[Dịch] Thiên Hạ

Chương 509 : Trận chiến giành ngôi




Tin tức đến đột ngột khiến mọingười bàng hoàng, họ nhìn nhau một lúc, cơ hồ cùng một lúc họ đều hiểu ra, đây chínhlà đại sự mà Bùi Mân nói, Lý Hanh mưu đồ đã lâu, trong cái thời khắc mấu chốt này thì cho giải tán Chính sự đường,hại chết hoàng đế thiếu niên.

“Ôi điện hạ!” Trương Hạo mặt nhìn hướng bắc quỳxuống khóc gào lên, Thôi Hoán vừa kinh vừa hoảng, buộc miệng mắng nhiếc: “Sao hắnlại dám đại nghịch bất đạo, hại chết hai hoàng đế, hắn không sợ sau khi chết sẽbị đầy xuống địa ngục A Tỵ sao?”

Lúc này Bùi Mân cũng từ trong sửng sốt hồi phục lại chút lý trí, hắnlập tức quay sang nói với mọi người: “Bây giờ không phải là lúc khóc lóc, mọingười hãy mau dẫn ngườinhà đến huyện Trường An, không! Không! Không lo được đến người nhà nữa, chúngta bây giờ lập tức đến huyện Trường An tỵ nạn, chậm một bước nữa e rằng chúngta sẽ không cònthoát nổi.”

Mọi người ai ai cũng hiểu ý của Bùi Mân, hoảng hốt bướcnước đại chạy về phía cửa lớn, Bùi Mân đi ở sau cùng, hắn cũng thuận tiện dẫntheo vợ mình, Mọi ngườimạnh ai nấy leo lên xe của mình, phu xe vội vàng giương roi, mấy chiếc xe ngựaphóng như bay về phía huyện Trường An.

Bọn họ thật vô cùng may mắn, xengựa vừa phóng qua đại lộ Chu Tước thì Lý Hanh đã hạ lệnh giới nghiêm, các cửa phường huyện VạnNiên lũ lượt đóng lại, từng đội từng đội binh sĩ Kim Ngộ vệ phóng chạy trên đườngphố, hạ lệnh người đi lại lập tức quay trở về nhà, Bùi phủ và Vi phủ nằm tọa lạc huyện Vạn Niênlập tức bị trùng trùng bao vây.

Huyện Vạn Niên bỗng nhiên bị giớinghiêm khiến người Trường An cảm thấy kỳ lạ, có một số người nhạy bén cũng lờ mờđoán được trong triều có lẽ lại xảy ra việc lớn, nhưng chân tướng đã bị phong tỏa, tất cả tình hìnhphải đợi khi ngày mai trời sáng ắt mới được tỏ.

Đối với kẻ hiểu rõ sự tình và ngườitrong cuộc thì đêmhôm nay lại là đêm trằn trọc, Chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà đã triệt để thay đổitoàn bộ lịch sử Đại Đường.

Trên bậc thềm cao vời của HànNguyên điện Đại Minh cung, Lý Hanh đang chắp tay sau lưng nhìn xuống toàn thành TrườngAn, Hắn có cảm giác quân lâm thiên hạ, ôm cả giang sơn vào lòng, Cái cảm giác này đã càng lúc càng trở nên rõ ràng.

Đại Minh cung đã hoàn toàn tách biệt với thế giớibên ngoài, ngoài vài tên hoạn quan trốn ra ngoài báo tin lúc đầura, tất cả những người khác đã không còn cách nào ra vào, Vũ Lâm quân vũ trang toàn diện đã trùng trùng khống chế cả ĐạiMinh cung, Trước mắt Vũ Lâm quân của Đại Minh cung do Từ Tử Diệu thống lĩnh, hắnđã bị Lý Hanh hoàntoàn thu phục, còn đại tướng quân Vũ Lâm quân An Bảo Ngọc vì mẫu thân tháng trướcvừa qua đời, hắn đãxin nghi ba tháng phép tang, vì thế mà tạo cơ hội cho Lý Hanh ra tay khống chế ĐạiMinh cung.

