Tiêu Phong kéo Lâm Yên Bích:
- Đi ... Mình đến đấy dọ thám thử!
Cùng trổ khinh công, hai người lẳng lặng quay về tiểu điếm.
Không một tiếng động, họ nhẹ nhàng nhảy lên mái ngói. Sân trước chìm trong màn đêm đen, dướii ánh trăng mờ mờ, cảnh vật nhập nhoạng, không rõ nét. Tiêu Phong lắng tai nghe ngóng, không một âm thanh nào vọng ra từ bên trong điếm, ông phi thân tiến về phía sau khách sảnh, Lâm Yên Bích cũng bám sát theo sau.
Nằm gí sát mình vào mái nhà, Tiêu Phong đưa tay, dùng sức, gỡ rời một phiến ngói, Thò đầu qua lỗ trống, qua bóng đêm đen mờ mờ, Tiêu Phong loáng thoáng nhận ra một hình người đang ngồi trên giường, lại có một người khác đang lặng lễ đi rảo qua rảo lại, tiếng bước chân cực nhỏ, nếu không nhờ nội lực thâm hậu, chưa chắc Tiêu Phong nghe nổi thanh âm ấy.
Cả hai không nói chuyện gì, chỉ thấy kẻ nọ cứ tiếp tục đi qua đi lại. Đang lúc Tiêu Phong cùng Lâm Yên Bích sốt ruột vì chờ đợi, bỗng người ngồi trên giường nói khẽ:
- Ngừng đi qua đi lại được không? Cứ đi tới đi lui hoài làm người ta nghe mà phát mệt! Khuya lắm rồi đấy, người muốn ngủ thì cứ đi ngủ đi, để ta canh chừng ở đây.
Người kia dừng bước, thì thầm bảo:
- Giang đại tỉ có nói bữa nay quốc sư đến gặp tụi mình, vậy mà qua canh hai lâu rồi, sao vẫn chưa thấy người đâu cả?
Người ngồi trên giường chậm rãi đáp:
- Đừng lo lắng chi cho vô ích! Quốc sư chỉ nói sớm thì tối nay, trễ thì sáng mai, giờ vẫn chưa muộn gì lắm!
Người kia trả lời:
- Ông ta đến sớm chừng nào, đỡ cho mình chừng nấy! Chuyện này chẳng phải chuyện chơi, người võ lâm Trung nguyên đang nháo nhào lên đi lùng kiếm tung tích tiểu nha đầu họ Quách, mà chẳng phải ai tầm thường nào khác, chính là có cả cái lão già điên điên khùng khùng Châu Bá Thông đó, bọn mình cả lũ xúm nhau lại cũng không hứng chịu nổi một quyền của lão ta!
Tiêu Phong cùng Lâm Yên Bích đưa mắt nhìn nhau, họ phát vui mừng, nghĩ thầm nơi đây đúng là đầu mối họ đang tìm!
Người trên giường "hứ" một tiếng, bảo:
- Sao ngươi lại đi khoa trương kẻ khác quá thế! Châu Bá Thông sớm đã bị Giang đại tỉ vẽ ký hiệu đùa giỡn cho chạy loạn lên trong trò chơi trốn kiếm, bọn mình giờ ắt hẳn đã đưa lão ta vô tròng rồi. Lão ta thẻ nào cũng bị lần quần rắm rối với bên Đoàn gia, thì ai làm sao biết tụi mình đang trốn ở đây?
Cùng lúc ấy, từ bên ngoài vọng vào tiếng bước chân. Gã đang đứng nhỏ giọng hỏi:
- Ai đó?
Có tiếng một nữ tử khẽ trả lời:
- Là ta.
Lâm Yên Bích nhận ngay ra thanh âm của kẻ đóng vai bà chủ quán.
- Có nghe động tĩnh gì từ nha đầu đó không?
