Nam Cung Hàn nhìn thấy nhóm người Tiêu Nguyệt thì vui vẻ vẫy tay, bước lên phía trước.
Nam Cung Hàn nhìn tất cả mọi người một lượt rồi nhẹ hắng giọng.
“Hừm! Vì hai tháng này các trò tu luyện mệt mỏi, lại chỉ được phục dụng thực khẩu đan cho nên ta – lão sư của các trò sẽ mời các trò một bữa cơm. Xem như bù đắp đi.”
Nói xong Nam Cung Hàn hào hứng chờ mấy người Tiêu Nguyệt nhảy cẩn lên vì vui mừng thì sắc mặt ai cũng đều chỉ nhàn nhạt ý cười, hành động mà hắn chờ mong đều không có, sắc mặt rủ xuống, bộ dáng rất ủy khuất.
Tiêu Nguyệt thấy vậy thì phì cười, cầm lấy tay áo Nam Cung Hàn lay lay nhẹ giọng dụ dỗ.
“Cảm ơn lão sư, chúng ta hơi mệt nên không thể hiện vui mừng a~ Ta cũng đói rồi, đi thôi, lão sư dẫn đường.”
Nam Cung Hàn nghe vậy thì trong vòng 3s khôi phục lại vẻ mặt ốn có, hí ha hí hửng dẫn đầu, bốn người Tiêu Nguyệt chỉ còn cách cười khổ theo sau. Có lão sư nào như lão sư này chứ.
Thiên Lam bên trong Hỗn Độn Giới Chỉ vọng ra. “Lão sư của ngươi không tầm thường đâu nha đầu. Hắn che dấu khí tức.”
Tiêu Nguyệt nghe vậy thì giật mình, lão sư trong học viện đều ít nhất là ngũ tinh Linh Vương. Nam Cung Hàn cũng đã là thất tinh Linh Vương, một lão sư trẻ và tài năng như vậy còn che dấu tu vi, rốt cuộc hắn mạnh tới mức nào?
Suy nghĩ một hồi Tiêu Nguyệt cũng không tự chủ cho qua, dù sao Nam Cung lão sư cũng sẽ không gây tổn hại cho học sinh của hắn, cứ an tâm đi. Tiêu Nguyệt tự nhủ với mình như vậy.
Thiên Lam nhìn thấu suy nghĩ của Tiêu Nguyệt cho nên hắn cảm thấy hơi bực bội, xem ra hắn phải giúp Tiêu Nguyệt chui rèn thần thức mới được, hắn không muốn nhìn thấy suy nghĩ của một người có nguy cơ làm hắn chết vì tức giận đâu.
- - -
Nam Cung Hàn dẫn bốn người Tiêu Nguyệt đến một tửu lâu lớn ngay khu trung tâm học viên, cách bày trí ở đây khá trang nhã, nhìn bề ngoài thì thấy giản đơn nhưng nhìn kỹ thì mới biết sự xa hoa đến thế nào.
Ngồi xuống bàn, Tiêu Nguyệt cảm thấy rất bất ngờ, ở đây cũng có thực đơn a~ Bất quá Tiêu Nguyệt cũng không muốn nghĩ nhiều, đem tất cả các món ăn đắt nhất kêu ra.
Các món ăn ở đây đều được làm từ thịt linh thú, rau xanh và các linh dược, người thường ăn vào tráng kiện thân thể, linh giả ăn vào bình ổn tu vi. Bù lại giá rất đắt, mỗi món ít nhất là 10 hắc tệ, các món nàng kêu thì khỏi phải nói không dưới 100 hắc tệ.
Tiêu Nguyệt vừa gọi món vừa âm thầm cười, bất quá Nam Cung Hàn mặt cũng không hề biến sắc, cả ngày cứ cười cười như người trả tiền không phải là hắn.
Bốn người Mộ Kình Thiên, Vũ Phong, Vương Vũ Đồng và Lục Lâm cũng không nói gì, nhìn Tiêu Nguyệt cao hứng đùa giỡn với Nam Cung Hàn tự dưng họ cũng cảm thấy vui theo, dù không ăn hết các món ăn này thì linh thú của Tiêu Nguyệt cũng sẽ ăn hết, cứ để lão sư của họ cháy túi một lần đi.