Nhưng Thái Cực cung và hoàngthành thì Lý Hanh vẫnchưa cách nào khống chế, năm ngàn Vũ Lâm quân nơi ấy do hữu tướng quân TriệuVũ Tín thống soái, Triệu Vũ Tín là tâm phúc của tiền Vũ Lâm quân đại tướng quânTrưởng Tôn Toàn Tự, muốn khống chế hắn thì nhất thiết phải lôi kéo được TrườngTôn Toàn Tự, chỉ tiếc là sau sự kiện Bình Lâu, Lý Hanh đã hoàn toàn không còn cơ hội làm hòa với Trường TônToàn Tự.

Nhưng việc gì cũng không thể thập toàn thập mỹ,hắn không khống chế được năm ngàn Vũ Lâm quân của hoàng thành, cũngkhông khống chể nổi hai vạn Thiên Ngưu vệ của huyện Trường An, đây kỳ thực cũngchả có gì, quan trọnghơn Lý Hanh hắncó hai vạn quân Quan Trung trong tay, hắn cũng chẳng sợ bất kỳ ai làm khó dễ hắn,Dù cho quân An Tây có đến hắn cũng chẳng phải hãi hùng, đây chính làthực lực, cho dù ngòibút của sử gia đời sau hắn cũng chả ngán, chỉ cần hắn lên đượchoàng vị, lịch sử không phải chẳng qua là cục bột trong tay hắn, muốn nắn thếnào chẳng được?

Sau lưng hắn đứng đầy Vũ Lâmquân và thị vệ cung đình,tả tướng quân Từ Tử Diệu đi lên một bước cười xu nịnh: “Điệnhạ, thần cung thỉnh điện hạ vinh đăng đại bảo.”

Nhìn ánh đèn của vạn gia toàn thành, Lý Hanh bỗng ngưỡngmặt lên trời cười to, hắn càng cười càng sảng khoái, uất ức bao năm cuối cùng cũngbị hắn vứt hết ra sau lưng, Hắn bỗng dưng quay mình, nhìn chằm chằm vào chiếc ngai vàng mà hắn đã hằng mơ ước gầnhai mươi năm nay, hắn đã không còn kiềm chế nôi sự kích động trong lòng, bước nhanh điđến bảo tọa chí cao vô thượng của Hàm Nguyên điện.

Trời đêm thâm trầm, mấy con chiếnmã phóng như điệnxẹt tia chớp trên quan đạo phía tây Trường An, Hồ Vân Bái mím chặt môi, ra sứcquật roi tăng tốc độ chiến mã, Trong mắt hắn toát ra hận ý vô hạn, Hắn cảm thấy đượcnỗi uất hận chưa bao giờ có, là thủ lĩnh của Trường An nội vụ tư hắn lại có thểhoàn toàn không biết gìvới kế hoạch của Lý Hanh, hắn thật sự hồ thẹn, và nhục nhã, Nhưngsự tình đã xảy ra, hắn cũng chỉ cách thể xửlý các sự việc về sau tốt nhất có thể rồi mới thỉnh tội với đạitướng quân sau.

Bọn họ phóng đi như cơn gió lốc,không đến một canh giờ đã đến đại doanh quân An Tây tại Hàm Dương, Saukhi thông báo bèn được binh sĩ trực vội vã dẫn vào đại trướng củaNghiêm Trang.

“Hồ tổng quản, sau ngươi cứtoàn canh ba giữa đêm tìm ta thế này!” Nghiêm Trang vừa ngáp ngắn ngáp dài, mắt nhắm mắtmở cằn nhằn.

“Mong tiên sinh bỏ qua, TrườngAn xảy ra đại sự, ta không thể không giữa đêm đến quấy phiền.”

“Đừng vội, ngồi xuống đã hẳn nói!”

Nghiêm Trang mời hắn ngồi xuống,cười nói: “Để ta đoán thứ xem nhé?”

