[Dịch]Thiên Tài Ngục Phi

Chương 101 : Trận chiến của đồng đội.




Tiêu Nguyệt nhận ra Lục Lâm đang chuẩn bị tung một chiêu mạnh mẽ cho nên cố gắng tấn công Lục Lâm, làm cho Lục Lâm phân tán sự chú ý. Làm hai việc cùng một lúc rất khó khăn, nhất là đối với lúc cả hai việc đều phải tập trung tinh thần cao độ như lúc này.

Tiêu Nguyệt một bên cố gắng dùng Lăng Thiên bộ pháp di chuyển xung quanh Lục Lâm nhằm làm Lục Lâm không thể bắt kịp rằng nàng đang ở đâu, một bên vận chuyển Hỗn Độn Quyết hấp thu linh khí nhanh chóng, hình thành xung quanh Lục Lâm hàng trăm thanh linh kiếm. Thật thật giả giả, đây là một cách đánh nàng tình cờ đọc được trong Toàn thư điện.

Cách đánh này chỉ có thể áp dụng đối với những người không thiên về tốc độ và sự phán đoán, vả lại linh lực dùng trong cách đánh này cần phải dồi dào, năng lực khống chế của linh sư cũng phải thuộc hàng khá tốt nếu không sự ảo diệu của cách đánh này hoàn toàn sẽ bị mất đi.

Tiêu Nguyệt một tay kết ấn đem linh kiếm hình thành một đồ án, đây là đồ án đơn giản nhất trong Toàn thư diện mà nàng học được, thật sự mà nói không có vũ kỹ làm nàng cảm thấy rất áp lực a.

Tiêu Nguyệt nhanh chóng tập hợp linh kiếm xoay tròn xoay tròn, hấp dẫn sự chú ý của Lục Lâm còn bản thân thì bay lên phía trên, linh lực hóa roi, ý tứ muốn trói Lục Lâm lại. Ngay lúc này Lục Lâm bỗng dưng nở nụ cười, Lôi Đình Chi Nộ đã đủ linh lực. Chỉ trong một khoảnh khắc, Lục Lâm đã thi triển Lôi Đình Chi Nộ, một chiêu thức mang theo ngàn vạn lôi đình, ẩn ẩn hiện hiện đánh vào người Tiêu Nguyệt.

Tiêu Nguyệt thầm cảm thấy không ổn, linh tiên nhẹ chạm vào lôi đài cả người văng ra xa, thậm chí làm nàng văng ra khỏi lôi đài, Tiêu Nguyệt nhanh chóng tụ tập thêm một linh tiên quấn chặt vào một gốc lôi đài dùng sức bật thân mình để cho bản thân quay trở lại lôi đài.

Phía dưới lôi đài nhìn hai đứa nhóc chiến đấu hang hái không biết phải nói gì hơn, chỉ biết há mồm, ruồi vào bên trong lúc nào cũng không biết. Ừm, nói là hai đứa nhóc cũng không ngoa, một đứa 11 tuổi một đứa 14 tuổi, hoàn toàn có thể gọi là nhóc. Nhưng mấy đứa nhóc này đã lọt vào vòng chung kết mà họ lại trượt, tâm trạng không tốt chút nào.

Lôi Đình Chi Nộ vẫn chưa tiêu biến, Lục Lâm nhanh chóng lướt đi trong lôi đình hướng về phía Tiêu Nguyệt, một kiếm đâm tới, kiếm kỹ cũng thi triển ra.

“Lãm Nguyệt kiếm kỹ.”

Kiếm kỹ cũng như tên, nhìn thấy thì bình yên nhẹ nhàng, bên trong lại uyển chuyển tìm chỗ yếu của địch nhân mà tấn công, lấy nhu thắng cương. Tiêu Nguyệt nheo mắt lại, một kiếm này tuy không hung ác nhưng hết sức mau lẹ, lúc này lại không thể lùi về sau tránh thoát, lùi về chắc chắn sẽ thua.

