[Dịch]Thiên Mã Hành Không

Chương 23 : Túy ông chi ý




Tiêu Phong trong lòng còn nghi ngại, ông chắp tay nói:

- Không dám, Tiêu Phong tôi tài cán gì khiến Vương gia phải đích thân đem ngàn vạn quân đến nghênh đón, khiến tôi vô cùng xấu hổ!.

Ông nghĩ thầm: "Y đem cả vạn người ngựa đến, tuyệt không chỉ vì hâm mộ muốn chiêu hàng ta, mà không kèm điều kiện nào. Đàng trước vạn vạn người đây, bất cứ điều kiện nào của y, ta đều bó buộc vì trăm họ Lâm Hòang phải ưng chịu hết!".

Hốt tất Liệt phất tay, tuỳ tùng được dặn trước, dẫn ra một con ngựa yên cương đầy đủ. Hốt tất Liệt vui vẻ nói:

- Tiêu huynh kiêu dũng, một người địch ngàn người, ông đừng khiêm nhượng quá. Hôm nay, ta và huynh đổi thủ thành bạn, ta lỡ bắn chết ngựa huynh, xin tặng huynh con Hãn huyết bảo câu này, ngựa quý phối anh hùng, rất tương đắc!

Tiêu Phong rành xem ngưạ, ông liếc qua, ông tự hỏi thật sự trong thiên hạ có thứ ngựa hiếm này ư? Lập tức, ông không từ chối, chắp tay đáp:

- Tạ ơn Vương gia, Tiêu mỗ thỉnh Vương gia lên ngựa, cùng tại hạ vào thành.

Hốt tất Liệt cười, bảo:

- Tốt lắm! Mời huynh dẫn đường.

Tiêu Phong nhíu mày, nói:-

- Hàng vạn quân mã đến thành, sẽ khiến trăm họ sợ hãi. Nếu Vương gia thật lòng tin tưởng tại hạ, chỉ nên đem theo chừng ngàn người thôi, số còn lạin dựng lều hạ trại bên ngoài.

Hốt tất Liệt khoát tay, bảo:

- Ừ ... Đúng thật! Tiêu huynh mà ta chẳng tin, thiên hạ còn ai có thể cho ta tin tưởng được?.

Tiêu Phong hết sức cảm động, ông nghĩ bụng:

- Người này hào khi ngất trời, bụng chứa đại lược, ý muốn thống nhất thiên hạ của y quá nửa có triển vọng thực hiện được!

Ông lập tức lên mình ngựa, cùng Hốt tất Liệt song song nhắm hướng Lâm Hoàng thành tấn phát. Bọn Kim Luân Pháp vương, Tiêu Tương Tử , Doãn khắc Tây dẫn ngàn tướng sĩ theo sau. Số các lộ quân Mông Cổ khác lui ra sau mười dặm, hạ trại.

Khi họ đến gần Lâm Hoàng, binh sĩ nơi đầu tường thành thấy Tiêu Phong dẫn về hàng ngàn quân địch, chúng lưỡng lự, chưa biết đối phó thế nào, có nên bắn tên hay không. Bỗng Tiêu Phong vẫy tay, gọi lên tường thành:

- Gia Luật tướng quân, truyền lệnh cho mở cổng thành. Ta đã giảng hoà cùng Mông Cổ, thoả thuận đình chiến.

Gia Luật Anh và Tiêu Minh Dương vui mừng, đang sắp sửa cho mở cửa, bỗng Gia Luật Hoài Liêu thét to:

- Khoan! Coi chừng bị lừa gạt!.

Tiêu Minh Dương nói:

- Tiêu Tướng quân quyết chẳng lưà gạt mình! Tướng quân chẳng phải người như vậy!.

Gia Luật Anh cũng nói: "Đúng! Con tin Tướng quân.

Gia Luật Hoài Liêu nạti

- Y dĩ nhiên không phải hạng người đi thông đồng với địch, đi bán nước, ta không tin y hèn hạ vậy, nhưng ta xem tình hình, thấy Tiêu tướng quân đã bị đại quân Mông Cổ bức bách điệu về, một khi cửa mở, thiết kỵ Mông Cổ ào ạt xông vào, thể nào Lâm Hoàng sẽ máu chảy thành sông!

Gia Luật Anh lớn tiếng:

- Không phải! Tiêu Tướng quân là một hán tử kiên cường, ông quyết chẳng để bị khuất tất như vậy!