Nam Cung Hàn thật sự đang cười, hắn không nghĩ rằng học trò của mình lại thú vị như vậy, bình thường nếu các học trò đi chung với lão sư đều giữ quy giữ tắc làm hắn thấy khó chịu, có học trò nào dám gọi cho lão sư cháy túi rồi để bị ghét chứ.
Nam Cung Hàn càng nhìn càng cười đến sáng lạng, làm Tiêu Nguyệt cảm thấy nổi gai óc, lão sư của họ không năng tới mức như vậy đi. Cũng không trách được, người ta thường nói những người tài giỏi đều có một chút bệnh thần kinh trong người.
Gọi xong các món thì cũng là hai bàn thức ăn, Tiêu Nguyệt hào phóng đem một bàn cho Tiểu Bạch, dù Tiểu Bạch có thể hóa thành người thì nàng vẫn để cho Tiểu Bạch ở hình dạng linh thú, dù sao Tiểu Bạch cũng chưa quen với thân thể con người.
Tiểu nhị đem đồ ăn vào trong là một Linh Sư nhị tinh, nhìn thấy một màn như vậy thì tim hắn hung hăng rỉ máu. Đây rõ ràng đều là thực phẩm quý hiếm, nếu cho hắn ăn thì tu vi sẽ tăng tiến a~ Vậy mà lại cho một con sủng vật ăn, đây là vô cùng lãng phí.
Nhưng mà tiểu nhị làm gì dám nói nhiều, chỉ cuối đầu lui ra ngoài.
Tiểu Bạch thì sung sướng ăn thịt, hai tháng rồi không có thịt làm nó rất khó chịu, bây giờ được ăn nên hung hăng ăn hết.
Sáu người Tiêu Nguyệt còn chưa ăn được một nửa thì Tiểu Bạch đã ăn xong, nó còn chưa thỏa mãn liếm liếm môi nhìn về phía Tiêu Nguyệt, nó muốn ăn nữa.
Tiêu Nguyệt phì cười vỗ vỗ đầu nó gọi thêm một bàn ăn nữa, lúc này Tiểu Bạch mới thỏa mãn ợ một cái rồi chui lên đùi Tiêu Nguyệt nằm ngủ.
Bốn người kia thì không sao chứ Mộ Kình Thiên thì có sao, hắn thừa biết nam tử tóc trắng khỏa thân trong phòng Tiêu Nguyệt là Tiểu Bạch hóa hình. Nay thấy Tiểu Bạch thỏa mãn nằm trên đùi Tiêu Nguyệt, ánh mắt của Mộ Kình Thiên tỏa ra sát khí, hung hăng nện vào người Tiểu Bạch.
Khổ thay, Mộ Kình Thiên chỉ mới là lục tinh Đại Linh Sư mà thôi, còn Tiểu Bạch đã là nhị tinh Linh Vương, dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết sự chênh lệch trong đó.
Mộ Kình Thiên đau khổ thầm nghĩ trong lòng, chờ đó, chờ ngày hắn khôi phục lại tu vi, hắn sẽ hung hăng quần ẩu Tiểu Bạch một trận cho bằng được.
Nhìn thấy hành động khôi hài của Mộ Kình Thiên, ngoại trừ Tiêu Nguyệt và Nam Cung Hàn đều nghi hoặc nhìn Mộ Kình Thiên, không lẽ Mộ Kình Thiên ganh tỵ Tiểu Bạch được ăn nhiều nên tức giận sao.
Mộ Kình Thiên mà biết được chắc sẽ hộc máu té xỉu ngay tại chỗ a~ Hắn không nghèo tới nổi không có tiền ăn cơm mà đi ganh tỵ phần ăn với một con linh thú.
(Chết cười!)
Tiền truyện 1.
(Trước khi vào đọc tiền truyện xin mọi người lưu ý, cũng mong nếu ai mang chương này sang trang khác không xóa đi cái này.
Thứ nhất, tiền truyện có liên quan đến chính truyện, bất quá ta sẽ không tiết lộ liên quan ở đâu, nhưng chắc chắn, ai không đọc sẽ có chỗ không hiểu,… đây là kinh nghiệm đau thương a~ Ta chưa bao giờ đọc ngoại truyện của truyện khác T.T
Thứ hai, do cảm xúc bị tụt trầm trọng – kính lên độ - và tự dưng coi cosplay xong điên lên mới viết.
