[Dịch]Thiên Ma

Chương 111 : Đó là Diệp Vân kiếp trước sao?




“Thực sự là đáng tiếc… “Khuôn mặt vốn ngây thơ hàm hậu xuất hiện nụ cười quỷ dị, hắn thè lưỡi liếm liếm móng tay đen xì dài ngoằng của mình, Hồng Thiên Phàm tham lam nhìn chằm chằm Oa Oa đang trợn mắt nhìn mình.

“Cẩn thận… ” Hồng Diệp ngơ ngẩn nhìn dáng vẻ đột nhiên thay đổi của đệ đệ, nàng ta hất tay Tử Nhạc Nhã ra sau đó nhào về phía Hồng Thiên Phàm, không ngừng lắc mạnh thân thể đối phương: “Đây là có chuyện gì, tiểu Phàm, sao đệ lại biến thành như vậy, có phải đệ đã ăn thứ gì đó không nên ăn trong rừng cấm hay không, tiểu Phàm”.

“Cút ngay!” Hồng Thiên Phàm vung tay lên, đánh bay Hồng Diệp ra ngoài.

Tử Nhạc Nhã khó khăn lắm mới đón được Hồng Diệp, lại bị kình khí đánh vào người khiến ngực đau nhói, mang theo kinh hãi giương mắt phẫn nộ nhìn Hồng Thiên Phàm, nổi giận nói: “Tiểu Phàm, nàng là tỷ tỷ của đệ!”

“Chẳng qua chỉ là một phế vật, lại không biết xấu hổ nhận làm người thân với bản tọa! Vốn cho rằng ngươi còn có thể có một chút tác dụng, nhưng không ngờ ngươi chung quy cũng chỉ là một kẻ ham sống sợ chết”. Hồng Thiên Phàm khinh thường hừ lạnh một tiếng, xoay mặt nhìn Diệp Vân, trong mắt càng trở nên tham lam hơn vài phần, cười ma quái nói: “Bản tọa đợi năm nghìn năm lại bị ngươi phá hỏng đại sự, vậy thì ngươi hãy lấy mạng của mình mà đền bù đi!”

Nhìn đệ đệ sống nương tựa mười bảy năm với nhau, Hồng Diệp nhịn không được rơi lệ, trơ mắt nhìn Hồng Thiên Phàm: “Tiểu Phàm, đệ làm sao vậy, Tiểu Phàm, đệ đang đùa tỷ tỷ phải không ?”.

“Nhân loại ngu xuẩn!” Hồng Thiên Phàm không kiên nhẫn trừng mắt Hồng Diệp: “Nếu còn dám phiền bản tọa, bản tọa sẽ xé ngươi trước rồi tính”.

“Chúng ta có thể thuận lợi tiến vào Trạch Dân quốc, là do ngươi phải không?” Diệp Vân đột nhiên mở miệng hỏi.

“Nhân loại, ngươi cũng không phải ngu xuẩn”. Hồng Thiên Phàm tán thưởng nhìn Diệp Vân, lập tức lại hừ lạnh một tiếng: “Nếu như không phải bản tọa đem cửa vào dời tới chân các ngươi, chỉ bằng một đao gãi ngứa của tiểu tử kia có thể làm gì, hừ!”

“Thì ra, ngươi ở rừng cấm, là cố ý chờ chúng ta “. Diệp Vân thở dài một tiếng, nhìn Hồng Thiên Phàm lắc lắc đầu: “Ngươi là ăn no rửng mỡ sao, không có việc gì nên tìm việc đưa chúng ta vào để làm hỏng đại sự của ngươi? Hay là, ma tộc các ngươi có cái đầu heo?”

“Đừng lấy bản tọa so sánh với đám yêu tinh không đầu óc ở yêu giới kia!” Hồng Thiên Phàm căm tức nhìn Diệp Vân, quát: “Nếu như không phải bản tọa phải tu sửa trận vây tiên mà phải tới khu rừng cấm đó, nếu như không phải bản tọa cảm ứng được phía trên có kẻ tác động cấm chế muốn xông vào, nếu như không phải thấy được nhà ngươi là thuốc bổ thân thể lại yếu đuối như thế, bản tọa sao lại để các ngươi tiến vào”.

“A, … Thì ra là thế!” Diệp Vân sờ sờ cằm, vẻ mặt như hiểu ra tất cả: “Thì ra, mục tiêu của ngươi là ta, đối với ma tộc các ngươi mà nói, người tu hành chúng ta là thuốc bổ sao?”

“Bọn họ cũng xứng!” Hồng Thiên Phàm khinh thường hừ một tiếng : “Nếu như không phải nhìn thấy. . . ”.

Diệp Vân đang cười híp mắt lắng nghe, lại thấy đối phương bỗng ngậm chặt miệng, tàn bạo nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt hận không thể lập tức nhào tới xé nát thân thể mình ra. Diệp Vân có chút tiếc nuối chép miệng, chỉ còn thiếu một chút, liền có thể biết vì sao người của Ma tộc luôn dùng ánh mắt kỳ quái như vậy để nhìn mình.

Ngẩng đầu nhìn linh châu yên lặng giữa không trung kia, Diệp Vân làm như không thấy ánh mắt khác thường của Hồng Thiên Phàm, thuận miệng hỏi: “Chỉ cần lợi dụng sức mạnh của linh châu là có thể phá giải cấm chế để quay trở lại mặt đất, cái gọi là bí thuật cũng chỉ là ngươi lừa người khác thôi đúng không?”

