Tối hôm đó lại có người đến gần gian nhà gỗ, chỉ có ba người nhưng tiếng bước chân cho thấy đều là cao thủ. A Đan à lên một tiếng, cả kinh: “Đại ca, có phải… có phải họ không?”
A Vận lắc đầu: “Sao họ lại tìm đến đây?”
Vân tiểu tử chạy ra trước: “Báo danh mau.”
Ngoài cửa vang lên giọng nói từ tốn: “Tùng Bách Mai tam hữu của Ngân Bình sơn trang đến bái phỏng, bốn tiểu quỷ ra đây mau.”
Dung Dung kinh hãi, hét lên: “Là bọn họ.”
Vân tiểu tử quát: “Ta chặn lại, các đệ, muội chạy mau.” Chưa dứt lời đã lao ra ngoài giao thủ với một người, ba người còn lại lẽ nào chịu chạy, cùng nhảy ra, đấu với hai người còn lại, thân pháp cực nhanh.
Lăng Hạo Thiên đến cạnh cửa, nhận ra dưới ánh trăng có ba lão nhân râu tóc bạc phơ, trong đó có lão nhân vừa lên tiếng. Ba lão nhân xuất thủ vừa nhanh vừa nặng, bốn thiếu niên hiển nhiên không địch nổi, Lăng Hạo Thiên định nhảy ra tương trợ chợt nghe A Vận hét lên: “Dung Dung!”
Lão nhân nọ nắm cổ tay Dung Dung, ung dung lùi lại hơn mười trượng, cười lạnh: “Một mạng đổi một mạng.” Hai lão giả khác cũng lùi lại đến cạnh lão, cả ba nhanh chóng lướt đi.
Vân tiểu tử định chặn đường, hai lão giả quay lại xuất chưởng, gã cả kinh, đành ngạnh tiếp, lùi lại mấy bước rồi ngã ngửa. Tam lão hăng hắc cười lạnh, lướt luôn về xa xăm.
A Đan đến đỡ Vân tiểu tử, kêu lên: “Đại ca.” Lăng Hạo Thiên tiến lên bắt mạch, nhận ra gã chỉ nhất thời bế khí, tịnh không thụ trọng thương, bèn bảo: “Không có gì đáng ngại”. Y cúi xuống ôm Vân tiểu tử vào nhà, đặt tay lên ngực và bụng, trợ giúp gã vận khí. Sắc mặt A Vận nhợt nhạt, nước mắt lưng tròng: “Dung Dung bị họ bắt, Vân ca lại thụ thương, làm sao đây?”
A Đan nhăn nhó, lắc đầu: “Ai ngờ họ lại tìm đến tận đây? Ài, muốn cứu mệnh Dung Dung, trừ phi đến Ngân Bình sơn trang diện kiến Tiêu đại tiểu thư cầu khẩn. Nhưng… ôi, trên đời mấy ai gặp mặt được nàng ta?”
Lăng Hạo Thiên chợt quay đầu lại: “Các vị thật ra thân phận thế nào?”
A Vận và A Đan lập tức im lặng, Vân tiểu tử đã tỉnh, thở hắt ra khe khẽ, nói với y: “Đa tạ tương cứu.” Gã ngẩng đầu nhìn A Vận và A Đan, chầm chậm lắc đầu: “Sự tình đến nước này, chúng ta đều không ngờ, Tiểu Tam nhi, không giấu huynh, ta là Phong Vân.”
Lăng Hạo Thiên a lên một tiếng buột miệng: “Phong Vân? Hóa ra là các vị.”
Vân tiểu tử gật đầu, chỉ vào A Đan: “Y là Phong Thái, A Vận là Phong Vận, Dung Dung là Phong Tình.”
Lăng Hạo Thiên kinh ngạc: “Diệu Thủ Phong Thái. Hôm đó lấy Thiên Phong lệnh của Minh Nhãn Thần Cái là các hạ.”
