[Dịch] Thiên Kim Tưởng Môn

Chương 9 : Cực kỳ châu tròn ngọc sáng




Editor: trang bubble ^^

Lập tức phải định ra nàng dâu của Tứ Phòng, còn phải cưới vào cửa ở trước khi bệnh tình của Tưởng lão phu nhân chuyển biến xấu, thời gian thật là ép sát. Cũng may còn Thượng Tiệp luôn luôn lưu ý tất cả cô nương khuê nữ trong phủ, đã âm thầm chọn trúng mấy vị. Phủ tướng quân bày tiệc, đều sẽ mời mấy vị cô nương này tới, chỉ là không làm rõ chuyện trước, lại không thể đơn độc mời phu nhân và cô nương ở trong phủ mấy nhà này, còn phải mời thêm mấy nhà, ngộ nhỡ việc không được, cũng không lưu lại dấu vết. Vấn đề là tướng mạo nhân phẩm của mấy vị cô nương này xấp xỉ, tính tình lại có khác biệt riêng, người nào xứng người nào cũng phải tốn chút suy nghĩ.

Thượng Tiệp đang trầm tư, Tưởng Bạch cũng chạy tới, cười hì hì nói: "Tổ mẫu tổ mẫu, tin tức tốt. Tam thúc, bọn họ thả lỏng miệng rồi, nói chỉ cần cô nương gia hợp điều kiện của bọn họ sẽ lập tức cưới vào cửa." Nói rồi bèn tố giác lời đám người Tưởng Hoa Hoành cho Thượng Tiệp. Thượng Tiệp không khỏi ôm lấy Tưởng Bạch, ôm hôn một cái, trong bụng cảm thán: bé gái chính là bé gái, trời sinh thận trọng, thích thu xếp, biết các thúc thúc muốn chọn thẩm thẩm là chuyện lớn, lúc này lập tức giúp mình một tay. Nhất thời lướt qua vài vị cô nương một lần ở trong đầu, cười nói: "Cô nương Mã phủ là tao nhã nhất, cũng hợp yêu cầu của Hoa Hoành. Tính tình cô nương Trịnh phủ ngay thẳng, cũng hợp yêu cầu của Hoa Ký. Khó làm là Hoa Tằng và Hoa Cái."

Tưởng Hoa Cái yêu cầu một vị cô nương dịu dàng, tính tình hợp nhau, dịu dàng này còn dễ nói, tính tình hợp nhau, lại phải chung đụng một chút mới biết có hợp nhau hay không. Cô nương trong khuê phòng người ta, không danh không phận trước khi gả cho ngươi sao có thể tùy ý trò chuyện xem có hợp nhau hay không? Nếu là hợp nhau cũng may, nếu không hợp nhau, con gái người ta còn muốn đính hôn người ta hay không?

Về phần Tưởng Hoa Tằng, đây là chọn tiên trời đấy! Đi chỗ nào chọn một người như vậy cho hắn?

Thượng Tiệp hơi cau mày, cách một hồi lại giãn ra, Trần Châu đường muội (em họ) Trần Kỳ tính tình dịu dàng nhất, cũng thường đến phủ tướng quân, từng gặp gỡ lão Lục, tính ra lại là thân thích, mượn cơ hội để cho bọn họ trò chuyện một chút, xem một chút có hợp ý hay không, hẳn là có thể được. Về phần lão Ngũ, cái này, hắn có thể từng gặp vài vị cô nương, theo yêu cầu của hắn cũng không cần lấy vợ. Lại không quan tâm hắn khỉ gió nhiều như vậy, xem tình huống một chút rồi nói sau.

Bởi vì nghe Tưởng Bạch nói sáng mai đám người Cố Chính Sung và Cố Thu Ba cũng muốn tới tham gia náo nhiệt, Thượng Tiệp không khỏi cười nói: "Thái tử và Thục vương cũng không tiện có mặt, bỏ bớt các vị phu nhân và cô nương còn phải hành lễ với bọn hắn."

Cố Chính Sung là thân phận thái tử tự nhiên không cần phải nói, về phẩm cấp của Cố Thu Ba là Quận Vương, thấp hơn một cấp so với phụ thân Thân Vương của hắn, cho dù như thế, tất cả cáo mệnh phu nhân trong phủ còn phải hành đại lễ với hắn. Nếu sáng mai hắn cũng ngồi vào vị trí, lại thêm hỗn loạn.

