[Dịch] Thiên Hạ

Chương 618 : Hổ tử Ngô Vương




Sự giằng co ở bến tàu muối cuối cùng kết thúc với sự đầu hàng của Ngaiyên Cảnh Diệu, hắn không thể không đầu hàng. hắn có thể vì sự đối đãi ân nặng như núi của Ngô vương mà khó có thể lựa chọn, nhưng binh lính của hắn. các quan quân thủ hạ dưới trướng hắn lại không phải băn khoăn điều gì cả. ở trong tình huống không đầu hàng sẽ chết, bọn họ đồng loạt lựa chọn bảo toàn tánh mạng của mình, theo đội binh lính ở phía bắc nhất buông hạ vũ khí. giơ tay lên kêu la đầu hàng, mấy ngàn binh lính rốt cục cũng tan rã ra.

Bọn họ đều buông vũ khí. dựa theo chỉ thị của quân Bắc Đường mà tập trung ở khoảng đất trống, mười đến trăm, trăm đến ngàn. Nguyên Cánh Diệu liên thanh quát bảo ngưng lại; không có bất kỳ hiệu quả gì cả. khi hắn rút đao giết chết hai người rồi. ngược lại càng khơi dậy làn sóng đầu hàng với quy mô lớn hơn. hiệu ứng đàn dê bị nhanh chóng nhân rộng ra. một người buông vũ khí. kéo theo ba bốn người bên người buông vũ khí. bốn ngàn người thì đã đầu hàng mất hơn ba ngàn sáu trăm người, trong khoành khắc đất đồ đá sụp tan tành. Nguyên Cảnh Diệu nhìn quanh tả hữu. chỉ còn lại chưa đến bốn trăm người. đại thế đã mất. đành phải thở dài một tiếng. hạ lệnh nói: “Buông vũ khí. đầu hàng!”

Cuối cùng bốn trăm binh lính buông vũ khí xuống, nhưng quân Bắc Đường vẫn không nhúc nhích, vẫn duy trì trạng thái chuẩn bị chiến đấu cao nhất, hơi có động tĩnh liền lập tức giết ra.

Ngay cả Nguyên Cánh Diệu có không phục cũng không thể không thầm than ý chí vững vàng như đá tảng của quân An Tây, không ngờ lại có thể bình tĩnh tới mức độ này. ngay cả binh lính đã toàn bộ đầu hàng rồi. bọn họ cũng đều làm như không thấy, trận chiến này, hắn bị bại đến tâm phục khẩu phục, trừ phi hắn bỏ mặc bến tàu muối bỏ chạy, nếu không cho dù hắn ở trên mật đất hay là ở trên mật nước, hắn cũng đều nhất định tất bại.

Nguyên Cảnh Diệu bỏ đi chiến bào, để trần phần thân trên, sai người trói minh lại. quỳ gối trước ba quân, hô lớn: “Tội tướng Nguyên Cảnh Diệu, nguyện ý quy hàng!”

Xa xa. Lý Bão Chân nghe thấy tiếng la. khóe môi hắn lúc này mới lạnh lùng tuôn ra hai chữ: “Nhận hàng!”

Trước sau kỵ binh Bắc Đường chậm rãi tiến sát hàng quân của Nguyên Cảnh Diệu, hơn bốn ngàn người quỳ trên mặt đất, vó ngựa lạnh bãng bãng của từng đội từng đội kỵ binh từ bên người bọn họ bước qua. đem hơn bốn ngàn người và vũ khí trên mật đất ngăn ra. lập tức bốn ngàn hàng binh với trăm người thành một đội tiến hành xếp thành hàng, có vài tên binh lính đầu hàng bị phát hiện vẫn còn đoản đao trong người. lập tức bị kỵ binh Bắc Đường đâm chết không chút lưu tình ...

Gió lạnh thấu xương, bóng đêm sâu thẳm, từng đội từng đội binh lính đầu hàng bị dẫn đi, biến mất ở trong màn đêm. Nguyên Cảnh Diệu quỳ trên mặt đất. thân trên đã bị rét lạnh thành tím tái, lạnh run cầm cập, hắn cúi đầu. không nói được một lời.

