[Dịch] Thiên Kiếp Y Sinh

Chương 37 : Ra giá




Người thường xem náo nhiệt, trong nghề xem cách làm, Linh Huyên, Vương lão, Hồ Khải Trúc không thể nghi ngờ đều là người trong nghề. Văn Đào đặt ba quân cờ vô cùng đặc biệt, tuy giống như đánh loạn linh tinh, căn bản nhìn không ra liên hệ lộ tuyến nào, nhưng chân chính thấy rõ liền biết.

Hắn không đặt chỗ chiêu hạ đất đai đối phương, mà tất cả đều là đánh vào nơi đối phương bắt buộc phải cứu, trước khi con cờ thứ ba hạ xuống, bất luận chỗ nào bên hắn đều có thể miễn cưỡng chống đỡ Linh Huyên chiếm đánh, nhưng như thế chỗ Linh Huyên âm thầm bố trí bẫy rập mời hắn bước vào cũng đã vô dụng. Vốn cục diện bên nàng có vượt lên một chút, nhưng khi con cờ thứ ba đặt xuống...

"Vô lực xoay chuyển..." Vương lão xem xong, không nhịn được sợ hãi than, hắn nói câu này không chỉ riêng đối với Linh Huyên, mà cũng là đối với mình.

Cục diện như thế, cho dù là hắn đánh tiếp cũng không có cơ hội.

Văn Đào ra cửa sau lập tức gọi taxi đi về, từ sắc mặt của hắn ai cũng nhìn không thấy xảy ra chuyện gì, thực chất trong lòng của hắn đang rất gấp gáp. Mới vừa rồi ở trong điện thoại Ngạn Lâm khóc nức nở, nói là có cục Thương mại cùng cục Thuế vụ thực thi pháp luật đến, bọn họ nói mình tự ý thay đổi hình thức kinh doanh, muốn lập tức ngừng kinh doanh để cải cách chỉnh đốn, cục Thuế vụ còn muốn kiểm tra tài khoản nữa.

Nhìn đồng hồ, hiện tại đã là lúc tan sở, lúc nào người cục Thương mại cùng cục Thuế vụ mẫn cán như vậy?. Hừ! Xem ra là có người muốn mình có phiền toái à!

Hiện tại chính mình không chọc bọn hắn, bọn họ cũng dám chọc tới mình, sẽ là ai đây?

Việc làm ăn của mình gần đây đi lên, có thể nào là những phòng khám bệnh khác xung quanh liếc nhìn đỏ mắt, nhờ người, có khả năng này. Nhưng chính hắn hình như không xúc phạm người nào... Không đúng, còn có một, Văn Đào đột nhiên nhớ tới, Mễ trùng, tên Mễ trùng, mình khiến hắn bị câm, nếu như hắn nghĩ tới. . . Ừm, khả năng này rất lớn.

Bất quá... tâm tình của Văn Đào bỗng phát ra băng lãnh, bất luận là người nào, mình không muốn đi gây chuyện, nhưng chuyện phiền phức tìm tới tận cửa rồi mình cũng chưa bao giờ sợ.

"Không được tiến tới, người nào cũng không được đến đây..." Ở trước cửa phòng khám bệnh Thư Tâm, vây quanh rất nhiều người, mà thân thể nhỏ nhắn của Ngạn Lâm đang đứng chắn trước cửa. Hai tay dang ra, giống như con gà mẹ bảo vệ gà con, trong mắt tràn đầy kiên định. Tuy nhiên, thân thể của nàng đang run rẩy, kích động, sợ hãi, ủy khuất, nước mắt không ngừng tràn ra ngoài mi.

Bất quá, trước mắt như thế nhưng nàng vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích.

Trước cửa có mấy nhân viên thương mại cùng thuế vụ, bọn họ là nam, nên quần chúng xung quanh vây xem tất cả đều lên tiếng giúp Ngạn Lâm đỡ lời. Xem chừng không có khả năng trực tiếp động thủ, chẳng qua là cứ đứng ở trước cửa giằng co.

Người dẫn đội thanh tra lần này là Phong Binh, hắn là người của cục Thương mại, khuyên nhủ: "Tiểu cô nương, tốt nhất cô lập tức tránh ra, bạn cô bị nghi ngờ hoạt động bất hợp pháp, nên phải tạm thời tịch thu tất cả phương tiện không tuân theo quy định."

