(Hì hì, tiền truyện là tự thuật của Thâm Uyên Chi Vương, gọi tắt là ma vương! Cũng nói thêm về một chút về tiền kiếp của Tiêu Nguyệt, nàng sinh ra là để chết!
Tình cảm của ma vương được thể hiện trong tiền truyện. Hắn sẽ hồi sinh về bên cạnh Tiêu Nguyệt, bất quá vì sao như vậy sẽ có trong tiền truyện thứ hai. Giờ quay về chính truyện nào!)
Sau khi ra khỏi linh tháp, Tiêu Nguyệt quyết định tiềm tu, không tham gia các khóa học. Mộ Kình Thiên cứ hai ngày phải đi thông báo cho các lão sư. Ít nhất hắn cảm thấy làm như vậy là tốt cho Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt tiềm tu hết hai tháng thì nghe được âm thanh của Mộ Kình Thiên ở bên ngoài. Nàng nhẹ nhấc chân xuống giường đi về phía cửa, đập vào mắt nàng là Mộ Kình Thiên đang tươi cười cầm đồng phục đứng đó.
“Tiểu chủ nhân, hôm nay là ngày diễn ra buổi học tập trung của học viện, không học viên nào được vắng. Nhanh thay đồ rồi đi thôi.”
Tiêu Nguyệt nhận lấy đồng phục rồi vào trong thay ra. Buổi học tập trung nàng đã nghe qua, đây là buổi học quan trọng trong học viện, vừa là nơi giao lưu trao đổi kinh nghiệm trong tu luyện vừa là lôi đài biểu hiện bản thân, cơ hội để được gia nhập vào các đoàn xã.
Đoàn xã được hoan nghênh nhất là Dược Đoàn, Vũ Đoàn và Tầm Bảo Đoàn. Nếu được các tiền bối trong ba đoàn xã vừa ý đề cử thì chỗ tốt không hề thiếu. Tiêu Nguyệt chậm rì rì ra khỏi phòng, Mộ Kình Thiên cũng đi theo phía sau.
Hắn nay đã khôi phục trình độ cửu tinh Đại Linh Sư rồi nhưng vẫn không nhìn thấu tu vi của Tiêu Nguyệt, hắn quả thật tò mò, rốt cuộc tiểu chủ nhân của hắn có thân phận gì. Nếu có pháp bảo che dấu khí tức trong người thì đều là những người có tầm cỡ.
Tiêu Nguyệt cảm nhận được ánh mắt dò xét của Mộ Kình Thiên thì cười cười không nói gì, tay vuốt ve Tiểu Bạch trong lòng, Tiểu Bạch hiểu ý quay sang nhe răng trợn mắt với Mộ Kình Thiên làm hắn tức cười không thôi, xem ra sau này phải đối xử với Tiểu Bạch tốt hơn rồi, địch ý còn nhiều a~
Quảng trường khu học tập giờ đã phủ kín người, một màu đỏ rực làm người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Tiêu Nguyệt và Mộ Kình Thiên cùng hòa vào dòng người, cảm nhận mọi thứ xung quanh.
Trùng hợp là Mộ Kình Thiên và Tiêu Nguyệt đều giống nhau từ nhỏ tiếp xúc với rất ít người, sắc mặt cũng không hài hòa cho lắm. Họ chỉ biểu hiện cảm xúc của mình trước những người thân quen và tin tưởng. Hành động cảm nhận dòng người của hai người gần như là như nhau, toàn thân phát ra khí tức xa lạ chỉ họ mới biết.
Vương Vũ Đồng nhìn thấy Tiêu Nguyệt đầu tiên, hắn bước về phía nàng, nhìn nàng lẳng lặng đứng giữa dòng người cứ như sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Vương Vũ Đồng toan nắm lấy tay Tiêu Nguyệt lôi kéo nàng về phía lớp một ban sơ trung, hắn cũng không biết tại sao hắn lại làm vậy. Tuy nói đây là thế giới thiên về thực lực nhưng những quy tắc ràng buộc vẫn còn đó. Hành động của hắn là quá mức.
