[Dịch] Thiên Kiếp Y Sinh

Chương 40 : Náo loạn đến.




Đối với Văn Đào, chuyện đối phó cha con Mễ gia quá đơn giản, không có tính khiêu chiến. Tuy nhiên cần phải chú ý làm việc không lưu lại dấu vết. Về phần phóng hỏa cao ốc, mình không muốn tổn thương tới người vô tội, nên đánh ngất xỉu an ninh bên trong cao ốc chuyển ra ngoài, cũng đã bại lộ một ít đầu mối. Chỉ là khi cha con Mễ gia gặp chuyện “không may”, sẽ không có người đi truy cứu trách nhiệm, người nhà cùng thân nhân của hắn đều bận rộn tranh đoạt tài sản cùng tiền bảo hiểm bồi thường thì làm sao có thời giờ quản những chuyện khác được.

Chuyện này xử lý xong, thế giới lần nữa khôi phục thanh tịnh, mà Phong Binh sau khi nhậm chức, chuyện đầu tiên chính là hoàn tất các loại thủ tục cho Văn Đào, không cần Văn Đào nói một câu.

Xem bộ dạng hắn mỗi lần cẩn thận nhìn mình, Văn Đào có chút buồn cười, mình đáng sợ như vậy sao.

Cũng khoảng thời gian này dì dượng Mã Ngọc Trân và Hồ Khải Trúc tới đây thăm hỏi một chuyến vì trong lòng còn không yên tâm hẳn, nhưng khi tận mắt thấy hắn ngồi ở ghế bác sĩ khám bệnh, mà khách hàng đứng đợi ngoài cửa hàng từng hàng dài mới coi là buuông lỏng ý định. Bất quá trước khi đi Hồ Khải Trúc có hỏi một vài câu đầy thâm ý.

Đối với bàn cờ hôm đó Văn Đào cùng Linh Huyên đánh, sau khi trở về Hồ Khải Trúc cứ luôn nghĩ mãi, không dứt than sợ hãi. Hắn hiện giờ không hoài nghi Văn Đào chính là cao nhân thần bí, dù sao biểu hiện của Văn Đào, cũng chỉ dừng lại ở một mức độ nhất định.

Tuy nhiên đã biết Văn Đào lúc trước không dưới cơ mình, chỉ là cố ý hạ thấp, cho nên nhắn nhủ Văn Đào có thời gian rảnh rỗi thì đi lại phòng hội phá giải hai bàn cờ khó.

Cuối cùng trước khi đi, còn đem Văn Đào kéo đến một bên nói: "Hôm nay nếu không phải xem nơi này nhiều người như vậy, dượng liền trực tiếp kéo cháu về hội cờ vây rồi, ở đó có người ngày ngày đang chờ cháu! !"

"Linh Huyên?" Văn Đào lập tức nghĩ đến cháu gái Vương lão, cô bé mình gặp trong trận đấu kia, chỉ là tiểu cô nương thế nhưng vô cùng khả ái, tuổi không lớn lắm mà biết hành động hiếu thuận với các lão nhân, đối với điểm ấn tượng này của nàng, Văn Đào cảm thấy thuận mắt vô cùng.

Nghe Văn Đào đoán được, Hồ Khải Trúc mất hứng thú nói: "Ngươi, trong lòng cũng biết rồi thế làm sao còn không trở về, chẳng lẽ là bởi vì..."

Hồ Khải Trúc ánh mắt nhìn về bên trong, nơi này hiện tại tổng cộng có hai nhân viên, mới vừa rồi hắn đã nhìn thấy, trong đó có tiểu hộ lý Ngạn Lâm xinh đẹp.

Văn Đào vừa nghe, đã hiểu bởi vì … là chuyện gì rồi.

" A... dượng, dượng cũng đừng suy nghĩ lung tung, dượng không nghĩ cũng biết cháu không thể trở về, cháu bận không thoát ra, còn có năm ngày nữa là tới thứ hai, hôm đó là ngày nghỉ, đến lúc đó cháu nhất định sẽ qua."

