Tiêu Phong đưa bản hoà ước ông vừa chữa xong cho Giả Tự Đạo, nói:
- Hai mươi vạn lượng bạc trắng, hai mươi vạn tấm lụa, đó là con số của hoà ước này, ta đã duyệt qua rồi, ngài lập tức phê chuẩn hai con số đó, ngừng bàn cãi những chuyện loanh quanh, ngài cho thảo bản khác, chỉ chú tâm vào những điểm trọng yếu, hai bên cùng ký vào.
Giả Tự Đạo mừng như vớ được của quý, lão đưa hai tay đón lấy, khom mình, gật đầu đáp:
- Dạ ... Đại tướng quân chờ cho một chút, tôi sẽ lập tức cho thảo bản khác.
Nói xong, lão đi ra trước án thư, hạ lệnh thơ ký thảo lại bản hoà ước theo ý của Tiêu Phong.
Vừa nghe Dương Qua nói Tống triều chỉ muốn bồi thường mười vạn bạch ngân cùng mười vạn tấm lụa, Ngột Lương Hiệp Đài cùng A Lam Đáp Nhân nổi giận, đang định lên tiếng phản đối, họ thấy Tiêu Phong đưa tay vẫy vẫy, lão Giả Tự Đạo xun xoe chạy ngay đến, gật đầu lia lịa, đồng ý liền, dù họ thấy con số này còn quá ít, nhưng nay Tiêu Phong đã mở miệng, họ không tiện phản bác nữa, có điều nhìn Tiêu Phong vừa chỉ hạ bút sửa chữa chút đỉnh đã thấy Giả Tự Đạo này chẳng dám hó hé chút nào trước khí thế của ông, họ đều phục Tiêu Phong sát đất.
Chẳng bao lâu, Giả Tự Đạo đem bản hoà ước mới được thảo lại xong dâng lên Tiêu Phong. Tiêu Phong sai thị vệ đóng dấu ấn vào chỗ của mình ký trên hai văn bản, Giả Tự Đạo cũng đóng dấu vào chỗ của lão, rồi mỗi bên thu giữ một bản.
Mọi người đều hài lòng, Tiêu Phong bèn cho hiến vài ruần rượu mừng. Món rượu sữa ngựa nặng này làm Giả Tự Đạo ho sù sụ không ngớt, Dương Qua vốn muốn quậy phá lão từ lâu, bèn tự rót đầy một bát rượu sữa ngựa, gã nâng bát, hướng vào Giả Tự Đạo, mời:
- Giả thái sư, ta kính ngài một bát!
Giả Tự Đạo vừa ho vừa nhăn mặt nhíu mày, đáp:
- Thưa vị tướng quân này, ta thật không sao uống nổi!
Dương Qua sa sầm nét mặt, bảo:
- Giả thái sư, ngài không nể mặt ta chút nào sao?
- Không ... Không ... - Giả Tự Đạo vội lắc đầu lia lịa - Ta .. Ta ... Rượu này nồng quá, ta thật không quen uống.
Dương Qua hặc lại:
- Sao vậy? Ngài nói rượu sữa ngựa này uống không ngon à? Rượu sữa ngựa vốn là biểu hiện cho tính hào sảng, thẳng thắn của người Mông Cổ, ngài bảo không uống nổi, vậy là đã xem thường người Mông Cổ!
A Lam Đáp Nhân vỗ bàn cái rầm, la lớn:
- Gì vậy? Ai dám coi thường Mông Cổ chúng ta? Ta sẽ dao trắng đâm vô, dao đỏ rút ra cho coi!
Hắn ở Kinh Triệu khá lâu, cũng đã học được dăm câu thành ngữ của người Hán!
Giả Tự Đạo bị cú đập bàn của A Lam Đáp Nhân làm cho run sợ, rồi thấy y trợn mắt giận dữ, lão lập tức không dám hó hé gì thêm, phải nhắm mắt, nâng bát lên uống. Nào ngờ, ngụm rượu quá nồng làm lão ho sặc sụa, phun sạch cả ra ngoài.
Dương Qua cười gằn:
- Giả thái sư, ý ngài là sao? Không uống thì thôi, lại còn nhổ toẹt cả ra ngoài! Thật là hết sức khiếm lễ!
- Đúng đó! Phải uống lại bát khác, hễ còn nhổ ra nữa, thì đúng là coi thường người Mông Cổ chúng ta!
A Lam Đáp Nhân giờ nhận ra ý định quậy phá lão Giả Tự Đạo này của Dương Qua, y lập tức hùa vô thêm.
