Ngọc túc tinh oánh (Chân ngà gót ngọc)
Tiêu Phong và Giang phu nhân cùng bước ra ngoài, dưới ánh trăng, họ thấy Bích Vân cung chủ vạt áo lam phất phơ, đàng sau bà có sáu người, người mé bên trái là một nữ lang dung nhan tuyệt thế, ánh sáng trắng soi tỏ vạt áo xanh nhạt thướt tha, chính là Lâm Yên Bích. Từ đôi mắt đẹp của cô, ánh mắt vừa chạm vào mục quang Tiêu Phong, cô khẽ run rẩy, bèn nhanh chóng rủ thấp mái đầu. Mé phải lại thấy một gã nam tử, đúng là Du Thản Chi, còn bốn người kia đều nữ tử, hẳn là tứ đại hộ pháp theo lời thuật của Giang phu nhân.
Giang phu nhân giọng lạnh lẽo:
- Mười mấy năm rồi, mà tỷ tỷ tối nay vẫn cứ vậy, đi trả oán giết thù đều chọn ngày trăng tròn!
Bích Vân cung chủ hừ lạnh một tiếng, đáp:
- Muội muội cũng tự giác lắm, ba tháng rồi mà chẳng tìm đường trốn chạy!
Quay sang Tiêu Phong, ánh mắt lạnh giá, bàhỏi:
- Tiêu tướng quân đến đây, hẳn vẫn cứ khăng khăng muốn chống đối ta?
Tiêu Phong sang sảng trả lời:
- Đúng vậy! Bà là bậc trưởng bối ,lẽ ra ta phải tôn trọng bà, nhưng thiệt tình, bà đã chẳng cho ta thấy có điểm nào đáng kính cả!
Bích Vân cung chủ sa sầm nét mặt:
- Ta hành sự ra sao, chẳng đến lượt ngươi chỉ dạy! Để ta xem xem, tối nay, ngươi kết cục sẽ ra sao nếu vẫn cứ muốn cứu con tiện này!
Tiêu Phong cười nửa miệng, đáp:
- Ta bình sinh hành sự, chỉ không cần hổ thẹn lương tâm, kết cục thể nào, ta chưa khi nao phải suy nghĩ đắn đo cả. Cung chủ muốn ùa cả đám lên một lượt, hay muốn đơn đả độc đấu?
Bích Vân cung chủ ngạo mạn đáp:
- Bên ta số đông, nếu tất cả cùng ra tay sẽ bị người giang hồ cười chê, ta nghe nói lúc ở thành Tương Dương, Tiêu tướng quân đánh cuộc ba trận cùng Quách đại hiệp để phân thắng phụ. Bữa nay, mình cũng lấy ba trận để quyết định, bên các ngươi mà thắng, ta sẽ tự tuyệt tức thì, còn bảo đảm thêm là Bích Vân cung sau này không gây rối cho các ngươi. Nhược bằng bên ta thắng, ta yêu cầu sư muội phải tự tử, mà thằng con cũng không cho sống sót, hai mẹ con đồng hành xuống suối vàng cho có bạn!
Tiêu Phong chưa kịp đáp, đã nghe Giang phu nhân cười nhạt:
- Ngươi và ta một mạng đổi một mạng, cớ sao muốn lôi kéo con ta vào? Bộ tánh mạng ngươi cao giá hơn tánh mạng người khác à?
Sắc mặt âm trầm tựa giá băng, Bích Vân cung chủ bỗng lạnh lùng gọi:
- Bích nhi, đến đây.
Lâm Yên Bích lẳng lặng bước đến đứng cạnh Bích Vân cung chủ. Bà đưa tay nắm vào tay cô, dịu dàng hỏi:
- Bích nhi, sư phụ đối xử con ra sao?
Lâm Yên Bích khẽ đáp:
- Ân đức sư phụ to, nặng như núi, nếu không nhờ sư phụ, thế gian này đã không có Bích nhi.
- Tốt - Bích Vân cung chủ nói to - Con có chịu cùng sống chết cùng sư phụ không?
Nghe thế, lòng Tiêu Phong chợt quặn thắt, ông thấy Lâm Yên Bích liếc nhanh về ông, rồi cô nhỏ giọng đáp:
- Đệ tử bằng lòng.
