Đoàn dong binh vất vả trèo đèo vượt suối giữa núi non bao la bát ngát, mặc dù cũng có lúc đi ngang qua những quán trọ là nới khách qua đường thường ghé lại để mua lương thực dự trữ nhưng họ không hề ngừng lại nghĩ ngơi. Suốt chặng đường phải lấy đất làm giường, lấy trời làm chiếu. Cuối cùng vào ngày thứ mười ba họ cũng thấy được Thiên Vũ Thành- Lừng Danh đại lục từ xa.
Phan Hổ tiến đến cạnh Dịch Thiên nói: “ lão đại, hiện tại ta chỉ có thể đưa hai người đến đây, ta còn phải đi theo bảo vệ một số người đến vùng lân cận, xong việc nhất định sẽ đến Thiên Vũ Thành, tìm ngươi.”
Dịch Thiên mỉm cười gật đầu, từ đây đi bộ đến Thiên Vũ Thành chỉ mất một lúc, coi như nhiệm vụ đi theo của đội Dong Binh đã hoàn thành.
Dịch Thiên đi trước, Tuyết Linh nối bước theo sau, nàng ta khi thấy Thiên Vũ Thành bỗng nở nụ cười đầy ẩn ý, tâm trạng bỗng thay đổi khác thường, nhảy hát cứ như một tiểu nữ tử vậy.
“ khách quan xin mời vào.”
Trên con đường dẫn đến Thiên Vũ Thành, Dịch Thiên đi ngang qua một quán nước ven đường, quán nước khá đơn sơ, giản dị, bên trong quán có khá đông các khách nhân đang uống trà, miệng thì râm râm bàn tán.
Dịch Thiên nhìn trời thấy cũng đã trưa, nên quyết định vào quán nghỉ ngơi chút ít.
Hai người nhanh chóng kiếm được một chiếc bàn trống, gọi một ấm trà cùng vài chiếc bánh bao.
Những chuyện bàn tán xung quanh lần lượt lọt vào tai Dịch Thiên.
“dạo này thật sự có quá nhiều biến cố xảy ra thật nhỉ”
“ phải a, nổi nhất là hai việc, thứ nhất là rất nhiều cao thủ bắt đầu truy lùng tung tích của một vị thiếu niên tham gia đại hội tu chân lần này, nghe đồn vị thiếu niên này lai lích bí ẩn có món pháp bảo cực kì hiếm có giúp cơ thể có thể phi hành trong không khí, chưa hết nhé vị thiếu niên này còn là đại diện cho Vương Lan đế quốc nữa đấy.”
Dịch Thiên nghe vậy lập tức trợn tròn mắt, hắn làm gì có cái món pháp bảo nào như thế, hơn nữa rất nhiều cao thủ lại truy lùng tung tích của mình, như vậy thật rắc rối a.
“ ây, xem ra vị thiếu niên kia cũng gặp nhiều rắc rối a.”
“phải, nhưng cũng vì hiện tại vị thiếu niên kia đang là đại diện cho cả một đại đế quốc nên nhiều cường giả cũng ngại, chưa có dám động đến thôi, thế nhưng đại hội lần này có mặt vị thiếu niên kia, xem ra sẽ có nhiều điều thú vị lắm đây.”
“ thế điều thứ hai là gì?”
“ nói ra ngươi cũng không tin đâu, cách đây chừng nửa tháng tộc trưởng của Công Tôn gia tộc đã qua đời.”
Ầm.
Từng câu từng chữ đều lọt vào tai Dịch Thiên như tiếng sấm nổ vậy, hắn lập tức bật dậy đến ngay bàn phía sau vội hỏi: “ lão huynh, huynh nói điều này là thật chứ? Tộc trưởng của Công Tôn Gia tộc đã qua đời sao?”
tên thanh niên bị Dịch Thiên lao đến hỏi giật mình sau đó nói: “ nhìn thái độ ngươi như thế chắc có quan hệ gì với gia tộc Công Tôn đúng chứ?”
“không sai, tại hạ trước đây nợ chút ơn tình của họ”- Dịch Thiên kéo chiếc ghế ngồi xuống cạnh nói.
Tên thanh niên kia gật đầu kể tiếp: “ chuyện này xảy ra cách đây độ nửa tháng, sự tình thì thế nào ta cũng không rõ, chỉ biết Tộc Trưởng của Công tôn gia tộc sau một hồi đánh nhau với vài vị cao thủ thì thụ thương nghiêm trọng phải qua đời, hài, nói ra thì cũng tội nghiệp, con trai trưởng của gia tộc là Công Tôn Minh bị mất một cánh tay, riêng người con gái Công Tôn Như Ý thì phải gánh vác hết mọi công chuyện từ lớn đến bé của gia tộc, thật khổ cho nàng a, ai thấy cũng đều thương cảm.”