Hồng Thiên Phàm hung ác trừng mắt Diệp Vân tức giận hừ một tiếng: “Năm nghìn năm qua, bản tọa đã làm không biết bao nhiêu thí nghiệm nhưng vẫn không thể phá được linh châu, thật vất vả mới nghĩ ra được một cách, lại gặp phải nhân loại ngu xuẩn này, lúc nào cũng tỏ ra mạnh hơn người và háo thắng, nhưng khi bị người khác ép buộc cái gì mà đại nghĩa hy sinh bản thân, còn tình nguyện đem mười hai tầng công lực cực khổ luyện được hiến cho linh châu, không mang một chút oán hận”.

Hồng Thiên Phàm lại trừng mắt Diệp Vân: “Thật vất vả gặp một kẻ không ngu ngốc, lại bị người khác đoạt mất công lực, không thể lên làm Vương, khó khăn lắm mới để nàng ta học được phương pháp hiến tế, chỉ cần oán khí của nàng ta nhuốm vào linh châu, hừ… Nhưng lại bị tên tiểu tử nhà ngươi phá hủy”.

“Phương pháp hiến tế? ! Đây không phải là bí thuật dùng để phá giải cấm chế sao!” Hồng Diệp nắm chặt lấy tay Tử Nhạc Nhã, sắc mặt tái nhợt: “Ta rõ ràng, ta rõ ràng là tìm được từ trong sách cổ của Hồng gia, sao có thể, sao có thể!”

“Ngươi đừng quên, hắn tự xưng là kẻ sống tại không gian này năm nghìn năm”. Diệp Vân có chút đồng tình liếc nhìn Hồng Diệp, quay lại cười với Hồng Thiên Phàm nói: “Ngươi bộc lộ thân phận trước mặt chúng ta, lại có lòng tốt trả lời các vấn đề của ta tường tận như vậy, vậy ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi đang chờ cái gì vậy?”

Hồng Thiên Phàm đang cười kiêu ngạo, vẻ mặt trở nên cứng ngắc.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên trên đầu, một tia sét màu tím xuất hiện, đánh thẳng vào linh châu. Linh châu phát ra một tiếng than khóc, ánh sáng xung quanh chói lóa, khiến mọi người phải nhắm nghiền hai mắt lại.

“Đi… Đi mau. . . Mau rời khỏi đây!”

Một giọng nói lo lắng vang lên bên tai, Diệp Vân nhắm hai mắt sờ sờ Nguyệt Luân trên tay, hơi nhíu nhíu mày.

Ánh sáng yếu dần, linh châu lại vẫn trôi nổi giữa không trung, nhưng lại mất đi toàn bộ ánh sáng.

“Ha ha ha …” Hồng Thiên Phàm cười điên cuồng, răng nanh sắc nhọn hiện ra nhìn Diệp Vân: “Đây chính là lễ vật ta chuẩn bị cho ngươi, vì khởi động cấm chế triệt để, ta đã đem toàn bộ ma châu tích trữ suốt năm nghìn năm ra dùng, ngươi đừng làm cho ta thất vọng đó”.

Lại là một tia sét màu tím, hung hăng bổ xuống, nhưng lực đã nhỏ hơn nhiều.

“Huyết Ma Châu, ngươi nói thứ này sao?” Bạch Hổ giơ chân đưa ra một hạt châu đỏ như máu, quơ quơ trước mặt Hồng Thiên Phàm: “Ngươi cất giấu những thứ này vất vả lắm sao? Hôm qua, ta chỉ mất nửa canh giờ, liền tìm được mười lăm viên”.

Hồng Thiên Phàm thấy vậy im bặt lại!

“Không phải hôm qua ngươi nói tìm được hai mươi viên sao, sao hôm nay lại biến thành mười lăm viên!” Thanh Long hú lên quái dị, tức giận nhào về phía Bạch Hổ: “Ta tìm được mười chín viên, ngươi thua, mau trả táo lại cho ta!”

“Ai bảo nhà ngươi ngu ngốc, ta tùy tiện nói vậy cũng tin”.Bạch Hổ không chút khách khí quơ chân, làm mặt quỷ với Thanh Long: “Ngươi nhất định muốn ta trả lại sao? Ta đã ăn vào bụng nha, muốn ta nhổ ra trả nhà ngươi sao? Ngươi thực sự muốn ta nhổ ra trả lại cho ngươi sao?”

Thanh Long càng điên cuồng, gào khóc đánh nhau với Bạch Hổ thành một đoàn.

“Ấu trĩ!” Thủy nhi liếc mắt một cái, nghiêng đầu đi không bao giờ để ý đến bọn nó.

Hồng Thiên Phàm âm trầm nhìn Diệp Vân: “Khó trách ta vẫn cảm thấy có thứ gì đó theo ta, hẳn chính là tiểu sủng vật này của ngươi, ngươi hoài nghi ta từ khi nào?”

“Hoài nghi ngươi?” Diệp Vân cười nhạt: “Không, ta chỉ là sau khi biết một số chuyện của Trạch Dân quốc, cũng không quá yên tâm về tỷ đệ các ngươi, vì thế mới điều tra các ngươi, trong lúc đó mới vô tình biết được ngươi đang làm những việc rất thú vị. Có điều, ngươi là ma tộc, ta thật sự không ngờ đấy, nếu không phải chính ngươi tự bộc lộ thân phận, mà ta lại không ngửi thấy mùi ma tộc từ trên người ngươi”.

Hồng Thiên Phàm bình tĩnh nhìn Diệp Vân, đột nhiên nở nụ cười quỷ dị: “Ta đã sớm nghĩ ngươi khó đối phó, vì thế, ta đã chuẩn bị cho ngươi một lễ vật khác nữa”.

“Ngươi lại đang kéo dài thời gian, là muốn chờ đợi cái gì?” Diệp Vân thở dài, giơ Nguyệt Luân trong tay về phía Hồng Thiên Phàm: “Rất xin lỗi, ta không có hứng thú tiếp tục chơi với ngươi”.

