[Dịch]Thiên Nam Tự

Chương 9 : Khả năng cảm ứng




Buổi đầu tiên học bao giờ cũng nhàm chán nhất, ngoài làm quen với học sinh, ghi lịch học cùng thông báo nội quy. Ngay trước lớp giải tán, Anh Thy quay qua nói với Thanh Thiện:

" Ngươi đi về nhớ cẩn thận, tên đó nói hẳn là hắn sẽ gây khó dễ cho ngươi. "

Thanh Thiện nhìn qua nàng, hắn khó hiểu, từ khi nào cô nàng để ý đến an nguy của hắn, đáng lý rủa mình bị ăn đòn còn không được mà. " Hừ ngươi đừng tưởng ta để ý đến an toàn của ngươi, ta chỉ là cảm ơn lúc nãy ngươi đuổi hắn mà thôi. " Nói xong, nàng nhanh chóng quay người rời khỏi lớp.

" Ài, mới buổi đầu đến trường mà đã xảy ra như vậy, không biết lúc này mình có bị ma nhập không vậy? " Thanh Thiện hắn là ai?? hắn là kẻ không phải việc của mình thì không quan tâm, việc gì có thể tránh là tránh, dĩ hòa vi quý đặt lên hàng đầu, thế mà chỉ mỗi cái chỗ ngồi mà cũng không nhịn được.

" Thanh Thiện ngươi có lẽ bị điên mất rồi. " Vỗ vỗ cái đầu, hắn buồn bực thu dọn vở rồi ra về. Có điều, một chút gì đó trong đầu hắn mong muốn đối phương đến, hơn nữa còn hi vọng đừng có yếu như mấy tên lang thang hắn từng gặp.

Quả nhiên đúng như lời cô nàng Anh Thy nói, hắn vừa dắt xe ra khỏi trường thì đã bị gần chục tên chặn lại. Kẻ đi đầu là một người tầm hơn hai mươi, đầu cắt gần như trọc, trên thân mặc chiếc áo da ngắn, để lộ cánh tay cùng bộ ngực. Thanh Thiện để ý thấy trên hai tay đối phương là xăm hình long hổ, hẳn nhiên đối phương không phải học sinh và còn cao cấp hơn đám lang thang hắn gặp trước kia, trên miệng hắn còn phì phèo điếu thuốc.

" Xem ra hơn hẳn đám kia, chỉ là không biết " mạnh " hơn được nhiều không? " Miệng hắn khẽ nở nụ cười khó hiểu.

Nghĩ đi nghĩ lại Thanh Thiện càng thấy thiếu thiếu thứ gì đó, dường như thiếu tên trong lớp. Không quan tâm tới đám người này, ánh mắt hắn nhanh chóng tìm tòi, bởi một điều chắc chắn, nếu đối phương không được chỉ điểm sẽ không có nhanh như vậy chặn đường hắn được, nhất định đối phương ở gần đó mà ra lệnh.

Khóe miệng Thanh Thiện khẽ nhếch lên, đó là điệu cười " đểu " vốn có của hắn. Rất nhanh hắn nhận ra chiếc xe BMW phía xa xa bên kia đường, dù đối phương vẫn bên trong xe, cách một lớp kính, nhưng với nhãn lực của mình Thanh Thiện vẫn nhận ra được.

" Ê nhóc, rất tiếc tao phải thông báo cho mày một tin rất buồn a. " Vứt điếu thuốc đang còn một nửa xuống, lấy chân dẫm dẫm, tên xăm hình long hổ nói.

" Ồh, hình như chúng ta không có quen biết thì phải, mấy người có phải tìm nhầm người chăng??" Thanh Thiện thản nhiên nói.

" Chú em, không có nhầm à, chú em trêu ai không trêu lại trêu vào Diệp công tử, xem như số chú mày đen quá đi. "

" Diệp công tử, hóa ra hắn tính Diệp. " Thanh Thiện trong miệng lẩm bẩm, cũng không mấy để ý nhiều đến tên đầu trọc đe dọa, bởi hắn có cảm giác rất lạ, đó là đối phương không tạo cho hắn cảm giác sợ, một chút cũng không có.

Thấy được tên nhóc trước mặt không hề để ý đến mình, tên "trọc" càng thêm tức giận. Một tên nhóc mới vào trường đại học lại không thèm nghe hắn giáo huấn, nếu không dạy cho nó bài học nhớ đời thì sao đàn em nó phục được.

