[Dịch]Thiên Hình Kỷ

Chương 3 : Tiên tử gặp rủi ro.




Không biết qua bao lâu . . .

Nghĩ tới, vì sao Diệp Tử kia phải ra tay hại ta?

Vô Cữu từ trong hôn mê tỉnh lại, dù hắn chưa nhìn rõ tình hình bốn phía nhưng liền cảm thấy có mùi thơm ngát tràn khắp người hắn, còn có thân thể mềm mại ngồi ở bên. Hắn lập tức sốc nặng lâm vào mê muội lần nữa. Lại bởi vì có vết xe đổ lúc trước nên hắn động cũng không dám động, chỉ khẽ tách mí mắt ra một khe hở lặng lẽ rình trộm.

Liền thấy trong ánh sáng mông lung là hai nữ tử trẻ tuổi đang khoanh chân ngồi, có giọng nói uyển chuyển phát ra.

"Tỷ tỷ! Pháp lực ta đã cạn kiệt, không thể biết thương thế tỷ ra sao?"

"Tĩnh tu mất hai canh giờ khó khăn lắm mới khôi phục ba thành tu vi, nếu giờ gấp rút lên đường cũng không ngại. . ."

"Vâng làm vậy đi! Mà tên thư sinh chết tiệt kia thật sự là cổ hủ đến cực độ, vậy mà dẫn ta và ngươi vào nơi này, nhìn xem lông gà xương gà đầy đất đây này rõ là sào huyệt của chồn hoang chuột lang dơ bẩn ranh mãnh, nhưng cũng không sao cả chỉ sợ nếu như cường địch thừa cơ đuổi đến vậy chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao. . ."

"May mắn! Hai người kia chắc đã đi xa rồi. . ."

"Tu sĩ Hữu Hùng quốc thật quá càn rỡ, vậy mà bám theo cả một đoạn đến tận đây. . ."

"Mà thôi! Linh Hà sơn đất Nam Lăng ta có ân oán với Hữu Hùng quốc, vừa vặn chúng lại gặp chúng ta ra ngoài, chuyện ngoài ý muốn, muốn tránh cũng không thể tránh được. Cũng may thoát được một kiếp, coi như là một lần lịch lãm rèn luyện a. . ."

"Tỷ tỷ nói đúng! Sắc trời sắp sáng, mưa tạnh gió ngừng, không bằng nên sớm lên đường thôi. . ."

"Ân!"

Hai nữ tử ra quyết định, liền đứng dậy rời đi.

Nhưng đột nhiên có tiếng nói vang lên: "Hai vị cô nương cần gì vội vã rời đi như vậy, chẳng lẽ không muốn gặp nắng sớm. . ."

Diệp Tử thò tay tháo minh châu chiếu sáng xuống, quay đầu nhìn lại. Tên thư sinh vốn nên hôn mê lại đang nằm thoải mái, hai mắt nhấp nhấp nháy nháy. Nàng không khỏi nghi hoặc hỏi: "Ý người là gì, ai không muốn gặp nắng sớm?"

Tử Yên cũng ngạc nhiên liền vội vàng nhích người tránh né. Nhưng mà chỗ này thật sự quá chật chội, trong thời gian ngắn thật có chút lộn xộn.

Vô Cữu có chút hối hận bản thân mình lắm mồm, nhưng hắn lại không đành lòng nhìn 'giai nhân' rời đi, trong mơ mơ hồ hồ cũng không có nghĩ nhiều liền thuận miệng phân trần nói: "Nhớ đến người xưa từng nói, hễ là quỷ quái sơn yêu đều không thể lộ ra ngoài ánh sáng sáng, sợ dương khí vọt lên âm thể. . ."

Diệp Tử lập tức cả giận nói: "Nói nhăng nói bậy, ta giết ngươi. . ."

Mà thanh âm hiếu kỳ vẫn không ngừng vang lên: "Nếu không phải yêu quái, vậy sao lại biết thần thông yêu thuật?"

Tử Yên nhận ra có điều khác thường, ánh mắt vô ý nhìn thoáng qua chỗ kia, nét mặt cũng là xấu hổ cùng giận dữ, nhưng nàng vẫn cứng rắn kiềm chế, đưa tay ngăn Diệp Tử lại nói: "Không so đo cùng hắn làm gì. . ."