Hắn trầm ngâm một lúc bèn cườinói: “Có phải hoàng đế thiếu niên đã băng hà?”

Hồ Vân Bái giật bắn người kinhngạc hỏi: “Sao tiên sinh lại biết được việc này?”

“Từ tình báo hôm trước ngươi đưa đến cho ta, trên đấy có ghi rõ Thánh thượng lâm bệnh,ta liền nghĩ, nếu như lúc này Thánh thượng bệnh nặng qua đời, đây sẽ là một cáicớ rất tốt cho LýHanh, nhưng không ngờ hắn lại động thủ thật.”

Nghiêm Trang có phần đắc ý, hắn cảm thấy tự hào vì đã chuẩn xác đoán đượctâm lý của Lý Hanh,nhưng Hồ Vân Bái lạicảm thấy thiu não vô cùng, nói: “Chỉ tiếc là cuối cùng cũng để hắnđắc thủ, ta thật là vô dụng!”

“Không phải! Khôngphải!”

Nghiêm Trang vội khuyên giải:“Hắn đắc thù cũng chẳng phải việc xấu gì với chúng ta, đây cũng là điều trông mong của đại tướngquân, Đại tướng quân ngay từ lúc nâng đỡ tiểu hoàng đế lên ngôi đã đoán trướcđược có ngày hôm nay, Nếu ngươi đứng ra cản trở, không chừng lại phá hoại đại sựcủa đại tướng quân, ngươi hiểu rõ rồi chứ?”

Giải thích của Nghiêm Trang khiến áy náy trong lòng HồVân Bái cũng giảm bớt phần nào, hắn cười mếu máo nói: “Tuy nói có phần may mắn,nhưng dẫu sao cũng do ta không có mắt nhìn, điểm này đúng là không đùn đẩy cho ai được.”

“Thôi không nói những cái này nữa.”

Nghiêm Trang khoát tay cườinói: “Vậy cục diện Trường An bây giờ thế nào, Chính sự đường có phản ứng gì không?”

Tình báo dựa đến đại doanh Hàm Dương là hai ngày một lần,việc Chính sự đường bị giải tán sáng hôm qua, Nghiêm Trang đến giờ vẫn chưahay.

“Đây cũng là việc thứ hai mà ta muốn bẩm báo vớitiên sinh, do bốn vị tướng quốc của Chính sự đường đồng thời từ chức, cho nênChính sự đường từ ngày hôm qua đã bị giải tán.”

“Có việc này ư?”

Nghiêm Trang không khỏi bỡ ngỡ,hồi sau, hắn lại nhếch mép cười khổ, thở dài: “Hay! Hay cho cái tên Lý Hanh này, hèn chiđại tướng quân nói ta tuyệt không thể xem thường tên này, quả nhiên có thú đoạn,Chính sự đường bị giải tán ngay vào cái lúc mấu chốt này, Lý Hanh hắn coi như đã quét sạch trở ngại lớn nhất cóthể ngăn càn hắn lên ngôi.”

“Nhưng nếu như không có Chính sựđường dẫn quần thần đứng ra ủng hộ thì hắn làm sao mà lên ngôi?” Hồ Vân Bái vẫn có phần khônghiểu.

“Việc này thì ngươi có phần không biết, Chính sự đường khôngphải đã giải tán ư?Chỉ cần cho tổ chức lại một Chính sự đường là được thôi, ba vị tướng quân haynăm vị tướng quốc là được, chi nực cười cái tên Trương Quân này, tự cho rằngnhư cá gặp nước giữa hai đảng, lần này bị Lý Hanh chơi cho một đòn nặng, giờ e rằng hắn hối hậntím tái ruột gan, ta không thể không thừa nhận tên Lý Hanh này quả thực là mộtcao thủ trong trò chơi quyền lực này.”

Hồ Vân Bái trầm tư một lát bènhỏi: “Nếu như tiên sinh cũng đã sớm dự liệu được, vậy theo ý của tiên sinh, bước tiếptheo của chúng ta phải làm sao?”

