Cho dù Lý Khánh An tương kế tựu kế phái Trát Lý Khắc giả mạo sứ giả Đại Thực đi sứ Thổ Phồn, nhưng quân Đại Thực muốn dùng thủ đoạn trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi cũng là sự thật, Lúc này, Mansur đang ở ngay tại ven sông Morahab (Afghanistan) cách quân Đường ngoài xa khoảng bốn trăm dặm, bảy vạn đại quân Khurasan của quân Đại Thực bèn trú quân ở nơi này.
Mansur đến Khurasan đã mau nửa tháng, đại chiến giữ quân Đường và quân Thổ Hỏa La Thổ Phồn, làm hắn trong lòng tràn ngập sự chờ mong, hắn chờ đợi quân Đường và quân Thổ Phồn lưỡng bại câu thương, sau đó hắn nhân cơ hội xuất binh, đem đất đai bị quân Đường cướp đi toàn bộ đoạt lại hết.
Đoạt lại Thổ Hỏa La, đoạt lại Hà Trung, đoạt lại Sindh và Punjab, đây luôn là giấc mơ của Mansur, để thực hiện được giấc mơ này, Mansur nhiều lần tác chiến với quân Đường, lại càng chiến càng bại, theo sự chuyển dời của thời gian, dũng khí của hắn đã ngày một thoái lui, hắn đã không dám hy vọng xa vời đoạt lại Thổ Hỏa La, chỉ cầu Hà Trung có thể quay về trên bản đồ Ả Rập, hắn đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi.
Đúng vậy, cũng giống như Lý Khánh An hiểu rõ hắn, hắn không dám thật sự dụng binh với quân Đường, mười vạn đại quân của Byzantium ở trên nơi biên cảnh ngả giáo chờ chực, nếu quân Ả Rập xâm phạm quân Đường, vậy thì mười vạn đại quân của Byzantium bèn sẽ tiến công Armenia.
Còn có mấy vạn quân Đường của Hà Trung, nếu như bọn họ tiến công quân Đường, vậy thì quân Đường Hà Trung cũng tất sẽ tập kích Khurasan binh lực trống trải, nỗi vướng bận của Mansur quá nhiều, làm cho hắn không dám dễ dành động binh.
Bổn ý của hắn cũng là như vậy, lấy phương thức liên hợp công Đường để dẫn dụ quân Thổ Phồn đại cử tiến công về quân Đường, làm cho bọn họ lưỡng bại câu thương, mình thì ngồi thu mối lợi ngư ông, nói không chừng quân Đường và quân Thổ Phồn cả hai đều lui khỏi Thổ Hỏa La, làm cho quân đội Ả Rập của hắn nhẹ nhàng dễ dàng mà chiếm lĩnh Thổ Hỏa La.
Mansur đang ở trong đại trướng mơ một giấc mộng đẹp, lúc này, một quân sĩ đến báo: “Bệ hạ, đặc sứ của Lý Khánh An đã tới, cầu kiến Khalifah bệ hạ.”
Mansur ngẩn ra, rồi lập tức khỏe miệng lộ ra nụ cười chua xót, thì ra Lý Khánh An biết được hắn ở đây: “Dần hắn vào đi!”
Lát sau, binh sĩ đem một viên quan quân văn chức dẫn vào, hắn tiến lên gập người thi lễ, dùng một tiếng Ả Rập lưu loát nói: “Quân An Tây hành quân tư mã tham tán Vi Tấn tham kiến Khalifah đại tướng quân.”
Mansur nghe thấy hắn có thể nói một tiếng Ả Rập lưu loát, không khỏi trong lòng cảm thán, mấy năm trước quân Đường An Tây còn chỉ có một văn quan biết nói tiếng Ả Rập, nhưng giờ đây vị quan văn trẻ tuổi như vậy đã có thể nói ra một tiếng Ả Rập lưu loát như vậy, từ đó có thể thấy được sự tiến bộ của quân An Tây.
Mansur gật đầu, nói với hắn: “Không cần khách khí, mời ngồi đi!’
“Đa tạ bệ hạ!”
Sứ giả quân Đường ở phía dưới Mansur ngồi xuống, Lúc này, Mansur đột nhiên phát hiện hắn có chút quen mắt, bèn hiếu kỳ hỏi: “Vị sứ già này, ta gặp qua ngươi chưa?”
Vi Tấn cười nói: “Năm trước, lúc đại tướng quân nhà ta ký kết hòa ước với bệ hạ, ta bèn ở bên cạnh, là phiên dịch của đại tướng quân.”
“À! Khó trách, ta tại sao lại cảm thấy có chút quen mắt.”
