[Dịch] Thiên Hạ

Chương 523 : Gia quy quốc pháp




Bùi phu nhân chưng hửng, bà dần hiểu ra ý của nữ nhi, “Dương gia đệ nhị”, bà lầm bẩm: “Làm sao lại thế được? Làm sao lại là Dương gia đệ nhị được?”

Lúc này Minh Nguyệt mới bình tĩnh lại, nàng ngồi cạnh mẫu thân, khẽ giọng nói: “Mẫu thân, giả sử như Độc Cô gia cũng có thể như Bùi gia, Thôi gia có nhiều nhân tài xuất chúng có lẽ đã không sao, nhưng Độc Cô gia chúng ta, mẫu thân cũng thấy rồi đấy, ngoài đại ca có chút tài năng ra, tất cả những người còn lại đều tầm tầm thường thường; cả phụ thân cũng thế, người cũng thua xa cậu, Độc Cô gia chúng ta đã năm mươi năm không có qua tiến sĩ, một đời không bằng một đời, Đã thế những người trẻ của đời này lại phần lớn là quý tử ăn chơi, Hôm qua con còn nghe nói Hoài Thanh và Hoài Viễn nhà nhị thúc đi uống rượu hoa tại tửu tử Hồ cơ, bọn hắn chê người ta hầu hạ không chu đáo, đã đả thương cả giúp việc và chưởng quỹ tửu tử, và còn đứng trước mặt Thiên Ngưu vệ và vài ngàn người xem ở đó phát ngôn ngông cuồng, nói bọn hắn là em vợ của Triệu vương, nói bọn hắn chính là vương pháp, Mẫu thân, con lo lắm! Giả sử đại lang sau này có mệnh đế vương, vậy Độc Cô gia dựa vào đâu mà trở thành ngoại thích số một Đại Đường? Nếu muội muội cũng đi theo đại lang, đại lang chắc chắn sẽ hậu đãi Độc Cô gia, phong quan gia tước, Độc Cô gia cả nhà vinh quang, Liệu lúc ấy Độc Cô gia có thể hưởng nổi sự vinh dự này không? Vinh dự đầy mình nếu không có tài đức tương xứng, con lo sẽ hại cả nhà Độc Cô gia, Mẫu thân, nữ nhi thật sự lo lắng lắm!”

Bùi phu nhân thế mới hiểu ra tâm tư của nữ nhi, hóa ra nàng đang nghĩ sâu xa cho gia tộc Độc Cô, trong lòng Bùi phu nhân lại không khỏi áy náy, hóa ra mình đã hiểu lầm con gái, Bà nắm lấy tay nàng, an ủi cười nói: “Mẹ biết rồi, đều là lỗi của mẹ, ôi! Sao con không chịu nói sớm cơ chứ?”

“Nữ nhi sợ phụ thân biết được, người sẽ không thể hiểu cho con.”

Bùi phu nhân gật gật đầu, phu quân mình là người thế nào bà biết rõ, nhìn bề ngoài thì tinh anh bản lĩnh, thực chất lại không phải thế, Nhất là hắn rất không có tầm nhìn, Năm xưa nếu không phải do bà kiên quyết chắc hắn đã đưa con gái vào cung để lấy lòng lão hoàng đế sắp lọt lỗ kia, hại con gái không nói mà còn hại cả nhà Độc Cô, Sự lo lắng của con gái không thừa chút nào, việc này mà phu quân bà biết thế nào hắn cũng sẽ nhảy đành đạch lên, mắng nhiếc con gái lớn không biết nghĩ cho tiền đồ Độc Cô gia, Ôi đàn ông! Có rất nhiều lúc bọn họ chỉ biết xem trọng lợi ích trước mắt, mà không biết nghĩ chu toàn như phụ nữ.