Một người khác lên tiếng nói: “ ta nghe nói tiểu thư nhà công tôn có nhan sắc chim sa cá lặn, khuynh quốc khuynh thành, thật tội nghiệp khi thấy nàng ta như vậy, chịu tang cha chưa lâu thì phải gánh vác mọi chuyện lớn bé trong gia tộc.”
“vậy à!’- Dịch Thiên sắc mặt buồn bã, hơn lúc nào hết hắn thực sự muốn gặp được Như Ý.
Quay về bàn mình, Dịch Thiên mang bộ mặt trầm tư, lần đầu tiên thấy hắn như vậy Tuyết Linh không khỏi bất ngờ dù nàng có làm hành động gì đi nữa thì Dịch Thiên cũng không phản ứng. Tuyết Linh đột nhiên có cái cảm giác mất mác gì đó, nàng hiểu sau khi Dịch Thiên nghe chuyện về Công Tôn gia tộc hắn mới như thế, nàng cũng thầm đoán Dịch Thiên chắc có quan hệ mật thiết với gia tộc ấy.
Dịch Thiên nói: “ ăn nhanh lên chúng ta vào thành.”
Tuyết Linh thấy bộ dáng hắn như vậy cũng không muốn ăn tiếp, Dịch Thiên nhanh chóng thanh toán tiền rồi cùng Tuyết Linh lên đường tiến vào thành.
Trên đường đi Tuyết Linh gặn hói: “ này ngươi sao thế, mọi hôm có bao giờ thấy ngươi trầm tư như vậy đâu.”
Dịch Thiên trả lời một cách hờ hửng: “ đó là chuyện của ta, bây giờ chúng ta đến đây rồi, ta cũng không giữ cô lại nữa, cô muốn đi đâu thì đi, huyệt đạo trên người cô ta sẽ giải.”
Nói rồi Dịch Thiên xoay người nhanh chóng giải mọi huyệt đạo cho nàng. Tuyết Linh được giải huyệt, được “thả tự do” theo lý nàng nên rất vui thế nhưng trong đôi mắt bỗng phản phất nét u buồn.
Nàng vẫn nối gót đi theo sau Dịch Thiên.
Xoay đầu nhìn Tuyết Linh vẫn đi theo mình Dịch Thiên hỏi: “ ta đã thả tự do cho cô rồi, sao còn chưa đi?”
Tuyết Linh đáp: “ ta muốn đi cùng ngươi, ngươi đem ta đến đây, thân nữ nhi yếu đuối biết đi đâu đây, ngươi đã làm ta ra nông nổi này thì phải có nhiệm vụ bảo vệ ta chứ.”
Vừa nói nàng ta làm ra bộ dáng đau khổ, tuy nhiên nét đau khổ ấy khi người khác nhìn vào chỉ biết cười to. Dịch Thiên thở dài nói: “ trước đây cô đi theo ta bảo khổ, rồi này nọ sao bây giờ nói vậy.”
“ ta…ta…..”- Tuyết Linh ấp úng không biết nói sao.
Dịch Thiên xoay người nói: “ nếu cô thích thì cứ đi theo, nói trước có ai hỏi thì ta nói cô là nữ nhân của ta đấy nhé.”
“ bại hoại nhà ngươi, sao lúc nào cũng ăn hiếp ta hết vậy.”- Tuyết Linh chạy theo bên cạnh hắn miệng nhe răng làm bộ tức giận nói.
Dịch Thiên như bị bộ dáng của nàng làm cho thoải mái hơn ít phần, Tuyết Linh hỏi: “ vừa nãy ta có nghe mấy tên kia nói về chuyện của Công Tôn gia tộc, thấy ngươi có vẻ rất buồn, ngươi quen biết gia tộc ấy hả.”
Dịch Thiên không hiểu sao khi ở cạnh Tuyết Linh có một số chuyện hắn không muốn dấu, mặc dù tiểu nha đầu này khá tinh nghịch và đầu óc nhưng cũng không phải hạng người bép xép. Hắn gật đầu nói: “ thật sự có quan hệ.”
“oh, sau này ngươi ta gọi ngươi bằng tên được kh…á…”- Tuyết Linh líu ríu nói trong miệng nửa muốn nói nửa như không,tuy nhiên với lỗ tai siêu thính của mình hắn nghe thấy tất cả cười nói: “ nếu cô thích sau này cứ gọi ta Dịch Thiên, mà ta thấy gọi ta hai tiếng phu quân nghe hay hơn ấy nhỉ Phu nhân.”
