[Dịch] Thiên Kiếp Y Sinh

Chương 46 : Tự bạo




"Muốn làm kỹ nữ, cần gì phải có danh tiếng? vô ích, nếu giết người cướp của? đâu phải nói nhảm nhiều như vậy, hừ, xem ra các ngươi ngay cả làm ác nhân cũng không đủ tư cách, chỉ là tiểu nhân vô sỉ." thanh âm Văn Đào vang lên trong đầu đám người Huyền Linh, lần này hắn không khống chế, đơn thuần là thanh âm hắn nói ra.

"Người nào..." Huyền Linh hơi kinh hãi, tuy hắn không sợ loại chuyện này lan truyền ra ngoài, bởi vì từ khi bắt đầu làm việc rất “đường hoàng”, vấn đề mấu chốt là giọng nói của người này rõ ràng mang ý bất thiện, mà nhóm người hắn thế nhưng không có ai phát hiện ra sự tồn tại của nhân vật đó.

Văn Đào ở trên một gốc cây khoảng cách trăm mét nhảy xuống, mấy lần nhảy lên đã đi tới phụ cận, đang ở phía sau đám người Huyền Linh, Văn Đào không phải không nghĩ tới đánh lén. Hắn còn không có ý nghĩ liều mạng rồi nói những thứ quy củ cổ hủ kia, chẳng qua lúc này bọn họ đều tận lực tập trung chú ý đến lăng lan, nên Văn Đào mới có thể lặng yên không một tiếng động đi theo phía sau. Nếu như muốn lén lén lút lút tiến hành đánh lén, trừ phi Văn Đào có thể sử dụng pháp bảo, may ra mới có thể làm được.

Đáng tiếc là, trong trữ vật giới chỉ của Văn Đào không ít thứ tốt, nhưng chân chính không thể sử dụng pháp bảo đi công kích.

"Ngươi là người phương nào?" Đột nhiên có người xuất hiện ở phía sau, Huyền Linh đám người kinh hãi bứt ra thối lui dạt đến một bên, tuy nhiên phi kiếm vẫn kiềm trụ lăng lan, sợ nàng chạy trốn, cho nên cùng Văn Đào tạo thành cục diện ba phương đối lập.

Nhìn thấy Văn Đào đi lại đây, Lăng Lan rất giật mình, trong lòng kinh ngạc về chủ nhân của hắn, lúc nào cũng bất ngờ khiến cho người ta không tưởng tượng được. Hắn làm sao sẽ đi về hướng này, hắn làm sao biết mình bị người cướp giết?

"Chuyện bất bình, có người quản, đường không tốt, có người sửa, ta là người gặp chuyện bất bình." bộ dạng Văn Đào rất tự nhiên chính nghĩa, chuyện này nói trắng ra mà nói thật sự. . . là đi khảo nghiệm da mặt.

Văn Đào vừa nói như thế, Cửu Vĩ thiên hồ liền hiểu chuyện gì đang xảy ra, chủ nhân khẳng định có kế hoạch, cho nên hắn không lên tiếng có quen biết nhau, làm bộ như hoàn toàn không nhận ra.

Ba người Huyền Linh không nghĩ tới nửa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, huyền Tĩnh cùng Huyền Minh đều nhìn về Huyền Linh, hắn kinh nghiệm nhiều nhất, đã đi qua giới Thục Sơn, hơn nữa tu vi cũng cao nhất. Bởi vì hai người bọn họ xem ra, người trẻ tuổi trước mắt kia vốn không phải là người tu chân

"Không biết môn phái của ngươi tên gì, bọn ta là người thế tục của Hạc Sơn Phái, hôm nay gặp phải yêu hồ, vì dân trừ yêu, nhưng chẳng biết tại sao vị này ngăn cản." Huyền Linh vẻ ngoài giả bộ, nhưng lại gian hoạt truyền âm nói hai sư đệ toàn lực chú ý con hồ ly này, nếu có thể bắt được một con Nguyên Anh kỳ hồ ly, nhất là từ Thục Sơn giới bên trong chạy ra, tuyệt đối có thể làm cho thực lực tăng lên.

Văn Đào lúc này đứng khá gần lăng lan, vừa nói chuyện vừa tiếp tục đi về phía lăng lan: "Cái gì Hạc Sơn Phái, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua, đừng tưởng rằng có mấy chiêu tà thuật chuẩn bị thêm vài bả kiếm bay bay là có thể lừa người, ta nhìn mấy người đạo lão các ngươi là nổi lên sắc tâm, thấy mỹ nữ liền nói yêu quái, ngươi cho rằng xem Phong Thần diễn nghĩa xong, liền cho rằng có nhiều yêu quái như vậy."

