[Dịch]Thiên Nam Tự

Chương 17 : Bước đầu lưu lạc




Khung cảnh thành phố ban đêm thật huyền ảo, cuộc sống vẫn tấp nập, không ai để ý đến bên trong một trường mẫu giáo lại có hai người đang tựa vào nhau ngủ.

Một thanh niên thân hình đẫm máu đang tựa vào lòng thiếu nữ, thiếu nữ cũng không hề động đậy, chỉ lấy hai tay ôm chặt lấy hắn.

Càng về khuya sương rơi càng nhiều, trời cũng trở nên lạnh hơn, cảm giác lạnh đã đánh thức Tâm Nhiên thức dậy, thấy nam nhân này vẫn hôn mê trong lòng mình, nàng không khỏi đau lòng, tuy vậy cũng có chút yêu thích, mà nàng cũng không hiểu được.

" Ước gì chúng ta có thể như vậy mãi, không có ai quấy rầy chúng ta, chỉ có hai ta." Tâm Nhiên khẽ nói. Sau đó cảm giác thân thể lành lạnh, hai tay ôm sát Thanh Thiện vào người, bàn tay xoa xoa vào nhau.

" Vi thiên chi thiên,.. hư thiên tự tại,.. dẫn động thiên địa,... quy vu khí hải,... cải thiên đảo mệnh... " Bỗng miệng Thanh Thiên khẽ mấp máy.

" Bạn tỉnh rồi sao?" Tâm Nhiên thấy âm thanh của hắn liền vui mừng. Bất quá nàng chưa vui được bao lâu, bởi hắn chỉ nhấp nháy môi, hơi thở vẫn yếu như cũ, ngay cả mắt cũng chưa mở lấy một lần.

Một lúc sau, thân thể Tâm Nhiên cảm nhận cơn lạnh đã dần dần từ từ tan biến, thêm một lúc nữa, lấy thân Thanh Thiện là trung tâm, xung quanh khí lưu như quy tụ tại người hắn, từng đốm trắng quy tụ sau đó dung nhập vào thân thể Thanh Thiện.

Thân thể hai người tiếp xúc với nhau nên nàng cảm nhận thân mình cũng từ từ ấm lên, người của Thanh Thiện cũng bắt đầu chút ít hồng hào, nếu ai lúc này nhìn hai người, hẳn sẽ thấy xung quanh hai người là một vòng sắc màu trắng sữa bao quanh. Tâm Nhiên cũng được từng đốm sáng này thấm vào cơ thể, thương thế vốn được chân khí của Thanh Thiện chữa trị, một lần nữa lại chuyển biến tốt lên.

Cảm giác như trong vòng tay của mẹ, hai người lại chìm vào giấc ngủ, mặc kệ các đốm sáng thấm vào thân thể.

Thanh Thiện không ngờ rằng, ngay cả hắn vốn đã hôn mê, hư thiên quyết nhận thấy đan điền cùng kinh mạch đã cạn kiệt chân khí, liền tự động hấp nạp linh khí trong không khí. Linh khí này không những có thể chuyển hóa thành chân khí, mà nó còn có thể chữa trị các loại bệnh tật, vì thế những tu luyện giả thân thể bọn họ luôn luôn không có bệnh tật.

...

"Nhanh chóng truy tìm đám người Bùi Thành, bọn hắn hẳn sẽ đi đến biên giới phía bắc." Trương Hồng quát lên.

" Ông ngoại, tên tiểu tử kia, người sẽ không định bỏ qua cho hắn chứ, hay là đem bắt người nhà của hắn ... " Ngô Kiệt đứng bên cạnh nói.

" Câm miệng, ta đã truyền thụ hết võ công cho ngươi, nhưng ngươi xem mình thế nào. Ta cấm ngươi đụng đến người nhà của hắn, nếu không đừng trách ta. " Trương Hồng giận dữ quát, ba huynh đệ của lão bị giết, ngay cả lão cũng bị thương, hơn ai hết lão biết tiểu tử kia đáng sợ. Hắn cũng từng nói, nếu người nhà hắn xảy ra truyện, thì hắn sẽ tìm thân nhân của Hắc Long bang trả thù. Đến lúc đó với võ công của hắn giết người còn ai làm gì được.

Ngay cả lão cũng có vài người thân, không chỉ con gái cùng cháu ngoại. Được chẳng bằng mất, sau này thuê sát thủ giết hắn là tốt nhất.

" Vâng, ông ngoại." Ngô Kiệt cúi đầu nói, nhưng ánh mắt hắn lại lóe lên độc ác.

" Ngươi đừng tưởng ta không biết, ba vị trưởng lão đều bị hắn một chiêu giết chết, ngươi nếu làm điều gì, khiến hắn điên cuồng trả thù, khi đó không cần hắn giết ngươi, ta sẽ tự tay giết chết ngươi." Trương Hồng không lạ gì tính tình đứa cháu này của mình.

" Trong vòng một năm, ngươi phải ở trong nhà tu tập cho tốt, nếu ngươi còn như thế này, đừng trách ta lập kẻ khác thay thế ngươi."