Nói rồi hắn đưa ánh mắt đầy thâm ý nhìn khuôn mặt xinh đẹp tựa tiên nữ đằng sau lớp hóa trang.
Khuôn mặt Tuyết Linh bỗng đỏ rực, nàng lấy tay đánh hắn mấy cái nói: “ đồ xú tặc nhà ngươi, ăn nói bậy bạ, ai là phu nhân của ngươi chứ, ôm giấc mộng thiên thu ấy mà ngủ luôn đi.”
Hai người nói chuyện, nhanh chóng tiến đến trước Thiên Vũ Thành.
Bước vào bên trong Thiên Vũ Thành, cảnh tượng phồn hoa, đẹp đẽ, khiến người ta cũng khó mà tưởng tượng ra được thành trì này lại nằm ở một nơi thâm sơn cùng cốc. Trên phố từng đoàn người chen nhau nối gót, đông vui tấp nập, tiếng kẻ mua người bán cứ vang lên liên hồi. Thiên Vũ Thành không biết được xây cách đây bao lao chỉ biết rằng nó đã tồn tại hơn ngàn năm, kiến trúc vẫn giữ nét cổ xưa vốn có, tại đây tương truyền rất nhiều truyền thuyết thần có, ma có.
Sau khi vào thành Tuyết Linh bộ dáng rất vui sướng, nàng ta hết chạy bên này đến chạy bên kia, hành động này khiến Dịch Thiên không khỏi nhớ đến một người, người con gái trong tim hắn, không biết hiện nay nàng như thế nào?
Tuyết Linh tinh nghịch đến mức cướp lấy một xâu kẹo đường của một người bán hàng rồi chạy thẳng không quay đầu, người bán hàng đó vội vả đuổi theo “ cô nương chưa trả tiền.”
Tuyết Linh tinh nghịch xoay đầu nói: “ đòi tên kia kìa.”- nàng ta không ngần ngại chỉ thẳng vào Dịch Thiên.
Dịch Thiên trợn tròn mắt nhìn nàng, nhanh chóng đưa tiền cho người bán hàng rồi đuổi theo Tuyết Linh cho nàng ăn một cốc vào đầu, Tuyết Linh la lên đau đớn, ôm đầu nói: “ tên chết bầm ngươi, sao lúc nào cũng cốc đầu ta thế.”
Dịch Thiên đáp: “ cô thực sự phiền phức quá đi, đừng có quậy nữa được không bây giờ mau kiếm một nhà trọ mà ở qua đêm đi.”
“ở cuối đường có một quán trọ đấy…á…”- Tuyết Linh lập tức chỉ ngay cuối đường mà nói tuy nhiên lời vừa nói ra lập tức che miệng lại.
Dịch Thiên hồ nghi nói: “ sao cô biết ở cuối đường có nhà trọ?”
Tuyết Linh cười trừ nói: “ ta đoán vậy mà, thành lớn thế này lo gì không kiếm được quán trọ.”
Nói rồi nàng ta dời gót đi thẳng che dấu khuôn mặt đang ửng đỏ của mình.
Quán trọ Dịch Thiên thuê trông cũng khá tốt, mọi thứ vô cùng sạch sẽ, và cũng thật may mắn, quán trọ chỉ còn đúng một phòng.
Tuyết Linh nói: “ ông chủ à, không còn 2 phòng sao.?”
Chủ quán trọ là một lão già ngoài sáu mươi, đôi mắt hiện lên vẻ thương trường nhiều năm, cười đáp: “ khách quan thông cảm, sắp đến ở đây tổ chức đại hội nên hầu hết các phòng trọ đều được đặt cả rồi, chỉ còn duy nhất một phòng mà thôi.”
Dịch Thiên không phải người thiếu suy nghĩ đưa tiền ra sau đó nhanh chóng kéo Tuyết Linh về phòng. Trên đường đi hắn cười nói: “ suốt chặn đường không phải ta với cô đều ở chung một phòng sao? ít ra cũng thành thoái quen chứ sao lại muốn ở riêng?”
Tuyết Linh đỏ mặt, nàng không nói chạy ngay về phòng, vào phòng xem xét một lúc Tuyết Linh nói: “ Ta quyết rồi, ta sẽ không mang bộ mặt lem lúa này nữa, đêm nay ta phải được tắm, được trở lại với dung mạo như trước.”
