Thiên mã hành không - Tiêu Phong hậu truyện
Tác giả: Lâm Tịch Ngữ
Tập 16: Ân oán tình cừu
Hồi 103: A Châu phần tiền
Người dịch: livan
Nguồn 4vn
A Châu phần tiền (Trước mộ A Châu)
Tiêu Phong rảo bước đến trước mộ, ông quỳ gối, dang tay ôm tấm bia đá có chạm bốn chữ "A Châu chi mộ", nước mắt tuôn lai láng. Ông khấn thầm:
- A Châu, ta đến thăm muội!
Qua màn lệ, truớc mắt ông phảng phất thấy màu đỏ váy áo của A Châu, thấy nụ cười tươi tắn của nàng! Tiêu Phong nghẹn ngào kêu:
-A Châu!
Ông định thần, nhìn lại, thấy đó là đoá đỗ quyên đỏ rực chờn vờn trong gió, nào phải bóng hình A Châu?
Quỳ trước mộ, Tiêu Phong dang tay ôm bia, không biết là bao nhiêu thời gian, đầu ông nghĩ nhớ đến A Châu "Nàng trên cõi linh thiêng giờ đã đầu thai kiếp khác, làm nữ tử mang tên Lâm yên Bích, hình dung, tính tình khác hẳn A Châu thưở sinh thời". Ông vẫn không sao hoà nhập cả hai vào làm một! A Châu duy nhất, người xưa kia ông yêu thương, chính tay ông đã đào mộ nàng an táng nơi đây, Yên Bích trong kiếp luân hồi, cô không thể nào hoàn toàn làm một A Châu đó được.
Liễu Như Lãng cùng Tân Nguyệt và Tiểu Nhạn đến vái ba vái trước mộ. Họ thấy Tiêu Phong quàng tay phủ kín mộ bia, nước mắt lã chã, khóc không thành tiếng, họ cũng giữ yên lặng, cảm thông cùng nỗi đau của ông. Liễu Như Lãng chỉ hơi thấy là lạ, mộ bia không đề "Tiêu thị phu nhân", mà lại khắc chạm "A Châu chi mộ!"
A Tử quỳ trước mộ, cô nhắm mắt, thầm thì khấn khứa:
- Tỷ tỷ A Châu, tỷ chết dưới tay tỷ phu, sống khôn thác thiêng, tỷ giờ không lo cho tỷ phu được nữa, chỉ mình muội chăm sóc chàng. Trên cõi linh thiêng, tỷ hãy cố bảo hộ muội , tỷ đừng để cô nương Lâm yên Bích đó quấn quít lấy tỷ phu! Muội là em ruột, khi tỷ tỷ hấp hối, có trối trăng xin tỷ phu chiếu cố muội, muội biết tỷ thương yêu muội lắm, thể nào tỷ cũng ra sức phù hộ muội được hạnh phúc! - Ngừng một chặp, khoé mắt long lanh, cô tiếp - Tỷ phu luôn luôn nghe lời tỷ, khi nào tỷ về gặp chàng trong mộng, tỷ tỷ nhớ nhắn bảo chàng ... bảo chàng suốt cuộc đời này phải chăm sóc muội!
Cô định nói, cuộc đời này phải gá nghĩa cùng muội, nhưng kịp thời nghĩ lại, cô biết A Châu rất yêu thương Tiêu Phong, nhất định tỷ ấy sẽ không tán thành Tiêu Phong kết duyên cùng mình, cô bèn nói trớ ra, mong ông chăm sóc cô! Trong thâm tâm, chỉ cần Tiêu Phong vĩnh viễn sống bên cạnh, là cô thấy đủ lắm rồi, có làm vợ hay không, cũng chẳng quan trọng.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Tiêu Phong từ từ đứng lên, ông đưa mắt nhìn đoá đỗ quyên đỏ rực, nhỏ giọng khấn khứa:
- A Châu, muội báo cho ta hay, khóm đỗ quyên này do ai trồng? Tấm bia này do ai dựng lên? Năm đó, ta tạo mộ chí trên một phiến trúc!
