[Dịch] Thiên Kiếp Y Sinh

Chương 51 : Chiêu thức đơn giản




Đây cũng là lần đầu tiên Văn Đào cùng Vũ giả Tiên Thiên cảnh giới giao thủ, tuy vậy hắn đối với chiến đấu chưa từng có quá một tia sợ hãi. Cho dù chống lại Tu Chân giả, hắn cũng không có chút nào e ngại, thậm chí có một chút hưng phấn. Nếu như không phải hắn có lý trí, Văn Đào cảm giác mình rất có thể biến thành một tên võ si, đi khắp nơi tìm cao thủ khiêu chiến.

"Trước khi đi ra ngoài, gia chủ từng nói rằng, lần này tới chủ yếu là dùng Vũ kết bạn, không có ý gì khác ác tâm. Về phần chuyện hiểu lầm giữa bác sĩ Văn và thiếu gia, cũng chỉ là chuyện nhỏ, gia chủ hi vọng có thể thỉnh bác sĩ Văn đến Vương gia gặp mặt." Vũ Khiêm tiên lễ hậu binh, mặc dù mới vừa rồi lời nói của Vương Bác Đào bị Văn Đào bá đạo đáp trả về hắn cũng nghe đến, tuy nhiên hắn vẫn phải dựa theo gia chủ phân phó nói cho xong những lời này.

Đối đãi không cùng người bất đồng, thái độ Văn Đào liền không giống như lúc trêu Vương Bác Đào. Viều bây giờ trong mắt hắn, đây là một Võ giả.

"Vậy thì dùng võ thuật kết bạn, đến đây đi!" Dĩ nhiên, không đi trêu chọc bọn họ, thì cũng không cần cùng bọn họ nói nhảm nhiều.

Lúc này Vũ Khiêm nhìn Văn Đào, có một loại cảm giác vô cùng mông lung, mặc dù người này hiện đang đứng ở trước mắt của mình, nhưng giống như cách mình rất xa, thật sự nhìn không thấu, không rõ. Mọi người trong lòng đều hiểu, bên trong thế giới của bọn hắn, võ lực mới là phương thức nói chuyện cuối cùng.

Vũ Khiêm quay đầu nhìn Vũ Lâm một chút, hướng hắn khẽ gật đầu.

Vũ Lâm lần nữa chắp tay: "Mời chỉ dạy..."

Không biết có phải từ lúc bắt đầu tiếp xúc sư phụ Cổ Hàn toàn là một chút nhân vật cấp bậc cổ xưa hay không, mà Văn Đào đối với phương thức tranh đấu ở thế hệ trước rất thích, tuy nhiên, đối với hắn mà nói, nếu gặp phải dạng gì đối thủ thì sẽ dùng dạng gì phương pháp, tuyệt đối không câu nệ.

"Mời "

Vũ Lm động.

Kinh mạch toàn thân liền quán thông, dưới tình huống bình thường chân khí cuồn cuộn không dứt, cùng địa giới viên mãn hoàn toàn bất đồng, đột phá một giai đoạn mới về cực hạn thân thể.

Đầy trời ảnh chưởng, kể cả ở nơi cao tầm 80m(26 x 3), trên bầu trời kình khí vẫn vang lên trong gió điên cuồng gào thét. Quả nhiên không hổ là cao thủ Tiên Thiên, ít nhất kinh nghiệm chiến đấu không phải bình thường địa giới có thể sánh bằng, ảnh chưởng phiêu động, chưởng khí tung hoành. Tuy vậy Vũ Lm vẫn không kéo gần cự ly đánh tới Văn Đào.

Hắn nghĩ bằng vào cách không chưởng, dò xét Văn Đào.

Nhìn công kích của Vũ Lâm, Văn Đào hơi hơi có chút thất vọng, Vũ Lm đã là Võ giả Tiên Thiên cấp một hậu kỳ, xem ra không lâu sẽ đạt tới Võ giả Tiên Thiên cấp hai. Mình hiện tại chỉ là Tiên Thiên cấp một trung kỳ, tuy nhiên rõ ràng không có cái cảm giác Văn Đào muốn đạt tới, không có chút hứng thú.

Dưới chân đạp một cái "Oanh..." Giống như đại chùy nện trên phiến đá, người Văn Đào như đạn pháo, trực tiếp phóng tới Vũ Lm. Rất đơn giản, không có gì xảo diệu, nhưng chỉ có một chữ: "Nhanh”.

"Oanh..." Vũ Lâm dù sao cũng là hậu kỳ Võ giả Tiên Thiên cấp một, Văn Đào đột nhiên vọt tới, tốc độ nhanh đến mức hắn tránh né cũng không kịp, hai tay hợp lại, toàn lực đẩy ra một chưởng.