Bà cười cười nói: “Tâm tư của con ta hiểu, có điều con cũng đừng nói gì quá chắc, con phải để cho muội muội con chút đường lui chứ, Có lẽ sự tình sẽ không nghiêm trọng như con nghĩ đâu, vinh nhục của Dương gia là do Lý Long Cơ quá hôn dung, nhưng Lý Khánh An lại khác, huống chi Độc Cô gia đã là thế gia vọng tộc mấy trăm năm, không phải loại mới nổi lên như Dương gia, chỉ cần nghiêm khắc quản thúc thì Độc Cô gia chắc chắn sẽ có nhân tài xuất hiện, như tổ phụ của con, huynh trưởng của con đều không đến nỗi nào, Mẹ biết con rất cẩn thận, nhưng dẫu sao con cũng là người trong cuộc, có nhiều việc con không thể nhìn thấu, đừng quá ức chế mình, con cũng hãy để cho muội muội được thuận theo tự nhiên, được không con?”

Minh Nguyệt lặng lẽ gật gật đầu, coi như đã nhận lời thỉnh cầu của mẫu thân, lúc này, bên ngoài có tiếng nha hoàn bẩm báo: “Vương phi, ngoài phù có khách quý đến bái phỏng.”

“Ai thế?” Minh Nguyệt hỏi.

“Là Trương hoàng hậu!”

“Hả!” Minh Nguyệt kinh ngạc, vội quay sang nói với mẫu thân: “Mẫu thân, con phải đi gặp bà ta một chút, mẫu thân hãy uống thuốc đã!”

Bùi phu nhân không mấy yên tâm, lại dặn dò con gái: “Tên Trương hoàng hậu này không phải người tốt gì, con phải cẩn thận.”

“Con biết rồi, con sẽ cẩn thận.”

Nói xong Minh Nguyệt vội vã đi ra, Bùi phu nhân khẽ lắc đầu, bà cảm thấy sao con gái lớn của mình sống mệt mỏi thế này, Minh Nguyệt quá để tâm cách nhìn của người khác, cớ sao phải thế chứ? Có điều hai thằng con của lão nhị cũng thật quá đáng, mình chắc chắn phải nói việc này với phu quân, không thể dung túng cho chúng mà để Minh Nguyệt khó xử, Nghĩ đến đây bà lại cố gượng dậy nói với nha hoàn tùy thân: “Ngươi dìu ta đi gặp lão gia!”

Thông thường mà nói, hoàng hậu đến nhà đại thần để bái phỏng gia quyến là việc hiếm thấy, phần lớn đều là gia quyến đại thần vào cung, cho dù ngẫu nhiên có đến nhà đại thần thì cũng sẽ cực kỳ long trọng, chứ đến lặng lẽ như Trương hoàng hậu này là việc rất hiếm khi, Cũng không có cách gì, thế lực Lý Hanh yếu ớt, huyện Trường An lại không thuộc quyền khống chế của hắn, Trương hoàng hậu đành phải tự hạ thân phận, đến bái phỏng Độc Cô Minh Nguyệt như một người khách thường.

Không những như thế, trước khi đến đấy bà còn phải đi xin trước với Thiên Ngưu vệ, sau khi được cho phép mới được vào huyện Trường An, Ngoài ra, hộ vệ của bà còn nhất luật không được vào huyện Trường An, đều phải đợi trên đại lộ Chu Tước, mà đổi lại do hơn ngàn binh sĩ Thiên Ngưu vệ hộ tống bà đến Độc Cô phủ, Nói dễ nghe là hộ tống, trên thực tế là giám sát, Đường đường hoàng hậu một triều gặp phải đãi ngộ này e rằng trước giờ chưa có.

Trương hoàng hậu chẳng hổ danh là một người phụ nữ lợi hại, bà không những lưu lại tất cả hộ vệ của mình tại Chu Tước đại lộ, mà còn chỉ dẫn theo hai cung nữ, cả hoạn quan và các cung nữ khác đều không đi theo, cả phu xe xe ngựa cũng do Thiên Ngưu vệ an bài, mặt bà bình thản như hoàn toàn không có gì xảy ra.