Hử… ba người bị Văn Đào nói một chặp liền sửng sốt, trong lòng tự nhủ tên này … Thật sự cái gì cũng đều không hiểu sao.

Huyền Minh nói: “Sư huynh, đừng cùng hắn nói nhảm, người này tám phần đã bị hồ yêu mê hoặc, trảm thảo trừ căn, ta tới chém giết người này.”

Không hổ là huynh đệ, lời của Huyền Minh cũng là lời trong lòng của Huyên Linh cùng Huyền Tĩnh, hai người liếc mắt, liền gật đầu đồng ý.

Văn Đào tu luyện chính là ngoại công, cũng không phải là Thái Cực, chưa bao giờ để hậu phát chế nhân, hắn luôn cho rằng công kích chính là phòng ngự tốt nhất. Sở dĩ hắn có suy nghĩ như thế là để giảm một phần ý thức phòng bị của bọn họ, một nguyên nhân khác chính là...

"Đón lấy..." hắn quăng Giao long tiên, Huyền Vũ Giáp cho Lăng Lan.

Lăng Lan sớm đã có chuẩn bị, thân hình trong nháy mắt liền hành động, hai người Huyền Linh muốn ngăn cản đã chậm.

Lăng lan cầm vào Giao long tiên cùng Huyền Vũ Giáp liền thất kinh, cả hai đều là bảo vật chưa nhận chủ, hơn nữa... Giao long tiên là thượng phẩm linh khí, Huyền Vũ Giáp mặc dù là trung phẩm linh khí, nhưng bởi vì là pháp bảo phòng ngự lại càng thêm trân quý.

Hai kiện pháp bảo này Lăng Lan đều từng nghe nói qua, Giao long tiên dùng gân Giao Long muốn phi thăng luyện chế, mà Huyền Vũ Giáp nghe nói là dùng mai rùa ngàn năm tạo thành, hai kiện pháp bảo ở trong bảng linh khí pháp bảo đều thuộc lớp đứng đầu, so với vài món pháp bảo tốt nhất của nàng không kém bao nhiêu.

"Thượng phẩm linh khí..." đám người Huyền Linh không có kiến thức như lăng lan, tất nhiên không nhận biết Giao long tiên cùng Huyền Vũ Giáp, chẳng qua phát hiện thượng phẩm linh khí liền đã đỏ mắt.

Ba người càng nổi sát tâm, đang lúc bọn họ bị thượng phẩm linh khí hấp dẫn trong nháy mắt, nên lúc Huyền Minh hoàn hồn muốn tìm mục tiêu của hắn, tên người bình thường kia đã biến mất.

"Cẩn thận..." lúc này linh thức của Huyền Linh đã mở ra toàn bộ, bao phủ mấy trăm thước xung quanh, Văn Đào trong nháy mắt lắc mình xông về bên cạnh Huyền Minh, Huyền Linh vội vàng nhắc nhở.

Đáng tiếc đã quá muộn, Huyền Minh vừa quay đầu, Văn Đào đã đến phụ cận, không có bất kỳ hành động gì khác, chỉ đơn giản một quyền đấm vào mặt Huyền Minh. Đây là lần đầu tiên Văn Đào chiến đấu với Tu Chân giả, nhưng không sợ hãi chút nào. Huyền Minh chuyển niệm điều khiển phi kiếm trở lại, đáng tiếc không đợi hắn tập trung tấn công Văn Đào, lại một quả đấm nặng nề tiếp tục đập vào trên mặt của hắn.

Thân thể chỉ mạnh mẽ ba năm lần so với người bình thường, làm sao có thể chống đỡ được quả đấm nặng tựa thiên kim, xương cốt trên mặt liền phát ra thanh âm vỡ vụn.

"Sư đệ..." Huyền Tĩnh gầm lên, nhanh chóng khu kiếm tấn công Văn Đào.

Mũi chân Văn Đào toàn lực nhằm vào bộ vị trái tim Huyền Minh, trực tiếp đạp lõm xuống, trái tim liền bể vỡ. Văn Đào mượn lực nhanh chóng lùi ra ngoài.

