[Dịch] Thiên Hạ

Chương 513 : Kịch chiến bộ sư




Trên thuyền nhỏ có trang bị bạt che đặt chế, trái phải trước sau đều có người cỏ, có thể chống đỡ mũi tên và nước tạt của binh sĩ Thổ Phồn, Lúc này, binh sĩ Thổ Phồn tuần tra trên cầu đã phát hiện ra thuyền nhỏ, bọn họ giương cung đáp tên, nghiêm ngặt sẵn sảng ứng chiến, không ít người còn bưng lấy chậu nước, chuẩn bị dội tắt lửa trên thuyền.

Hai chiếc thuyền nhỏ càng lúc càng gần, chúng đã đi vào trong vòng bảy mươi bước rồi, Lúc này binh sĩ Thổ Phồn nghìn tiễn tề phát, mưa tên dày đặc bắn vào thuyền nhỏ, mũi tên tang tang bắn trên bạt che và trên mình người cỏ, phút chốc, hai chiếc thuyền nhỏ bèn đã cắm đầy mũi tên, nhưng khó mà gây thương tích mảy may cho người trong thuyền.

Đã là ba mươi bước rồi, hai binh sĩ quân Đường từ trong khe hờ phát hiện cầu nổi đã áp sát, cơ hồ là đồng thời châm lên kíp nổ chấn thiên lôi trên thuyền, nhất thời trên thuyền ‘xè! Xè!’ bốc lên khói trắng, hai binh sĩ quân Đường trở mình rơi vào trong lòng sông, vừa nhấn mình vào trong nước sông bèn ra sức lặn đến hai bên, bọn họ đều biết rõ uy lực của chấn thiên lôi.

Kíp nổ chỉ còn dài một thước năm tắc, vừa lúc là khoảng cách ba mươi bước, vì việc nổ tung chiếc cầu nổi này, xích hầu quân Đường đã ở thượng du thứ nghiệm nhiều lần, trên mặt cầu đã chen đầy hơn mấy trăm binh sĩ Thổ Phồn, bọn họ mỗi người đều bưng lấy chậu nước, một khi thế lửa đốt lên, bọn họ sẽ tát nước diệt lửa.

Cùng lúc với thuyền đụng vào mặt cầu, mấy trăm chậu nước cùng tát ra, ngay đúng vào tích tắc đó, hai chiếc thuyền kia đột nhiên đã nô mạnh, hơn nữa là liên tục phát nố, trên mỗi chiếc thuyền đều có ba quả chấn thiên lôi, chỉ thấy trên thuyền tóe ra một luồng sáng đỏ chói, sóng xông kích to lớn làm thuyền và cầu nổi nổ đến vỡ vụn, tiếng phát nổ như sấm rền, khói đen cuồn cuộn bốc lên trên không trung, sóng nước vút trời, cột nước bắn lên cao hơn hai trượng, không ít binh sĩ Thổ Phồn bị nổ đến bay lên bầu trời, tiếng thảm kêu bị tiếng phát nổ to át đi hết...

Binh sĩ Thổ Phồn trên bờ đều bị kinh sợ ngây người, lão binh có tham gia qua chiến dịch Thạch Bào thành đều vạn phần khiếp hãi mà kêu lên: “Thiên lôi! Thiên lôi của quân Đường đã đến rồi!”

Vô số binh sĩ Thổ Phồn đều quỳ xuống, không ngớt dập đầu với lôi thần đang phát oai, khẩn cầu lôi thần tha thứ!”

Khói thuốc súng dần dần tan đi, chiếc cầu nổi bị nổ tung ra hai lồ to mỗi lỗ dài hai mươi mấy trượng, gãy thành ba khúc, trong đó một khúc thật dài không còn sự trói buộc, mang theo dây xích sắt cuốn đi về phía hạ du, hai khúc bên ngoài thì bị nước sông đẩy dạt sang hai bên gần bờ, cầu nổi đã hoàn toàn biến mất trên mặt sông, trên nước sông khắp nơi là mảnh vụn của thuyền và những khúc chân tay cụt đi của binh sĩ Thổ Phồn, xuôi dòng mà trôi đi.