Ngạn Lâm vì chuyện này mà dường như khóc đến tận cùng nước mắt, nhưng vẫn kiên định lắc đầu: "Không... Không... Bác sĩ Văn không có trở lại... Không được... không thể động..."

"Gọi cảnh sát tới đây phối hợp chấp pháp!" Phong Binh nhìn thật sự không có biện pháp, lập tức phân phó bọn thủ hạ tìm cảnh sát, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, bọn họ cũng không thể tùy tiện làm loạn. Nếu không náo loạn sai lầm, người nào cũng sẽ bị kỉ luật, bất quá dựa theo trình tự tìm cảnh sát phối hợp chấp pháp, cảnh sát có thể trực tiếp đưa nàng đi, mình có thể dẫn người đem nơi này phong bế làm trò.

Người chung quanh mặc dù cũng mồm năm miệng mười (thay cho thất chủy bát thiệt, hem hỉu) giúp đở phòng khám bệnh nói chuyện, nhưng báo cảnh rồi cũng không nghĩ ra cách nào nữa.

Mấy phút đồng hồ sau

"Đã trở lại rồi kìa..." Hiện tại ở xung quanh đây Văn Đào được coi như là danh nhân, thấy Văn Đào từ trên xe bước xuống, rất nhiều người nhận ra được, đám người tự động tách ra tạo thành một con đường.

"Ngươi chính là... ..." một thuế vụ tiến lên muốn cùng Văn Đào nói chuyện, đáng tiếc Văn Đào không thèm để ý, trực tiếp nhanh chóng đi thẳng, ngay cả con mắt cũng không liếc bọn hắn một cái.

"Văn... Bác sĩ Văn..." nước mắt của Ngạn Lâm chầu chực rơi xuống, khuôn mặt lem luốc, rất đáng thương nhìn Văn Đào.

Trông thấy bộ dáng ủy khuất của nàng, trong lòng Văn Đào một trận chua xót. chuyện này là mình gây ra, lại để cho một tiểu cô nương hộ lý thay mặt mình gánh chịu, cho dù là chốc lát, khiến thâm tâm hắn rất không thoải mái.

Hắn không đi quản nhiều chuyện, không cần quan tâm những người khác thấy thế nào hay nghĩ gì, đã tiến lên vòng tay phải ôm Ngạn Lâm vào lòng, để cho mặt của nàng dựa vào trên vai hắn, làm một cái điểm tựa cho nàng dựa vào.

Biến hóa đột nhiên, khiến cho Ngạn Lâm không kịp phản ứng, trường hợp ở giữa nhiều người như vậy. Mặc dù chẳng qua là ôm một nửa, nhưng cũng vẫn để cho Ngạn Lâm xấu hổ úp hẳn mặt vào người hắn không dám ngẩng lên. Nhưng ngay sau đó trong đầu lo lắng chuyện tình cùng sợ hãi, đang tựa vào bả vai Văn Đào, liền vang lên tiếng khóc.

Văn Đào không có khuyên can, cũng không nói thêm gì, ánh mắt chậm rãi nhìn hướng đám người Phong Binh.

Dưới ánh mắt Văn Đào, cả nhóm không có một người nào dám trực tiếp nhìn thẳng, Phong Binh cũng bị Văn Đào nhìn khiến cho rất lúng túng, ho khan một tiếng che dấu sự xấu hổ, tiến lên một chút bày biện giọng quan nói: "Anh là Văn Đào, ông chủ phòng khám bệnh Thư Tâm phải không, hiện tại chúng tôi nghi ngờ phòng khám bệnh của anh không tuân theo quy định kinh doanh, trốn lậu thuế, bây giờ lệnh cưỡng chế các hoạt động đang tiến hành để chỉnh đốn và cải cách, tịch thu tất cả bằng chứng, đồ dùng không tuân theo quy định kinh doanh, đề nghị anh có trách nhiệm với hành vi của mình."

" các ngươi từ Lúc nào chuyên nghiệp như vậy " những người này đều là tiểu lâu la, chỉ nghe lệnh làm việc, Văn Đào không muốn có quá nhiều dây dưa với bọn họ.