Thị vệ lại rót đầy bát khác cho Giả Tự Đạo, Trương Thắng cùng những quan viên trung trực khác bình thường hận tên Giả Tự Đạo tận xương tuỷ, lúc này, thấy lão đang bị làm khó, chẳng ai trong họ muốn tiến ra gỡ bí giùm. Còn lũ thân tín xu nịnh của Giả Tự Đạo, toàn một bọn tham sinh uý tử, dĩ nhiên cũng chả đứa nào dám đến trợ giúp. Nhìn bát rượi đầy, Giả Tự Đạo vừa ngán vừa sợ tới gần sa lệ, đành gồng mình nuốt bát rượu xuống, cố gắng không ho, không sặc, tránh phun rượu trở ra.
Đứng bên lão, Tiêu Phong thấy y đã bị quậy, chịu đau khổ nhiều rồi, ông bèn đứng lên, bảo:
- Giả thái sư vốn người cao quý, chắc cũng thường dùng thứ rượu sưã ngựa này của vùng thảo nguyên. Hoà ước đã ký kết xong, kính mời chư vị trở về, ngày mốt, chúng ta sẽ rút quân về bắc.
Giả Tự Đạo như vừa trút bỏ được một gánh nặng, bèn làm lễ cáo từ Tiêu Phong, lên ngựa ra về.
Tiêu Phong hạ lệnh cho quân sĩ rút trở về trại, bữa kế đó, ông cho mở tiệc khao thưởng toàn tướng sĩ. Khuya ấy, Tiêu Phong hỏi dự định hành trình của các bằng hữu.
Dương Qua nhớ nhung Tiểu Long nữ vô hạn, gã tính về ở Tuyệt Tình cốc dăm tháng, chỉ mong mỏi trời xanh run rủi cho nàng sớm trở lại gặp gã trước hạn định.
Trình Anh vốn muốn cùng đi với Dương Qua, nhưng lời ra đến miệng rồi, nàng vội nuốt trở vào, nghĩ bụng không nên quấy rầy gã, để yên cho gã một thân một mình, được tĩnh lặng mà nghĩ nhớ về Tiểu Long nữ. Nàng bèn nói muốn theo ngả đông nam trở về Gia Hưng, sẵn Liễu Như Lãng muốn về Lâm An, tất cũng phải đi cùng một đường, gã bèn mạnh miệng xin được theo hộ tống nàng.
A Tử ngạo gã:
- Trình tỉ tỉ võ công giỏi quá trời, đâu cần huynh đi theo hộ tống đâu?
Liễu Như Lãng đáp:
- Trình tỉ tỉ là đệ tử của Hoàng lão tiền bối, võ công dĩ nhiên là tuyệt vời rồi! Chỉ vì Trình tỉ tỉ rốt cục chỉ là một vị cô nương, lại xinh đẹp như vậy nữa, trên đường đi thế nào chẳng khỏi khiến ít nhiều kẻ dòm ngó, tiểu đệ tình nguyện ra sức khuyển mã, đi trước mở đường cho tỉ tỉ, dọn dẹp hết những thứ rác rưởi vô lại, tránh cho tỉ tỉ bị phiền hà!
Trình Anh cười, nói:
- Liễu thiểu hiệp xem chừng khéo ăn nói!
A Tử bảo:
- Một điều kêu tỉ tỉ, hai điều gọi tỉ tỉ, muội thấy huynh chỉ rình rình muốn kiếm chác gì đó thì đúng hơn!
Liễu Như Lãng hì hì:
- Bộ chỉ mình cô được gọi tỉ tỉ thôi, không cho ta gọi tỉ tỉ với hay sao? Thiên hạ ở đâu có cái đạo lý đó vậy?
Gã nhìn Trình Anh, rồi nói tiếp:
- Chỉ mong tỉ tỉ nể cái mặt này, mà cho tiểu đệ được theo hộ vệ tỉ về đến nhà ở Gia Hưng, trên đường, có dịp cho tiểu đệ được nghe tỉ tỉ dạy dỗ thêm cho.
Trình Anh vui vẻ đáp:
- Hảo ý của Liễu thiếu hiệp, dĩ nhiên ta phải nhận, mà thiếu hiệp người đã gọi ta mấy tiếng tỉ tỉ đó, ta sao nỡ để thiếu hiệp gọi uổng công cho được, cứ theo tỉ tỉ đây đi cùng một đường, dạy dỗ thì không dám, nhưng thiếu hệp đây ăn nói có duyên, dọc đường, chỉ mong được nghe thiếu hiệp giỡn cợt cho thêm vui, bớt buồn!
A Tử vỗ tay:
- Tứ ca chẳng có bản sự gì khác, chỉ độc nhất món đó!
