Edit: thu thảo
Lạc Băng Linh thừa nhận lời Lạc Vân Hi nói rất có đạo lý, Nhị hoàng tử chính là thiên kiều chi tử (con của ông trời), vô cùng tuấn mỹ, người muốn gả cho hắn cũng rất nhiều, nhưng mà sau này là chuyện về sau, bây giờ là chuyện bây giờ.
Nàng ta thấy Lạc Vân Hi sắp đi, vội quyết tâm, quăng một câu: "Chỉ cần bây giờ ngươi không cướp người với ta là được! Cho dù sau này có nhiều nữ nhân hơn thì sao, khi đó ta đã là phi tử của nhị hoàng tử rồi!"
Với thân phận của nàng, ít nhất cũng là trắc phi.
Muốn có vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay, những nữ nhân khác thì sao, tất cả cũng đều chỉ có thể ở sau nàng ta.
Lạc Vân Hi bật cười, quay đầu, khinh thường liếc mắt nhìn nàng: "Mặc kệ ta nói gì, ngươi đều sẽ không tin ta, không giành được Nhị hoàng tử, ngươi cũng sẽ đẩy mọi trách nhiệm lên người ta, cho nên, ta không có lời nào để nói."
Quay đầu lại, nàng bước tới phía trước núi.
Ánh mắt Lạc Băng Linh tối lại, trừng mắt nhìn bóng lưng nàng, lầm bầm: "Lạc Vân Hi, ngươi thay đổi rồi."
Từ lúc nàng đẩy mình xuống xe ngựa, cả Lạc phủ lặng lẽ truyền ra tin đồn tam tiểu thư vậy mà lại biết viết chữ, chữ viết ra lại rất đẹp, cái nhận thức này đã cắm sâu dưới đáy lòng, giống như một cái gai, trong lúc lơ đãng, nó lặng lẽ đâm nàng ta như kim châm.
"Lạc Vân Hi, ngươi thật sự là rất biết ngụy trang, ngụy trang mười năm, ẩn nhẫn ba năm, ta ngược lại đã coi thường ngươi. Một ngày nào đó, ta sẽ đích thân xé rách mặt nạ của ngươi!" Lạc Băng Linh lạnh lùng nói rồi quay đầu lại muốn chạy đi.
Bỗng nhiên, cả người nàng ta run lên, ánh mắt dừng lại trên người nam nhân đứng cách đó không xa.
Quân Lan Phong nhanh chân bước qua, cũng không để ý tới nàng ta, mà đi theo hướng bóng dáng Lạc Vân Hi vừa biến mất.
"Thỉnh an Trung Sơn Vương." Phía sau, truyền đến giọng nơm nớp lo sợ của Lạc Băng Linh.
Lời mình mới nói có phải đều bị Trung Sơn Vương nghe hết rồi hay không? Chỉ trong tích tắc, mồ hôi lạnh đã tuôn ra ướt đẫm lưng, Lạc Băng Linh lại một lần nữa cảm thấy hối hận vì cái tính nhanh miệng của mình.
May mà, Trung Sơn Vương dường như không chú ý tới . . . Nàng đương nhiên sẽ không nghĩ rằng Quân Lan Phong và Lạc Vân Hi đi cùng hướng với nhau là việc có liên quan dến nhau, thấy hắn đi xa, mới chậm rãi bước vào phòng.
Lạc Vân Hi bước nhẹ nhàng, cả đường đều tìm Đoan Mộc Ly, mùi hương thơm ngát trong tự thỉnh thoảng bay vào mũi, rất dễ chịu.
"A, bộ dạng cô nương này cũng không tệ lắm!" Đột nhiên có một tiếng cười quái dị truyền tới từ sau một cái lư đốt hương.
Mặt Lạc Vân Hi hơi trầm xuống, một thiếu niên mặc áo gấm đi từ bên cạnh cái lư đốt hương ra ngoài, bên cạnh hắn có bốn người hầu, hắn cười hì hì trực tiếp đi về phía nàng.
Lạc Vân Hi đi tiếp về phía trước vài bước, bốn tên nô tài đã chắn ở trước mặt nàng, cười hỏi: "Tiểu thư, xin hỏi ngươi là tiểu thư nhà nào?"
Thiếu niên khép chiếc quạt xếp lại, lộ ra sự nham hiểm, sắc mặt có chút nhợt nhạt, đủ thấy thân thể rất suy yếu, hắn dùng đôi măt ngạc nhiên nhìn Lạc Vân Hi, cũng không nhận ra nàng.