Cầm thiên thủ, tuyệt kỹ thành danh của Vũ Khiêm, với công lực hiện tại của Vũ Lâm, toàn thân chân khí trong nháy mắt bị rút ra không còn một tia. Trong lúc song chưởng thống nhất, chân khí nhanh chóng xoay tròn tạo thành một cổ hấp lực.

Một tiếng vang thật lớn, Văn Đào mượn lực tung mình về phía sau rơi xuống đất, mà Vũ Lâm thì bị đánh bay đi ra ngoài.

Thân hình Vũ Khiêm chợt lóe, tiếp Vũ Lâm đang muốn rơi xuống, thân thể trên không trung chợt dừng lại, lăng không tung mình lần nữa trở xuống, đem Vũ Lâm để trên nền đá. Lấy nhãn lực của hắn rất dễ dàng nhìn ra, Vũ Lâm cũng không có bị trọng thương, chỉ là dùng sức quá độ, hư thoát.

Một chiêu, một chiêu liền làm cho đệ đệ của mình phải sử dụng tuyệt chiêu mình dạy bảo vệ tánh mạng cho hắn, hơn nữa không giống như người bình thường. Bời vì vừa rồi, thời điểm hắn xông lại, không phải là tránh né chưởng của Vũ Lâm, nếu không sẽ không thể nhanh chóng đánh tới Vũ Lâm khiến ứng phó không kịp, hắn căn bản là chọi cứng cách không chưởng kình xông qua.

Mặc dù không dám nghĩ tiếp, nhưng lúc này trong đầu Vũ Khiêm đột nhiên nghĩ đến một chuyện có thể, đến bây giờ chính mình vẫn nhìn không ra dấu vết hắn xuất thủ, hơn nữa đủ loại dấu hiệu cho thấy... Hắn cũng có thể là Tiên Thiên Võ giả, nhưng khác biệt với nhóm người mình như thế, chẳng lẽ là...

"Ân, Tiên Thiên Võ giả quả thật bất đồng, như vậy để cho ta đối với ngươi mong đợi càng lớn." Mới vừa rồi một chiêu cuối cùng của Vũ Lâm, chặn lại năm phần lực lượng trong cú đấm kia, hơn nữa chưởng kình xuất chiêu rất có ý tứ, luận ra Vũ Khiêm lợi hại hơn Vũ Lâm nhiều, hứng thú của Văn Đào lại nổi lên.

Để cho Vũ Lâm dựa vào tường đứng vững, Vũ Khiêm chậm rãi đi về phía Văn Đào, khoảng cách chỉ có năm bước chừng liền ngừng lại.

Cầm thiên thủ, tiện tay một chưởng liền xuất ra, chiêu thức giống như Vũ Lâm vừa rồi mới sử dụng. Chẳng qua Vũ lâm cần hai tay, hơn nữa còn là tập trung toàn lực, nhưng Vũ Khiêm chỉ tiện tay là có thể thi triển ra, uy lực tương đối mạnh.

Văn Đào đứng tại nguyên chỗ bất động, thân thể lấy chân trụ vững, đột nhiên trở nên mềm mại giống như lá liễu, theo chưởng phong áp bách của Vũ Khiêm, di động trái phải trước sau góc độ rất quỷ dị.

"Nha..." Vũ Khiêm rất giật mình, chẳng lẽ mình đoán chừng sai lầm rồi, người này cũng không phải là cao thủ ngoại công Tiên Thiên, mà là luyện một ít pháp môn tương đối đặc biệt khác, nếu không thân thể làm sao nhìn như thế, người luyện ngoại công thân thể tuyệt đối sẽ phải phát triển.

Văn Đào chỉ là trong lòng đột nhiên vừa động, nhớ tới Lỗ Kiệt từng thi triển qua chiêu này, bằng vào thân thể của hắn ở dưới tình huống linh khí cùng đan dược thẩm thấu, bắt chước loại chiêu thức này rất nhẹ nhàng. Bất quá đây cũng chỉ là nhất thời cao hứng, thoáng qua, hắn đã không hề thử nữa, một quyền đơn giản tung ra.

"Thình thình..." Vũ Khiêm bị đánh bay, nhưng Văn Đào cũng bị đẩy lui hai bước.

Lần đầu tiên, tỉ thí cùng võ giả bị đẩy lui.

Nội kình thật hùng hậu.

Giật mình hơn chính là Vũ Khiêm, không có nội kình, chỉ là một cỗ lực lượng mạnh mẻ, ngạnh sanh đột phá một chiêu cầm thiên thủ chứa nội kình, đẩy lui hắn, Vũ Khiêm cảm giác chân khí trong cơ thể mình nhộn nhạo một trận.