Hàng vạn binh sĩ Thổ Phồn lẳng lặng theo dõi cảnh tượng thê thảm trên mặt sông, một dự cảm không hay đã dâng lên trong lòng bọn họ.

Tiếng nổ trên sông ngoài vài chục dặm vẫn nghe rõ mồm một bên tai, đấy là túi hiệu tấn công của quân Đường, năm vạn quân Đường ở phía tây bắt đầu tiến công thành Bộ Sư, Đồng thời, ba vạn quân Đường phía bắc cũng đã nhận được lệnh của chủ tướng Lý Khánh An, từ phía bắc tiến công về phía nam, hai đội quân Đường cùng hợp lại bao vây quân Thổ Phồn tại thành Bộ Sư.

Trong thành Bộ Sư giờ trông như mớ hỗn độn, nhà nhà hộ hộ đóng kín cửa, trên đường vắng tênh không một bóng người qua lại, chỉ có quân đội Thổ Phồn đi đến từng nhà đập cửa, Bọn họ lấy lý do là bắt gian tế quân Đường đi vào từng nhà cướp bóc, lương thực, tiền tài, gia súc đều bị cườm sạch; một số nữ tử trẻ xinh đẹp còn gặp phải cành bị chúng Ô nhục, Quân Thổ Phồn dùng hành vi tàn bạo với dân chúng vùng bị xâm chiếm để che giấu sự khủng hoảng trong nội tâm, cũng nói rõ bọn chúng không mấy trông mong gì tiền đồ của thành Bộ Sư, muốn tiến hành đợt cướp bóc sau cùng với dân chúng trong thành trước khi quân Đường kịp đến.

Trên thành đầu, Luân Tức Châu chủ tướng quân Thổ Phồn tại thành Bộ Sư tuyệt vọng nhìn về nơi xa, hắn hình như đã nhìn thấy bóng dáng của quân chủ lực Đại Đường, Dù cho hắn đã hạ lệnh cho tức tốc tu sửa cầu nôi, nhưng dù có tu sửa xong thì chi ít cũng mất ba ngày, mấy mươi chiếc thuyền nhỏ này không thể đưa bao nhiêu viện quân qua sông.

Nhưng đại quân quân Đường đã áp sát đến trước mắt, làm sao đây? Sẽ liều một phen cùng quân Đường hay vẫn kiên thủ thành trì chờ viện quân, nguy cơ đã kề cận, nhưng hắn vẫn chưa nghĩ ra là sẽ đối phó quân Đường như thế nào.

Con người ta trong lúc bàng hoàng bất an thường sẽ chọn con đường lui, chứ không phải tự tin thẳng tiến, đấy là nhược điểm của con người, chỉ có người vô cùng dũng cảm mới dám thách đấu chính mình trong nghịch cành.

Tên chủ tướng Thổ Phồn này hiển nhiên là thiếu thốn dũng khí, trong lúc do dự khi quân Đường áp sát, hắn vẫn không đủ dũng khí ra thành chiến một trận với quân Đường, Hắn cẩn thận quan sát tường thành thành Bộ Sư, thành thành chi cao chừng bằng sáu người, lại không có hộ thành hà, tuy không phải rất cao nhưng lại rất kiên cố, toàn bộ được xây bằng đá xanh, may ra có thể chống đỡ được quân Đường vài ngày, biết đâu có thể chờ đến ngày viện quân đến.

Hắn tìm đủ kiểu già thiết để an úi bản thân, nhưng đại quân quân Đường ập đến lại là sự thật không chối cãi, chứ không phải ảo giác của hắn.

“Ù..Ù..UUUUU”

Tiếng tù và trầm lặng nơi xa vang vọng từ phương trời tây, như để hưởng ứng cùng tiến tù và, một đường chi đen dần xuất hiện phía chân trời phía tây.