"Các ngươi là người của nhà nào?" Lạc Vân Hi thấy ở đây đã gần đến phía trước núi, còn không thấy Đoan Mộc Ly, nghĩ thầm chắc là hắn có việc đi, nếu như khi quay lại cũng sẽ đi qua con đường này, thì cũng không cần gấp, nàng nhàn nhã ôm vai hỏi.
Thiếu niên kia cong môi, cười nói: "Dám hỏi ngược lại nhà ta, có chút can đảm, nói cho nàng biết, gia là ai."
Một nô tài vỗ ngực ngẩng đầu nói: "Thiếu gia nhà chúng ta chính là Nhan Trình thiếu gia của Nhan gia, là họ hàng với quốc công phủ, cũng là cháu trai mà phu nhân của Đỗ đại học sĩ thương yêu nhất."
Lạc Vân Hi nhướng mi, đánh giá trên dưới thiếu niên có chút suy nhược này một lần, liền không có hứng thú tiếp tục nhìn lần thứ hai.
Chỉ là, lần đầu tiên nàng nhìn thấy họ hàng của Đỗ gia.
Nhan Quốc Công phủ, chính là nhà của Tông nhân phủ Nhan Thiếu Khanh, xếp thứ hai trong tứ đại thế gia, xếp trước phủ học sĩ Tần phủ, thực cũng lực hùng hậu, chỉ là chưa từng gặp người nhà họ Đỗ xuất hiện, mà thiếu niên này cũng chẳng qua chỉ là người họ ngoại của Đỗ gia thôi.
"A, ta chỉ hỏi công danh thiếu gia nhà các ngươi thôi." Lạc Vân Hi buồn cười cong môi.
Những người này, chỉ có thể mang gia cảnh ra hù dọa người, không biết bản thân có bao nhiêu thực lực đây!
Nhan Trình nghe xong lời này, quả nhiên sắc mặt lập tức thay đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, cười nói: "Công danh thì tính là gì, tùy tiện lấy tiền là có thể có được, nhà gia có tiền, tất cả chuyện làm ăn Dạ Đô đều có phần của gia. Lại nói, Nhan Quốc Công là gia gia ta, còn không thể an bài cho ta một chức quan sao?"
Khóe mắt Lạc Vân Hi xẹt qua sự khinh bỉ, nói: "Tốt lắm, ta cũng biết ngươi là ai rồi, tránh ra đi!"
"Ngươi còn chưa nói ngươi là ai mà?" Thiếu niên thấy tuổi nàng còn nhỏ, lại đẹp như vậy nên tất nhiên đâu chịu tránh đường.
"Ta sao, là phế vật của Lạc gia." Lạc Vân Hi kéo dài giọng, cười híp mắt nhìn sắc mặt hắn.
"Lạc Vân Hi!" Nhan Trình chỉ là một hậu bối làm việc không đàng hoàng của Nhan phủ, chưa từng đã tham gia cung yến, chỉ là dựa vào tên tuổi hai phủ Nhan Đỗ để chèn ép người khác mà thôi, lại chưa từng thấy Lạc Vân Hi vốn không ra khỏi cửa, nhưng thanh danh của nàng, hắn tất nhiên là biết được.
Lạc Vân Hi hài lòng nhếch môi cười: "Đúng vậy, ngươi còn muốn ngăn sao?"
Nhìn ra được, thiếu niên này là kẻ háo sắc, quanh năm sống trong đám nữ nhân, mong rằng không có hứng thú đối với phế vật như nàng.
Nhan Trình sửng sốt một lúc lâu, nhướn lông mày, cười tà nói: "Lạc Vân Hi, ngươi lớn như vậy, còn chưa thử qua mùi vị nam nữ phải không?"
Sắc mặt Lạc Vân Hi phút chốc từ vui vẻ dạt dào ý xuân biến thành băng dày ba thước, đang muốn nổi giận, một giọng nói nghiêm nghị từ phía sau truyền đến.
"Hoàng tự của quốc gia, ngươi cũng dám càn rỡ ở nơi này!"
Giọng nói của nam nhân trầm thấp lạnh lùng, xen lẫn một tia tức giận rõ ràng, khiến người nghe biến sắc.
