Văn Đào im lặng, may mắn là ở chỗ này không có nhiều người, nếu không nghe nàng nói như thế còn tưởng là có chuyện gì xảy ra đây.
- “Có tin hay không thì tuỳ ngươi.”
Từ lúc xung đột bởi mấy câu nói lúc trước, cho đến sự tình ngày hôm qua và lời nói vừa rồi của hắn làm cho Bích Kỳ cảm thấy Văn Đào như là một dấu hỏi thật lớn.
Trong lòng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng Văn Đào mở miệng “mời” nàng cùng ăn cơm, mặc dụ bọn họ ăn cơm ở đây đều không tốn tiền, nhưng quan hệ của hai người qua các câu chuyện phiếm cũng hoà hoãn hơn rất nhiều.
Sau đó, Bích Kỳ liền đem những nghi vấn tròng lòng về các máy tập thể hình của Văn Đào ra hỏi, cùng với việc hắn là bác sĩ cũng không quên.
Đôi lúc Văn Đào cũng trả lời một vài vấn đề.
“Chẳng qua là trọng lượng lớn hơn nhiều một chút mà thôi.”
Văn Đào trả lời rất đơn giản, nhưng cũng không đi vào chi tiết, Bích Kỳ cũng rất thông minh không tiếp tục truy hỏi. Cứ như vậy, một bữa cơm qua đi, Văn Đào ăn rất thiệt tình mà Bích Kỳ hầu như không động tới cái gì.
Bích Kỳ nhìn Văn Đào ăn xong cũng không hỏi nhiều nữa mà tuỳ ý dùng hai chén súp. Lúc này, điện thoại của nàng đột nhiên reo lên, Bích Kỳ thoáng nhìn qua, sắc mặt liền thay đổi.
“ Vương Bác Đào đã tới đây, ta lúc nãy có cho người phía dưới lưu ý, bọn họ nói xe của Vương gia hắn đang đậu trước cửa.”
Văn Đào xoa xoa tay, đứng lên nói: “Vừa lúc ta cũng phải trở về phòng khám bệnh rồi.”
Bích Kỳ cũng đứng dậy nói: “Ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cẩn thận một chút, chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm, ngươi không cần thiết phải đối nghịch với Vương gia bọn chúng, bọn chúng có thế lực rất khổng lồ.”
“Đối với ta bằng hữu là bằng hữu bất phân giàu nghèo. Địch nhân cũng như vậy, bất phân cường nhược thì ta đều đối mặt. Nếu địch nhân thật sự vô cùng cường đại thì ta sẽ dùng những phương pháp khác để chiến đấu, bất quá … trước mắt còn chưa cần.” Văn Đào tự tin mỉm cười nói.
Nói xong hắn liền trực tiếp xuống lầu.
Văn Đào vừa ra khỏi đại môn của câu lạc bộ Hoàng Đình, thì hai bên có ba người đang đứng, ở giữa là một lão già khoảng hơn 50 tuổi đang khoanh tay mà đứng.
Văn Đào cũng không nhìn lão mà cứ tiêu sái như vậy đi thẳng ra ngoài. Lão già thân hình nhanh nhẹn xuất thủ, ưng trảo nhắm thẳng xương quai xanh của Văn Đào mà chụp tới.
Một quyền, Văn Đào phát sau mà đến trước, nhắm thẳng bụng lão già khiến lão cũng giống đám Vương Bác Đào lúc trước, nằm co quắp trên mặt đất.
“…” Bích Kỳ trừng lớn hai mắt, giật mình nhìn Văn Đào, mới vừa rồi lão già xuất thủ nàng cũng thấy nhưng đột nhiên lão lại nằm lăn ra trên mặt đất. Lần này Văn Đào xuất thủ, tốc độ so với lần trước hoàn toàn khác xa, nàng căn bản là không thấy rõ.
Những tên đang đứng xung quanh cũng toàn bộ muốn xông tới động thủ thì lão già đang nằm dưới đất liền giơ tay quát bảo “Đừng … động …”. Hắn bảo thủ hạ ngừng tay vì hắn biết rõ người trước mặt này đám thủ hạ của lão không thể đối phó được.
Nghe lão già lên tiếng, Văn Đào nhìn thoáng qua lão đánh giá. Có thể thừa nhận ba phần lực lượng của mình mà còn có thể nói chuyện, xem ra cũng có thể được coi là đứng đầu trong đám hậu thiên đỉnh phong cường giả. Người cũng không ngu ngốc, biết đám pháo hôi kia đi lên chỉ lãng phí thời gian.
“Đợi một chút …” thấy Văn Đào rời đi, Bích Kỳ vội vàng đuổi theo.
“Còn có chuyện gì sao?” Văn Đào cũng không có dừng lại mà chỉ thả chậm cước bộ. Mặc dù cùng cô nàng Bích Kỳ này có chút xung đột nhưng hiện tại cũng coi như là bằng hữu, tâm tính của nàng cũng không tệ.