Nghiêm Trang gật gật đầu nói:“Ngươi hỏi hay lắm, hay hôm nay chính là thời khắc quan trọng, ngươi và Nam TếVân chủ yếu hãy cứlàm theo ta nói, tối hôm nay đã phải hành động.”

Trường An thành lấy đại lộ Chu Tướclàm ranh giới, bắt đầu xuất hiện cành tượng nước lửa trái ngược, huyện Vạn Niênbị Kim Ngộ vệ giớinghiêm, nhà nhà hộ hộ còn sớm đã tất hết đèn lửa, trong các phường nội tĩnh lặng như vũngnước chết; nhưng trong huyện Trường An lại cửa phường mở to, hành nhân xe ngựaqua lại suốt đêm, đèn đuốc sáng trưng, Vì phía chợ Tây cho phép bán đêm, các cửa tiệm lại dốc hết sức sân cổ lên réogọi gõ trống, khách khứa đông nghẹt, hành nhân chen chúc.

Binh sĩ Thiên Ngưu vệ cũng từngđội từng đội tuần tra trên đường, sau khi đến giờ Hợi, huyện Trường An mới bắtđầu lắng dịu xuống, Lúc này có hiến binh tay đeo băng đỏ đi đến từng nhà từng hộphát truyền đơn, nội dung truyền đơn khiến người phải bàng hoàng.

“Cha giết con, ông giết cháu, tán tận luân lý, thảm kịch nhângian.”

Truyền đã dùng sự thật tỉ mỉ để vạchtrần thái thượng hoàng Lý Hanh năm ngoái đã hạ độc giết chết tiên đế tại hoàngtrang, lại vạch trần thảm kịch diễn ra trong Đại Minh cung trong tối, tiểuhoàng đế rơi xuống nước gặp lạnh, nhưng tối nay lại độc phát thân vong, hung thủlà ai, người người đều rõ.

Truyền đơn được phát đến mỗinhà, những người không biết chữ đều lũ lượt đến tìm người biết chữ đọc giúp, Chẳng bao lâu sau tintức trên truyền đơn đãchấn động của huyện Trường An, Tuy có phần hơi khó tin, nhưngnghĩ lại thì thấy hợptình hợp lý.

Nhà nhà hộ hộ đều đóng kín cườibàn tán cái tin động trời này, Lúc này đã có quan viên từ Đại Minh cung đi ra, cũng đến từng nhà cácquan viên ở huyện Trường An thông báo buổi triều sớm ngày mai sẽ bàn luận sự tình hệ trọng, phàm quan viên thấtphẩm tại Trường An đều nhất định phải đến tham gia.

Ưu lo bao trùm trong lòng mỗi quan viên ĐạiĐường, dù cho đãkhông còn sớm, nhưng các triều quan tại huyện Trường An cũng lũlượt, tụm năm tụm ba đi đến phường Thái Bình, các quan viên khác nhận được tin cũngthi nhau đến, Trên quảng trường trước cửa Độc Cô phủ tại bình Thái Bình dần dần tụ tụ hơnngàn triều quan, Trong những triều quan này chi người chỉ là tiểu quan cấp thấp,cũng có cao quan hiển quý từ ngũ phẩm trở lên, nhưng dù họ là địa vị gì, trong lòng mỗi ngườilúc này đều hoang mang và ưu lo, không biết rồi đây Đại Đường sẽ đi đâu về đâuđây?

Xung quanh Độc Cô phủ được hàngngàn tên binh sĩ Thiên Ngưu vệ nghiêm ngặt bảo vệ, mỗi quan viên đi đến đây đềuphải được xác minh thân phận, Người nhà Độc Cô phủ còn đặc biệt chochong mấy chục cái lồng đèn to, lúc này xung quanh Độc Cô sáng trưng như banngày, sáu cao quan bọn Bùi Mân từ huyện Vạn Niên trốn đến lúc này đều ở tạmtrong Độc Cô phủ, Bọn họ cũng cùng đi ra bàn đối gách chúng với hơn ngàn quanviên đến sau, trên quảng trường bỗng chốc toàn tiếng thảo luận xôn xao.