Nghe được bất tiện khi bị Cố Chính Sung và Cố Thu Ba tham gia náo nhiệt, Tưởng Bạch vội vàng chạy đi nói cho bọn hắn biết. Tuy Cố Chính Sung và Cố Thu Ba có chút thất vọng, nhưng vừa nghĩ tới thân phận của mình, chỉ đành phải thôi, nhất thời dặn bảo Tưởng Bạch: "Sáng mai chọn sư nương, chúng ta không thể có mặt, nhưng ngươi phải dừng chân phân biệt giúp đỡ chọn lựa."

Thượng Tiệp lại là âm thầm quyết định ứng cử viên nội bộ, ngày hôm sau lúc gia yến thì mọi chuyện lo liệu lên rất là thuận lợi. Các vị phu nhân cũng nhận được ám hiệu, lặng lẽ quan sát huynh đệ Tưởng gia vô cùng có thể trở thành ứng cử viên con rể của mình. Tuy nói hiện nay trong triều hơi Trọng Văn Khinh Võ, Tưởng gia có chút không bằng lúc trước, số tuổi con trai của Tưởng gia lại lớn chút, nhưng mà các con của Tưởng gia không cưới vợ bé, tương lai không có tranh giành đích thứ, gả con gái vào ít chuyện phải lo nghĩ. Hơn nữa, hiện nay cậu ấm trong phủ các nhà, trừ trưởng tử lớn lên phải thừa kế gia nghiệp, gia chủ không thể không buộc bọn họ đọc sách luyện võ cầu tiến tới, những kẻ con thứ còn lại có bao nhiêu kêu gọi kết bè dẫn bạn vung tiền như rác lang thang qua ngày, nhưng dù như thế nào không thể so sánh với các huynh đệ Tưởng gia. Huống chi quy củ Tưởng gia lại chừng mực, không khuất nghẹn nữ nhi, bàn tới thật sự là việc hôn nhân tốt. Mấy vị phu nhân độ lượng một phen, ngược lại hài lòng.

Phu nhân các phủ mỗi người gảy bàn tính, đều có ý định kết thân, sau gia yến của Tưởng phủ, trừ Tưởng Hoa Tằng, ba vị con trai khác của Tưởng gia đã xác định ra hôn sự. Thượng Tiệp âm thầm thở phào một hơi, cười nói: "Hiện nay còn phải cho tìm một vị Hoa Tằng, lo liệu hôn sự một mạch mới tốt."

Bởi vì yêu cầu của Tưởng Hoa Tằng quá đặc thù, Thượng Tiệp tự nhiên không có cách nào tìm được một cô nương hợp yêu cầu của hắn, dưới quýnh quáng quyết định dùng một biện pháp của trong phủ các nhà bình thường, đó chính là hợp bát tự. Nhất thời cầm bát tự của cô nương trong phủ mấy nhà, lên Tử Mẫu miếu để sư phụ tương hợp. Cuối cùng khép lại là cô nương Chu phủ, Chu Nhuận Nhuận. Nếu hợp lại, Thượng Tiệp bèn dẫn Tưởng Bạch đến Chu phủ đi nhìn Chu Nhuận Nhuận.

Chu Nhuận Nhuận người cũng như tên, cực kỳ châu tròn ngọc sáng, Tưởng Bạch vừa thấy, âm thầm phất phất bàn tay nhỏ bé của mình, oa, đây là cần bao nhiêu bàn tay mới có thể che gương mặt của vị thím tương lai này thế!

Thượng Tiệp vừa thấy Chu Nhuận Nhuận, lại cực kỳ hài lòng, không tệ không tệ, nhìn một chút cái mông to eo ếch thô này, nhất định vô cùng có thể sinh dưỡng. Lại nhìn một chút lỗ mũi nhỏ môi dày này, phúc khí lắm đây!

Chờ đợi Thượng Tiệp và Tưởng Bạch trở lại từ Chu phủ, Tưởng Hoa Tằng tự nhiên hỏi thăm tướng mạo nhân phẩm Chu Nhuận Nhuận, Thượng Tiệp cười nói: "Chu cô nương tính tình ôn hòa, tốt lắm, ngươi chỉ chờ đón dâu thôi!"