Lý Bão Chân chậm rãi giục ngựa đến bên cạnh hắn. dẫn mắt vào hắn. một lúc lâu sau. mới chậm rãi hỏi: “Ngươi nếu đầu hàng, người nhà của ngươi lưu lại ở Đan Dương sẽ thế nào?”

“Ngô vương không dám giết người làm lạnh lòng tướng sĩ.”

“Nếu như con trai Ngô vương muốn giết gia quyết nhà ngươi thì sao?”

Nguyên Cảnh Diệu trong lòng không khỏi rên lên đau đớn. hắn đã quên đi con trai Lý Dịch của Ngô vương. Ngô vương nhân từ nương tay, sẽ không hạ độc thủ với gia quyến của tướng lĩnh phản bội, nhưng con trai của Ngô vương - Tương Thành vương Lý Dịch lại nhẫn tâm độc ác, giết người không chớp mắt. mình đầu hàng, e rằng người nhà khó mà bảo toàn tính mạng rồi.

Hắn cắn rãng một cái nói: “Người nhà nếu khó giữ được, ty chức sẽ lấy vợ sinh con lại lần nữa.”

“Hừ!” Lý Bão Chân cười lạnh một tiếng, nói: “Ta sẽ không nhận sự đầu hàng của ngươi, ta sẽ tuyên bố ngươi làm tù binh, sau này sẽ đem ngươi phóng thích, về phần người nhà ngươi có thể giữ được hay không. ngươi hãy cầu nguyện với trời đi!”

Không đợi Nguyên Cảnh Diệu nói chuyện. Lý Bão Chân vung tay lên nói: “Mang đi!”

Vài tên binh lính đem Nguyên Cảnh Diệu áp giải lui xuống, lúc này, một viên quan quân bên cạnh thấp giọng nói: “Lý tướng quân, nghe nói tên Nguyên Cảnh Diệu này siòi về thũy chiến, chính là nhân tài mà quân ta cần. tại sao lại không dùng hắn?”

Lý Bão Chân lắc đầu nói: “Con của người này là thê muội của trọng tướng Lý Thành Thức của Đông Ngô, Lý Lân tất nhiên sẽ không giết nàng, thê tử của hắn ở trong tay Lý Lân. Lý Lân lại luôn rất mực ân trọng đối với hắn. từ phen này hắn đầu hàng bèn có thể nhìn ra. hắn là cuối cùng bị bức bách mới đầu hàng. một khi dùng hắn lĩnh thủy quân, hắn nhất định sẽ quay về nương nhờ trở lại. làm cho chúng ta tồn thất nghiêm trọng, phá hoại đi đại kế nam chinh của đại tướng quân, vị vậy quyết không thể dùng hắn.”

“Vậy vì sao không giết hắn?”

“Tạm thời không thể giết hắn. giết hắn sẽ làm nguội lạnh đi trái tim đầu hàng của những tướng lĩnh Nam Đường khác.”

“Lý tướng quân cao kiến!”

Chúng tướng đồng loạt dựng thẳng ngón tay cái lên tán thường. Lý Bão Chân cười xòa. dùng kiếm chỉ vào thủy trại ở phía xa hỏi: “Thủy trại có động tĩnh gì không?”

Vừa lúc một gã binh lính chạy tới bẩm báo nói: “Bẩm báo tướng quân, quan binh thủy trại nguyện ý đầu hàng, xin tướng quân thu nhận sử dụng!”

“Mệnh bọn họ buông vũ khí lên bờs có thể nhận đầu hàng.”

Rất nhanh, trong một ánh lửa phần phật, từng đội từng đội binh sĩ giơ tay lên. rời thuyền đầu hàng, lúc này, một con thuyền nhỏ cập bờ, Dương Châu tư mã Lý Tiển đã lên bờ, đi lên trước thi lễ cười nói với Lý Bão Chân: “Chúc mừng Lý tướng quân không đánh mà thắng. đoạt lấy bến tàu muối.”

Lý Bão Chân đáp lễ cười nói: “Không biết trú binh bên kia đảo Hồ Đậu tình hình thế nào rồi?”

“Ta vừa rồi đã hỏi qua. đảo Hồ Đậu vốn dĩ có hai ngàn trú binh, nhưng hiện tại đã toàn bộ bỏ chạy, chỉ còn lại có mấy trăm hộ ngư dân. trên đảo cũng không một người trú binh nào.”