Đường dây màu đen dần tràn ra, trải ra như một tấm thảm đen che phủ mặt đất, cờ phướng bay bay, giáp mũ dần lộ, đội ngũ chỉnh tề, đao thương rậm rạp như rừng, Kỵ binh đi trước, bộ binh đi sau, tốc độ hành quân không nhanh lắm, nhưng mỗi bước đi đều đủ kinh tâm động phách, tiết tấu hành quân cùng vói tiếng tù và kéo dài, tiếng trống đùng đùng từ phía chân trời.

Đây là một đội quân đội với người Hán làm chính, họ vẫn giữ được quân dung chỉnh tề đặc trung của quân Hán, kỷ luật nghiêm minh, nhưng trên người họ lại không nhìn thấy vẻ nhu mị của quân Hán Trung Nguyên, mà là sự kết hợp đặc biệt giữa máu và lửa, và khí chất rắn chắc như sắt thép đặc trưng của An Tây, Bọn họ phảng phất như từng thanh thép mật độ cao, kiên cố bất khuất.

Quân Thổ Phồn đã từ bốn phương tám hương rút vào thành nội, Bọn chúng đã rút lui triệt để, thậm chiếc bao nhiêu lâu trọng đều không kịp vận chuyển phải bỏ lại, Cùng với sự rút lui của một vạn quân Thổ trú thủ tại phía bắc cầu nổi của thành Bộ Sư, cửa lớn thành Bộ Sư cũng từ từ được đóng lại.

Bốn vạn quân Thổ Phồn toàn bộ lên thành, bọn họ không có các vũ khí hạng nặng để phòng thủ như máy ném đá hay giường nỏ, chỉ có cung tiễn, và gỗ lăn và lôi thạch, cách để lấy đá tảng cũng khá dễ dàng, bọn họ chỉ cần cho tháo dỡ hết tòa bộ đá xây nhà gần tường thành thì đã được một lượng lớn đá tảng.

Lúc ở thành Thả Mạt lính Thổ Phồn là người công thành, nhưng hôm nay lại ngược lại, tám vạn quân Đường tiến công Bộ Sư thành, trong thành đã loạn thành mớ hỗn độn, chủ tướng Luân Tức Châu đang chỉ huy binh sĩ dùng cự thạch chắn lại cửa thành, từng tàng cự thạch nặng hàng ngàn cân được binh sĩ khiêng đến chồng chất đầu sau cửa thành, Cửa thành Bộ Sư là điểm yếu ớt nhất của nơi này, rất dễ bị quân Đường đánh đổ từ đây.

Luận Tức Châu khàn cả giọng, hắn chỉ vào một cánh cửa trống trải khàn giọng hô to: “Nhanh! Bên này, bên này, hãy chắn nơi này lại.”

Hai trăm mấy binh Thổ Phồn lập tức dùng gậy đẩy và gỗ lăn từ từ vận chuyển không cự thạch đến chắn ngay cửa thành môn, sau đó lại chuyến vài tảng đá to đến đè trên tàng cự thạch này.

Lúc này, binh sĩ Thổ Phồn đuổi những hàng ngàn người aià, nữ nhân và trẻ nhỏ từ bốn phương tám hướng lên thành, rất nhiều người trong số họ trên tay vẫn còn bồng trẻ con, tiếng khóc lóc vang đầy ngập tràn, nhưng binh sĩ Thổ Phồn vẫn lạnh lùng dùng roi quật và gậy đuổi họ lên thành, những người dân chân yếu tay mềm này sẽ là con tin của chúng, có thể ngăn lại sự tiến công của quân Đường.

Tiếng trống ngoài thành cũng dần lặng xuống, hai đội quân Đường từ nam bắc cơ hồ đồng thời đến thành Bộ Sư, khi cách thành chừng hai dặm thì họ đã ngưng tiếp tục thẳng tiến, mà dừng lại chờ đợi mệnh lệnh cho bước tiếp theo.