Tiêu Nguyệt cắn răng dùng linh lực bao bọc cánh tay, mạnh mẽ để cho mũi kiếm xuyên qua lòng bàn tay. “Shuýt~” Đau thật! Lục Lâm hơi bất ngờ khi Tiêu Nguyệt lại dùng tay không chắn kiếm, liều lĩnh, hắn càng ngày càng thưởng thức nàng rồi, đồng đội.

Bất quá có lẽ nàng chưa biết một điều, Tịch Minh kiếm có một loại công năng đặc biệt là rút lấy linh lực của người cho nó máu. Hành động này của nàng không khác gì là đâm đầu tự sát.

Tiêu Nguyệt cũng biết điều này lúc Tịch Minh kiếm đâm xuyên lòng bàn tay, linh lực của nàng bị rút đi một cách nhanh chóng, đầu óc Tiêu Nguyệt xoay chuyển, nhất thời không biết nên làm cái gì, chỉ theo phản xạ rút tay ra khỏi thanh kiếm, máu bắn tung tóe, dính vào mặt, vào y phục của Tiêu Nguyệt.

Tiêu Nguyệt nhanh chóng từ túi càn khôn ra một mảnh vải, hai ba cái quấn chạt bàn tay, Lăng Thiên bộ pháp khởi động nhảy ra khỏi lôi đài. Dù sao Lục Lâm cũng là đồng đội của nàng chỉ cần thử sức một chút là tốt rồi, chẳng có việc gì phải sống mái với nhau cả.

Vũ Phong và Vương Vũ Đồng đứng dưới lôi đài nãy giờ liền chạy đến bên cạnh Tiêu Nguyệt xem xét, họ đều không ngờ rằng Tiêu Nguyệt lại dùng tay chặn kiếm, dù sao lứa tuổi 11 cũng chưa được xem là trưởng thành, nếu nói Tiêu Nguyệt 14 15 tuổi họ còn có thề chấp nhận được.

Mộ Kình Thiên không nói không rằng đem Ngưng Huyết Đan cho Tiêu Nguyệt ăn vào, máu tức khắc ngừng chảy. Tiêu Nguyệt nhìn viên đan dược chỉ biết cười trừ, xem ra thói quen khi ở hiện đại vẫn còn ăn sâu lắm, nếu không thì sao nàng có thể quên đan dược mới là giải pháp tốt nhất chứ.

Mộ Kình Thiên nhìn máu ngừng chảy thì thở dài xoa đầu Tiêu Nguyệt nhẹ giọng: “Này, biết yêu bản thân tý đi. Ta nói như vậy ý là những lúc không cần thiết thì đừng mạo hiểm chứ không phải khuyên chủ nhân nhát gan đi đâu.”

Sau khi trọng tài tuyên bố Lục Lâm chiến thắng thì Lục Lâm cũng nhảy ra khỏi lôi đài, nhìn về phía Tiêu Nguyệt, ánh mắt chứa đựng sự hỏi han, hắn không biết biểu hiện bằng hành động a~

Tiêu Nguyệt nhìn thấy ánh mắt của Lục Lâm thì lắc đầu cười: “Một chút thương thế bé tẹo này nếu không chịu được thì đừng mong có thể mạnh lên. Dù là nữ hài tử nhưng ta không yếu đuối như thế.”

Vừa dứt lời thì Tiêu Nguyệt cảm giác phần đầu bị đập mạnh, theo quán tính gật đầu về phía trước. Vũ Phong ở phía sau không biết từ lúc nào đã đập cho nàng một phát. “Mạnh miệng, về thôi!” Rồi xoay sang nhìn Lục Lâm. “Ngươi ở đây, lo mà giành hạng nhất đi.”

Lục Lâm sờ sờ mũi, hình như đây là điều khó nhằn à. Thôi kệ, cứ cố gắng đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.