Bích Kỳ cũng không phải loại con gái kiêu kỳ, ê lệ nên rất thẳng thắn hùng hồn nói: “Ta vì giúp ngươi nên đã nói ra ngoài ngươi là bạn nhảy của ta, nếu như ngươi không đi, không phải là ta rất mất thể diện sao, làm một nam nhân ngươi chẳng lẽ nhìn một nữ tử cứ như vậy bị xấu mặt hay sao?”
Lúc này vừa mới tới cổng trạm xe điện ngầm, Văn Đào dừng bước nhìn Bích Kỳ một chút, Bích Kỳ cũng lớn mật mỉm cười nhìn lại Văn Đào.
Cùng là một loại gạo mà một trăm người ăn lại khác nhau a. (Nhất dạng mễ dưỡng bách dạng nhân). Nhìn thấy biểu hiện tự nhiên của Bích Kỳ mà Văn Đào đột nhiên liên tưởng tới vẻ thẹn thùng của Ngạn Lâm.
Thấy Văn Đào nhìn mình như vậy, Bích Kỳ cũng không trách: “Mặc dù ngươi hiện tại có năng lực tự giải quyết chuyện này, nhưng lời ta nói ra là vì ngươi mà nói, cho nên ngươi không thể buông tay mặc kệ được.”
Văn Đào cười gật đầu nói: “Cái này cũng không thành vấn đề, nhưng ta không biết khiêu vũ.”
Bích Kỳ vui mừng nói: “Cái này lại càng không thành vấn đề, ta sẽ dạy ngươi!”
“Nhưng ta không muốn học thì sao?”
Bích Kỳ ngây ra một lúc, lúc này người từ trên xe điện ngầm xuống rất nhiều, hai người đứng ở ngay cửa cổng nên rất nhiều người nhìn vào bọn họ. Văn Đào đối với những ánh mắt này làm như không thấy, đứng ở đó vẫn yên tĩnh như bàn thạch.
“Ngươi không phải là chuẩn bị đi làm sao, ta lái xe đưa ngươi đi, trên đường chúng ta nói chuyện?” Mặc dù Bích Kỳ bình thường cũng là mục tiêu của ánh mắt nhiều người, nàng cũng sớm quen rồi, nhưng hôm nay cảm giác lại rất đặc biệt. Đối với những ánh mắt xung quanh lúc này, nàng cảm thấy không thoải mái, nói chuyện ở chỗ này thật không tiện, nhưng mà vừa nãy nói chuyện với Văn Đào nàng đã biết nếu không đứng chỗ này nói chuyện thì hắn đã trực tiếp đi vào rồi.
Văn Đào lắc lắc đàu, chỉ đường xe điện ngầm nói: “Cám ơn, đi cái này bảo đảm thời gian hơn.”
Bích Kù thật sự là nghĩ không ra, người có tiền nàng cũng thấy nhiều, không phải người có tiền thì không thể đi xe điện ngầm, cũng không phải là không có người có tiền thích giống người bình thường. Nhưng những người có tiền như vậy thì hầu như không có ai tới loại địa phương như Hoàng Đình này, hưởng thụ loại phòng tập xa hoa nhất, ăn cơm ở chỗ tốt nhất, nhưng sau đó lại đi làm bằng xe điện ngầm. Đây là lần đầu tiên nàng thấy.
“Không muốn học cũng không sao, đi vũ hội từ thiện cũng không nhất định phải khiêu vũ, nhưng người phải đi cùng ta!” Vốn định là hỏi thăm, nhưng thấy Văn Đào lần nữa nhìn đồng hồ, Bích Kỳ liền áp đặt luôn vấn đề này.
“Được.” nhìn Bích Kỳ nói xong, Văn Đào có hơi chút động tâm, cười cười gật đầu đồng ý rồi xoay người hướng phía dưới đi xuống. Bích Kỳ nhìn thân ảnh Văn Đào biến mất giữa đám đông, lúc này mới tỉnh táo lại.
Đúng là một quái nhân, có thể dùng mấy trăm vạn làm hội viên tập thể hình, mà ngay cả xe riêng cũng không có. Hơn nữa lại lợi hại như vậy, chẳng lẽ tổng kinh lý bọn họ không có tra lai lịch của hắn? Ai nha … Bích Kỳ nhớ tới lão già lúc nãy, tim đột nhiên nhảy lên, mặc dù hắn rất lợi hại nhưng tình huống trong nhà Vương Bác Đào nàng cũng biết.
Lần này mặc dù hắn đánh bại người này, nhưng chuyện tuyệt đối không kết thúc như vậy, ngược lại sẽ đưa tới phiền toái còn lớn hơn nữa. Mới vừa rồi quên nhắc nhở hắn …
... ... ... ... ... ... ... ... ...