Nhan Trình đối mặt với Lạc Vân Hi, vừa ngẩng đầu đã thấy Quân Lan Phong đi tới phía sau nàng, vóc người cao lớn, giọng nói quen thuộc, hắn nhất thời sợ tới mức hít vào một ngụm khí lạnh, có chút kinh ngạc và sợ hãi, lẩm bẩm kêu lên: "Trung Sơn Vương."
Quân Lan Phong nhanh chân tiến lên, gương mặt tái nhợt, quát lên: "Nhan Trình, ở đây là nơi để ngươi la lối om sòm à?"
Nhan Trình cúi đầu, cắn môi nói: "Trung Sơn Vương, ta sai rồi."
Lạc Vân Hi liếc mắt nhìn Quân Lan Phong, ánh mắt lạnh lùng dời về phía Nhan Trình, đè nén lửa giận trong lòng, nói: "Nhan thiếu gia, về sau, những câu nói này không nên nhắc lại trước mặt ta nữa, bằng không, ta không ngại lấy mạng của ngươi. Chặt dứt gốc rễ của ngươi, cho ngươi không làm nam nhân được nữa đâu!"
Sau khi nói mội loạt lời hung tợn, Lạc Vân Hi nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Không biết được, mặt Quân Lan Phong và Nhan Trình đồng loạt biến sắc.
Nữ nhân này vẫn là thiên kim tiểu thư sao? Vậy mà lại nói ra những lời này! Quân Lan Phong chỉ cảm thấy gò má hơi nóng, biểu lộ ra khá là xấu hổ.
Nhan Trình sau khi phản ứng, vừa thẹn vừa cáu, muốn chửi, nhưng e ngại Trung Sơn Vương còn ở đây, vốn dĩ không dám, liền nhanh chóng cúi đầu, nắm chặt tay lại.
"Nàng ấy, chính là ngươi không được đụng vào." Quân Lan Phong nghĩ đến vừa rồi Nhan Trình dám nói ra lời hạ lưu như vậy ngay trước mặt Lạc Vân Hi, lửa giận liền không ngừng xông lên, lạnh lùng khiển trách.
"Tại sao?" Nhan trình không nhịn được ngẩng đầu hỏi.
"Không có lý do gì!" Sắc mặt Quân Lan Phong chưa hề dữ tợn, nhưng ánh mắt hắn tập trung nhìn Nhan Trình thì giống như muốn nuốt Nhan Trình vậy.
Nhan Trình bị doạ đến lạnh thấu tim, vội vàng nói: "Được rồi, ta sẽ không đụng tới nàng,"
Quân Lan Phong biết rõ bản tính của hắn, không yên tâm uy hiếp: "Nếu như ngươi dám đụng tới một cọng tóc gáy của nàng, bổn vương sẽ lấy một đôi mắt của ngươi!"
Nhan Trình không thể tin được mà nhìn Quân Lan Phong, rốt cuộc vẫn là Trung Sơn Vương quyết đoán mãnh liệt trên chiến trường, chỉ liếc mắt một cái, chân hắn đã mềm nhũn, đã quỳ xuống, lần này, trong lòng ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới chuyện liên quan với Lạc Vân Hi, dùng sức dập đầu, bảo đảm: "Dạ, ta chắc chắn sẽ không đụng vào nàng." Quân Lan Phong từ trên cao nhìn hắn, môi mỏng hé mở: "Bổn vương lại cảm thấy, Lạc gia tứ tiểu thư rất được."
"Lạc tứ tiểu thư sao?" Nhan Trình nghi hoặc khó hiểu, rời kinh lâu ngày, hắn cũng không nhớ được tướng mạo Lạc gia tứ tiểu thư.
"Hôm nay cũng đã lên núi, không bằng ngươi dùng nhiều tâm tư một chút ở trên người nàng." Quân Lan Phong nói xong, nhấc chân đuổi theo phía Lạc Vân Hi đã đi.
"Đợi một chút Vương gia!" Nhan Trình nhớ tới cái gì, kêu lên, xoay người lại nói: "Tình Yên bảo ta nói với ngài, nói nàng . . . Rất nhớ ngài."
Sau lưng Quân Lan Phong cứng đờ, dừng bước, mãi lâu, mới buồn bực nói: "Ta đã biết." Thân hình đi xa, lưu lại cái bóng mà thôi.