Tưởng Hoa Tằng hỏi không ra cái gì từ trong miệng Thượng Tiệp, chỉ đành phải lặng lẽ kéo Tưởng Bạch đi hỏi thăm. Tưởng Bạch nháy mắt mấy cái: Ngũ thúc ơi Ngũ thúc, không phải là con không giúp người, là tổ mẫu đã quyết định với phu nhân Chu phủ, mấy ngày nữa sẽ đặt lễ đính hôn, lần này làm sao con dám nói lời thật cho người biết đây?

"Ngũ thúc, Chu cô nương này, tư thái tướng mạo đều vượt qua mấy vị thím khác!" Quả thật vượt qua nhé, mập chừng hai Mã cô nương vậy.

Nghe được Tiểu Tưởng Bạch nói như vậy, Tưởng Hoa Tằng vui vô cùng, vượt qua là tốt rồi, vượt qua là tốt rồi! Ta đứng hàng thứ thứ năm, trên đầu bị bốn vị ca ca đè ép, một vị đệ đệ phía dưới vốn lại cơ trí, không ép được hắn, đặc biệt thường bị hắn đè ép. Hiện nay kết hôn với một lão bà vượt qua lão bà của bọn hắn, cuối cùng cũng coi như có cái vượt trên bọn họ.

Tưởng Bạch sợ Tưởng Hoa Tằng hỏi nữa, lui ra khỏi phòng nghỉ ngơi, chạy chậm đến bên ngoài.

Bà vú Lý mắt thấy Tưởng Bạch chạy tới chạy đi, lúc này ra khỏi phòng luyện võ, tới nơi nghỉ chân bên cạnh ngồi xuống, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, trán hơi ướt át, vội lấy khăn tay ra từ trong lòng ngực, đang định đi lau cho Tưởng Bạch, trang ## bubble quay đầu lại thấy tiểu nha đầu Chiết Quế đứng yên, nhất thời chậm lại động tác, ngừng một chút nói: "Phu nhân thấy ngươi là một người linh hoạt, vậy mới để ngươi đi theo hầu hạ bên cạnh Bạch Ca Nhi, mọi việc cũng phải để tâm nhiều chút. Chẳng hạn trời nóng như hiện nay, thấy ca nhi toát mồ hôi, thì phải chạy nhanh qua lau mồ hôi cho nàng. Hiện nay các vị ca nhi ngồi nghỉ ngơi một bên, ngươi còn phải tiến lên thúc giục ca nhi uống nhiều nước trà giải nóng một chút. Sao đứng đây giống như đầu gỗ vậy?"

Dù sao Tưởng Bạch cũng là bé gái, hiện nay trời nóng, mặc ít, lại còn xen lẫn học võ với Tưởng Huyền bọn họ, làm sao Thượng Tiệp và Hạ Viên yên tâm, dĩ nhiên là dặn bảo bà vú Lý theo sát. Ngộ nhỡ có chuyện gì, bà vú Lý tự nhiên hiểu được che giấu một chút cho nàng, tạm thời lại chọn ra Chiết Quế tám tuổi từ trong đầy tớ sinh tử để hầu hạ nàng. Chiết Quế này gặp gỡ một đám tiểu thiếu niên Cố Chính Sung, Cố Thu Ba, Thẩm Thiên Đồng nhẹ nhàng vừa nói vừa cười, một người tuấn tú hơn một người, không tránh được có chút hoa mắt. Bị bà vú Lý vừa nói, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, nàng cuống quít lấy khăn tay ra đi qua lau mồ hôi cho Tưởng Bạch.

Trong chốc lát ma ma chuẩn bị nước trà, mấy tiểu nha đầu đã vội vàng lần lượt dâng trà nước cho các vị ca nhi. Tưởng Bạch cũng khát nước, thấy bà vú Lý bưng trà tới đây, tự nhiên nhận lấy uống nửa ly. Nghiêng đầu một cái thấy Chiết Quế nắm khăn tay hầu hạ ở một bên, môi miệng nho nhỏ lại hơi khô, biết nàng sáng sớm cùng bản thân tới phòng luyện võ, vẫn chờ ở bên ngoài không dám đi ra, chắc hẳn ngay cả nước cũng còn chưa uống qua một hớp, không khỏi cười kéo nàng qua, đưa trà trong tay tới bên miệng nàng nói: "Còn có nửa ly trà, ngươi uống đi!"