Diệp Tử lại không nghe theo vẫn không buông tha nói: "Hắn chỉ là một cái giáo viên dạy học, vốn nên nhã nhặn lịch sự, vậy mà mở miệng lại dơ bẩn như vậy, hơn nữa toàn thân lại lộ ra mùi dược vật tráng dương, rõ ràng chính là loại xấu xa mặt người dạ thú, giữ hắn lại làm gì. . ."

Vô Cữu vẫn nằm chổng chơ, hồn nhiên không biết họa sát thân từ đâu mà đến. Nhưng mà ngay lập tức, khuôn mặt hắn đỏ bừng bừng lúng túng khó nhịn. Mượn nhờ ánh sáng từ minh châu làm hắn thấy rõ ràng, giữa vùng áo choàng nơi hạ thân vậy mà không biết tại sao lại nhô lên một khối, rất là cao vút đầy chướng mắt.

Kỳ tán nhân chết tiệt, hắn mỗi ngày cho ta húp món súp kia chính là dược vật tráng dương ư?

Thật sự là mắc cỡ chết người!

Vô Cữu không dám nằm trên mặt đất giả vờ giả vịt nữa, vội trở mình ngồi dậy, mặt mũi tràn đầy bối rối, liên tục khoát tay nói: "Tiểu sinh chính là chính nhân quân tử! Mặc dù có lòng ngưỡng mộ nhưng tuyệt không có ý nghĩ không an phận. . ." Hắn đang nói, còn chưa dứt lời liền nghe Diệp Tử quát lên: "Chỉ bằng một cái phàm phu tục tử như ngươi cũng xứng ngưỡng mộ hai người tỷ muội ta, phi. . ."

Tử Yên vẫn không nói một lời, lôi kéo Diệp Tử đi ra ngoài động.

Vô Cữu xấu hổ vạn phần, trên mặt không nén được giận rồi.

Tất cả đều do Kỳ tán nhân kia bố trí dược vật a, bổn công tử oan uổng a! Mà phàm phu tục tử thì sao? Lòng yêu thích cái đẹp ai chả có! Huống chi bổn công tử còn là anh hùng cứu mỹ nhân đấy, sao lại chịu trào phúng như thế này?

Vô Cữu vừa mới lý luận thì hai tỷ muội đã thẳng thừng rời đi. Trong lòng hắn có chút lo lắng liền đứng lên đuổi theo. Nhưng đảo mắt nhìn đến cửa động thì thấy hai bóng người áo trắng bay lên trời. Hắn ngẩng đầu lên đầy kinh hãi, chỉ còn thanh âm thở dài văng vẳng, cuối cùng hắn lại cẩn thận di chuyển bước chân.

Từ khe hở dưới lùm cỏ thấp nhìn xuống, ở chỗ sâu trong hơn mười trượng có dòng suối chảy xiết. Tiếng nước "ào ào" xuyên thấu qua, trận trận sương mù tràn ngập truyền đến, tình cảnh thật là quá dọa người đi mà. Ai mà ngờ tới chân tướng ở trong chỗ này, chắc chỉ coi như là đường cùng, gặp sẽ quay người rời đi, rất không ngờ trong bụi cỏ ở một bên vách núi đá còn cất giấu một cái sơn động cực kỳ giấu kín. Mà nếu như nửa đêm đi vào nơi đây sẽ khó tránh khỏi trượt chân gặp vận hạn. . .

Vô Cữu quay người, dùng cả chân lẫn tay rất dễ dàng liền trèo lên sườn núi, nhưng hắn còn không kịp đứng lên mặt đất đã chợt thở nhẹ ra.

Trời đã sáng, nắng sớm ảm đạm, cơn mưa đã qua, làn gió nhỏ tàn sát bừa bãi cũng đã biến tan lộ ra sương mù nhàn nhạt tràn ngập bốn phía. Như là đang bên trong cảnh sắc mộng ảo vậy, mà nơi xa là hai bóng giai nhân tuyệt trần đang đứng mới tuyệt mỹ làm sao.

Hai tỷ muội chưa đi mất. . .

Vô Cữu mang theo một thân dính bùn đứng lên, nhưng vừa đứng lên hắn lại chợt ngây ngẩn cả người.

Ở trong bụi cỏ cách hắn một trượng nằm gọn hai cỗ tử thi khô quắt, bộ dáng rất là đáng sợ, có lẽ chính là hai tên ác nhân lúc ban đêm. Trên mặt đất bên cạnh hai tên này nằm hai thanh kiếm nhỏ dài hơn một xích cùng một thanh kiếm ngắn mang vỏ.