Người trên giường trả lời:
- Dường như chẳng có động tĩnh gì hế, chẳng nghe nó nói năng gì cả ... Ủa - y bỗng khẽ kêu lên - Có khi đã chết đói rồi chăng?
- Đừng có nói xàm!Ta vừa mới đem cơm cho nó xong, chết đói sao được?
Ả kia bảo:
- Bọn mình nên cẩn thận thì hơn! Hết đêm nay là mình yên tâm rồi,. Hai đưá ngươi canh chừng trước, sau canh ba, ta sẽ trở lại đây lo phiên gác của ta.
Nói xong, ả trở ra, đưa tay đẩy cửa, thấy hai thân hình đứng chặn đấy là Tiêu Phong và Lâm Yên Bích, trong bóng đêm mờ mịt, ả không nhận rõ hình dạng, bèn quát nhỏ:
- Hai ngươi là ai?
Tiêu Phong bước thốc vào, ả nọ bất giác lui nhanh về sau. Tiêu Phong gằn giọng hỏi:
- Bọn ngươi là thuộc hạ của Kim Luân pháp vương?
Ả nọ gay gắt hỏi lại:
- Kim Luân pháp vương cái gì? Chúng ta không biết, bọn ngươi nửa đêm xông vào, định làm trò ma quỷ gì đây?
Tiêu Phong hứ lạnh, nói:
- Đừng giả ngây nữa! Bọn ta vừa rồi nghe trọn tất cả những gì các ngươi nói.
Ả nọ tiếp tục lùi, ngoác miệng:
- Tụi tao là thuộc hạ của ông ta thì sao? Việc gì đến bọn ngươi?
Tiêu Phong vẫn đứng chặn tại cửa, nhạt giọng bảo:
- Đừng rườm lời nữa! Tụi bay giấu con gái của Quách đại hiệp đâu, mau giao trả ra đây!
Ả nọ lùi lại mép giường, người trên ấy vụt đứng dậy, rồi cả hai gã chạy ào tới giữa phòng, nghe soạt soạt hai tiếng, gươm đã thoát khỏi vỏ, ánh hàn quang chớp loáng trong bóng mờ tối, chúng chém vào Tiêu Phong.
Tiêu Phong phất tay, chưởng phong đánh thẳng vào vùng hàn quang, nghe rẻng một tiếng, đôi trường kiếm đã bị đánh rời tay, một thanh phá mái ngói bay ra ngoài, một thanh ghim dính vào xà nhà. Bỗng nghe rầm một tiếng lớn, Lâm Yên Bích hoảng hốt la lên, cô chạy nhanh đến bên giường, thì đã chẳng còn thấy hình dạng ả nọ đâu nữa.
Tiêu Phong vọt một bước xông đến, hai tay vươn ra nắm chịt vào cổ áo hai gã nọ, quát to:
- Cơ quan giấu chỗ nào, mau khai ra!
Hai gã nọ đâu mặt vào Tiêu Phong, hoàn toàn không chút khí lực, run như cầy sấy, hàm răng đánh bọ cạp, cuối cùng, một gã rán ấp úng:
- Tôi ... Tụi tôi không biết ... Chẳng ai nói cho hay là có cơ quan hết!
Tay Tiêu Phong siết mạnh thêm một chút nữa, ông thét:
- Chẳng phải hai đưá bay giam giữ người ở đây sao? Sao lại không biết?
Cần cổ hai gã nọ đau điếng, vừa khóc vừa rên rỉ, một gã nói:
- Đúng thực chúng tôi không biết, chỉ thấy bà ta đích thân áp giải nha đầu họ Quách vô giam trong phòng đó, rồi đuổi chúng tôi ra ngoài này, buộc canh gác, chờ bà ta trở lại.
Gã kia nói thêm:
- Dạ đúng vậy ... thưa đại hiệp, quả tình tụi tôi không biết gì hết. Quốc sư cũng hết sức nể nang thị, lần bắt giam người này, bày trò đánh lừa nhân sĩ giang hồ đang truy lùng, hoàn toàn do thị sắp đặt hết, Tụi tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của thị thôi.