Nhan Trình từ trên mặt đất đứng lên, trong con ngươi xẹt qua vài phần mờ mịt, quay đầu lại sai bảo nô tài: "Tìm cho gia xem, Lạc tứ tiểu thư kia ở đâu."
Phía trước núi vô cùng trống trải, không Thiếu công và tử thiên kim ở đây, nói chuyện đang thịnh hành ở kinh đô.
Lạc Vân Hi ra giao lộ, ánh mắt xoay chuyển nhìn bốn phía, không thấy Đoan Mộc Ly, lại nhìn thấy Đoan Mộc Triết.
Đoan Mộc Triết chắp tay bên một khối đá bóng loáng, quần áo bay tán loạn, mi mày thâm trầm, cả một khối đất trống bên cạnh hắn đều không có ai đứng.
Không biết có phải là cảm ứng được tầm mắt của Lạc Vân Hi hay không, Đoan Mộc Triết vừa ngẩng đầu, ánh mắt lập tức bay đến, từ xem kỹ chuyển thành kinh ngạc, hắn không chút nghĩ ngợi, nhanh chân đi về hướng Lạc Vân Hi.
Lạc Vân Hi muốn lui lại đã không kịp mất rồi, dứt khoát tự nhiên đứng tại chỗ, đến khi Đoan Mộc Triết đi qua bên mình, giọng nói trầm thấp vang lên: "Đi theo ta."
Giọng nói của hắn, Rõ ràng mang theo sự không vui.
Lạc Vân Hi trong lòng mắng Đoan Mộc Ly một trận, quay lại theo Đoan Mộc Triết, đoạn đường này, Đoan Mộc Triết bước chân liên tục, vẫn đi về hướng sau núi, nàng cũng đi theo.
Đường núi uốn lượn, qua mấy con đường nhỏ, xa xa có thể nghe được tiếng nước, càng đi về phía trước, tiếng nước càng lớn, dần dần có tư thế che ngợp bầu trời, như tiếng sấm vang rền bên tai.
Vòng qua một thạch trận lớn, một trận gió lạnh thổi đập vào mặt, trước mắt Lạc Vân Hi sáng tỏ rõ ràng.
Dáng người Đoan Mộc Triết cao to đứng ở trước tảng đá, cách hắn khoảng hai trăm mét là một cái vực sâu thẳm, vách núi giống như bị người dùng một cây đao cưa từ trong, đối diện bức tường mang theo tiếng thác nước đổ xuống đinh tai nhức óc, sóng nước đánh vào vách đá, bắn toé lên giữa không trung, dưới ánh mặt trời tạo ra nhiều loại màu sắc, lại cấp tốc rớt xuống đáy vực ngàn trượng.
Một sợi xích sắt to bằng cánh tay vắt ngang qua dốc núi, không biết đáy vực sâu chừng nào, chỉ vì phía dưới tràn ngập sương mù, ngăn trở tầm mắt người muốn thăm dò.
"Đây là thác nước Hoàng Tuyền chảy xuống dốc núi ngàn trượng sao?" Lạc Vân Hi thán phục hỏi.
"Đúng vậy." Đoan Mộc Triết quay đầu lại, trên khuôn mặt ôn hòa hiện ra một chút tức giận: "Ngươi và Đoan Mộc Ly thân thiết như vậy làm gì?"
"Đây là chuyện của ta." Ánh mắt Lạc Vân Hi rơi vào trên sợi xích sắt, giọng nói lạnh nhạt rõ ràng.
"Hắn sẽ hại ngươi." Đoan Mộc Triết chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đi tới trước mặt nàng, đành thở dài một hơi.
"Ai thật sự quan tâm ta, ai hại ta, trong lòng ta khác biết, không cần ngươi bận tâm." Lạc Vân Hi cũng không muốn tổn thương hắn, tận lực làm cho giọng nói trở lên ôn hòa.
Đoan Mộc Triết vẫn không tránh được bị nàng làm tổn thương, trong lòng đau xót, cắn răng nói: "Được, ta chỉ hỏi ngươi, nếu như có một ngày Đoan Mộc Ly muốn ngươi hại ta, ngươi sẽ hại ta sao?"
Lạc Vân Hi thu hồi ánh mắt, lúc này mới nghiêm túc nhìn về phía hắn: "Đoan Mộc Triết, ngươi thấy sao?"
Đoan Mộc Triết nghe ra ý trong giọng nói của nàng, thở phào nhẹ nhõm, nói: "Đã như vậy, vậy ngươi cẩn thận một chút."