Xe ngựa được dừng lại trước cửa phủ Độc Cô, Trương lương đễ được hai cung nữ dìu xuống xe, Lúc này, Minh Nguyệt đã đợi sẵn trước cửa phủ.

Dù cho Trương lương đễ giờ đã là hoàng hậu, nhưng Minh Nguyệt biết, phu quân nàng không thừa nhận Lý Hanh làm tân đế Đại Đường, nên nàng cũng không thể xem Trương lương đễ như hoàng hậu được, cũng không cần dùng thần lễ tham bái hoàng hậu, nếu không sẽ bị người khác hiểu nhầm, khiến mọi người nghĩ rằng Lý Khánh An đã thừa nhận Lý Hanh, Nhất ngôn nhất hành của nàng đều sẽ đại diện cho thái độ Lý Khánh An, nàng tuyệt không thể có chút sơ xảy.

Minh Nguyệt chỉ xem Trương lương đễ như một quý khách, đi lên thi lễ chào nói: “Tiểu muội Minh Nguyệt tham kiến Trương quý phi.”

Trương lương đễ thấy Minh Nguyệt gọi mình là vương phi không khỏi cười khổ trong lòng, nàng quả nhiên không chịu thừa nhận mình là hoàng hậu, nếu là vương phi thì nàng và Minh Nguyệt sẽ cùng một đẳng cấp, bà là Ung vương phi còn Minh Nguyệt là Triệu vương phi, Minh Nguyệt xưng hô như thế cũng chẳng có gì thất lễ.

Sắc mặt Trương lương đễ không chút giận dữ, bà lập tức đi lên nhiệt tình nắm lấy tay Minh Nguyệt nói: “Nghe nói lệnh đường bị bệnh, Thánh thượng bèn lệnh cho ta đến thăm.”

Minh Nguyệt đương nhiên biết đến thăm mẫu thân mình chẳng qua là cái cớ, bà đến là để tìm nàng, bèn cười nói: “Gia mẫu chỉ có chút không khỏe, để mọi người phải lo lắng rồi, Mời, mời vào trong phủ ngồi chơi.”

Minh Nguyệt dẫn Trương lương đễ vào phòng khách quý, lại lệnh thị nữ dâng trà, hai người chú khách vừa ngồi xuống thì Trương lương đễ ra hiệu mắt với cung nữ, Cung nữ lập tức dâng một chiếc hộp lên, Trương lương đễ mở hộp ra, trong đó là cây nhân sâm rừng ngàn năm hiếm thấy, bà đầy hộp đến trước mặt Minh Nguyệt, cười nói: “Đây là chút tâm ý của Thánh thượng để cho lệnh đường (*mẹ đối phương) bồi bổ sức khỏe.”

Minh Nguyệt vốn rất có nguyên tắc, nếu Trương lương đễ nói là tâm ý của vương gia, hoặc gì gì đi chăng nữa thì có lẽ Minh Nguyệt đã nhận, đấy là cái lễ đối đãi khách, đằng này Trương lương đễ lại cứ cường điệu đây là tâm ý Thánh thượng, như thế làm sao Minh Nguyệt nhận được?

Nàng cười cười đẩy trả nhân sâm ngàn năm về, cười nói: “Gia mẫu tạng người nóng, thầy thuốc dặn đi dặn lại không thể dùng các bài thuốc nóng như nhân sâm hoàng thị.., tâm ý của vương phi gia đình muội xin cảm tạ, nhưng vật không thể nhận.”

“Cái này...”

Trương lương đễ không nói được lời nào, bà không ngờ Minh Nguyệt lại cứng rắn như thế, cả đồ bà tặng cũng dám từ chối, trong lòng không khỏi cáu giận, trong lòng bà cũng hiểu vấn đề do đâu, bèn cười nói: “Kỳ thực cái này không phải do Thánh thượng ban tặng, mà do một chút tâm ý của ta, hiện giờ tuy chưa dùng đến, nhưng sau này biết đâu cần, muội muội cứ nhận lấy đi!”