Lâm Yên Bích cũng tủm tỉm cười, góp vào:
- Trình tỉ tỉ, tỉ đừng nghe y bẻo lẻo cái miệng, nói những gì là đi mở đường, nói ra sức khuyển mã, thực ra là để dựa hơi Trình tỉ tỉ, để xua bớt đi những oanh cùng yến dọc đường. Y mà một mình một thân ra đi, trong hành trình, có chỗ nào mà y không có người quen cũ! Chỗ này sa đà ít bữa, chỗ kia lưu luyến dăm hôm, đi có khi cả nửa năm cũng chưa về đến được Lâm An!
Vốn đang chếnh choáng dăm ba chén rượu, Liễu Như Lãng thấy Lâm Yên Bích mồm miệng lanh lợi, nói cười sắc sảo, gã chợt thấy lòng quăn thắt, nhưng chỉ vui vẻ nói:
- Chẳng hiểu Lâm muội học được thói trêu ngươi từ khi nao? Ngày xưa, muội mặt lạnh như tiền, cả năm không mở miệng cùng ta được quá ba câu, lúc này lại phát ngôn, miệng lưỡi lại quá sức lanh lợi a!
Dương Qua cười ha hả:
- Tiêu huynh hào khí ngút trời, oai hùng bệ vệ, Lâm cô nương đây thông minh nhạy bén, mồm miệng sắc sảo, mỹ nhân kết với anh hùng, đúng là ông trời xe duyên!
A Tử nghe mà ngột ngạt, cô la lớn:
- Dương đại ca, huynh nhậu đến say khướt rồi kia! Sao huynh lại mở miệng hồ đồ vậy? Lòng tỉ phu muội chỉ mang nặng hình bóng tỉ tỉ của muội, nói cái gì mà ông trời xe duyên!
Bỗng một bàn tay mềm mại nắm lấy tay cô, một giọng dịu dàng nói bên tai:
- A Tử, muội theo ta ra ngoài đi dạo chơi nhé!
- Đi đâu mà đi! - A Tử ngoái trông lại, cô nhận ra ánh mắt hiện rõ nét trắc ẩn của Trình Anh, ruột gan cô vụt chua xót, nỗi ghen tuông hoà lẫn mối oan khiên trào dâng trong lòng, cô gần như muốn oà khóc to lên được!
Mấy lúc sau này, Dương Qua cũng nhận ra tình ý giữa Tiêu Phong cùng Lâm Yên Bích, lại nghe về tấm chân tình họ đã từng vào sinh ra tử bên nhau, chuyện họ gắn bó cùng nhau là lẽ thường, trong đầu tất cả, ai cũng thấy cả hai người Tiêu Phong và Lâm Yên Bích thực sự là một đôi trời sinh, Dương Qua cũng chẳng làm ngoại lệ, nên trong một lúc cao hứng, gã đã cất giọng tán vào. Kịp khi nghe A Tử mở miệng phản bác, gã đột nhiên nhớ lại mối thâm tình cũng đồng sanh cộng tử của cô cùng Tiêu Phong, gã bất giác hối hận đã lỡ lời, đã động chạm vết thương lòng của A Tử, gã bèn lập tức vỗ mạnh tay lên đầu, than van:
- Ôi ... A Tử nói đúng thật, ta say quá mất rồi, choáng cái đầu muốn chết!
Nghe câu nói của Dương Qua, Lâm Yên Bích chẳng khỏi ửng hồng gò má, nhưng khi thấy thái độ A Tử như vậy, cô nhất thời không biết phải nói gì, cô ngầm thở dài, ngẫm nghĩ "Tình ý của A Tử đối với chàng thực quá sâu đậm, đích thực cô đã sống chết bám theo chàng, dù chàng chưa hề động tâm cùng cô, nhưng trọn đời này, chàng không thể không quan tâm đến cô. Sau này, ta cùng chàng ra tái ngoại chăn dê, ta rồi cũng sẽ phải vầy đoàn cùng A Tử, cô ta ghen ghét ta tận xương tuỷ, thủ đoạn lại hết sức thâm độc, ta làm sao có được một ngày sống cho yên ổn đây? Nhưng xem lại tấm si tình của cô cùng chàng, đến cả trăm năm vẫn cứ theo đuổi chàng về tận thế giới này, mà chàng lại không chút động tâm nào, cô ấy thực đáng thương!" Trong một lúc, tâm tư cô rối bời, không biết gỡ khúc mắc ở đâu, cô đành gạt nó sang một bên, không muốn lại nghĩ đến chuyện ấy nữa, nhưng suốt cuộc đời này, tình cảm cô dành cho Tiêu Phong không thể để bất cứ gì làm cô thoái lui, cô đành để nó đến mai sau này sẽ tính.