Chợt trước mắt loé sáng, Lâm Yên Bích đã đánh lửa châm vào ngọn đèn trên bàn, mấy ngón tay thuôn mảnh như bạch ngọc của cô đang hươi hươi hai tễ thuốc đen nhánh vào mặt hai gã nọ, rồi cô quay sang bảo Tiêu Phong:
- Họ không muốn nói cũng không sao, mình cho họ uống hai hoàn thuốc này, chỉ nửa thời thần thôi, sẽ bị trào máu thất khổng, toàn thân phát ngứa ngáy muốn chết, có khi họ sẽ tranh nhau khai ra không chừng!
Tiêu Phong ẩy cả hai ngã giúi giụi bệt xuống sàn, quát thét:
- Hai đứa có chịu nói hay không?
Hai người nọ quỳ mọp, giập đầu chan chát như gõ trống, khóc lóc:
- Xin đại hiệp tha mạng! Hai đứa tôi mới ra giang hồ kiếm ăn, tình cờ gặp nữ tử họ Giang đó, võ công cao hơn tụi tôi nhiều, ả rủ rê nhập bọn để phát tài. Kế đó, ả đưa tụi tôi đến gặp Kim Luân pháp vương của Mông Cổ. Kim Luân pháp vương đối xử tụi tôi không tệ, đã chu cấp ngân lượng. Lần này, ông ta bắt cóc đứa con gái nhỏ của Quách Tĩnh, ra lệnh cho tụi tôi phụ áp tải,đem nó xuống tàng giấu vùng này, Địa điểm này là cơ sở của Giang đại tỉ, tụi tôi được phân phó canh chừng, chỉ biết đứa nhỏ bị nhốt dưới căn hầm bí mật dưới giường, nhưng mở cửa cơ quan thế nào, chúng tôi thực sự không rành.
Rồi cả hai lạy liên tục như tế sao.
Tiêu Phong quát:
- Đứng lên đi!
Quay sang Lâm Yên Bích, ông bảo:
- Thấy rõ là hai đứa này không biết gì hết, vậy mình phải tự tay tìm thôi!
Lâm Yên Bích gật đầu, tả thủ bưng đèn, hữu thủ cô lần mò từng ly từng tí sàn giường, cả nửa buổi, vẫn không tìm ra manh mối. Lúc ả nọ khởi động cơ quan, cô đang đứng bên ngoài nhà, trong bóng đêm nhập nhoạng, cô đã không thể thấy được ả ta đã mở cửa địa đạo mà bỏ trốn ra sao. Cô lùi ra đứng trước giường, chăm chú rọi đèn vào gần, quan sát bức tường mé trên, bỗng thấy một viên gạch phản chiếu ánh đèn khác lạ, cô bèn khẽ đưa tay đẩy vào đấy, không thấy động tịnh gì, cô bèn nhấn mạnh thêm một chút, nghe cạch một tiếng, ván mặt giường bỗng lay động, rồi nghe rầm một cái, một vòm địa đạo hiện ra bên dưới.
Hết sức mừng rỡ, Tiêu Phong bảo Lâm Yên Bích:
- Để ta xuống trước.
Đưa cây đèn cho ông, Lâm Yên Bích dặn:
- Huynh phải hết sức cẩn thận.
Tiêu Phong gật đầu, ông tiếp nhận cây đèn, đề khí, nhẹ nhàng hạ mình xuống, kình khí tập trung vào lòng bàn tay, ông ra sức đề phòng ả nọ bắn ám khí tập kích. Đâu dè, chân chạm đất rồi, chẳng thấy ám khí đâu, ông bèn đưa mắt ước lượng căn hầm, thấy nó trống rỗng, chẳng bóng dáng một ai. Vừa lúc Lâm Yên Bích xuống theo đến nơi, thấy tình hình vậy, cô giậm chân, nói:
- Lại để nó trốn thoát mất rồi.