"Làm sao chọn thứ hai là ngày nghỉ ngơi chứ?" Hồ Khải Trúc không hiểu được.

Ban đầu Ngạn Lâm biết Văn Đào định lịch thứ hai nghỉ ngơi, đoán đoán hắn sợ một chút bệnh nhân không có thời gian đến xem bệnh, chỉ rảnh chủ nhật. Văn Đào liền nói cho cô biết nếu quả thật có bệnh còn quản lịch chủ nhật cùng thứ hai, không khác nhau, cho nên không có khả năng đó.

Suy nghĩ Văn Đào rất đơn giản: "Mọi người đều phải làm việc, không có nhiều người, như vậy thì sẽ làm việc không khó khăn đến thế."

Tiễn dì dượng về, Văn Đào tiếp tục khám bệnh, hiện tại danh tiếng phòng khám bệnh ngày càng vang dội, mỗi ngày người tới càng nhiều hơn. Nhất là chuyện khởi tử hồi sinh, truyền đi càng ngày càng khoa trương, mặc dù không có phỏng vấn đến bản thân Văn Đào cùng người của phòng khám bệnh, cũng có một số truyền thông tiến hành đưa tin.

Dù sao trong tiểu khu lúc ấy nhiều người đều thấy, cho nên chẳng những một ít người bệnh bình thường từ phụ cận đi tới, mà kể cả người bệnh nặng mộ danh ở xa cũng đến. Trong đó có nhiều là bệnh nan y, tới đây tìm kiếm một tia hi vọng cuối cùng

Mắc phải bệnh nan y, cho dù thuốc chỉ là một cái rơm rạ, bọn họ cũng muốn ăn.

Theo tùy bệnh, Văn Đào đều sử dụng thủ đoạn bình thường cùng dược vật tiến hành trị liệu, hắn cũng không phải là vạn năng. Ít nhất những thứ bệnh nan y kia, nhất là một chút trung, hậu kỳ bệnh nan y, hắn thật sự không có khả năng chữa khỏi hoàn toàn, trừ phi sử dụng những thứ thuốc trong Tu Chân Giới, nhưng chúng đều có hạn, hơn nữa cũng không phải là tôn chỉ ban đầu của Văn Đào.

Quan trọng hơn là, dược lực của những viên thuốc kia đối với thân thể đều có giới hạn, cho nên hắn chỉ có thể bằng vào y thuật của mình, dùng biện pháp bình thường tiến hành trị liệu trợ giúp một ít cho bọn họ.

Thời kỳ đầu hắn có thể chữa khỏi rất nhanh, trung kỳ chỉ có thể khống chế, cũng có một phần có thể trị dứt điểm, mà kỳ cuối chỉ có thể giảm bớt thống khổ, sử dụng trình độ nhất định khống chế kéo dài tuổi thọ cho họ.

Bản thân Văn Đào cũng không có chú ý, phòng khám bệnh Thư Tâm của hắn đã bất tri bất giác nổi danh.

Không chỉ là phòng khám bệnh Thư Tâm nổi danh, ở địa phương khác Văn đào cũng đang rất nổi danh. Câu lạc bộ tập thể hình Hoàng Đình.

Trên thế giới không có gió không lọt tường, quá trình Văn Đào đến câu lạc bộ, cùng với mỹ nữ huấn luyện viên hình thể số một của câu lạc bộ - Bích Kỳ phát sinh mâu thuẫn, dần dần truyền ra…

Đoạn thời gian gần đây Văn Đào chỉ đi lại có ba nơi, phòng khám bệnh, câu lạc bộ tập thể hình, với lên chỗ ở nghỉ ngơi tầng hai.

Nói là trở về đi nghỉ ngơi, thật ra thì rất nhanh, chẳng qua là đi tới rửa mặt rồi ngồi xuống, bởi vì trừ việc phòng khám bệnh, phần lớn thời gian Văn Đào đều tập thể hình ở trong câu lạc bộ.