Thấy Nguyệt Luân, Hồng Thiên Phàm biến sắc, lập tức cười ha ha trừng mắt nhìn Diệp Vân: “Rất nhanh ngươi sẽ biết lễ vật ta dành cho ngươi là gì, ta nghĩ, ngươi nhất định sẽ thích”.

Thân hình nhoáng lên, Hồng Thiên Phàm nháy mắt biến mất trong hư không. Diệp Vân giật giật khóe mắt, đầu ngón tay liên tục hoạt động trên không, một tiếng kêu đau đớn, Hồng Thiên Phàm lại xuất hiện trở lại.

Diệp Vân hừ lạnh một tiếng vọt đến bên cạnh Hồng Thiên Phàm, bàn tay vươn tới, bên tai vang lên một tiếng thét thê lương: “Diệp tử!”

“Tốt lắm, hưởng thụ lễ vật của ta đi!” Hồng Thiên Phàm cười xảo quyệt, dùng máu của bản thân làm dẫn, nhanh chóng vẽ một lá bùa trước mặt, những ký hiệu đó không ngừng chặn lại tấn công của Diệp Vân, khi Lạc Tâm Hồn cùng Đoàn Dật Phong chạy tới, Hồng Thiên Phàm đã biến mất trong không lần nữa.

Phát hiện không còn cảm ứng được hơi thở của đối phương, Diệp Vân hậm hực thu hồi Nguyệt Luân, xoay người nhìn về phía Hồng Diệp.

Một sợi dây màu đỏ như ẩn như hiện giữa Hồng Diệp và Thổ linh châu, “Phanh… Bùm ..”. Thổ linh châu tựa như có sinh mệnh, nó bắt đầu đập như có trái tim.

“Xảy ra chuyện gì, đây là có chuyện gì! Không phải đã ngừng sao, vì sao vẫn còn tiếp tục!” Tử Nhạc Nhã ôm lấy Hồng Diệp đã không còn sức mà đứng thẳng, vẻ mặt kinh hoàng túm lấy vạt áo của đại trưởng lão.

Đại trưởng lão vẻ mặt tái nhợt, nhìn sợi dây màu đỏ như ẩn như hiện kia, lẩm bẩm nói: “Đại pháp hiến tế này, cho tới bây giờ chưa từng bị dừng giữa chừng, không ai biết hậu quả của việc dừng giữa chừng sẽ như thế nào, chẳng lẽ . . . Chẳng lẽ là một khi bắt đầu thì không thể dừng lại sao”.

“A A” Tiếng cười quỷ dị của Hồng Thiên Phàm vang vọng khắp mật thất: “Ngươi nói đúng, một khi bắt đầu, sẽ không bao giờ có thể dừng lại. Linh châu hấp thu oán niệm và không cam lòng mới là pháp bảo phá hủy trận vây tiên, linh châu bị làm bẩn, trận vây tiên này sẽ được sửa lại, gọi là tru tiên trận”. Tru tiên trận? ! Diệp Vân trong lòng đột nhiên run lên, giương mắt nhìn vào hư không, thản nhiên nói: “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”.

“Ta muốn làm cái gì?” Hồng Thiên Phàm ha ha cười phá lên: “Ta muốn hủy diệt linh châu, cũng muốn hủy diệt các ngươi. . .” Tiếng Hồng Thiên Phàm bỗng im bặt, tay cầm Nguyệt Luân đứng trên không, Diệp Vân có chút tức giận nhìn chằm chằm nơi nào đó trong không, vừa rồi nàng rõ ràng cảm ứng được đối phương, nhưng vì sao vẫn không chạm tới! Chẳng lẽ vừa rồi là đối phương cố ý sao? Loại cảm giác bị người khác nắm trong tay mà đùa giỡn thật không tốt, vô cùng không tốt!

“Diệp công tử!” Hồng Diệp yếu ớt lên tiếng gọi Diệp Vân, cố sức ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi, là do tham niệm của tôi làm phiền công tử. Tôi cũng muốn giống những vị tiền bối suốt năm nghìn năm qua không oán không hối dâng mình, nhưng tôi không làm được. Cứ như vậy mất đi sinh mệnh, cứ như vậy bị ép phải tách khỏi tiểu Nhã, dù tôi tự nói với bản thân mình không nên oán niệm, không nên không cam lòng, thế nhưng, tôi không thể quản được trái tim mình, tôi hi vọng có thể sống cùng tiểu Nhã cả đời biết bao, rõ ràng, rõ ràng trở ngại giữa chúng tôi đã mất, rõ ràng, rõ ràng chúng tôi đã có thể ở cùng một chỗ ..”

“Diệp tử, sẽ, chúng ta nhất định sẽ cùng một chỗ “.Tử Nhạc Nhã dịu dàng ôm lấy Hồng Diệp vừa khóc vừa cười, trên đời này còn gì thống khổ bằng việc tuyệt vọng vừa thấy được hi vọng, nhưng lại ngã vào một nỗi tuyệt vọng khác. Tử Nhạc Nhã đè thấp giọng nói: “Diệp tử, tin ta, chúng ta sẽ không sao, nàng sẽ không có việc gì, sẽ không …..”.

Diệp Vân bình tĩnh nhìn Hồng Diệp, muốn trách nàng sao? Nàng ấy chẳng qua là muốn đuổi theo hạnh phúc của mình, muốn bảo vệ người mình yêu, như vậy, làm sao có thể trách nàng ấy được.

