Tiêu Phong biết Lâm Yên Bích có rất ít oi thông tin về mấy chuyện này, ông bèn ngừng hỏi, đang định đứng lên ra về, ông sực nhớ đến Du Thản Chi, liền hỏi cô:
- Gã thiếu niên mặt mày trơ trơ đứng hầu sư phụ muội là ai vậy?
Lâm Yên Bích đáp:
- Muội cũng không rõ, theo lời Thanh Huyền thì lúc cả đoàn kéo nhau từ phương bắc xuống đây, đã tình cờ gặp gã đang giao tranh cùng một đại cao thủ giang hồ, sư phụ muội bèn xuất thủ giải vây cho gã, rồi cho gã đi theo cùng về đây. Còn thân thế gã, chẳng ai rõ, mà có thể cũng chẳng ai mở miệng truy cứu đến.
Nghe cô nói, Tiêu Phong nghĩ bụng có khi mình đã quá nhạy cảm, trên đời này, sao lại có sự trùng hợp khéo vậy được? Chắc chỉ là chuyện nhân dạng giống nhau thôi.
Tiêu Phong từ biệt Lâm Yên Bích, rời Thải Lăng quán, khi về đến cổng Trịnh phủ, Tiêu Phong hỏi gã gia đinh gác cổng:
- Chủ nhân các người đã về nhà chưa?
Gia đinh cúi đầu,Tđáp:
- Dạ đã về rồi, đang chờ Tiêu đại gia cùng dùng cơm tối trong khách sảnh,
Tiêu Phong khoát tay, nói:
- Thế thì hay quá, ta đang muốn gặp ông ấy, ngươi hãy dẫn đường ta đi.
Gia đinh vâng dạ, rồi đi trước dẫn đường, đi quanhco một lúc, đến sân trước một gian nhà, gã nói:
-
- Ông chủ đang ở trong đây, mời Tiêu đại gia cứ đi vào, tiểu nhân phải trở về canh cổng.
Tiêu Phong vào nhà, thấy Trịnh chưởng cự hai tay ôm đầu ngủ gật trên ghế cạnh bàn. Tiêu Phong gọi to:
- Trịnh chưởng cự.
Trịnh chưởng cự giật mình, khi ngoảnh trông thấy Tiêu Phong, ông nhanh chóng đứng lên, kéo ghế mời Tiêu Phong ngồi:
- Rốt cục Tiêu đại hiệp cũng đã về, mời ông ngồi. Ông đến chơi đã mấy hôm nay, mà tôi vẫn chưa được tự tay chiêu đãi!
Tiêu Phong chắp tay đáp lễ:
- Mình người nhà với nhau cả, sao Trịnh chưởng cự làm khách thế?
Trịnh chưởng cự chờ Tiêu Phong ngồi yên chỗ, ông cười ha hả, nói:
- Được Tiêu đại hiệp không xem như người xa lạ, tôi yên lòng lắm, nên chẳng cần khách khí làm gì, nghe nói Tiêu đại hiệp uống ngàn chung mà vẫn tỉnh, tôi vốn cũng ưa thích nâng chén nâng bát, vậy là hôm nay đã gặp bạn nhậu rồi!
Ông khoa bàn tay phì nộn, bảo người hầu cận đang đứng đàng sau:
- Mau ... Mau cho dọn cơm rượu lên đi.
Chỉ một thoáng, từ hậu đường lũ lượt kéo ra chục ả nha hoàn bưng những mâm thức ăn nóng hổi. Cái bàn to lớn làm vậy, phút chốc đã được bầy ăm ắp các đĩa đồ ăn. Dù ông từng làm đến chức Nam Viện đại vương cho Liêu quốc hay làm đại tướng quân ở Mông Cổ, các sắc dân ấy ăn uống đơn giản, chuyện ẩm thực của ngay các đại quan của họ cũng chẳng thể sánh cùng người Hán. Mà Tiêu Phong từng sống chung đụng cùng bọn khất cái, chiêu đãi ăn uống cũng qua quít sơ sài, họ chỉ khoái vụ nốc rượu trắng cực mạnh. Ông chưa từng chứng kiến màn xa hoa kiêu kỳ này, khi nghĩ đến những con người đang chịu đói rét cùng khổ trong đám dân đen, lòng ông cảm giác một tư vị nhạt nhẽo, thế nhưng xưa nay, cái cảnh
Lộ hữu đống tử cốt,
Chu môn tửu nhục xú
(Xương trắng những người đói rét càng phơi đầy đường, càng làm tăng thêm xa hoa kiêu kỳ của bọn nhà giàu) này, chưa ai có cách nào thay đổi được đâu.
.