Từ đó về sau khi xảy ra chuyện, Bích Kỳ vẫn chưa tới làm phiền hắn, bất quá sau khi nổi danh chắc chắn khó tránh khỏi phiền toái....

"Ngươi mở cửa cho ta... Ta cũng không tin, nhìn như gã ăn mày đến nơi đây giả bộ đại gia, nghe thấy không, lập tức mở cửa ra! !" Ở câu lạc bộ tập thể hình Hoàng Đình tầng thượng, trước cửa phòng của Văn Đào, Hồng Hạo đang cố gắng khuyên can, mà đứng trước mặt hắn là một gã thanh niên cao lớn, thân thể nhìn có vẻ khỏe mạnh, hơi thở phả ra mùi rượu, đứng phía sau hắn có bốn gã hộ vệ, mặc đồng bộ Tây phục, thắt cà vạt đeo kính râm, bất quá không phải là tạo hình màu đen, bộ dáng thoạt nhìn cũng không to lớn lắm.

Chàng thanh niên tầm chừng hai mươi bốn hai mươi lăm, chân đã có chút ít xiêu xiêu.

Hồng Hạo đứng ở nơi đó tỏ vẻ khó khăn nói: "Vương thiếu gia, ngài làm thế này không phải là làm khó ta sao, phòng tập thể hình tư nhân của khách VIP cấp kim cương, ta sao có thể tự ý mở ra đây. Huống chi, hiện tại khách VIP số 99 còn đang ở bên trong, nếu không ngài tắm rửa trước rồi chờ một chút."

"Ngươi. . . Nghĩ cái cớ gì, làm như ta say rượu ... Uống rượu say! ! Hả... ..." Vương thiếu gia hướng về phía Hồng Hạo rống to một tiếng, một hơi mùi rượu chạm mặt, Hồng Hạo chỉ có thể nhịn .

Thực tế Hồng Hạo cũng không có quyền mở cửa, cũng không thể lái sang chuyện khác, chỉ phải một mực khuyên vị Vương thiếu gia này.

Đột nhiên cửa mở ra, từ bên trong Văn Đào đi ra ngoài nói: "Đây chính là hoạt động phục vụ của các ngươi, làm sao lại ồn ào như chợ bán thức ăn thế này?."

Phòng tập được làm cách âm tương đối tốt, cho dù là vị Vương thiếu gia này ở bên ngoài la to, người bình thường ở bên cạnh tường cũng không nghe rõ. Tuy nhiên người bình thường không nghe được, nhưng Văn Đào lại có thể nghe được rõ ràng, Hồng Hạo không thể suy nghĩ ra được phương diện chuyện này, cho là lúc này Văn Đào trùng hợp đi ra ngoài, nói lời này là có ý châm chọc.

Trong lòng thầm kêu hỏng bét, từ thái độ mà vị khách VIP hiệu 99 đối với Bích Kỳ lần trước hắn đã có nhận thức, đáng tiếc chuyện này hắn muốn thay đổi cái gì nữa cũng đã không được nữa rồi.

"Chính là ngươi sao, tiểu tử..." Vương thiếu gia đẩy Hồng Hạo hướng sang bên cạnh, cất bước đến trước Văn Đào: "Nghe nói ngươi rất kiêu ngạo, ngay cả nữ nhân ta theo đuổi ngươi cũng dám trêu ghẹo, ngươi có phải hay không cho là chỉ cần có số hiệu sẽ không biết họ tên gì, nếu như thiếu gia ta cao hứng, có thể đem mua lại nơi này."

Văn Đào chợt hiểu ra, nguyên lai là ra mặt vì Bích Kỳ, bất quá chuyện này đối với hắn mà nói không khác nhau mấy, điểm duy nhất khác nhau có thể khẳng định: không phải là bằng hữu, vậy là đã đủ rồi.

