[Dịch] Thiên Niên Mị Hồ (Mới Nhất: Chương 26

Chương 26 : Tứ kiếm Hàn Sương




Đột nhiên, Lâm Vũ lại nhớ lại một chuyện, bèn hỏi Trương Tam Đạo: “Sư phụ, đệ tử còn cò một chuyện, muốn hỏi sư phụ.”

Trương Tam Đạo nhìn thần sắc của hắn, trong lòng đã hiểu, nói: “Tiểu Vũ, vi sư nhìn ngươi lớn lên, trong lòng ngươi nghĩ gì, sao ta không biết? Ngươi nhất định là có chút nghi vấn đối với thân thế của mình, đúng không?”

Lâm Vũ rất bội phục Trương Tam Đạo, khiêm cung nói: “Sư phụ, từ khi đệ tử xuất sinh tới nay vẫn luôn được ngài chiếu cố, cảm kích không thôi. Nhưng kì quái là, trừ hai người ngài và đại ca ra, những người khác trong thôn đều thập phần sợ hãi thậm chí căm ghét con, không biết vì sao. Sư phụ nhất định phải nói cho con biết, nếu không đệ tử ăn ngủ không yên.” Ngôn ngữ của Lâm Vũ rất kiên quyết, lần này nhất định phải hỏi cho ra bí mât về thân thế của mình.

Trương Tam Đạo than dài một tiếng, nói: “Ngươi đã trải qua rất nhiều ma luyện, tâm chí đã rất kiên định, vi sư cũng không giấu ngươi nữa, nhưng vi sư cũng biết không nhiều. Vào một đêm khuya ba năm trước khi ngươi sinh ra, ta ngẫu nhiên du lịch tới Lạc Phượng thôn, đột nhiên, không biết vì sao, trời bỗng sinh dị tượng, chân trời có kim quang kì lạ chớp lên, một luồng quang mang màu vàng kim cực lớn từ chân trời bắn thẳng vào đình viện nhà ngươi. Sáng hôm sau, toàn bộ nữ tử thành niên trong Lạc Phượng thôn lại chết một cách ngụy dị, chỉ có một mình mẹ ngươi an ổn không việc gì cả.”

“A!” Lâm Vũ giật nảy mình, không ngờ Lạc Phượng thôn lại gặp phải biến cố thảm thiết như vậy, chẳng trách trong thôn luôn nam nhiều nữ ít, đặc biệt là nữ tử thành niên đều là từ ngoài di chuyển tới.

Trương Tam Đạo nói tiếp: “Từ hôm đó trở đi, ta luôn ở Lạc Phượng thôn âm thầm quan sát nhà của ngươi. Không ngờ, lại phát hiện mẹ ngươi từ sau biến cố đó xuất hiện dấu hiệu mang thai, hơn nữa lại mang thai tới ba năm mới sinh ra ngươi.”

Lâm Vũ lại giật mình, bình thường nữ tử mang thai, đều là mười tháng, mình lại ba năm, đây là chuyện quái di cỡ nào chứ.

Không ngờ, Trương Tam Đạo đột nhiên thần sắc ảm đạm, than nhẹ một tiếng, nói: “Chà, cũng coi là vi sư sai lầm, đêm mẹ ngươi sinh ngươi ra, bỗng phát trọng bệnh, chờ khi ta tới đã không cách nào cứu nữa, vi sư xấu hổ với ngươi a!”

Lâm Vũ sớm đã biết từ miệng đại ca, mẹ mình vì mình mà chết, trong lòng luôn áy náy, nói: “Sư phụ, mẫu thân của đệ tử vì đệ tử mà chết, ngài nhân tâm trạch hậu, sao có thể oán ngài được.”

Trương Tam Đạo lại than nhẹ một tiếng, nói: “Nghe nói, tiên ma chuyển thế, trời cũng sinh dị tượng, đầu thân vào trong thai của nữ tử phàm nhân, mang thai mười tháng rồi sinh, tịnh không nguy hại đến người khác. Nếu ngươi là tiên ma chuyển thế, vậy tại sao tất cả nữ tử thành niên ở Lạc Phượng thôn đều chết cả, hồn phách bị đoạt, mà mẫu thân ngươi lại mang thai ba năm, chuyện này quá kì quặc, vi sư cũng nghĩ mãi không ra.”