Trong nhà Vương Bác Đào có quan hệ trong bệnh viện, lúc trước lão già ngăn cản Văn Đào được đưa vào đây. Nhưng lão không giống đám Vương Bác Đào tới kiểm tra, là một cao thủ hậu thiên đỉnh phong nên hắn biết rõ tình huống của mình, mặc dù thân thể không tránh khỏi đau đớn, nhưng đối với hắn uy hiếp không lớn.
Chẳng qua là một quyền của Văn Đào uy lực khiến cho hắn khó có thể đứng yên bình thường được, phải để cho thủ hạ lấy xe lăn đẩy mình.
“Vân thúc …” Vương Bác Đào lúc này đã hoàn toàn tỉnh rượu, nằm ở trên giường bệnh chờ nghe tin tức, thấy biểu thúc của mình – người phụ trách phân bộ ở Thượng Hải phải ngồi trên xe lăn khiến hắn rất kinh ngạc, hơn nữa nhìn bộ dáng của Vương Thiêm Vân không phải là rất giống đám người mình sao!
Thấy ánh mắt Vương Bác Đào, Vương Thiêm Vân bất đắc dĩ nói: “Tam thiếu gia, ta thất bại rồi, người kia tuyệt đối không phải người bình thường, ta đã đem chuyện này báo cho tổng bộ, tổng bộ sẽ sớm phái người đến đây xử lý.”
Lúc đầu, Vương Thiêm Vân cho rằng lần này chỉ là Tam thiếu gia cùng người khác giành gái, mà hắn là người phụ trách ở Thượng Hải nên Tam thiếu gia bị người khác đánh, hắn làm sao mà không ra mặt xử lý cho được.
Kết quả là ngay cả một câu cũng chưa kịp nói đã bị đối phương một chiêu đánh ngã.
“Vân thúc, ngươi nói người này lai lịch ra sao?” Vương Bác Đào lúc này đã tỉnh rượu hẳn, hắn mặc dù cuồng vọng nhưng cũng không ngu dốt, hắn không thích luyện công nhưng ở mặt kinh doanh lại rất có năng lực. Lúc trước uống say, nghe người mình vẫn theo đuổi là Bích Kỳ bị khi dễ nên nghĩ muốn đi giáo huấn tên tiểu tử đó, nhưng không nghĩ ra mình lại là người bị dạy dỗ, ngay cả Vân thúc cũng không phải là đối thủ của tiểu tử kia.
Nghe Vương Bác Đào nghiêm túc hỏi vấn đề này, Vương Thiêm Vân lộ ra nụ cười, mặc dù không hy vọng những thiếu gia này kiệt suất như Khổng Kiệt của Khổng gia, nhưng ít nhất cũng không phải loại nhị thế tổ không có đầu óc. Lúc này thấy phản ứng của Vương Bác Đào như thế khiến cho Vương Thiêm Vân rất vui mừng.
“Ta đã phân phó người đi điều tra, hiện giờ còn chưa có tin tức gì.” Vương Thiêm Vân thở dài nói: “Bất quá, hắn có thể một chiêu dễ dàng chế trụ ta, cho dù là Tiên Thiên cường giả cấp hai cũng không thể nào dễ dàng làm được, lần này …”
Vương Bác Đào biết ý phía sau câu nói của Vương Thiêm Vân là gì nên nhìn lão nói: “Ý ngươi muốn nói là lần này ta đá phải thiết bản đúng không?”
“A..” Vương Thiêm Vân cười cười coi như ngầm hiểu rồi nói: “Bất luận chuyện này như thế nào thì lúc này không phải chúng ta có thể khống chế nữa rồi, người này hai lần xuất thủ, phân lượng vừa đúng, hiển nhiên không có ác ý.”
Tâm tư của Vương Thiêm Vân, Vương Bác Đào vừa nghe đã hiểu, trong lòng hắn có chút không thoải mái, hơn nữa cũng thấy rất mất mặt. Nhưng là Vân thúc cũng đã nói, cao thủ có thể một chiêu dễ dàng chế trụ lão, thì dưới tình huống không quá cần thiết cũng không nên đắc tội.
Huống chi hiện tại lại lịch của đối phương cũng không rõ, Vương Thiêm Vân nói như thế, chính là sợ mình hành động theo cảm tính mà đi đối địch với đối phương.
“Vân thúc, việc nào nặng việc nào nhẹ ta còn biết phân biệt, thôi quên đi, chờ tin tức vậy.” Vừa nói, Vương Bác Đào vừa nhớ tới nụ cười nhàn nhạt của Văn Đào mà có chút tức giận: “Bích Kỳ thế mà lại muốn tên kia làm bạn nhảy. Cái tên đáng ghét kia rốt cuộc là có lai lịch gì?”