"Rất tốt..." Văn Đào gật đầu nói: "Ta hiện tại cho ngươi một cơ hội lựa chọn, trong mười giây đồng hồ nhanh chóng rời đi."

"Hả..." nghe thấy Văn Đào nói như một câu chuyện cười, cười to nói: "Ta không nghe lầm chứ, thế nhưng ở chỗ này có người đùa bỡn trước mặt ta, hừ vốn là chỉ là muốn dạy dỗ ngươi một chút, thế nhưng, tiểu tử, tính để cho ngươi nếm một ít lợi hại mà thôi, không nghĩ tới ngươi còn dám khua môi múa mép, miệng còn rất cứng rắn."

"Ngươi còn có năm giây!" Văn Đào không để ý tới lời của hắn, đơn giản trực tiếp nói cho hắn biết.

Lúc này cận vệ phía sau Vương thiếu gia bắt đầu cẩn thận, cất bước chắn phía trước, chỉ để cho Vương thiếu gia từ giữa bọn họ có thể nhìn thấy Văn Đào.

"Đi một bên, ta... Còn không tin hắn có năng lực gì..." Vương thiếu gia muốn gạt cận vệ đang ngăn chặn ở trước mặt mình ra.

Lúc này, cửa thang máy mở, bích kỳ nhanh chóng từ bên trong chạy ra, mới rồi Hồng Hạo vừa thấy Vương thiếu gia tới liền bố trí người đi tìm Bích Kỳ, chỉ có nàng tới mới có thể kết thúc vấn đề đau đầu này.

"Vương Bác Đào, ngươi đừng làm loạn..." Nhìn qua thấy tình huống bên trong đang ở thế đối lập, Bích Kỳ vội vàng la lên.

"Đã hết giờ" Văn Đào vừa nói, đứng trước hai hộ vệ đang phòng bị, tung một quyền đánh vào bụng người lợi hại nhất trong bốn người. Người này là thân vệ của Vương Bác đào, ba người kia chỉ là lính đặc công giải ngũ, riêng hắn đạt đến cảnh giới hậu thiên tầng một, một người có thể đối phó với mười mấy người bình thường, sáu bảy lính đặc công cũng không có vấn đề gì. Lúc Văn Đào mới nói xong, hắn đã phòng bị, nhưng khi thời điểm Văn Đào ra quyền, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn quả đấm đánh vào trên bụng.

Quả đấm của Văn Đào cũng lọt vào trong mắt Hồng Hạo, nhìn tương đối rõ ràng, không quá mau, một người một quyền đem hai hộ vệ phía trước đánh ngã. Ở trong mắt Hồng Hạo, hai hộ vệ kia giống như là đứng yên đó để cho khách VIP hiệu 99 đánh, cái tốc độ nầy Hồng Hạo ở bên cạnh nhìn, cảm giác mình hẳn là có thể né tránh.

Có cảm giác như vậy là không chỉ riêng Hồng Hạo, còn có Vương Bác Đào đang cực kỳ kinh ngạc, bởi vì hai hộ vệ phía sau kết quả đều giống nhau.

Không cần nói nữa, vô nghĩa, vì Vương Bác Đào rõ ràng nhìn quả đấm của Văn Đào hướng mình đánh tới, rõ ràng như lúc Văn Đào đánh thủ hạ mình vừa mới nhìn đến, cực kỳ giống nhau, cực kỳ rõ ràng, nhưng trong nháy mắt hắn liền biết, thấy được không phải là có thể né tránh.

"... ..." Bích Kỳ vốn hô to để cho Vương Bác đào đừng làm loạn, vừa chạy tới phụ cận liền giật mình nhìn tình cảnh trước mắt, bốn hộ vệ cộng thêm Vương Bác Đào đều ôm bụng nằm trên mặt đất dậy không nổi, nhìn lại Văn Đào, ánh mắt Văn Đào cùng Bích Kỳ chạm nhau, một loại ánh mắt khinh thường nhất thời để cho Bích Kỳ cảm thấy cực kỳ không thoải mái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.