Dịch Thiên cười nói: “ tùy cô, bây giờ cô được tự do rồi, làm gì thì tùy.”
Màng đêm nhanh chóng buông xuống, Tuyết Linh đi gột rửa hết những phong trần bụi bặm trên cơ thể, mặc lên bộ y phục mới rồi bước vào phòng. Cả căn phòng lúc đó như bừng sáng, mái tóc đen dài óng mượt, khuôn mặt đầy đặn tuyệt mĩ, tấm thân mượt mà nhấp nhô những đường cong mê người.
Dịch Thiên thấy Tuyết Linh khôi phục dung nhan vốn có của mình lập tức mắt cứ chăm chú nhìn không rời. Tuyết Linh cảm thấy nét mặt khác thường của hắn, lập tức như nghĩ ra cái gì đó, nói: “ bại hoại kia, ngươi định làm gì đó, sao cứ nhìn ta chằm chằm vậy.”
Dịch Thiên cười cười, bỗng nói: “ Cô cũng xinh đẹp thật đấy, ra ngoài đấy chắc không biết bao nam nhân phải chết mê vì cô, ha…ha…”
Tuyết Linh chu miệng lên nói: “ ngươi đừng có lấy lòng ta nha.”
Dịch Thiên đáp: “ tối nay đi ăn tối chúng không?”
Tuyết Linh cười cười đáp: “ không! tối nay ta muốn đi chơi, bây giờ ta được tự do rồi đấy nhé.”
Dịch Thiên không chút buồn bực gật đầu “ vậy thôi”.
Tự mình đi kiếm một quán ăn, ngồi vào một cái bàn tầng hai, cạnh cửa sổ, vị trí khá đẹp, gọi vài món ăn và hủ rượu, vừa uống hắn vừa nhìn dòng người đi lại trên phố.
Người ta thường nói “ uống rượu giải sầu” chỉ khi uống rượu mới thực sự giải đi cơn sầu muộn, Trong lòng Dịch Thiên lúc này rất nhiều tâm sự “ thành trì xa lạ, đường phố xa lạ, đời người phải luôn trải qua nhiều thứ lạ lẫm.”
Sau khi đã nốc cả chục ly rượu vào bụng, hắn hơi ngà ngà say rồi tự nhiên nói không to không nhỏ: “ đời người như một giấc mộng, ai có thể ngờ ta là người của một thế giới khác lại lưu lạc đến đây.”
Trong cơn say, trong lòng hắn có trăm ngàn mối ưu tư, một người vốn thuộc thế giới khác, thế giới ấy khác xa với nơi đây, sau đó không hiểu vì cơ duyên gì lại xuyên không đến thế giới này, chuyện thật khó tin nhưng nó đã xảy ra.
Đến thế giới này hắn dần quen được cách sống cũng như ngôn ngữ ở đây, hắn quen được rất nhiều người, và không hiểu có phải trò đùa của ông trời hay không, hắn đã gặp rất nhiều mỹ nữ, trong đó có lẽ gặp được cô cô Long Vũ đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của hắn. Rồi bắt đầu những cuộc hành trình, quyết tâm cứu sống lại cô cô của mình rồi tham gia vào đại hội tu chân, dính vào chuyện Thiên Ma Kiếm đầy bí ẩn, tất cả điều ấy hắn chỉ có thể chôn vào trong sâu thẳm trái tim.
Con người ư? tướng mạo thì cũng cũng không phải mỹ nam gì, chỉ được cái mị lực do Hồ Ly chín đuôi mang lại. Dịch Thiên say trong cơn say của đời người, chỉ khi hắn say hắn mới thực sự là chính mình. Những chuyện trước kia từng cảnh từng cảnh một hiện lên trong đầu hắn.
Những bóng người Như Ý, Huyền Nhã, Mộc Uyển, Như Nguyệt, đến bóng hình của Long Vũ thì dừng lại, hiện tại cô cô đang trong tình trạng ngủ say, chưa biết lúc nào sẽ tỉnh lại, tất cả cũng chỉ vì muốn cứu hắn.
“ trèo đèo lội suối, khám phá những điều mới mẻ về vùng đất này, dốc lòng tu luyện, đạt đến bất tử, tranh dành quyền lực v…v….Đời kiếp này sẽ đi về đâu. Có lẽ hiện tại với hắn việc giúp Long Vũ trở lại làm người thoát khỏi cảnh một linh hồn và tìm ra bí ẩn đằng sau Thiên Ma Kiếm chính là lớn nhất.
Men rượu bốc lên, Dịch Thiên mê man trong cơn say, rồi nằm nhoài lên bàn.