[Dịch]Thiên Tài Ngục Phi

Chương 103 : Mộ Dung Tĩnh nhập cư Ám Quang quốc




Thiên Lam nhìn Tiêu Nguyệt xuất hiện thỉ vội vàng hỏi thăm, dù sao “hắn” cũng không bao giờ nói cho Thiên Lam biết bên trong đó có những gì. Tiêu Nguyệt nhìn vẻ mặt sốt sắn tò mò của Thiên Lam mà phì cười.

“Chỉ là một quyển công pháp tu luyện tâm tính mà thôi! Thiên Lam này, ngươi làm gì mà rối loạn lên như vậy.”

Thiên Lam nhìn nhìn Tiêu Nguyệt rồi giận dỗi. “Hắn lúc nào cũng như một có hũ mút, lại là giới chủ làm sao ta dám cạy miệng hắn tìm thông tin chứ.”

Tiêu Nguyệt nghe vậy thì hết sức không hài lòng, một phát bắt lấy Thiên Lam véo tai hắn một cái thật đau. “A ha! Vậy là ta không ra dáng là một giới chủ lắm cho nên ngươi mới tới cạy miệng ta đúng không?”

Thiên Lam bị Tiêu Nguyệt tấn công bất ngờ nên không kịp tránh thoát, nhưng sau khi cảm nhận được sự đau đớn thì giật mình biến mất. Tiêu Nguyệt chết tiệt, ngươi không biết giới chủ có thể làm đau giới linh hay sao mà véo tai ta?

Tiêu Nguyệt nhìn Thiên Lam biến mất, cả người thoáng cái đổ nhào về phía trước, nàng cũng không quan tâm, ý niệm khẽ động, thần thức thoát ra khỏi Hỗn Độn Giới Chỉ liền cảm thấy có người kế bên. Tiêu Nguyệt khẽ nâng mắt nhìn hắn, thật yên tĩnh, nhưng cũng thật nguy hiểm.

Mộ Kình Thiên thấy Tiêu Nguyệt mở mắt thì vội vàng đưa cho nàng một cốc nước.

“Người cảm thấy như thế nào rồi? Đã khá hơn chút nào chưa? Người đã ngủ hai ngày rồi đó.”

Tiêu Nguyệt cũng hơi sửng sốt, thời gian trong Hỗn Độn Giới Chỉ vốn dĩ nhanh hơn ở đây, nếu là bình thường thì là 1:2. Không lẽ chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi nàng đi vào Thánh Thương điện mà mất hết bốn ngày sao? Tiêu Nguyệt không biết rằng, nhiều khi “hắn” vào trong Thánh Thương điện cả một năm cũng chưa có ra, nàng chỉ đi có bốn ngày là rất nhanh rồi.

“Ta cảm thấy rất ổn, ngươi ra ngoài đi, muốn làm gì thì làm, ta còn muốn ngủ một lát nữa, chừng nào ta gọi thì mang lên cho ta một ít thức ăn là được.”

Mộ Kình Thiên nhìn Tiêu Nguyệt một lát rồi im lặng ra ngoài, có lẽ nàng đã đói rồi, nên chuẩn bị cái gì nhỉ? Hay là một ít thịt ma thú đi? Nên tự nấu nướng hay đi đến trung tâm học viên mua nhỉ? Mộ Kình Thiên rối rắm một hồi cuối cùng quyết định đi tới trung tâm học viện mua vài thứ.

Tiêu Nguyệt cảm thấy đầu óc cứ lộn xộn cả lên, hình như có một gì đó đang dẫn dắt nàng, hình như có một chút gì đó thay đổi mà nàng không tìm ra. Nói chung nàng cảm nàng nên ngủ một chút, cái gì thay đổi cũng có hai mặt, tùy duyên thôi.