Tuy biết Tưởng Bạch là bé gái, Chiết Quế cũng bị cử động của nàng làm cho mặt đỏ ửng, định không uống, ly trà lại ghé vào khóe miệng rồi, chỉ đành phải "Ừng ực" một tiếng uống hết nửa ly trà, tránh ra từ trong ngực Tưởng Bạch, lẩm bẩm nói: "Ca nhi, đây không phải là ở trong phòng, không thể làm như vậy."

Tưởng Bạch đang ở vào tuổi thích đùa dai, thấy Chiết Quế hiện ra đỏ ửng đầy mặt, không khỏi cười "Ha ha", kéo qua nói: "Ngươi đi theo ta, chính là người của ta, ta thích làm sao thì làm thế đó."

Thẩm Thiên Đồng ngồi ở bên kia đang uống trà, nghe được Tưởng Bạch và Chiết Quế trêu chọc, khóe mắt không khỏi giật giật. Âm thầm lắc đầu: cả đám người phủ tướng quân đều là không ham nữ sắc, làm sao lại xuất hiện một Tưởng Bạch như vậy? Lúc này mới tám tuổi, nhìn đã là...... Chả trách ngày đó phu nhân An Bình Hầu đến ở trong Thẩm phủ, lặng lẽ thầm thì nói với tổ mẫu: "Tương lai nếu Tưởng gia lụn bại xuống, chỉ sợ là thua ở trên tay Tưởng Bạch đó. Hiện nay mới tám tuổi, nghe nói chuyên thích cho bọn nha đầu điều phối son làm phấn, bọn nha đầu thiêu thùa may vá, còn thích dính ở một bên nhìn kỹ, nói này nói nọ cho ý kiến. Không chỉ như vậy, trong phòng còn giấu rất nhiều đồ của cô nương gia. Lúc nhỏ, mọi người đùa hỏi hắn thích gì nhất, hắn bật thốt lên bèn nói thích nhất hoa phấn. Người nghe cũng cười, chỉ nói không lẽ hắn là một vị cô nương gia gửi hồn người sống. Hiện nay càng phỏng theo tuấn tú, chỉ là một vị ca nhi tuấn thành như vậy, tóm lại không phải là chuyện tốt."

Tưởng Bạch đang trêu chọc với Chiết Quế, vừa ngẩng đầu thấy Thẩm Thiên Đồng liếc qua, không khỏi thuận thế lướt nhanh một cái liếc mắt. Trong lòng Thẩm Thiên Đồng đột nhiên giật mình, nhất thời rũ mắt xuống: tiểu tử này cười lên thật sự rất giống cô nương gia, chính là dáng dấp cũng còn đẹp mắt hơn mấy vị muội muội trong phủ, thật là yêu nghiệt!

"Đồng ca, ngươi có cảm giác hay không, Bạch Ca Nhi cười quá mức rồi?" Cố Thu Ba thấy Thẩm Thiên Đồng lườm Tưởng Bạch một cái lại rũ mắt xuống, lặng lẽ lẻn tới nói: "Đáng tiếc Bạch Ca Nhi là con trai, nếu như hắn là bé gái, lớn lên ta nhất định phải cưới hắn về phủ."

"Bạch Ca Nhi là con trai vợ cả của thiếu tướng quân, ngươi nói chuyện như vậy cẩn thận hắn tức giận." Thẩm Thiên Đồng liếc mắt nhìn Cố Thu Ba, nhỏ giọng nói: "Mặc dù hắn da mịn thịt mềm, dù sao cũng là con trai, những lời này cũng không thể nói trước mặt hắn." Nhớ ngày đó, chúng ta cùng nhau rình coi hắn nhìn gương bôi phấn vàng, các ngươi chạy đúng là nhanh, đáng thương ta bị đánh mặt mày bầm tím. Nếu hôm nay còn nói hắn giống như bé gái, bị hắn nghe được, hắn không tiện đánh các ngươi, nói không chừng lại là ta gặp nạn. Hiện nay ta còn không phải là đối thủ của hắn, không thể mạo hiểm đâu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.