“Tốt lắm. ta muốn mời Lý tư mã lên đảo rồi tỉ mỉ điều tra một phen, sự việc hệ trọng, xin Lý tư mã chớ mà từ chối.”

“Lý tướng quân có lệnh, ta an dám không theo, ta lập tức lên đảo ngay đêm nay, hậu sự cảng muối cũng có thể giao cho ta xử lý, Lý tướng quân xin quay về Giang Đô.”

“Vậy mọi thứ nhờ cậy ở Lý tư mã rồi!”

Lý Bão Chân suất quân áp giãi tù binh trở về Giang Đô. Lý Tiển mệnh năm trăm người trông coi cảng muối, bản thân soái lĩnh ba trăm người qua sông đi về hướng đảo Hồ Đậu.

Ba ngày sau. do đã mất đi liên lạc với cảng muối, quân đội của Giang Nam lập tức ý thức được rằng, quân Nguyên Cảnh Diệu của cảng muối đã xảy ra chuyện, bầu không khí của Giang Nam từ từ trở nên căng thẳng. Ngô vương Lý Lân hạ mệnh lệnh, mệnh lệnh quân đội của Chiết Đông. Chiết Tây tập kết ở ven bờ Trường Giang, hai nghìn chiếc thuyền chiến, mười hai vạn đại quân bố trí ở trên mặt sông phía tây Giang Ninh, gần một trăm mật thám giả dạng thành thương nhân lai vãng, trà trộn vào Giang Bắc, dò thám tình báo Giang Bắc.

Tân Ngô Vương phủ của Lý Lân tọa lạc ở Tô Châu, nhưng hành doanh lâm thời của hắn lúc này lại ở Nhuận Châu Đan Đồ huyện, ở ven bờ Trường Giang, là một cụm doanh trướng chi chít dày đặc. ở giữa doanh trướng có một lều bạt da dê to lớn có viền tơ vàng, đây bèn là vương trướng của Lý Lân.

Giống hệt như trên lịch sử. sự cắt cử của Lý Lân không hề nhận được sự ùng hộ của quan phủ địa phương, hắn từng có ý dò thám khả năng đăng cơ ở Giang Nam. tạo ra dư luận trời giáng điềm lành, thánh nhân sắp xuất hiện, nhưng lại gặp phải sự nhất trí phản đối của mấy chục viên trọng thần địa phương như Hàng Châu thái thủ Hàng Hoảng. Tô Châu thái thúLỷ Hi Ngôn. Thường Châu thái thủ Vi Hoàng Thường. Nhuận Châu thái thủ Diêm Kính v.v... Lý Lân bất đắc dĩ. chỉ đành lấy thân phận của thần đệ thần phục với Lý Hanh Nam Đường, được Lý Hanh gia phong làm Hoài Nam Đạo, Giang Nam Đông Đạo quan sát sứ. Dương Châu đại đô đốc. Đông lộ quân đại nguyên soái.

Cho dù Lý Lân không có được sự ủng hộ của quan phủ địa phương, nhưng hắn vẫn là lợi dụng quyền diêm thiết (*muối và sắt) năm xưa Lý Long Cơ cho hắn. lũng đoạn đi diêm điền của một vùng Giang Hoài, lợi dụng bán muối lậu mà đoạt lấy mối lợi hời cuồn cuộn không ngớt, lại lợi dụng món lợi muối chiêu binh mãi mã. chế tạo chiến thuyền, lấy hết binh giáp của quân khố Dương Châu, chi trong vòng một năm rười ngắn ngủi, bèn chiêu mộ đến một toán đại quân hơn mười vạn người, rồi ngay sau đó Lý Lân đã giết chết Nhuận Châu thái thủ Diêm Kính Chi - người phản đối hắn gay gắt nhất, đoạt lấy hai trăm vạn thạch tào lương tồn trừ ở Nhuận Châu của triều đình. Giang Tả (*khu vực phía đông Trường Giang, tức Giang Đông) toàn là thi thể, ít nhất không ai còn dám công khai chống đối hắn nữa.