" Vâng, cháu hiểu." hắn ban đầu còn định trút giận lên người nhà của Thanh Thiện, nhưng thấy ông ngoại nghiêm cấm, hiển nhiên có chút cố kỵ. Ngô Kiệt cũng không nghĩ tới làm càn, hơn nữa câu cuối cùng hắn ngấm ngầm hiểu, Trương Hồng đã lờ mờ có ý để người kia cạnh tranh với hắn. Người kia tuy quan hệ huyết thống không gần như Ngô Kiệt, có điều rất nhiều người đều khen ngợi hắn.

Đụng tới sự việc liên quan đến địa vị của mình, hắn luôn vô cùng thận trọng, bởi mất đi Hắc Long bang, hắn không là gì cả.

Bởi không biết thương thế Thanh Thiện ra sao, mà Tâm Nhiên không hề quan trọng, nên Hắc Long bang chỉ một mực truy tìm Bùi Thành.

Buổi sáng sớm, Tâm Nhiên tỉnh lại trước tiên, thân thể cảm giác tốt lắm, tại nơi sau lưng chỉ còn thoáng chút ê ẩm, ngay cả một đêm giữ nguyên tư thế vậy cũng không cảm giác đau. Nhìn sang bên cạnh, Thanh Thiện lúc này hơi thể đã mạnh hơn tối qua rất nhiều, sắc mặt cũng hồng hào, hắn hiện tại ngủ cực kỳ an lành, ai nghĩ được hôm qua hắn có thể lạnh lùng, giết gần chục người như vậy.

Xung quanh người đi lại càng nhiều, Tâm Nhiên dù muốn chứng kiến hắn ngủ lâu một chút, có điều nếu để người ta nhìn thấy hai người, rất dễ sẽ báo công an. Nàng liền đánh thức hắn dậy.

" Bạn đã tỉnh lại, thân thể không sao chứ?" vừa được Tâm Nhiên đánh thức, ánh mắt của hắn nhận ra nàng, chỉ là hôm qua nàng vẫn còn hôn mê, không ngờ hôm nay dường như chưa từng bị thương. Điều này sao khiến hắn không bất ngờ cho được, nhưng dù bất ngờ, hắn vẫn phải hỏi cho chắc chắn.

" Mình không sao cả, cảm ơn bạn." Tâm Nhiên thấy hắn quan tâm mình như vậy, trong lòng thấy ngọt ngào, nói.

Thanh Thiện quan sát trước mặt, liền nhớ lại chuyện tối qua, hắn đã biết vì sao mình ở chỗ này. Sau đó hắn dẫn nàng rời khỏi. Trời mới tờ sáng, đi lại cũng ít, hai người liền tìm một tiệm quần áo mới mở. May mắn chiếc thẻ ATM cùng số tiền mang theo người không mất, chỉ có chiếc di động trong khi giao đấu đã bị mất.

Với số tiền mấy chục triệu để ngoài, hai người dễ dàng kiếm cho mình một bộ quần áo, sau đó như người bình thường, tìm một quán ven đường.

" Bạn không quen ăn sao, vậy chúng ta đổi quán khác?"

Thanh Thiện đang ăn, thấy nàng không đụng đũa, liền hỏi, quán bún này hắn ăn rất nhiều lần, mỗi lần đều hai bát mới no. Hơn nữa quán này cũng rất nổi tiếng ở xung quanh đây.

" Không, mình đang ăn mà." Tâm Nhiên khẽ đỏ mặt rồi lấy đũa bắt đầu ăn, ban nãy đích thực nàng là nhìn hắn ăn, thấy hắn ăn rất ngon miệng, vì thế không tự chủ nhìn hồi lâu.

" Cho cháu thêm một bát nữa." thân thể hắn sau trận chiến hôm qua, hôm nay cần rất nhiều năng lượng bổ xung, mà nhanh nhất chính là thức ăn.

" Sau này bạn định thế nào?" thấy Thanh Thiện ăn đã no, Tâm Nhiên cũng dừng đũa, hỏi.

Thân hình Thanh Thiện khẽ run lên một chút, ánh mắt cũng trầm xuống như đang gặp phải vấn đề nan giải.

" Mình xin lỗi, vì mình mà bạn vướng vào chuyện thế này."

" Không sao mà, bạn có điện thoại không mình mượn một chút." Tâm Nhiên liền lấy di động của mình đưa cho hắn.

" Alo, mẹ à, con Thanh Thiện đây."

" Hừ, con ở đâu cả đêm hôm qua không về nhà, định làm bố mẹ lo lắng mới yên lòng hả."

" Con thì có việc gì cho được chứ, không phải con đã gọi điện về đó sao, à hôm qua thầy giáo nói muốn đưa đề tài của con sang nước ngoài, thầy giáo đã lo hộ chiếu cùng visa tất cả cho con, con muốn xin phép mẹ ... "

" Không được, ai cho con tự tiện như vậy."