" Tiểu Hắc, xử nó cho anh. "

" Dạ, đại ca. " Một tên đen như củ ấu nhảy ra nói. Thanh Thiện cũng nhận ra, ngoài tên Tiểu Hắc đối phương không còn cái tên nào thích hợp hơn nữa.

" Nè, mấy ông anh lên luôn một thể đi, đỡ đứa em mất thời gian. " Thanh Thiện không chút nào hưng phấn cho được, với hắn đánh lũ "yếu đuối" này vừa làm ảnh hưởng xấu đến bản mặt hắn tại trường vừa lại không có gì vui cả .

" Thằng nhóc, mày nói gì, nói lại câu xem. " Tiểu Hắc đang định tiến lên giáo huấn, nghe Thanh Thiện nói vậy, máu nóng cũng nổi lên, vừa nói vừa lao vào đối phương, quyền đầu đánh vào mặt tên nhóc hỗn láo này, chỉ là quyền của hắn chưa tới đích thì một tiếng " Bốp " vang lên, cả đám còn chưa ý thức được chuyện gì thì Tiểu Hắc đã nằm im thin thít dưới đất.

Tính ra đối phương may mắn, bởi Thanh Thiện khống chế lực cánh tay khá chuẩn, một quyền đánh ngay vào mũi đối phương, ngoài chảy tý máu cùng hôn mê thì không ảnh hưởng gì nhiều lắm.

" Yếu quá, tên này ốm còm, cả ngày không chịu ăn cùng luyện tập hay sao mà như con gà rù vậy. " Vừa nói cánh tay phải và tay trái chụm lại vặn vặn tạo thành từng tiếng " rắc rắc. "

" Nè, mấy ông anh, còn không vào, đứa em đành động thủ đó, cả sáng chỉ có cái bánh bao chả bỏ nhét kẽ răng. "

Vừa kịp hiểu ý của tên nhóc trước mặt, cả đám vừa muốn xông vào nhưng lại sợ một quyền vừa rồi của hắn, chỉ là chúng câu nệ không ra tay. Còn Thanh Thiện lại chẳng nể mặt chút nào, một thân lao thẳng vào mười người, một người tiếp một người lãnh một cú đấm vào mặt, không đủ trấn thương sọ não nhưng đủ cấp đối phương nằm im.

Tên trọc cầm đầu thấy mọi sự không tốt đang định chạy thì một bàn tay đã nắm lấy vai hắn. Lúc này tên trọc cảm giác trên người như đem theo vài trăm cân, muốn chạy mà không thể nhúc nhích, cuối cùng đành phải quay mặt lại đối diện với đối phương.

" Ông anh, chúng ta còn chưa nói xong mà, đi đâu sớm thế. " Khẽ nhếch mép cười, Thanh Thiện nói.

" Dạ, đại ca, em không dám ạ, đại ca nể tình em lần đầu, xin tha mạng. " Tên đầu trọc, mặt không còn chút máu, đàn em hắn ai cũng nằm im bất động, máu từ mũi chạy ra ròng ròng, không khác một cái xác là mấy, hỏi sao hắn không sợ.

" Ông anh, đứa em không dám làm đại ca đâu, chỉ là sự tình này nên giải quyết thế nào đây, hay là xin ông anh đôi tay vậy. " Thanh Thiện trầm ngâm lẩm bẩm nói.

" Á, không không, đại ca tha cho em, đây là mười triệu Diệp công ... đưa tụi em, để giáo huấn ... đại ca cầm tạm dùng, như vậy có được không ạ. " tên đầu trọc liền rút một cục tiền trong túi, không để lại tý gì, tất cả đều đưa Thanh Thiện.

" Mười triệu, chỉ có mười triệu mà cũng đòi giáo huấn ta sao? " Trên miệng Thanh Thiện không khỏi nở nụ cười lạnh, đến tên trọc bên cạnh cũng cảm giác xương sống lành lạnh.

" Nè, ông anh, tiền ông anh cứ cầm lấy, ở đây có 50 triệu, chỉ cần ông anh đánh gãy chân tên Diệp gì đó, số tiền này chính là của ông anh. " Rút trong túi một xếp polime năm trăm nghìn, Thanh Thiện đưa cho đối phương nói.