Lý Khánh An ngồi trên lưng ngựa ở ngay trung tâm đoàn quân, Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn về hướng tòa thành quen thuộc này, Dù cho hắn đã liệt ra vài phương án đối phó cho các tình hình có thể xảy ra, nhưng hắn vẫn không ngờ được rằng quân Thổ Phồn cuối cùng lại lựa chọn tự nhốt minh trong thành, tường thành dày dặn kiên cố của thành Bộ Sư tuy có thể ngăn được vó ngựa của quân Đường, nhưng đồng thời nó cũng sẽ giữ lại bước chân bỏ chạy của binh sĩ Thổ Phồn.

Nếu như là hắn, nếu biết mình địch không lại, còn không có viện binh đến hắn thà đột phá vòng vây chạy về phía tây, dẫu sao thì họ vẫn còn bốn vạn đại quân, chí ít có hai vạn người đột phá ra được, còn giờ tự giam mà cố thủ, chỉ e rằng càng dễ bị tiêu diệt toàn bộ.

“Đại tướng quân mau nhìn!”

Một thân binh chỉ về phía thành đầu hô lên: “Bọn chúng đuổi tất cả nữ nhân và trẻ con lên thành rồi í”

Lý Khánh An không khỏi cười khinh miệt, hắn đã ngửi được hơi thở yếu ớt sợ hãi của quân Thổ Phồn, đây phụ nữ và trẻ con lên thành làm bia đỡ đạn chẳng phải càng nói rõ sự yếu ớt của chúng?

Nhưng tên lính Thổ Phồn này không biết cái gì gọi là chiến tranh, chiến tranh chính là biến người lính trở thành dã thú rồi cùng liều một phen, hoàn toàn không chút tình thương luyến tiếc, trong chiến tranh cái rẻ tiền nhất chính là mạng sống, dù là binh sĩ hay người già trẻ nhỏ đều thế.

“Truyền mệnh lệnh của ta, chiến xa xuất chiến!”

Tiếng trống đùng đùng lần nữa được vang lên, từ sau lưng đoàn quân Đường hùng hồ xuất hiện hai trăm chiếc chiếc xa, đây đều là vũ khí hạng nặng mà An Tây bỏ tâm huyết nhiều năm để chế tạo, thề tích khổng lồ, có sáu chiếc bánh xe để chịu nặng, cả khoang xe ngựa đều được chế toàn bằng thiết mộc trăm năm đặc sản vùng khu vực duyên hải Di Bá hải, chất gỗ cực kỳ rắn chắc, là nguyên liệu dùng để làm khiêng đỡ của quân An Tây.

Loại thiết mộc này trên thực tế cũng là một loại của gỗ nhà họ cử (Faaaceae), không sợ lửa, cũng chẳng sợ đao chém, cực kỳ cứng chắc, chỉ khi dùng giường nỏ bắn trong vòng phạm vi một trăm năm mươi bước thì mới mong bắn xuyên qua được, quân trượng lại còn bọc thêm một lớp da sắt bên ngoài khiến nó càng thêm chắc chắn, Khoang xe dài khoảng ba trượng, rộng một trượng rười, cao một trượng, do hai mươi bốn con ngựa Đại Uyển hùng tráng kéo đi, Tại khu vực Trung Nguyên loại ngựa này là món xa xỉ phẩm vô giá, nhưng ở An Tây thì việc này lại không khó khăn gì.

Trong mỗi chiếc xe đều có thể chửa ba mươi cung nỏ thù, bốn phía khoang xe có các lỗ bắn, ngoài ra trong xe còn có giường nỏ và pháo đá kiểu ròng rọc, giống kiểu máy phát đá, chứ không phải máy ném đá đòn bẩy, Loại pháo đá này có thể phát vật thể nặng hai mươi cân đến ngoài ba trăm bước, Loại chiến xa này trên thực tế như một chiếc xe tăng kiểu cổ.