Bỗng nghe Tiêu Phong nói:
- A Tử, ta phải nói cho muội hay một sự kiện quan trọng này, có thể muội sẽ không tin, nhưng đấy là một sự thực, cô ấy ... cô ấy - ông chỉ thẳng ngón tay vào Lâm Yên Bích - Cô ấy chính là tỉ tỉ A Châu của muội đầu thai vào kiếp này, ông trời run rủi đưa đẩy ta trôi giạt về đây, đồng thời cũng cho A Châu được đầu thai vào cùng thế giới này, kiếp trước, cô ấy đích thực A Châu!
Câu nói dứt, mọi người nhìn nhau kinh ngạc, lập tức A Tử gay gắt la lớn:
- Muội không tin! Muội không tin! Cô ta với A Châu chẳng có điểm gì giống nhau hết!
Tiêu Phong thở ra, ông đáp:
- Đã là kiếp tái sinh rồi, đâu cần gì phải hình dạng giống nhau như hệt? Muội tin hay không tin cũng vậy, sự thật là thế, tâm tư ta buộc ta phải nói cho muội rõ, cô ấy đích thực là A Châu!
A Tử đứng vụt dậy, cô đưa mắt dòm dòm vào Lâm Yên Bích, rồi quay sang chăm chú nhìn vào Tiêu Phong, nỗi tuyệt vọng tràn ngập vô cùng cực trong lòng, cô đổ lệ như mưa, lớn tiếng thét:
- Muội không tin! Huynh đang gạt muội, Huynh lừa dối muội!
Cô chạy như bay ra ngoài, tận đáy lòng, cô hiểu, vẻ bề ngoài, tuy Tiêu Phong thô dã, nhưng đầu óc ông rất chi tinh tế, chính ông mở miệng nói ra, thì đấy ắt là sự thực. Cô biết quá rõ mối thâm tình Tiêu Phong dành cho A Châu, cô hiểu ngay, từ giờ về sau, ông đối xử cùng A Châu ra sao sẽ đối xử y hệt cùng Lâm Yên Bích. Trong một lúc, bao nhiêu buồn giận, đau lòng, ganh ghét, chúng ồ ạt, hè nhau chiếm lĩnh đầu óc cô, giấc mộng cô hằng ôm ấp được suốt đời kề cận bên ông vụt tan vỡ, khiến cô chịu không thấu, chỉ muốn phát điên!
- A Tử! - Trình Anh vội vàng rượt theo, nàng chỉ thấy A Tử đoạt cỗ ngựa từ tay một tên quân sĩ, phóng lên trên yên, ra roi chạy vùn vụt về hướng nam. Sợ cô bị tai nạn, Trình Anh cũng phóng lên một thớt ngựa khác, rượt đuổi theo sau.
Trong trướng, mọi người nghe tiếng vó ngựa, họ đồng loạt chạy ra xem, chỉ thấy hai thớt ngựa một trước một sau, đã chạy đi xa lắm rồi. Tiêu Phong lo cho A Tử, vội ra lệnh cho quân đem đến một thớt ngựa khác, định tự ông cưỡi đi tìm. Liễu Như Lãng hốt nhhiên giựt dây cương khỏi tay ông, leo tót lên lưng ngựa, bảo ông:
- Đại ca làm thống soái toàn quân, không rời đi được, để đệ đi thế cho.
Tiêu Phong gật đầu đồng ý, Liễu Như Lãng thúc ngựa chạy đi, bỗng nghe Tiêu Phong từ mé sau gọi nhắn theo:
- Tứ đệ, tính tình A Tử bướng bỉnh, nếu cô ấy không chịu trở về, đành phiền đệ thay ta lo liệu cho cô ấy!
Liễu Như Lãng cả tiếng đáp lại:
- Đệ hiểu rồi! Đại ca cứ yên tâm.
Nói xong, gã đã giục ngựa chạy như bay, khuất vào nẻo xa.
Mọi người cụt hứng, rủ nhau giải tán. Đến chiều tối, cũng chẳng thấy bóng dáng A Tử trở về. Qua đến hai hôm sau, cũng chẳng một tăm hơi. Từng dự định ngày đó đưa toàn quân trở về, Tiêu Phong cho rằng A Tử có được Trình Anh và Liễu Như Lãng chiếu cố, cô sẽ không gặp bất trắc gì, mà hai bên đã ký kết hoà ước xong, chẳng phải chuyện trẻ nít nói chơi, ông bèn ra lệnh cho toàn quân nhổ trại, lui binh.
Bích Vân cung cũng toạ lạc trong vùng đất thuộc Mông Cổ, Lâm Yên Bích dĩ nhiên cũng theo Tiêu Phong đi lên miền bắc.
Nơi ven sông, Dương Qua chia tay cùng Tiêu Phong xong, gã trực chỉ đi về nẻo Tuyệt Tình cốc.
Đại quân của Tiêu Phong vượt qua Trường Giang xong, cùng nhau ngược bắc trở về,