Tiêu Phong biết Trịnh chưởng cự có ý tốt, dẫu trong lòng ông có chút đỉnh chẳng vui, nhưng không muốn làm phật ý chủ nhà, ông không đụng đũa nhiều, chỉ sảng khoái nốc rượu ừng ực.
Nhìn ông uống, Trịnh chưởng cự cũng bưng bát rượu lên, bảo Tiêu Phong:
- Hào khi của Tiêu đại hiệp hơn người, tại hạ hôm nay xả mệnh phụng bồi quân tử!
Tiêu Phong la lớn:
- Hay lắm! Bữa nay bọn mình phải uống cho thật đã!
Rồi cả hai thi nhau uống, tiếng nốc rượu ừng ực phát ra bất tận, lũ nha đầu phục dịch đứa nào đứa nấy nom mà trọn tròn cả mắt, xưa nay, Trịnh phủ chiêu đãi không biết bao nhiêu nhân vật đến từ nam chí bắc, chưa khi nào bọn họ được thấy chủ cùng khách uống rượu như thế, khiến người ngoài đứng trông vừa hãi, vừa tức cười.
Cái đầu tròn xoay to lớn của Trịnh chưởng cự rứt ra khỏi bát rượu, ông dòm qua Tiêu Phong ực cạn một bát rượu, nghe Tiêu Phong "khà" một tiếng rõ to, Trịnh chưởng cự đặt bát rượu xuống bàn, cả cười:
- Rượu ngon!
Trịnh chưởng cự đẩy bát rượu sang một bên, thân hình ông cũng nghiêng ngả theo, ông một tay vỗ vỗ vào bụng phệ, miệng nói:
- Tửu lượng Tiêu đại hiệp, tại hạ giờ được thấy, thật phải bò ra mà chịu phục!
Câu nói đó nghe có hơi líu lưỡi, rõ ràng ông ta đã có phần chếnh choáng.
Tiêu Phong vội bảo:
- Trịnh chưởng cự, ông hãy khoan say khướt đã, ta có chuyện này cần bàn với ông.
Trịnh chưởng cự bèn vừa lắc đầu, vừa xua tay, cười, nói:
- Tôi chưa say đâu, chỉ có hơi bị rượu bốc thôi! Ông biết không, ông là người đầu tiên đã khiến tôi bị bốc hơi rượu đấy!
Ông chỉnh sửa cho thân mình ngay ngắn lại, uống một hớp, rồi nói:
- Tiêu đại hiệp, ông có gì cần bàn thì cứ nói, cứ hết sức thẳng thắn bảo ban, công tử không có nhà, tôi xin sẽ làm việc hết lòng hết sức.
Tiêu Phong đáp:
- Chuyện này đích thực dính dáng tới tứ đệ ta.
Chẳng chờ Tiêu Phong dứt lời, Trịnh chưởng cự khoát tay với bọn người hầu, bảo chúng:
- Đi ... Chúng bay đi hết đi, đi nghỉ cả đi, ta muốn cùng Tiêu đại hiệp uống cho thiệt đã suốt đêm nay.
Biết ông ta đề phòng gian tế Bích Vân cung trà trộn trong đám người hầu, Tiêu Phong bỗng dưng nể vì sự cẩn thận tinh tế của ông. Khi lũ người làm đã đi khỏi, Trịnh chưởng cự hạ thật thấp giọng:
- Giờ Tiêu đại hiệp có thể nói rõ, chuyện liên quan đến công tử là chuyện gì vậy?
Tiêu Phong đáp:
- Tứ đệ hiện đang bị Bích Vân cung chủ bắt giữ, tôi nghĩ ân oán giữa Bích Vân cung chủ cùng Giang phu nhân nhất định liên quan đến tứ đệ, nếu không, bà ta đâu đã khổ tâm khổ trí sắp đặt những chuyện vờ vịt đem nói cho tôi cùng tứ đệ nghe, rồi bây giờ, đã đem giấu gã mất biến rồi.
- Hả ... - Trịnh chưởng cự rất đỗi kinh ngạc, ông hỏi - Từ công tử còn bé đến giờ, đã luôn được Bích Vân cung chủ đối xử thiệt tốt, cái vụ giam giữ này, thiệt đúng là quá bất ngờ. Nhưng tôi không cho rằng bà ta có ý hãm hại công tử.
Tiêu Phong bảo:
- Ấy cũng chính là điều tôi tin tưởng ... - Ngừng một chút, ông hỏi - Ông có quen biết ai tên Liễu Thừa Chí không?
- Liễu Thừa Chí? - Trịnh chưởng cự vỗ vỗ mạnh vào đầu, rồi nói - Chừng như tôi từng được nghe qua cái tên đó đâu đây, nhưng lúc này, thật không sao nhớ ra!