Tuy nó trong có vẻ nặng nề hơn nữa tốc độ lại không nhanh, nhưng trong tác chiến đám đông thì lại có thể phát huy uy lực đến cực độ, nhất là khi quân trượng An Tây phát minh được mối dẫn lửa đồng đều, như thế đã có ảnh hưởng quan trọng trong việc khống chế được cự ly và thời gian của chắn thiên lôi, ném chấn thiên lôi ra một cự ly xa hơn cũng trở thành một việc có thể, Uy lực của chiến xa có thể phát huy gấp bội lần.

“Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí!”

Chấn thiên lôi không phải do Lý Khánh An phát minh, nó được phát minh bởi một quân trượng đời Tống hơn hai trăm năm sau, là sản vật tất yếu khi hỏa dược đã được sử dụng đến một lúc nào đấy, Trong nghiên cứu không tiếc bắt cứ giá nào và tiền của của quân Đường, hàng trăm quân trượng có kinh nghiệm phong phú trong lĩnh vực chế tạo hỏa dược đã thứ nghiệm qua lại, trải qua vài năm như thế nó cũng sẽ xuất hiện, Lý Khánh An chi đưa ra một phương án là dùng vỏ sắt bọc ngoài.

Kỳ thực công tượng hỏa dược của quân Đường năm ngoái cũng đã phát minh được súng lửa, cũng chính là loại cát sắt được bắn phát ra từ ống tre, nhưng loại vũ khí này không thực dụng, cự ly bắn chỉ có hơn mười trượng, cách dùng lại phức tạp, hơn nữa chỉ cần dùng hai ba lần sẽ bị hư hoại, thua xa sự lợi hại của cung nỏ quân Đường, hơn nữa kỹ thuật chế tạo đời Đường vẫn chưa cách gì đạt đến trình độ thập toàn thập mỹ, vì thế họ bèn bỏ việc tiếp tục nghiên cứu chế tạo súng lửa, mà chuyển trọng điểm nghiên cứu sang chấn thiên lôi.

So với hồi năm ngoái chiến đấu với Khwarezm, chấn thiên lôi giờ đã bắt đầu xuất hiện loại nhỏ và loại lớn; loại nhỏ nặng mười tám cân, to như một quả dưa hấu dẹp, được chế tạo chính vì đề phối hợp với chiến xe; còn loại lớn nặng khoảng hai trăm cân, to như một chiếc lo lớn, rất có công hiệu trong lúc dùng để nổ phát tường thành.

Hôm nay hai trăm chiến xa không chờ nỏ binh, mà chi chờ một máy ném đá nhỏ đặt cố định trong khoang xe, được ba binh sĩ thao tác.

Dưới tiếng hạ lệnh của Lý Khánh An, hai trăm chiến xe bắt đầu ầm ầm thẳng tiến thành Sư Bộ, xích hầu quân Đường đã sớm thám thính kỹ càng, trong thành Sư Bộ không có máy ném đá, quân Thổ Phồn không có một vũ khí ném xa nào, mà quân Thổ Phồn lại không thiện trong việc thủ thành, dù cho họ từ nhà Đường học được không ít kỹ thuật, có thể chế tạo vũ khí sắc bén, có thể chế tạo cung, giáp xích kiên cố, nhưng chúng vẫn chưa thể chế tạo ra các loại vũ khí hạng nặng và vũ khí chất lượng cao như quân Đường, hình thành một hệ thống quân công hoàn thiện, bọn chúng vẫn chưa có năng lực này.

Với việc thủ thành, quân Thổ Phồn vẫn dùng phương pháp nguyên thủy nhất, dùng gỗ lăn lôi thạch, định dùng chiến lược lấy máu đọ máu với quân Đường, nhưng hôm nay bọn chúng lại có may mắn được nhìn thấy vũ khí lợi hại tiên tiến nhất từ quân Đường: quân Đường lần đầu tiên dùng hai trăm chiếc chiến xa sáu bánh.