Lúc này ở trong đại trướng. Lý Lân lo lắng ưu tư đang chắp tay ra sau đi qua đi lại, trong lòng hắn sầu lo đến cực điêm. không chỉ là bởi vì cảng muối thất thủ, Giang Dương thất thủ. hơn nữa hắn đã nhận được tin tức, Dương Châu thành đang chiêu mộ binh sĩ số lượng lớn. điều tập thuyền. Lý Khánh An muốn làm gì? Lý Lân có một loại dự cảm. rất có thể là Lý Khánh An sắp hạ thủ với hắn rồi, nếu như thật sự như vậy, vậy hắn nên làm thế nào?

Trong đại trướng đang đứng một số mưa sĩ tâm phúc của Lý Lân, mạc liêu hầu cận của hắn Lý Bạch ngồi ở dưới trướng. Lý Bạch phụ trách phác thảo mệnh lệnh cho Lý Lân. phàm là mệnh lệnh Lý Lân ban hạ. đều là do Lý Bạch phụ trách ghi chép, đồng thời trau chuốt thêm rồi phát ra. Lý Bạch đã góp sức được một năm. khá được sự kính trọng của Lý Lân. hơn nữa hắn có không ích lời aóp ý với Lý Lân, Lý Lân đã nghe tiếp thu bảy phần. ít ra thái độ rất ư cung kính, thường nói với người khác rằng, lời của Lý Bạch, chính là lời vàng ý ngọc!

Điều này đã khiến cho Lý Bạch có một cảm giác thành tựu. hắn cầu sĩ mười mấy năm. cứ luôn muốn có thế phát huy hoài bão trong lòng của mình, nhưng Lý Long Cơ chi xem hắn như một danh nhân mà cung phụng. mà không cho chút cơ hội nào cho hắn thi triển tài hoa, cuối cùng còn ban vàng về quê nhà, đuổi hắn ra khỏi kinh thành, làm cho hắn gặp phải sự suy sụp cực to lớn.

Năm trước, Lý Bạch viết thư cho bạn thân Vương Xương Linh, muốn ở An Tây mưu cầu một chức quan. Vương Xương Linh không có chút tin tức nào, không biết là không nhận được thư của hắn. hay là Lý Khánh An không cho hắn cơ hội. làm cho Lý Bạch nản lòng thoái chí, du ngoạn lại chốn Giang Nam. đồng thời ân cư ở Giang Nam. mãi cho đến khi được Lý Lân ba lần đến mời mà thỉnh ra.

Cũng chính vì đã trài nghiệm được cảm giác thành tựu chưa bao giờ có được, mới làm cho Lý Bạch rất mực trung thành với Lý Lân, tận tâm phò tá.

Trong đại trướng ngoài Lý Bạch ra, còn có ba mưa sĩ tâm phúc của Lý Lân. Tiết Lưu. Lý Đài Khanh và Thái Thường, ba người này cổ động Lý Lân đăng cơ, đồng thời thay hắn tạo thiên tướng, khuyên bảo quan phủ địa phương ủng hộ, là trợ thủ đắc lực của Lý Lân. trong đó Tiết Lưu quản tiền lương. Thái Thường quản muối sất, còn Lý Đài Khanh phụ trách ra mưu vạch sách cho hắn, lúc này, ba người thấy Lý Lân lo lắng không nguôi, bèn trao đối với nhau bằng hiệu mắt. Lý Đài Khanh tiến lên khuyên nhủ: “Điện hạ không cần lo lắng, cho dù Lý Khánh An có lòng nam công, nhưng chúng ta lại có mối hiểm yếu trời cho là Trường Giang, lại có hùng binh mười vạn, chiến thuyền ngàn chiếc, Lý Khánh An là người Bắc, không thạo thủy chiến, chỉ cần chúng ta giữ chặt mối hiểm yếu Trường Giang, chiến thuyền tới lui tuần tra trên sông. Lý Khánh An cũng khó mà có cơ hội thắng lợi.”

Tiết Lưu bên cạnh cũng khuyên nói: “Chiến sự Hà Bắc chưa bình ổn, Lý Khánh An chỉ có thể nhân dịp mùa đông công đánh Giang Nam. chỉ cần chúng ta kiên trì đến đầu xuân, chiến loạn Hà Bắc lại nổi lên. Lý Khánh An chỉ đành lui binh, điện hạ không cần lo lắng, thiên thời địa lợi nhân hòa, đều bất lợi cho Lý Khánh An, hắn gấp gáp công đánh Giang Nam, nhất định thất bại không chút nghi ngờ.”