Tiêu Phong hỏi tiếp:
- Nguyên lai, người chủ ông tên họ là gì?
Trịnh chưởng cự đáp:
- Thực sự, có đến hai người cơ!. Một tên Liễu Húc, một mang tên Liễu Thăng. Ông Liễu Thăng hành tung bất định, rất ít khi để ý chuyện buôn bán của Liễu gia, hình như sau này đã mất tích, chẳng chút tăm hơi gì, áng chừng ông đã không còn tại thế nữa rồi!
Tiêu Phong "ủa" một tiếng, ông chau mày, bỗng ngó Trịnh chưởng cự, ông nói:
- Có một việc này nhờ Trịnh đại chưởng cự giúp giùm, phiền ông đem vụ Bích Vân cung chủ ra sức tầm thù với Giang phu nhân Lâm Phi Doanh ra quảng bá khắp giang hồ, tôi nghĩ, chỉ có ông là người thích hợp nhất đem nói cho cả hai bên giang hồ hắc đạo cùng bạch đạo rõ biết tự sự .
Trịnh chưởng cự hơi ngạc nhiên:
- Sao mình lại làm vậy? Có ích lợi gì cho công tử không?
Tiêu Phong đáp:
- Hiện thời, còn nhiều mắc mứu mà tôi chưa rành, tôi chỉ hy vọng mình xuất chiêu này, cuối cùng cũng có chỗ hữu dụng, như thế nào, tôi chưa dám nói rõ ra.
Trịnh chưởng cự vỗ bàn đáp:
- Được! Chưa kể Tiêu đại hiệp là chỗ kết nghĩa sinh tử cùng công tử, chỉ dựa vào hào khí ông bầy tỏ trong lúc uống rượu, tại hạ cũng đã phải lo liệu rồi, ông cứ yên tâm đi, chuyện đó cũng không mấy khó khăn, tại hạ bảo đảm sẽ làm đến nơi đến chốn.
Tiêu Phong chắp tay:
- Vậy xin cám ơn ông nhiều. Ngày mười ba và ngày mười lăm đây, toàn trông vào ông hết lòng chu toàn cho hai tối ấy.
Trịnh chưởng cự nói:
- Thưở xưa, khi lão gia còn sống, người ưa thích làm việc thiện, giờ công tử tổ chức việc công đức đó, cũng sẽ làm vui lòng lão gia nơi cõi trên, một công hai chuyện!
Mấy hôm kế đó, Tiêu Phong ngày ngày cùng Trịnh chưởng cự chè chén, lão Trịnh chưởng cự này tuy tửu lượng chẳng bằng Tiêu Phong, nhưng cũng là đệ tử Lưu Linh, lão uống say tuý luý hôm nay, hôm mai đã tỉnh như không. Nếu Tiêu Phong không tìm đến thi uống cùng, thì lão cũng bắt một thằng tiểu đồng kè kè ôm hũ rượu theo lão đi kiếm bạn nhậu Tiêu Phong, đến nỗi thư phòng của Liễu Như Lãng mùi rượu vương vất bốc nồng nặc đến tận trời.
Tối hôm mười ba, Trịnh phủ cho mở đại tiệc, hàng trăm dãy bàn to nối nhau san sát, yến tiệc hoành tráng. Khách dự tiệc, lúc ra về, còn được tặng phong bao tiền đưa tiễn. Đám dân thôn bán tín bán nghi thưở nào đều quá sức hoan hỉ, họ cuối cùng cũng phải tin rằng, trên đời này vẫn còn có những chuyện tạo ích lợi cho họ như thế. Người dự tiệc lúc trở về làng, đều đồn kháo ầm ĩ, khiến tất cả cư dân quanh vùng đều biết tin, ai nấy đều thắc thỏm trông cho mau đến ngày mười lăm để cùng kéo nhau đi tham dự náo nhiệt.
Thấm thoắt đã vào tối mười lăm, trước cửa Trịnh phủ đã sớm thấy tụ tập đông đảo người ăn mặc lam lũ, khiến dân chúng thành Tín Dương cũng thi nhau kéo đến dòm ngó.
Trịnh chưởng cự vội vã cho mở thật rộng cánh cổng chính, mời thôn dân vào trong trang.
Tiêu Phong cùng A Tử cũng kéo nhau vượt qua cổng, cưỡi ngựa đi đến nhà họ Giang. Lần này, lại không thấy Tân Nguyệt nài nỉ xin tháp tùng, chỉ thấy cô căn dặn Tiêu Phong phải cẩn thận trong mọi việc.