Nhắc đến hòa ước của năm trước, Mansur có chút đỏ mặt, trong hòa ước của năm trước có viết rất rõ ràng, Đại Đường và đế quốc Ả Rập ở biên giới của Thổ Hỏa La, chính là lấy sông Morahab làm ranh giới, còn bây giờ, quân đội Ả Rập đã vượt qua sông Morahab mười dặm.
Mansur cười khan một tiếng, bèn chuyển đề tài nói: “Không biết đại tướng quân nhà ngươi phái ngươi đến, có việc gì muốn bàn với ta không?”
“Đại tướng quân nhà ta có một lá thư thân bút phải giao cho bệ hạ!”
Vi Tấn lấy ra một phong thư, đưa cho Mansur, Mansur mở thư ra, thư được viết bằng tiếng Đột Quyết, là thư thân bút của Lý Khánh An, trong thư không đề cập đến việc hắn đóng đại quân ở ven sông Morahab, thậm chí căn bản không nhắc đến quân Đường sẽ một chiến với đại tướng quân, trong thư chỉ là nói, An Tây chuẩn bị toàn diện khôi phục mậu dịch của Đại Đường với A Rập, đem thuế suất giám đến mức bình thường là hai mươi thuế một, cho phép thương nhân người Ả Rập đi đến nội địa Đại Đường kinh thương.
Từ sau trận chiến Đát La Tư, An Tây đã khép kín con đường tơ lụa của thương nhân A Rập tiến về Đại Đường, tiếp theo ngay đó, An Tây và Byzantium đã kiến lập quan hệ mậu dịch, lại càng nắm giữ chặt định mức mậu dịch của Ả Rập, hàng hóa triều Đường hồi xưa là đi qua Ả Rập vận chuyển đến Byzantium và An Tây, nhưng bây giờ lại hoàn toàn trái lại, quân Đường từ Byzantium vận chuyên đến Damascus.
Tuy rằng sau này An Tây lại bỏ hết lệnh cấm, cho phép thương nhân Á Rập đi đến An Tây mậu dịch, nhưng điều kiện lại rất hà khắc, một là số lượng hạn chế, một toán thương đội không được phép vượt quá ba trăm con lạc đà, một ngày không được vượt quá ba toán thương đội nhập cành, tiếp theo là tiền thuế hơi cao, thương thuế của An Tây là hai mươi thuế một, nhưng đối với thương nhân Ả Rập lại là mười thuế một, đây rõ ràng là một loại thương thuế mang tính kỳ thị rồi, lấy đó mà trừng phạt việc người A Rập nhiều lần động binh với An Tây.
Còn lần này, Lý Khánh An lại đáp ứng toàn diện khôi phục mậu dịch bình thường đối với người Ả Rập, Mansur biết rằng, đây không phải là lấy lòng hắn, với sự lấn lướt cứng rắn của Lý Khánh An, cũng căn bản không cần phải lấy lòng hắn, đây thật ra là một chiến lược ôn hòa, không giống như lúc trước cứ một mực cứng rắn nữa, mà là mềm rắn cùng song hành.
Điều này làm cho Mangưr âm thầm thở dài, thủ đoạn của Lý Khánh An càng lúc càng cao minh rồi, Mọi loại thủ đoạn chiến tranh, ngoại giao, mậu dịch v.v.., đan xen vào nhau, hắn thậm chí đã nhìn thấy mình không có dũng khí để tác chiến với quân Đường nữa, bèn dùng biện pháp mềm mỏng để tăng nhanh sự mềm hóa lập trường của mình.
“Đại tướng quân còn có lời gì muốn nói không?”
“Có!”
Thái độ của Vi Tấn cung khiêm nhưng lại không mất tôn nghiêm, nói: “Đại tướng quân bảo ta chuyển cáo điện hạ, hắn không hi vọng có chiến tranh với người Ả Rập nữa, nhưng nếu như người Ả Rập dứt khoát phải khơi mào chiến tranh, vậy thì lần này quân Đường sẽ không dừng bước ở sông Amul, đại tướng quân nói người sẽ đích thân đi hoàng cung Baghdad uống trà với hoàng đế của Byzantium.”