Thứ ba: không có chính truyện nên bù cho các nàng, T.T đừng giận ta nhé. Mai đăng tiếp tiền truyện thôi, chính truyện hết biết viết rồi, đang trong giai đoạn suy nghĩ
Cuối cùng là hoàn cảnh ra đời: vì cảm xúc bị tụt giảm nên ngồi nửa tiếng đồng hồ không viết được chữ nào -> xem cosplay đỡ buồn -> xem xong khóc rồi có cảm xúc viết tiền truyện. Xong! =3= Bất quá không có lụm ý tưởng của ngta nha, ta xem cosplay hoa tư dẫn ấy nha~)
Chương này hơi ngắn, các nàng thông cảm, đóng máy thôi, đi công chuyện, tính về rồi viết thêm đăng nhưng thôi đăng luôn!
Từ trước tới giờ, bản thân hắn đều sống ở một hang động tối tăm, nơi tận cùng của thâm uyên.
Ngày ngày sinh tồn trong sự giết chóc không bao giờ ngừng lại, hắn vẫn vô cảm mà tiếp tục, đối với hắn sống chết đều là phù du, nay vui thì sống, mai chán thì buông tay.
Ngày ngày giết thâm ma làm thức ăn, càng ngày hắn càng cảm thấy chán ghét, hắn quyết định buông tay.
Hắn chọn thâm ma mạnh nhất thâm uyên để chém giết, trong suy nghĩ của hắn, trước khi chết nên làm một trận thống khoái. Bất quá thâm ma được gọi là mạnh nhất cũng không đánh lại hắn.
Hắn cười nhợt nhạt, cố ý để thâm ma giết hắn.
Lúc này một quang mang đỏ rực chiếu rọi cả thâm uyên, hắn bỗng dưng được cứu. Hắn nhìn thấy một sinh vật giống mình, có hai tay hai chân và một cái đầu. Bất quá sinh vật này rất đẹp, đẹp đến mức hắn nín thở nhìn không chớp mắt.
Nàng một thân đỏ rực, đôi hỏa dực hừng hực cháy! Nàng như một nữ thần lửa, ngạo nghễ đứng giữa thâm uyên tối đen, như nguồn sáng duy nhất của mọi vật!
Sau khi ra khỏi thâm uyên hắn mới biết, bản thân hắn là loài người còn nàng là thần, nhưng nàng không phải là vị thần được sinh ra từ thời thượng cổ. Nàng trước kia cũng như hắn là loài người.
Hắn luôn đi phía sau nàng, cố gắng để mình không bị bỏ rơi lại. Nhưng rồi một ngày nàng đến chỗ của hắn và nói rằng: “Dạ, ngươi đi đi! Ta không thể mang theo ngươi mãi được.”
Hắn sững sờ nhìn về phía nàng nhưng rồi cũng ngoảnh mặt quay đi, chưa một lần quay đầu lại. Hắn nguyện đáp ứng mọi yêu cầu của nàng, cũng vì vậy hắn không thấy được giọt nước mắt vừa rơi dưới mặt đất của một người.
Hai vạn năm, hắn luân lạc không biết bao nhiêu nơi, gặp không biết bao nhiêu vị thần, chịu nhiều đau khổ. Cuối cùng hắn cũng đã thành thần, hắn quay lại nơi ngày xưa, lúc này hắn tự tin mình có thể đi bên cạnh nàng.
Nhưng nàng đã không còn ở đó nữa, hắn cũng không màng mọi thứ đi tim, lại một vạn năm trôi qua. Hắn tìm thấy nàng.
Dung nhan vẫn tuyệt mỹ như trước, bất quá đôi cánh của nàng nay đã hóa màu đen, bộ y phục màu đỏ diễm lệ cũng không còn nữa, thay vào đó là một bộ y phục màu trắng.
Ngày xưa nàng như một nữ thần lửa, nay lại như một đứa con của tội lỗi, thuần khiết mà đen tối, đôi mắt nàng nay đã không còn ánh sáng. Đôi mắt đã nhắm nghiền nhưng môi nàng vẫn mỉm cười, một nụ cười lạnh giá.
Hắn lặng lẽ nhìn nàng, nàng cũng vậy, sự im lặng bao trùm làm hắn cảm thấy ngộp thở.