Tuy rằng ba người luân phiên nhau khuyên nhũ Lý Lân. nhưng Lý Lân vẫn khó trút nỗi lo trong lòng. hắn thở một hơi dài nói: “Vào mùa hè ta bèn có ý định dốc toàn lực công đánh Kinh Tương. hoàng huynh cũng chịu xuất binh tương trợ, lúc đó chính là không có ra quyết tâm vững vàng, nếu lúc đó có thể quả quyết đi đánh, bây giờ ta bèn có thể liên kết lại thành một khối với hoàng huynh, có thể tây triệt về Thục Trung, hà tất ở đây lo lắng chịu sợ làm gì chứ?”

“Phụ vương nói chuyện không có chút chí khí gì cả!”

Trong đại trướng đột nhiên truyền đến một tiếng nói hùng tráng, chỉ thấy một viên đại tướng anh vũ nhanh bước đi vào trong đại trướng, người này bèn là con trai của Lý Lán. Tương Thành vương Lý Dịch. Lý Dịch năm nay chỉ có mười chín tuổi, có một vóc dáng thân hình khỏi ngô hùng tráng. thân cao đến tám thước, dùng một thanh đao phượng vỹ mạ vàng nặng một trăm năm mươi cân. một thanh cung xuyên vân sáu thạch, bách phát bách trúng, được xung là đệ nhất mành tướng Giang Nam.

Hắn thân mặc kim khỏi ngân giáp, ánh mắt ngạo mạn. đối với việc phụ thân hối hận không chiếm được Kinh Tương mà tỏ vẻ khinh khi không thèm đếm xia. hắn tiến lên khom người thi lễ nói: aPhụ vương nếu trong lòng khiếp sợ Bắc Đường, chi bằng theo con đến ven sông nhìn con diễn luyện một phen, bèn có thể xem Bắc quân như gà thổ chó ngói, phụ thân mời đi theo con.”

Nếu như nói. Lý Lân còn có điều gì dựa dẫm để chiến đấu một trận với Bắc quân, thì đó chính là đứa con trai này của hắn rồi, Lý Lân đối với đứa con trai này của mình có một lòng tín nhiệm mù quáng, thậm chí có chút sợ hãi. ban đầu lúc hắn khởi binh, đi Nhuận Châu đòi lương. nhưng lại gặp phải Nhuận Châu thái thủ Diêm Kính Chi nghiêm khắc cự tuyệt, hắn tức quá hóa giận, phái binh công đánh. Diêm Kính Chi suất lĩnh một nghìn đoàn luyện binh tử thủ Qua Châu, chính là vị hổ tử này của Lý Lân. suất ba trăm người xông phá phòng ngự. một thanh đại đao giết hết vòng vây trận của mấy trăm người, chém Diêm Kính Chi dưới ngọn cờ, uy chấn Giang Nam chư quân.

Lý Lân cực kỳ tín nhiệm con trai, cộng thêm bản thân hắn là một chân bị què, chi huy quân đội bất tiện, bèn đem quân quyền dần dần chuyển dời cho con trai Lý Dịch, về mật quân sự cơ hồ là nghe theo hắn răm rắp.

Nếu con trai đã kiên quyết chống ngự Bắc quân, sự sợ hãi trong tim của Lý Lân cũng dần đi xa. bèn gật gật đầu cười nói: “Hố nhi nếu đã có chuẩn bị, ta dĩ nhiên phải dời giá đi xem một lần chứ!”

Lý lân đi lên trên vương liễn do ba trăm người khiêng bỗng của hắn. dưới sự hộ tống của ba nghìn cận vệ quân, mang theo một đám văn thần võ tướng; hiên ngang oai hùng đi về phía bờ sông.

Không bao lâu. đoàn người liền đi tới ven sông Trường Giang. chỉ thấy ánh sóng mênh mông. trên mặt sông sức gió mạnh mẽ, cơ hồ là đem chiếc cờ lớn viền vàng của Lý Lân thổi đến ngả rạp.