" Mẹ, con đã lớn, hơn nữa đi cùng thầy giáo, chỉ cần đề tài thành công, con có thể được ở bên đó nhận học. Vài ngày nữa sẽ có thông báo của nhà trường về nhà. Con cúp máy đây."

" Khoan, khoan, thế con phải đi bao nhiêu ngày, còn quần áo ở nhà không đem đi theo sao?" mẹ hắn liền gấp gấp hỏi.

" Con đi nhanh nhất là một tháng, chậm nhất là ba tháng, thỉnh thoảng con sẽ gọi điện về nhà, con cúp đây." Thanh Thiện hắn nhanh chóng cúp máy, bởi nếu nói thêm một chút nữa có thể hắn sẽ khóc. Mẹ hắn xưa nay vẫn một mực ủng hộ quan tâm hắn, dù hắn sống rất khép mình, ngay cả cơm gia đình có khi cũng bỏ, một mình thường trên tầng bốn. Nhưng mẹ hắn vẫn kiên trì leo lên gọi hắn xuống, nhà có gì cũng đều gọi hắn, hay ít nhất đều giành phần nhiều nhất cho hắn.

" Hi vọng bọn chúng không đụng đến, nếu không tất cả chúng ta cùng người nhà sẽ hối hận vì sinh ra trên đời." hai bàn tay hắn nắm chặt, đôi mắt có chút đỏ ngầu, nhanh chóng bình tâm lại, sau đó hắn lại nhấn tiếp số máy của Anh Thy.

" Alo, Anh Thy hả, mình Thanh Thiện đây, lần này có việc phải nhờ bạn rồi." Thanh Thiện liền nói luôn vào vấn đề.

" Hừ, nhờ sao, tính xem trừ đi một điều kiện, thế nào ?" Anh Thy hiển nhiên không chịu bị thiệt, liền trừ của hắn đi một điều kiện.

" Được, tính là một điều kiện đi. Bạn lên thông báo với hiệu trưởng cho mình bảo lưu lại học tập, sau đó bảo họ làm cho mình tờ giấy đi trao đổi du học bên nước ngoài vài tháng, nhớ phải gửi đúng địa chỉ nhà mình. " Thanh Thiện biết nàng sẽ làm được, vì thế mới hứa hẹn cùng mẹ mình.

" Thanh Thiện, bạn định bỏ học sao? Lại còn cái giấy chứng nhận đi du học giao lưu gì gì nữa? là sao?, nếu không nói ra ta sẽ không giúp bạn đâu." âm thanh bên kia của nàng vọng đến.

Vì cô nàng cố chấp, hắn đành kể vắn tắt chuyện tối hôm qua, dù vậy nàng còn chưa tin hắn, cho đến khi Tâm Nhiên ở bên cạnh chứng thực nàng mới chịu tin.

" Mình còn điều nhờ bạn, bạn nói với anh bạn, tìm giúp vài người xem người nhà mình một chút, nếu Hắc Long bang động đến họ, liền thông báo trực tiếp cho mình, mình sẽ gửi ba tỷ lại cho anh bạn qua tài khoản ngân hàng."

" Bạn cho mình gặp Nhiên tỷ một chút." Anh Thy bên trong điện thoại nói.

Giải quyết vấn đề trước mắt, hắn có chút nghẹn ngào, giờ có lẽ mình hắn phải phiêu bạt. Hắc Long bang sẽ không để hắn ung dung tự tại sống tại Hà Nội này, hơn nữa hắn không thể bỏ mặc Tâm Nhiên lúc này, hắn còn phải đưa nàng hội họp cùng cha mẹ.

Để mặc hai người nói chuyện, hắn muốn tính một chút tương lai của bản thân. Tâm Nhiên có nói qua, cha mẹ nàng sẽ đi tới biên giới phía bắc .

Thanh Thiện rất rành địa lí đất nước, bởi hắn thi chính là Văn, Sử, Địa. Hắn biết vùng biên giới phía bắc rất rộng, giáp với Trung Quốc cùng Lào. Nơi đây cũng tụ tập vô số tệ nạn, buôn lậu qua biên giới, ma túy, buôn bán phụ nữ trẻ em,... .

Lại còn Hắc Long bang cùng kẻ đứng sau, bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha Bùi gia như vậy.

Tại Hà Nội, lực lượng quân sự mới không thể can thiệp, nhưng tới vùng biên giới, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra, ngay cả một số vũ khí tối tân có khi cung sử dụng đến.

Để chắc chắn, Thanh Thiện cùng bàn qua với Tâm Nhiên, hai người đều học bên luật, về địa lý cũng am hiểu, cuối cùng quyết định đi tới biên giới phía Tây bắc, sau đi men theo biên giới Việt Lào đi lên biên giới phía bắc.

Hai người bắt đầu cuộc hành trình. Tâm Nhiên cũng không có liên lạc bằng di động với cha nàng, bởi rất có thể bọn họ dùng máy phát hiện ra. Bất quá khi tới nơi, chỉ cần tìm được lính đặc vụ của cha nàng, lúc đó sẽ tìm được mọi người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.