Vân tiểu tử chậm rãi nói: “Chúng tôi không có ý giấu các hạ. Tiểu Tam nhi, Phong Vân, Phong Thái, Phong Vận, Phong Tình chúng tôi là quan môn đệ tử của Phong lão thái gia tại Thiên Phong bảo, hợp xưng Phong Trung Tứ Kỳ. Chúng tôi không phải họ Phong, những cái tên này đều do sư phụ đặt làm hóa danh lúc nhập môn. Đệ họ Lưu, tên chỉ có một chữ Vân, ai cũng gọi là Vân tiểu tử. A Đan là Diệu Thủ Thái Đan, A Vận là Tiếu Nữu Lý Vận, Dung Dung là Lãnh Diện Dung Tình.”
Lăng Hạo Thiên gật đầu: “Vậy hôm đó bốn vị ra tay bảo vệ Thiên Trường.”
Lưu Vân nói: “Không sai.”
Lý Vận xen vào: “Chúng tôi đã gặp huynh mấy lần, lúc huynh ở Lộ phủ, chúng tôi cũng có mặt. Sau đó, chúng tôi đuổi theo Thiên Trường, Tu La hội lại thừa cơ vào gây phiền cho Lộ cô nương, trong lòng chúng tôi đều áy náy.”
Thái Đan nói tiếp: “Rồi chúng tôi thấy huynh tận tâm chiếu cố cho Lộ cô nương, biết huynh tâm địa thiện lương. Lại thấy huynh gây lộn với Cái Bang, đoán rằng tâm lý huynh không vui, thành ra mới kéo huynh đến đây.”
Lý Vận thở dài: “Chúng tôi không có ác ý với huynh. Ai, không ngờ ba lão đầu đó lại đến tận đây.”
Lăng Hạo Thiên hỏi: “Ba người lúc này vì sao lại bắt Dung Tình?”
Lý Vận và Thái Đan định lên tiếng, Lưu Vân liền ngăn lại: “Đó là ân oán riêng của chúng tôi, không dám phiền các hạ.”
Lăng Hạo Thiên biết gã không muốn mình bị cuốn vào vòng phân tranh, lớn tiếng nói: “Các vị nếu coi ta là bằng hữu tất biết ta không đời nào tụ thủ bàng quan. Các vị coi Tiểu Tam nhi ta là hạng người nào?”
Lưu Vân và Lý Vận, Thái Đan nhìn nhau, Lý Vận thở dài: “Tiểu Tam nhi, chúng tôi coi huynh là bằng hữu nhưng không muốn huynh mạo hiểm vì mình. Việc này vốn không nên cho người ngoài biết nhưng huynh đã hỏi, để muội giải thích. Sự tình là thế này. Thiên Phong Bảo chúng tôi và Ngân Bình sơn trang có oán cừu lâu đời, truyền đến đời người con duy nhất của tiên sư, cừu hận hai bên càng sâu. Cách đây không lâu, người cháu duy nhất của tiên sư Phong Bình thiếu gia lại va chạm với chủ nhân Ngân Bình sơn trang, họ tấn công ồ ạt, bắt được Phong thiếu gia, chúng tôi và mấy vị sư huynh sư tỷ đi cứu, giao thủ với người của Ngân Bình sơn trang, đả tử đả thương khá nhiều nhân thủ của họ. Ba người vừa nãy là cao thủ trong sơn trang, họ xuất thủ với chúng tôi, lại bắt Dung Tình để báo cừu Thiên Phong bảo.”
Lăng Hạo Thiên gật gù, nhìn sang Thái Đan: “Vừa này đệ nói muốn đến Ngân Bình sơn trang diện kiến Tiêu đại tiểu thư cầu khẩn mới có hy vọng cứu Dung Tình là như thế nào?”
Lý Vận trừng mắt nhìn Thái Đan, giọng oán hận: “Đệ không chịu bớt mồm đi.”
Thái Đan đỏ bừng mặt: “Đệ không cố ý.”
Lý Vận không lý đến nữa, quay sáng nói với Lăng Hạo Thiên: “Tiêu đại tiểu thư là thiếu chủ nhân của Ngân Bình sơn trang, luôn nhân từ, không ưa lạm sát vô cớ. Dung Tình còn là trẻ con, nếu cầu khẩn nàng ta, đa phần sẽ tha mạng cho Dung Tình.”
Lăng Hạo Thiên trầm ngâm: “Các vị đi khắp nơi lấy đồ có quan hệ gì đến họ không?”
Lưu Vân lắc đầu: “Không. Chúng tôi phụng di mệnh của sư phụ đi hành động.”
