thân lại nói ra nhiều như vậy, việc này không hề có lợi cho hắn nhưng cảm giác tin tưởng từ đâu đó lại tràn ra, thúc giục bản thân hắn nói thật.

Nói ra khỏi miệng Vũ Phong lại âm thầm hối hận, cắn môi im lặng.

Những người còn lại nghe được tiếng cảu Vũ Phong thì hận không thể sùi bọt mép chết đi cho rồi. Tại sao lại có quái thai như vậy ở đây ? Không sợ ngược chết bọn họ a ?

Mộ Kình Thiên nghe xong thì lập tức nhảy dựng lên chửi thẳng. "Chết tiệt, không muốn người ta sống sao ? Tam hệ dị năng, đừng ngưu bức như vậy đi. Song hệ tam hệ là củ cải hay sao ?"

Vũ Phong nghe xong thì cắn cắn môi, xem ra hắn chỉ nên nói ra Quang Lôi hệ thôi, dù sao Mộ Kình Thiên cũng có Ám hệ. Vũ Phong hối hận lắm rồi. Liệu bọn họ không đáng tin thì làm sao đây ?

Thiên Lam cũng rất kinh ngạc, Tiêu Nguyệt có tam hệ thì cũng chỉ có Quang hệ là dị linh lực mà thôi, không ngờ tiểu tử này lại có cả tam hệ dị linh lực. Là phúc hay là họa đây ? Còn cả vị Huyền đế kia nữa, rắc rối sẽ kéo đến một ngày không xa.

Thiên Lam im lặng một hồi rồi ổn định bầu không khí.

"Phá trận đi, bên trong đây một ngày là bên ngoài mười ngày. Chúng ta còn việc phái làm."

Mọi người bắt tay nhau đi hấp thu các cột đá, tổng cộng mất hết hai ngày mới hoàn thành, lúc này Tiêu Nguyệt cũng chưa tỉnh lại, xem ra nàng còn rất luyến tiếc giấc ngủ.

Cả mặt hồ chấn động mạnh, các cột đá sau khi bị hấp thu chìm xuống đáy hồ, từ các vị trí tám luồng năng lượng khác nhau bột phát, tám luồng năng lượng đâm thẳng lên bầu trời rồi hòa vào nhau chiếu thẳng đến vị trí trung tâm của bát giác.

Từ trung tâm của bát giác một cột đá hiện lên, đây chính là Nhất Phượng cột, ảo ánh của Hồng Mông Phượng cũng hiện lên bay xung quanh cột, tiếng phượng lãnh lót truyền khắp mọi ngóc ngách.

Tất cả mọi người đều di chuyển về phía Nhất Phượng cột, nhưng khi đến gần bán kính một trượng thì phát hiện ở đây có thêm một bình chướng cản trở, không cho mọi người đi tới.

Xem ra lại thêm một phen đau đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.