Ông ngẩng đầu nhình quanh quất, bốn phía xanh một mầu xanh cuả trúc, không chút dấu vết có người sinh sống trong khu rừng. "Tấm bia đá này, có lẽ do cha mẹ nàng cho người đến dựng, nhưng khóm hoa ... nhất quyết không phải chủ ý của song thân nàng! Ta xem hoa, khóm đỗ quyên đó mới được trồng dăm ba năm nay thôi, mà trên đời này, ta tứ cố vô thân, ai là người đã trồng và chăm sóc cây hoa mấy năm qua?" Ông nghĩ tới chỗ hơn trăm năm qua, ngôi mộ A Châu nằm biệt lập nơi đây, mộ không bị mưa nắng, gió bão soi mòn, hiển nhiên mộ phần được người thường xuyên chăm sóc tu bổ, khóm đõ quyên đó ắt có dính dáng tới người chăm sóc phần mộ. Trong óc ông chợt nghĩ đến nhà họ Đoàn Đại Lý. A Châu vốn là con tư sinh của Đoàn chính Thuần, trên danh nghĩa, nàng là em ruột Đoàn Dự, Đại Lý Đoàn gia có cử người đến thăm viếng cũng không kỳ quái gì lắm!
"Nhưng không phải vậy!", Tiêu Phong bỗng sực nhớ, A Châu chỉ là một trong số những đứa con rơi của Đoàn chính Thuần, sau khi nàng chết đi một quãng thời gian dài, vẫn chưa thấy ai trong Đoàn gia đứng ra công khai nhận A Châu là thân phận quận chúa, con gái Đoàn chính Thuần. Nước Đại Lý tuy nhỏ, nhưng có thể vì muốn giữ sĩ diện, chưa chắc họ đã muốn thừa nhận nàng thuộc dòng dõi chính thống hoàng triều, chưa chắc đã muốn nhận các cô con gái tư sinh của Đoàn chính Thuần làm quận chúa, thì trăm năm sau, dễ gì có người còn nghĩ đến nấm mộ chôn cất nơi xa xôi diệu vợi như mộ A Châu. Do đó, khả năng Đoàn gia đến chăm sóc mộ A Châu rất thấp, nhưng ngoài họ, còn ai khác quan tâm đến A Châu? Tiêu Phong ngổn ngang trăm mối thắc mắc trong đầu, không có lời giải, ông nhìn cánh hoa rung rinh trước gió, bỗng nảy ý nghĩ, trờì xanh có khi thấy số kiếp A Châu lênh đênh cô khổ, đến khi nàng chết rồi, mộ phần vẫn cô độc, ông trời đã hoá phép cho mọc lên gần đấy một khóm đỗ quyên, làm bạn cùng nàng! Rừng trúc quanh đây toàn là cỏ hoang, không hoa cỏ nào khác, một cụm đỗ quyên nở hoa đỏ rực trước mộ A Châu trong bối cảnh xanh um khu rừng trúc, quả thật cống hiến một cảnh tượng ngoạn mục. Nếu không phải tay người vun trồng, ắt do thần tiên tạo nên!
Nhìn cỏ mọc cao rậm, um tùm trước mộ, đã lâu, chưa có tay người giãy cỏ, Tiêu Phong khấn thầm:
- A Châu cô độc, muội chờ ta nơi đây hơn trăm năm nay, chắc muội cũng mòn mỏi lắm rồi! Tương lai, ta sẽ đến đây ở, để ngày ngày giãy cỏ, cùng muội trò chuyện, muội thấy được không?
Suốt đời, ông như đám lục bình trôi nổi, giờ đây, đứng trước phần mộ nàng, thâm tâm ông cảm thấy như được về đến nhà, ông hết cảm gíac lênh đênh không bờ không bến nữa. Lại nghĩ đến Lâm yên Bích, nghĩ đến giấc mộng A Châu hiện về, báo ông hay cô ấy là hoá thân của A Châu, ông cùng nàng A Châu đang âm dương cách biệt, nơi chốn linh thiêng trên ấy, nàng chắc đau lòng khi thấy ông lênh đênh cô khổ, nên đã trở xuống phàm trần, mong nối lại lời ước hẹn xưa, cùng ông chia ngọt sẻ bùi trọn kiếp sống còn lại! Đôi mắt nhạt nhoà, ông bất giác chìm đắm trong dòng suy tư "Ta biết Yên Bích làm hoá thân của nàng, nàng vẫn không quên nguyền ước kiếp trước, nhưng, chuyện ngoài ý muốn, cố sự tiền kiếp trước đã không còn trong ký ức, cô ấy hình dung, tính tình cũng thay đổi quá nhiều! Nàng biết đấy, trong tim ta chỉ ngự trị duy nhất hình ảnh nàng, ta không sao thấy nét trùng hợp giưã Yên Bích và nàng. Hơn nữa, Yên Bích đã hứa hôn cùng tứ đệ, nếu thực sự Yên Bích kiếp tái sinh của nàng, ông xanh cớ sao bày trò trêu người quá đỗi!"