Hắn còn muốn nói điều gì, có thể là lời chưa kịp ra khỏi miệng hoặc làm sao cũng không nói ra được, mãi một lúc sau, phun ra một câu: "Không cần nói bây giờ chúng ta làm cái gì, đều sẽ không ảnh hưởng kết quả cuối cùng, giang sơn này, sẽ chỉ là của ngươi và ta, những người kia, chẳng qua chỉ là cục đá lót đường cho chúng ta thôi."
Hắn duỗi tay, muốn nắm tay Lạc Vân Hi, Lạc Vân Hi né tránh, ánh mắt chuyển đi, không có nhìn Đoan Mộc Triết, vì bảo vệ mặt mũi của hắn, Đoan Mộc Triết tuy là không vui, nhưng cũng không có cách nào.
Lạc Vân Hi hờ hững hỏi: "Cục đá sao? Lạc Phi Dĩnh cũng là cục đá ư?"
"Ngươi có ý gì vậy? Đương nhiên rồi." Đoan Mộc Triết nhìn chằm chằm nàng.
"Ngươi nói là, dù cho ngươi cưới nàng, tương lai, nếu ngươi thắng, cũng sẽ bỏ rơi nàng ta sao?" Lạc Vân Hi hỏi.
Đoan Mộc Triết cau mày: "Nếu như ngươi đồng ý thì có thể."
Lạc Vân Hi không nói gì mà chỉ cười, không hỏi thêm nữa, thế sự thay đổi, người một lòng muốn có ngôi vị hoàng đế, còn có thể còn lại chút chân tình sao? Dù cho, hắn đã từng chảy nước mắt trước mặt nàng, cũng không nói rõ được cái gì, có thể khi đó, hắn chẳng qua là nghĩ đến điều gì đó trong lòng, muốn phát tiết mà thôi.
Bắc Tề có đế, tuỳ tiện giết người, lại sẽ lấy xương người chết làm thành tỳ bà, rơi lệ đánh đàn, kể ra nhớ nhung. Đối với tâm tư người hoàng thất, nàng không muốn đoán, nàng chỉ nghĩ tới những tháng ngày thật đơn giản mà thôi.
"Vân Vân?" Giọng Đoan Mộc Ly từ sau thạch trận truyền tới, hình như là đang tìm kiếm nàng.
Mặt Đoan Mộc Triết lập tức bắt đầu vặn vẹo, Lạc Vân Hi đứng không nhúc nhích, cũng không hề có ý rời đi, Đoan Mộc Triết đành phải bước nhanh tránh sang một đầu khác của thạch trận.
Một bóng dáng màu xanh từ sau tảng đá vòng lại đây, Đoan Mộc Ly đã gặp nàng, trên mặt xẹt qua sự vui mừng, đi tới xin lỗi: "Vừa rồi có một số việc trì hoãn, nghe nói ngươi đến sau núi, ta vội tới tìm. Đi, chúng ta tới thác nước Hoàng Tuyền ở gần đây xem thử."
Lạc Vân Hi không đáp, nhìn phía sau Đoan Mộc Ly nhô ra một đống người, phần lớn là thiếu nữ, ánh mắt nhẹ liếc Đoan Mộc Ly, chắc là cả đường theo tới, còn có chút thanh niên làm bạn, một đoàn người cười nói, nói rồi đi thăm thác nước.
Lạc Vân Hi không nói lời nào, đi đến hướng thác nước.
Cách càng gần, càng có thể thấy rõ dòng nước trút xuống trên vách đá đối diện, khí thế đồ sộ, tiếng vang như sấm, như vạn con ngựa lao theo, sóng lớn vỗ bờ, gió mát phơ phất xen lẫn giọt nước đánh tung tóe, rất thích ý.
Đoan Mộc Ly đứng cạnh nàng, khẽ cười nói: "Đáy vực này ta đã xuống rồi, một đầm nước rộng, sâu không thấy đáy."
"Hả? Ngươi làm sao mà đi xuống?" Lạc Vân Hi tò mò đưa mắt nhìn về hướng vách núi bên dưới, trước mắt mênh mông, chẳng thể nhìn rõ cái gì.
Đột nhiên, nàng chỉ cảm thấy một luồng lực lượng lao thẳng tới sau lưng nàng, Lạc Vân Hi muốn tránh, chỗ sau đầu gối tê rần, chân theo bản năng cong tới phía trước. Lúc này, nàng đang đứng cách chỗ dốc núi vô cùng gần, thân mình vì quán tính mà lao thẳng vào hướng mây mù.