Lăng Hạo Thiên hỏi: “Các vị lấy mấy thứ đó làm gì?”
Thái Đan đáp: “Bọn đệ xuất thủ với những võ công binh khí âm độc hạ tiện trong võ lâm, như Nhân Nhục bá, Âm Thi trảo, Tuyệt Hộ thương pháp rồi hủy đi.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Thất Sát bi phổ lưu truyền đã lâu, đến nay là chí bảo của Hoàng Sơn, sao lại coi là võ công âm độc?”
Lưu Vân đáp: “Công phu này quá bá đạo, tổn thương cả mình lẫn địch, hiện này Hoàng Sơn còn ai đủ tư cách học Thất Sát bi phổ?”
Lăng Hạo Thiên im lặng, biết bốn thiếu niên này khẩu khí cuồng vọng, thân thủ quả bất phàm, mấy hôm nay thấy họ đối phó các môn phái, thủ đoạn tuy độc địa nhưng khá quang minh, trừng trị ác đồ rất công chính, bèn gật đầu: “Thiên Phong lệnh thật ra là gì?”
Lý Vận đáp: “Thiên Phong lệnh là tín vật tiên sư tặng ân nhân, lão nhân gia di lệnh rằng ai giữ lệnh bài thì đệ tử của Thiên Phong lão nhân phải tận lực bảo vệ.”
Lăng Hạo Thiên lại nói: “Ta vốn tưởng là truyền thuyết, không ngờ là thật…”
Thái Đan lên tiếng: “Đúng vậy, Thiên Phong lệnh vốn ở Thiên Phong bảo, sau này không hiểu sao lại lưu truyền giang hồ, trên lệnh có khắc ‘người giữ lệnh này, Thiên Phong bảo vệ’. Phong Trung Tứ Kỳ bọn đệ là Thiên Phong môn nhân, thấy người giữ lệnh tất phải tận lực.”
Lưu Vân giải thích: “Cái Bang người đông thế mạnh, cần gì lệnh bài, Lộ Nham có âm mưu, không đáng giữ lệnh nên chúng tôi mới ra tay đoạt về.”
Lăng Hạo Thiên nhớ lại Lộ Nham từng lo lắng mất ăn mất ngủ giữ lệnh, định dựa vào bốn thiếu niên này bảo vệ, bất giác y bật cười. Lý Vận nhìn mặt y, đoán được y định nói gì: “Kỳ thật, chúng tôi là Tiểu Phong Trung Tứ Kỳ, lớp trước đã thoái ẩn nên mới cần chúng tôi xuất thủ.”
Lăng Hạo Thiên kinh ngạc: “Phong Trung Tứ Kỳ lớp trước? Là ai?”
Lưu Vân đáp: “Là đệ tử tiên sư thu lúc tráng niên, tên Phong Ảnh, Phong Diệp, Phong Cốt, Phong Tư.”
Lý Vận tiếp lời: “Hai vị Phong Ảnh, Phong Diệp khinh công tuyệt cao, từng làm bạn với Hổ Hiệp, có lẽ huynh từng nghe qua.”
Lăng Hạo Thiên tỉnh ngộ, vỗ tay: “Hóa ra Phi Ảnh và Lạc Diệp là đệ tử Thiên Phong lão nhân, mẹ ta từng nói, hai vị đó khinh công tuyệt cao, mình không thể so được. Hai vị đó theo Hổ Hiệp lâu ngày, mẹ ta cũng chỉ biết võ công của họ do Hổ Hiệp truyền cho, không ngờ còn có sư thừa.” Lưu Vân gật đầu: “Đúng vậy, bản môn và Hổ Sơn cũng có chút uyên nguyên.”
Lăng Hạo Thiên đứng dậy: “Chuyện cứu Dung Tình, tại hạ nghĩa bất dung từ. các vị mau cho tại hạ biết đến Ngân Bình sơn trang gặp Tiêu đại tiểu thư bằng cách nào?”
Lưu Vân, Lý Vận, Thái Đan đều lộ vẻ vui mừng, bái lạy y: “Ơn đức xuất thủ tương cứu, Phong Trung Tứ Kỳ không bao giờ quên.”
--- Xem tiếp hồi 120 ----