Khi nàng nói chuyện, hắn như hóa đá, khí âm! Tại sao? Giọng nói dịu dàng của nàng đâu rồi?
Hắn muốn mở miệng nhưng nụ cười của nàng làm hắn không thể nói một lời, âm thanh cứ như bị chặn lại, giọt nước mắt nhanh chóng lăn dài trên gương mặt hắn, tim hắn đau nhói.
Nàng không quan tâm đến hắn. Nàng lạnh lùng cự tuyệt trả lời hắn, nàng thay đổi rồi. Sự ấm áp quen thuộc nay chỉ còn lại sự lạnh giá, trái tim hắn cũng vỡ tan từ ngày đó.
Lại vạn năm trôi qua, hắn vẫn đi theo nàng, hắn chờ đợi, chờ đợi sự chấp nhận từ nàng, chờ đợi nàng một lần nữa trở về như ngày xưa, không, chỉ cần nàng chấp nhận hắn là được.
Thấp thoáng, hắn rời khỏi thâm uyên đã gần năm vạn năm, năm vạn năm ấy chưa một ngày nào hắn không nghĩ tới nàng. Trong những lúc tiềm tu, hình ảnh nàng cũng vẫn như cũ hiện lên.
Cuối cùng cuộc đại chiến trăm vạn năm cũng đã đến, hắn không đủ thực lực để tham gia, trơ mắt nhìn nàng bước đi đến chiến trường đầy hung hiểm.
Cuộc đại chiến trăm vạn năm là cuộc đại chiến tàn khốc nhất để loại trừ bớt các vị thần, khi bước chân đến một cấp bậc nào đó, sẽ tự động bắt buộc tham gia, thế gian này không thể chứa quá nhiều người mạnh, hồng hoang định luật, quy tắc này mãi trường tồn.
Cuộc đại chiến kéo dài ngàn năm, hắn cuối cùng cũng chờ được ngày nàng bước ra khỏi chiến trường.
Đó là lúc hắn cảm thấy hận bản thân nhất! Hận bản thân vô dụng, hận bản thân không đủ thực lực để bảo vệ nàng, hận cả cái quy tắc chết tiệt từ thời hồng hoang định ra. Hắn thề, một ngày nào đó khi có thực lực, hắn sẽ phá hủy cái quy tắc đó.
(Các nàng nghĩ, hắn và nàng là ai nào ^^?)
Hắn nhìn nàng đi ra từ chiến trường thượng cổ, một thân xiêm y màu trắng lúc đó máu đã nhiễm đỏ, cánh tay của nàng từ lúc nào đã đứt lìa, đôi mắt luôn nhắm lại hàng vạn năm nay lại một lần nữa mở ra, bất quá đôi mắt ngày xưa đâu rồi, chỉ còn lại hai hốc đen vô tận, huyết lệ không ngừng tuôn.
Nhìn nàng mà tim hắn rỉ máu, nàng đã thảm thương đến vậy còn nhìn hắn mà cười, nụ cười dịu dàng từ đâu đã tắt trên môi nàng sao lại thê lương đến vậy!
Đó là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với nàng gần như vậy, hắn ôm chầm lấy nàng không muốn buông ra. Hắn sợ nếu hắn buông ra thì nàng sẽ tan biến ngay trước mặt hắn.
Khi hắn buông tay ra cũng là lúc hắn cảm thấy hối hận nhất.
Một thanh hỏa kiếm đâm sâu vào tim nàng, nàng không lên tiếng! Gương mặt nàng cũng không hề thống khổ, chỉ là một nụ cười dịu dàng.
Nhìn thân thể nàng dần tan biến, máu trong người hắn như ngừng chảy, nàng cứ biến mất như vậy chỉ lưu lại cho hắn một đóa mạn đà la và thanh hỏa kiếm cũng rơi xuống.
Thấp thoáng ngoài cánh cổng thượng cổ chiến trường là một đôi nam nữ đứng đó, một nam nhân vận bạch y và một nữ tử vận huyết y.
Hận ý từ trên người hắn toát ra mãnh liệt, đôi mắt của ả ta là đôi mắt mà hắn không bao giờ quên được. Đó là mắt của nàng! Đôi hỏa dực phía sau lưng ả cũng là của nàng!