Vi Thao dẫn một quan viện vội vã đến tìm Bùi Mân, “Bùi tướngquốc, vị này chính là Tống Tịch, Le bộ nguyên ngoại lang, hắn có một việc quantrọng muốn bâm báo với tướng quốc.”

Tên quan viên này đi lên thi lễnói: “Ty chức tham kiến tướng quốc!”

Bùi Mân từng gặp hắn, bèn cười nói: “Không biết Tống sứquân có việc quan trọng gì muốn nói?”

“Bẩm tướng quốc, ty chức cực kỳthích đánh mã cầu, hơn nữanhững người có cùng sờ thích của Lễ bộ và Binh bộ cử mỗi lần gặp ngày nghitrong tuần ( tuần ở đây là chừng mười ngày: thượng tuần, trung tuần, hạ tuầntrong tháng.) đều rủ nhau ra ngoại thành đánh cầu, Ngày thường bọn ty chức thườnglười chạy đi đưa thư báo, nên thường dùng bồ câu để liên hệ, ty chức chính làngười thường phụ trách liên hệ, Ty chức có thể dùng bồ câu để thông báo cho mườimấy quan viên nhà ở huyện Vạn Niên, để họ hiểu chân tướng, để chúng ta cùng giữchính kiến.”

“Cách này cũng khả thi!”

Bùi Mân lập tức tán thường:“Ngươi để họ nghĩ cách để thông báo cho người phía Triệu vương đáng và bảohoàng đáng, ngày mai đều không phải thượng triều.”

Lúc này, Vi Thao mới cười nói:“Vi thị nhà ta cũng có dùng bồ câu đưa thư, ta cũng có thể dùng bồ câu thôngbáo cho Vi thị gia tộc huyện Vạn Niên và các đại thần có quan hệ mật thiết, đểhọ ngày mai đều khônglên triều.”

Bùi Mân được hắn nhắc nhở mớinhớ ra Bùi gia kỳ thực cũng có thể, huyện Trường An có không ít tộc người củaBùi thị, cũng có thể để họ nghĩ cách thông báo với đồng tộc trong huyện VạnNiên, triệt để tẩy chay buổi tảo triều sáng mai.

Nghĩ thế hắn lập tức quay người đi lên bậc thèm,giơ tay cao giọng hô hào: “Các vị đồng liêu xin yên lặng nghe ta nói lời này.”

Nghe nói là hữu tướng quốc BùiMân có lời muốn nói, hơn ngàn quan viên lập tức cùng lặng im nhìn hắn, chăm chú lắngnghe, Bùi Mân cao giọngnói: “Buổi tảo triều ngày mai này, Lý Hanh nhất định sẽ mưuđồ lên ngôi, người này mà lên ngôi ắt sẽ bôi nhọ danh dự của giang sơn Đại Đườngta, là nỗi nhục của Đại Đường, Có lẽ chúng ta không có cách gì ngăn cản đượcsự ngông cuồng của hắn, nhưng chúng ta có thể không thừa nhận thân phận của hắn,tẩy chay việc hắn lên ngôi, Chúng ta phải đề người thiên hạ đều biết rõ, rốt cuộc một ngườinhư thế nào vì muốntranh đoạt giang sơn Đại Đường mà sẵn sàng giết con giết cháu,lễ nghĩa liêm si cònđâu? Luân thường đạo đức còn đâu? Bùi Mân ta nhân danh hữu tướng quốc ĐạiĐường xin xướng nghị chư vị, chúng ta thà làm bình dân, thà làm hương nông cũngtuyệt không thèm làm nhất quan nửa chức của hắn!”

“Chúng ta tẩy chay hắn!” Thôi Hoán cũng giơcao tay hô hào.

“Tẩy chay hắn!” Hơn ngàn quanviên đều đã bị lâynhiễm, cùng giơ cao tay hô hào.