Phong Binh nghe xong, lại thấy Văn Đào đứng đó đang nhìn hắn, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào, đôi mắt rất sáng. Cả người phong binh bỗng nhiên cảm giác không được tự nhiên, rốt cục nhịn không được nói: "Anh nhìn cái gì vậy, nghe không hiểu lời của tôi à, một hồi cảnh sát sẽ tới, nếu như các anh không mở cửa, cảnh sát sẽ trực tiếp đem các anh mang đi."

Ồh, xem ra chính quy luôn có chỗ tốt, ít nhất trước mắt bọn họ sẽ không dám giở trò lung tung, biết dùng phương thức hợp pháp chơi đùa một lúc.

Lúc này Ngạn Lâm rốt cục đã khá hơn một chút, Văn Đào vỗ nhẹ nhẹ trên đầu của nàng, bình tĩnh cười nói: "Nha đầu ngốc, bọn họ có tổ chức cứ để cho bọn họ vào, sau này bất luận là bọn họ còn là lưu manh, cứ để bọn họ đi vào cầm cái gì, đập phá cái gì kệ họ, không có việc gì lớn. Những thứ đó chỉ là đồ đạc bình thường, nhưng vì hành động của bọn họ mà ủy khuất đều không đáng, coi như nhìn xiếc khỉ thôi."

Nói xong, Văn Đào đẩy Ngạn Lâm đi lên tầng hai, chuyện còn lại mình xử lý.

"Chúng ta đi vào nói chuyện một chút, như thế nào" một nhóm người vây xem, đối mặt vốn không phải dễ dàng ăn nói, tuy nhiên nhìn thần thái Văn Đào bình tĩnh như thế, phong binh liền có chút cảm giác mơ hồ không chính xác.

Hắn suy nghĩ một chút, hắn cũng là người hiểu chuyện, đồng ý cùng Văn Đào đi vào, tới bên trong đóng cửa lại, Văn Đào trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: " trong lòng chúng ta Mọi người ai cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, bất quá ta khuyên hai người các ngươi giờ ở đây tốt nhất đừng làm ra hành động ngu xuẩn gì."

Phong binh trong lòng tự nhủ, có người nào vui lòng muốn tới đâu, đang có người mời mình cùng các huynh đệ đi chơi, rượu vừa mới nhấp đã bị một cú điện thoại kêu đến.

Phong binh rút ra điếu thuốc, đưa cho Văn Đào, Văn Đào khoát khoát tay ý bảo không hút.

Phong binh châm thuốc, hút một hơi nói: "Vừa rồi xem ra huynh đệ cũng là người trên giang hồ, vậy ta cũng không muốn lảm nhảm nói nhiều nữa, chúng ta bất quá là nghe lệnh làm việc, cho nên trong lúc này, ta có thể ngồi đợi. Ngườii anh em nhanh mời người, xem lại một chút đi đường đắc tội vị thần tiên nào, đem chuyện giải quyết cho xong đi thôi."

Nhớ tới ánh mắt đầy quái dị của Văn Đào khi nãy, khiến cho người ta cảm giác cả người như lọt vào hầm băng, phong binh uyển chuyển cố ý nói: "Thêm nữa thật ra thì chúng ta cũng không có tính làm to chuyện, ở cái thời đại này ngươi cũng biết, hơn nữa là chúng ta ở trong thành phố lớn, hết thảy đều dựa theo quy củ làm việc. Chẳng qua là tiểu hộ lý kia phản ứng quá kịch liệt, chúng ta vừa nói với nàng xong, nàng liền giống như không cần mạng đuổi chúng ta đi ra, còn sống chết không cho chúng ta đi vào, bộ dạng muốn liều mạng, huynh đệ chúng ta cũng không đối với một cô bé làm loạn có hành động gì không đúng."

"Rồi!" Văn Đào gật đầu tiếp nhận nói: "Chuyện trước không nói nữa, ta cũng sẽ không truy cứu, hiện tại ta chỉ muốn hỏi ngươi, người nào mời các ngươi tới."