Tên trọc đầu mụ hết cả đầu, thử hỏi ông trời tiền là lá đa sao, mà một công tử thuê hắn đánh một tên sinh viên đã là mười triệu, thế mà nay đối phương rõ ràng đi con xe máy thổ tả lại thản nhiên rút ra hắn 50 triệu để thuê hắn đánh người. " Không lẽ vị "đại ca" này cũng là con của đại gia nào, nhưng nhìn quần áo cùng ăn mặc không giống lắm a. "

Chỉ là có cho thêm tiền hắn cũng không dám đánh vị Diệp công tử. Dù chỉ là một nhóm lưu manh nhỏ, nhưng hắn cũng biết được vị Diệp công tử này gia thế ra sao, đừng nói đánh gãy chân, cho dù chỉ chảy tý máu, khẳng định không đến ngày mai, chính mình đã nhập viện vài tháng.

" Đại ca, em không dám, hôm nay em đụng đến, chắc em khó sống đến ngày mai, đại ca tha cho em. "

Thanh Thiện cũng không khỏi suy nghĩ trong đầu, lời đối phương nói hẳn là thật. Hắn không phải không thấy đối phương tiếp cận Anh Thy, hơn nữa chiếc xe hắn đi cũng là BMW, gia đình hắn không to sao được, một tên bé như tên trọc này sao dám chứ, cũng chính vì điều này hắn mới dám lấy 50 triệu ra đánh cá. Còn vì sao hắn đem tiền ra thì hắn tự tin mình có thể bảo quản số tiền này, và cũng thỏa mãn cái tôi của hắn " tưởng bọn họ mới có tiền sao, lão tử cũng có đây. "

" Ông anh, đứa em cũng thông cảm, ông anh cũng vì tiền mà làm, xem như cũng là công việc, việc này xem như quên đi. Chỉ là sau này đứa em có gì muốn nhờ, ông anh nể mặt trợ giúp cho, tiền nong tất nhiên không để ông anh thiệt rồi. " Nói đến đây, Thanh Thiện không khỏi bâng quơ nhặt viên đá dưới chân lên, bàn tay khẽ bóp một chút, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa.

Tên trọc vốn sợ đối phương còn chưa tha, định lấy đá chọi mình, còn chưa kịp sợ thì thấy "đại ca" xoa xoa tay, chỉ thấy trong tay nào còn viên đá nào, hắn chỉ thấy đám bụi đá bay tán loạn trong không trung.

Hắn giật thốt một cái, toàn xương sống như có dòng điện chạy qua, ánh mắt nhìn Thanh Thiện như nhìn quái vật thời tiền sử. " Thế này còn gì là đạo lý hả trời? " Trong lòng khẽ kêu la, nhưng ngoài miệng rất ngon ngọt nhận lời, nói dại nếu không nhận lời, đối phương cầm cái cổ mình bóp một cái, lúc đó không chết cũng liệt, không nên thử a.

Đánh thức đàn em dậy, anh em gồng gánh dẫn nhau về trong sự khiếp sợ của "Diệp công tử. " Sự thật Thanh Thiện ra tay quá nhanh. Nhưng sự chú ý của hắn đến Thanh Thiện không nhiều bởi có người còn hấp dẫn hơn đã xuất hiện. Thanh Thiện đang đi đến tên Diệp công tử, cũng dừng lại nhìn, đó là cô nàng luật sư. Nếu hắn nhớ không nhầm thì nàng tên Tâm Nhiên. Bỗng Thanh Thiện hắn có cảm giác tựa hồ mình bị rắn độc nhìn, cả toàn thân không tự nhiên run lên, một cảm giác bị uy hiếp đáng sợ.

" Là ai? " Ánh mắt hắn lúc này như tia chớp lướt nhìn xung quanh, chỉ là hắn càng thêm thất vọng, vốn không có một ai đáng nghi ngờ, mà cái cảm giác kia không có giảm mà càng thêm mãnh liệt.

" Là súng ngắm sao? " Thật quá điên cuồng rồi, không hiểu sao trong đầu hắn lại liên tưởng tới loại súng sát thủ này, có lẽ hắn xem quá nhiều phim mà liên tưởng cũng có lẽ khả năng đó là nhiều nhất trong lúc này mà hắn phán đoán vậy.

Súng lục, phạm vi bắn cực ngắn, uy lực lại nhỏ, khẳ năng chuẩn xác thấp, hơn nữa trong vòng xung quanh hắn không có thấy ai khả nghi. Nhanh chóng liếc mắt qua vài dãy nhà cao tầng, chợt hắn phát hiện có chút ánh xạ phía góc trái một tòa nhà 20 tầng, hắn lập tức phát hiện hắn chính là trong tầm ngắm của đối phương. Bất chợt đồng tử hắn chợt nhỏ đi rất nhiều, bởi hắn nhìn thấy một đầu đạn nhỏ, thon dài, từ hướng tòa nhà đó bay lại đây.