Phi kiếm của Huyền Minh mất đi khống chế, rơi xuống, riêng hai mắt Huyền Minh vẫn trợn to, té trên mặt đất nhìn thẳng lên trời. Hắn nghĩ mãi vẫn không rõ, mình tại sao sẽ chết trong tay một người bình thường, một Kim Đan kỳ cao thủ, đối mặt với Tiên Thiên cấp sáu võ giả có thể giết chết dễ dàng.

Trừ phi là lấy võ nhập đạo, đột phá Tiên Thiên cấp bảy võ giả, cũng là vừa mới đạt tới Kim Đan sơ kỳ, đáng tiếc trước mắt toàn bộ thế giới võ giả Tiên Thiên cấp bảy hình như hơn hai trăm năm đã không còn xuất hiện.

Mạnh nhất bây giờ chỉ là mấy lão võ giả trong truyền thuyết Tiên Thiên cấp sáu, làm sao xuất hiện được? ?

Không chấp nhận suy nghĩ về thực lực Văn Đào, Huyền Tĩnh sử phi kiếm Như Ảnh Tùy Hình, tốc độ nhanh chóng vô cùng. Văn Đào tuy đem lực lượng phát huy đến cực hạn, vẫn cực kỳ nguy hiểm, một phần vì Huyền Minh bị giết khiến huyền Tĩnh tức giận hơi mất lý trí không nhìn rõ tình huống.

Mặc dù Lăng Lan không có tinh luyện, nhưng chỉ cần là thượng phẩm linh khí, đối mặt với Huyền Linh liền khó phân biệt được cao thấp. Nếu như cho lăng lan một ít thời gian, đem Giao long tiên rèn luyện qua, nắm giữ cách sử dụng nhiều hơn, uy lực ít nhất gia tăng ba năm lần, lúc đó để cho một mình hắn đối mặt ba huynh đệ Huyền Linh lần nữa, sẽ không cần e ngại gì.

Thân thể Văn Đào hiện tại mặc dù rất cứng rắn, đạn bắn bình thường đều không sợ, nhưng hắn biết rõ ràng, tuyệt đối không chịu được trung phẩm linh khí đánh trúng người.

Tiếp tục như vậy không được, Lăng Lan hiện tại mặc dù không thiệt thòi mấy, nhìn tình huống một thời ba khắc khó mà chiến đấu xong, hao tổn lâu dài hiển nhiên không phải là biện pháp tốt.

Liều mạng

"Yá..." hai tay Văn Đào tung phách chưởng, hai chân đảo qua, chung quanh hơn mười thước nhất thời bị bụi đất bao phủ. Mà hắn cũng trong nháy mắt khởi động tụ linh quần áo gia tăng linh thức của mình, đạt tới trình độ Độ Kiếp sơ kỳ, huyền Tĩnh đang tập trung Văn Đào, tức thời mất đi mục tiêu.

Vừa mất đi mục tiêu, đoàn bụi đất khổng lồ kia càng khuếch trương to dần ra. Mặc dù linh thức không nhìn thấy Văn Đào, nhưng có Huyền Minh chết đi trước đó làm bài học, Huyền Tĩnh liền biết đoàn bụi đất này cực kỳ nguy hiểm, thân hình cấp tốc bay lên.

"Ngươi chạy đi đâu... Táp... ..." từ dưới chân hắn Văn Đào phóng ra, nhanh chóng bắt được chân huyền Tĩnh.

"Ngã xuống "

"Rầm..." Huyền Tĩnh bị ném nặng nề trên mặt đất, một ngụm máu phun ra. Văn Đào lại đánh tới, quả đấm như súng máy đánh vào trên người huyền tĩnh, thanh âm xương ngực vỡ vụn liên tục, bộ vị thân thể bị quả đấm đánh trúng đều lõm xuống.

"A..." Đã biết khó có thể sống, huyền Tĩnh phản ứng không chậm như Huyền Minh, lựa chọn cuối cùng đồng quy vu tận, Kim Đan trong nháy mắt bạo tăng.

"Chủ nhân cẩn thận..."

"Sư đệ..."

Lăng Lan cùng Huyền Linh đều buông tha cho cuộc chiến, lao đến, đáng tiếc, hết thảy đều quá chậm, Kim Đan kỳ cao thủ tự bạo uy lực khổng lồ ngay cả Lăng Lan cùng Huyền Linh cấp Nguyên Anh kỳ đều không thể không tránh đi phong mang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.