Đang tiết thanh minh, thấy cỏ dại xanh um quanh mộ, mọi người xúm nhau vào làm cỏ, nửa thời thần sau, họ đã giọn hết cỏ dại quanh đấy. Tiêu Phong bảo Liễu Như Lãng:
- Tứ đệ, sắp tối rồi, đệ đưa A Tử và công chúa về nghỉ qua đêm ở khách sạn đi. Tối nay, ta sẽ lưu lại đây bầu bạn cùng A Châu, sáng ngày mai, ta chờ mọi người tại cây cầu đá.
A Tử nghe nói, cô cãi:
- Muội cũng ở lại làm bạn tỷ tỷ A Châu! Muội còn nhiều điều muốn thổ lộ cùng tỷ tỷ!
Tiêu Phong biết cô bạ đâu nói đấy! Cô đâu biết ông muốn được riêng tư trước mộ A Châu, muốn được sống trọn với quá khứ, được tâm sự cùng A Châu! Ông bảo:
- A Tử, ta muốn được một mình cùng A Châu tỷ tỷ của muội, không có mặt ai khác! Muội hãy theo tứ ca tìm chỗ nghỉ ngơi, sáng mai, chúng mình sẽ tập hợp, cùng
nhau lên đường đến chỗ Giang huynh đệ!
A Tử trợn mắt, đáp:
- Sao vậy? Muội đâu phải người ngoài! Muội là em ruột tỷ tỷ A Châu, sao tỷ phu không cho muội chuyện trò cùng tỷ A Châu của muội? A Châu tỷ đâu có là của riêng mình huynh đâu, muội cũng có phần!
Ở kế bên, bỗng Liễu Như Lãng hốt nhiên cười to, gã hỏi:
- A Tử muội muội, muội đã từng được thấy chó mọc năm chân, vịt ba cẳng chưa? Trong thànhTín Dương này, có một chỗ chuyên môn sưu tập những giống thú lạ, để đem tiến cống nhà vua thưởng lãm. Tối nay, ta sẽ dẫn mọi người đi xem mấy con vật lạ đó! Lúc này không đi, mai kia, hết tiết thanh minh, toàn bộ sẽ phải tiến kinh, lúc đó, có muốn xem, cũng vô phương!
A Tử bĩu môi, cô hỏi:
- Huynh thị muội là trẻ con không bằng? Trên đời, làm gì có giống thú kỳ lạ vậy!
Liễu Như Lãng đưa hai tay lên trời, trang trọng, đáp:
- Ta, Liễu Như Lãng, thề cùng trời đất, nếu nói ngoa nửa câu, ta sẽ chết dưới một nhát kiếm của A Tử muội muội.
Gã kéo A Tử ra ngoài, nhỏ giọng bảo:
- Đích xác là có đấy, ta không gạt muội đâu! Hơn nữa, đại ca nhiều năm chưa viếng mộ đại tẩu, trong lòng đại ca có nhiều tâm sự muốn giãi bày cùng đại tẩu! Muội đã thấy đó, đại ca vừa rồi phủ phục hàng giờ, trầm ngâm không lên tiếng, nhưng từ trong lòng, đại ca đã nói không biết bao nhiêu điều rồi thôi! Muội muốn vẫn được đại ca yêu quý, thì đừng giở trò trẻ con nữa, đại ca thấy muội không trưởng thành, là sẽ cứ coi muội như con nít hoài á!