"Hay, đến tiếp" Văn Đào cao hứng, quả đấm giống như đạn pháo, lực đạo mỗi một quyền so với quyền đầu mạnh hơn mấy phần.

Vũ Khiêm vừa nhìn thấy, vội vàng thi triển thân pháp tránh né, mới rồi hắn mặc dù không có sử dụng tuyệt chiêu, chỉ là một chiêu số trong cầm thiên thủ. Nhưng dù vậy, đối phương lại cậy mạnh công kích, cho nên hắn cũng không thể ngạnh kháng quá nhiều, trong nháy mắt Văn Đào đã tung trên trăm quyền đập tới, Vũ Khiêm bị tấn công đến mức chỉ có thể né tránh.

Khó gặp được đối thủ đánh thống khoái, nhận thức chung của Văn Đào càng phát ra mãnh liệt.

Vũ Khiêm nghĩ tới Văn Đào theo thang máy đi lên, lại đang hoài nghi hắn rèn luyện ngoại công, cho nên dựa vào kinh nghiệm chiến đấu mấy thập niên, hắn liền lập tức bắt đầu sử dụng khinh công, chọn lựa du đấu.

Lúc Văn Đào luân chuyển mãnh quyền công kích tới, Vũ Khiêm bật nhảy lên, vì bảo đảm an toàn, hắn ở trên không trung sử dụng phương pháp trèo thang mây, hai lần liên tục búng cao hướng về phía trên. Tuy chỉ giao thủ mấy lần, thế nhưng hắn cảm giác chân khí trong cơ thể mình có chút không đủ, đây là chuyện chưa từng xảy ra kể từ khi hắn tiến vào cảnh giới Tiên Thiên cho tới bây giờ.

Hắn cần khôi phục gấp, tìm kiếm phương pháp xử lí tốt hơn, mặc dù hắn còn không có đạt đến cao thủ Tiên Thiên cấp sáu hoặc là cấp bảy, có bản lĩnh trên không trung đứng lại trôi nổi, bất quá khống chế trong thời gian ngắn, hắn vẫn là có thể làm được.

Hơi chậm một tý, Văn Đào liền không đuổi theo nữa, trong lòng hắn thoáng buông lỏng.

Đánh lâu như vậy , ngay cả ưu thế lớn nhất của Võ giả Tiên Thiên cấp ba, Ngưng Khí thành hình, có thể sử dụng cách không quyền kình cùng đao khí tuy vậy cũng chưa thấy đối thủ dùng đến, thật là thất bại.

Bất quá, xét tình trạng hiện tại của mình, nếu thành hình quyền kình, chỉ sợ rằng tác dụng cũng không lớn.

Người khác không thể đuổi theo, xem ra sử dụng du đấu vẫn còn rất tốt.

“Người đâu?”

Nhưng khi hắn ngoảnh lại nhìn, phát hiện ra chỉ nhìn rõ mái nhà, không còn bóng dáng Văn Đào.

" Ngươi hãy đánh ra một chiêu toàn lực, đón đỡ một quyền này của ta!" Ở trên đỉnh đầu Vũ Khiêm, vang lên thanh âm Văn Đào. Khinh công sao, chân mình điểm đất(chạm nhẹ) có thể phát ra lực tựa thiên cân, trong nháy mắt bộc phát ra lực lượng đẩy bay tới độ cao mười mấy thước dễ dàng, Văn Đào lúc này đã có tốc độ nhanh hơn, trực tiếp vọt tới đỉnh đầu Vũ khiêm.

Với kinh nghiệm chiến đấu mấy thập niên, Vũ Khiêm liền thi triển tuyệt chiêu cầm thiên thủ, nhìn cũng chưa từng nhìn đã phất tay nghênh đón.

"Oanh..."

Quá trình chiến đấu nói chậm, thực tế rất mau, nhóm người Vương Bác Đào chẳng qua là vào thang máy, chừng ba phút đồng hồ mới đi lên, nhưng lúc bọn họ nhìn lướt qua chỉ còn lại Vũ Lâm dựa vào tường, mà Vũ Khiêm thì nằm trên mặt đất, ôm bộ ngực, hộc máu.

Duy chỉ không thấy bóng dáng Văn Đào, ít nhất có thể khẳng định, lần này hắn không có bước vào thang máy rời đi, vậy hắn đi đâu rồi?

"Vũ lão!" Vương Thiêm Vân tiến lên xem xét thương thế Vũ Khiêm, Vũ Khiêm chụp được tay Vương Thiêm Vân, trong miệng mang theo máu thì thào nói: "Lập tức đưa ta trở về tổng bộ..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.