Lúc này, tâm tình Lâm Vũ cũng rất phức tạp, loại chuyện quái dị như tiên ma chuyển thế này, mình trước giờ chưa nghe qua, nếu như mình là tiên nhân chuyển thế cũng được, nhưng nếu là ma…

Lâm Vũ lại nhớ lại mấy ngày nay, trong cơ thể dường như có một cổ sát khí không tên, không cách nào giải trừ, trong lòng không khỏi lo lắng không thôi.

Trương Tam Đạo nhìn thần sắc hắn, nói: “Tiểu Vũ, vi sư hôm nay thấy ngươi, cảm thấy ngươi không giống với trước kia, trừ tu vi tinh tiến ra, giữa lông mày dường như có một tia sát khí, ngươi có phát giác gì không?”

Lâm Vũ không dám giấu giếm, nói: “Đệ tử xác thật có cảm thấy trong cơ thể lờ mờ có một tia sát khí, tuy tịnh không xung đột với linh khí tự thân, nhưng đệ tử cảm thấy rất khó yên tâm.”

Trương Tam Đạo giật mình, bỗng đưa bàn tay, áp lòng bàn tay lên đan điền Lâm Vũ.

Lâm Vũ chỉ cảm thấy một luồng linh khí thuần tịnh vô cùng từ lòng bàn tay của Trương Tam Đạo từ từ trút vào trong thân thể mình. Cổ chân khí đó gặp gỡ sát khí trong cơ thể mình rất nhanh. Không ngờ, cổ sát khí đó hiển nhiên thập phần cố kị với linh khí mà Trương Tam Đạo trút vào, chạy khắp kinh mạch toàn thân Lâm Vũ, tránh né, sợ bị linh khí của Trương Tam Đạo chạm vào hóa giải. Hai cổ lực lượng này lẩn quất trong cơ thể Lâm Vũ gần hai cây nhang, cuối cùng, cổ linh khí đó hiển nhiên sắp không chống nổi, bỗng chui vào trong ngón trỏ phải của Lâm Vũ, lại hóa thành một chiếc nhẫn màu vàng kim, gắn chặt vào trong thịt của ngón tay trỏ, không cách nào cởi ra.

Trương Tam Đạo thu lòng bàn tay lại, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay Lâm Vũ, trong lòng thập phần kinh ngạc. Kích thước chiếc nhẫn này không khác gì chiếc nhẫn bình thường, chỉ là trên chiếc nhẫn lại khắc minh văn màu đỏ cổ quái, không giống văn tự của Thần Châu đại lục.

Trong lòng Lâm Vũ chợt động, văn tự này lại thập phần giống với văn tự màu đỏ trên cái chén đen, rất có khả năng là cùng một loại văn tự. Vội lấy cái chén đen trong người ra, so sánh hai cái, quả thực rất giống nhau, thậm chí còn có vài văn tự giống y hệt.

Trương Tam Đạo thấy Lâm Vũ lấy ra cái chén đen cũng giật mình, nói: “Cái chén đen này chính là pháp bảo của Hư Cốc đạo trưởng sư thúc ta, sao lại ở trong tay ngươi?”

Lâm Vũ thấy vậy, sợ Trương Tam Đạo hiểu lầm, vội vàng kể chuyện xảy ra dưới Cực Thiên Nhai cho ông ta.

Trương Tam Đạo nghe kể, cười nói: “Tiểu Vũ, không ngờ ngươi rất có cơ duyên, có thể được Hư Cốc tiền bối tặng pháp bảo, cũng tính là phúc khí của ngươi. Ta đã là sư phụ của ngươi, tự nhiên cũng không bạc đãi ngươi. Vi sư hôm nay có một vật tặng cho ngươi.”

Lâm Vũ nghe nói mừng rỡ, sư phụ xuất thủ, nhất định là bất phàm.

Trương Tam Đạo nói xong, há miệng phun một cái, một cây trường kiếm nhảy vào trong tầm mắt Lâm Vũ.