Gia Luật Hoài Liêu mắng:

- Anh nhi, hiịen thời không phải lúc hốt hoảng làm liều! Hốt tất Liệt đem ngàn vạn quân đến đây, há chỉ để giảng hoà sao? Y nổi tiếng tinh minh, sao y có thể làm chuyện xuẩn ngốc vậy! Nếu con nghĩ kỹ, sẽ thấy!.

Gia Luật Anh tuy tin tưởng Tiêu Phong, nhất thời không biết phải trả lời sao!

Đang lúc hai cha con tranh luận, Tiêu Minh Dương chạy xuống dưới, nói to:

- Tiêu Tướng quân đang chờ, các ngươi mau mở cổng đón tướng quân.

Đám quân lính bên dưới từng nghe Tiêu Phong gọi cửa, nay thấy tình hình xoay chuyển đột ngột, chúng sợ trái lệnh thượng cấp, đang khựng lại, chưa mở cổng. Bây giờ có lệnh Tiêu Minh Dương, chúng nhanh chóng mở cửa thành. Lúc Gia Luật Hoài Liêu phát giác cửa dã mở, lão chẳng thể làm gì khác, đành nhìn Tiêu Phong cùng Hốt tất Liệt tiến qua cổng.

Gia Luật Hoài Liêu lệnh cho tuỳ tùng theo mình đến cản đường Tiêu Phong, lão vung tay ra lệnh:

- Bắn tên, bắt sống Hốt tất Liệt.

Tiêu Phong ở bên cạnh Hốt tất Liệt, quát lớn:

- Các ngươi đừng hồ đồ vậy, không nghe ta nói mình đã giảng hoà cùng họ rồi sao?"

Gia Luật Hoài Liêu nhìn Tiêu Phong:

- Ta không tin! Ta chẳng bị lừa gạt! Rõ ràng ngươi dẫn cướp vào nhà, đang giúp lũ Mông Cổ!

Lão lại thét:

- Bắn tên! Hôm nay nhất quyết bắt sống Hốt tất Liệt.

Tiêu Phong bảo:

- Có ta đây, đừng làm càn bậy vậy!.

Gia Luật Hoài Liêu cực giận dữ, thét lớn:

- Bắn chết tên phản loạn đi!

Tiêu Minh Dương xen vào giữa, xua tay lia lịa:

- Đừng bắn! Tiêu Tướng quân nhất định không phản đâu, tướng quân chẳng phải người bán nước cầu vinh!.

Quân sĩ Khiết Đan thấy vậy, đang chưa biết nghe lệnh ai, vài quân tâm phúc Gia Luật Hoài Liêu giương cung bắn tên vào Hốt tất Liệt. Tiêu Phong phất tay, ông lạng người vào chỗ các tên đang phóng tới, tay áo ông vung ra, nghe xoạt một tiếng, các mũi tên đều bị đẩy giạt ra ngoài,

Mọi người ngưng thở, lại nghe Tiêu Phong gằn giọng:

- Các huynh đệ, Tiêu Phong ta tuy bất tài, quyết chẳng phải hạng hèn hạ tham sống sợ chết! Đích xác người Mông Cổ đã cùng ta giảng hoà, các ngươi thấy đó, bọn họ chỉ đưa đến đây có chừng ngàn nhân mã, số còn lại kia dựng lều hạ trại bên ngoài cách đây mười dặm.

Hốt tất Liệt bỗng mỉm cười, nói:

- Tiêu Tướng quân nói không sai, bản Vương gia đích thực đến cầu hoà, nếu ta muốn công thành, đâu có đứng đây nói chuyện với các người?.

Tướng sĩ Khiết Đan nghe y nói hợp lý, Gia Luật Anh bedn phi ngựa ra, lớn tiếng:

- Gia gia, Tiêu Tướng quân là nhân vật anh hùng như vậy, đâu có để người ta bức bách? Hài nhi cùng Tiêu Minh Dương đồng lòng, thề chết nhất định theo lệnh tướng quân!.

Tướng sĩ Khiết Đan tuyệt đại đa số kính mộ Tiêu Phong, khi họ nghe Gia Luật Anh nói, đều đồng loạt hô theo:

- Thề theo tướng quân đến cùng!.

Gia Luật Hoài Liêu nhìn Gia Luật Anh, mặt lão tái xanh, một lúc lâu, im lặng không nói gì, rồi lão thở dài một tiếng, quất ngựa bỏ đi.

Gia Luật Anh nói nhỏ:

- Kiệt đệ, đệ về phủ chăm sóc cho gia gia!.

Gia Luật Kiệt nhận lời, y giục ngựa chạy theo.

