[Dịch]Thiên Tài Ngục Phi

Chương 107 : Kinh đô Thánh Thổ




“Ừm, nhà của ta ở cạnh kinh đô Thánh Thổ, muốn tới chắc phải băng qua Lạc Nhật sâm lâm, ba ngày chắc chắn sẽ không kịp thời gian.”

Vương Vũ Đồng chưa kịp thấy Tiêu Nguyệt nói hết lời thì đã vội vội vàng vàng nói. “Chúng ta có truyền tống trận a~ Từ đây tới kinh thành Thánh Thổ chỉ cần đi qua hai cái truyền tống trận là được.”

Tiêu Nguyệt nghe vậy thì lòng cũng nôn nao, thoắt cái nàng đã rời đi nơi đó bảy năm trời, có lẽ mẫu thân và Tuyết a di cũng đã được thả ra, không biết họ có ở cùng với Vương thẩm hay không nữa. Vả lại, nàng cũng xém quên mất một điều, kiếp này nàng còn có một kẻ thù tên là Thủy Thanh Tuyền.

Trong phút chốc, ánh mắt của Tiêu Nguyệt có chút hoài niệm và tự trách, Vương Vũ Đồng cũng bắt gặp được dù hơi ngắn ngủi. Vương Vũ Đồng liền nhanh miệng tiếp lời.

“Vậy quyết định đi kinh đô Thánh Thổ đi, còn bây giờ thì đến trung tâm học viện ăn một bữa đi, hôm nay Vương Vũ Đồng ta mời.”

Vũ Phong và Lục Lâm cũng không có ý kiến nên Tiêu Nguyệt vào trong phòng gọi Mộ Kình Thiên và ôm theo Tiểu Bạch ra ngoài. Cả chặng đường đều là tiếng líu ríu của Vương Vũ Đồng, bốn người Tiêu Nguyệt chỉ là lâu lâu đáp lại vài câu hỏi của hắn.

Vương Vũ Đồng dừng chân trước một tửu lâu – Ngân Sắc tửu lâu, Tiêu Nguyệt nhìn thấy tên tửu lâu thì hơi bất ngờ, một hình ảnh trắng trắng hiện lên trong đầu rồi biến mất, Tiêu Nguyệt chỉ biết lắc đầu cười cưới theo chân Vương Vũ Đồng vào trong tửu lâu. Có lẽ là Vương Vũ Đồng đã đặt phòng từ trước nên cả bọn nhanh chóng đi vào một nhã gian dưới sự hướng dẫn của tiểu nhị.

Vương Vũ Đồng vừa ngồi vào bàn là thò tay vào túi càn khôn lấy ra một bình đan dược đặt lên bàn.

“Nhìn xem, đây là đan dược ta mới luyện chế hôm qua xong.”

Lục Lâm nhàn nhạt nhìn qua đáp. “Tam phẩm đan dược, cũng chỉ mới là ngũ thành đan dược, lại chỉ có một viên” – thật ra đối với đan dược Lục Lâm chỉ biết nhận hàng và sử dụng thôi còn về luyện dược sư thì chả hiểu gì sất!

Vũ Phong thì không hờ hững như Lục Lâm, ít nhất Vũ Phong còn khen được cho Vương Vũ Đồng một câu. “Tam phẩm, vậy là tốt rồi.”

Ánh mắt Vương Vũ Đồng như chú cún con nhìn về phía Tiêu Nguyệt và Mộ Kình Thiên, tâm hồn mỏng manh của hắn cần được an ủi a~

Tiêu Nguyệt nhìn ánh mắt của Vương Vũ Đồng mà buồn cười, rõ ràng trẻ con ở đây tầm mười ba tuổi đã bắt đầu suy nghĩ chính chắn rồi tại sao Vương Vũ Đồng đã mười sáu tuổi, sắp trở thành một đại nam nhân rồi nhưng tính nết cứ hệt như con nít, mà không chỉ có tính nết, cả bề ngoài cũng vậy, cái vẻ mặt búng ra sữa và cái vóc dáng hơn một mét sáu, tiêu chuẩn này đối với nam nhân thì hơi bị thấp thì phải

Nhắc tới đại nam nhân Tiêu Nguyệt mới giật mình nhìn qua Vũ Phong và Lục Lâm, chỉ mới mười lăm tuổi nhưng hai người này làm Tiêu Nguyệt cảm giác được họ quá chính chắn. Từ trong cốt tủy tỏa ra một cỗ ngạo khí mang theo ưu thương nhàn nhạt, cơ thể cũng đã cao tới một mét tám, tổng quan là thành thục hơn Vương Vũ Đồng nhiều.

Vũ Phong cảm giác được Tiêu Nguyệt đang đánh giá hắn cho nên quay sang mỉm cười với nàng một cái, Tiêu Nguyệt cũng lịch sự mỉm cười đáp trả. Rõ ràng là một hành động không hề mang ý nghĩa gì hết nhưng trong mắt Mộ Kình Thiên lại thành ra Tiêu Nguyệt và Vũ Phong đang liếc mắt đưa tình làm hắn phẫn hận không thôi. Vũ Phong chết tiệt, dám dụ dỗ tiểu chủ nhân của hắn.

Suy nghĩ của ba người đều bị giọng nói yếu ớt của Vương Vũ Đồng cắt đứt. “Tiêu Nguyệt, ngươi đừng có làm lơ ta a~ Cầu an ủi a~”

Trán Tiêu Nguyệt nhanh chóng hiện lên ba đường hắc tuyến, Vương Vũ Đồng, ngươi đừng có manh như vậy a~ Ngươi lớn hơn ta tới bốn tuổi lẫn đó, ta còn phải gọi ngươi một tiếng ca ca mà ngươi lại trưng vẻ mặt cứ như tiểu đệ ngày bên thì làm sao ta chịu nổi.

“Rất tốt, mười sáu tuổi tam phẩm luyện đan sư, nhưng ta còn biết một luyện đan sư tam phẩm còn trẻ tuổi hơn nữa, năm nay nàng ấy chưa tới mười hai tuổi, đan dược tam phẩm luyện ra đều là bát thành trở lên. Vũ Đồng, ngươi nói đi.”

Vương Vũ Đồng thở dài thu hồi vẻ mặt ngốc mành, đem bình đan dược cất vào túi càn khôn, bình tĩnh uống một ngụm trà rồi mới trả lời.

“Nhân ngoại hữu ngân, thiên ngoại hữu thiên, điều này ta biết chứ.”

Tiêu Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Vương Vũ Đồng thì nhẹ nhàng vuốt lông của Tiểu Bạch nhưng nghe tới câu tiếp theo của Vương Vũ Đồng thì giật mình tới mức bứt luôn một nhúm lông của Tiểu Bạch làm Tiểu Bạch oán giận không thôi.

“Nhưng mà, Tiểu Nguyệt à, ngươi nhỏ tuổi hơn ta, cũng nên gọi một tiếng Đồng ca chứ, suốt ngày ta ta ngươi.” Nói xong lại quay sang nói với Lục Lâm và Vũ Phong. “Cả Tiểu Phong và Tiểu Lam nữa, sau này phải gọi ta một tiếng Đồng ca nhớ chưa.”

[…]

Hai giây sau,…

“Dùng thực lực để nói chuyện đi.”

“Xoẹt”

“Kríttttt!”

“Ức hiếp người quá đáng. Ức hiếp luyện đan sư.”

“Binh! Bốp!”

Suy nghĩ phúc hắc của hai người nào đó. “Nói cũng đúng, đánh đã rồi gọi mấy tiếng Đồng ca cũng không có gì.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.