Kỳ thực, một bước của nàng bước ra, dưới chân đã là dốc núi ngàn trượng!
"Vân Vân……!" Đoan Mộc Ly kinh ngạc thốt lên một tiếng, tay trái kéo lấy ống tay áo của nàng, trong giọng nói thoáng lên sự run rẩy, tay phải không hề do dự mở ra, năm ngón tay cấp tốc nắm chặt một khối đã nổi lên, chỉ lực rất lớn, làm đá nát rơi trong khe đá, cục đá bén nhọn cắt vỡ ngón tay trắng noãn của hắn, máu tươi lập tức chảy ra.
Cùng lúc đó, bên tai Lạc Vân Hi vang lên vô số tiếng thét : "A!"
"Trời ạ!"
"Hi nhi!"
Cái tiếng kêu to cuối cùng, là hai người đồng thời vọng lại.
Lạc Vân Hi không thể phân biệt ai ở bên cạnh, ngay lúc vồ hụt, Tuyết Cẩm bên tay trái bay ra, cuốn trên dây xích sắt, thắt lưng gấm mềm, nhẹ và linh hoạt, nhanh nhẹn quấn lấy sợi xích sắt, nàng vẫn có cảm giác sợ hãi không thôi. Ngay lúc nàng động thủ, một cái dây lưng trắng như tuyết khác bay tới, dốc sức buộc chặt eo Đoan Mộc Ly và Lạc Vân Hi, Quân Lan Phong lách mình xuất hiện cách dốc núi không xa, một tay nắm gấm vóc, bắp thịt nhấc lên, liền kéo hai người từ dốc núi lên.
Đoan Mộc Triết đã sớm từ sau thạch trận chạy ra ngoài, sắc mặt ngơ ngác, thấy cảnh tượng này, chậm rãi thả tay trái ở trước ngực xuống, không để ý đến ánh mắt những người khác, chạy tới vội hỏi: "Hi . . . Các ngươi không sao chứ?"
Đoan Mộc Ly khẽ thở ra một hơi, bề ngoài thì bình tĩnh, nhưng giọng nói lại mang theo mấy phân khô khốc: "Lục hoàng tử, khi nào ngươi quan tâm hoàng huynh như vậy đây?" Một mặt nói, một mặt đưa ngón tay giấu vào ống tay áo.
Đoan Mộc Triết không để ý tới hắn nói trào phúng, lạnh lẽo, nhấc tay áo lau trán, không nói thêm gì.
Lạc Vân Hi xoay người, cổ tay chuyển một cái, liền thu hồi Tuyết Cẩm lại.
Quân Lan Phong cũng rút lại Tuyết Cẩm của hắn, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhanh chân chạy tới, trầm giọng hỏi: "Sao vậy?"
Ánh mắt của hắn, tập trung thẳng vào ánh mắt Lạc Vân Hi, bắn ra ánh sáng lạnh lùng, nếu cháy nhà phải ra mặt chuột nên không thể bỏ qua.
"Vừa rồi nguy hiểm thật!" Một thiên kim tiểu thư bị doạ khóc thành tiếng, nhào vào ngực một thanh niên bên cạnh, nam tử vỗ về lưng nàng ta an ủi, mặt lại vui mừng, tuy tình cảnh vừa rồi thực sự cũng doạ hắn sợ mất hồn, nhưng bởi vậy mà thu được tâm một mỹ nhân, ngược lại cũng đáng giá.
"Vừa rồi ai dùng cục đá đánh trúng huyệt ở bắp chân ta, nói mau." Lúc này, Lạc Vân Hi vẫn có cảm giác trên đùi tê tê, nhưng cũng có thể kiên trì đứng yên, ánh mắt nàng sắc bén chậm rãi đảo qua trên mặt đám người ở vách núi, đột nhiên, ánh mắt ngừng ở bóng người trên đường nhiều hơn một chút.
Lương Diệp Thu đứng như trời trồng ở chỗ ấy, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, giống như trúng ma pháp, ngơ ngác nhìn Lạc Vân Hi, môi mở ra, duy trì khẩu hình kêu gọi, nhưng cũng không nhúc nhích.
(Sẽ là ai động thủ đây? Kỳ thực đều có động cơ cả đấy.)