Xe có sáu bánh, khoang xe khổng lồ to tựa căn phòng, hai mươi bốn con tuấn mã ào ào phóng đi, chỉ kịp thấy xung quanh cát bụi mịt mù che phủ cả ánh dương, khí thế của hai trăm chiến xa cùng song song băng đến, khiến binh sĩ Thổ Phồn trên thành trợn tròn mắt, Hai trăm chiến xa dừng lại khi còn cách thành hai trăm năm mươi bước rồi quay đầu ngựa lại, hướng đít xe về hướng tường thành, Lúc này, chiếc nắp đây trên đuôi xe được bật ra, đẻ lộ từng cô thạch phá đen tuyền, hai bên là hai tên quân Đường đã kéo căng dây ròng rọc, một chiếc chấn thiên lôi dẹp đã đặt sẵn trên đấy đợi chờ được phát đi với phía sau là dây mồi dẫn dài gần hai trượng, một tên quân Đường giơ tay châm mồi.

Trên dây mồi có mực thước đo, khoảng cách hai trăm bước, hai trăm năm mươi bước đều có, nhưng vị trí của chiến xa cũng không chuẩn xác đến thế, để phòng ngừa chấn thiên lôi phóng lên thành trước khi nó nổ sẽ bị quân địch dùng nước dập tắt, một công tượng đã phát minh ra một loại thiết kế đặc biệt, làm một lớp vỏ bằng sắt trên chấn thiên lôi, để dây mồi dẫn của cự ly ba mươi bước còn lại sẽ được đốt cháy ở trong vỏ sắt.

Mỗi quả chấn thiên lôi đều có khắc tên của công tượng chế tạo, nếu xuất hiện lôi không nổ hoặc nổ trước thì sẽ truy cứu trách nhiệm của công tượng đó, Cách truy cửu trách nhiệm này không những dùng trong hỏa khí quan trọng này, tất cả binh khí của quân Đường đều có khắc tên công tượng để tiện cho việc khen thưởng hoặc truy cửu, Đây chính là cách để bảo đảm cho chất lượng công tượng chế tạo cho mỗi binh khí, Những khâu hiệu hô hào ngày thường cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ có chế độ quản lý nghiêm ngặt và sản xuất phân công dây chuyền mới là cách quản lý hữu hiệu.

Dây dẫn cháy lên một tiếng “xịt!”, từng làn khói trắng bốc cháy, quân Đường thao tác thạch pháo nheo mắt lại, khi dây mồi dẫn đốt cháy đến đoạn hai trăm năm mươi bước, họ bèn dùng sức ấn cán để dùng sức mạnh đã được tích sẵn trên cuộn dây phóng đi, lực đấy mạnh của nó sẽ bắn quả chấn thiên lôi mà đỏ sậm đi, Tiếng va chạm “Crắc! Crắc!” liên tục, hai trăm quả chấn thiên lôi bóc khói trắng vạch ra từng đường cung cong trên không rồi nhằm thẳng về đầu thành.

Xe ngựa đã khởi động chạy, vừa đi được vài bước, chỉ nghe trên đầu thành vang lên tiếng nổ rung trời, làm mọi người như tim ngừng đập, Chấn thiên lôi nổ liên tiếp, hỏa diệm bùng phát, một làn khói đen xông lên ngất trời tụ lại thành một quả nấm lửa mây khổng lồ phía không trung.

Một đoạn lớn thành đã bị san bằng, đám người chen chúc trên đầu thành đã không còn bóng dáng, có chăng là đá vụn cùng xác thịt tung tóe tử phía, trong không khí sặc mùi cháy xém và máu tanh, chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết liên hồi, và tiếng thét thất thanh khiếp đảm hết nơi này đến nơi khác như tiếng gào rú trong địa ngục.

Tám vạn quân Đường cách đấy vài dặm cũng bàng hoàng trước uy lực chấn thiên lôi, dù cho loại chấn thiên lôi loại này hơi nhỏ, nhưng hai trăm quả cùng nổ một lúc, hiệu quả long trời lở đất nó mang lại vẫn đủ khiến binh sĩ quân Đường lạnh cả tim gan.

Trên đầu thành đã trở lên tĩnh mịch, sau tiếng nổ khổng lồ vài ngàn binh sĩ Thổ Phồn đã biến mất, tất cả binh sĩ Thổ Phồn đều hoảng sợ, trong lòng mỗi người đều thấy tuyệt vọng, phảng phắt như lưỡi liềm của tử thần đã kề sát.