Minh Nguyệt cười cười, cũng không nói nhận lời hay từ chối, nàng cầm chén trà lên uống một ngụm, đợi chờ lời tiếp theo của Trương lương đễ, Trương lương đễ có chút hụt hẫng, bà thế mới hiểu ra Minh Nguyệt chẳng ngốc ngếch trẻ tuổi như mình nghĩ, bà cũng dẹp cách nghĩ khinh khi với Minh Nguyệt, từ từ nói rõ dụng ý mình đến hôm nay.

“Triệu vương phi, ta đến quý phú một là đến thăm bệnh tình mẫu thân vương phi, hai là do thánh thượng ủy thác, muốn ta đến thương lượng phong tước của lệnh tử, Thánh thượng định sẽ phong lệnh tử làm Thành vương, thực thụ ba ngàn hộ, nếu vương phi không thích phong tước Thành vương, có thể đề xuất ý kiến của mình, Thánh thượng sẽ suy xét lại.”

Thông thường mà nói, con trưởng tử đích tôn của thân vương sẽ phong quân vương, chứ không thể phong thân vương nữa, chỉ có trường tử của thái tử mới có cơ hội phong thân vương, Lý Hanh định phong con trai của Lý Khánh An làm thân vương, sự lôi kéo lấy lòng này quá rõ, đây cũng chính là một trong số các nhượng bộ của hắn, mục đích chính là để Lý Khánh An thừa nhận đế vị của hắn, Bước đầu tiên của hắn chính là nhằm vào Minh Nguyệt, chỉ cần Minh Nguyệt nhận lời, thì hắn sẽ lập tức hạ chiếu phong con trai Lý Khánh An làm thân vương, như thế này hắn sẽ có thể nắm được quyền chủ động của dư luận.

Lý Khánh An đương nhiên biết Lý Khánh An sẽ không dễ dàng nhận lời, nhưng Triệu vương phi thì chưa chắc biết được lý này, nói không chừng nàng vì lòng yêu con sẽ nhận lời ngay.

Minh Nguyệt chỉ cười cười không nói gì, Trương lương đễ cứ ngỡ nàng đã động lòng, lại không ngừng cô động: “Kỳ thực Thánh thượng vẫn mãi không quên tình nghĩa xưa, Thánh thượng không chỉ một lần từng nói, Độc Cô gia có công với xã tắc, đương ban hậu đãi, Thánh thượng không những phải phong lệnh tử làm thân vương, đồng thời phải phong lệnh tôn (*cha) làm quốc công, phong lệnh đường (*mẹ) làm quốc phu nhân, để Độc Cô gia có thể hưởng tận vinh hoa phú quý, đấy là nguyên văn của Thánh thượng, vương phi cứ suy nghĩ lại, ”

Lúc này, Minh Nguyệt chỉ cười nhạt nói rồi đưa nhân sâm trả lại cho bà, đứng dậy nói: “Tiễn khách cho ta!”

Trương lương đễ ngỡ ngàng, Độc Cô Minh Nguyệt này lại có thể đuổi mình về thế ư? Bà đến bái phòng mười mấy nhà đại thần, chưa có một ai dám vô lễ với ba như thế, bà giờ không làm sao kiềm được lửa giận trong lòng, một tay nắm lấy nhân sâm, hầm hầm nói: “Được! Cơ hội sẽ không đến lần hai, sau này ngươi đừng có mà hối hận!”

Nói xong, bà bước nhanh đi ra, Minh Nguyệt cũng không tiễn bà mà quay lưng trở lại phòng mình.

Minh Nguyệt vừa đi đến cửa viện của mình thì Minh Châu chạy đến: “Tỷ, chờ muội với.”

Minh Nguyệt quay lại, nàng nghe ra khẩu khí của muội muội lại cứ như trước, đã không còn thần thái miễn cưỡng ấy nữa mà trong lòng không khỏi vui mừng.