Đến Giang gia rồi, mặt trời đã xiên xiên chuyển về hướng tây, làng xóm vắng lặng, không một bóng người. Tiêu Phong nghĩ thầm "Vụ này tứ đệ sắp đặt thật giỏi, chẳng tốn một chút nước bọt nào mà đã đem sơ tán hết tất cả dân làng. Xem ra, nhiều tiền lắm bạc cũng không phải tệ, gặp khi cần, cũng là một phương tiện đơn giản mà giúp rập được nhiều lắm!"
Khi họ cùng xuống ngựa nơi sân trước nhà họ Giang, đã thấy Giang phu nhân cùng Giang Xuân Lam chầu chực sẵn rồi. Bà Giang phu nhân đã tháo bỏ tấm mặt nạ, để lộ dung nhan diễm lệ.
Tiêu Phong chắp tay chào Giang phu nhân, nói:
- Thật hết sức không phải, tứ đệ ta đã bị Bích Vân cung chủ giam giữ, đến ta cũng không biết gã đang ở đâu, tối nay không thể góp mặt, ta xin thay gã cáo lỗi cùng phu nhân.
Đôi mắt rân rấn, Giang phu nhân cúi mình hoàn lễ, trả lời Tiêu Phong:
- Xin Tiêu đại hiệp đừng nói thế, ông nghĩa cử cao cả, mẹ con ta dẫu chết ngàn lần cũng không sao báo đáp cho tròn được!
Tiêu Phong đến gần bà, bảo:
- Mời phu nhân đứng lên, bữa nay đại địch sắp đến trước mắt, mình chớ quá khách khí làm chi!
Khi cả bốn người vào nhà, ngồi yên chỗ xong, Tiêu Phong nói:
- Tình hình hiện thời thiếu mất tứ đệ, vậy kiếm trận của tứ đại hộ pháp hãy để riêng mình ta lo.
Giang phu nhân ngần ngừ một lúc, rồi đáp:
- Không! Để ta đối phó bọn họ, trước đây, cả bốn người và ta cùng lớn lên bên nhau trên núi, cùng một sư phụ dạy bảo, có khả năng lớn họ sẽ gượng nhẹ, sẽ lưu tình với ta, chưa kể ta quen dùng kiếm, có phần thông hiểu kiếm trận, dẫu không cách nào thắng họ, nhưng cũng cầm cự được một lúc. Ông hãy lo đối phó Lâm Hinh Lan, ông đánh thắng thị rồi, sẽ qua giúp ta, như thế, xem ra có nhiều cơ may đại thắng hơn.
Suy nghĩ một lúc, thấy bà nói có lý, Tiêu Phong bèn gật đầu chấp thuận, ông nhìn sang Giang Xuân Lam và A Tử, hỏi:
- Hai người này thì làm thế nào? Nếu Bích Vân cung đem nhiều người đến, A Tử là sẽ không đương cự nổi!
Lâm Phi Doanh hứ lạnh một tiếng, nói:
- Cái con tiện nhân Lâm Hinh Lan là đứa rất quý trọng thể diện, lần trước, nó đã tưởng chỉ cần đưa bốn đứa tiểu tì đến vây đánh ta, để cho đứa khác đi giết Xuân Lam. Lần này nó đến đây cùng tứ đại hộ pháp, trước mặt nó cùng cả đám đệ tử, mình chỉ cần giao hẹn, đấu đá là chuyện giữa ta và nó cùng bốn hộ pháp, phải phân thắng phụ trước, những người còn lại trong phe không được đụng chạm đến người ở phe bên kia, nó mà muốn giữ cái danh giá của ngôi vị cung chủ, ắt sẽ phải đồng ý thôi.
Tiêu Phong gật đầu, cái sự Bích Vân cung chủ nói một đằng làm một nẻo, luôn giả vờ đóng vai hiền lành lừa gạt người khác, ông thấy Giang phu nhân chính ra cũng nắm được cá tính thị khá rõ.
A Tử vừa khoác lên mặt tấm nạ mà Trình Anh cho cô, vừa nói:
- Đeo cái của quỷ này lên, hại tụi nó đố làm sao biết muội là ai nổi!
Thực ra, lòng cô ta e ngại, lỡ có Du Thản Chi theo hầu Bích Vân cung chủ, đeo cái món này lên, hắn làm sao nhìn ra cô cho được kia chứ!
Tắt nắng rồi, yên ắng cũng theo cùng bóng tối tìm đến. Giang phu nhân bỗng ngẩng đầu, nhìn ánh trăng bàng bạc trải bên ngoài song cửa, bà khẽ nói:
- Đến rồi kia!
Bên ngoài nhà vọng lên một tràng cười dài, dường như nó đang dần chuyển từ xa đến, nghe mỗi lúc một gần:
- Muội muội ... Đích thực muội hiểu rõ tỉ tỉ lắm đấy!