Cô chăm chú quán sát mật thất, nói:
- Căn hầm này nhất định có thông đạo chạy ra bên ngoài, mình hãy mau tìm cho ra cơ quan mở cửa ngỏ, nó chưa đi xa đâu!
Lần này, Lâm Yên Bích không tìm tòi trên tường, cô để Tiêu Phong rọi đèn, chăm chú quan sát nóc hầm, không thấy gì khác lạ, cô bèn cúí đầu thăm dò mặt đất.
Tiêu Phong hỏi:
- Muội không tìm trên tường à? Có khi cơ quan cũng giấu trên tường không chừng?
Lâm Yên Bích đáp:
- Cũng có thể là cơ quan đặt trên tường, nhưng muội nghĩ, cơ quan thứ nhất đã giấu trong tường, vậy cái thứ nhì này sẽ có nhiều khả năng được đặt ở chỗ khác, mục đích lừa người ta cứ ăn quen theo bên trên mà tìm nơi gạch gắn tường. Để muội tìm nơi nóc hầm đã, khi không tìm thấy, sẽ dò theo tường sau.
Chính trong lúc cô đang giải thích, Tiêu Phong hốt nhiên phát hiện một chỗ dưới sàn đất hơi bị lõm, ông bèn dùng sức, ấn mạnh chân vào đấy, nghe ầm một cái, mặt tường đang bằng bặn chợt mở bung ra một khung cửa nhỏ.
Tiêu Phong cùng Lâm Yên Bích tiến vào, thấy một địa đạo, Tiêu Phong cầm đèn đi trước, quanh co uốn khúc một lúc, họ ra khỏi địa đạo, cửa là một hang động ăn sâu vào lòng núi, phía trước được che khuất bởi cây cỏ rậm rạp chung quanh, cực kỳ bí mật.
Trời còn chưa sáng rõ, phương đông trắng nhờ nhờ, gió sớm thổi nhè nhẹ, hai người vạch cỏ chui ra, toàn thân uớt đẫm sương mai.Tay rảy cỏ vụn dính bám trên quần áo, Lâm Yên Bích ngước trông lên, cô đưa tay gỡ bỏ cỏ vụn bám đầy đầu Tiêu Phong, cười, hỏi:
- Trước giờ Tiêu đại hiệp chưa từng chui rức từ địa đạo lên chắc? Hì hì ...Coi kìa ... đầy một đầu rác!
- Dĩ nhiên là đã từng chui nhủi địa đạo rồi! - Tiêu Phong cười hì hì, ông cúi thấp đầu xuống cho cô gỡ cỏ, nói tiếp - đáp - Xứ Đại Lý này hầm hố không ít, hồi xưa, trong đám gia thần của tam đệ ta, có một tay đặc biệt chuyên nghề đào địa đạo, lúc ta bị cầm tù trên Liêu quốc, là y đã khai thông địa đạo, góp phần giúp ta vượt ngục.
Lâm Yên Bích vui vẻ tán:
- Có khi mấy cái địa đạo này là tác phẩm của đám cháu chắt ông ta không chừng
Cô gỡ bỏ sạch sẽ đầu tóc Tiêu Phong xong, buông thõng tay, nói:
- Mình tiến ra phía trước đây dò thám, nữ tử đó chắc chưa đem đứa nhỏ Quách Tương đi xa lắm đâu!
Hai người vạch đám cỏ mềm, đi được một chặp, bỗng nghe từ phía trước có tiếng cười khanh khách, rồi có tiếng nói trong trẻo bảo:
- Mi có giỏi thì lên đây!
Lại nghe giọng nói mệt mỏi của một nữ tử đáp trả:
- Xú nha đầu, mi có giỏi thì mau xuống đây!