Nhưng mà, cách ăn mặc quần áo của hai người chết kia cũng không xa lạ gì, chẳng lẽ. . .

Vô Cữu lập tức cảm thấy sau lưng đầy lạnh lẽo, sâu trong ánh mắt mơ hồ lộ ra một tia đắng chát.

Tử Yên cùng Diệp Tử hai mặt nhìn nhau, thần sắc tỏ vẻ khó hiểu.

Một lát sau, Diệp Tử vẫn còn sợ hãi trong lòng, nói: "Tinh hồn cùng huyết mạch của hai người này đều bị thôn phệ, có lẽ là cao nhân đi qua nơi này. . ." Nàng sợ hãi nhìn chung quanh một lát cũng không thấy dị thường nào khác, lúc này mới vung tay áo lên cuồn cuộn, hai thanh kiếm nhỏ vậy mà nhẹ nhàng bay lên lập tức rơi vào trong tay nàng. Nàng xem xét tường tận một lần, không khỏi vui vẻ nói: "Pháp khí thượng hạng a. . ."

Tử Yên thì lấy ra đồ vật giống như một mảnh da thú, rồi sắp xếp nó một cách tùy ý, sau đó nàng thuận tay ném ra. Da thú đón gió cháy bùng lên, thoáng chốc hóa thành hai ánh lửa trong nháy mắt rơi vào trên thây khô, liền có hai tiếng "Phốc phốc" rất nhỏ vang lên, trên mặt đất dĩ nhiên không còn thi hài nữa, chỉ có tro tàn tán lạc trong bụi cỏ. Nàng lại đưa tay trảo lên hư không, tức khắc thanh kiếm ngắn mang vỏ đột nhiên bay lên bay về phía nàng. Đoản kiếm nơi tay, thần sắc nàng hiện ra vẻ hoài nghi, nàng chợt muốn rút kiếm ra khỏi vỏ, sau đó lại là lộ ra hơi kinh ngạc: "Kiếm này làm từ sắt thường mà thôi, tại sao lại ẩn chứa sát khí huyết tinh? Mà lại không thể nào rút nó ra khỏi vỏ, rất là cổ quái. . ."

Vô Cữu thấy hết một màn trước mắt, nhưng như cũ vẫn là sắc mặt khó coi cùng lo sợ khó có thể bình tĩnh. Lát sau, hắn u ám thở dài, thoáng trấn định lại, nhưng ánh mắt vẫn không được ung dung mà tâm thần vẫn đang nhộn nhào.

Hắn còn tưởng đó là hai nữ tử yếu đuối, ai ngờ hai nàng nhiều lần ra tay bất phàm. Nếu không phải sơn tinh quỷ quái thì chẳng lẽ hắn lại gặp được hai vị 'tiên tử' gặp rủi ro?

Vô Cữu thừa dịp nói ra: "Tử Yên cô nương, cô nương cho tiểu sinh phân trần một hai. . ." Hắn đi sát vào hai bước, lại nói: "Gia phụ ta chính là người đi lính, cả đời ông ấy giết chóc vô số, chỉ truyền lại đoản kiếm ẩn chứa sát khí cho ta, tất cả đều hợp tình hợp lý, chỉ là nó bởi vì cũ nát rỉ sắt mà khó có thể rút ra khỏi vỏ mà thôi, nó luôn được tiểu sinh giữ bên người để tăng thêm lòng dũng cảm. . ."

Tử Yên quay đầu thoáng nhìn, nhẹ vung tay áo lên.

Ánh mắt Vô Cữu đầy thâm tình nhìn chăm chú, bỗng nhiên cảm thấy cảnh sắc trước mắt như làn thu thủy dịu dàng đẹp khôn cùng lướt qua. Cả người hắn lập tức trầm luân trong đó, cảm giác lâng lâng không hiểu kì diệu, chỉ đến khi kiếm ngắm ngự không bay đến trước người hắn, lúc này hắn mới bỗng nhiên tỉnh lại thò tay tiếp nhận.

Tử Yên ngẩng đầu nhìn về phía xa, nói khẽ: "Chớ kinh động đến hàng xóm láng giềng, nhanh lên đường quan trọng hơn!" Nói xong, nàng huy động đôi tay áo, quanh thân đột nhiên hiện lên một tầng hào quang yếu ớt. Chiếc áo choàng, mái tóc cùng chiếc quần trắng không phải tơ tằm cũng không phải lụa là không gió lại tung bay, cỏ nhỏ bụi bậm bám trên vạt áo yên lặng rơi rụng. Duy nhất là miệng vết thương trước ngực vẫn còn mang theo một vòng đỏ thẫm, giống như nhụy hoa sen trắng đầy kiều diễm động lòng người vậy.