Nói hay không đây, phong binh hít một hơi thuốc lá, lại liếc Văn Đào một cái. Làm cho người ta giật mình là người này rất trấn định, giống như trời sập xuống hắn cũng sẽ không có bất kỳ kinh ngạc gì, tuy nhiên khi hắn mới tới trong nháy mắt liếc nhìn mọi người một cái, cảm giác ánh mắt hắn lạnh như băng, để cho phong binh vừa nhớ tới khiến cả người một trận rét run.

Có lẽ hắn là người có bối cảnh, mới trấn định như thế, tự nhủ cũng không phải là mình bán đứng, dù sao đây là lệnh công khai.

Nghĩ đến lần này, phong binh nói: " là khâu phó cục trưởng phân cục chúng ta, hắn gọi chúng ta tới điều tra, mấy người bằng hữu cục thuế vụ thuận tiện làm việc liền cùng nhau tới đây, bởi vì các ngươi quả thật không có tuân theo quy định..."

Những tràng diện này cứ nêu ra hoài Văn Đào đều không muốn nghe, đưa tay nói: " lấy di động của ngươi ra!"

Nếu như nói mới vừa rồi, một mình tìm mình nói, hỏi một chút tình huống thậm chí nghĩ hối lộ mình một chút, tình huống như thế phong binh thấy nhiều. Nhưng phương thức xử lí cùng thái độ của Văn Đào, nhất là hiện tại trực tiếp giơ tay, giọng nói giống như đang ra lệnh, khiến cho người khác rất không thoải mái.

Tuy vậy cảm giác lời nói của Văn Đào rất chân thật đáng tin, phong binh cũng là người thông minh, hắn là người có chút quyền lực, kinh nghiệm dồi dào, mặc dù mới ba mươi hai tuổi, nhãn lực tuyệt đối không sai. Người trước mắt bình thản đến mức khiến mình bị áp lực rất mạnh, nhanh chóng cân nhắc, phong binh đem điện thoại di động của mình đưa cho Văn Đào, nhanh trí hơn nữa, hắn đem số điện thoại của khâu phó cục trưởng trực tiếp hiện lên máy.

Văn Đào nhìn thoáng qua, điện thoại đang gọi đến số khâu phó cục trưởng, liền hướng về phía phong binh khẽ gật đầu.

"Phong binh, chuyện làm thế nào rồi!" Đối diện truyện tới một thanh âm đang còn mang theo tửu khí, hiển nhiên còn rất tỉnh táo, hẳn là vừa mới bắt đầu uống.

"Ta không phải là phong binh "

Đối diện giọng giật mình nói: "Ngươi không phải là phong binh? Ngươi là ai, làm sao cầm gọi cuộc điện thoại này."

"Là ngươi muốn kiểm tra phòng khám bệnh của ta sao, hiện tại cho ngươi đặt một mức giá, sau đó nói cho ta biết là ai đứng đằng sau, chuyện này cứ như vậy xong."

khâu phó cục trưởng hiển nhiên hiểu được, nhưng ngay sau đó quát lên: "Ngươi là ai, lập tức để cho phong binh nghe điện thoại, lại dám công khai hối lộ Lão Tử."

"Mười vạn" Văn Đào vẫn rất bình tĩnh, rất nhạt định giá.

"Gọi phong binh nghe điện thoại..."

"Hai mươi vạn "

"..." Hiển nhiên, đối phương đang động tâm.

"Ba mươi vạn..."

"Tiểu tử, nói cho ngươi biết, ngươi lần này chọc phải phiền toái lớn, không phải cứ là có tiền đều có thể giải quyết."

"Năm mươi vạn, một cơ hội cuối cùng, ngươi chỉ trị giá nhiều tiền như vậy."

"... ..." Đối diện cũng không nghĩ tới, Văn Đào sẽ chịu xuất tiền, một phòng khám bệnh nhỏ, cho dù có một ít tiền cũng không thể có nhiều như vậy a.

Tút ... Văn Đào trực tiếp ngừng cuộc gọi, ngẩng đầu nhìn phong binh đang giật mình cầm trên tay điếu thuốc chỉ còn tro tàn.

"Giám đốc Phong, nếu như ngươi có phương pháp, năm mươi vạn này ta đưa ngươi, để các ngươi thay thế khâu cục trưởng." Đều là người hiểu chuyện, Văn Đào liền làm việc đơn giản trực tiếp, hắn chưa bao giờ thích chuyện lằng nhằng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.