“Minh Châu, sao thế?”

“Cha nói muội đến mời tỷ ra!”

Ánh mắt của Minh Châu đã không còn u sầu lúc ban trưa, phảng phất như màn sương đã bị nắng xé toạt, Vì mẫu thân nàng đã nói, tỷ tỷ sẽ không ép nàng lấy chồng nữa, khiến nàng mừng rỡ khôn xiết, tảng đá đè nặng trong thâm tâm cũng được dỡ xuống.

Minh Châu đi lên thủ thỉ bên tai tỷ tỷ nói: “Là việc của nhà nhị thúc, thím với nhị thúc đều đến.”

Minh Nguyệt chau mày lại, nàng biết chắc là liên quan đến việc hai em họ Hoài Viễn và Hoài Thanh uống rượu đánh người, trước mắt hai người họ đang tạm thời bị Thiên Ngưu vệ bắt giam, nhị thúc và thím đến tìm mình để đứng ra cầu tình ư?

“Ý cha thế nào?”

Minh Châu bĩu môi nói: “Cha còn có thể có ý gì nữa?! Cha nhất định là muốn tỷ phải đứng ra cầu tình giúp, Tỷ, theo ý của muội tốt nhất là tỷ đừng đi, nên cho hai tên nhóc vô tích sự đó một bài học, nếu không sau này e rằng chúng sẽ lại gây họa to hơn nữa, ”

Minh Nguyệt trầm ngâm một lúc, không đi cũng không hay lắm, dẫu sao đấy là chú và thím mình, không thể làm cha bị mất mặt, Nghĩ đến đây, nàng bèn gật đầu nói: “Để tỷ ra ngoài xem tình hình thế nào đã!”

Minh Nguyệt bước nhanh đi đến tiểu khách đường, nàng vừa đi vào thì nhị thúc cùng bà thím Cù phu nhân đã đứng dậy cười xòa nói: “Minh Nguyệt ơi, chú thím đã gây rắc rối cho con rồi.”

Minh Nguyệt cười nói: “Nhị thúc, nhị thẩm đừng khách sáo, xin mời ngồi!”

Độc Cô Hạo Nhiên một bên cũng thở phào hắn biết tính của con gái lớn, không khéo việc này nàng không chịu nể tình, nhưng giờ nàng chịu đi ra gặp thì sự tình xem ra không đến nỗi.

Việc xảy ra vào tối hôm qua, hai người con trai của Độc Cô Hạo Tuấn là Hoài Viễn và Hoài Thanh đi đến tửu tử Hồ cơ tại chợ Tây uống rượu hoa, rượu vào lời ra bèn không giữ kẽ, bắt đầu muốn cưỡng bức lăng nhục Hồ cơ hầu rượu bị giúp việc tửu tử xông vào càn, hai huynh đệ này bèn nổi cơn tan bành cùng tùy tùng động thủ đập cho tan tành cả tửu tử, và dùng ghế đả thương giúp việc và chưởng quỹ, đã thế con quay sang la hét với mấy ngàn người dân chúng đứng xem, nào là họ là em vợ của Lý Khánh An, bọn họ chính là vương pháp, ai dám không phục.

Đương lúc Nam Tề Vân dẫn một ngàn Thiên Ngưu vệ đi qua, nghe hai huynh đệ họ hoại danh tiếng đại tướng quân, bèn lập tức lệnh binh sĩ bất hai người họ vào quân doanh, và phái người đưa tin cho vương phi.

Hai huynh đệ mãi đến giờ chưa được thả ra, khiến cho cha mẹ bọn hắn lo lắng quá bèn đến thỉnh cầu Minh Nguyệt, Độc Cô Hạo Tuấn lại thở dài nói: “Hai tên nghịch tử của ta từ nhỏ vì được nuông chiều, tửu lượng lại không ra gì, chỉ cần uống một chút vào lại không còn biết trời trăng mây đất, e rằng cả bản thân họ cũng chẳng biết hôm qua mình đã làm gì, nói gì, Minh Nguyệt, tốt xấu thế nào thì bọn hắn cũng là đường đệ của con, đều là tộc người Độc Cô gia, con hãy giúp bọn hắn một lần này đi!”