Tiêu Nguyệt nhìn hành động lớn mật của Vương Vũ Đồng không hề nói gì, vì nàng thấy được lỗ tai của hắn đang ửng đỏ lên một cách nhanh chóng. Xem ra đồng đội của nàng là một người hay mắc cỡ a~
Tiêu Nguyệt không để ý không có nghĩa là Mộ Kình Thiên không để ý, Vương Vũ Đồng đã đạp đổ hủ dấm to đùng trong người Mộ Kình Thiên mất rồi.
Mộ Kình Thiên hung hăng một chưởng vào người Vương Vũ Đồng, bất quá hắn cũng không ra tay mạnh, chỉ dùng năm thành công lực mà thôi. Vương Vũ Đồng nhận cả một chưởng, bay ra xa hai trượng. (6.66m – cái tội hại Nguyệt bị thương, bây giờ bị tác giả trả thù :3 )
Dù người có nhiều thì khi nhìn thấy một vật thể bay bất ngờ, ai cũng sẽ tránh ra, Vương Vũ Đồng ‘an toàn đáp đất’. Một lần nữa nhìn lại, ai cũng sững sờ, một tiểu mỹ nam quần áo đầy bụi đất đang thân thiết đo đất, làm người ta cảm thấy đau lòng.
Mộ Kình Thiên nhìn thành quả của mình thì âm thầm cười, xem ngươi dám động động chạm chạm Tiểu Nguyệt của a~ Hừ! Bổn đại gia nể tình người là đồng đội của tiểu Nguyệt mà tha thứ đấy nhé! Ăn đậu hủ công khai như vậy đương nhiên phải trả giá đắt rồi!
Tiêu Nguyệt nhìn sự việc xảy ra thì hơi bất ngờ, nhìn nhìn Mộ Kình Thiên một cái rồi thở dài, không biết hôm nay hắn có phải ăn trúng gì không mà tự dưng phát bệnh. Tiêu Nguyệt nhẹ giọng trách.
“Mộ Kình Thiên, không nên động thủ lung tung.”
Nói xong Tiêu Nguyệt đi về phía Vương Vũ Đồng, đỡ hắn đứng dậy, phủi bụi bặm giúp Vương Vũ Đồng. Việc này càng làm Mộ Kình Thiên thêm bất mãn, hắn biểu môi châm chọc.
“Ốc sên yếu đuối!”
Vương Vũ Đồng nghe xong thì hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Kình Thiên. Vô duyên vô cớ bị đánh còn bị châm chọc là ốc sên yếu đuối. Dù tính tình của Vương Vũ Đồng có tốt đến mức nào thì cũng không thể im lặng được, hắn không phát uy thì người ta tưởng hắn là con mèo bệnh a.
Tiêu Nguyệt cảm nhận được tầm mắt của mọi người đang soi mói thì nhẹ giọng khuyên giải Vương Vũ Đồng.
“Vũ Đồng, thôi đi! Có gì ta sẽ bắt Mộ Kình Thiên tạ tội với ngươi sau, ở đây nhiều người.”
Vương Vũ Đồng nghe vậy thì im lặng đi về lớp một ban sơ cấp, Tiêu Nguyệt cũng đi phía sau tiến về lớp. Chỉ có Mộ Kình Thiên là bất mãn làu bàu.
“Hừ! Nhóc con chờ đó! Vũ Đồng, Vũ Đồng~ nghe ngọt ngào a~ Sao lại không gọi tên ta chứ! Kình Thiên! Nghe quá êm tai. Tiểu Nguyệt thật bất công!”
Có một người thu vào mắt hết thảy mọi việc, khóe môi chỉ nghẹ cong lên, cắp mắt trong hề rời khỏi đám người Tiêu Nguyệt. Màn kịch lớn sắp được mở màn rồi!