Thanh kiếm này dài bốn xích, thân kiếm sáng lấp lánh, có linh khí màu trắng lờ mờ lưu động trong thân kiếm, hán khí bức người, không giống vật bằng sắt thép.

“Kiếm này tên là “Hàn Sương”, là vi sư lúc còn nhỏ vô ý phát hiện dưới đáy một hồ băng ngàn năm, kiếm này không biêt do vật gì chế thành, bên trong có chứa cực hàn chi khí trong thiên địa, nếu phối hợp sử dụng với Băng Tâm pháp quyết của phái ta, uy lực vô cùng.” Trương Tam Đạo nói xong, bèn đưa kiếm này cho Lâm Vũ.

Lâm Vũ khom người hai tay tiếp lấy “Hàn Sương” bảo kiếm, trong lòng hoan hỉ, nói: “Đa tạ sư phụ, đệ tử mấy ngày nay luôn siêng năng luyện tập Băng Tâm Quyết. Thứ lỗi đệ tử ngu dốt, tới nay mới luyện tới thức thứ bốn “Băng Phong Tuyệt Đỉnh”

Trương Tam Đạo tuy mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại kinh ngạc không thôi. Phải biết, Băng Tâm Quyết này là vô thượng đạo pháp của Huyền Thanh cung, tu luyện rất không dễ, bản thân mình tư chất rất cao, nhập môn nửa năm liền được sư phụ truyền thụ Băng Tâm Quyết, khổ luyện ba năm mới luyện tới thức thứ tư, đã tính là số một số hai trong đệ tử đồng lứa. Ai biết đệ tử của mình đã vượt qua tu vi của mình năm đó, sao không khiến lão kinh ngạc cho được.

Trương Tam Đạo cũng không nhịn được vui mừng nói: “Tiểu Vũ, vi sư rất tự hào vì ngươi, thời gian tu hành của ngươi còn ngắn, tiến bộ lại thần tốc. Hôm nay cho ngươi Hàn Sương kiếm này là đúng lúc. Phải biết, ba thức sau của Băng Tâm Quyết đều là kiếm chiêu, phải phối hợp với bảo kiếm mới thi triển được.”

Lâm Vũ làm sao không biết, chỉ vì trong tay không có kiếm tốt, nếu không phải hôm nay sư phụ ban kiếm, hắn còn muốn tới tiệm binh khí trên trấn kiếm một cây trường kiếm bình thường để dùng.

Trương Tam Đạo lại nói: “Tu chân giả nếu đạt tới Nguyên Anh cảnh giới, liền có thể theo ý niệm tự thân, tùy ý thu kiếm vào trong cơ thể, đợi lúc dùng thì phun trong miệng ra. Đồng thời, còn có thể thi triển ngự kiếm chi thuật, phá không phi hành. Bất quá, Nguyên anh kì là một ngưỡng cửa của tu chân giả, rất khó đột phá. Hiện tại ngươi là Linh Tịch sơ kì, cách Nguyên Anh kì còn xa, từ nay về sau phải siêng năng luyện tập, sớm ngày đột phá ngưỡng cửa này.”

“Đệ tử xin nghe lời giáo huấn của sư phụ!” Lúc này trong lòng Lâm Vũ đã đầy sự sung sướng, Băng Tâm Quyết đã lăng lệ vô cùng, ngày đó dùng thức thứ bốn “Băng Phong Tuyệt Đỉnh” đánh trọng thương ma nhân Nguyên Anh kì đó đã khiến hắn hết sức ngạc nhiên, nếu lại phối hợp với Hàn Sương kiếm này, cho dù lúc này ma nhận lại tìm tới cửa, hắn cũng có lòng tin chiến đầu một trận.

“Ha ha, sư huynh, huynh đã trở về Huyền Thanh cung, sao không phái đệ tử nói cho đệ biết để đệ đi bái hội huynh. Hai huynh đệ ta cũng đã lâu không nói chuyện một phen rồi.” Không biết từ lúc nào, chưởng môn Tiêu Chính đã tới sau hai người.

Lâm Vũ thấy Tiêu Chính đột nhiên đến, vội khom người thi lễ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.