Bích Vân cung chủ quay sang nói với Giang phu nhân:
- Đây là đệ tử độc nhất của ta, do ta nuôi nấng từ tấm bé, có tình mẹ con với ta. Ngươi nói một mạng ta đem đổi hai mạng nhà ngươi là không công bình, vậy ta tính thêm mạng của đẹ tử vô, nếu bên ta thua, hai thầy trò ta sẽ tự tuyệt, vậy là công bằng hay chưa?
Đem chuyện công bằng ra, Giang phu nhân muốn đặt tính mạng Giang Xuân Lam ra ngoài cuộc, bà chẳng tưởng nổi Bích Vân cung chủ lại kéo thêm một người khác vô.
Từ lúc đầu đến giờ, gặp mặt kẻ thù, oán hận ngập đầu, mắt bà chỉ trông thấy mỗi mình Bích Vân cung chủ, bỗng dưng thấy Lâm Yên Bích bước ra, bà liếc trông qua, bỗng trong lòng phát rúng động, ánh mắt không rời khỏi cô nữa, bà hỏi:
- Bích nhi, cha mẹ cô là ai thế?
Lâm Yên Bích thongthả nói:
- Cha mẹ tôi đều đã qua đời!
Giang phu nhân nghe nói, bà chợt hốt hoảng, "ủa", một tiếng, rồi bà thôi nhìn cô, chỉ lẳng lặng suy tư.
Bích Vân cung chủ lạnh lùng nói:
- Vậy là hết còn chuyện công bằng để bàn, bắt đầu đi cho xong, nếu chần chừ, để bọn dân làng về tới, sẽ uổng phí mất công trình của Tiêu tướng quân cùng Lãng nhi đã bị một phen nhọc sức.
Thì ra, kế hoạch của Tiêu Phong cùng Liễu Như Lãng nhằm đưa dân làng đi xa, bà ta đều hay biết cả. Cái cách bà nói khơi khơi như vậy, ý hẳn bà tự cho đã nắm vững phần thắng trong tay!
Hiểu rõ rằng Lâm Yên Bích tuyệt chẳng làm nghịch ý sư phụ, trước cục diện này, Tiêu Phong thấy, nếu chẳng phải cô chết thì cũng sẽ là hai mẹ con Giang phu nhân đi đời, ông ngước nhìn trời cao, không biết nói gì.
Giang phu nhân cũng thấy rõ, trong tình huống hung hiểm tối nay, mình ít mà địch đông, không nhận lời thì cơ may đoạt phần thắng còn giảm mất nhiều hơn nữa, bà nghiến răng, nói lớn:
- Được! Nhất ngôn vi định.
Trong đầu, bà biết giữa Tiêu Phong và Lâm Yên Bích, hai người có quen biết nhau, nhưng bà không dè họ lại là một đôi tình nhân!
- Tốt lắm - Bích Vân cung chủ khẽ rùng mình, bà chợt lui về sau dăm ba trượng, khoa tay áo, thì thấy một thân ảnh phóng vụt ra, đích thị Du Thản Chi.
Bích Vân cung chủ nói rành mạch:
- Trận đầu, người bên ta cử ra là gã Tiểu Du, bên các ngươi, ai sẽ ứng chiến?
Tiêu Phong cùng Giang phu nhân chưa lên tiếng, đã nghe giọng một nữ tử nói:
- Tỉ phu, trận đầu này, để cho muội lãnh.
Tiếng còn chưa dứt, đã thấy A Tử rảo bước tiến lên.
Tập 17: Chân tướng đại bạch
Hồi 116: Ngọc túc tinh oánh (phần cuối)
Về kết cục thắng bại cuối cùng của cuộc này, Tiêu Phong sớm đã có chủ ý, trước hết ông phải tận lực giải nguy cho Giang phu nhân, nếu may mắn buộc được Bích Vân cung chủ tự sát, ông sẽ tìm cách ngăn cản không cho Lâm Yên Bích chết theo thầy, rồi sau đó sẽ tìm cho ra sự thực về thân thế cô, một khi cô hiểu tính cách của bà sư phụ, cô sẽ không làm chuyện ngờ nghệch mà chịu tuẫn sư nữa! Khi nghe A Tử đòi đấu trận đầu, ông chưa rõ võ công Du Thản Chi ra sao, nhưng bà Bích Vân cung chủ dưới trướng vốn đông đảo cao thủ, bà đã cho gã ra trận đầu, ắt gã cũng không phải tầm thường, ông bèn lập tức bảo bà Bích Vân cung chủ:
- Trận đầu này, chỉ nên điểm tới là dừng, tránh gây thương tích, sát hại tính mạng đối thủ.