Tại sao? Tại sao lại như vậy? Nhìn thấy khóe môi cong lên đầy đắc ý của ả ta và nam tử bạch y nhàn nhạt khinh thường nhìn đóa mạn đà la còn sót lại, hắn hận không thể xé xác họ làm hai.
Nhặt lên đóa mạn đà la, hắn trân trọng ôm vào lòng, hắn sẽ giữ thật kỹ. Đây là biểu tượng của nàng, linh hồn của nàng, đóa mạn đà la đỏ thẳm đầy kiêu sa và quyến rũ. Chỉ có loài hoa này mới có tư cách làm biểu tượng của nàng.
Nhưng khi đóa mạn đà la được đặt cạnh trái tim của hắn thì lại tan biến, vật duy nhất của nàng hắn cũng không giữ được, tại sao?
Nhiều câu hỏi tại sao và ngàn lời hận ý toát ra bao trùm lấy hắn! Giữa mi tâm hắn một đóa mạn đà la màu đen nở rộ, mái tóc màu đen vốn có của hắn nay đã hóa thành màu đỏ, đôi mắt hắn hằn lên từng tia máu.
Khí tức mạnh mẽ bùng phát!
Hắn! Hắn là Thâm Uyên Chi Vương từ thời Hồng Hoang hồi sinh, bản mạng của hắn là Mạn Đà La – đóa hoa còn có danh xưng tử thần.
Vũ trụ ban cho hắn sức mạnh vượt trội, ban cho hắn dung mảo yêu nghiệt, ban cho hắn thuộc hạ trung thành, ban cho hắn thâm uyên huyền bí, chỉ lấy đi một thứ đó là người hắn yêu nhất!
Người con gái mang biểu tượng mạn đà la màu đỏ, người con gái được sinh ra chỉ để chết vì hắn, ngày nàng chết sẽ là ngày hắn thức tỉnh!
Hắn cuồng ngạo cười to giữa đất trời, tiếng cười của hắn to đến mức tất cả các đại thần vừa bước ra khỏi chiến trường đều phải ngoảnh đầu lại. Tiếng cười của hắn mang theo nỗi bi thương vô hạn, tiếng cười của hắn cũng mang theo sát ý kinh thiên.
Hắn sinh ra ở thâm uyên, mãi mãi chỉ có thể làm một vị chúa tể cô độc, nay lạc bước vào thiên địa, hắn nguyện làm trái quy tắc Hồng Hoang mà đời trước hắn luôn tuân thủ.
Hắn dùng huyết chú thảm sát tất cả các đại thần còn sống sót, chỉ còn lại hai người, hai người được xem là vị thần tối cao nhất của vũ trụ.
Hắn nhìn đến đôi hỏa dực và cặp mắt long lanh ấy làm hắn như phát điên lên. Hắn muốn giết ả, đó là của nàng, hắn không cho phép hai cướp lấy cái gì của nàng, cho dù là một nắm đất huống chi là cặp mắt và đôi cánh của nàng.
Hắn muốn từ từ hành hạ hai người họ, huyết chú hắn không dùng, hắn muốn họ chịu đựng sự tra tấn, đem bản mạng chi lực của Vương, hắn hóa thành thâm uyên chi chú, nguyền rủa bọn họ suốt đời phải sống dưới thâm uyên, ngày đêm chịu sự trừng phạt của hắc ám, tước đi tu vi tối cao của họ.
Ngày ngày ở thâm uyên nhìn bọn họ dãy dụa làm hắn càng thêm nhớ nàng, hắn nguyện đem tất cả quyền lực để đổi lấy sự sống của nàng. Mỗi ngày mỗi khắc hắn đều đặt tay lên giữa mi tâm, nơi duy nhất nàng còn tồn tại. Đóa mạn đà la duy nhất toát ra cảm giác ấm áp giữa thâm uyên lạnh giá.
---
Người đời ghi lại, hơn trăm vạn năm trước, đại chiến thần ma xảy ra, tất cả các vị thần đều chết đi. Chỉ để lại một dòng chữ của ma vương năm xưa, hắn khắc sâu vào Thần Ma Sơn sáu chữ và một đóa mạn đà la đầy kiêu sa!
“Nguyệt Thiên Phượng ! Nguyệt Niệm Thiên!”