Diệp Vân bước về phía trước, trong nháy mắt tới bên cạnh Hồng Diệp, cầm lấy tay nàng dịu dàng cười: “Tại sao phải nói xin lỗi, nên nói xin lỗi chính là ta, nếu như ta sớm nói thật cho cô nương biết, cô cũng sẽ không tự ép mình tới bước này. Cô yên tâm, ta sẽ nghĩ cách phá giải cấm chế”. Diệp Vân còn chưa có nói xong, linh châu đột nhiên phát ra tiếng than khóc, xung quanh linh châu tỏa ra một tầng ánh sáng màu đỏ, bay thẳng lên không trung.

“Ầm ầm “Một tiếng vang thật lớn, Diệp Vân chỉ kịp tạo một kết giới để bảo vệ mọi người, cát đá đổ ầm ầm xuống chỗ mọi người đang đứng. Kết giới ngăn chặn mọi thứ, đợi đến khi bụi bặm tán đi mọi người kinh sợ phát hiện một hố sâu trước mặt.

Trên bầu trời kết giới không ngừng bị những tia sét xuyên qua, đánh thẳng vào đoàn người đông đúc trên quảng trường, tiếng kêu thảm thiết vang khắp nơi.

“Hiện tại dùng yêu thú kia của ngươi rời đi còn kịp, ngươi thậm chí còn có thể thuận tay mang linh châu đi, mà nếu. . . Ngươi thấy không, mấy vạn sinh linh nơi này … một kẻ cũng đừng mong sống sót!” Tiếng cười tà ác của Hồng Thiên Phàm tựa như âm hồn không tan văng vẳng bên tai: “Diệp Vân, ta thật muốn biết, nhà ngươi sẽ lựa chọn ra sao!”

Lựa chọn thế nào? Diệp Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời, bên tai vang lên tiếng khóc đè nén của Tử Nhạc Nhã, tia chớp xé rách, tiếng kêu khóc đau đớn của người bị đánh trúng.

Diệp Vân chậm rãi giơ Nguyệt Luân trong tay, hướng về phía không khí cười lạnh nói: “Không phải là tru tiên trận sao, ta trái lại muốn nhìn, trận tru tiên này sẽ ra sao!”

Thân thể bay lên, Diệp Vân bay lên bầu trời, trong miệng không ngừng niệm chú, bàn tay nhanh chóng kết ấn, Nguyệt Luân tỏa sáng khắp mọi nơi.

Lạc Tâm Hồn và Đoàn Dật Phong liếc nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời tiến về hai bên Diệp Vân, yên lặng thay cô chia sẻ áp lực

Nhìn ba nam tử trên trời đang chống lại thiên uy, nhìn Thanh Long Bạch Hổ và Thủy Kỳ Lân uy phong lẫm liệt trên bầu trời, đám người bên dưới vốn đã lâm vào tuyệt vọng như được tiếp thêm niềm tin, một lần nữa bày lại Thiên Long đại trận.

Một lực lượng không ngừng chảy cuồn cuồn vào Thổ linh châu, những tia chớp trên bầu trời càng thêm tán loạn, tám vị trưởng lão lòng nóng như lửa đốt nhìn bầu trời, vô lực phát hiện bản thân mình chẳng thể giúp gì được, bọn họ không có cách nào bay lên trời để giúp ba nam tử kia, cũng không có cách nào nói cho mọi người biết đừng đưa linh lực vào linh châu nữa, bởi vì một khi dân chúng biết được chân tướng, một tia hy vọng cuối cùng của bọn họ cũng sẽ bị diệt sạch.

Đại trưởng lão ánh mắt phức tạp nhìn Hồng Diệp, với tình huống hiện nay, chỉ có thể giúp đứa nhỏ này chấm dứt hiến tế. Mặc dù ai cũng không biết làm gián đoạn hiến tế sẽ xảy ra chuyện gì, thế nhưng, ông cũng chỉ có thể đánh cuộc một lần.

Tựa như đã nhận ra sát ý từ đại trưởng lão, Tử Nhạc Nhã ngẩng đầu nhìn ông ta, đôi mắt sâu thẳm không thấy được con ngươi kia khiến đại trưởng lão sợ run, bước chân không tự chủ được mà dừng lại.

“Diệp tử!”Tử nhạc nhã nhẹ nhàng xoa khuôn mặt tái nhợt của Hồng Diệp, đôi mắt dịu dàng nhìn nàng: “Nàng đã nói, chỉ cần hai chúng ta cùng một chỗ, mặc kệ chân trời góc biển, mặc kệ cùng trời cuối đất, nàng đều sẽ cảm thấy rất hạnh phúc rất hạnh phúc, phải không?”

“Xin lỗi, lần này, ta lại muốn nuốt lời“. Hồng Diệp run rẩy nắm lấy tay Tử Nhạc Nhã, trong mắt tràn đầy lưu luyến nhìn đối phương: “Không có ta, chàng nhất định phải sống thật tốt, phải cố sống cả phần của ta nữa”.

“Diệp tử ngốc!”Tử Nhạc Nhã cúi người hôn lên môi Hồng Diệp, đầu ngón tay khẽ vạch lên cổ tay mình, máu tươi đỏ sẫm tràn ra, miệng không ngừng niệm chú.

“Tiểu Nhã!”Hồng Diệp trừng lớn mắt, dùng toàn bộ sức lực trong thân thể che miệng Tử Nhạc Nhã.

“Không còn kịp rồi”. Tử Nhạc Nhã nhìn Hồng Diệp cười hài lòng: “Nàng cũng đã nghe rồi mà, một khi bắt đầu, thì sẽ không dừng lại được”.