" Con mẹ nó, sao không còn cảm giác đáng sợ lúc đó. " Trong đầu Thanh Thiện suy nghĩ cực nhanh, hắn là nhận ra, mục tiêu của viên đạn vốn không phải là hắn. " Là Tâm Nhiên. " Mặc dù không biết vì sao, mình có thể nhận ra viên đạn bay như vậy, nhưng không còn thời gian cho Thanh Thiện suy nghĩ, chỉ trong một tích tắc, thân hình hắn cực tốc lao tới phía trước, tay phải đẩy mạnh vào mỹ nữ lạnh lùng Tâm Nhiên.

Không đợi cô nàng hiểu ra điều gì, thân hình hắn lao tới túm chặt đối phương tránh sau chiếc BMW màu trắng của " Diệp công tử. " May mắn cứu cô nàng một mạng, hắn lo sợ là đối phương bắn ra phát tiếp theo. Nhưng dường như hắn đã quá lo xa, bởi vừa xong, cảm giác lạnh xương sống đã hoàn toàn biến mất.

Nhẹ thở dài một hơi, hắn quên rằng mình đang ôm mỹ nhân trong lòng, mà cái tay của hắn chính là vô tình giữ chặt lấy phần trên đối phương, ngay sát với gò bồng đào của nàng.

" Ngươi làm gì vậy, bỏ nàng ra. " chưa kịp hoàn hồn, Thanh Thiện đã bị câu nói của Diệp công tử vừa ra khỏi xe nói.

Ý thức quay trở lại, nhất là bàn tay không ngờ lại có cảm giác mềm mại truyền tới, Thanh Thiện nhìn xuống mới thấy cái tay của mình đang làm việc tội lỗi. Dù gì đây cũng là lần đầu tiên hắn đụng tới chỗ đó của người khác giới ( tất nhiên trừ mẹ hắn ra rồi ). Cảm giác như đụng vào miếng đậu phụ không khác là bao nhiêu, cuối cùng bất đắc dĩ hắn buông tay rời chỗ đó ra trong tiếc nuối, may mắn phút cuối còn miết miết chút ít để thêm cảm nhận.

" Nhiên tiểu thư, nàng không sao chứ? " Anh mắt của Diệp công tử nhìn toàn thể nàng, như sợ nàng sẽ thiếu đi vài sợi tóc, chỉ là trên khuôn mặt lạnh như băng của nàng lại có chút phớt phớt hồng khó nhận ra, vì vậy nàng không biết có tên Diệp công tử đang say mê nhìn nàng.

" Tiểu tử, khi nãy mày vừa làm gì, mày biết Nhiên tiểu thư là ai không? " Diệp công tử ngắm nàng hồi lâu, sau đó mới lên tiếng đòi lại công đạo cho nữ nhân trong mơ của mình.

" Hừ không biết, nãy ngươi thuê tiền đánh người chuyện còn chưa tính, xem ra nhân tiện tính luôn. " Thanh Thiện không chút khách khí, mặt khác lạnh lùng nói.

" A, muốn ... làm gì hả? " Diệp công tử không khỏi nhớ đến đối phương không phải kẻ dễ trêu, hơn nữa bên cạnh mình cũng còn không có vệ sĩ, không tự chủ mà lùi lại một bước.

" Cảm ... ơn ngươi, chúng ta lần thứ hai gặp mặt! " Tâm Nhiên vốn nhanh chóng tỉnh lại, trí nhớ nàng nhớ rất kỹ, đương nhiên nàng nhận ra thanh niên này, hơn nữa nàng cũng nhận ra viên đạn còn trên bức tường phía sau nàng không xa. Chỉ là vừa rồi hắn ngang nhiên miết chỗ đó của nàng, khiến nàng không khỏi tức tối vừa ngượng.

Thanh Thiện dường như biết nàng đã nhận ra hành động của hắn, dù sao da mặt của hắn cũng mỏng, đối diện với người bị nạn, hắn không khỏi run lên, sợ nhất là đối phương tiến lên tát mình. Dù sao lỗi cũng của mình, nay thấy nàng không có ý truy cứu, xem như được đại xá, cũng quên mất tìm tên Diệp công tử trước mặt giáo huấn, nhanh chóng phóng lên xe máy, vừa lên xe máy chợt nhớ một chút liền quay đầu nói:

" Ta cảnh cáo ngươi, nếu có lần sau, cẩn thận ta phế đi đôi tay của ngươi, nhớ lấy. "

Nói xong liền phóng ngay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.