Diệp Tử hơi cúi đầu, cũng là hết sức nhỏ nhẹ thướt tha gật đầu hiểu ý, tiếp theo nàng thu lại hai thanh tiểu kiếm biến mất vô tung, nàng lại lấy ra một mảnh da thú đặt lên thân rồi vỗ một cái liền có hào quang lập lòe hiện ra, hai chân hai nàng rời khỏi mặt đất như là muốn bay đi. . .

Đúng vậy, hắn thật sự gặp được hai vị tiên tử.

Vô Cữu thất thanh nói: "Tử Yên tiên tử. . ."

Giai Nhân ngoái đầu nhìn lại, chớp mắt rung động lòng người, thoáng như ánh sao vụt qua làm cho chàng lưu luyến muôn đời.

Trái tim Vô Cữu nhảy loạn, lại nghĩ một đằng nói một nẻo: "Thuận buồm xuôi gió, sau này sẽ gặp lại. . ." Hắn còn chưa nói xong đã liền đưa tay tát một cái lên miệng. Hắn vốn định mời nàng ở lại, nếu không cũng muốn biểu đạt thoáng qua tình ý ngưỡng mộ trong lòng mình, ai ngờ lời nói vừa đến miệng lại hư tình giả ý như vậy, căn bản không phải tác phong trước sau như một của bổn công tử a!

Vẻ mặt Diệp Tử hiện rõ khinh thường, hừ nhẹ một tiếng.

Nhưng Tử Yên lại thoáng chần chờ, tiện tay ném ra một khối đồ vật, nhàn nhạt nói: "Nhận được cứu giúp, nên báo đáp. Tiên sinh nếu như gặp khó khăn có thể bằng ngọc bội này đến Linh Hà sơn nhận che chở!" Nàng vừa dứt lời liền không quay đầu lại, thò tay kéo Diệp Tử, hai người song song cách mặt đất đột nhiên bay đi. Trong sáng sớm mông lung đúng là kinh hồng vụt qua, trong nháy mắt đã là mờ ảo không còn tung tích. . .

Chỉ còn một mình Vô Cữu lặng lẽ nhìn chân trời xa mãi không thôi.

Chàng còn có đòi hỏi gì? Khi đã có hai tiên tử ngủ cùng qua đêm, tiêu dao du sơn ngoạn thủy, đời này sống không có uổng phí! Mà hôm nay chàng còn bỏ lỡ dịp may, quả thật làm người tiếc hận!

Nhưng mà, Tiên Tử còn để lại một vật đây này. . .

Vô Cữu chấn động tinh thần, quay người tìm kiếm trên mặt đất. Một lát sau, một khối ngọc bội màu trắng đã nằm trong tay.

Ngọc bội cỡ ba tấc, điêu khắc hoa văn tô điểm, bên trên có bốn chữ "Linh Hà" cùng với tên húy "Tử Yên" làm vật lưu niệm. Đơn giản nhìn qua là dễ dàng hiểu đây là vật mang bên người của Tử Yên a!

Vô Cữu cầm ngọc bội, nhịn không được nhếch miệng mỉm cười.

Ai nói tiên tử vô tình, lưu lại tín vật để chứng minh là có tình có nghĩa! Nhưng còn không có biết Linh Hà sơn nó nằm phương nào a, khiến cho lòng người hướng về a. . .

Vô Cữu cất ngọc bội vào trong ngực, trước mắt vẫn cứ hiển hiện lên đôi mắt sáng động lòng người ấy. Hắn lại cười ngây ngốc trong chốc lát rồi mới mang theo kiếm ngắn trở về. Hắn đi đến bên bờ vẫn không quên nhìn nhìn tro tàn trong bụi cỏ khiến lòng vẫn còn sợ hãi.

Không biết là ai đã giết hai cái ác quỷ đồ kia, thật sự là liên tục gặp kỳ ngộ! Mà thủ đoạn của hai nàng cũng không để lại gì cả. Đặc biệt là đốt thi không để lại dấu vết gì quả thật là rợn người. Chớp mắt nhớ tới, tất cả giống như thật giống như ảo thoáng như mộng cảnh. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.