Hồng Diệp trong mắt tràn đầy bi thương nhìn người yêu, không thốt nên lời, chỉ có thể không ngừng gọi hắn: “Tiểu Nhã, tiểu Nhã, tiểu Nhã…”

Tử Nhạc Nhã dịu dàng nhìn Hồng Diệp: “Như vậy không phải rất tốt sao? Mặc kệ chân trời góc biển hay là cùng trời cuối đất, từ nay về sau, chúng ta sẽ không bao giờ chia cách! Chỉ cần chúng ta có thể cùng một chỗ, nơi nào cũng là thiên đường”.

“Tiểu Nhã…” Bi thương trong mắt Hồng Diệp dần tan biến, cuối cùng chỉ còn lại có tràn đầy hạnh phúc. Hai người dựa vào nhau, khóe môi lộ ra nụ cười thỏa mãn, ngẩng đầu nhìn chiến đấu ác liệt trên bầu trời.

Tầng ánh sáng màu đỏ bao quanh linh chân dần bị hòa tan, ánh sáng màu vàng đất dần dần xuất hiện, giữa không trung truyền đến tiếng Hồng Thiên Phàm gào lên giận dữ: “Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy!”

Mặt đất chấn động cũng dần yên tĩnh lại, kết giới vốn đã bị rách cũng dần liền lại, vững vàng che kết giới ở bên ngoài. Khi vết rách cuối cùng được vá lại, linh châu tỏa ra ánh sáng màu vàng đất bao bọc toàn bộ con dân của Trạch Dân quốc, một dòng nước ấm chảy xuôi trong thân thể mỗi người chữa trị vết thương.

“Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy!” Hồng Thiên Phàm cả người đầy máu tươi vô lực ngã ngồi dưới đất, trong mắt tràn đầy không tin. Linh châu khôi phục bình thường, trận pháp hắn bày ra bị phản phệ, hắn mất năm nghìn năm bày cục, vì sao lại bị phá giải dễ dàng như vậy, hắn không cam lòng, không cam lòng!

“Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề”. Hồng Diệp tựa vào lòng Tử Nhạc Nhã, nhìn Hồng Thiên Phàm nhẹ giọng nói: ” Tiểu Phàm, vẫn luôn là ngươi sao?”

Hồng Thiên Phàm ánh mắt vốn là ác độc oán giận, khi nhìn thấy ánh mắt Hồng Diệp lại trở nên dịu dàng, không kịp suy nghĩ đã lên tiếng nói: “Phải”.

“Cám ơn ngươi trả lời ta, cám ơn ngươi, những năm gần đây đã mang niềm vui tới cho ta”. Hồng Diệp cười với Hồng Thiên Phàm, sau đó ngửa mặt nhìn Tử Nhạc Nhã: “Chúng ta đi thôi!”

“Được!” Tử nhạc nhã nhẹ nhàng hôn lên bờ môi tái nhợt của Hồng Diệp, xung quanh hai người tỏa ra ánh sáng chói mắt, chim chóc bay đầy trời, ánh sáng quay về với bầu trời.

Sau một tiếng kêu thảm thiết, Hồng Thiên Phàm ngã xuống, mắt trợn to, bên trong tràn đầy không cam lòng.

“Cảm tạ trời đất, cuối cùng kiếp nạn này cũng chấm dứt”. Đại trưởng lão cảm kích nhìn Diệp Vân: “Đa tạ Diệp công tử ra tay cứu giúp, con dân Trạch Dân quốc đời đời nhớ ơn ân đức của công tử”.

“Người các ngươi nên cảm tạ, không phải là ta…” Diệp Vân yên lặng trên không, nhìn hai người ôm nhau đã không còn hơi thở sinh mệnh kia, nhìn hai người bọn họ ôm nhau mỉm cười hạnh phúc, nhắm mắt lại thở dài một tiếng.

Ba ngày sau, con dân của Trạch Dân quốc đi vào đường hầm mà Oa Oa mở ra, mà Hoán Quân cả người bụi đất cũng được đại trưởng lão mang đi cùng. Sau khi biết hắn là bằng hữu của Diệp Vân đương nhiên sẽ thả hắn. Diệp Vân là người đi cuối cùng, quay đầu lại ngắm nhìn quốc gia đã không còn một ai, đầu ngón tay khẽ chỉ về phía viên linh châu trôi nổi trên không kia, cầm lấy linh châu trong tay, sau đó liền đi vào đường hầm.

Đất nước mất đi sự bảo vệ của linh châu, ầm ầm sụp đổ.

Mấy ngày sau, đoàn người xuất hiện phía trên ao đầm. Hoán Quân vẫn đen mặt, vừa lên tới mặt đầm, cũng không thèm chào hỏi Diệp Vân, mà giận đùng đùng ngự kiếm phi hành rời đi.

Cuối cùng, Thổ linh châu đã tới tay. Nhưng đặt trong tay lại cảm thấy vô cùng nặng. Nơi đây chứa đựng sinh mệnh của bao người, còn có cả hai sinh mệnh yêu nhau say đắm.

Nhìn Thổ linh châu trong tay tỏa ra ánh sáng dịu, mọi người ai cũng cảm thấy trong lòng nặng nề, không khí yên tĩnh không tiếng động.

Một lúc lâu, Diệp Vân mới lấy truyền âm phù ra gọi cho Thanh Dịch.

“Tiểu tử! Thế nào ?” Giọng Thanh Dịch có chút lo lắng.

“Thành công lấy được”. Diệp Vân mỉm cười, “Sư phó, không cần phải lo lắng như vậy, bọn con rất khỏe”.

“Ai lo lắng ngươi, tiểu tử thối. Vậy thì mau trở về đi”.Thanh Dịch vui mừng nói, “Nếu về thì hãy tới Hương Sơn cốc. Chưởng môn Hương Sơn cốc đã chuẩn bị xong bản đồ”.

“Trong ghi chép của bọn họ là linh châu gì?”Diệp Vân chợt nhớ tới trước đây chưởng môn Hương Sơn cốc đã ra tay giết chết Bạch Tố Trinh, trong lòng có chút không vui.