Trong khi đó,Tiêu Minh Dương lệnh quân sĩ nhường một lối đi. Tiêu Phong xoay qua Hốt tất Liệt, lên tiếng giới thiệu Gia Luật Anh và Tiêu Minh Dương. Hai bên làm lễ ra mắt. Hốt tất Liệt truyền lệnh:

- Tất cả tướng sĩ nghiêm giữ kỷ luật, không được sách nhiễu cư dân, kẻ nào vi lệnh trừng trị theo quân pháp.

Tướng sĩ Mông Cổ nhất loạt ứng tiếng vâng lệnh. Gia Luật Anh và Tiêu Minh Dương trước hành vi Hốt tất Liệt, cả hai rất mừng, bèn nhanh chóng mời toàn thể nhập thành.

Cả đoàn người về điện Tuyên Chánh, Tiêu Phong mời Hốt tất Liệt lên ngồi ghế trên, Hốt tất Liệt không khước từ, y ra lệnh các tướng lĩnh Mông Cổ nhập điện, Lấy từ trong bọc ra một đạo thánh chỉ, Y cầm hai tay giơ lên quá đầu, miệng hô:

- Tiêu Phong tiếp chỉ!.

Tiêu Phong quỳ xuống, nghe Hốt tất Liệt tuyên đọc:

- Khiết Đan và Mông Cổ nguyên một nhà, những chuyện xung đột sẽ là quá khứ, từ giờ hai dân tộc đối đãi nhau như huynh đệ. Khả hãn ta nghe danh người anh hùng vô địch Khiết Đan là Tiêu Phong thần dũng trên đời, rất hâm mộ, nay sắc phong Tiêu Phong 'Đông Liêu Đại Tướng quân', dưới quyền Tứ Vương gia Hốt tất Liệt, Tiêu Phong tiếp được chỉ này lập tức nhận lãnh nhiệm vụ nơi Tứ Vương gia. Khâm thử!

Người Khiết Đan nghe tuyên chỉ, họ biết đã chấm dứt chiến tranh, đều hết sức hoan hỉ.

Tiêu Phong vốn không nghĩ mình hội đủ điều kiện làm tướng quân cho Mông Cổ, ngày xưa, lúc làm Nam Viện đại vương, ông đã cực chán ngán làm quan, bây giờ phải làm tướng quân thiết kỵ Mông Cổ, sẽ phải đưa vó ngựa giầy xéo bốn phương. Tiêu Phong quỳ, ông nghe thánh chỉ, không nói nên lời, trong lòng ông hiểu, nếu ông kháng mệnh, số ngàn vạn quân Mông Cổ sẽ làm cỏ Lâm Hoàng, rõ ràng Hốt tất Liệt đang uy hiếp ông phải ưng thuận. Do đó, Tiêu Phong đành cắn răng, thốt:

- Tiêu Phong đã tiếp nhận chỉ!.

Tướng sĩ Mông Cổ từng chứng kiến vũ công kinh người nơi Tiêu Phong, không ai không phục, dân Khiết Đan thấy Tiêu Phong thụ phong Đại Tướng quân Mông Cổ, từ giờ, Đại hãn Mông Cổ sẽ không gây hấn nữa, ai nấy đều mừng, họ đồng loạt cất tiếng hoan hô như sấm. Tiêu Phong nghe tiếng hoan hô, trong lòng ông buồn vui lẫn lộn, nghĩ thầm: "Ai ai cũng mong muốn mình làm Đại Tướng quân, họ chẳng biết nỗi khổ sở trong tâm mình!. Thôi, để mua thanh bình cho nhiều người, dẫu Tiêu Phong ta ngày sau vì vậy có phải chết thảm, quyết chẳng sợ!"

Trời đang về chiều, Tiêu Phong sắp đặt tướng sĩ Mông Cổ cư trú tại ba điện Khai Hoàng, Tuyên Chánh, Ngũ Loan. Hốt tất Liệt lệnh cho quân sĩ Mông Cổ tự lo gầy bếp nấu cơm, không quấy rầy cư dân Lâm Hoàng. Tiêu Minh Dương sẵn hôm qua đã có săn được và cho xả thịt một con hươu. y hạ lệnh đem thịt hươu nấu yến tiệc khoản đãi Hốt tất Liệt. Trong bữa tiệc, Hốt tất Liệt rất hưng phấn, y chuyện vãn huyên thuyên. Gia Luật Anh và Tiêu Minh Dương tha hồ cạn chén, luôn miệng chúc rượu. Gia Luật Hoài Liêu thoái thác thân thể bị yếu, lão không tham dự.