A Tử long lanh khoé mắt, cô thấy tứ ca nói có lý, vả cô cũng hiếu kỳ muốn xem chó năm chân, vịt ba cẳng! Ở lại đây, cạnh tỷ phu, nhất định không vui thú bằng! Thực ra, cô cũng chẳng có gì cần nói thêm với tỷ tỷ A Châu! Sao bằng cô theo Liễu Như Lãng đi đại khai nhãn giới một phen! Cô bèn đáp:
- Ờ! Trên đời có chuyện lạ như thế, muội cũng nên đi xem cho biết! Tứ ca ca, vậy mình đi đi thôi!.
Rồi cô quay sang bảo Tiêu Phong:
- Tỷ phu, sáng mai mình sẽ gặp nhau bên cây cầu đá!
Khi Tiêu Phong thấy Liễu Như Lãng kéo A Tử sang một bên, nhỏ to, to nhỏ một hồi, đã thay đổi chủ ý của cô gái nhỏ, ông bất giác phục tài Liễu Như Lãng, cao thủ chốn tình trường, gã có không biết bao nhiêu mánh khoé, sẵn sàng ứng phó bất kỳ nữ tử nào! Ông xua tay, bảo:
- Biết rồi! Muội đi đi!
Tân Nguyệt rảo bước đến trước mộ, cô trang trọng vừa hành lễ, vừa nghĩ thầm "A Tử từng nói A Châu ngộ tử dưới tay Tiêu Phong, hồi còn ở Mông Cổ, chính Tiêu Phong cũng đã thừa nhận", Cô biết, Tiêu Phong bây giờ đang vô cùng đau khổ, nên cô nhanh chóng theo Liễu Như Lãng và A Tử ra đi, nhưng còn cố ngoảnh lại, khuyên:
- Tiêu đại ca, người chết không sống lại được nữa, đại ca chớ quá đau buồn!
Tiêu Phong gật đầu, ông lặng yên không nói, dõi mắt nhìn mọi người khuất bóng. Rồi ông về bên mộ, ngồi cạnh khóm đỗ quyên, nhìn bóng nắng đang lùi dần khỏi khu vực ngôi mộ, ký ức tuần tự kéo nhau trở về. Lần đầu diện kiến A Châu nơi rừng Vô Tích, rồi lúc gặp cô hoá trang đóng vai Kiều Phong trong chùa Thiếu Lâm, khi cùng cô xông xáo Tụ Hiền trang, đại chiến quần hùng, để sau đó được chính tay phụ thân cứu thoát. Nửa tháng sau, bên bờ vực trước Nhạn Môn quan, ông lại tái ngộ A Châu, trong thời điểm ông không tìm đâu ra một thước đất dung thân, dưới vòm trời bao la bát ngát này, anh hùng thiên hạ ai nấy đều chỉ chăm chăm muốn băm muốn mổ ông, duy nhất A Châu khăng khăng kề cận, nàng luôn luôn để ý chăm sóc ông, cho ông thấy được rằng, nơi cõi trần gian này, hãy còn có niềm êm ấm, hãy còn có gì quyến luyến ông! Cho đến khi hai người đến Tín Dương, khi họ tạm trú trong căn nhà nông dân bên bờ hồ Tiểu Kính, tối hôm ấy, ông được nghe A Châu ngỏ lời ước nguyện được cùng ông ra quan tái thả cừu, chăn dê ... cuối cùng ... cái lầm lỡ to lớn nhất đời! Ôi ... giá người ta có thể quay ngược được quá khứ! Chuyện cũ vĩnh viễn qua rồi, không thể tạo lập lại cho khác đi, không cho người ta cơ hội sửa chữa!
Đêm êm ả trôi qua, sương đọng trên lá trúc chầm chậm nhỏ thành giọt, chảy xuống. Gò má Tiêu Phong ướt đẫm sương đêm, khi ông ngẩng đầu trông, nơi phương tây, mảnh trăng tròn đang chìm xuống dần, sao trời thưa thớt, nhưng vẫn lấp lánh, tựa ánh mắt rạng rỡ A Châu thưở nào ... Tan nát cõi lòng, Tiêu Phong đưa tay vuốt tấm bia, nước mắt giàn giụa, lai láng!
Rồi Tiêu Phong ngồi dựa lưng vào tấm bia, ông chìm đắm trong trầm mặc, không hay biết rằng, đàng đông, chân trời bắt đầu ửng hồng, gió sớm đang nổi lên!
---- Xem tiếp hồi 104 ----