Lúc Tiêu Nguyệt tỉnh dậy đã là một ngày sau, cả người trở nên sảng khoái và nhẹ nhàng hơn rất nhiều, chỉ duy nhất là cái bụng đang reo của nàng mà thôi. Tiêu Nguyệt ngẩng đầu liền nhìn thấy một chậu nước vẫn còn ấm và một cái khăn mặt để sẵn, chắc là mtk vừa đem vào xong.

Rửa mặt xong Tiêu Nguyệt liền ra ngoài, Mộ Kình Thiên ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng động nên đem thức ăn thu vào túi càn khôn rồi theo chân Tiêu Nguyệt ra ngoài.

Mộ Kình Thiên đi phía sau Tiêu Nguyệt nhanh chóng báo cáo những gì xảy ra,… trận chiến của Lục Lâm hoàn toàn như dự đoán, Lục Lâm bại nhưng danh tiếng của Lục Lâm cũng vang xa, được nhiều thế lực mời chào. Lục Lâm cũng chỉ biết từ chối khéo.

Mộ Kình Thiên cũng lải nhải suốt quãng đường về Vũ Phong, về Vương Vũ Đồng và cả về Mộ Dung Tĩnh. Vũ Phong mấy ngày nay cũng chỉ tu luyện, Vương Vũ Đồng thì tiếp tục vùi đầu vào luyện đan, cả hai đều không ra khỏi phòng, còn Mộ Dung Tĩnh thì đặc biệt được chú ý hơn đó là nàng ta không còn ở Thánh Hỏa học viện nữa mà được nhập cư vào Ám Quang quốc, nhận sự đào tạo ở đó.

Bên ngoài Mộ Dung Tĩnh là lôi hệ nhưng không biết vì sao lại có cả Ám hệ, chỉ Ám hệ thôi cũng chưa đủ để nàng ta được nhập cư ở Ám Quang quốc, trong đó còn có sự giúp đỡ của vương tử Âm Hi. Nhiều người rất hâm hộ cô ta nhưng cũng nhiều người ghen tỵ nói rằng Âm Hi vương tử cảm thấy thích Mộ Dung Tĩnh nên đem Mộ Dung Tĩnh về Ám Quang quốc làm thị thiếp. Cũng có nhiều ý kiến trái chiều nói rằng, Âm Hi vương tử thưởng thức Mộ Dung Tĩnh còn hắn thì luôn chung tình với mỹ nữ tóc trắng hắn luôn ôm trong lòng.

Tiêu Nguyệt vừa ăn một ít điểm tâm (Mộ Kình Thiên mang ra cho Tiêu Nguyệt ăn dọc đường đỡ đói) vừa chăm chú nghe Mộ Kình Thiên nói chuyện. Cho tới khi Mộ Kình Thiên im lặng thì Tiêu Nguyệt chỉ bỏ lại một câu.

“Không ngờ Kình Thiên ngươi cũng nhiều chuyện đấy chứ.”

Mộ Kình Thiên cũng không biết nói gì hơn, hắn chỉ là muốn nàng có nhiều tin tức hơn thôi mà, muốn nói cái gì đó nhưng lại nghĩ tới hai chữ “Kình Thiên” thì lại thấy ngọt ngọt trong lòng. Phi phi! Hắn lúc nào thì có tính luyến đồng đây, thật đáng chết mà.

Nhìn bóng dáng nho nhỏ phía trước Mộ Kình Thiên cảm thấy hình như hắn đã thay đổi rất nhiều, phải chăng vì tiểu nữ nhân này làm cho hắn nhiều chuyện cảm động, hay là cứu hắn một mạng gì gì đó mà hắn thay đổi thì cũng không tức, mà chỉ đơn giản là ở bên cạnh nàng như vậy đã làm hắn thay đổi rồi. Nếu hắn thật sự động lòng với Tiêu Nguyệt thì “nàng ta” trong lòng hắn là như thế nào? Trái tim hắn dễ thay đổi dến vậy sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.