Sự cứng rắn của Lý Khánh An không viết trên giấy, nhưng làm cho Mansur cảm thấy ớn lạnh từng cơn, đây là lần đầu quân Đường đề xuất không lấy sông Amul làm ranh giới, hắn tin rằng Lý Khánh An không phải là uy hiếp, hắn nói được thì sẽ làm được, trầm ngâm trong chốc lát, Mansur mới chậm rãi nói: “Xin ngươi chuyển cáo đại tướng quân, đế quốc Abbsid không có ý thù địch với đế quốc Đại Đường, bọn ta dàn binh sông Morahab, là muốn từ trong tay người Thổ Phồn đoạt lại Thổ Hỏa La, nếu như quân Đường muốn đoạt Thổ Hỏa La, vậy thì bọn ta sẽ không động thủ, nhưng nếu như quân Đường thất lợi lui khỏi Thổ Hỏa La, vậy thì quân đội của ta cũng sẽ tiếp tục tác chiến với quân Thổ Phồn, cho đến khi từ trong tay người Thổ Phồn đoạt lại Thổ Hỏa La, về điếm này, bọn ta không hề có vi phạm điều ước, hi vọng đại tướng quân nhà ngươi có thể hiểu được.”
Vi Tân đứng lên thi lễ thật sâu nói: “Đại tướng quân nhà ta cũng đồng ý quan điểm của bệ hạ, nếu như là quân Đường thất lợi mà bị bức rút khỏi Thổ Hỏa La, người Ả Rập có thể xuất binh Thổ Hỏa La, tuy nhiên, quân Đường một ngày chưa rời khỏi Thổ Hỏa La, thì người Ả Rập một ngày cũng không được vượt qua sông Morahab, vì vậy, xin đại quân của bệ hạ lui về phía tây sông Morahab, để tránh quân Đường ngộ phản tình thế.”
Vi Tấn đi rồi, Mansur đã chìm đắm trong sự trầm tư, không biết qua bao lâu rồi, hắn khẽ gõ vào trán, mệnh lệnh thủ hạ nói: “Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân lập tức tây triệt, lui đến phía tây sông Morahab.”
Từ A Hoãn thành đến Lan thành cách nhau trăm dặm, ở giữa không bằng phẳng, là vùng đất núi đồi nhấp nhô, nếu như cởi ngựa chạy nước rút, nửa ngày bèn có thể chạy xong, nhưng nếu như dùng lạc đà vận chuyển vật tư, vậy thì ít nhất cũng phải mất thời gian hai ngày.
ở ngày thứ ba khi Thượng Tức Đông Tán và Thượng Gia Tố đã đạt được hiệp nghị, một đội vận chuyển do mấy nghìn con lạc đà và mấy trăm chiếc xe ngựa hợp lại bèn rầm rộ từ thành A Hoàn ra khỏi cửa rồi, đem năm vạn thạch lương thực vận chuyến sang Lan thành, một con lạc đà có thể chờ nặng khoảng bốn thạch lương thực, di chuyển chậm chạp, để phòng ngừa sự tập kích của người bản xứ đối với đội vận lương, Thượng Tức Đông Tán đặc biệt phái ra ba nghìn kỵ binh bảo vệ sự an toàn của toán đội vận chuyên này.
Đội ngũ đã đi được suốt một ngày trời, đang lúc hoàng hôn, A Hoãn thành lân cận đột nhiên nôi lên cơn bão cát, đây là thiên tai mà khu vực Thổ Hỏa La vào mùa xuân rất dễ sặp phải nhất, cát bụi nổi lên thật to, che phủ cả bầu trời và mặt trời, ban ngày đã trở thành đêm đen, ngoài xa mười mấy bước, bèn chẳng nhìn thấy rõ được gì cả.
Không chỉ mắt không mở ra được, lỗ mũi cũng không thể hô hấp, hơn nữa hạt cát to cộm ập đánh vào mật, đánh đến người ta đau rát, nếu như bị thêm một tảng đá to hơn đánh vào điểm yếu hại, thậm chí sẽ dẫn đến chết người.
Lạc đà đồng loạt nằm xuống ngay tại chỗ, vùi đầu xuống, mắt nhắm chặt, phu xe lạc đà và các binh sĩ cũng đồng loạt chen nhau núp bên cạnh lạc đà, trốn tránh cơn bão cát khiến người ta khó mà chịu đựng này.
Trời từ từ ngả sang tối, bão cát cũng đã lặng, nhưng trong không trung cát bụi tung bay mù mịt, chúng đều là những hạt cát nhỏ từ sa mạc phương bắc thổi đến, ngoại trừ mũi khó chịu một chút, thì không hề có ảnh hưởng gì, bầu trời là cả một vùng vàng mù mịt, tầm nhìn cũng chưa tới năm mươi bước, chủ tướng Thổ Phồn áp vận lương thực thấy thiên thời bất lợi, bèn hạ lệnh hạ trại ngay tại chỗ.
Nói là hạ trại, thật ra chính là ngủ bụi, ngay cả bóng dáng của doanh trướng cũng không thấy, mọi người chỉ đành dựa vào lạc đà nghỉ ngơi, binh sĩ Thổ Phồn gặm lấy một miếng thịt khô, uống một ngụm rượu, những phu xe lạc đà kia chỉ có thể đứng nhìn nuốt nước bọt, ãn một miếng bánh khô, uống một ngụm nước sạch, còn phải cho lạc đà uống một chút.