Bích Vân cung chủ gật đầu:
- Được! Ta đồng ý điều đó, nhưng cũng nên nói trước, khi còn chưa phân thắng bại, cấm người hai bên nhúng tay vô.
Tiêu Phong cả tiếng đáp:
- Tốt ... Ta ưng thuận yêu cầu đó của bà.
A Tử gót sen thênh thênh tiến lại gần, cô nói nhỏ vào tai Tiêu Phong:
- Tỉ phu, huynh đừng lo, muội thể nào cũng thắng!
Chẳng hiểu cô đang âm mưu gì đây, Tiêu Phong lập tức trầm giọng:
- Muội phải cẩn thận. Thắng thua không quan trọng, nhưng đừng có tự phụ quá đáng!
- Biết rồi - A Tử cười cười với ông, rồi cô chậm rãi đến đứng trước mặt Du Thản Chi, lớn tiếng hỏi gã:
- Thiết Sửu, biết ta là ai đây không?
Vẻ mặt vẫn trơ trơ, Du Thản Chi liếc sơ qua cô, chẳng thể hiện chút biểu tình nào, gã nói:
- Không biết! Cô là ai?
Tay A Tử vụt đưa tay xoa vào mặt, cô gỡ tấm mặt nạ xuống, hiện rõ gương mặt thanh nhã xinh xắn. Vừa trông thấy, toàn thân Du Thản Chi rúng động, đôi mắt dòm sát vào cô, gã nói nho nhỏ:
- Cô ... Cô là ai ... Dường như ta có quen biết cô thì phải...
A Tử thấy ánh mắt ngơ ngẩn của gã, có vẻ không nhận ra mình, ruột gan cô bỗng chùng xuống, cô biết ngay, Bích Vân cung chủ nhất định đã cho gã uống chẳng hiểu thứ mê dược gì, làm cho thần trí gã mờ mịt. Nếu gã đã chẳng nhận biết mình, ắt hẳn khi xuống tay, gã sẽ chẳng lưu tình, khi đó, đến mười A Tử cũng chưa chắc làm đối thủ của gã. Nghĩ vậy, trong lòng cô bấn loạn, nhưng thấy gã không ngừng nhòm thẳng mặt mình, cô vụt ngồi thụp xuống, đưa chân ra, tay bắt đầu cởi bỏ chiếc giày.
Mọi người thấy hai bên chẳng đấu đả gì hết, nói qua nói lại vài câu, rồi A Tử bỗng dưng lại ngồi thụp xuống, ai nấy đều hét sức ngạc nhiên, không hiểu cô đang sử xuất kỳ chiêu gì đấy, họ đâu có nghĩ rằng cô ngồi xuống xong, là để cúi đầu, tự cởi giày. Ai nấy lập tức mắt tròn xoe, chả hiểu cô định giở trò gì.
Du Thản Chi dáng ngớ ngẩn, cũng vẫn đứng đấy ngó cô, thân hình bất động.
Bích Vân cung chủ sốt ruột, bà kêu Du Thản Chi:
- Tiểu Du, ta sai ngươi ra đánh nhau kia mà! Đồ ngốc... Động thủ cái coi!
Du Thản Chi dường chẳng nghe câu nói, gã vẫn cứ đứng đờ người ra đấy, dòm dòm vào A Tử. Người phe Bích Vân cung đều biết, hình dạng trơ trơ của Du Thản Chi là do bà Bích Vân cung chủ đã phục thuốc "Nhiếp hồn tán" vào người gã, người trúng thứ độc ấy, đều phải phục tùng mệnh lệnh của bà, trăm lần dùng, trăm lần hiệu nghiệm. Họ đâu ngờ, gã bị câu truyền bá mệnh lệnh của Bích Vân cung chủ ồn ào trong tai mà lại tỏ vẻ không nghe biết, làm họ đều chẳng khỏi kinh ngạc.
A Tử cởi đôi giày xong, cô tháo luôn vớ, để lộ đôi chân ngọc ngà, xong, cô gí gót chân vào mặt Du Thản Chi, nói:
- Thiết Sửu, ngươi tưởng là ai kia? Ta là A Tử đây.