“Là Mộc linh châu”. Thanh Dịch vui tươi hớn hở nói.

“Dạ, chúng con sẽ quay về ngay”. Diệp Vân cắt đứt liên lạc, nhìn mọi người nói, “Chúng ta quay về Thanh Sơn trước đã”.

“Ta đi trước. Chờ các ngươi lấy được bản đồ thì hãy liên lạc với ta”.Lạc Tâm Hồn bước lên phi kiếm nói. Dù sao thân phận Lạc Tâm Hồn là người Vạn Cổ Quật, không có khả năng xuất hiện trước mặt người Thanh Sơn.

Diệp Vân nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt có một chút phức tạp. Nam nhân này vẫn luôn bên mình hối hả ngược xuôi, thế nhưng, hắn không thể quang minh chính đại tới Thanh Sơn. Mãi tới khi Lạc Tâm Hồn ngự kiếm rời đi rất xa, Diệp Vân mới thu hồi ánh mắt của mình. Đoàn Dật Phong nhìn tất cả trong mắt, trong lòng tràn đầy phức tạp.

“Mộc linh châu sẽ ở nơi nào đây? !” Bạch Hổ chớp mắt lẩm bẩm hỏi.

“Mộc linh châu không nên gấp gáp. Kế tiếp đi tìm Hỏa linh châu đi, như vậy có thể gặp tên Chu Tước kia. Chẳng lẽ các ngươi không muốn gặp hắn sao? Đã bao lâu rồi chúng ra không cùng tụ lại với nhau?”Lúc này, Huyền Vũ đã biến thành phiên bản nhỏ bằng bàn tay nằm trên đầu Diệp Vân tự ý chủ trương nói. Nhưng không có bất kỳ ai để ý tới nó. Bạch Hổ và Thanh Long càng khinh thường nó, tên Chu Tước biến thái tự kỷ cuồng kia, ai mà nhớ nó chứ, chỉ có tên Huyền Vũ cũng biến thái này mới có thể nhớ hắn !

Diệp Vân ngẩng đầu đảo cặp mắt trắng dã, lấy Huyền Vũ từ đỉnh đầu xuống, tiện tay ném đi: “Ngươi rất nặng”.

“Nói bậy! Ta biến nhỏ như vậy, làm sao sẽ nặng?” Huyền Vũ lộn vòng trên không lại quay về đầu Diệp Vân.

“Ngươi phiền chết, nằm sấp trên đầu chủ nhân ta làm gì?” Bạch Hổ bay lên chuẩn bị dùng chân đánh bay nó.

“Một năm kia, ngươi len lén chạy tới bờ sông… !” Huyền Vũ còn chưa dứt lời, Bạch Hổ chán nản bay về bả vai Diệp Vân đứng.

“Coi như ngươi lợi hại”. Bạch Hổ chán nản nói thầm. Huyền Vũ cười híp mắt thành đường thẳng. Mặc dù mình ở trước mặt Bạch Hổ mất mặt một hai lần, thế nhưng Bạch Hổ còn rất nhiều nhược điểm ở trong tay mình.

“Chúng ta đi thôi”. Đoàn Dật Phong bước lên phi kiếm.

“Ừ”. Diệp Vân gật đầu, cũng bước lên phi kiếm.

Hai người ngự kiếm phóng lên cao, bóng lưng biến mất ở tại chân trời.

Ngay khi bóng Diệp Vân và Đoàn Dật Phong vừa khuất, hai chiếc đầu ló ra từ phía sau một đống đất cách đó không xa. Chính là Raphael và Đông Phương Cẩn.

“Tên ngu ngốc này, có vội cũng không giúp được gì, đúng là chỉ biết đứng sau lưng nhìn”. Đông Phương Cẩn hừ lạnh một tiếng, vẫn ngóng theo phương hướng mà Diệp Vân vừa biến mất.

Raphael khinh thường nhìn Đông Phương Cẩn, trong lòng cũng thầm mắng ‘tên quỷ hút máu nhà ngươi cũng đâu có giúp được gì’. Hắn cũng ngẩng đầu nhìn theo phương hướng Diệp Vân vừa biến mất. Trong lòng tràn đầy cảm giác bất lực. Nếu mình cứ mãi nhỏ yếu như thế này, vậy thì sẽ không bao giờ có thể đứng ở phía trước Diệp Vân để bảo vệ nàng. Nhất định phải trở nên mạnh mẽ! Trở nên mạnh mẽ!

Về tới Thanh Sơn, chưởng môn và những trưởng lão khác đều chờ ở đại điện.

Diệp Vân trao lại Thổ linh châu cho chưởng môn Thanh Giản, kể qua đại khái những chuyện gặp phải khi đi tìm Thổ linh châu. Trong đại điện, tất cả mọi người đều trầm mặc. Thanh Giản có cảm giác viên Thổ linh châu trong tay mình nặng vô cùng.

“Được rồi, hai con đi về nghỉ ngơi đi”. Thanh Giản gật đầu bảo hai người.

“Đúng, nghỉ ngơi trước đi. Hương Sơn cốc truyền tin tới, Mộc linh châu nằm ở phía tây của Trường Bạch quốc, ngày mai Cảnh Nhược Lan sẽ mang bản đồ tới”. Thanh Dịch lên tiếng, đi tới vỗ vai Diệp Vân, “Tiểu tử, các con vất vả rồi”.

“Không phải bảo chúng con tới Hương Sơn cốc lấy bản đồ sao?” Diệp Vân nghi hoặc.

“Không cần, ngày mai Cảnh Nhược Lan sẽ mang bản đồ tới”. Thanh Giản cười ha hả nói.