Thời gian từ tiến đến nửa đêm sau, đại đa số người đều đã đi vào giấc ngủ say, mấy chục binh tuần tra tuần phòng bốn phía trong vô nghĩa, bầu trời vẫn là một vùng vàng mở mịt, căn bản là không nhìn thấy tình hình ở đằng xa.
Lúc này, mặt đất khẽ có chút rung lên, dần dần, cảm giác rung chuyển càng lúc càng nặng, các lính gác đều có chút kỳ lạ, đây không phải là tiếng sấm rền trầm lắng khi vó ngựa va đập vào mặt đất, nhưng cảm giác chấn động lại rất giống với một đản ngựa đông đang tung vó phi nhanh.
“Có cần phải đi báo cáo tướng quân không?” Một tên lính gác có chút thiếu kiên nhẫn nói.
“Đi báo cáo đi!”
Hai tên lính gác xoay người chạy về nơi nghỉ ngơi của chủ tướng áp vận, đúng lúc này, trong làn cát bụi vàng đột nhiên xuất hiện một đốm bóng đen to, che trời lắp đất xông đi về hướng này.
Mấy tên lính gác la toáng lên: “Là kỵ binh!” Bọn họ sợ đến hồn bay phách lạc, xoay người là trốn.
Kẻ đến chính là một vạn kỵ binh quân Đường, do đại tướng Điền Càn Chân suất lĩnh, Đây là một trận tập kích quyết định lâm thời, Thượng Tức Đông Tán quá đỗi hung phấn, đem hiệp nghị của hắn và Thượng Gia Tố tiết lộ cho Trát Lý Khắc, Trác Lý Khắc lập tức mệnh người đem tin tình báo này đưa cho Lý Khánh An, Lý Khánh An lập tức quyết định, ngăn chặn đợt lương thực này, hắn phái đại tướng Điền Càn Chân đi chấp hành nhiệm vụ này.
Một vạn kỵ binh quân Đường cũng đã gặp phải bão cát, nhưng bọn họ không dừng bước, vẫn ở trong trận bão cát tiếp tục tiến tới, rất nhanh bèn đã phát hiện ra chi đội vận chuyển này, Điền Càn Chân hạ lệnh đem vó ngựa dùng vải bông bao chặt, làm cho tiếng vó ngựa giảm thiểu đáng kể, nhân lúc trời đêm cát mù, đột nhiên giết đến trước mặt đội vận chuyển.
Mấy nghìn con lạc đà đã bị kinh động, chúng đồng loạt đứng lên bỏ trốn, các binh sĩ và phu xe lạc đà đã bừng tỉnh, ngơ ngác không biết làm sao, lúc này, một vạn kỵ binh quân Đường giống như trận bão cát càn quét đến, bọn họ giống như gió bão xông thẳng vào đám đông quân địch, vó ngựa cuồng bạo và chiến đao hung mãnh đã xé kẻ địch ra tan tành.
Binh sĩ Thổ Phồn kêu la chạy trốn tứ tán, nhưng bọn họ chạy không thoát khỏi chiến mã của quân Đường, rất nhanh bèn bị truy sát chém giết, các phu xe đã bị dọa khiếp đảm từ lâu, quỳ xuống đất ra sức cầu xin tha bổng.
Mục đích lần này của quân Đường không phải là giết địch, mà là cướp đoạt lương thực, nếu chuyển vận không được, bèn thiêu hủy ngay tại chỗ, còn lạc đà cũng phải lôi đi, nếu quân Thổ Phồn không còn lương thực, lạc đà cũng giết đi để bổ sung quân lương.
Nơi này cách A Hoãn thành chi ba mươi dặm, bắt buộc phải nhanh chóng rút đi, quân Đường rất nhanh bèn từ bỏ sự rượt đuổi đảo binh Thổ Phồn, mà là vây lạc đà lại, dắt chúng đi, một số dân phu thoát được một mạng cũng đi theo xe ngựa đồng hành cùng quân Đường.
Hơn một trăm chiếc xe ngựa đã hư rồi, mấy nghìn bao lương thực phía trên bị kỵ binh quân Đường một người một bao đem đi, chưa đến nửa canh giờ, kỵ binh quân Đường bèn tập kích đồng thời cướp sạch năm vạn thạch quân lương của quân Thổ Phồn một cách đẹp mắt, đại đội nhân mã rất nhanh bèn mất dạng trong màn đêm vàng mở.