Chỉ thấy trên con sông lớn chiến thuyền như mây, mấy trăm chiếc thuyền lớn chia làm hai đội dàn thành hình chữ nhất, đang thao diễn đối kháng trên trong, một bên là đại tướng Lý Thành Thức, một bên khác bèn là Tương Thành vương Lý Dịch, chỉ thấy tiếng trống như sấm. thuyền của đôi bên chậm rãi tiến sát nhau, tiếng la thét rung trời, một chiếc thuyền lâu được trang trí thành soái thuyền của Lý Khánh An. phía trên cột buồm một chiếc cờ lớn bay lên phần phật, bên trên viết ba chữ to ‘An Tây Lý’

Chỉ thấy mười mấy chiếc thuyền nhanh tức tốc từ bốn phía bao vây soái thuyền lại. soái thuyền thấy tình thế không hay, quay đầu là muốn trốn chạy, trên đầu thuyền của một chiếc thuyền nhanh ở đầu tiên. Lý Dịch trong miệng ngậm lấy một thanh hoành đao. tay cầm cung cứng, chỉ thấy hắn rút ra một mũi tên đầu xẻng. trương cung cài tên. ‘vít!9 một cái một mũi tên bắn ra. tên đi như sao băng, trúng thẳng vào dây thừng to ở cột buồm, dây thừng to bị xèng đứt đi. buồm rơi xuống ầm ầm. đã đưa đến một hồi trống gióng to5 ngay cả Lý Lân cũng không cầm lòng được mà nở nụ cười nơi khuôn mặt. vỗ vang bàn tay, không tồi! Sức dũng của hô con. không thẹn là vạn nhân địch.

Lý Dịch ngạo nghễ ườn minh, hắn lại rút thêm một mũi tên. một tên lại bắn đứt soái kỳ của Lý Khánh An. chiếc cờ lớn màu đen bị sió cuốn vào trong không trung, loáng một cái đã không còn thấy bóng dáng nữa.

Hắn dứt khoát hạ lệnh nói: “Bắn đá!”

Trên mỗi một chiến thuyền đều có chứa một chiếc máy bắn đá cờ nhỏ, chỉ nghe thấy tiếng ‘bùng bùng!’ vang to, trong chốc lát. soái thuyền của Lý Khánh An bị đánh đến tan tác hàng trăm ngàn cái lỗ, nước sông ào ạt tràn vào, thuyền lớn vẫy vùng được mấy cái. bèn chìm vào trong lòng sông, mười mấy quân địch trên thuyền cũng bị thủy quân bắt sống.

Lúc này, trong dòng sông đã nồ ra một tràng hò hét: “Lý Khánh An đã bỏ mạng ở đáy sông. Bắc quân sao còn chưa hàng sớm?”

Chỉ thấy chiến thuyền Bắc quân bỏ chạy hoảng loạn. Nam quân chiếm được toàn thắng...

Lát sau. Lý Dịch đắc ý dào dạt mà đi lên bờ. khom người thi lễ với Lý Lân. cười nói: “Phụ vương, thấy thế nào?”

“Không tồi. thuyền nhanh của các ngươi quả thật rất lợi hại, chỉ sợ là Bắc quân của Lý Khánh An cũng không yếu như vậy chứ?”

“Phụ vương có điều khôngbiết. ở trên bờ, con thừa nhận quân đội hắn quả thật lợi hại. nhưng vào trong nước rồi, tinh nhuệ An Tây của hắn đều biến thành con sâu hạn. thủy quân Dương Châu mà hắn cậy vào, đều chăng qua là cánh quân mới chiêu mộ, việc huấn luyện rất ư thiếu thốn, làm sao có thể đối kháng với thủy quân của chúng ta. bọn họ tắt sẽ thất bại không chút nghi ngờ!”

Lúc này, Lý Bạch ở một bên lo lắng nói: “Nếu như quân đội của Lý Khánh An đi đường biển, vây đánh đường lui của ta thì phải làm sao?”

Một câu nói đã nhắc nhở được Lý Lân. hắn vội vàng nói: “Đúng vậy! Chúng ta không thể lơ là.”

Lý Dịch lại ngửa mặt lên cười lớn lên liên hồi: “Phụ vương thật là hồ đồ rồi. Giang Bắc ở đây có hải thuyền? Những chiếc tào thuyền vào biển, còn không phải là đi làm mồi cho Long vương ư?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.