Diệp Vân nhíu mày, trong lòng có chút không hiểu. Lúc trước khi về, sư phó không hề nói như vậy. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

“Được rồi, được rồi, về phòng nghỉ ngơi đi. Gần đây các con vất vả rồi, sau này còn có thể càng vất vả hơn”. Thanh Giản giục hai người nhanh chóng về nghỉ ngơi. Nhìn thấy hai người đều mệt mỏi, Thanh Giản không đau lòng đó là giả. Hai đệ tử này chính là hy vọng và kiêu ngạo của Thanh Sơn, hiện tại lại khiến bọn họ vất vả như vậy.

Diệp Vân gật đầu liền cùng Đoàn Dật Phong rời đi.

Bỗng nhiên, Thanh Dịch lại kêu to giống như bị ai giẫm phải đuôi: “Tiểu tử, thứ gì trên đầu con kia?”

Huyền Vũ rúc vào tóc Diệp Vân, nó nghe tiếng liền bới tóc ngẩng lên, đôi mắt nhỏ như hạt đậu trừng Thanh Dịch: “Lão đầu, ngươi nhìn không ra sao, ta là Huyền Vũ”.

Huyền Vũ vừa dứt lời, không khí trong đại điện liền trở nên phức tạp. Tất cả mọi người trợn mắt nhìn Huyền Vũ trên đầu Diệp Vân, trong lòng kinh ngạc còn có mừng rỡ. Chẳng lẽ Huyền Vũ cũng nhận chủ? Chẳng lẽ cũng nhận Diệp Vân làm chủ? Thanh Phồn ánh mắt lại tràn đầy phức tạp, thần thú Bạch Hổ đã nhận Diệp Vân làm chủ, chẳng lẽ một thần thú khác này cũng nhận Diệp Vân làm chủ sao? Đồ đệ bảo bối của mình cũng không hề kém nó, vì sao thần thú đều nhận Diệp Vân làm chủ? Trong lòng tràn đầy không cam tâm.

“Ngươi, ngươi nhận Diệp Vân làm chủ sao?” Thanh Giản có chút mừng rỡ cùng kinh ngạc hỏi. Thanh Sơn lại xuất hiện hai thần thú, còn có một thụy thú Thủy Kỳ Lân. Chuyện này thực khiến người ta chấn động!

Thế nhưng câu nói kế tiếp của Huyền Vũ như dội cho mọi người một gáo nước lạnh.

“Thôi đi!” Huyền Vũ khinh thường hừ lạnh, “Ta mới sẽ không nhận ai làm chủ nhân, ta thấy đi theo bọn họ chơi rất vui, đừng có ngồi đó mà đoán mò”. Huyền Vũ không khách khí trách móc làm cho Thanh Giản có chút xấu hổ, nhiều hơn là thất vọng. Nhưng lại khiến Thanh Phồn thả tâm.

“Được rồi, đi, đi”. Huyền Vũ túm lấy tóc Diệp Vân miệng không ngừng giục khiến tóc nàng rối như tổ qụa. Huyền Vũ nhìn vẻ mặt thất vọng của những người này trong lòng không khỏi phiền chán. Những người này, nhìn thấy mình luôn có vẻ mặt như vậy! Phiền! Chán! Thế nhưng tiểu tử này lại khác, hắn coi mình chẳng khác gì mấy. Cảm giác này cũng không tệ lắm.

Diệp Vân vươn tay không chút khách khí tóm Huyền Vũ xuống, tiện tay liền ném về phía mặt đất. Huyền Vũ lộn vòng thân thể trong không trung, vững vàng dừng lại trên đầu Đoàn Dật Phong, sau một hồi tóc của hắn cũng rối tung.

Chưởng môn và các trưởng lão trong đại điện kinh ngạc, sau đó trao đổi ánh mắt với nhau, đều thấy trong mắt nhau mừng rỡ và hy vọng. Huyền Vũ thân thiết với hai người họ như vậy, nhất định có cơ hội làm cho nó nhận chủ .

Ra khỏi đại điện, Đoàn Dật Phong đứng lại, nhìn Diệp Vân nhẹ nhàng nói: “Ngươi về nghỉ ngơi cho tốt”.

“Vâng, huynh cũng vậy”. Diệp Vân nhàn nhạt mỉm cười, “Sư huynh, cám ơn huynh”.

Đoàn Dật Phong trên mặt hiện lên nụ cười nhẹ, gật gật đầu mang theo Thủy nhi đi. Huyền Vũ vỗ móng vuốt, bay đến trên đầu Diệp Vân, líu ríu nói: “Này, mang ta đi thăm quan một chút, ở đây có nơi nào chơi vui hay không?”

“Không có”. Diệp Vân tức giận đáp một câu, sau đó không kiên nhẫn mà mắng, “Ngươi đừng có mà nằm sấp trên đầu ta nữa. Thực sự là, tư tưởng của ngươi có vấn đề sao, không thấy được tên Hoán Quân kia xun xoe với ngươi sao, ngươi theo hắn thật tốt..”. .

“Ngươi nói chuyện cười này không buồn cười chút nào”. Huyền Vũ hừ lạnh một tiếng, tựa như phát tiết khiến tóc Diệp Vân càng rối hơn.

Còn chưa chờ Diệp Vân nổi giận, Huyền Vũ thông minh bay xuống khỏi đầu Diệp Vân: “Vậy ta tự mình đi dạo”. Huyền Vũ nói xong đã nhảy xuống đất, trong nháy mắt liền chìm vào mặt đất, không còn một chút dấu vết. Mặt đất hoàn hảo như lúc ban đầu, nhưng không còn thấy bóng dáng Huyền Vũ đâu nữa.