Hốt tất Liệt nói:

- Hôm nay, Mông Cổ cùng Khiết Đan giao hảo, Hốt tất Liệt ta gặp gỡ các bạn, lòng ta rất cao hứng. Từ trước đến nay, ta bận chiến cuộc Nam chinh, đã không quan tâm đến nơi này, trị quân lơi lỏng, khiên dân cư Lâm Hoàng gặp nhiều khổ nạn, ta đây có lời cáo lỗi.

Gia Luật Anh cùng Tiêu Minh Dương từng chứng kiến cung cách trị quân nghiêm nhặt của y, Hốt tất Liệt lại lễ phép khiêm cung, không phách lối kiểu Vương gia cao quý, hảo cảm trong họ càng tăng thêm.

Gia Luật Anh nói:

- Việc quá khứ, hãy dẹp qua luôn, chính yếu là, tương lai hai dân tộc cùng chung hưởng hoà bình.

Hốt tất Liệt đáp:

- Xin cứ yên tâm, Mông Cổ ta dẫu hiếu chiến, nhưng rất trọng lời nói, Đại hãn ta đã ban chiếu chỉ, đừng nói chúng thần tử chẳng dám trái lệnh, ngay con cháu muôn đời sau cũng không dám không tuân.

Tiêu Phong nói:

- Tốt! Để mừng hoà bình của hai dân tộc, xin cạn chén! Nhưng ... khoan đã ... hãy đem bát to lại đây, bọn ta chỉ uống bằng bát to thôi!.

Ngồi bên Hốt Tất Liệt, Kim Luân Pháp vương lão chẳng uống, cũng chẳng ăn thịt. Hốt tất Liệt bảo:

-Quốc sư, nếu ngài không ăn uống, chẳng dám phiền ngài ngồi lại đây bồi tiếp bọn ta!.

Kim Luân Pháp vương cúi đầu, thưa:

- Vương gia, thuộc hạ không đói, cũng không mỏi mệt nếu ngồi lại đây!.

Hốt Tất Liệt bảo:

- Vậy a! Mình đi đã hàng ngàn dặm đến đây, nhất định ông phải nghỉ một chút!

Kim Luân Pháp vương nhỏ giọng thưa:

- Thuộc hạ hoàn toàn không mỏi mệt, xin được ở lại hộ giá Vương gia.

Hốt tất Liệt bật cười, nói:

- Có Đại Tướng quân ở đây, Quốc sư đâu cần lo lắng cho ta! Mời ông cứ đi nghỉ, tối nay, ta sẽ nghỉ tại đây, vậy Quốc sư cứ tự nhiên cho.

Kim Luân Pháp vương thấy Hốt tất Liệt có vẻ hơi phiền trong giọng nói, lão chỉ còn cách vâng lệnh, cáo từ rồi đi nghỉ.

Người Khiết Đan có mặt hết sức khâm phục đảm lượng Hốt tất Liệt, Tiêu Phong nghĩ thầm:

- Người khí đọ như vầy, tiếc thay lại làm Vương gia cầm đầu vạn vạn quân Mông Cổ hung tàn! Nếu y chỉ là một người võ lâm tầm thường giang hồ, hay biết mấy!

Tửu lưọng mọi người đều khá, họ uống đến tận canh ba, Hốt tất Liệt có hơi ngà ngà say, cười nói:

- Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu! Tối hôm nay, ta uống thật thống khoái! Ngày mai, ta cùng Tiêu Tướng quân lên đường trở về, hy vọng sẽ sớm được cùng chư vị uống một trận khác nữa!

Tiêu Minh Dương đáp:

- Vương gia từ xa đến, sao không nghỉ thêm ít ngày nữa?.

Hốt tất Liệt cười vui vẻ, lắc đầui

- "Không! Lúc ta xuất hành, xá muội Tân Nguyệt đã dặn ta phải mau mau đem Tiêu tướng quân trở về! Ta nấn ná ở đây, thể nào cô ấy cũng sẽ rất khắc khoải!.

Nói xong, y đưa mắt nhìn Tiêu Phong, cười tủm tỉm. Gia Luật Anh cùng Tiêu Minh Dương hiểu ý, họ cũng gật gù cười theo.

Tiêu Phong chụp bát rượu, nói:

- Uống đi, uống đi! Ngày mai, ta đi rồi, sợ còn lâu mới có dịp cạn chén cùng các đệ.

Ba người thấy Tiêu Phong có vẻ ngại ngần trước chuyện tình cảm trai gái, họ đồng loạt nâng chén uống cạn, cùng cất tiếng cười vang.

Hai hôm sau, Tiêu Phong cùng Hốt tất Liệt cáo từ mọi người, đem đại quân lên đường trở về.

--- Xem tiếp hồi 24 ---


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.