Độc Cô Hạo Nhiên bên cạnh cũng nói: “Đúng rồi! Minh Nguyệt con phải giúp đỡ chú thím chứ! Sức khỏe của hai người cũng không tốt, vạn nhất Hoài Viễn và Hoài Thanh có việc gì thì biết làm thế nào?”

Minh Nguyệt cười nhạt nói: “Phụ thân nghĩ vấn đề nghiêm trọng quá rồi đấy, hai vị đường đệ sẽ không có việc gì cả, con thấy nên cho hai người một bài học cũng là việc tốt, để phòng sau này họ còn gây họa lớn hơn, Con nghĩ qua hai hôm nữa, nên đền tiền thì đền tiền, nên xin lỗi thì xin lỗi, sự tình giải quyết xong rồi thì họ sẽ được thả ra thôi, Phụ thân và chú đừng quá lo lắng.”

Độc Cô Hạo Tuấn nhìn nàng, trong mắt đầy vẻ bất mãn, đấy gọi là giải quyết gì, đây chẳng phải làm mất mặt Độc Cô gia sao? Cách đối xử này thì khác gì với bình dân thường?

Bà thím Cù phu nhân không nhịn được nói: “Hoài Viễn và Hoài Thanh từ nhỏ đã hay nghịch ngợm, việc gây họa cũng không phải lần đầu, nhưng quan phủ nghe nói là tử đệ Độc Cô, thường chẳng nói một lời sẽ lập tức thả người ngay, thậm chí là còn không thèm quản, thế giờ sao Minh Nguyệt nhà ta đã làm vương phi, mà địa vị của Độc Cô gia lại còn bị hạ thấp hơn xưa? Ta quả thật không hiểu nổi!”

Lời của Cù phu nhân nói rất khó nghe, mâu thuẫn trực tiếp nhằm thẳng vào Minh Nguyệt, trong lòng Minh Nguyệt cũng bắt đầu giận dữ, nàng cố khắc chết sự bất mãn trong lòng, vẫn bình thản nói: “Triệu vương điện hạ từ trước đến giờ trị quân nghiêm lệ, mọi người đã bao giờ nghe nói quân An Tây từng có hành động nhiễu dân? Càng là người nhà thì điện hạ lại yêu cầu càng nghiêm khắc hơn, Độc Cô gia không thể vì là ngoại thích của Triệu vương mà có thể ngông cuồng ngang ngược, ngược lại, Độc Cô gia càng phải tuân thủ kỹ pháp, thiện đãi kẻ yếu, thế mới là phong thái của một thế gia bách niên, mới có thể được sự tôn trọng của người đời, Nếu không Độc Cô gia và Dương gia thì khác gì nhau?”

“Minh Nguyệt, con nói thế là không đúng.”

Độc Cô Hạo Tuấn cực kỳ bất mãn nói: “Từ cổ chí kim, hình không đến đại phu, Độc Cô gia là hoàng thân quốc thích, đương nhiên phải được ưu đãi, Hoài Viễn và Hoài Thanh có phải giết người phóng hỏa gì đâu, chẳng qua chỉ là đập phá một tửu tử người Hồ, đánh hai ngươi bị thương thôi, đấy có phải việc to tát gì, vốn dĩ ấy, Thiên Ngưu vệ đã không nên bắt người, đây sẽ nghiêm trọng ảnh hưởng đến thanh thế Độc Cô gia ta, Ta không truy cứu bọn chúng là may lắm rồi, thế mà bọn chúng còn không chịu thả người nữa, Còn cái tên Nam Tề Vân kia cả chút nhân tình thế thái cũng không biết ư? Ta xem hắn biết, nhưng vẫn cố ý muốn làm Độc Cô gia ta mất mặt, đúng rồi, ta nghe nói nương tử nhà hắn họ Thôi, không lẽ là người của Thôi gia? Minh Nguyệt, con phải cẩn thận đấy, rất có khả năng là Thôi gia cũng muốn tặng con gái cho Lý Khánh An cho xem!”