Lúc này, Lý Khánh An lại hạ lệnh lần hai, “Công thành!”

Tiếng trống chấn thiên động địa lại một lần nữa vang lên, hàng trăm chiếc xe gào và thang mây cũng đã được trang bị sẵn sảng, bắt đầu đùng đùng tiến công thành Bộ Sư, sáu vạn quân Đường như sóng nước vỡ bờ, dù cho quân Đường có được vũ khí lợi hại và tiên tiến nhất, nhưng đánh trận vẫn là do con người đánh, quân Đường cần phải dùng máu và lửa để rèn luyện bản thân, họ cùng phải trường thành từ trong cái chết, cần phải được gột rửa thành đội quân mạnh nhất thiên hạ từ trong chiến tranh.

Quân Đường sĩ khí cao ngất, từng chiếc thang mây dựng vào bắt lên đầu thành, binh sĩ quân Đường lần lượt trèo lên, tiễn trên thành đầu bắn xuống vẻo vẻo, gỗ lăn và lôi thạch ném xuống ào ào như mưa trút, một tên quân sĩ quân Đường bị đập bể đầu thảm kêu rơi xuống, nhưng tiếp liền sau đó một binh sĩ khác lại dũng cảm đi lên, dùng giáo trường liều chết cùng binh sĩ trên đầu thành, Dưới thành, hai vạn quân Đường dùng cung nỏ đáp trả, cung tiễn phóng đi như mưa bão áp đảo khiến binh sĩ Thổ Phồn trên đầu thành không ngóc đầu lên nổi, Quân Thổ Phồn thương vong thảm trọng, không ngừng có binh sĩ trúng tiễn rơi xuống thành.

Lúc này, năm mưới chiếc xe gào của quân Đường cũng đã đến bên tường thành, dưới xe là bánh lăn, vài trăm binh sĩ không ngừng đẩy nó tiến lên, Tường thành thành Bộ Sư không cao, độ cao của xe gào vừa đúng ngang bằng với thành đầu, mỗi chiếc xe có thể chở hai trăm binh sĩ, ván sắt để đáp vào thành liền liền được kéo lên, có thể dùng để chống lại cung tiễn của quân Thổ.

“Đùng!” Một tiếng vang ầm, ván sắt đã được nối với đầu thành, đá vụn bay khắp, hai trăm quân Đường cùng hô lên một tiếng rồi từ xe gào cùng xông ra, họ không ngừng giơ cao chiến đao giáo trường xông vào trận doanh của quân Thổ Phồn để liều mình cùng chúng, Cùng với một vạn quân Đường từ trên xe gào ập lên đầu thành, để cho quân Đường trên thang mây có cơ hội cùng lũ lượt tràn lên, Bọn họ đấu chí tràn trề, khí thế ngất trời, tiếng hò hét vang ầm, nhưng ngược lại, quân Thổ Phồn vẫn còn chìm trong nỗi sợ hãi của chấn thiên lôi vừa rồi, không khống chế nổi mình, quân tâm bắt đầu rã rời, sĩ khí rơi tụt xuống đến tận cùng vực thẳm, bị quân Đường giết cho tan tác.

Lúc này thành Bộ Sư lại trở thành chiếc lồng giam chân quân Thổ Phồn, khiến chúng khó mà chạy thoát.

Lý Khánh An thấy cửa lớn thành Bộ Sư đã được mở to, quân Đường aiơ cao lá cờ quân An Tây, hắn lập tức rút chiến đao chỉ về phía thành môn, hạ lệnh với hai vạn kỵ binh tinh nhuệ của mình: “Giết vào thành Bộ Sư, kẻ chống đối giết không bàn cãi!”

Vó ngựa ầm ầm, khí thế áp đảo, hai vạn kỵ binh như ngọn sóng cao ùn ùn ập vào thành Bộ Sư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.