“Tên cuồng rình coi này, các đệ tử Thanh Sơn phải cẩn thận rồi“. Bạch Hổ có chút căm giận cũng có chút vui sướng khi người gặp họa.

“Mặc kệ nó”. Diệp Vân đi về phía Bắc Đường, “Chúng ta đi thăm Diệp Danh”.

“A, được”. Bạch Hổ đồng ý.

Lúc này đã tới buổi trưa, bọn nhỏ đều tụ tập lại nghỉ ngơi, khi Diệp Vân xuất hiện ở cửa, mọi người xôn xao.

“Diệp sư huynh!”

“Là Diệp sư huynh, còn có Bạch Hổ”.

“Diệp sư huynh tới”.

Diệp Danh kích động đứng lên, nhìn Diệp Vân xuất hiện ở cửa vô cùng vui mừng.

“Diệp sư đệ, ăn cơm chưa?” Vị sư huynh phụ trách dạy bọn nhỏ vui vẻ đi tới chào hỏi.

“Còn chưa có”. Diệp Vân gật đầu, “Sư huynh, dạy dỗ bọn nhỏ cực khổ rồi”.

“Việc nên làm. Đệ ngồi xuống ăn cơm cùng chúng ta luôn”. Sư huynh mỉm cười mời.

Diệp Vân cười đồng ý, ngồi xuống bên cạnh Diệp Danh. Bọn nhỏ đều vô cùng kích động, quấn quýt lấy Diệp Vân hỏi cái này hỏi cái kia. Càng kích động nhìn Bạch Hổ trên vai Diệp Vân.

Diệp Vân mỉm cười ôm Bạch Hổ xuống: “Đi đi, chơi đùa với các sư đệ một chút”.

Bạch Hổ bĩu môi, nhưng nó cũng hiểu nỗi khổ tâm của Diệp Vân, đành phải vẫy vẫy chân, bước chậm ở trên bàn cơm cùng nói chuyện với bọn nhỏ.

“Sư huynh, huynh về lần này có phải đi nữa không?” Diệp Danh nhìn Diệp Vân, do dự hỏi câu.

“Ừ, phải đi chứ. Còn có rất nhiều việc chưa làm xong”. Diệp Vân nói xong cũng thấy được vẻ mặt thất vọng của Diệp Danh, mỉm cười an ủi nói, “Đệ tu luyện cho tốt, chờ đệ mạnh hơn, ta sẽ dẫn đệ đi cùng, có được không?”

Diệp Danh hai mắt sáng ngời: “Thật vậy chăng?”

“Thực sự”. Diệp Vân gật đầu cam kết, “Được rồi, ăn cơm trước”.

Diệp Danh mừng rỡ gật đầu, một bữa cơm trôi qua trong không khí nhiệt liệt như vậy. Diệp Vân và Bạch Hổ tới khích lệ bọn nhỏ khiến sư huynh kia vô cùng vui mừng, còn đề nghị Diệp Vân sau này tới thường xuyên hơn.

Sau bữa trưa chính là thời gian nghỉ ngơi của bọn nhỏ, Diệp Vân mang theo Bạch Hổ về phòng.

“Chủ nhân, mặc kệ thân phận của người là gì, với ta mà nói người chính là người. Vĩnh viễn sẽ không thay đổi”. Bạch Hổ ngồi xổm trên vai Diệp Vân đột nhiên nói ra một câu như vậy.

Diệp Vân ngơ ngẩn, chậm rãi quay đầu nhìn Bạch Hổ trên vai mình, lúc này trong đôi mắt màu hổ phách của Bạch Hổ không còn dáng vẻ cợt nhả, tất cả chỉ là nghiêm túc.

“Cám ơn ngươi, Bạch Hổ”. Diệp Vân trên mặt hiện lên nụ cười nhẹ.

Đêm khuya, toàn bộ Thanh Sơn vô cùng yên tĩnh.

Một đêm này, Diệp Vân mơ thấy một cô gái xinh đẹp mặc bộ áo giáp màu trắng, cô gái đứng lẳng lặng ở chân trời, đôi mắt bình tĩnh nhìn ngắm thiên hạ. Tựa như đang chờ đợi điều gì đó, lại giống như đang hồi tưởng điều gì. Nhưng mà, ngay sau đó là cảnh một thanh kiếm đâm vào bên hông cô gái. Máu tươi nhiễm đỏ bên hông và quần áo của cô. Vẻ mặt giật mình đau lòng còn có hối hận của cô gái xinh đẹp kia khắc sâu trong đầu Diệp Vân.

“Là ngươi? Vì sao? Vì sao?” Cô gái xinh đẹp khi vô cùng đau đớn hét lên, tiếng nói lạnh như băng ngàn năm, đánh sâu vào lòng Diệp Vân

Đau, đau đớn không gì sánh nổi. Tim nàng như bị xé rách, toàn thân lạnh lẽo. Không còn một chút hơi ấm.

Trong nháy mắt, cảm giác đau đớn tột cùng ấy như nhấn chìm Diệp Vân. Làm cho Diệp Vân không thể hít thở nổi.

“A!” Diệp Vân giật mình tỉnh lại, hô lên một tiếng ngồi bật dậy. Lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Trong bất tri bất giác, hai tay nắm lại thật chặt. Diệp Vân kinh hãi, cảm giác vừa rồi, ngoại trừ đau lòng, còn có hận! Hận ý chấp nhất mãnh liệt như vậy. Cô gái áo trắng trong mộng như đồng hóa cuàng Diệp Vân. Diệp Vân cảm nhận rõ ràng hận ý và không cam lòng kia. Đây là cảm giác như thế nào? Trái tim như bị ai đó xé rách . Diệp Vân nhẹ nhàng che lồng ngực của mình, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.