“Nhị thúc, chú đừng có nói bậy, thê tử của Nam tướng quân không có chút quan hệ gì với Thôi gia cả.”

Minh Nguyệt cuối cùng cũng nổi giận, nàng trầm mặt lại nói: “Đập phá tửu tử, con có thể đền tiền thay cho bọn hắn, đánh thương người khác, con có thể đi xin lỗi thay, nhưng Hoài Thanh và Hoài Viễn nhất định phải chịu phạt, đấy là nguyên tắc của con, điểm này con tuyệt không nhượng bộ.”

Không khí trong tiểu khách đường bỗng nhiên tĩnh mịch lạ thường, đột nhiên, Độc Cô Hạo Tuấn cùng vợ đứng phắt dậy, mặt mày u ám nói: “Đây là việc nhà của ta, không dám làm phiền đến Triệu vương phi đại giá, ta coi như không có hai người con trai này, mặc An Tây quân đánh chết thì thôi, đó là do bọn hắn tự chuốc vạ lên người, cáo từ!”

Nói xong, hai vợ chồng họ giận dữ bỏ đi, Mãi một lát sau, Độc Cô Hạo Nhiên cũng trầm mặt lại, từ từ nói: “Minh Nguyệt, con làm cha thất vọng quá!”

Xong phất phẩy tay áo quay người đi vào, còn lại một mình Minh Nguyệt ngồi trong đại đường đang chìm trong trầm tư của bản thân, Không biết bao lâu sau, nàng mới thở nhẹ một tiếng rồi đứng dậy quay vào trong tiểu viện của mình.

về đến phòng, Minh Châu đương ngồi chơi với tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa đang cười khúc khích vì bị dì thọc lét, Thấy tỷ tỷ trở lại, Minh Châu vội đứng dậy hỏi: “Thế nào rồi tỷ?”

Minh Nguyệt lắc lắc đầu, Minh Châu bèn cười lạnh một tiếng nói: “Muội biết thế nào cũng sẽ như thế, chú với thím nổi danh là thiên vị con mình, nhà tam gia cũng thế, họ làm sao có thể nghe lời khuyến cáo của tỷ được, Hoài Viễn và Hoài Thanh sớm muộn gì cũng bị họ hại chết mà thôi.”

“Muội đừng nói nữa.”

Minh Nguyệt bế con lên, thơm nhẹ lên má nó, quay sang nói với Minh Châu: “Tỷ đã quyết định rồi, ngay mai tỷ sẽ rời Độc Cô phủ, dọn về nhà mình ở phường Hoài Thanh, muội có muốn đi theo tỷ không?”

“Chỉ cần tỷ không ép muội lấy chồng thì muội sẽ đi theo tỷ.”

“Yên tâm đi! Nếu tỷ đã hứa với mẫu thân thì tỷ sẽ giữ lời, Muội đi dọn đồ đi, thuận tiện nói một tiếng với Như Họa giúp tỷ, nói Như Họa cũng dọn đồ đi.”

Minh Châu ở cùng với Minh Họa, nghe tỷ tỷ dặn Minh Châu nhanh nhảu nhận lời, xong bèn vội đi ra.

Lúc này Minh Nguyệt mới trầm mặt xuống, nàng giao con lại cho vũ nương rồi tự đi đến trước bàn, cầm viết lên viết bốn chữ trên giấy: “Nghiêm trị theo pháp!”

Xong nàng gấp mảnh giấy lại đưa cho gia hoàn tùy thân nói: “Ngươi hãy lập tức giao cho Nam Tề Vân tướng quân, nói với hắn, đại tướng quân danh tiếng trọng hơn Thái Sơn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.