“Rất tốt! Không những chúng taphải tẩy chay hắn, chúng ta cũng phải nghĩ cách để các quan viên huyện Vạn Niênbiết chân tướng, cùng chima sức với chúng ta, mọi người hãy cùng phát độngđể người nhà lên đường chặn lại bằng thân hảo hữu trên đường họ đi tảo sángmai, để tất cả họ quay về, đừng đi thượng triều.”

Đề nghị của Bùi Mân rất được sựhưởng ứng tích cực của mọi người, mọi người cùng nhiệt huyết tràn trề đưa ra đủcác phương pháp, Lúc này, cửa phủ Độc Cô được mở to, mười mấy nha hoàn bà tửcùng hộ tống Triệu vương phi Độc Cô Minh Nguyệt đi ra, Nàng nhất thiết phải đira, vì phu quân củamình, Minh Nguyệt cũng biết ý nghĩa sâu xa hơn của việcmọi người tự phát đi đến trước cửa Độc Cô phủ, Họ đều khát khao có thể đượcchút thông tin gì củaLý Khánh An từ minh.

Sau lưng Minh Nguyệt là đứa concủa nàng được bồng trên tay của bà vú, và đây cũng chính là đứa con trai duy nhấtcủa Triệu vương LýKhánh An hiện nay, mấy tên thân binh thị vệ đứng đầy hai bên bảo vệ thằngbé.

Minh Nguyệt đi lên trên thềm,trên quảng trường Độc Cô phủ lại một lần nữa im phăng phắt, tất cả mọi ngườicùng dồn ánh mắt về phía nàng, trong tay Minh Nguyệt là một ống thư được bồ câumang về, Đấy là tìnhhình chiến sự mới nhất của quân An Tây, do Nam Tế Vân vừa mới mang đếncho nàng.

Trong thư viết tin gì không quan trọng; quan trọng làdo Triệu vương phi đích thân ra tuyên bố, như thế lại càng có sứcthuyết phục, đây đồng thời cũng là điều mà các trọng thần bọn Bùi Mân mong đợi,Triệu vương phi của mìnhcó thể bình ổn sự bất an ưu lo trong lòng các quan viên.

“Ta xin mọi người hãy tạm thời bình ổn lại ưulo trong lòng!”

Giọng nói của Minh Nguyệt rất ưthánh thót, nhưng lại rõ ràng, đầy kiên quyết, từng câu từng chữ nàng thốtra đều như đánh động lòngngười.

“Mây đen tuy sẽ tạm thời che phủnhật nguyệt, nhưng gió đông rồi cũng sẽ đẩy ta chúng đi, để trả lại bầutrời trong xanh quang đãng cho chúng ta.”

Không biết ai là người dẫn đầuvỗ tay, tiếp sau đó cả quảng trường cùng vang ầm tràn pháo tay ầm ầm, Đợi khi mọingười lại lắng xuống, Minh Nguyệt mới giơ cao ống thư màu đỏ, giọng sang sảngnói: “Đây là cấp kiện mà Triệu vương điện hạ vừa mới gửi về, là thư thân bút củaTriệu vương, ta xin đọc mọi người cùng nghe.”

Nói xong, nàng giờ tấm thư mỏngra đặt dưới ánh sáng đèn lồng, cao giọng đọc: “Xuất sư chưa chiến đã có tin mừng, quân Đườngta đã bắn chết tánphổ Thổ Phồn trong thành A Hóa Thổ Hỏa La, toàn quân phấn chấn, tiêu diệt đạiquân Thổ Phồn chỉ làsớm muộn.”

Dừng lại một lúc, cả quảng trườnglại cùng reo hò ầm ĩ,các quan viên ôm chằm lấy nhau, cùng reo hò hoan hỉ, Cái cảnh hoan hô mừng chiếnthắng này Bùi Mân nhìn mà rơm rớm nước mắt, cái tin mừng này đến thậtđúng lúc, nó cũng như gọn đèn sáng, thắp sáng hi vọng trong lòng mọi người, xua tannỗi lo bất an trong họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.