Hai mắt Du Thản Chi loé sáng, gã chăm chăm nhìn vào đôi bàn chân thon thả, bỗng gã quỳ thụp ngay xuống, đưa tay chụp vào ngay gót ngọc của A Tử, giữ riệt lấy. Rồi gã cúi đầu, đưa miệng hôn vào hai bắp chân. Miệng cô khẽ kêu, A Tử định đứng lên, nhưng cô đã bị Du Thản Chi ghì thật chặt. Cô cảm giác đôi môi mềm ướt rượt của gã đang mơn man vào chân, toàn thân cô bỗng nổi da gà, cô đưa tả thủ nắm vào búi tóc gã, tay hữu giáng cho gã một bạt tai, nghe "bốp" một tiếng gần muốn đinh tai. Theo sau đó, A Tử quát lớn:
- Thiết Sửu, buông tay ra! Nếu không, ta sẽ lại cho trùm đầu sắt vào đấy!
Bị choáng một cái, Du Thản Chi buông gót chân A Tử, gã chụp hai tay lên ôm đầu, khắp thân mình run bần bật, gã rên rỉ:
- Đừng ... Đừng trùm đầu sắt vào tôi. Tôi van cô, cô cho tôi được theo hầu cô, đừng bắt tôi đưa đầu vô miệng cọp, cho nó nhai!
Gã lắp bắp, đầu đuôi không rõ ràng, mọi người nghe được, đều chẳng hiểu gã đang muốn nói gì, duy nhất Tiêu Phong là rõ, đấy đích thực là cái gã đã tình nguyện móc mắt hiến dâng A Tử , cũng là công tử của Tụ Hiền Trang, là Du Thản Chi. Gã từng bị A Tử hành hạ đến héo gan teo mật, những đau khổ đó in sâu trong óc, cho dù là mê hồn dược thứ nào đi nữa, cũng không thể xoá nhoà những ký ức khắc nét đã quá sâu đậm đó cho được.
A Tử sợ gã lại phát khùng, cô nhanh chóng đi vớ, xỏ giầy vào chân, Khi nghe gã gọi đúng tên mình ra, cô bèn đứng bật dậy, cười, bảo:
- Thiết Sửu, rút cục ngươi cũng đã nhận ra ta là ai rồi đấy.
Thấy gã vẫn tay ôm đầu, mình run bần bật, cô vỗ vỗ nhẹ vào vai gã, nói:
- Đừng sợ ... Chỉ cần ngươi vâng lời ta, ta sẽ không bắt phải trùm đầu sắt nữa đâu!
Du Thản chậm chạp ngước mặt, đôi mắt không ngừng nhìn cô, gã ngẩn ngơ, nói:
- Tôi vâng lời cô, A Tử cô nương, tôi chỉ cầu xin được theo hầu cạnh cô.
A Tử gật gù, cô khẽ chau mày nói:
- Tốt ... Hãy đứng lên trước đi đã.
Du Thản Chi quả nhiên ngoan ngoãn đứng dậy. Trông thấy tình hình, Bích Vân cung chủ dĩ nhiên giận toé khói, bà hét lên:
- Tiểu Du! Nó là kẻ thù của ta, hãy thay ta giết chết nó đi.
Giọng bà tuy cứng rắn, nhưng có tàng ẩn một thứ âm hưởng chiêu dẫn hồn người.
Du Thản Chi bị mê hoặc làm vậy, gã rùng mình, tay hữu bỗng dưng vô ý thức giương cao lên.
A Tử hoảng hồn, cô lui nhanh vài bước, gắt gã:
- Thiết Sửu, ta là A Tử, ngươi đừng có mà hồ đồ thế!
Nhìn vào cô, cặp mắt Du Thản Chi dần dần dịu lại, tay phải gã nhè nhẹ buông xuôi, gã lẩm nhẩm:
- A Tử cô nương, cô là A Tử cô nương.
A Tử lại lùi thêm dăm bước nữa, nhìn gã, cô vẫy tay:
- Thiết Sửu, ngươi lại đây, từ đây về sau, ngươi cứ theo hầu ta, ta sẽ thôi không xua đuổi ngươi nữa!
Bích Vân cung chủ lại thét lên:
- Tiểu Du! Đừng nghe lời nó, ngươi hãy theo lệnh ta, mau giết chết nó đi.
Lần này, Du Thản Chi dường như không nghe thấy gì hết, chẳng thèm quan tâm đến bà ta, gã ro ro đi một nuớc, đến đứng bên cạnh A Tử.